Hàn Thục Cầm gào khóc không ngừng, gà vịt trong nhà nuôi lâu như vậy, sắp có thể bán lấy tiền rồi, bây giờ đừng nói là bán lấy tiền, về sau trứng gà trứng vịt cũng chẳng có mà ăn, kiểu này thì phải sống làm sao đây!!!
" Cô, cô đừng khóc." Tôn Tiểu Hồng khuyên nhủ.
" Dì, đừng khóc." Tào Quân Lượng cũng đứng một bên khuyên: " Khóc nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân."
Nghe thấy âm thanh của Tào Quân Lượng, Hàn Thục Cầm liền lau nước mắt, thút thít nói: " Quân Lượng, con cũng tới sao?"
" Phải ạ, đến đây có chút chuyện."
" Chuyện gì?" Hàn Thục Cầm hỏi.
" Dì đứng lên đi, từ từ rồi nói."
Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng đỡ Hàn Thục Cầm đứng dậy, hàng xóm vây xem thấy Hàn Thục Cầm đã ngừng khóc, từng người nói vài câu an ủi, sau đó sôi nổi rời đi.
Tôn Đại Hồng bưng thau nước đến cho con dê con gầy trơ xương uống, cố gắng vớt vát được chừng nào hay chừng đó, gà vịt chết hết rồi, chỉ còn mỗi con dê con, sau đó xoay người hỏi: " Tiểu Hồng, sao biết chị được thả về?"
" Tần Khả Khả nói cho bọn em biết." Tôn Tiểu Hồng đáp.
" Thì ra là vậy, hèn gì chân trước vừa về đến nhà thì chân sau hai đứa lại đến." Tôn Đại Hồng đưa tay lau sạch nước mắt, chuẩn bị lên tinh thần đi làm việc.
" Thật ra, bọn em có chuyện muốn tìm chị." Tôn Tiểu Hồng lên tiếng.
" Tìm chị?" Tôn Đại Hồng hỏi.
" Ừm." Tôn Tiểu Hồng gật đầu đáp.
" Là chuyện gì?"
" Chị, chị có biết anh rể làm việc ở nhà máy nào của Nam Châu không? Bọn em muốn tìm anh ấy." Tôn Tiểu Hồng hỏi.
Tôn Đại Hồng nghi hoặc hỏi lại: " Tìm anh rể làm gì? Hình như tết trung thu vẫn chưa được nghỉ, có thể ăn tết xong thì mới trở về, mấy ngày nữa chị định đến Nam Châu tìm anh ta. Hai đứa tìm hắn có chuyện gì?"
Tôn Tiểu Hồng liếc liếc mắt nhìn Tào Quân Lượng, thấy Tào Quân Lượng gật đầu, vì thế nói tiếp: " Chị, bọn em nghi ngờ cảnh sát Trần, cháu của Lý chủ nhiệm thôn Sơn Loan, chính là bố của hai đứa Đinh Đinh Đang Đang."
" Cái gì!!!" Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng giật mình hét lên.
Tào Quân Lượng nhìn hai người, sau đó kể lại chuyện hắn nghe lén được Trần Chính và Dương Tịnh nói ngày hôm đó.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lập tức bày ra bộ mặt " thì ra là thế " , Tôn Đại Hồng quay đầu nhìn Hàn Thục Cầm nói: " Mẹ, mẹ còn nhớ lúc Dương Tịnh muốn vào Ủy ban thôn tố cáo con không, ngày hôm đó con lôi tay nó lại không cho nó vào Ủy ban, chính cái con bé Đang Đang kia đã chạy vào kêu cảnh sát Trần ra, tại sao Đang Đang gọi thì cảnh sát Trần lập tức chạy ra? Khẳng định cảnh sát Trần nhận ra Đang Đang. Hèn gì cả Lý chủ nhiệm và cảnh sát Trần đều ra mặt giúp đỡ Dương Tịnh, không phải chúng ta sai, là do cảnh sát Trần và Lý chủ nhiệm đều theo phe của cô ta, còn lấy của con mười cân bột mì, mười cái trứng gà, sau đó Dương Tịnh còn bỏ trốn khỏi nhà, chạy đến nhà cảnh sát Trần ở, mẹ nói xem, không phải loại quan hệ này, thì là loại quan hệ nào nữa?"
" Đúng vậy, mọi chuyện chính là như vậy." Hàn Thục Cầm hồi tưởng mọi chuyện rồi thốt ra.
