Trì Tuyết dùng hơn một tuần không kiếm được nhà trọ nào tầm giá, mãi cho đến khi Herry Nguyễn xuất hiện trước mặt cô như một vị thần, cô mới biết ở đất này không có mối quan hệ làm gì cũng khó khăn. Herry Nguyễn chưa đầy một buổi sáng đã dẫn cô đến những nơi trọ ổn, thậm chí còn có cả căn hộ cho thuê giá cực rẻ, xung quanh còn an ninh yên tĩnh không có gì để chê. Nếu như không phải chủ cần ra nước ngoài, chưa kiếm được người mua thì sẽ không cho thuê rẻ bèo như vậy. Trì Tuyết sợ mình phân vân thì sẽ lỡ mất căn hộ, nên đành phải đặt cọc sáu tháng cho chủ nhà.
Vậy mà một buổi sáng, Herry lại sắn tay áo giúp cô chuyển đồ đạc đến đây, Trì Tuyết dọn nhà, lau hết cửa gương, mua thêm một ít vật dụng trong nhà. Đây là theo mô hình gia đình, nên có phòng ngủ, có phòng khách, còn có bếp nhỏ để nấu ăn, Trì Tuyết càng nhìn càng thích, Herry còn giúp cô cả sáng nên cô chỉ biết cảm ơn anh bày tỏ sự cảm kích của mình.
Herry nhìn Trì Tuyết cảm ơn đến lần thứ mười thì khóc không được cười chẳng xong.
“Được rồi, sao em cứ cảm ơn mãi thế. Khách sáo quá đi mất."
Trì Tuyết nhớ đến có người cũng từng nói mình chỉ biết cảm ơn, vậy là thôi không cảm ơn nữa, bù lại, cô nói với anh: "Vậy nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói, anh giúp tôi nhiều như vậy tôi không quen."
Herry ngồi đối diện với Trì Tuyết, uống ly nước đã lâu không uống. Bởi vì anh là ca sĩ, nên giọng nói rất quan trọng, hầu như nước đá hay đồ uống có gas anh đều không đụng đến, vậy mà hôm nay ở nhà Trì Tuyết anh vẫn uống. Trì Tuyết thấy anh nhìn mình, chỉ nghe anh nói.
“Thứ tôi cần, không phải là cảm ơn..."
“.” Trì Tuyết chưa thấy ai giúp đỡ người khác mà nói thẳng ra mục đích của mình cả. Vậy mà Herry vẫn tiếp tục.
“Thứ tôi cần, là tình cảm".
“.” Trì Tuyết lắc đầu. Herry ở cạnh cô lâu, cũng giúp cô nhiều chuyện, nên Trì Tuyết không còn quá xa lạ với anh nữa, nhưng tình cảm của anh cô vẫn xin phép từ chối. Có lẽ trong chuyện tình yêu, chẳng bao giờ có sự công bằng.
“Đừng đùa nữa, tôi sợ fan anh cào nhà mất".
Herry bật cười, biết không thể nói tiếp nên hùa theo.
"Ừ nhỉ, hậu cung của tôi đông đúc lắm đấy".
Trì Tuyết gật đầu.
"Đúng rồi, nên anh tha cho tôi đi. Tôi thân cô thế cô sao chịu nổi nguyên dàn hậu cung của anh chứ?"
Herry cười ha hả, so với Trì Tuyết hay giữ kẽ, anh thích cô thoải mái thế này hơn. Herry không làm khó cô, trái lại anh còn cho cô một bậc thang.
“Thôi được rồi, tôi nói thật có chuyện nhờ em".
Trì Tuyết nuốt nước bọt, gật đầu. Herry mới nói.
"Tôi được mời đến một buổi tiệc, nên muốn mời em đi cùng. Em thương tình đi cùng tôi đi được không?"
Trì Tuyết đang tính đến chuyện nếu hậu cung của anh biết được Herry đi cùng bạn gái tin đồn là cô đây thì sẽ làm nên những chuyện động trời gì, nhưng Herry giúp cô từ sáng đến giờ, Trì Tuyết cũng không tiện từ chối. Nghĩ đến mấu chốt, Trì Tuyết mới hỏi.
"Khoan đã, có... Kỷ Nhiên đến không?"
Herry Nguyễn nghe xong mới biết cô đang lo lắng gì, thề thốt cam đoan tuyệt đối không có tên đó ở đó.
"Đây là tiệc trong giới giải trí thôi, Kỷ Nhiên đến đó làm gì? Toàn mấy anh em nghệ sĩ với nhau, nên em đừng lo chuyện bị ai nhìn thấy. Thật đấy... tôi cũng là nghệ sĩ mà, nếu đi cùng người đẹp đến đó mới nở mặt nở mày chứ, lúc nào cũng lủi thủi một mình chán chết. Em yên tâm, không có phóng viên nhà báo gì cả, nên em cứ đến với tôi thôi. Được không?"
Trì Tuyết nhìn dáng vẻ cầu xin của anh, nếu không phải tự cô bảo sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, cô còn nghĩ anh gài sẵn cô vào bẫy chỉ chờ cô vậy. Trì Tuyết thấy anh nói vậy, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không có?”
"Không có".
"Vậy... được rồi."
Trì Tuyết gật đầu, Herry vui ra mặt. "Vậy tối tôi sang đưa em đi, vậy nhé".
Herry biến mất như một cơn gió trước cổng nhà cô, Trì Tuyết khi này mới hồi thần lại. Trì Tuyết nhìn ngôi nhà xa lạ, trong nhà không có bao nhiêu đồ đạc, nghỉ ngơi một lát rồi ghé sang bệnh viện. Trì Tuyết vừa đi vào trong, đã thấy Minh ở đó từ bao giờ. Anh đang đọc thứ gì đó, bên cạnh còn hộp cơm dang dở, phần đồ ăn còn nguyên, cơm thì đã bớt đi mấy muỗng.
Minh khác xa với lần trước gặp anh. Dáng vẻ anh như già đi mấy tuổi, hốc mắt hơi đen như chẳng có giấc ngủ ngon, tóc tai râu ria bờm xờm, chẳng còn gọn gàng như trước. Trì Tuyết hơi nhíu mày, có lẽ bị dáng vẻ này tác động, nên trong một thoáng không biết mở lời trước thế nào. Minh đặt quyển sách xuống cạnh, Trì Tuyết mới hay đó là một quyển sách truyện diễm tình nào đó, vậy là càng ngạc nhiên hơn. Minh nhìn lên, thấy Trì Tuyết cũng không nói gì. Trì Tuyết gật đầu chào anh, mới thấy trong mắt anh đỏ ngầu. Nhìn anh tiều tụy vậy, Trì Tuyết chẳng biết nếu Quế Chi nhìn thấy, cô ấy sẽ nghĩ gì nữa.
“Dạo này anh không ngủ được à?"
Minh không ngờ Trì Tuyết sẽ hỏi thăm, vẫn ừ. "Dạo này hơi bận".
Hai người chẳng nói gì nữa, Trì Tuyết quan sát anh, phỏng đoán một lúc rồi thở dài.
"Cậu ấy sẽ tỉnh thôi".
Trì Tuyết chắc chắn đã thấy vai Minh hơi run lên, nhưng rồi khi cô chớp mắt, chẳng thấy gì ngoài một người đàn ông mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi cả. Trì Tuyết thở dài, Minh chỉ gật đầu.
“Ừ, con bé sẽ tỉnh lại. Có lẽ, cô ấy không muốn thấy tôi."
Trì Tuyết nhìn Minh, nếu Quế Chi nghe thấy, chẳng biết sẽ nghĩ gì. Nhưng Trì Tuyết, nghe thấy anh như vậy chỉ thấy trong lòng nảy sinh cảm giác, tội tình gì... Trì Tuyết lắc đầu.
"Không đâu, Quế Chi không muốn gặp ai chứ không thể không muốn gặp anh được. Có chuyện gì liên quan đến anh, mà Quế Chi bình thường đâu..."
Minh ngẩng đầu, Trì Tuyết thấy ánh mắt anh không nhìn mình, như thể Quế Chi ngủ, anh cũng mệt mỏi chỉ muốn ngủ cùng cô. Trì Tuyết không biết nên an ủi thế nào, Minh trầm ngâm một hồi, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của Quế Chi. Tay anh khá lớn, bọc tay Quế Chi trong hơi ấm của mình, Minh không đáp Trì Tuyết, chỉ lẩm bẩm như thể cho mình nghe.
"Nếu ghét chú, thì cháu cứ tỉnh đã, rồi cháu muốn gì, chú cũng cho cháu..."
Trì Tuyết thấy mũi hơi xót, cảm giác như thể nước mắt muốn rơi, vậy là đành tạm biệt Quế Chi về nhà sớm. Cô còn một buổi hẹn với Herry, không thể đến trễ được.
Đèn ngoài hành lang đã sáng, Trì Tuyết vào trong nhà, đã thấy trước cửa có một túi hàng treo đấy. Ở trên có một mẩu giấy nhỏ, cô cầm lên, bên trong có một chiếc váy đen dài. Trì Tuyết không cần đọc cũng biết ai đưa tới, vậy là cô có cảm giác mình bị lừa bán, cảm giác mình bị lừa bán càng lúc càng dâng lên rõ rệt, đến khi Trì Tuyết tắm rửa thay đồ, mặc vào một bộ váy đen xẻ dài tôn lên những đường cong của cô, Trì Tuyết mới thôi nghĩ về chuyện bị bán hay tự bán.
Dù có sao nữa, thì cô cũng thay xong đồ rồi, tóc cũng bới cao lên, môi cũng tô son đỏ rồi. Nào có lí chuẩn bị rồi check in đi ngủ, nên Trì Tuyết cũng thôi rối rắm nữa. Trì Tuyết mang thêm một đôi khuyên tai bạc rủ dài, cầm một ví đính hạt trắng, mang đôi giày cao gót đen hơn bảy phân. Đến khi Herry nhìn thấy cô từ tốn bước khỏi căn hộ đến xe anh, Herry vẫn chưa nhận ra đây là Trì Tuyết.
Trì Tuyết vốn mang hình tượng trong sáng, ăn vận khá giản dị, nên anh chưa thấy cô trang điểm như vậy bao giờ. Trì Tuyết lúc này giống như một cô gái, trải qua phong sương, dáng vẻ quyến rũ không nói nên lời. Herry chớp mắt một hồi lâu, mới mở cửa xe cho Trì Tuyết, Trì Tuyết ngồi vào trong, Herry mới vòng qua ghế lái, nhìn cô một hồi lâu.
Đây là điều khác biệt giữa Herry và Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên ngắm cô, chỉ đơn giản là ngắm nhìn thưởng thức. Herry nhìn cô, trong ánh mắt không hề che khuất sự si mê. Trì Tuyết đỏ mặt, hừ mũi.
“Anh không thấy nhìn người khác như thế là khiếm nhã lắm sao?”
Herry nghe cô nhắc khéo, lắc đầu.
“Không biết".
Trì Tuyết trừng mắt nhìn anh. Herry đã bật cười.
"Tôi cảm thấy, đó là lời khen dành cho em thì đúng hơn".
Trì Tuyết chưa kịp giảng đạo cho anh nghe thế nào là tâm lí phụ nữ, Herry đã nói nốt lời.
"Em rất quyến rũ, đêm nay em đẹp lắm".
Vậy là Trì Tuyết nuốt hết lời vào trong, không phải cô thích khen đẹp, mà là với người như Herry, có lẽ anh ta chỉ quan tâm mình nghĩ thế nào. Còn cô nghĩ sao, không quan trọng nữa. Nếu đã không cùng hệ quy chiếu, cố gắng tìm tiếng nói chung cũng vô ích.
Trì Tuyết nhận ra điều này, nên mới biết điều không nói. Cô dõi mắt nhìn theo mấy ngọn đèn xa xa, mấy con đường dần xa hơn, đến khi Herry rẽ bánh đi vào một biệt thự sân vườn, Trì Tuyết mới hiểu vì sao Herry là rủ cô đi cùng. Bởi lẽ, ở đây là tiệc nhỏ của giới nghệ sĩ thật, không phải xã giao gì. Bên trong có rất nhiều người nổi tiếng, khi Trì Tuyết bước xuống, có vài người nhìn về phía Herry chào hỏi. Herry hơn hở đưa tay cho Trì Tuyết, Trì Tuyết cũng lồng vào tay anh đi vào bên trong.
Cô bước đi rất chậm, cửa vào sảnh tiệc ánh đèn cộng nhạc vàng vắng đến tận nơi Trì Tuyết đứng. Cô vừa bước vào trong, mọi người đã nhìn sang cô, nhưng Trì Tuyết chỉ nhìn thấy một người đang đứng bên trái bàn buffet, anh cầm một ly rượu, nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh.
Trì Tuyết hít sâu, nhìn sang Herry. Herry vẫn chưa nhận ra cảm xúc của Trì Tuyết, đã nghe cô gằn giọng.
"Herry, đây là không có ai tên Nhiên mà anh nói à?”
Vậy mà một buổi sáng, Herry lại sắn tay áo giúp cô chuyển đồ đạc đến đây, Trì Tuyết dọn nhà, lau hết cửa gương, mua thêm một ít vật dụng trong nhà. Đây là theo mô hình gia đình, nên có phòng ngủ, có phòng khách, còn có bếp nhỏ để nấu ăn, Trì Tuyết càng nhìn càng thích, Herry còn giúp cô cả sáng nên cô chỉ biết cảm ơn anh bày tỏ sự cảm kích của mình.
Herry nhìn Trì Tuyết cảm ơn đến lần thứ mười thì khóc không được cười chẳng xong.
“Được rồi, sao em cứ cảm ơn mãi thế. Khách sáo quá đi mất."
Trì Tuyết nhớ đến có người cũng từng nói mình chỉ biết cảm ơn, vậy là thôi không cảm ơn nữa, bù lại, cô nói với anh: "Vậy nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói, anh giúp tôi nhiều như vậy tôi không quen."
Herry ngồi đối diện với Trì Tuyết, uống ly nước đã lâu không uống. Bởi vì anh là ca sĩ, nên giọng nói rất quan trọng, hầu như nước đá hay đồ uống có gas anh đều không đụng đến, vậy mà hôm nay ở nhà Trì Tuyết anh vẫn uống. Trì Tuyết thấy anh nhìn mình, chỉ nghe anh nói.
“Thứ tôi cần, không phải là cảm ơn..."
“.” Trì Tuyết chưa thấy ai giúp đỡ người khác mà nói thẳng ra mục đích của mình cả. Vậy mà Herry vẫn tiếp tục.
“Thứ tôi cần, là tình cảm".
“.” Trì Tuyết lắc đầu. Herry ở cạnh cô lâu, cũng giúp cô nhiều chuyện, nên Trì Tuyết không còn quá xa lạ với anh nữa, nhưng tình cảm của anh cô vẫn xin phép từ chối. Có lẽ trong chuyện tình yêu, chẳng bao giờ có sự công bằng.
“Đừng đùa nữa, tôi sợ fan anh cào nhà mất".
Herry bật cười, biết không thể nói tiếp nên hùa theo.
"Ừ nhỉ, hậu cung của tôi đông đúc lắm đấy".
Trì Tuyết gật đầu.
"Đúng rồi, nên anh tha cho tôi đi. Tôi thân cô thế cô sao chịu nổi nguyên dàn hậu cung của anh chứ?"
Herry cười ha hả, so với Trì Tuyết hay giữ kẽ, anh thích cô thoải mái thế này hơn. Herry không làm khó cô, trái lại anh còn cho cô một bậc thang.
“Thôi được rồi, tôi nói thật có chuyện nhờ em".
Trì Tuyết nuốt nước bọt, gật đầu. Herry mới nói.
"Tôi được mời đến một buổi tiệc, nên muốn mời em đi cùng. Em thương tình đi cùng tôi đi được không?"
Trì Tuyết đang tính đến chuyện nếu hậu cung của anh biết được Herry đi cùng bạn gái tin đồn là cô đây thì sẽ làm nên những chuyện động trời gì, nhưng Herry giúp cô từ sáng đến giờ, Trì Tuyết cũng không tiện từ chối. Nghĩ đến mấu chốt, Trì Tuyết mới hỏi.
"Khoan đã, có... Kỷ Nhiên đến không?"
Herry Nguyễn nghe xong mới biết cô đang lo lắng gì, thề thốt cam đoan tuyệt đối không có tên đó ở đó.
"Đây là tiệc trong giới giải trí thôi, Kỷ Nhiên đến đó làm gì? Toàn mấy anh em nghệ sĩ với nhau, nên em đừng lo chuyện bị ai nhìn thấy. Thật đấy... tôi cũng là nghệ sĩ mà, nếu đi cùng người đẹp đến đó mới nở mặt nở mày chứ, lúc nào cũng lủi thủi một mình chán chết. Em yên tâm, không có phóng viên nhà báo gì cả, nên em cứ đến với tôi thôi. Được không?"
Trì Tuyết nhìn dáng vẻ cầu xin của anh, nếu không phải tự cô bảo sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, cô còn nghĩ anh gài sẵn cô vào bẫy chỉ chờ cô vậy. Trì Tuyết thấy anh nói vậy, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không có?”
"Không có".
"Vậy... được rồi."
Trì Tuyết gật đầu, Herry vui ra mặt. "Vậy tối tôi sang đưa em đi, vậy nhé".
Herry biến mất như một cơn gió trước cổng nhà cô, Trì Tuyết khi này mới hồi thần lại. Trì Tuyết nhìn ngôi nhà xa lạ, trong nhà không có bao nhiêu đồ đạc, nghỉ ngơi một lát rồi ghé sang bệnh viện. Trì Tuyết vừa đi vào trong, đã thấy Minh ở đó từ bao giờ. Anh đang đọc thứ gì đó, bên cạnh còn hộp cơm dang dở, phần đồ ăn còn nguyên, cơm thì đã bớt đi mấy muỗng.
Minh khác xa với lần trước gặp anh. Dáng vẻ anh như già đi mấy tuổi, hốc mắt hơi đen như chẳng có giấc ngủ ngon, tóc tai râu ria bờm xờm, chẳng còn gọn gàng như trước. Trì Tuyết hơi nhíu mày, có lẽ bị dáng vẻ này tác động, nên trong một thoáng không biết mở lời trước thế nào. Minh đặt quyển sách xuống cạnh, Trì Tuyết mới hay đó là một quyển sách truyện diễm tình nào đó, vậy là càng ngạc nhiên hơn. Minh nhìn lên, thấy Trì Tuyết cũng không nói gì. Trì Tuyết gật đầu chào anh, mới thấy trong mắt anh đỏ ngầu. Nhìn anh tiều tụy vậy, Trì Tuyết chẳng biết nếu Quế Chi nhìn thấy, cô ấy sẽ nghĩ gì nữa.
“Dạo này anh không ngủ được à?"
Minh không ngờ Trì Tuyết sẽ hỏi thăm, vẫn ừ. "Dạo này hơi bận".
Hai người chẳng nói gì nữa, Trì Tuyết quan sát anh, phỏng đoán một lúc rồi thở dài.
"Cậu ấy sẽ tỉnh thôi".
Trì Tuyết chắc chắn đã thấy vai Minh hơi run lên, nhưng rồi khi cô chớp mắt, chẳng thấy gì ngoài một người đàn ông mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi cả. Trì Tuyết thở dài, Minh chỉ gật đầu.
“Ừ, con bé sẽ tỉnh lại. Có lẽ, cô ấy không muốn thấy tôi."
Trì Tuyết nhìn Minh, nếu Quế Chi nghe thấy, chẳng biết sẽ nghĩ gì. Nhưng Trì Tuyết, nghe thấy anh như vậy chỉ thấy trong lòng nảy sinh cảm giác, tội tình gì... Trì Tuyết lắc đầu.
"Không đâu, Quế Chi không muốn gặp ai chứ không thể không muốn gặp anh được. Có chuyện gì liên quan đến anh, mà Quế Chi bình thường đâu..."
Minh ngẩng đầu, Trì Tuyết thấy ánh mắt anh không nhìn mình, như thể Quế Chi ngủ, anh cũng mệt mỏi chỉ muốn ngủ cùng cô. Trì Tuyết không biết nên an ủi thế nào, Minh trầm ngâm một hồi, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của Quế Chi. Tay anh khá lớn, bọc tay Quế Chi trong hơi ấm của mình, Minh không đáp Trì Tuyết, chỉ lẩm bẩm như thể cho mình nghe.
"Nếu ghét chú, thì cháu cứ tỉnh đã, rồi cháu muốn gì, chú cũng cho cháu..."
Trì Tuyết thấy mũi hơi xót, cảm giác như thể nước mắt muốn rơi, vậy là đành tạm biệt Quế Chi về nhà sớm. Cô còn một buổi hẹn với Herry, không thể đến trễ được.
Đèn ngoài hành lang đã sáng, Trì Tuyết vào trong nhà, đã thấy trước cửa có một túi hàng treo đấy. Ở trên có một mẩu giấy nhỏ, cô cầm lên, bên trong có một chiếc váy đen dài. Trì Tuyết không cần đọc cũng biết ai đưa tới, vậy là cô có cảm giác mình bị lừa bán, cảm giác mình bị lừa bán càng lúc càng dâng lên rõ rệt, đến khi Trì Tuyết tắm rửa thay đồ, mặc vào một bộ váy đen xẻ dài tôn lên những đường cong của cô, Trì Tuyết mới thôi nghĩ về chuyện bị bán hay tự bán.
Dù có sao nữa, thì cô cũng thay xong đồ rồi, tóc cũng bới cao lên, môi cũng tô son đỏ rồi. Nào có lí chuẩn bị rồi check in đi ngủ, nên Trì Tuyết cũng thôi rối rắm nữa. Trì Tuyết mang thêm một đôi khuyên tai bạc rủ dài, cầm một ví đính hạt trắng, mang đôi giày cao gót đen hơn bảy phân. Đến khi Herry nhìn thấy cô từ tốn bước khỏi căn hộ đến xe anh, Herry vẫn chưa nhận ra đây là Trì Tuyết.
Trì Tuyết vốn mang hình tượng trong sáng, ăn vận khá giản dị, nên anh chưa thấy cô trang điểm như vậy bao giờ. Trì Tuyết lúc này giống như một cô gái, trải qua phong sương, dáng vẻ quyến rũ không nói nên lời. Herry chớp mắt một hồi lâu, mới mở cửa xe cho Trì Tuyết, Trì Tuyết ngồi vào trong, Herry mới vòng qua ghế lái, nhìn cô một hồi lâu.
Đây là điều khác biệt giữa Herry và Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên ngắm cô, chỉ đơn giản là ngắm nhìn thưởng thức. Herry nhìn cô, trong ánh mắt không hề che khuất sự si mê. Trì Tuyết đỏ mặt, hừ mũi.
“Anh không thấy nhìn người khác như thế là khiếm nhã lắm sao?”
Herry nghe cô nhắc khéo, lắc đầu.
“Không biết".
Trì Tuyết trừng mắt nhìn anh. Herry đã bật cười.
"Tôi cảm thấy, đó là lời khen dành cho em thì đúng hơn".
Trì Tuyết chưa kịp giảng đạo cho anh nghe thế nào là tâm lí phụ nữ, Herry đã nói nốt lời.
"Em rất quyến rũ, đêm nay em đẹp lắm".
Vậy là Trì Tuyết nuốt hết lời vào trong, không phải cô thích khen đẹp, mà là với người như Herry, có lẽ anh ta chỉ quan tâm mình nghĩ thế nào. Còn cô nghĩ sao, không quan trọng nữa. Nếu đã không cùng hệ quy chiếu, cố gắng tìm tiếng nói chung cũng vô ích.
Trì Tuyết nhận ra điều này, nên mới biết điều không nói. Cô dõi mắt nhìn theo mấy ngọn đèn xa xa, mấy con đường dần xa hơn, đến khi Herry rẽ bánh đi vào một biệt thự sân vườn, Trì Tuyết mới hiểu vì sao Herry là rủ cô đi cùng. Bởi lẽ, ở đây là tiệc nhỏ của giới nghệ sĩ thật, không phải xã giao gì. Bên trong có rất nhiều người nổi tiếng, khi Trì Tuyết bước xuống, có vài người nhìn về phía Herry chào hỏi. Herry hơn hở đưa tay cho Trì Tuyết, Trì Tuyết cũng lồng vào tay anh đi vào bên trong.
Cô bước đi rất chậm, cửa vào sảnh tiệc ánh đèn cộng nhạc vàng vắng đến tận nơi Trì Tuyết đứng. Cô vừa bước vào trong, mọi người đã nhìn sang cô, nhưng Trì Tuyết chỉ nhìn thấy một người đang đứng bên trái bàn buffet, anh cầm một ly rượu, nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh.
Trì Tuyết hít sâu, nhìn sang Herry. Herry vẫn chưa nhận ra cảm xúc của Trì Tuyết, đã nghe cô gằn giọng.
"Herry, đây là không có ai tên Nhiên mà anh nói à?”
Danh sách chương