Nếu một ngày không ngủ đầy bốn tiếng, sau đó đi xã giao đến tận hai giờ sáng thì sẽ như thế nào khi nhìn thấy giường ngủ? Kỷ Nhiên cho là mình không cần đến năm phút có thể ngủ say, nhưng vẫn như một quy trình đã vào nếp, khi mà anh mở mắt nhìn trần nhà tối om trong hơn một tiếng vẫn không thể nào ngủ được.
Không phải là không muốn ngủ, mà chính xác là không thể ngủ được. Cảm giác mất ngủ chỉ đơn giản là một sự tịch mịch khi xung quanh chỉ có bóng đêm và tiếng chuông đồng hồ vẫn liên tục điểm bên tai. Anh thở dài, gạt phăng chăn lần mò xuống.
Trong bóng đêm, anh mò mẫm ra được ban công gió lộng, ngước đầu có thể nhìn thấy chút trăng sáng nhạt nhoà phủ bạc lên lan can. Anh hút thứ thuốc tê liệt thần kinh vào đầu, trong một phút dường như anh không thể suy nghĩ gì cả.
Đã bao lâu thế này rồi? Anh nhìn ánh sáng trăng trên cao, cho dù đêm yên tĩnh đến vậy nhưng anh cảm thấy phù phiếm làm sao. Anh nhớ ra gì đó nên đưa tay vào túi, lục một hồi. Anh định tìm lọ thuốc ngủ nhưng không thấy. Đột nhiên anh nhớ lại thuốc đã hết từ hai hôm trước chưa mua lại. Thế là anh không tìm thuốc ngủ nữa, chìm sâu trong làn khói xám đục.
Kỷ Nhiên cứ ngồi như thế, mãi đến khi mấy sợi nắng đầu tiên lan đến soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh, Kỷ Nhiên mới thay đồ đến họp báo.
Kỷ Nhiên không thích xuất hiện trước truyền thông, nhưng hôm nay lại mặc một bộ quần áo mới, chỉnh trang lại cà vạt sọc, tự mình mở một cuộc họp báo. Vì vậy khi anh đứng trước sảnh, cánh nhà báo đã quay lại nhìn người đàn ông này. Cánh nhà báo liên tục chụp ảnh, Kỷ Nhiên không chớp mắt vì đèn flash, đi vào trong đến vị trí trung tâm.
Không khi chỉ nghe tiếng flash liên tục, cùng với tiếng giày của Kỷ Nhiên lộc cộc trên sàn trải thảm đỏ. Kỷ Nhiên vừa ngồi xuống, đã nhìn quanh một lượt, phóng viên bình thường nhao nhao hỏi, vậy mà khi tiếp xúc với Kỷ Nhiên lại chẳng biết làm sao bắt đầu hỏi. Kỷ Nhiên nhìn họ rối rắm, bắt đầu trước:
“Xin chào mọi người, tôi là Kỷ Nhiên, là tổng giám đốc của Eudora. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay. Lí do tôi mở cuộc họp báo này, là để thông báo về dự án An viên của Eudora, tiếp theo là vấn đề liên quan đến vợ mình. Mọi người có thể tự do đặt câu hỏi, tôi chỉ có một yêu cầu. Làm báo, hãy có lương tâm nghề nghiệp một chút. Sau buổi họp báo hôm nay, tôi không hy vọng có ai dùng danh tiếng của tôi và vợ mình để kiểm tiền nữa".
“..."
Tất cả mọi người câm nín. Nếu là scandal gần đây, chỉ có scandal của anh và Trì Tuyết. Cả hội trường chưa tiêu hóa được tin tức này, đã có một phóng viên đứng ra hỏi.
“Xin hỏi Kỷ tổng, anh nhắc đến vợ, có phải là cô Trì Tuyết không?"
“Đúng vậy".
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên, trả lời ngay. Cả hội trường hít sâu một hơi, có người đã nghĩ ra tiêu đề cho bài báo ngày mai rồi. Bởi có một người lên tiếng, những người khác cũng thả lỏng hơn, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cho hỏi hai người kết hôn là vì tình yêu sao? Cô Trì Tuyết không phải kiều nữ sao?"