Tôn Đại Hồng lập tức kết luận: " Chắn chắn là như vậy, cảnh sát Trần nhất định là bố của Đinh Đinh Đang Đang, nhất định chính là vậy rồi!" Nói xong Tôn Đại Hồng đột nhiên xoay đầu ghé vào bên tai Hàn Thục Cầm nói nhỏ: " Mẹ, gà vịt nhà chúng ta được cứu rồi."
" Là sao?" Hàn Thục cầm hỏi.
" Nói sao nhỉ? Chính là sính lễ! Con gái nhà ai gả cho chồng mà không cần sính lễ, mẹ nói xem có đúng không?"
Hàn Thục Cầm gật đầu.
" Con tiểu nha đầu Đang Đang kia thì không tính, còn thằng nhóc Đinh Đinh kia tốt xấu gì cũng là con trai. Nếu nhà bọn họ muốn nhận con nhận cháu, nhất định phải cưới Dương Tịnh, như vậy phải đến nhà họ Dương xin cưới hỏi đàng hoàng, đúng không, mẹ, nhà cảnh sát Trần rất có tiền, không kể đến tiền lương một tháng hơn 100 đồng của cảnh sát Trần, nhà hắn lại rộng, nhiều phòng ở cho thuê, tiền nhà khẳng định không ít đâu!" Tôn Đại Hồng đem hết những tính toán của mình nói ra: " Đến lúc đó, chúng ta cứ đòi sính lễ và tiền thách cưới nhiều vào, nếu không chấp nhận thì không gả! Như vậy gà vịt trong nhà không phải được cứu rồi sao!"
Hàn Thục Cầm càng nghe càng hớn hở, ngay sau đó gật đầu: " Đúng đúng, chính là như vậy."
Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng chỉ thấy hai người trước mặt chuyển từ trạng thái kinh ngạc sang vẻ mặt vui sướng, cũng không biết hai người bọn họ thì thầm chuyện gì, Tôn Tiểu Hồng không khỏi có chút sốt ruột.
Tào Quân Lượng nói: " Chị Đại Hồng, chị đưa địa chỉ của anh Dương Đông cho em đi, em cần đi chứng thực chuyện này, như vậy cũng làm cho mọi người yên tâm hơn một chút."
" Được, được! Bây giờ chị vào phòng lấy phong thư, trong thư có ghi địa chỉ." Tôn Đại Hồng cười, xoay người đi lấy thư, lưu loát dứt khoát.
Tào Quân Lượng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ mọi chuyện lại có thể giải quyết nhanh chóng như vậy.
Tôn Đại Hồng đưa địa chỉ cho Tôn Tiểu Hồng, Tào Quân Lượng nhanh chóng kéo tay Tôn Tiểu Hồng nói: " Tiểu Hồng, đừng quên phải xác thực chắc chắn chuyện này, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
" Được, em biết rồi, yên tâm đi." Tôn Tiểu Hồng nói.
Đã biết được địa chỉ nên Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng cũng không định nán lại đây lâu, nhanh chóng lái xe đạp đi thẳng đến Huyện thành.
Lúc này, ở Huyện thành vô cùng náo nhiệt, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đang đi bộ trên đường.
Đinh Đinh ngẩng đầu hỏi: " Mẹ, không phải mẹ nói hôm nay trên đường sẽ không có ai sao?"
" Hôm nay trên đường nhiều người thật đấy, các cửa hàng đều mở cửa làm việc, làm mẹ tưởng sẽ không có ai, nên đi sắm sửa quá trời đồ." Dương Tịnh nghi hoặc, ở thế kỷ 21 cô rất cuồng mua sắm, thấy thích cái gì thì sẽ mua cái đó, cũng mặc kệ vật đó có cần thiết hay không, từ đồ gia dụng, sản phẩm điện tử, quần áo, giày dép, mỹ phẩm.... sở dĩ bây giờ không mua là vì không có tiền.
" Đồng chí Đinh Đinh." Dương Tịnh ngồi xổm xuống nhìn Đinh Đinh.
" Mẹ, sao vậy?" Đinh Đinh hỏi.
" Mẹ lại muốn mua đồ, phải làm sao đây?" Dương Tịnh hỏi.
" Vậy mẹ còn tiền không?" Đang Đang nhỏ giọng hỏi.
" Còn." Dương Tịnh trả lời.
" Vậy chúng ta có đủ tiền để ăn cơm không?" Đinh Đinh hỏi.
" Đủ."
