"Hàn Thục Cầm! Tôi nói cho chị biết, chế độ của nhà nước, luật pháp của nhà nước không cho phép chị khinh nhờn.
Chị lại không tuân thủ, ở đây khóc lóc la lối, năm sau chính phủ trợ cấp, chị đừng nghĩ sẽ nhận được lợi ích gì! Tư tưởng giác ngộ quá kém cỏi." Bí thư chi bộ lạnh mặt, nghiêm khắc nói.
Trợ cấp của chính phủ..
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
Người dân đứng xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Dương Tịnh và Trần Chính nhìn nhau một cái.
Trưởng thôn cúi đầu không lên tiếng.
"Chị còn lời nào muốn nói nữa không?" Bí thư chi bộ hỏi.
Hàn Thục Cầm đứng thẳng người, thành thành thật thật lắc đầu: "Không có, không có."
"Còn chị?" Bí thư nhìn Tôn Đại Hồng hỏi.
Tôn Đại Hồng nơm nớp lo sợ, lần này bọn họ thật sự bị Dương Tịnh áp chế, không còn một chút sức lực để đáp trả, đất cũng không còn, nửa cái nhà cũng mất luôn, bọn họ bây giờ phải sống làm sao đây? Tôn Đại Hồng cũng lắc đầu, ỉu xìu nói: "Không có."
"Bí thư đợi đã." Dương Tịnh lúc này mới mở miệng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lập tức quay ngoắc đầu nhìn về phía Dương Tịnh, âm thầm nghiến răng, con yêu tinh Dương Tịnh này lại muốn làm gì nữa đây.
"Chuyện gì?" Bí thư chi bộ hỏi.
"Hai người họ còn nợ tôi 800 đồng, trừ tiền lúa năm nay thì ít nhất cũng hơn 700 đồng." Dương Tịnh nói.
Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng vừa nghe xong thì nóng máu, cãi cọ với Dương Tịnh khiến bọn họ tổn thất quá lớn, cứ tưởng im lặng chịu đựng thì coi như xong, hôm nay bọn họ đã kiệt sức rồi, cả người như bị rút hết sức lực.
Bí thư chi bộ thôn trên đường đến đây đã nghe qua đại khái tình huống, lúc nghe Dương Tịnh nói như vậy thì không phản đối, chỉ chầm chậm nói: "Trên thực tế thì không phải là 800 đồng, mỗi năm đều phải nộp thêm tiền thuế lương thực."
Dương Tịnh nghe xong thì sực nhớ, đúng thật là cô quên mất vấn đề này, ngay sau đó vội nói: "Thật xin lỗi bí thư, vừa rồi tôi đã bỏ qua phần thuế, vậy cứ lấy 800 đồng giảm còn 400 đồng, bí thư thấy như vậy có được không?"
Bí thư chi bộ nghe xong thì đảo mắt nhìn Dương Tịnh, từ lúc đến đây, cũng bởi vì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng khóc nháo đau đầu nên không chú ý đến cô, lúc này nhìn mới thấy Dương Tịnh không giống người thường, bí thư chi bộ tự mặc định xếp Dương Tịnh vào hàng thanh niên tri thức tiến bộ, nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng rồi nói: "Hai người nhìn thấy không? Đồng chí Dương Tịnh là tấm gương để các người học tập theo, biết sai lập tức sửa, đây chính là đạo lý!"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cúi đầu.
"Nếu đã nói ra vấn đề này thì giải quyết như thế này, có tiền thì trả tiền, còn không có thì ký giấy nợ." Bí thư chi bộ nói: "Ai còn ý kiến gì nữa không?"
Không có ai lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng quả thật không dám phản bác, bí thư chi bộ lại hung dữ như vậy, hai người không thể không ký giấy nợ 400 đồng, giấy nợ do Dương Tịnh giữ.
"Được rồi, từ này về sau nhà này một nửa là của Dương Đông, một nửa là của Dương Tịnh, các đồng chí có ý kiến gì không?" Bí thư chi bộ hỏi.
"Không ạ." Dương Tịnh nghiêm túc trả lời: "Bí thư vất vả rồi."
Bí thư nhìn Dương Tịnh, âm thầm gật đầu, là một thanh niên được giáo dục tốt.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như bị người ta cắt thịt trên người, đau đớn nói: "Đã hiểu rồi ạ."
"Còn vấn đề gì nữa không?" Bí thư chi bộ thôn hỏi.
"Hết rồi ạ." Dương Tịnh nói.
"Đúng vậy." Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng gật đầu.
"Được rồi." Bí thư chắp tay phía sau nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi quay về Ủy ban thôn, còn bác thì sao?"
"Chuyện bên này coi như đã giải quyết xong, chúng ta cùng nhau quay về." Trưởng thôn nói, sau đó chào Trần Chính: "Cảnh sát Trần, chúng tôi đi trước."
"Vâng, tạm biệt." Trần Chính gật gật đầu chào.
Bí thư chi bộ và trưởng thôn vừa rời đi thì đám đông xem náo nhiệt cũng bắt đầu ra về, mọi chuyện đều đã được giải quyết xong xuôi, đáp án cũng biết rồi, còn gì để xem nữa đâu.
Đám đông cứ thế tản dần, nhưng vẫn không quên nhỏ miệng thảo luận:
"Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lần này chắc phải khóc thảm lắm."
"Chứ gì nữa, một mẫu đất cũng không có, nhà thì còn một nửa, đã vậy còn nợ Dương Tịnh 400 đồng."
"Tự làm tự chịu, ai bảo lúc trước ngược đãi Dương Tịnh với hai đứa nhỏ."
"Này này, mấy người có để ý Dương Tịnh với cảnh sát Trần đứng cùng nhau không, hình như cảnh sát Trần muốn cưới Dương Tịnh? Cậu ấy nguyện ý kết hôn với phụ nữ đã sinh con sao?"
"Đã sinh con thì sao? Đừng quên dì hai cảnh sát Trần là Lý chủ nhiệm, tư tưởng giác ngộ hơn hẳn người thường, Dương Tịnh xinh đẹp giỏi giang, làm công việc văn phòng, tính tình lại tốt, cảnh sát Trần không thích mới lạ."
"Nói cũng đúng."
Người trong thôn đã rời đi hết nhưng Dương Tịnh và Trần Chính vẫn còn đứng trong sân nhà họ Dương.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như người mất hồn, mặt dại ra, xong rồi, lần này xong thật rồi.
Dương Tịnh cũng không để ý đến hai người kia, quay người tiến về phía căn nhà tranh, chính là nơi cô lần đầu tiền xuyên đến, căn nhà tranh chật chội tối tăm.
Trần Chính nhìn mà nhíu mày, hỏi: "Là nơi em và bọn nhỏ đã sống trước đây?"
"Ừm." Dương Tịnh đi xung quanh tìm gì đấy.
"Nơi này.." Trần Chính trong lòng vô cùng áy náy.
Trước kia cô dắt Đinh Đinh Đang Đang đi quá gấp, sợ lỡ còn thiếu mấy món đồ của nguyên chủ, ví dụ như nhật ký hay gì đó chẳng hạn.
Nhưng kết quả không có, cô quay đầu nhìn Trần Chính.
Sắc mặt Trần Chính căng chặt.
"Sao vậy?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính cúi đầu không nói.
"Áy náy sao?" Dương Tịnh buồn cười hỏi.
Trần Chính không nói lời nào, đâu chỉ có áy náy, thật sự muốn đấm cho bản thân mấy đấm, anh không nghĩ tới ba mẹ con cô lại sống ở một nơi tồi tệ như vậy, lại còn từ miệng người trong thôn biết được ba mẹ con Dương Tịnh đã phải trải qua những bất công như thế nào, trong lòng càng thêm khó chịu, anh nắm lấy tay Dương Tịnh nói: "Về sau vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại nơi này nữa."
"Tại sao?"
"Anh ở đâu, ba mẹ con sẽ ở đó." Trần Chính nghiêm túc nhìn Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh gật gật đầu nói: "Được ạ."
Tuy nhiên, việc cô không sống ở đây không đồng nghĩa với việc nơi này không thuộc về cô, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, đây vẫn là nhà cô, hai người bọn họ không có quyền chiếm dụng.
Kết quả, lúc cô và Trần Chính bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hàn Thục Cầm ngồi bệt trên nền đất khóc lóc, tuy nhiên lần này không dám gào to như đòi mạng nữa mà chỉ nhỏ tiếng khóc nấc, khóc vì mất đi mảnh đất ruộng, khóc vì mất đi nửa căn nhà, khóc vì phải mang trên mình món nợ 400 đồng.
Dương Tịnh nhìn về phía Tôn Đại Hồng nói: "Tôn Đại Hồng, lời nói của bí thư chi bộ chị đã nghe rõ rồi chứ?"
Tôn Đại Hồng trong lòng mang đầy phẫn nộ, quay phắc mặt đi, không thèm để ý đến lời Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh cũng không cần chị ta để ý, tiếp tục lên tiếng: "Sắp tới tôi dự định sẽ kết hôn, những vật dụng các người để trong phòng của tôi hãy mau chóng thu dọn, nếu còn chậm trễ không chừng tôi sẽ báo một tiếng với bí thư chi bộ, đến lúc đó, sợ rằng sang năm có trợ cấp.."
Tôn Đại Hồng nghe xong thì nghiến răng nghiếm lợi.
Dương Tịnh đi ra khỏi cổng, sau đó quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, hai người lanh mồm đi rêu rao chuyện hai đứa nhỏ là con của cảnh sát Trần thì..
họa trong miệng mà ra, coi chừng như Tần Khả Khả, bị giam 7 ngày ở đồn đấy." Dương Tịnh nói xong thì quay người rời đi.
Hàn Thục Cầm sững sờ.
Tôn Đại Hồng khóc rống lên.
Lúc đầu hai người họ còn kiêu ngạo, dáng vẻ đáng thương giả bộ khóc, bởi vì cảm thấy không phục, cảm thấy bản thân vẫn nắm được nhược điểm của Dương Tịnh, sẽ có cơ hội trả đũa lại, nhưng lần này..
lần này hết thật rồi, hoàn toàn xong rồi, con át chủ bài trong tay cũng biến mất rồi.
Nghĩ đến đây, hai người đàn bà ngồi khóc vô cùng thảm hại.
Mà Dương Tịnh đã cùng Trần Chính đến nhà trưởng thôn để lấy xe đạp.
Tâm tình Dương Tịnh vô cùng tốt, cuối cùng cũng giải quyết xong hai cái của nợ là Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, đem đất đưa cho lão Vương giữ thì hai người kia tuyệt đối không dám đụng đến, chỉ có một chuyện cô vẫn còn băn khoăn, nguyên chủ chưa kết hôn đã có con, vì sao cô ấy lại quyết định sinh con và một mình chịu đựng những chuyện này.
Chẳng lẽ cô ấy không biết bản thân mình đã mang thai, sau này khi phát hiện thì không thể không sinh? Chuyện này chắc phải đợi Dương Đông trở về mới có câu trả lời chính xác.
"Sao lúc nãy em không cho hai người kia nói ra chuyện hai đứa nhỏ là con anh?" Trần Chính đột nhiên hỏi.
Dương Tịnh hoàn hồn, không nghe rõ câu hỏi của Trần Chính, hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
"Hai đứa nhỏ là con anh, vì sao không thể nói ra?"
Dương Tịnh im lặng, sau đó nói: "Em sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh."
"Lo lắng cho anh sao?" Trần Chính vui vẻ hỏi.
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu.
Khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Trần Chính dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cong lên, trong lòng vui khó tả, có chút ngượng ngùng, nói: "Ngồi lên xe đi, chúng ta về nhà, chắc mẹ và Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang đợi."
"Vâng." Dương Tịnh ngồi lên yên ghế phía sau.
Xe đạp đi trên con đường đất gồ ghề, có chút loạng choạng, Dương Tịnh chủ động duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trần Chính, cả người anh cứng đờ, mặt cũng dần nóng lên, khóe miệng cong cong, đôi chân dùng sức dẫm lên bàn đạp.
Dương Tịnh cũng cảm nhận được thân hình cứng đờ cũng Trần Chính, cô buồn cười, cố ý nhích lại gần, vòng tay ôm chặt hơn, anh đặc biệt thích sạch sẽ, trên người luôn tản ra mùi thanh mát dễ chịu, Dương Tịnh rất thích ngửi mùi trên người anh, đột nhiên có người lớn tiếng gọi: "Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bị dọa cho giật mình, nhanh chóng buông tay, Trần Chính phanh xe lại.
"Dương Tịnh! Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bước xuống xe, nhìn quanh bốn hướng, cuối cùng cũng nhìn thấy người đã lớn tiếng gọi tên mình, một người đàn ông men theo con đường mương nhỏ đi về phía cô, vóc dáng người đàn ông không cao, tay trái xách theo một cái sọt, tay phải cầm theo đôi giày vải, ống quần xoắn lên, từ cẳng chân đến lưng quần đều dính bùn.
"Ai vậy?" Trần Chính hỏi Dương Tịnh.
Dương Tịnh không trả lời, thầm nghĩ, em cũng không biết.
"Dương Tịnh! Đúng thật là em rồi!" Người nọ cười lên, dần tiến lại gần.
Dương Tịnh lịch sự cười lại, đến khi người đàn ông lại gần cô mới nhìn rõ, thì ra anh ta đang bắt cá, trong sọt quá nửa đều là cá, cá trích, cá chuối, cá mè vẫn còn đang nhảy nhót tung tóe trong sọt.
"Không nhớ anh sao?" Người đàn ông cười.
Dương Tịnh cười gượng lắc đầu.
"Anh là Đại Hổ đây, không nhớ hả?" Đại Hổ cười, lộ ra chút hụt hẫng nói: "Chắc là không nhớ rồi, dù sao thì cũng đã mấy năm không gặp, xém nữa là không nhận ra em luôn đấy, ngày càng trở nên xinh đẹp, phong cách cũng tây nữa."
Dương Tịnh cười.
Trần Chính có chút vui lại có chút không vui, vui vì có người khen Dương Tịnh xinh đẹp, người đó cũng giống anh thật là có mắt nhìn, không vui cũng bởi vì người đó giống anh thật tinh mắt.
"Cậu đây là?" Đại Hổ hỏi.
Dương Tịnh cười nói: "Là bạn trai em, Trần Chính."
Bạn trai?
Vẻ mặt không vui lập tức tan biến không thấy tung tích, lễ phép hướng về phía Đại Hổ chào hỏi: "Chào anh!"
Đại Hổ cũng nói: "Xin chào!".
Sau đó nhìn Dương Tịnh hỏi: "Anh trai em có về không?"
Dương Tịnh lắc đầu: "Không ạ."
"Vẫn còn làm công việc kia sao?" Đại Hổ hỏi.
Dương Tịnh sửng sốt: "Việc gì ạ?"
"Bốc vác, dỡ hàng." Đại Hổ nói.
Dương Tịnh giật mình, cô không biết Dương Đông làm công việc này, cô cho rằng..
"Dương Đông chắc vẫn còn làm, công việc này lương cao lắm!" Đại Hổ nói tiếp.
"Anh và anh trai em trước đây từng cùng nhau rời thôn lên thành phố kiếm việc, khi đó bọn anh làm việc ở khu dây chuyền sản xuất trong nhà máy, lương tháng 20 đồng, bao ăn một bữa.
Anh với anh trai em thấy lương quá ít, còn không đủ tiêu thì lấy đâu mà gửi về nhà, nên quyết định tìm việc khác, làm cũng nhiều chỗ đổi cũng nhiều nơi lắm, cuối cùng chọn công việc bốc vác này, một tháng 50 đồng, bao ăn bao ở, nhưng có cái làm cực kinh khủng.
Có lần bọn anh phải làm ở mỏ than, đầu tiên là chuyển than, tàu kéo than từ nơi khác đến, bọn anh đứng ở đường ray chờ, than đá vừa đến là phải vác xuống, chuyển sang xe tải rồi theo xe tải đến địa điểm khác dỡ hàng xuống.
Còn nữa, hai người biết nhà lầu hai tầng đúng không, mẹ kiếp chúng tôi phải hợp lực kéo cái sàn nhà lên mà không hề có một cái máy móc nào hỗ trợ hết, kiệt sức rồi.
Anh làm một tháng thì không chịu nổi nữa nên xin nghỉ, vậy mà anh trai em vẫn theo ông chủ chạy khắp nơi làm việc, Dương Đông thật sự có thể chịu khổ, một người có thể làm việc của hai người thì ông chủ nào mà không thích chứ.."
Trong khi Đại Hổ còn đang kể chuyện thì khóe mắt của Dương Tịnh đã ngập tràn nước mắt, chỉ chực trào ra, bao ăn bao ở, một tháng 50 đồng, vậy mà Dương Đông lại gửi cho cô hết 50 đồng?
Dương Tịnh sụt sịt hỏi: "Anh Đại Hổ, anh có cách nào liên lạc được với anh trai em không?"
"Cái này anh cũng không biết, địa điểm làm việc không cố định, đợi đến tết chắc cậu ấy sẽ về."
Lúc này có người đứng ở cổng chào thôn Sơn Loan lớn tiếng gọi Đại Hổ, Đại Hổ nghe thấy, nhanh chóng đáp lại một tiếng, sau đó từ trong sọt vớt ra hai con cá lớn nhất đưa cho Dương Tịnh, nói: "Em gái, cầm lấy đi, về nhà nấu..
cá mới bắt nên còn tươi lắm, bây giờ anh phải đi trước, đến năm mới khi anh trai em về thì anh sẽ qua chơi, phải cùng cậu ấy uống vài ly mới được.".
Chị lại không tuân thủ, ở đây khóc lóc la lối, năm sau chính phủ trợ cấp, chị đừng nghĩ sẽ nhận được lợi ích gì! Tư tưởng giác ngộ quá kém cỏi." Bí thư chi bộ lạnh mặt, nghiêm khắc nói.
Trợ cấp của chính phủ..
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
Người dân đứng xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Dương Tịnh và Trần Chính nhìn nhau một cái.
Trưởng thôn cúi đầu không lên tiếng.
"Chị còn lời nào muốn nói nữa không?" Bí thư chi bộ hỏi.
Hàn Thục Cầm đứng thẳng người, thành thành thật thật lắc đầu: "Không có, không có."
"Còn chị?" Bí thư nhìn Tôn Đại Hồng hỏi.
Tôn Đại Hồng nơm nớp lo sợ, lần này bọn họ thật sự bị Dương Tịnh áp chế, không còn một chút sức lực để đáp trả, đất cũng không còn, nửa cái nhà cũng mất luôn, bọn họ bây giờ phải sống làm sao đây? Tôn Đại Hồng cũng lắc đầu, ỉu xìu nói: "Không có."
"Bí thư đợi đã." Dương Tịnh lúc này mới mở miệng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lập tức quay ngoắc đầu nhìn về phía Dương Tịnh, âm thầm nghiến răng, con yêu tinh Dương Tịnh này lại muốn làm gì nữa đây.
"Chuyện gì?" Bí thư chi bộ hỏi.
"Hai người họ còn nợ tôi 800 đồng, trừ tiền lúa năm nay thì ít nhất cũng hơn 700 đồng." Dương Tịnh nói.
Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng vừa nghe xong thì nóng máu, cãi cọ với Dương Tịnh khiến bọn họ tổn thất quá lớn, cứ tưởng im lặng chịu đựng thì coi như xong, hôm nay bọn họ đã kiệt sức rồi, cả người như bị rút hết sức lực.
Bí thư chi bộ thôn trên đường đến đây đã nghe qua đại khái tình huống, lúc nghe Dương Tịnh nói như vậy thì không phản đối, chỉ chầm chậm nói: "Trên thực tế thì không phải là 800 đồng, mỗi năm đều phải nộp thêm tiền thuế lương thực."
Dương Tịnh nghe xong thì sực nhớ, đúng thật là cô quên mất vấn đề này, ngay sau đó vội nói: "Thật xin lỗi bí thư, vừa rồi tôi đã bỏ qua phần thuế, vậy cứ lấy 800 đồng giảm còn 400 đồng, bí thư thấy như vậy có được không?"
Bí thư chi bộ nghe xong thì đảo mắt nhìn Dương Tịnh, từ lúc đến đây, cũng bởi vì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng khóc nháo đau đầu nên không chú ý đến cô, lúc này nhìn mới thấy Dương Tịnh không giống người thường, bí thư chi bộ tự mặc định xếp Dương Tịnh vào hàng thanh niên tri thức tiến bộ, nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng rồi nói: "Hai người nhìn thấy không? Đồng chí Dương Tịnh là tấm gương để các người học tập theo, biết sai lập tức sửa, đây chính là đạo lý!"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cúi đầu.
"Nếu đã nói ra vấn đề này thì giải quyết như thế này, có tiền thì trả tiền, còn không có thì ký giấy nợ." Bí thư chi bộ nói: "Ai còn ý kiến gì nữa không?"
Không có ai lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng quả thật không dám phản bác, bí thư chi bộ lại hung dữ như vậy, hai người không thể không ký giấy nợ 400 đồng, giấy nợ do Dương Tịnh giữ.
"Được rồi, từ này về sau nhà này một nửa là của Dương Đông, một nửa là của Dương Tịnh, các đồng chí có ý kiến gì không?" Bí thư chi bộ hỏi.
"Không ạ." Dương Tịnh nghiêm túc trả lời: "Bí thư vất vả rồi."
Bí thư nhìn Dương Tịnh, âm thầm gật đầu, là một thanh niên được giáo dục tốt.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như bị người ta cắt thịt trên người, đau đớn nói: "Đã hiểu rồi ạ."
"Còn vấn đề gì nữa không?" Bí thư chi bộ thôn hỏi.
"Hết rồi ạ." Dương Tịnh nói.
"Đúng vậy." Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng gật đầu.
"Được rồi." Bí thư chắp tay phía sau nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi quay về Ủy ban thôn, còn bác thì sao?"
"Chuyện bên này coi như đã giải quyết xong, chúng ta cùng nhau quay về." Trưởng thôn nói, sau đó chào Trần Chính: "Cảnh sát Trần, chúng tôi đi trước."
"Vâng, tạm biệt." Trần Chính gật gật đầu chào.
Bí thư chi bộ và trưởng thôn vừa rời đi thì đám đông xem náo nhiệt cũng bắt đầu ra về, mọi chuyện đều đã được giải quyết xong xuôi, đáp án cũng biết rồi, còn gì để xem nữa đâu.
Đám đông cứ thế tản dần, nhưng vẫn không quên nhỏ miệng thảo luận:
"Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lần này chắc phải khóc thảm lắm."
"Chứ gì nữa, một mẫu đất cũng không có, nhà thì còn một nửa, đã vậy còn nợ Dương Tịnh 400 đồng."
"Tự làm tự chịu, ai bảo lúc trước ngược đãi Dương Tịnh với hai đứa nhỏ."
"Này này, mấy người có để ý Dương Tịnh với cảnh sát Trần đứng cùng nhau không, hình như cảnh sát Trần muốn cưới Dương Tịnh? Cậu ấy nguyện ý kết hôn với phụ nữ đã sinh con sao?"
"Đã sinh con thì sao? Đừng quên dì hai cảnh sát Trần là Lý chủ nhiệm, tư tưởng giác ngộ hơn hẳn người thường, Dương Tịnh xinh đẹp giỏi giang, làm công việc văn phòng, tính tình lại tốt, cảnh sát Trần không thích mới lạ."
"Nói cũng đúng."
Người trong thôn đã rời đi hết nhưng Dương Tịnh và Trần Chính vẫn còn đứng trong sân nhà họ Dương.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như người mất hồn, mặt dại ra, xong rồi, lần này xong thật rồi.
Dương Tịnh cũng không để ý đến hai người kia, quay người tiến về phía căn nhà tranh, chính là nơi cô lần đầu tiền xuyên đến, căn nhà tranh chật chội tối tăm.
Trần Chính nhìn mà nhíu mày, hỏi: "Là nơi em và bọn nhỏ đã sống trước đây?"
"Ừm." Dương Tịnh đi xung quanh tìm gì đấy.
"Nơi này.." Trần Chính trong lòng vô cùng áy náy.
Trước kia cô dắt Đinh Đinh Đang Đang đi quá gấp, sợ lỡ còn thiếu mấy món đồ của nguyên chủ, ví dụ như nhật ký hay gì đó chẳng hạn.
Nhưng kết quả không có, cô quay đầu nhìn Trần Chính.
Sắc mặt Trần Chính căng chặt.
"Sao vậy?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính cúi đầu không nói.
"Áy náy sao?" Dương Tịnh buồn cười hỏi.
Trần Chính không nói lời nào, đâu chỉ có áy náy, thật sự muốn đấm cho bản thân mấy đấm, anh không nghĩ tới ba mẹ con cô lại sống ở một nơi tồi tệ như vậy, lại còn từ miệng người trong thôn biết được ba mẹ con Dương Tịnh đã phải trải qua những bất công như thế nào, trong lòng càng thêm khó chịu, anh nắm lấy tay Dương Tịnh nói: "Về sau vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại nơi này nữa."
"Tại sao?"
"Anh ở đâu, ba mẹ con sẽ ở đó." Trần Chính nghiêm túc nhìn Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh gật gật đầu nói: "Được ạ."
Tuy nhiên, việc cô không sống ở đây không đồng nghĩa với việc nơi này không thuộc về cô, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, đây vẫn là nhà cô, hai người bọn họ không có quyền chiếm dụng.
Kết quả, lúc cô và Trần Chính bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hàn Thục Cầm ngồi bệt trên nền đất khóc lóc, tuy nhiên lần này không dám gào to như đòi mạng nữa mà chỉ nhỏ tiếng khóc nấc, khóc vì mất đi mảnh đất ruộng, khóc vì mất đi nửa căn nhà, khóc vì phải mang trên mình món nợ 400 đồng.
Dương Tịnh nhìn về phía Tôn Đại Hồng nói: "Tôn Đại Hồng, lời nói của bí thư chi bộ chị đã nghe rõ rồi chứ?"
Tôn Đại Hồng trong lòng mang đầy phẫn nộ, quay phắc mặt đi, không thèm để ý đến lời Dương Tịnh nói.
Dương Tịnh cũng không cần chị ta để ý, tiếp tục lên tiếng: "Sắp tới tôi dự định sẽ kết hôn, những vật dụng các người để trong phòng của tôi hãy mau chóng thu dọn, nếu còn chậm trễ không chừng tôi sẽ báo một tiếng với bí thư chi bộ, đến lúc đó, sợ rằng sang năm có trợ cấp.."
Tôn Đại Hồng nghe xong thì nghiến răng nghiếm lợi.
Dương Tịnh đi ra khỏi cổng, sau đó quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, hai người lanh mồm đi rêu rao chuyện hai đứa nhỏ là con của cảnh sát Trần thì..
họa trong miệng mà ra, coi chừng như Tần Khả Khả, bị giam 7 ngày ở đồn đấy." Dương Tịnh nói xong thì quay người rời đi.
Hàn Thục Cầm sững sờ.
Tôn Đại Hồng khóc rống lên.
Lúc đầu hai người họ còn kiêu ngạo, dáng vẻ đáng thương giả bộ khóc, bởi vì cảm thấy không phục, cảm thấy bản thân vẫn nắm được nhược điểm của Dương Tịnh, sẽ có cơ hội trả đũa lại, nhưng lần này..
lần này hết thật rồi, hoàn toàn xong rồi, con át chủ bài trong tay cũng biến mất rồi.
Nghĩ đến đây, hai người đàn bà ngồi khóc vô cùng thảm hại.
Mà Dương Tịnh đã cùng Trần Chính đến nhà trưởng thôn để lấy xe đạp.
Tâm tình Dương Tịnh vô cùng tốt, cuối cùng cũng giải quyết xong hai cái của nợ là Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, đem đất đưa cho lão Vương giữ thì hai người kia tuyệt đối không dám đụng đến, chỉ có một chuyện cô vẫn còn băn khoăn, nguyên chủ chưa kết hôn đã có con, vì sao cô ấy lại quyết định sinh con và một mình chịu đựng những chuyện này.
Chẳng lẽ cô ấy không biết bản thân mình đã mang thai, sau này khi phát hiện thì không thể không sinh? Chuyện này chắc phải đợi Dương Đông trở về mới có câu trả lời chính xác.
"Sao lúc nãy em không cho hai người kia nói ra chuyện hai đứa nhỏ là con anh?" Trần Chính đột nhiên hỏi.
Dương Tịnh hoàn hồn, không nghe rõ câu hỏi của Trần Chính, hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
"Hai đứa nhỏ là con anh, vì sao không thể nói ra?"
Dương Tịnh im lặng, sau đó nói: "Em sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh."
"Lo lắng cho anh sao?" Trần Chính vui vẻ hỏi.
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu.
Khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Trần Chính dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cong lên, trong lòng vui khó tả, có chút ngượng ngùng, nói: "Ngồi lên xe đi, chúng ta về nhà, chắc mẹ và Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang đợi."
"Vâng." Dương Tịnh ngồi lên yên ghế phía sau.
Xe đạp đi trên con đường đất gồ ghề, có chút loạng choạng, Dương Tịnh chủ động duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trần Chính, cả người anh cứng đờ, mặt cũng dần nóng lên, khóe miệng cong cong, đôi chân dùng sức dẫm lên bàn đạp.
Dương Tịnh cũng cảm nhận được thân hình cứng đờ cũng Trần Chính, cô buồn cười, cố ý nhích lại gần, vòng tay ôm chặt hơn, anh đặc biệt thích sạch sẽ, trên người luôn tản ra mùi thanh mát dễ chịu, Dương Tịnh rất thích ngửi mùi trên người anh, đột nhiên có người lớn tiếng gọi: "Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bị dọa cho giật mình, nhanh chóng buông tay, Trần Chính phanh xe lại.
"Dương Tịnh! Dương Tịnh!"
Dương Tịnh bước xuống xe, nhìn quanh bốn hướng, cuối cùng cũng nhìn thấy người đã lớn tiếng gọi tên mình, một người đàn ông men theo con đường mương nhỏ đi về phía cô, vóc dáng người đàn ông không cao, tay trái xách theo một cái sọt, tay phải cầm theo đôi giày vải, ống quần xoắn lên, từ cẳng chân đến lưng quần đều dính bùn.
"Ai vậy?" Trần Chính hỏi Dương Tịnh.
Dương Tịnh không trả lời, thầm nghĩ, em cũng không biết.
"Dương Tịnh! Đúng thật là em rồi!" Người nọ cười lên, dần tiến lại gần.
Dương Tịnh lịch sự cười lại, đến khi người đàn ông lại gần cô mới nhìn rõ, thì ra anh ta đang bắt cá, trong sọt quá nửa đều là cá, cá trích, cá chuối, cá mè vẫn còn đang nhảy nhót tung tóe trong sọt.
"Không nhớ anh sao?" Người đàn ông cười.
Dương Tịnh cười gượng lắc đầu.
"Anh là Đại Hổ đây, không nhớ hả?" Đại Hổ cười, lộ ra chút hụt hẫng nói: "Chắc là không nhớ rồi, dù sao thì cũng đã mấy năm không gặp, xém nữa là không nhận ra em luôn đấy, ngày càng trở nên xinh đẹp, phong cách cũng tây nữa."
Dương Tịnh cười.
Trần Chính có chút vui lại có chút không vui, vui vì có người khen Dương Tịnh xinh đẹp, người đó cũng giống anh thật là có mắt nhìn, không vui cũng bởi vì người đó giống anh thật tinh mắt.
"Cậu đây là?" Đại Hổ hỏi.
Dương Tịnh cười nói: "Là bạn trai em, Trần Chính."
Bạn trai?
Vẻ mặt không vui lập tức tan biến không thấy tung tích, lễ phép hướng về phía Đại Hổ chào hỏi: "Chào anh!"
Đại Hổ cũng nói: "Xin chào!".
Sau đó nhìn Dương Tịnh hỏi: "Anh trai em có về không?"
Dương Tịnh lắc đầu: "Không ạ."
"Vẫn còn làm công việc kia sao?" Đại Hổ hỏi.
Dương Tịnh sửng sốt: "Việc gì ạ?"
"Bốc vác, dỡ hàng." Đại Hổ nói.
Dương Tịnh giật mình, cô không biết Dương Đông làm công việc này, cô cho rằng..
"Dương Đông chắc vẫn còn làm, công việc này lương cao lắm!" Đại Hổ nói tiếp.
"Anh và anh trai em trước đây từng cùng nhau rời thôn lên thành phố kiếm việc, khi đó bọn anh làm việc ở khu dây chuyền sản xuất trong nhà máy, lương tháng 20 đồng, bao ăn một bữa.
Anh với anh trai em thấy lương quá ít, còn không đủ tiêu thì lấy đâu mà gửi về nhà, nên quyết định tìm việc khác, làm cũng nhiều chỗ đổi cũng nhiều nơi lắm, cuối cùng chọn công việc bốc vác này, một tháng 50 đồng, bao ăn bao ở, nhưng có cái làm cực kinh khủng.
Có lần bọn anh phải làm ở mỏ than, đầu tiên là chuyển than, tàu kéo than từ nơi khác đến, bọn anh đứng ở đường ray chờ, than đá vừa đến là phải vác xuống, chuyển sang xe tải rồi theo xe tải đến địa điểm khác dỡ hàng xuống.
Còn nữa, hai người biết nhà lầu hai tầng đúng không, mẹ kiếp chúng tôi phải hợp lực kéo cái sàn nhà lên mà không hề có một cái máy móc nào hỗ trợ hết, kiệt sức rồi.
Anh làm một tháng thì không chịu nổi nữa nên xin nghỉ, vậy mà anh trai em vẫn theo ông chủ chạy khắp nơi làm việc, Dương Đông thật sự có thể chịu khổ, một người có thể làm việc của hai người thì ông chủ nào mà không thích chứ.."
Trong khi Đại Hổ còn đang kể chuyện thì khóe mắt của Dương Tịnh đã ngập tràn nước mắt, chỉ chực trào ra, bao ăn bao ở, một tháng 50 đồng, vậy mà Dương Đông lại gửi cho cô hết 50 đồng?
Dương Tịnh sụt sịt hỏi: "Anh Đại Hổ, anh có cách nào liên lạc được với anh trai em không?"
"Cái này anh cũng không biết, địa điểm làm việc không cố định, đợi đến tết chắc cậu ấy sẽ về."
Lúc này có người đứng ở cổng chào thôn Sơn Loan lớn tiếng gọi Đại Hổ, Đại Hổ nghe thấy, nhanh chóng đáp lại một tiếng, sau đó từ trong sọt vớt ra hai con cá lớn nhất đưa cho Dương Tịnh, nói: "Em gái, cầm lấy đi, về nhà nấu..
cá mới bắt nên còn tươi lắm, bây giờ anh phải đi trước, đến năm mới khi anh trai em về thì anh sẽ qua chơi, phải cùng cậu ấy uống vài ly mới được.".
Danh sách chương