Kỷ Nhiên như đoán trước điều này, lấy ra một tờ giấy màu đỏ. Phóng viên nhìn thấy trên màn hình chiếu, cả sảnh lại im lặng phăng phắt. Có lẽ hôm nay bọn họ mơ ngủ, làm trong lĩnh vực truyền thông, mà ngay cả vợ của nhân vật lớn như vậy họ cũng dám đem ra bàn tán. Còn Kỷ Nhiên, không giải thích thì thôi, còn lấy thẳng chứng nhận kết hôn...
Phóng viên nhớ đến thông tin trước kia, trên mạng mắng chửi Trì Tuyết lẳng lơ các thứ, thở dài. Bảo sao Kỷ Nhiên không tức giận, có ai thích thấy vợ mình bị mắng chửi thế đâu.
"Cho hỏi, nếu cô Trì Tuyết đã là vợ anh, tại sao còn làm ở một tòa soạn nhỏ như thế? Hơn nữa, giấy chứng nhận cũng mới làm, nếu anh muốn bảo vệ một người, làm giả giấy tờ cũng đơn giản."
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên không sợ chết nọ, Kỷ Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta. Phóng viên hoảng một chút, nhưng vẫn cố gắng chống lại, Kỷ Nhiên thấy đủ rồi mới đáp.
“Hôn nhân của chúng tôi được pháp luật bảo vệ, tôi không có nghĩa vụ giải thích với ai cả. Nếu ai nghi ngờ có thể cùng tôi ra tòa đối chấp trước pháp luật. Chuyện về Trì Tuyết, cô ấy thích làm báo, nên tôi đồng ý để cô ấy ra ngoài làm việc. Còn nữa lễ cưới của chúng tôi không được biết đến là do vợ tôi không muốn làm phô trương nên tôi đã cho người đè tin tức xuống nhưng trên dưới Eudora và Kỷ gia đều biết Trì Tuyết là vợ hợp pháp của tôi".
Nói đến Trì Tuyết, cảm xúc đáng sợ trước đó đều biến mất tăm, phóng viên khẽ thở phào một hơi. Có một người khác lại hỏi.
“Vậy những scandal gần đây nổ ra như vậy, liệu có khiến tình cảm của vợ chồng anh rạn nứt chăng? Thậm chí cô Trì Tuyết không ở cùng anh nữa, có phải hai người đã ly thân không?”
Được rồi, nói tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la. Kỷ Nhiên lướt mắt sang, lắc đầu.
“Không phải, tôi rất yêu cô ấy, không bao giờ có chuyện ly hôn".
Kỷ Nhiên nói lời này rất dịu dàng, một người đàn ông khó mà nói lời yêu, bây giờ còn trước bàn dân thiên hạ mà nói yêu vợ mình. Chỉ thấy vẻ mặt anh như muốn nói với người khác, không phải cho họ xem. Mỗi phóng viên ở đây đều cảm giác thấy điều này, thành ra không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc họp báo kết thúc, mỗi người đều có sự giải thích cho riêng mình. Ngày chầm chậm trôi qua, Trì Tuyết phủ phục trên giường bệnh, nhìn những dây trên người Quế Chi. Quế Chi đã qua cơn nguy hiểm, hồi sức xong thì đưa vào phòng đặc biệt này. Trì Tuyết mấy ngày nay đều chạy đến bệnh viện bên cạnh Quế Chi, Quế Chi chưa tỉnh lại ngày nào, Trì Tuyết còn chưa yên tâm ngày ấy.
Trì Tuyết vẫn còn nhớ hôm qua gặp Hoàng Bách, anh nói với cô bằng giọng mệt nhoài.
"Bạn của cô bị chấn thương, tỉnh hay không còn tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân".
Trì Tuyết nghe như sét đánh ngang tay, chẳng biết mình đã vượt qua hôm ấy
thế nào, để vào phòng lẳng lặng nhìn Quế Chi trên giường bệnh. Quế Chi vì cô mới bị tai nạn, Trì Tuyết chỉ cần nhắm mắt là nghe được giọng Quế Chi rõ mồn một không sao xua đi được. Vì vậy, Trì Tuyết không còn cách nào khác, chỉ đành chạy tới đây ngắm Quế Chi ngủ, như vậy mới an lòng nổi.
“Quế Chi, cậu ghét ai giận ai thì tỉnh dậy mà mắng người ấy, cậu định bỏ tớ một mình cho ai?"
Trì Tuyết cầm lấy bàn tay của Quế Chi, Trì Tuyết nhìn máy liên tục tích tích, biết rõ Quế Chi chỉ đang ngủ một giấc mộng dài, Trì Tuyết chỉ cố gắng đánh thức Quế Chi ra khỏi mộng mà thôi. Cô nhìn về bóng đêm bên ngoài, thở dài.
“Quế Chi, tớ còn rất nhiều điều muốn cùng cậu. Chúng ta còn chưa đi du lịch cùng nhau, chưa ăn hết món ngon trên đời, chưa đi đến được thảo nguyên rộng lớn. Hơn thế nữa, không có cậu... tớ chẳng biết nói chuyện với ai cả".
Trì Tuyết nhắm mắt, áp má vào tay Quế Chi.
“Tớ phải làm sao đây?"
Làm sao đối điện với tất cả rối rắm này... Trì Tuyết biết Quế Chi không thể đáp lại, cô cũng không mong Quế Chi đáp lại. Trì Tuyết đặt tay Quế Chi xuống nghe thấy tiếng gõ cửa đằng sau, mới ra ngoài mở ra.
Đằng sau cánh cửa, là một người đàn ông, Trì Tuyết vừa thấy mặt anh ta, đã muốn đóng cửa lại. Thì Hải Đăng đã la oai oái.
"Trì Tuyết, từ đã. Em đừng vắt chanh bỏ vỏ như thế chứ. Nhìn thấy mặt anh là đuổi đi rồi, vậy coi sao được?”
“...” Trì Tuyết cứ tưởng mình phụ tình anh ta đến nơi ấy.
Hải Đăng đứng sau cánh cửa, hơi gõ lên đấy, nở nụ cười toe toét.
"Trì Tuyết, em vẫn nói chuyện bình thường với Hoàng Bách mà, tuy cậu ta làm phẫu thuật cho Quế Chi thật, anh chẳng giúp được gì, nhưng anh là người hiến cho cô ấy năm trăm cc máu mà, em không thể qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đã bát, trở mặt không nhận anh em vậy được!"
"." Bây giờ Trì Tuyết mới biết thành ngữ có thể dùng một lần như thế. Cô thở dài, nể mặt năm trăm cc máu đành mở cửa ra. Hải Đăng hớn hở vào trong, cầm theo một phần cháo gà nóng, đặt lên đầu giường. Mùi cháo gà cộng với mùi sát khuẩn, chẳng ăn nhập gì với nhau. Hải Đăng thấy ánh mắt của Trì Tuyết, nhún vai.
“Em ăn đi cho nóng, hôm nay Nhiên bận nên nhờ anh mang đến cho em."
Trì Tuyết nhìn cháo gà, không buồn động. Hải Đăng nói liên miên một hồi chẳng thấy Trì Tuyết ừ hử gì, cào cào tóc.
“Em nói gì đi chứ? Anh đâu bị tự kỉ đâu".
“Anh mang về đi. Em không thích ăn cháo. Cảm ơn anh đã đến".
Trì Tuyết đến cạnh giường ngồi xuống, Hải Đăng nghe xong nhảy dựng lên.
"Đã mang tới rồi em còn bắt đem về, làm gì có chuyện ấy. Anh cứ để đây thôi, em coi như làm ơn làm phước ăn cho xong tô cháo hành, à không tô cháo gà này đi, để anh còn có cái nói với Nhiên".
Trì Tuyết nhìn Hải Đăng, liên tưởng đến những chuyện anh làm, lại thấy như hai người xa lạ. Trì Tuyết lắc đầu.
"Anh có thể nói em ăn rồi.”
Hải Đăng đến cạnh Trì Tuyết, lần đầu tiên Trì Tuyết nhìn thấy Hải Đăng ở khoảng cách gần như vậy, anh nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc lại thật thà.
"Em nên ăn đi kẻo đói. Anh không việc gì phải nói dối thay em."
Trì Tuyết chớp mắt, đã nghe giọng Hải Đăng thật rõ, "Nhiên rất lo cho em, quen nó lâu vậy, lần đầu tiên anh thấy cậu ấy quan tâm một người như vậy".
Trì Tuyết rũ mắt không nói, cô thì không biết Kỷ Nhiên trước đây thế nào. Không thể trả lời Hải Đăng điều gì cả, mãi đến khi Herry Nguyễn đến, Trì Tuyết mới hồi thần lại.
Không phải là không muốn ngủ, mà chính xác là không thể ngủ được. Cảm giác mất ngủ chỉ đơn giản là một sự tịch mịch khi xung quanh chỉ có bóng đêm và tiếng chuông đồng hồ vẫn liên tục điểm bên tai. Anh thở dài, gạt phăng chăn lần mò xuống.
Trong bóng đêm, anh mò mẫm ra được ban công gió lộng, ngước đầu có thể nhìn thấy chút trăng sáng nhạt nhoà phủ bạc lên lan can. Anh hút thứ thuốc tê liệt thần kinh vào đầu, trong một phút dường như anh không thể suy nghĩ gì cả.
Đã bao lâu thế này rồi? Anh nhìn ánh sáng trăng trên cao, cho dù đêm yên tĩnh đến vậy nhưng anh cảm thấy phù phiếm làm sao. Anh nhớ ra gì đó nên đưa tay vào túi, lục một hồi. Anh định tìm lọ thuốc ngủ nhưng không thấy. Đột nhiên anh nhớ lại thuốc đã hết từ hai hôm trước chưa mua lại. Thế là anh không tìm thuốc ngủ nữa, chìm sâu trong làn khói xám đục.
Kỷ Nhiên cứ ngồi như thế, mãi đến khi mấy sợi nắng đầu tiên lan đến soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh, Kỷ Nhiên mới thay đồ đến họp báo.
Kỷ Nhiên không thích xuất hiện trước truyền thông, nhưng hôm nay lại mặc một bộ quần áo mới, chỉnh trang lại cà vạt sọc, tự mình mở một cuộc họp báo. Vì vậy khi anh đứng trước sảnh, cánh nhà báo đã quay lại nhìn người đàn ông này. Cánh nhà báo liên tục chụp ảnh, Kỷ Nhiên không chớp mắt vì đèn flash, đi vào trong đến vị trí trung tâm.
Không khi chỉ nghe tiếng flash liên tục, cùng với tiếng giày của Kỷ Nhiên lộc cộc trên sàn trải thảm đỏ. Kỷ Nhiên vừa ngồi xuống, đã nhìn quanh một lượt, phóng viên bình thường nhao nhao hỏi, vậy mà khi tiếp xúc với Kỷ Nhiên lại chẳng biết làm sao bắt đầu hỏi. Kỷ Nhiên nhìn họ rối rắm, bắt đầu trước:
“Xin chào mọi người, tôi là Kỷ Nhiên, là tổng giám đốc của Eudora. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay. Lí do tôi mở cuộc họp báo này, là để thông báo về dự án An viên của Eudora, tiếp theo là vấn đề liên quan đến vợ mình. Mọi người có thể tự do đặt câu hỏi, tôi chỉ có một yêu cầu. Làm báo, hãy có lương tâm nghề nghiệp một chút. Sau buổi họp báo hôm nay, tôi không hy vọng có ai dùng danh tiếng của tôi và vợ mình để kiểm tiền nữa".
“..."
Tất cả mọi người câm nín. Nếu là scandal gần đây, chỉ có scandal của anh và Trì Tuyết. Cả hội trường chưa tiêu hóa được tin tức này, đã có một phóng viên đứng ra hỏi.
“Xin hỏi Kỷ tổng, anh nhắc đến vợ, có phải là cô Trì Tuyết không?"
“Đúng vậy".
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên, trả lời ngay. Cả hội trường hít sâu một hơi, có người đã nghĩ ra tiêu đề cho bài báo ngày mai rồi. Bởi có một người lên tiếng, những người khác cũng thả lỏng hơn, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cho hỏi hai người kết hôn là vì tình yêu sao? Cô Trì Tuyết không phải kiều nữ sao?"
Kỷ Nhiên như đoán trước điều này, lấy ra một tờ giấy màu đỏ. Phóng viên nhìn thấy trên màn hình chiếu, cả sảnh lại im lặng phăng phắt. Có lẽ hôm nay bọn họ mơ ngủ, làm trong lĩnh vực truyền thông, mà ngay cả vợ của nhân vật lớn như vậy họ cũng dám đem ra bàn tán. Còn Kỷ Nhiên, không giải thích thì thôi, còn lấy thẳng chứng nhận kết hôn...
Phóng viên nhớ đến thông tin trước kia, trên mạng mắng chửi Trì Tuyết lẳng lơ các thứ, thở dài. Bảo sao Kỷ Nhiên không tức giận, có ai thích thấy vợ mình bị mắng chửi thế đâu.
"Cho hỏi, nếu cô Trì Tuyết đã là vợ anh, tại sao còn làm ở một tòa soạn nhỏ như thế? Hơn nữa, giấy chứng nhận cũng mới làm, nếu anh muốn bảo vệ một người, làm giả giấy tờ cũng đơn giản."
Kỷ Nhiên nhìn về phía phóng viên không sợ chết nọ, Kỷ Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta. Phóng viên hoảng một chút, nhưng vẫn cố gắng chống lại, Kỷ Nhiên thấy đủ rồi mới đáp.
“Hôn nhân của chúng tôi được pháp luật bảo vệ, tôi không có nghĩa vụ giải thích với ai cả. Nếu ai nghi ngờ có thể cùng tôi ra tòa đối chấp trước pháp luật. Chuyện về Trì Tuyết, cô ấy thích làm báo, nên tôi đồng ý để cô ấy ra ngoài làm việc. Còn nữa lễ cưới của chúng tôi không được biết đến là do vợ tôi không muốn làm phô trương nên tôi đã cho người đè tin tức xuống nhưng trên dưới Eudora và Kỷ gia đều biết Trì Tuyết là vợ hợp pháp của tôi".
Nói đến Trì Tuyết, cảm xúc đáng sợ trước đó đều biến mất tăm, phóng viên khẽ thở phào một hơi. Có một người khác lại hỏi.
“Vậy những scandal gần đây nổ ra như vậy, liệu có khiến tình cảm của vợ chồng anh rạn nứt chăng? Thậm chí cô Trì Tuyết không ở cùng anh nữa, có phải hai người đã ly thân không?”
Được rồi, nói tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la. Kỷ Nhiên lướt mắt sang, lắc đầu.
“Không phải, tôi rất yêu cô ấy, không bao giờ có chuyện ly hôn".
Kỷ Nhiên nói lời này rất dịu dàng, một người đàn ông khó mà nói lời yêu, bây giờ còn trước bàn dân thiên hạ mà nói yêu vợ mình. Chỉ thấy vẻ mặt anh như muốn nói với người khác, không phải cho họ xem. Mỗi phóng viên ở đây đều cảm giác thấy điều này, thành ra không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc họp báo kết thúc, mỗi người đều có sự giải thích cho riêng mình. Ngày chầm chậm trôi qua, Trì Tuyết phủ phục trên giường bệnh, nhìn những dây trên người Quế Chi. Quế Chi đã qua cơn nguy hiểm, hồi sức xong thì đưa vào phòng đặc biệt này. Trì Tuyết mấy ngày nay đều chạy đến bệnh viện bên cạnh Quế Chi, Quế Chi chưa tỉnh lại ngày nào, Trì Tuyết còn chưa yên tâm ngày ấy.
Trì Tuyết vẫn còn nhớ hôm qua gặp Hoàng Bách, anh nói với cô bằng giọng mệt nhoài.
"Bạn của cô bị chấn thương, tỉnh hay không còn tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân".
Trì Tuyết nghe như sét đánh ngang tay, chẳng biết mình đã vượt qua hôm ấy
thế nào, để vào phòng lẳng lặng nhìn Quế Chi trên giường bệnh. Quế Chi vì cô mới bị tai nạn, Trì Tuyết chỉ cần nhắm mắt là nghe được giọng Quế Chi rõ mồn một không sao xua đi được. Vì vậy, Trì Tuyết không còn cách nào khác, chỉ đành chạy tới đây ngắm Quế Chi ngủ, như vậy mới an lòng nổi.
“Quế Chi, cậu ghét ai giận ai thì tỉnh dậy mà mắng người ấy, cậu định bỏ tớ một mình cho ai?"
