" Bây giờ đi luôn." Tần Khả Khả nói.

" Đi thôi." Dương Tịnh đáp.

Tần Khả Khả giật lấy bao nilon trên tay Dương Tịnh hòng không để cô giấu đi. Sau đó hùng hùng hổ hổ mà đi đến phòng tài vụ, Dương Tịnh cũng đi theo sau, vừa đến văn phòng, Tần Khả Khả liền chạy nhanh tới trước mặt kế toán Trương tố cáo: " Kế toán Trương, tôi có chuyện quan trọng muốn nói."

Kế toán Trương đang cúi đầu ghi chép sổ sách, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, hỏi: " Tổ trưởng Trần, có chuyện gì? Nói đi."

Tần Khả Khả đem bao nilon đặt lên bàn, chỉ tay vào Dương Tịnh, lời lẽ nghiêm trọng mà nói: " Kế toán Trương, Dương Tịnh cô ta đang trong giờ làm việc tự ý rời khỏi vị trí không nói, còn cố ý trộm tài sản công của nhà máy, bị tôi bắt tại trận."

Trong văn phòng yên tĩnh, đám người chị Hoàng sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn Dương Tịnh, sao có thể chứ, Dương Tịnh là người nghiêm chỉnh nhất trong văn phòng này, đạo đức nghề nghiệp thì khỏi nói, không tham lam dù chỉ một xu. Ngày thường khi tính toán, Dương Tịnh đều sẽ kiểm tra đối chiếu số liệu rất nhiều lần, chỉ sợ sai sót dù chỉ một chút, thẳng đến khi các khoản chính xác mới thôi. Cả văn phòng ai cũng bội phục thái độ chuyên nghiệp của Dương Tịnh, thậm chí mấy văn phòng bên cạnh cũng hết lòng khen ngợi, cô ấy sao có thể lấy trộm đồ của nhà máy được, phải biết rằng lấy trộm đồ của nhà máy sẽ bị phạt tiền gấp đôi, nghiêm trọng hơn còn có thể bị đuổi việc.

Dương Tịnh hơi cúi đầu, không trả lời bất cứ điều gì.

Tần Khả Khả liếc mắt nhìn Dương Tịnh một cái, từ mũi phát ra tiếng hừ.

" Trộm cái gì?" Chị Hoàng không thể tin được mà hỏi.

" Chính là cái này, bao nilon." Tần Khả Khả nói: " Tuy rằng không phải cái gì giá trị nhưng cũng đủ để thấy rõ nhân phẩm của Dương Tịnh, kế toán Trương, người có lòng tham như vậy làm sao có thể tiếp tục làm việc ở phòng tài vụ được?"

Kế toán Trương và mấy người trong phòng sửng sốt, trộm bao nilon? Nhìn Tần Khả Khả một cái, sau đó quay sang nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh như cũ không hề lên tiếng.

Tần Khả Khả thấy Dương Tịnh không cãi lại, chắc chắn là thừa nhận bản thân trộm cắp, thầm nghĩ, chuyện bao nilon này đúng là quá nhỏ không đáng kể, nên mới nói thêm: " Kế toán Trương, tháng này có nhân viên dưới quyền phản ánh lại với tôi rằng tiền lương của họ bị trả thấp hơn, rõ ràng thành tích tháng này cao hơn cả tháng trước, bọn họ hỏi rằng rốt cuộc là tại sao? Vì sao lương thực tế lại khác với lương đã phát cho bọn họ?" Lương tháng này hẳn là do Dương Tịnh tính.

" Nhân viên hỏi cô vì sao tiền lương lại ít hơn?" Kế toán Trương hỏi.

" Đúng vậy, không chỉ có một hai người phản ánh chuyện này, trước kia do chị Hoàng quản lý tiền lương của chúng tôi, chưa từng xảy ra tình trạng này bao giờ." Tần Khả Khả bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói.