" Vậy mẹ cứ mua đi, có tiền thì cứ tiêu thôi, dù sao cũng có thể kiếm lại được." Đinh Đinh vỗ vỗ tay Dương Tịnh nói: " Không sao cả, mẹ, mẹ cứ mua đi, con bán đồ thì khoảng hai ngày là có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Dương Tịnh mạnh mẽ ôm chầm Đinh Đinh hôn mạnh vào má, cười nói: " Con trai, con thật là đẹp trai! Rất có mùi vị đàn ông đó, làm thế nào đây, khi trưởng thành khẳng định sẽ có vô số con gái chết mê chết mệt con cho xem!"
Đinh Đinh bị Dương Tịnh trêu mà bật cười khanh khách.
" Đi, chúng ta tiếp tục đi nhé!" Dương Tịnh đứng lên, tay trái nắm tay Đang Đang, tay phải nắm tay nhỏ của Đinh Đinh, dạo bộ trên phố tấp nập.
Dương Tịnh trong lòng thì rất muốn mua, trên thực tế vẫn luôn khắc chế bản thân, rốt cuộc thì chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của Đinh Đinh Đang Đang được đầy đủ vẫn quan trọng nhất, chờ khi kiếm được nhiều tiền hơn rồi tính sau, lúc đó mới có thể tiêu xài thoải mái được, bởi vậy, những thứ Dương Tịnh mua toàn là những nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt của ba mẹ con, để cả ba có được cuộc sống tiện nghi nhất.
" Mẹ ơi." Đang Đang bỗng kêu lên một tiếng.
" Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
Đang Đang chỉ vào một cậu bé bên cạnh, trên tay cậu bé đang cầm một que kẹo hồ lô ngào đường: " Mẹ, con muốn ăn cái kia."
Dương Tịnh quay đầu nhìn Đinh Đinh, cậu nhóc cũng đang nhìn chằm chằm que kẹo của người khác, Dương Tịnh không khỏi cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn quanh sau đó nói: " Chỗ đó có bán, chúng ta đi mua."
Kẹo hồ lô của niên đại này rất khác so với kẹo hồ lô ở thế kỷ 21, ở chỗ cô ngoài kẹo hồ lô làm bằng quả sơn tra ra thì còn có rất nhiều loại khác như quả kiwi này, quýt này, táo, cà chua... nếu muốn quả gì đều có thể yêu cầu xâu quả đó, thường là một chuỗi dài ăn không hết, còn ở thời đại này thì chỉ có loại quả sơn tra, thường một xâu có 4 quả, 6 quả , 8 quả, giá cả sẽ khác nhau.
Dương Tịnh mua cho Đinh Đinh Đang Đang hai xâu kẹo hồ lô loại 4 quả, hai đứa nhóc được mua quà mà vui mừng nhảy cẫng lên, đúng là rất dễ thỏa mãn.
" Đừng nhảy, đừng nhảy nữa, kẹo đường dính vào áo mới bây giờ." Dương Tịnh nói.
Đinh Đinh Đang Đang lúc này mới chịu dừng lại, vừa mới im lặng được một lúc thì Đang Đang lại aa kêu lên.
" Sao thế?" Dương Tịnh cúi đầu hỏi.
" Đường dính vào mặt của em gái rồi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau mặt và lau tay cho cô nhóc, đang lau thì đôi mắt Đang Đang sáng lên, chỉ về phía trước kêu vang: " Chú! Là chú!"
Trần Chính đi theo ba mẹ con được một lúc lâu rồi, vốn định sẽ tiếp tục im lặng đi theo, không ngờ lại bị Đang Đang phát hiện sớm như vậy, anh làm bộ như mình cũng đang đi dạo phố, chậm rãi tiến tới chỗ ba mẹ con.
" Cảnh sát Trần cũng đi mua đồ sao?" Dương Tịnh khách sáo chào hỏi, thần sắc tự nhiên.
" Không phải, có chút việc ở gần đây." Trần Chính nói.
" Giữ gìn trật tự ngày lễ sao?"
Trần Chính quay mặt ho khan một tiếng, nói: " Không khác biệt lắm."
" Chú, chú muốn ăn kẹo hồ lô không?" Đang Đang đến gần chỗ Trần Chính, tay nhỏ nắm lấy quần anh, ngẩng đầu giơ kẹo trên tay lên, ý muốn cho anh ăn.
" Chú không ăn đâu, Đang Đang ngoan quá." Trần Chính khom lưng bế Đang Đang lên, nhìn Dương Tịnh, sau đó mặt dày đưa ra yêu cầu: " Hình như ai đó có nói sẽ mời anh một bữa, còn mời xem phim nữa?"
Ăn cơm, xem phim? " Bao giờ?" Dương Tịnh hỏi.
Sắc mặt Trần Chính lập tức đen đi không ít, thật muốn gõ đầu gỗ của cô một cái, sao lại quên chuyện này chứ?
Dương Tịnh đột nhiên nhớ ra: " A, là chuyện anh giúp tôi tìm việc ở chỗ Lý Phương Nguyên?"
Mặt Trần Chính lúc này mới giãn ra, nghiêm chỉnh nói: " Đúng vậy."
Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh, rồi ngẩng đầu nhìn Đang Đang, hai đứa nhỏ chắc vẫn chưa được đến quán cơm bao giờ, vừa hay hôm nay lại là Tết trung thu, Dương Tịnh ngẫm một chút, rồi nói: " Được, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay đi ăn luôn, anh muốn ăn ở đâu?"
Trần Chính nhìn Đang Đang, hỏi: " Đang Đang, trưa nay con muốn ăn gì?"
Đang Đang nhìn về phía Dương Tịnh, hỏi: " Mẹ, mẹ muốn ăn gì ạ?"
Dương Tịnh cười: " Là chú hỏi con mà?"
" Vậy, anh, anh muốn ăn gì?"
" Anh muốn ăn thịt." Đinh Đinh nói.
Đang Đang quay sang nhìn Trần Chính nói: " Chú, con cũng muốn ăn thịt, muốn ăn thật nhiều thật nhiều thịt."
" Được, vậy chúng ta đi ăn thôi." Trần Chính nhìn Dương Tịnh nói.
" Được."
Vì thế, Trần Chính thì ôm Đang Đang, Dương Tịnh thì nắm tay Đinh Đinh đi đến một nhà hàng, nhà hàng bày trí đơn giản, trước cửa có treo một tấm biển hiệu bằng gỗ.
Trong đại sảnh của nhà hàng có các hàng ghế dựa, khá sạch sẽ, Trần Chính chọn một vị trí gần cửa sổ, sau đó đặt Đang Đang ngồi vào phía trong còn anh thì ngồi bên cạnh, đối diện là Dương Tịnh và Đinh Đinh, Trần Chính hỏi Dương Tịnh: " Mọi người đã ăn thịt dê bao giờ chưa?"
" Đã từng ăn rồi." Dương Tịnh gật đầu
"Vậy, còn muốn ăn món gì khác không?" Trần Chính hỏi.
Dương Tịnh nói: " Là tôi mời mà, anh cứ chọn món mình thích đi."
Nghe vậy, Trần Chính ngước mắt nhìn Dương Tịnh một cái, khóe miệng hơi cong lên, sau khi chọn được vài món, đưa thực đơn cho ông chủ, sau đó rót nước cho Dương Tịnh và Đinh Đinh.
Dương Tịnh nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
" Trung thu này không định về thôn Sơn Loan sao?"
" Về để làm gì?" Dương Tịnh hỏi lại.
" Cũng đúng." Trần Chính gật đầu đồng ý, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, nhìn Dương Tịnh nói: " Ở đây thì tốt hơn."
" So với thôn Sơn Loan thì tốt hơn nhiều."
Hai người nói chuyện thêm vài câu thì thịt dê cũng được mang lên, một mâm thịt đùi dê nướng vàng óng ánh, được tưới lên một lớp hành phi, hương thơm tràn ngập.
" Oaaa!" Đinh Đinh Đang Đang đều thèm chảy nước miếng, đôi mắt sáng rực.
Dương Tịnh từ khi xuyên đến đây, bình thường cô cũng sẽ mua một ít thịt, cá linh tinh, nhưng bởi vì tài nghệ nấu nướng có hạn, cũng may Đinh Đinh Đang Đang không phải người kén ăn. Giờ phút này, nhìn thấy cái đùi dê dính mỡ hành, hương thơm ngào ngạc tỏa ra khiến cô cũng không kiềm lòng được cơn thèm ăn.
Trần Chính rải lên một lớp bột ngũ vị, hương thơm càng thêm nồng đậm. Đinh Đinh Đang Đang hai mắt tỏa sáng mà nhìn thịt dê, gấp đến không chờ nổi, chỉ muốn cắn ngay một ngụm.
Trần Chính thuần thục lấy dao, cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn, đặt vào chén của Dương Tịnh, Dương Tịnh thuận tay dùng đôi đũa gắp, cho vào miệng Đinh Đinh Đang Đang, sau đó hỏi: " Ngon không?"
" Ngon quá!" Đinh Đinh Đang Đang vừa nhai vừa gật đầu dựng ngón trỏ.
Trần Chính ngước mắt nhìn Dương Tịnh một cái, cô đang cười, đôi mi cong cong mà nhìn Đang Đang, dùng khăn duỗi tay lau dầu mỡ dính trên miệng cô nhóc. Không hiểu sao bây giờ tâm tình của Trần Chính rất tốt, vẫn luôn liền tay đặt thịt vào chén Dương Tịnh.
Dương Tịnh vừa ăn vừa chăm Đinh Đinh Đang Đang, thịt dê này vừa béo lại vừa ngon miệng, đặc biệt là thịt dê rất mềm, thấm đều, Dương Tịnh ăn trong vui vẻ, nhìn Trần Chính nói: " Cảnh sát Trần, anh cũng ăn đi."
" Ừm." Sau khi xác nhận chén của Dương Tịnh đã đầy ắm thịt dê thì Trần Chính mới bắt đầu ăn.
" Đinh Đinh Đang Đang, các con ăn từ từ thôi, nếu không dạ dày sẽ không tiêu hóa kịp." Dương Tịnh nhìn cái miệng nhỏ và đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ của hai đứa nói.
" Mẹ, có thể mang về nhà ăn không?" Đinh Đinh hỏi: " Thịt dê ngon quá,..., chúng ta có thể mang về nhà từ từ ăn."
" Nhóc con biết tính toán nhỉ! Được rồi! Để lát mẹ hỏi ông chủ xem có thể đóng gói mang về không?" Dương Tịnh cười nói.
" Dạ."
Trần Chính nhìn Dương Tịnh, ánh mắt tràn ngập cưng chiều, so với trong trí nhớ đáng yêu hơn rất nhiều.
" Cảnh sát Trần!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Đại Quân.
Trần Chính, Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang đều quay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chẳng những thấy được Đại Quân mà còn thấy được Trần Khả Khả ở bên cạnh.
" Cảnh sát Trần, cậu ăn trưa cùng Dương Tịnh sao?" Đại Quân cười hì hì tiến lại, vừa thấy thịt dê trên bàn, lập tức nói: " A, là thịt dê nướng." Đại Quân duỗi tay định ăn.
Trần Chính lập tức lấy đôi đũa gõ vào tay cậu ta, sau đó hỏi: " Sao các cậu cũng đến đây ăn cơm?" Bộ mặt không hề vui vẻ khi đụng phải Đại Quân và nhóm người Tần Khả Khả.
Đại Quân vội vàng thụt tay lại, hì hì cười nói: " Tớ đánh bài thua nên phải đãi họ một bữa cơm, càng đông càng vui, nay chẳng phải tết trung thu sao, Khả Khả em nói xem phải không?"
Tần Khả Khả lúc này đang đứng ở cửa nhìn Trần Chính và Dương Tịnh cùng ăn cơm, trong lòng như có một đám lửa sắp bùng lên, cô ta hẹn Trần Chính không dưới năm lần, ăn cơm, xem phim, tản bộ, nhưng Trần Chính lần nào cũng từ chối cô ta, bảo là công việc bận rộn, bây giờ thì sao, vô tư thảnh thơi mà cùng Dương Tịnh ăn cơm, còn rất vui vẻ nữa!
Trần Chính hơn hai mươi tuổi nhưng chưa thấy hẹn hò với ai bao giờ, bình thường có rất nhiều con gái theo đuổi hắn, hắn đều không hề đặt vào mắt, đến liếc mắt cũng chẳng chịu ban cho người ta, bây giờ lại vui vui vẻ vẻ mà ngồi ăn cơm cùng một người phụ nữ đã có hai đứa con, Trần Chính rốt cuộc có mắt nhìn không vậy! Cô ta nhất định phải nói chuyện này cho Uông Lệ Mẫn mới được.
Trên đời này không có người mẹ nào lại có thể chấp nhận được chuyện con trai mình qua lại với một người phụ nữ đã có con.
Dương Tịnh cô cứ chờ đi, Tần Khả Khả hung hăng mắng trong lòng.
______________________________________________________________________________
~ Lão Đường: Hé lô mn, nay mình hơi bận nên đăng bài trễ một chút, không biết có ai còn thức khônggg ><