Trì Tuyết cầm lấy bàn tay của Quế Chi, Trì Tuyết nhìn máy liên tục tích tích, biết rõ Quế Chi chỉ đang ngủ một giấc mộng dài, Trì Tuyết chỉ cố gắng đánh thức Quế Chi ra khỏi mộng mà thôi. Cô nhìn về bóng đêm bên ngoài, thở dài.
“Quế Chi, tớ còn rất nhiều điều muốn cùng cậu. Chúng ta còn chưa đi du lịch cùng nhau, chưa ăn hết món ngon trên đời, chưa đi đến được thảo nguyên rộng lớn. Hơn thế nữa, không có cậu... tớ chẳng biết nói chuyện với ai cả".
Trì Tuyết nhắm mắt, áp má vào tay Quế Chi.
“Tớ phải làm sao đây?"
Làm sao đối điện với tất cả rối rắm này... Trì Tuyết biết Quế Chi không thể đáp lại, cô cũng không mong Quế Chi đáp lại. Trì Tuyết đặt tay Quế Chi xuống nghe thấy tiếng gõ cửa đằng sau, mới ra ngoài mở ra.
Đằng sau cánh cửa, là một người đàn ông, Trì Tuyết vừa thấy mặt anh ta, đã muốn đóng cửa lại. Thì Hải Đăng đã la oai oái.
"Trì Tuyết, từ đã. Em đừng vắt chanh bỏ vỏ như thế chứ. Nhìn thấy mặt anh là đuổi đi rồi, vậy coi sao được?”
“...” Trì Tuyết cứ tưởng mình phụ tình anh ta đến nơi ấy.
Hải Đăng đứng sau cánh cửa, hơi gõ lên đấy, nở nụ cười toe toét.
"Trì Tuyết, em vẫn nói chuyện bình thường với Hoàng Bách mà, tuy cậu ta làm phẫu thuật cho Quế Chi thật, anh chẳng giúp được gì, nhưng anh là người hiến cho cô ấy năm trăm cc máu mà, em không thể qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đã bát, trở mặt không nhận anh em vậy được!"
"." Bây giờ Trì Tuyết mới biết thành ngữ có thể dùng một lần như thế. Cô thở dài, nể mặt năm trăm cc máu đành mở cửa ra. Hải Đăng hớn hở vào trong, cầm theo một phần cháo gà nóng, đặt lên đầu giường. Mùi cháo gà cộng với mùi sát khuẩn, chẳng ăn nhập gì với nhau. Hải Đăng thấy ánh mắt của Trì Tuyết, nhún vai.
“Em ăn đi cho nóng, hôm nay Nhiên bận nên nhờ anh mang đến cho em."
Trì Tuyết nhìn cháo gà, không buồn động. Hải Đăng nói liên miên một hồi chẳng thấy Trì Tuyết ừ hử gì, cào cào tóc.
“Em nói gì đi chứ? Anh đâu bị tự kỉ đâu".
“Anh mang về đi. Em không thích ăn cháo. Cảm ơn anh đã đến".
Trì Tuyết đến cạnh giường ngồi xuống, Hải Đăng nghe xong nhảy dựng lên.
"Đã mang tới rồi em còn bắt đem về, làm gì có chuyện ấy. Anh cứ để đây thôi, em coi như làm ơn làm phước ăn cho xong tô cháo hành, à không tô cháo gà này đi, để anh còn có cái nói với Nhiên".
Trì Tuyết nhìn Hải Đăng, liên tưởng đến những chuyện anh làm, lại thấy như hai người xa lạ. Trì Tuyết lắc đầu.
"Anh có thể nói em ăn rồi.”
Hải Đăng đến cạnh Trì Tuyết, lần đầu tiên Trì Tuyết nhìn thấy Hải Đăng ở khoảng cách gần như vậy, anh nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc lại thật thà.
"Em nên ăn đi kẻo đói. Anh không việc gì phải nói dối thay em."
Trì Tuyết chớp mắt, đã nghe giọng Hải Đăng thật rõ, "Nhiên rất lo cho em, quen nó lâu vậy, lần đầu tiên anh thấy cậu ấy quan tâm một người như vậy".
Trì Tuyết rũ mắt không nói, cô thì không biết Kỷ Nhiên trước đây thế nào. Không thể trả lời Hải Đăng điều gì cả, mãi đến khi Herry Nguyễn đến, Trì Tuyết mới hồi thần lại.
Danh sách chương