Vừa nghe Tần Khả Khả nói như vậy, chị Hoàng nhanh chóng thay mặt Dương Tịnh thanh minh: " Bất kể là ai quản lý tiền lương, phát tiền lương, đều phải được phía trên ký tên mới được, tổ trưởng Tần, mấy chuyện này thật sự không phải mấy kế toán nhỏ nhoi như chúng tôi có thể quyết định."

Tần Khả Khả tất nhiên không tin mấy chuyện vớ vẩn này, không phải do Dương Tịnh chơi xấu, vậy tại sao tiền lương của cô ta lại ít hơn trước? Rõ ràng là Dương Tịnh vì thù riêng mà làm khó dễ cô ta! Cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Tịnh.

" Cho nên?" Kế toán Trương nhìn Tần Khả Khả hỏi.

Tần Khả Khả trả lời: " Kế toán Trương, tư cách đạo đức của một người, bắt đầu từ những việc tầm thường nhất, chúng ta không nói đến chuyện Dương Tịnh có làm trọn trách nhiệm về lương thưởng hay không, chỉ riêng việc cô ta không tuân thủ quy định của nhà máy, trộm bao nilon cũng đủ để thấy được nhân phẩm không đoan chính, đầu cơ trục lợi, cực tham những món lợi nhỏ, không thể cứ để cho cô ta tiếp tục làm việc cho nhà máy được nữa."

Tần Khả Khả nói xong, cả văn phòng tài vụ một mảnh an tĩnh, kim châm rơi còn có thể nghe thấy.

Sự yên tĩnh này có chút ngoài dự đoán của Tần Khả Khả, cô ta tưởng rằng kế toán Trương sẽ vô cùng tức giận, sẽ tra hỏi Dương Tịnh xem thực hư thế nào, kết quả là không có. Tần Khả Khả nhìn về phía kế toán Trương, phát hiện bà ấy nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ' ánh mắt' này có ý tứ khác, trong lòng cô ta hơi lo lắng, quay đầu nhìn sang chị Hoàng, chú Vương và những người khác. Bọn họ là có ý gì khi nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ như vậy? Tần Khả Khả nghi hoặc, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Dương Tịnh.

Dương Tịnh rốt cuộc cũng ngước mắt, nhướng mày nhìn Tần Khả Khả, khóe miệng mang theo ý cười, hơi hơi nghiêng đầu, vừa hóm hỉnh vừa quyến rũ.

Tần Khả Khả trong lòng không khỏi kích động, vội quay đầu nhìn kế toán Trương: " Kế toán Trương...."

" Tần Khả Khả, tôi hỏi cô, một tiếng trước cô ở đâu?" Kế toán Trương hỏi.

" Tôi, tôi......" Tần Khả Khả lắp bắp không trả lời được, buổi trưa cô ta nằm ở nhà đọc tiểu thuyết, bị câu chuyện tình yêu lãng mạn, hấp dẫn trong sách cuốn hút, đọc say mê, hoàn toàn quên cả ngủ trưa, buổi chiều tới lúc đi làm thì mệt mỏi rã rời, sau một hai tiếng làm việc, không chống chịu nổi cơn buồn ngủ nên đã chạy vào phòng nghỉ của xưởng ngủ một tiếng đồng hồ, vừa mới tỉnh dậy thì có người nói với cô ta là nhìn thấy Dương Tịnh cầm bao nilon ra khỏi xưởng, cô ta lập tức đuổi theo, quả nhiên nhìn thấy trên tay Dương Tịnh cầm bao nilon, hơn nữa còn không có thủ tục hay giấy tờ gì, cho nên... Đột nhiên ánh mắt của Tần Khả Khả rơi vào bảng danh sách viết tay của kế toán Trương.

Phiếu nhận vật tư!

Tim đập thình thịch, Tần Khả Khả cuối cùng cũng đọc được dòng chữ trong tấm phiếu kia: Túi nilon loại lớn, một cái, lấy ở xưởng số 6. Bên dưới còn có chữ ký của kế toán Trương và Dương Tịnh, tức là Dương Tịnh đã được kế toán Trương cho phép lấy túi nilon, còn có cả phiếu nhận vật tư! Phiếu này đáng lẽ sẽ đưa cho cô ta, kết quả bởi vì cô ta ngủ quên mất, Dương Tịnh không tìm thấy nên đã liên hệ với người phụ trách phân xưởng 6, cho nên không phải là Dương Tịnh không có thủ tục, mà là do cô ta không biết, không những không biết, mà còn kéo Dương Tịnh đến chỗ kế toán Trương tố cáo, vậy chẳng phải cô ta đang tự đào hố chôn mình sao? Dương Tịnh cố ý! Rõ ràng trong tay có phiếu nhận vật tư nhưng lại không nói ra, cố ý đào hố để cô ta nhảy vào! Dương Tịnh! Dương Tịnh chết tiệt! Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi thầm chửi rủa tám đời nhà Dương Tịnh.

Lúc này, Dương Tịnh đi lướt qua người Tần Khả Khả, sau đó ngồi vào chỗ của mình, chăm chỉ làm việc. Thật ra là xem Tần Khả Khả sẽ đối phó với chuyện này như thế nào.

" Cô đã ở đâu?" Sắc mặt của kế toán Trương không hề tốt, hiển nhiên là đang tức giận.

" Tôi....."

Kế toán Trương xoay đầu nhìn Dương Tịnh, nói: " Dương Tịnh, nói cho tôi biết, tại sao tiền lương thực tế của xưởng 6 lại không giống với tiền lương đáng lẽ phải trả?"

" Vâng, kế toán Trương." Dương Tịnh từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển notebook, notebook chỉnh tề kẹp đủ các loại hóa đơn, giấy tờ, Dương Tịnh rút ra một tờ giấy, nói: " Tổ trưởng Tần, cô nhìn một chút, đây là bảng danh sách nhận lương có chữ ký của nhân viên phân xưởng 6, người thứ mười ký vào biểu mẫu là lúc 1 giờ 30 chiều, nhưng thời gian ký tên của người thứ mười một, mười hai lại là lúc 1 giờ 28 phút chiều, bình thường sẽ điền theo thứ tự ai đến trước sẽ được phát trước, xuất hiện loại tình huống này, là nên nói năng lực quản lý của tổ trưởng phân xưởng không đủ hay là do nhân viên lớn gan gian dối?

Dương Tịnh vừa dứt lời, Tần Khả Khả liền sửng sốt.

Dương Tịnh không cho cô ta có cơ hội mở miệng, lấy ra hai tờ giấy để so sánh: " Tổ trưởng Tần, tờ này là hóa đơn cô nhận lương cho phân xưởng, có cả chữ ký rõ ràng, còn tờ giấy này do từng nhân viên của xưởng ký tên xác nhận. Chữ viết tay trên hai danh sách này sao lại khác nhau? Tay của tổ trưởng Tần bị thương? Không hề đúng chứ! Xảy ra tình huống này là do lãnh đạo quản lý không tốt, hay là do tổ trưởng Tần thường xuyên đi muộn về sớm, không nắm bắt được tình hình?

Tần Khả Khả tái mặt.

Nhưng Dương Tịnh vẫn chưa nói xong, cô chỉ tay vào bãi đỗ xe đạp cách đó không xa, nói: " Mỗi xưởng sẽ được nhà máy cấp cho một chiếc xe đạp để thuận tiện cho việc liên lạc và ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, vậy xin hỏi, tổ trưởng Tần sử dụng xe đạp của phân xưởng 6 như thế nào cho đúng?

Sắc mặt Tần Khả Khả lúc này vô cùng khó coi, lúc trắng lúc đỏ.

" Tổ trưởng Tần, cô có gì muốn nói nữa không" Kế toán Trương hỏi.

Tần Khả Khả mồ hôi tuôn như mưa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc này đâu có thời gian để hận Dương Tịnh, trong lòng tính toán nên ứng phó như thế nào nhưng đầu óc trống rỗng, hỗn loạn không nghĩ ra được gì.

Kế toán Trương nói: " Dương Tịnh muốn lấy bao nilon, khi đến xưởng 6 tìm cô, đã đi ba lần, đi hết lần này đến lần khác đều không tìm thấy, Tần Khả Khả, lúc đầu tôi nghĩ cô làm việc chăm chỉ, nỗ lực, là người có chí cầu tiến, còn có đã tốt nghiệp cấp ba nên tôi đã đề bạc đưa cô lên làm tổ trưởng phân xưởng và tăng thêm lương. Kết quả thì sao? Kể từ khi lên làm tổ trưởng, tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, lạm dụng chức quyền tự ý đem xe đạp của công ty sử dụng riêng, tự ý xách thùng hàng về nhà. Là một tổ trưởng thì cần phải có một cái đầu ' khôn khéo' thì nhân viên bên dưới mới nể và mới noi theo, nhà máy thực phẩm Lợi Dân có sáu phân xưởng, chỉ có phân xưởng của cô là làm việc kém hiệu quả nhất, quản lý lộn xộn nhất, lúc đầu tôi còn tin tưởng tín nhiệm cô nên không kiểm tra, nhưng khi bắt tay vào kiểm tra thì mới thấy, đi trễ về sớm, quản lý yếu kém, chỗ nào cũng có khuyết điểm."

Kế toán Trương nói đến đây đã vô cùng tức giận.

Dương Tịnh và đám người chị Hoàng ở một bên nhìn.

Tần Khả Khả hối hận xanh ruột, ngàn lần vạn lần không nên, không nên tìm Dương Tịnh gây chuyện, giờ thì hay rồi!!

Kế toán Trương tiếp tục nghiêm mặt nói: " Tần Khả Khả, một người mà đến bản thân còn không thể tự quản lý được thì cô nói xem làm sao có thể quản lý người khác? Làm sao có thể tạo ra lợi ích cho nhà máy và phát triển đất nước?"

Kế toán Trương vừa dứt lời, Tần Khả Khả chấn động, ngơ ngác nhìn bà ấy, kế toán Trương nói như vậy là có ý gì?

" Tần Khả Khả, tôi nghĩ cô không thích hợp để tiếp tục làm tổ trưởng nữa, cô nên quay về chức vụ ban đầu đi. Nếu cảm thấy không phục thì có thể nộp đơn xin từ chức." Kế toán Trương thở dài, vẫy vẫy tay.

Tần Khả Khả trợn tròn mắt kinh ngạc: " Kế toán Trương...."

" Đừng nói nữa, trở về thu xếp đi." Kế toán Trương nói.

" Kế toán Trương...." Tần Khả Khả ô ô khóc lên: " Kế toán Trương, đừng làm thế mà, làm ơn, tôi hứa, tôi sẽ thay đổi, lần sau sẽ không như vậy nữa..."

Kế toán Trương phiền lòng đứng lên, Tần Khả Khả vẫn tiếp tục khóc, nói: " Kế toán Trương, kế toán Trương, đừng cách chức tôi mà, cho tôi thêm một cơ hội nữa, kế toán Trương..."

Kế toán Trương bị Tần Khả Khả nháo khóc mà nhíu mày, nâng bước rời khỏi văn phòng.

" Kế toán Trương, kế toán Trương..." Tần Khả Khả lập tức khóc lóc đuổi theo phía sau.

Hai người vừa đi thì cả phòng tài vụ liền trở nên yên tĩnh.

' Phì ' một tiếng, chị Hoàng không nhịn được cười ra tiếng.

Dương Tịnh cũng dở khóc dở cười.

Tiếp theo mọi người trong văn phòng bắt đầu thảo luận sôi nổi: " Kế toán Trương thật sự muốn cách chức Tần Khả Khả sao?"

" Chắc là vậy."

" Lúc trước kế toán Trương rất coi trọng Tần Khả Khả, chỉ tại cô ta không biết tốt xấu, luôn tự cho mình là đúng, hơn nữa tâm địa không trong sáng, nếu không phải do chính cấp dưới của cô ta tố cáo, kế toán Trương cũng sẽ không để cho Dương Tịnh đi tra rõ việc này."

" Đáng đời! Một tháng nhận hơn bốn năm chục đồng, công việc thì không làm, lúc nào cũng tỏ vẻ thiên kim đại tiểu thư, cô ta xứng đáng bị như vậy." Chị Hoàng hung hăng mắng.

Cùng lúc đó, tin tức Tần Khả Khả bị kế toán Trương khiển trách và cách chức đã lan truyền khắp nhà máy thực phẩm Lợi Dân, phần đông đều cảm thấy đáng đời Tần Khả Khả, thời điểm tất cả mọi người đang cật lực làm việc, chỉ có mình cô ta là lái xe đạp về nhà ngủ, đúng là tự tìm đường chết.

Đặc biệt là cảnh Tần Khả Khả khóc lóc đuổi theo kế toán Trương chạy quanh trong nhà máy, khiến cho không ít người nhìn thấy phải ôm bụng phì cười, cuối cùng Tần Khả Khả có giữ được chức vụ hay không thì Dương Tịnh không biết.

Nhưng cô biết hôm nay mình phải tăng ca bởi vì tất cả các giấy tờ ở đây đều phải viết tay, ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ làm việc, cho nên khi vừa mới tan tầm cô liền chạy đi mua một tô mì thịt dê ở căn tin nhà máy, sau đó đến trường tiểu học Lợi Dân đón Đinh Đinh Đang Đang đến văn phòng làm việc, để hai đứa nhỏ tự mình ăn còn cô thì tiếp tục giải quyết công việc còn đang dang dở của mình.

" Mẹ ơi, mẹ cũng ăn một chút đi." Đinh Đinh cầm một cái thìa nhỏ múc nước lèo trong hộp cơm, cái miệng nhỏ nhắn húp nước lèo.

Dương Tịnh quả thật đang rất đói, nhìn thấy hai đứa nhỏ ăn ngon như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng dậy bước qua, cầm hộp mì lên húp hai ngụm nước lèo, cầm đôi đũa của Đinh Đinh đưa ăn chút mì, rồi nói: " Được rồi, bảo bối ngoan, hai con ăn tiếp đi, nhất định phải ăn cho hết, đừng để thừa lại, bây giờ mẹ phải làm việc nên hai đứa đừng quấy rầy mẹ, nếu không chúng ta phải ở lại đây cả buổi tối đó, biết không?"

" Dạ." Đinh Đinh Đang Đang đáp ứng.

Hộp mì đặt trên ghế, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng vây quanh, một tay cầm muỗng, một tay cầm đũa, ăn ngon lành.

" Anh nhìn này, em múc được thịt." Đang Đang dùng cái muỗng múc ra một lát thịt dê mỏng, đưa cho Đinh Đinh nhìn.

" Ừm, em ăn đi." Đinh Đinh tự mình gắp sợi mì ăn.

Đang Đang vui vẻ ăn miếng thịt dê, thỏa mãn cười híp mắt, trông cực kỳ đáng yêu.

" Em gái, há miệng, anh gắp được thịt này." Đinh Đinh nói: " Cho em ăn."

Đang Đang lập tức há miệng: " A."

Đinh Đinh chậm rãi đem miếng thịt dê cho vào miệng Đang Đang, rồi hỏi: " Ngon không?"

" Ngon, ngon lắm." Đang Đang gật gật đầu nói.

Hai đứa nhỏ, anh một câu em một câu, rồi đem bát mì trước mặt ăn sạch sẽ, đến nước lèo cũng không còn, ăn xong thì quay đầu lại nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh vẫn đang tập trung ghi chép.

" Suỵt." Đinh Đinh đưa tay ra hiệu, ý bảo Đang Đang đừng quấy rầy mẹ, sau đó móc trong túi ra viên phấn, nói: " Lại đây, anh dạy em viết chữ."

" Anh, em không muốn viết chữ."

" Vậy em muốn làm gì?"

" Em muốn nghe kể chuyện cổ tích 'con heo và con nhện'."

" Được rồi, ngồi xuống đi rồi anh kể cho em nghe."

Vì thế Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm xong, sau đó ngồi đối diện nhau, Đinh Đinh nhỏ giọng kể chuyện cho Đang Đang nghe.

Còn Dương Tịnh thì đang vùi đầu vào ghi ghi chép chép.

Lúc này, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối sầm lại.

Trần Chính cũng vừa tan tầm, anh đạp xe mua hai cái giò heo, sau đó lái xe về nhà, dự định sẽ mang lên cho ba mẹ con Dương Tịnh ăn. Kết quả về đến nhà thì không thấy ba mẹ con đâu, anh hỏi Lý Vân thì Lý Vân nói rằng Dương Tịnh vẫn chưa thấy về, vì thế bất đắc dĩ đi gõ cửa phòng Tần Khả Khả hỏi thăm tình hình, Tần Khả Khả vừa mở cửa phòng, nhìn thấy Trần Chính thì đột nhiên khóc lớn.

" Có chuyện gì vậy?" Trần Chính hỏi.

" Trần Chính, em buồn quá, em thật sự rất buồn..." Tần Khả Khả đột nhiên bước nhanh tới, ôm chầm lấy Trần Chính, Trần Chính bị doạ không nhẹ.

" Hai, hai người đang làm gì vậy?" Đại Quân lên tiếng.

" Cậu lại đây!" Trần Chính nhíu mày kêu.

Đại Quân ngơ ngác mà đi tới, Trần Chính đẩy Tần Khả Khả sang người Đại Quân, rồi nói: " Đại Quân, cậu hỏi xem xảy ra chuyện gì, tiện thể an ủi đi, tôi có việc, đi trước đây."

" Trần Chính, cậu...."

Trần Chính chạy nhanh xuống lầu, vừa chạy vừa phủi phủi trên người, sau đó leo lên xe đạp lái nhanh ra ngoài.

" Trần Chính!" Đại Quân và Tần Khả Khả cùng kêu.

" Trần Chính, cậu con mẹ nó lại chạy đi đâu vậy?" Đại Quân ở trên lầu hai lên tiếng.

Trần Chính lúc này đã đạp xe đi được khá xa, anh đạp xe như bay đến nhà máy Lợi Dân, nhanh chân tiến đến phòng tài vụ, trước khi bước chân vào cửa, anh nhìn thấy Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang qua ô cửa kính, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong phòng tài vụ, Dương Tịnh đang vùi đầu vào công việc.

Đinh Đinh Đang Đang thì ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bóng đèn, Đang Đang chỉ tay vào bóng đèn mờ nhạt hỏi: " Anh, cái phát ra ánh sáng này là gì vậy?"

" Đây là bóng đèn." Đinh Đinh trả lời.

" Tại sao có ngọn lửa trong bóng đèn?"

" Đó không phải là lửa, đó là điện, đồ ngốc."

"Em không phải đồ ngốc, em là Đang Đang, Dương Đang Đang."

" Em chính là đồ ngốc!" Đinh Đinh cười thích thú, trêu chọc Đang Đang: " Em chính là đồ ngốc!"

Đang Đang tức giận, cao giọng nói: " Anh, em không phải đồ ngốc! Em là Đang Đang!"

Đang Đang đột nhiên lớn tiếng khiến Dương Tịnh chú ý, cô ngước mắt nhìn hai đứa nhỏ, vừa định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa sổ, Dương Tịnh quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Chính, có thể là do ánh sáng mờ mờ làm cho nét mặt sắc bén thường ngày của Trần Chính trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, anh lúc này trông rất tuấn tú.

" Chú! Chú!" Không đợi Dương Tịnh lên tiếng, Đang Đang đã nhanh chân đứng dậy, kích động mà kêu lên: " Chú đến rồi!"

Dương Tịnh lắc đầu nhìn Đang Đang, sau đó đứng dậy đi đến mở cửa sổ, nhìn Trần Chính, hỏi: " Sao anh lại đến đây?"

" Đón em." Trần Chính nói xong, hơi hơi cúi đầu mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện