Tần Khả Khả nghe rõ cuộc đối thoại của Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm, mặc nhiên không lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng chỉ nghĩ đến việc sắp kiếm được một món hời lớn, hận không thể tính luôn cả tiền hít thở không khí ở nhà họ Dương của mẹ con Dương Tịnh.
" Từ từ, từ từ, không vội." Hàn Thục Cầm nói.
" Đúng vậy, con sẽ tính toán hết mọi thứ, sau đó giải quyết luôn một lần." Tôn Đại Hồng nói: " Một xu cũng không thể thiếu."
" Trước tiên cứ để Đinh Đinh nhận cảnh sát Trần là bố, đợi đến khi bọn họ đã thân thuộc thì gì cũng không thể sánh được cháu đích tôn." Hàn Thục Cầm nói.
" Đúng vậy." Tôn Đại Hồng phụ họa theo.
Một lúc sau, Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm dường như đã tính toán xong thì mới quay đầu an ủi Tôn Tiểu Hồng, đầu tiên là mắng Tào Quân Lượng, sau đó lại không quên chửi rủa Dương Tịnh, Tôn Tiểu Hồng vẫn như cũ gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
" Khóc cái gì mà khóc, mày xem Dương Tịnh nó có khóc lóc như mày không?" Tôn Đại Hồng rống lên: " Thứ không có tiền đồ."
Tôn Tiểu Hồng vẫn không nhúc nhích.
" Nhìn mà xem, Tôn Tiểu Hồng, để chị nói cho mày biết, giờ mày có khóc lóc thế nào đi nữa cũng không có ích lợi gì hết, mày càng khóc thì Dương Tịnh nó càng đắc ý!"
Tôn Tiểu Hồng vừa nghe Dương Tịnh đắc ý, lập tức ngừng khóc.
Tôn Đại Hồng, Hàn Thục Cầm, Tần Khả Khả cùng nhau khuyên nhủ Tôn Tiểu Hồng, hung hăng mắng mỏ Dương Tịnh.
Lúc này Dương Tịnh đứng trong phòng của mình cúi đầu, không gian yên ắng.
Trần Chính không lên tiếng.
Giờ phút này cả ba dường như đang tiêu hóa lại những lời Tào Quân Lượng đã nói.
Một lúc sau, Trần Chính gọi: " Dương Tịnh."
Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn anh.
" Phát sinh chuyện lớn này sao em lại không đến tìm anh? Trước khi rời đi anh đã để lại địa chỉ cho em mà?" Trần Chính nói: " Sau này anh có quay lại tìm nhưng không tìm được em nữa."
Dương Tịnh tỏ vẻ không biết gì cả, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Trần Chính, cô có chút không chịu nổi, lắp bắp trả lời: " Em, em....."
" Nếu con không chịu nhận thì sao?" Uông Lệ Mẫn lúc này mới lên tiếng.
" Mẹ." Trần Chính nhíu mày nói một câu: " Làm sao con có thể không nhận chứ?"
" Dương Tịnh da mặt mỏng." Uông Lệ Mẫn nói.
Trần Chính nhíu mày càng sâu.
Uông Lệ Mẫn lại vui vẻ không thôi, nghĩ đến việc bản thân đã lên chức bà, có cháu gái còn có cháu trai đích tôn, trong lòng hạnh phúc không nói nên lời.
Toàn bộ quá trình Dương Tịnh đều cúi đầu, nên cơ bản không ai nhìn thấy sự bàng hoàng cùng bối rối của cô, con là của Trần Chính, đúng thật là Trần Chính, Trần Chính cũng xác nhận với Tào Quân Lượng là bản thân không xác định, nên bây giờ anh mới chú ý đến việc vì sao cô lại không chịu nói ra chân tướng sự thật, tương lai cô phải giải thích như thế nào đây? " Dương Tịnh, chúng ta kết hôn đi!" Trần Chính đột nhiên nói.
" Không sai." Uông Lệ Mẫn lập tức đồng ý: " Bây giờ có thể lập tức kết hôn."
" Không được." Dương Tịnh cự tuyệt.
Uông Lệ Mẫn và Trần Chính kinh ngạc nhìn Dương Tịnh hỏi: " Vì sao không được?"
Dương Tịnh chần chừ trong chốc lát, nói: " Em còn chưa nói chuyện này với anh trai."
" Đúng vậy, kết hôn không phải là chuyện nhỏ, phải chuẩn bị từ từ." Uông Lệ Mẫn vui vẻ mà nói, sau đó quay đầu mắng Trần Chính: " Con vội cái gì, kết hôn là chuyện cả đời, đâu thể nói cưới là cưới. Đầu tiên phải gặp mặt gia đình hai bên, sau đó bàn bạc chuyện sính lễ, chọn ngày lành tháng tốt, còn phải chuẩn bị phòng tân hôn, sắm sửa đồ đạc.."
Uông Lệ Mẫn dường như đang tưởng tượng ra một thước phim, từng cảnh từng cảnh một lần lượt xuất hiện, một cuộc hôn nhân bắt đầu và sắp sửa được công chiếu.
Dương Tịnh thật ra cũng có chút vui mừng.
" Mẹ phải đi chuẩn bị trước mới được, sau đó tìm bà mối hỏi thăm ngày lành tháng tốt." Uông Lệ Mẫn trong lòng nở hoa, bà luôn mơ đến ngày con trai mình kết hôn, không nghĩ tới hiện tại đến cháu cũng có luôn rồi, hơn nữa Đinh Đinh Đang Đang thật sự quá đáng yêu, bà rất thích bọn nhỏ. Nghĩ lại vừa rồi, bà suýt chút nữa đã đuổi Dương Tịnh đi, trong lòng áy náy không thôi, quay đầu xin lỗi Dương Tịnh: " Dương Tịnh, xin lỗi, lúc nãy dì....."
" Dì Uông, không sao ạ, con hiểu mà." Dương Tịnh vội vàng nói, với những hy vọng của cô trước đây đối với Hàn Thục Cầm, cô cảm thấy Uông Lệ Mẫn là một người mẹ tốt.
Vừa nghe Dương Tịnh nói như vậy, trong lòng Uông Lệ Mẫn dường như được rót đầy mật ngọt, bà không nhịn được mỉm cười, sau đó chợt nhớ đến Đinh Đinh Đang Đang: " Dương Tịnh, hai đứa nhỏ khi nào thức dậy?"
Trần Chính: "......"
Dương Tịnh nhìn đồng hồ rồi nói: " Chắc khoảng mười phút nữa."
" Vậy dì ở đây chờ." Uông Lệ Mẫn tìm chỗ ngồi xuống đợi Đinh Đinh Đang Đang tỉnh dậy.
Dương Tịnh không nói nên lời.
Trần Chính lên tiếng: " Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
" Chuyện gì?" Uông Lệ Mẫn hỏi, nhưng Trần Chính lúc này đã đi ra ngoài, Uông Lệ Mẫn đành phải đi theo đến phòng Trần Chính, Trần Chính đem cửa đóng lại.
" Con trai, có chuyện gì?" Uông Lệ Mẫn hỏi.
Trần Chính nghiêm túc nói: " Mẹ đừng nói Đinh Đinh Đang Đang là cháu của mình, bây giờ còn chưa phải lúc." Trần Chính nói.
" Tại sao?" Uông Lệ Mẫn chưa hiểu rõ ý của Trần Chính.
" Con đã tìm hiểu qua, Dương Tịnh cô ấy chưa từng kết hôn, cũng chưa từng qua lại với người đàn ông nào khác."
Uông Lệ Mẫn ngẩn người, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Trần Chính, Trần Chính là muốn bảo vệ thanh danh cho Dương Tịnh.
Nếu bà nói Đinh Đinh Đang Đang là cháu của mình, rồi nhắc đến chuyện Dương Tịnh và Trần Chính sẽ kết hôn, như vậy không phải nói Dương Tịnh chưa kết hôn đã có con sao, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng Dương Tịnh.
Nhưng nếu bà nói Dương Tịnh và Trần Chính sẽ kết hôn, sau đó nói Đinh Đinh Đang Đang là cháu trai cháu gái của mình, thì mọi chuyện sẽ khác, người ta sẽ khen Dương Tịnh lợi hại, đã có con nhưng vẫn có thể gả cho cảnh sát. Mẹ chồng thì yêu thương hai đứa cháu như cháu ruột của mình.
Uông Lệ Mẫn nghĩ thông suốt, nhìn Trần Chính, quả nhiên con trai bà rất để tâm đến Dương Tịnh, bà thở dài một tiếng nói: " Rồi người ta sẽ nói hai mẹ con ta bị ngốc cho xem."
" Ngốc cái gì?"
" Nói con thích làm bố, còn mẹ thích làm bà." Uông Lệ Mẫn nói: " Chắc chắn sẽ nói con quá mù quáng, kén cá chọn canh, cuối cùng lại cưới một người phụ nữ đã kết hôn, lại còn đi nuôi con dùm cho người ta, đầu đội nón xanh."
Trần Chính cười: " Cái này có là gì, thanh danh của cháu trai cháu gái mẹ quan trọng hơn mà!"
" Tất nhiên, cháu nội quan trọng hơn con trai." Uông Lệ Mẫn cười nói.
Trần Chính nói: " Mẹ cũng nên học hỏi dì hai, tư tưởng ' phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời' ' tích cực chung tay bảo vệ chị em phụ nữ' gì đó ấy.
" Ý con là mẹ cổ hủ chứ gì?"
" Không có."
" Được rồi, không nói lại con, sự việc lần này đợi khi tối về rồi nói, trước tiên phải đi xem cháu trai cháu gái của mẹ đã dậy chưa đã." Uông Lệ Mẫn nôn nóng chạy về phía phòng Dương Tịnh.
Dương Tịnh đang ngồi trong phòng suy nghĩ xuất thần, chỉ mới qua một giờ trưa mà tình hình đã thay đổi chóng mặt, thật sự quá nhanh, cô phải bình ổn cảm xúc lại rồi viết một bức thư cho Dương Đông, hỏi anh ấy chuyện là như thế nào? Có vẻ như anh ấy chỉ nhận được một bức thư của cô, sau đó thì biến mất không thấy tin tức gì nữa.
Đúng lúc này, Uông Lệ Mẫn lại đến, bà đứng ở cửa gọi Dương Tịnh: " Dương Tịnh."
Dương Tịnh vội chào: " Dì Uông."
" Bọn nhỏ dậy chưa?"
" Vẫn chưa ạ."
Đang nói chuyện thì Trần Chính cũng bước vào.
Dương Tịnh ngước mắt nhìn anh, anh cũng nhìn Dương Tịnh, ánh mắt hai người chạm nhau rất lâu, bộ dáng quen thuộc từ lâu, khóe miệng không nhịn được cùng cong lên.
" Ăn cơm trưa chưa?" Dương Tịnh hỏi Trần Chính.
" Anh ăn rồi." Trần Chính biết Dương Tịnh sẽ cùng Đinh Đinh Đang Đang ăn trưa ở căn tin nhà máy nên khi không có Uông Lệ Mẫn ở nhà anh thường sẽ tự ăn cơm bên ngoài rồi mới về.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ 'cạch' mở ra, Dương Tịnh, Trần Chính và Uông Lệ Mẫn đều nhìn theo hướng phát ra tiếng động, đặc biệt là Uông Lệ Mẫn, hai mắt bà dường như phát sáng.
Đinh Đinh đang mặc một bộ đồ ngủ nhỏ ca rô màu xanh lam đứng ngay cửa phòng ngủ, một tay mở cửa còn tay kia nắm tay Đang Đang, vừa trông thấy Dương Tịnh liền cười hì hì: " Mẹ, con và em gái dậy rồi."
" Dậy rồi sao." Dương Tịnh còn chưa kịp đứng dậy thì Uông Lệ Mẫn đã nhanh chân hơn xông lên phía trước ôm lấy Đinh Đinh.
Đinh Đinh sửng sốt, sau đó hỏi: " Bà Uông, sao bà lại ở nhà con?"
Uông Lệ Mẫn ôm chặt Đinh Đinh, Hàn Thục Cầm nói đúng một chuyện là Uông Lệ Mẫn thật sự rất thích cháu đích tôn, đương nhiên bà cũng thương cả Đang Đang nữa.
" Bà đến thăm con đó." Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh thân mật nói, ngay từ đầu bà đã thích Đinh Đinh, không dưới một lần bà nói với Trần Chính tương lai hãy sinh một đứa con trai vừa thông minh vừa hiểu chuyện giống như Đinh Đinh, bằng một nửa Đinh Đinh cũng được, không nghĩ tới Đinh Đinh lại chính là cháu nội của bà. Lớn lên tuấn tú lại có trách nhiệm, sau khi xác nhận mối quan hệ, Uông Lệ Mẫn càng nhìn Đinh Đinh càng thấy thân thuộc, nói: " Trần Chính, con xem này Đinh Đinh cười rộ lên khóe mắt cong cong đặc biệt rất giống con khi còn bé."
Dương Tịnh: "...."
" Mẹ, đặt Đinh Đinh xuống đi, để thằng bé còn thay quần áo không sẽ bị cảm lạnh." Trần Chính nói.
" Đúng đúng đúng, đi thôi, chúng ta đi thay quần áo." Uông Lệ Mẫn trực tiếp ôm Đinh Đinh đi vào phòng ngủ.
Trần Chính khom lưng bế Đang Đang lên, cũng tiến vào phòng ngủ.
Vốn dĩ phòng ngủ đã nhỏ, bây giờ ba người lớn cùng hai đứa nhỏ đứng ở đây càng làm cho căn phòng trở nên chật chội.
" Mẹ ơi, giày con đâu ạ?" Đinh Đinh hỏi.
" Ấy, mẹ quên mất, vẫn đang để cho chậu chưa giặt xong." Dương Tịnh đột nhiên nhớ ra mình chỉ mới giặt có một chiếc.
Uông Lệ Mẫn lập tức nhiệt tình hỏi: " Giày ở đâu? Để dì đi giặt cho." Uông Lệ Mẫn vừa nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, Dương Tịnh cũng không cản kịp, ngẩng đầu nhìn Trần Chính.
Trần Chính cười nói: " Bà ấy tưởng cả đời này anh sẽ không chịu kết hôn, đột nhiên lại có cháu nội, chắc tại quá vui mừng nên mới vậy. Cứ để cho mẹ có thời gian thích nghi, sau này sẽ bình thường lại thôi, không sao đâu."
Dương Tịnh cười.
Đinh Đinh ngẩng đầu hỏi: " Mẹ ơi, có phải bà Uông đã bị Tôn Ngộ Không làm phép biến thành không? Bà tốt với con quá làm con sợ."
" Anh, không phải là Tôn Ngộ Không đâu, là, là, là bị Bạch Cốt Tinh hóa thành đó." Đang Đang nói tiếp.
" Đừng nói lung tung." Dương Tịnh răn dạy.
Trần Chính dở khóc dở cười.
Dương Tịnh giúp Đinh Đinh Đang Đang mặc xong quần áo, buộc tóc xinh xắn cho Đang Đang, chuẩn bị đi làm, Uông Lệ Mẫn khuyên Dương Tịnh nên để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà cho bà chăm, nói hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời âm u lại lạnh lẽo, hai đứa nhỏ đến trường tiểu học chơi đùa rất dễ bị cảm lạnh, tóm lại là muốn để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà chơi cùng bà.
Dương Tịnh hơi khó thích ứng với sự thay đổi nhanh chóng của Uông Lệ Mẫn.
Trần Chính kéo Uông Lệ Mẫn sang một bên nói: " Mẹ, mẹ để cho ba mẹ con một thời gian để thích ứng đã, vừa rồi mẹ nhiệt tình quá dọa Đinh Đinh Đang Đang hoảng sợ, hai đứa còn nói mẹ là Bạch Cốt Tinh làm phép thành đấy."
Là Bạch Cốt Tinh hóa thành?
Uông Lệ Mẫn nghe vậy cũng không hề cảm thấy khó chịu, cười nói: " Hai đứa nhỏ này thật là, được rồi, mẹ hiểu rồi."
Uông Lệ Mẫn lúc này cũng không đề cập đến chuyện để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà nữa.
Trần Chính dắt xe đạp đưa Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đi làm.
Uông Lệ Mẫn đứng ở cổng nhìn theo, mãi đến khi bốn người họ đi khuất bà mới thu lại tầm mắt, khóe miệng không tự chủ được cong lên vui vẻ.
" Mẹ Trần Chính, qua đánh mạt chược đi, còn thiếu một chân đây." Đúng lúc này có người gọi Uông Lệ Mẫn sang đánh mạt chược.
Uông Lệ Mẫn xua tay nói: " Không đánh đâu, hôm nay không đánh."
" Bà bận gì sao? Sao lại không đánh?"
" Tôi đi chợ mua đồ nấu cơm cho con trai đây."
" Còn chưa tới cơm tối mà nấu gì sớm?"
Uông Lệ Mẫn bởi vì quá vui vẻ nên cũng quên luôn chính mình còn chưa ăn cơm trưa, cũng không định chơi mạt chược, chạy nhanh vào phòng lấy tiền, đếm đếm, chỉ sợ không đủ, rồi đi vào nhà bếp xách giỏ đi chợ, cầm củ cà rốt ăn tạm, sau đó đi chợ mua thức ăn.
Cùng lúc đó Trần Chính và Dương Tịnh cũng đã sắp đến trước cổng nhà máy thực phẩm Lợi Dân.
Trần Chính hỏi: " Chuyện kết hôn em nghĩ thế nào?"
Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn Trần Chính: " Anh nóng lòng vậy sao?"
Trần Chính nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, bỗng nhiên bật cười, cười rạng rỡ, gật đầu: " Ừm, rất nóng lòng, rất mong chờ."
"......"
" Nếu em không phản đối thì anh sẽ chuẩn bị ngay từ bây giờ." Trần Chính nói.
" Em phải viết cho anh trai một bức thư thông báo trước đã." Dương Tịnh nói.
" Chúng ta trực tiếp đi tìm anh ấy."
" Không được." Dương Tịnh từ chối.
" Vì sao?" Trần Chính nghi hoặc hỏi.
Dương Tịnh nghĩ nghĩ rồi nói: " Hãy để em nói chuyện này với anh trai trước được không?"
Trần Chính trầm xuống nhưng cũng không thể cự tuyệt, hỏi: " Nếu như anh ấy không đồng ý thì làm sao?"
Dương Tịnh nhìn Trần Chính, thấy vẻ mặt lo lắng của anh không khỏi buồn cười.
" Em cười cái gì?" Trần Chính không vui.
Dương Tịnh nghiêm túc nói: " Đây là cuộc đời của em mà, em có thể tự làm chủ, anh có thể chuẩn bị từ bây giờ được rồi, còn chuyện có đồng ý không thì là chuyện khác."
Trần Chính nghe cô nói, khuôn mặt căng thẳng dần buông lỏng, khóe miệng cong lên, sau đó đem Đang Đang đang ngồi trên xe đặt xuống đất, sau đó nói: " Đợi anh, tan tầm anh sẽ đến đón."
" Vâng." Dương Tịnh gật đầu.
" Chú ơi, hẹn gặp lại." Đinh Đinh Đang Đang vẫy tay chào tạm biệt.
Trần Chính nhìn hai đứa nhỏ mỉm cười dịu dàng: " Hẹn gặp lại."
Trần Chính nhìn ba mẹ con Dương Tịnh đi vào nhà máy rồi mới đạp xe rời đi.
Đến khi Dương Tịnh quay đầu lại đã không thấy Trần Chính nữa mà lại nhìn thấy Tần Khả Khả.
Tần Khả Khả đạp xe của Đại Quân, nhanh chóng lái vào nhà máy, vừa đạp vừa nhìn Dương Tịnh với vẻ mặt đắc ý, sau đó không dám chậm trễ mà chạy về hướng công xưởng số 6.
" Mẹ ơi, tổ trưởng Tần chạy nhanh thật." Đang Đang nói.
" Chạy chậm một chút là sẽ bị đuổi việc."
" Đuổi việc là gì vậy mẹ?" Đinh Đinh hỏi.
" Chính là ông chủ sẽ không cho cô ấy làm việc ở đây nữa, như vậy sẽ không thể kiếm tiền." Dương Tịnh nói.
Đinh Đinh Đang Đang nghe xong thì gật đầu.
" Nhanh lên đi đến trường thôi, mẹ cũng cần nhanh chóng đến chỗ làm nữa." Dương Tịnh nói.
" Dạ." Đinh Đinh Đang Đang nắm tay nhau đi về phía trường tiểu học, trước kia là Dương Tịnh dắt đến trường, hiện tại hai đứa đã có thể tự mình cầm tay nhau đi.
Đinh Đinh nắm tay nhỏ của Đang Đang, quay đầu lại nhìn Dương Tịnh, nói: " Mẹ ơi, hẹn gặp lại."
Đang Đang cũng quay đầu lại: " Mẹ, hẹn gặp lại." Nói xong thì Đang Đang có hơi lảo đảo một chút.
" Đang Đang, nhìn đường không lại bị ngã bây giờ." Đinh Đinh nắm tay Đang Đang lắc lắc.
" Anh, em sẽ không bị ngã."
" Hôm qua em vừa mới ngã đấy."
" Nhưng em không cố ý ngã mà."
Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi vào cổng trường, chủ nhiệm lớp đi ra đón, hai nhóc vẫy vẫy tay chào Dương Tịnh, lúc này cô mới yên tâm đi về phía phòng tài vụ.
Cùng lúc đó, trước cửa siêu thị Đinh Đang có một người đàn ông đứng đó nhìn xung quanh, sau đó đi lại phía cửa hỏi Lý Vân: " Xin hỏi, cô là chủ của siêu thị này sao?"
" Tôi không phải, bà chủ của chúng tôi đã đi làm rồi."
" Vậy bà chủ của cô có phải là một cô gái trẻ có hai đứa con nhỏ không?"