"Dương Tịnh, Dương Tịnh." Trần Chính gào thét đau thấu tâm can, trái tim Dương Tịnh quặn thắt đau đớn, nhưng cô vẫn đang lạc trong đám sương mù dày đặc không lối thoát, nguyên chủ Dương Tịnh sau khi nói lời từ biệt thì đột nhiên biến mất, những hình ảnh hiện ra lúc nãy cũng đột nhiên biến mất không dấu vết, tầm mắt cô lại trở nên trống rỗng, mịt mờ, bên tai chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn của Trần Chính.
"Dương Tịnh, em đừng ngủ, đừng ngủ được không, cầu xin em.."
Dương Tịnh như cảm giác được nỗi đau mà Trần Chính đang phải chịu đựng, cô gọi tên anh: "Trần Chính, Trần Chính."
Trần Chính tựa như không nghe thấy.
Dương Tịnh tìm kiếm bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy, cô nôn nóng tìm lối thoát, cô đã tìm rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bệnh viện nơi cô đang nằm, sau đó là hành lang của bệnh viện, ở hành lang còn có Dương Đông, Uông Lệ Mẫn, Trần Kim Linh, còn có Đinh Đinh Đang Đang, Đinh Đinh ôm lấy Đang Đang, lau những giọt nước mắt đang rơi trên mặt Đang Đang, Bình Bình ngồi xổm bên cạnh Đinh Đinh và ôm lấy cậu bé.
"Đang Đang, Đinh Đinh." Dương Tịnh gọi, gọi xong thì lại nghe thấy tiếng khóc nấc của Trần Chính, âm thanh ấy dường như có một ma lực nào đó khiến cô bị hút vào trong bên trong, đột nhiên cô hét lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó là tiếng khóc lảnh lót của một đứa trẻ vang lên, phá tan không gian bức bối trong phòng sinh.
"Oe..

oe..

oe.." Tiếng khóc của đứa trẻ càng thêm lớn.
"Bác sĩ Lưu, ra rồi, em bé ra rồi!" Cô y tá mừng rỡ reo lên.
Lưu Tĩnh Minh đã sẵn sàng cho ca sinh mổ, đang chuẩn bị gây mê, kết quả Dương Tịnh đã hạ sinh đứa trẻ trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong phòng sinh, tuy nhiên, bà không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng bế đứa trẻ lên một cách cẩn thận, đưa cho y tá vệ sinh sạch sẽ, sau đó mới quay sang xem xét tình hình của Dương Tịnh.
Lúc này Dương Tịnh đã mở mắt.
Trần Chính kinh ngạc nắm lấy tay Dương Tịnh và liên tục hôn lên bàn tay cô, Dương Tịnh quay đầu nhìn anh.
"Dương Tịnh." Lưu Tĩnh Minh gọi một tiếng.
Dương Tịnh chuyển mắt nhìn về phía bà, nói: "Bác sĩ Lưu."
"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Rất mệt."
"Vừa rồi thì sao?"
"Giống như vừa trải qua một giấc mơ rất dài vậy."
Lưu Tĩnh Minh không hỏi nữa, nói: "Không phải sinh đôi, cũng không phải con gái, là con trai."
"Con trai con gái đều được ạ." Dương Tịnh yếu ớt mà nói.
Lưu Tĩnh Minh cười cười, Dương Tịnh sinh con quá mức kỳ lạ, nói hôn mê cũng không phải hôn mê, nói vì quá sốc nên mới ngất thì cũng không đúng, tóm lại là Dương Tịnh bước vào một trạng thái không ai giải thích được, đến từng tuổi này, bà xem như là một người dày dạn kinh nghiệm, bà cứ sợ Dương Tịnh gặp phải xung đột tâm lý hoặc những vấn đề tâm lý khác, bà biết tình cảm của Dương Tịnh và Trần Chính luôn ân ái, mặn nồng, vì thế mới quyết định gọi Trần Chính vào phòng sinh, biết đâu có thể giúp đỡ về mặt tâm lý, sự thật mặc dù bà là người đề xuất phương án sinh mổ, nhưng trong lòng vẫn có nhiều lo lắng, để đề phòng trường hợp xấu nhất, đã để Trần Chính ký giấy cam đoan.
Không ai ngờ được, ngay khi Lưu Tĩnh Minh chuẩn bị phẫu thuật thì đứa nhỏ lại ra đời trong một cách bất ngờ, mọi thứ dường như không theo lẽ thường, chính bà cũng không lý giải được, Lưu Tĩnh Minh vẫn chưa yên tâm, trước khi ra ngoài, xem xét sức khỏe của Dương Tịnh và em bé một lần nữa.
Trần Chính vừa ra khỏi phòng sinh, Dương Đông, Uông Lệ Mẫn, Trần Kim Linh và Bình Bình ngay lập tức chạy đến hỏi thăm tình hình, sau khi biết được Dương Tịnh không sao nữa, em bé cũng đã được sinh ra, tất cả đều thở một hơi nhẹ nhõm.

"Bây giờ chúng ta cho thể vào thăm Tịnh Tịnh chưa?" Dương Đông gấp không chờ nổi, muốn đi nhìn Dương Tịnh một cái mới an tâm.
"Bây giờ vẫn chưa được, bác sĩ Lưu nói rằng cần phải kiểm tra Dương Tịnh và em bé một lần nữa." Trần Chính nói, sắc mặt tái nhợt vừa nãy của anh cuối cùng cũng có sức sống trở lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe như cũ, có thể thấy được nỗi sợ vừa nãy lớn cỡ nào.
Nhưng mà, lần này niềm vui tăng lên gấp bội.
Dương Tịnh của anh bình an, đứa nhỏ của anh cũng đã chào đời.
Uông Lệ Mẫn là người vui mừng nhất, mặc dù đã có Đinh Đinh Đang Đang, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà chứng kiến cảnh cháu nội chào đời, hơn nữa cả con dâu và cháu nội đều may mắn thoát khỏi tầm tay thần chết, bà lập tức chắp tay trước ngực, ngước nhìn trời xanh niệm A di đà phật, ngay cả khi bà chẳng tin vào phật giáo, nhưng ngay lúc này vẫn chắp tay tạ ơn.
Dương Đông và Trần Kim Linh đều nhìn bà rồi mỉm cười.
Bình Bình ôm Đinh Đinh Đang Đang vào trong lòng, cười nói: "Đinh Đinh Đang Đang, em trai nhỏ của hai đứa chào đời rồi, có em trai rồi nhá."
"Em trai nhỏ của em sao?" Đang Đang hỏi.
"Em trai nhỏ ở đâu rồi ạ?" Đinh Đinh hỏi.
"Đang ở trong phòng sinh, một lát nữa là chúng ta có thể vào nhìn." Bình Bình nói.
"Vậy còn mẹ em đâu?" Đinh Đinh lại hỏi.
"Mẹ em cũng đang trong phòng sinh, một lát nữa là được vào thăm mẹ."
"Dạ."
Chỉ chốc lát sau, Dương Tịnh nằm trên xe đẩy được y tá chuyển đến phòng bệnh thoải mái hơn, một đám người chen chúc trong phòng bệnh, bởi vì trong phòng còn có bệnh nhân khác nên mọi người đều ý thức phải giữ im lặng, Đinh Đinh Đang Đang ghé sát vào mép giường nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi."
Dương Tịnh dịu dàng nhìn Đinh Đinh Đang Đang, nở nụ cười yếu ớt, nói: "Lại đây hôn mẹ một cái."
Đinh Đinh Đang Đang nghe lời, đứng sát lại hôn lên mặt Dương Tịnh.
Dương Tịnh nói: "Đi xem em trai đi, mẹ muốn ngủ một lát, được không?"
"Dạ, mẹ ngủ đi." Đinh Đinh nói.
"Đồng chí Đinh Đinh ngoan lắm." Dương Tịnh nói.
Đinh Đinh Đang Đang vừa rời đi, Trần Chính đã đến ngay trước giường, nắm chặt tay Dương Tịnh, nói: "Em ngủ đi, con để anh trông."
Dương Tịnh gật gật đầu, cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, lần này cô không còn nhìn thấy nguyên chủ Dương Tịnh ở trong mộng nữa, có lẽ cuộc gặp gỡ kia là một lời tạm biệt cuối cùng, hai người con gái sinh ra ở hai thời không song song, cùng tên, cùng họ, cùng diện mạo, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, bởi vì một khoảnh khắc nào đó, thời không đảo lộn đã làm cho quỹ đạo cuộc đời của cả hai bị tráo đổi và không thể quay trở lại được nữa.
Dương Tịnh trong khoảnh khắc được quay trở lại thế kỷ 21 ấy, cô nhìn thấy bố mình, mẹ mình, anh trai và cả chị dâu, họ đều đang sống rất tốt và hạnh phúc, cả nguyên chủ cũng cảm thấy nhẹ lòng trước khung cảnh hạnh phúc vui vẻ của Dương Đông, Đinh Đinh Đang Đang và Trần Chính, dù không thể quay ngược thời không nhưng ít nhất cả hai đều cảm thấy yên lòng.
Từ nay, cô chính là cô, cô ấy chính là cô ấy.
Dương Tịnh nghĩ tới đây, cô biết, mình không thể chống lại sự an bài của Thượng đế, nhưng bản thân cô có thể làm cho cuộc đời của mình tràn ngập niềm hạnh phúc và huy hoàng, lúc này trên môi cô cảm giác được một tia mềm mại, là Trần Chính đã hôn lên đôi môi cô.

Dương Tịnh cảm thấy thật thoải mái, cô thật sự hạnh phúc và biết ơn vì ai đó đã mang cô đến thế giới này, để cô có thể gặp được Trần Chính, gặp được Đinh Đinh Đang Đang.

Trước đó, cô vẫn lo lắng, nếu một ngày nào đó cô đột nhiên quay trở lại thế kỷ 21, lúc đó phải làm sao đây? Nhưng bây giờ nỗi lo ấy đã hoàn toàn biến mất, bởi vì gia đình nhỏ của cô cũng ở nơi này, tổ ấm nhỏ của cô ở đây, chỉ có một điều cô cảm thấy tiếc nuối chính là không kịp nói với bố mẹ và anh trai một lời, rằng cô yêu họ, rất yêu rất rất yêu, nếu như có kiếp sau, mong vẫn được làm con gái của bố mẹ, làm em gái của anh trai một lần nữa, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Hiện giờ, nguyên chủ Dương Tịnh sẽ yêu thương bố mẹ cô bằng lòng hiếu thảo của cô ấy, còn cô sẽ yêu thương Đinh Đinh Đang Đang, yêu thương người anh trai Dương Đông và yêu người đàn ông của cô là Trần Chính, còn có yêu thương đứa con trai chân chính thuộc về cô – Đô Đô.
Sau khi đầu óc Dương Tịnh tỉnh táo hơn một chút, cô lại chìm vào giấc mộng ngọt ngào, khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy Trần Chính ở trong phòng.
"Tỉnh rồi sao." Trần Chính liền lại ngồi bên cạnh cô.
Cô nhìn Trần Chính mỉm cười, nói: "Lúc sinh con ấy, em làm anh sợ rồi phải không?"
"Ừm." Trần Chính nắm tay cô bằng cả hai tay của mình.

Khi Lưu Tĩnh Minh nói rằng tính mạng Dương Tịnh có thể gặp nguy hiểm, lúc ấy hô hấp của anh như ngưng lại, gần như không thể thở nổi.
"Đừng sợ, bây giờ em đã không sao rồi."
"Chỉ lần này thôi, sau này không bao giờ sinh nữa." Trần Chính nói.
Dương Tịnh lấy tay kia của mình đặt lên tay anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã luôn gọi tên em, nếu không em đã không thể tìm được đường về nhà."
"Có đói không?" Trần Chính hỏi.
"Có một chút."
"Ăn chút cháo nhé."
"Dạ."
Sau khi Dương Tịnh ăn mấy ngụm cháo, cảm thấy sức lực hồi phục không ít, hỏi đến Đinh Đinh Đang Đang, Trần Chính nói rằng hai đứa nhỏ đã trở về nhà cùng với Uông Lệ Mẫn.
Dương Tịnh hỏi: "Bọn nhỏ đã gặp em trai chưa?"
"Gặp rồi."
"Phản ứng của bọn nhỏ thế nào vậy anh?" Dương Tịnh vội hỏi, cô rất sợ là Đinh Đinh Đang Đang sẽ không thích Đô Đô, Đô Đô là tên mà Trần Chính và Dương Tịnh đã suy nghĩ rất lâu, một cái tên hay nhưng phải theo kiểu tượng thanh giống Đinh Đinh Đang Đang, một biệt danh có thể dùng cho cả con trai lẫn con gái và nghe phải dễ thương, đáng yêu một chút.
Trần Chính nhớ lại.
Dương Tịnh nôn nóng: "Rốt cuộc bọn nhỏ thấy sao?"
Trần Chính nhớ lại biểu cảm mà Đinh Đinh Đang Đang lúc nhìn thấy Đô Đô, cả hai đều ngây người, ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ dạng đỏ hỏn nhăn nhúm của Đô Đô, sau đó Đang Đang mới nhỏ giọng lên tiếng: "Bố ơi, đây là tiểu bảo bảo ở trong bụng mẹ sao ạ?"
Trần Chính trả lời: "Đúng rồi."
Đinh Đinh nói: "Sao cả người em bé lại đỏ hồng lên vậy bố?"

"Bởi vì em trai còn nhỏ, lớn lên một chút sẽ trắng."
"Sao em trai nhỏ tí xíu vậy ạ, bụng của mẹ rất lớn rất lớn." Đinh Đinh lo lắng hỏi: "Bố ơi, sao mặt em trai nhăn nheo quá vậy bố?"
Vấn đề này Trần Chính không thể trả lời nổi.
Đang Đang lại nhẹ giọng hỏi: "Thế bố ơi, em bé sau này sẽ gọi con là chị gái phải không ạ? Con muốn làm chị gái, không muốn em bé gọi con là em gái đâu."
Trần Chính: "..."
Hai nhóc con nhìn chằm chằm Đô Đô rồi hỏi rất nhiều câu hỏi, Trần Chính dùng hai từ để kết luận phản ứng của Đinh Đinh Đang Đang, chính là: "Mới lạ."
"Mới lạ?" Dương Tịnh hỏi.
"Ừm."
"Bọn nhỏ không ghét bỏ Đô Đô đúng không? Đô Đô đỏ hỏn nhăn nhúm trông rất xấu."
"Không có, giống như lúc đầu nhìn thấy bụng em phình to, bọn nhỏ cảm thấy vừa mới lạ vừa có chút sợ hãi, nhưng sau này chẳng phải ngày nào cũng ôm ôm hôn hôn bụng em đấy sao?"
"Cũng đúng." Dương Tịnh vui vẻ nói: "Vậy anh có thích Đô Đô không?"
"Thích, chỉ cần là của em, anh đều thích." Trần Chính nói, nói xong liền đặt lên trán Dương Tịnh một nụ hôn dịu dàng.
Dương Tịnh hạnh phúc cười lên.
Bởi vì khi Dương Tịnh sinh, xuất hiện biểu hiện kỳ lạ nên Lưu Tĩnh Minh đề nghị Dương Tịnh ở bệnh viện nửa tháng để quan sát, khi xác định em bé và mẹ đều không gặp bất cứ vấn đề gì thì mới để Trần Chính đưa Dương Tịnh và Đô Đô về nhà.
Không phải quay lại nhà ở Nam Châu, cũng không phải nhà ở phố Bắc.

Khoảng thời gian trước, trên lầu có hai hộ trả lại phòng thuê, Uông Lệ Mẫn liền giữ lại phòng trống để con trai con dâu và cháu nội của bà ở, lần này Dương Tịnh sinh con, bên người lại có Đinh Đinh Đang Đang, chỉ có Trần Chính và Dương Tịnh chăm sóc sợ sẽ không có thời gian, cho nên Uông Lệ Mẫn đề nghị Dương Tịnh về nhà chỗ phố Tây để ở cữ, như vậy vừa tốt cho Dương Tịnh cũng tốt cho Đô Đô, đối với việc này Trần Chính và Dương Tịnh đều không phản đối.
Vào ngày đầy tháng, khoảng sân rộng lớn nhà họ Trần náo nhiệt vô cùng, không ít người đến uống rượu chúc mừng.
Dương Tịnh, Đô Đô và Đinh Đinh Đang Đang đều mặc quần áo màu đỏ, bởi vì Dương Tịnh sinh con chưa bao lâu, Uông Lệ Mẫn không cho cô và Đô Đô ra ngoài chơi, người thân và bạn bè đều đến chúc mừng, vui vẻ hớn hở mà nhìn Đô Đô, cùng nhau đoán xem đôi mắt giống ai, cái miệng giống ai, cái mũi giống ai.
Trần Chính tiếp khách ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại chạy vào nhìn Dương Tịnh một cái, thấy tâm trạng Dương Tịnh rất tốt, liền đi ra ngoài, tiếp tục đón tiếp khách.
Đinh Đinh Đang Đang cũng không hề nhàn rỗi, đi theo phía sau Bình Bình nhuộm trứng gà, đến khi khách khứa ra về, sẽ cho mỗi người hai quả trứng nhuộm đỏ và một nắm kẹo.
"Tiểu Đang Đang! Không được ăn vụng đậu phộng nữa." Khi Đinh Đinh còn đang ngồi nhuộm trứng gà thì nhìn thấy Đang Đang vừa tách vỏ đậu phộng vừa nhai chóp chép.
"Anh, em đâu có ăn vụng, cái này là do vỏ của hạt đậu bị hở ra, em chỉ ăn những hạt bị cháy thôi." Đang Đang nói.
"Nhìn cái miệng nhỏ của em đen hết rồi kìa." Đinh Đinh cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ, một tay đỡ lấy đầu Đang Đang, một tay lau miệng cho cô nhóc: "Ăn ngon quá nhỉ! Em như vậy sao mà làm chị của em bé được đây!"
Nghe Đinh Đinh dạy dỗ Đang Đang, Bình Bình ngồi ở một bên phì cười.
"Bình Bình." Lúc này, Lưu Tĩnh Minh gọi: "Khai tiệc rồi, con muốn cùng mẹ vào bàn hay là ngồi cùng bọn nhỏ nhuộm trứng gà?"
"Nhanh ngồi vào bàn, nhanh ngồi vào bàn." Uông Lệ Mẫn từ trong bếp chạy ra, không cho Bình Bình đưa ra sự lựa chọn, liền thúc giục Bình Bình ngồi vào bàn ăn.
Vì thế, Bình Bình cùng Lưu Tĩnh Minh đi đến bàn ăn.
Bình Bình là một đứa trẻ tùy hứng, lúc làm việc ở siêu thị Đinh Đang phải chịu nhiều ấm ức, cũng không được mọi người yêu quý, nhưng khi được Dương Tịnh và Đinh Đinh hết lòng bảo vệ, tâm tính cũng dần dần thay đổi, lúc nhìn thấy Dương Tịnh vì sinh con mà xém chút mất mạng, Bình Bình cảm thấy mẹ của mình cũng không dễ dàng gì mới nuôi cô lớn được như bây giờ.


Khoảng thời gian nửa tháng Dương Tịnh nằm viện, mỗi ngày Bình Bình đều cùng Đinh Đinh Đang Đang chạy đến bệnh viện, mỗi lần đến đều nhìn thấy Lưu Tĩnh Minh phải làm việc đến tận khuya, hết đứa trẻ sơ sinh này đến đứa trẻ sơ sinh khác ra đời, cô ấy nhìn thấy Lưu Tĩnh Minh mệt mỏi đến nỗi nằm bò trên bàn làm việc chợp mắt nghỉ ngơi, nhiều lúc sắp đến giờ tan sở, đột nhiên có thai phụ phát bệnh, hoặc đột ngột đến giờ sinh, lúc đó Lưu Tĩnh Minh phải vội vàng vào phòng sinh, công việc vô cùng bận rộn và vất vả.

Mẹ không phải không thích cô, cũng không phải không quan tâm đến cô, mà là do có nhiều người cần Lưu Tĩnh Minh hơn cô.
Dưới sự tác động của Dương Tịnh và Đinh Đinh, Bình Bình dần hiểu ra sự vất vả của mẹ cô.
Đinh Đinh thậm chí còn hay nói: "Chị cái gì cũng không biết, tại sao chị không đi học? Chờ đến khi em đi học, nhất định em sẽ giỏi hơn cả bố em nữa!"
Dần dần Bình Bình cũng bớt bài xích với Lưu Tĩnh Minh hơn trước, thậm chí trở nên thân thiết hơn, giống như Đinh Đinh Đang Đang thân thiết với Dương Tịnh vậy.

Ý định đi học trở lại cũng dần dần bén rễ.
Nhìn Bình Bình đi ăn cơm, Uông Lệ Mẫn quay đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang, hai nhóc con đang ngồi trước nồi nước ngâm màu đỏ, cho trứng gà đã luộc chín vào trong nồi, đảo qua vài lần, sau đó vớt ra để ráo nước, lát nữa mang tặng cho khách.

Đinh Đinh Đang Đang làm rất giỏi, nguyên một mâm chứa toàn trứng gà nhuộm và đậu phộng.

Thật ra, ngày hôm qua trứng gà đều đã nhuộm màu xong cả, kết quả bởi vì Uông Lệ Mẫn vì quá cao hứng, gặp ai thì lại cho người đấy, cho nên mới không đủ, đành phải nhuộm thêm.
"Mẹ, cơm cho chị dâu làm xong chưa ạ?" Trần Kim Linh ở trong phòng bếp hỏi.
"Xong rồi xong rồi." Uông Lệ Mẫn đáp một tiếng, sau đó quay sang nói với Đinh Đinh Đang Đang: "Hai đứa vào ăn cơm thôi."
"Dạ." Đang Đang đứng dậy đáp.
Đinh Đinh nói: "Con phải nhuộm trứng cho em trai, khi nào xong con sẽ vào ăn ạ."
Đang Đang nhìn bà nội, rồi lại nhìn anh trai, sau đó lại ngồi xổm xuống nói: "Con cùng anh trai nhuộm trứng tiếp, lát, lát nữa xong sẽ ăn cơm ạ."
"Ăn cơm trước đã." Đột nhiên, Dương Đông và Trần Kim Linh đồng thời xuất hiện trước mặt Đinh Đinh Đang Đang, cùng mở miệng nói ra một câu.
Nói xong thì hai người ngẩng đầu nhìn đối phương.
** Tục nhuộm đỏ trứng gà trong lễ đầy tháng là một nghi thức rất quan trọng đối với người Hoa (Hán).

Màu đỏ tượng trưng cho hạnh phúc, sung túc, phú quý.

Quả trứng gà ví như sự đầy đủ, vẹn toàn, viên mãn, cuộc sống no đủ.

Nguyên liệu để nhuộm trứng thường là củ dền đỏ, thanh long đỏ, gấc, lựu..

Lấy nước ép, cho thêm chút giấm rồi ngâm trứng luộc trong nhiều giờ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện