Trì Tuyết sợ hãi, chỉ sợ ngồi trong lòng anh thêm một phút, cô sẽ không thể giữ nổi trái tim mình, vậy là tìm cớ ngồi xa anh.

“Em xuống đây, em muốn về nhà".

"... "

Kỷ Nhiên nhìn thấy cô như chuột thấy mèo, không hề nói năng gì nữa, mới có mấy ngày không gặp, Trì Tuyết lại cách xa anh vạn dặm trùng khơi. Kỷ Nhiên không mở cửa xe, Trì Tuyết làm cách nào cũng không mở ra được, vậy là quay lại nhìn anh.

“Anh làm gì vậy?"

Kỷ Nhiên không nói gì, đạp phanh chạy đi.

Trì Tuyết sợ hãi vội vàng nắm chặt thanh trên cửa, gài dây an toàn. Kỷ Nhiên đạp phanh lao đi vun vút, anh không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết không muốn cô rời khỏi chiếc xe này, kí ức đến tìm anh như mưa rền sấm chớp khiến anh không kịp trở tay.

Kỷ Nhiên cứ ngỡ Trì Tuyết có tình cảm với mình, thì cho dù chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ yêu anh như vậy. Chỉ là anh sai một chút, đổi lấy cô xa anh một đoạn. Rồi bây giờ, còn chẳng muốn ngồi cùng anh nữa.

Có lẽ ngôn ngữ của cô đánh quá sâu vào tâm trí anh, Kỷ Nhiên không nghe thấy gì cả, chỉ biết lao đi. Rồi đến khi nhìn lại, mới thoáng thấy gương mặt hoảng loạn của cô trong gương soi. Kỷ Nhiên ngẩn ra, chỉ thấy mặt mày cô đã trắng bệch.



Trì Tuyết sợ cũng phải, khi mà anh lao đi như bán mạng. Cô còn nghĩ ra tiêu đề bài báo ngày mai, tổng giám đốc Eudora trong một phút lỡ dại nông nổi tự tử vì tình, hay phát hiện hai thi thể của tổng giám đốc Eudora và cô vợ trẻ, không biết là tự tử hay có người ám hại... còn nghĩ đến nếu lỡ có chuyện gì thì cô sẽ làm gì. vậy là Trì Tuyết theo chủ nghĩa vô thần bắt đầu lạy hết các thần thánh, cô hồn các đảng mà cô nghĩ ra được. Trì Tuyết không biết Kỷ Nhiên nổi điên vì lí do gì, chỉ đành bám chặt xe. Cô hơi run, rồi lặng lẽ nói với anh.

“Chậm... một chút."

Kỷ Nhiên nhìn cô, hoang mang, định kiến, không hiểu xoáy sâu vào anh. Kỷ Nhiên muốn biết Trì Tuyết sợ điều gì, muốn tiến lên, vần vò manh áo trong bàn tay, vậy mà cuối cùng chỉ là dần đi chậm lại. Đến khi đến năm mươi kilomet một giờ, Trì Tuyết mới thoáng thở phào.

Trì Tuyết không dám nhìn Kỷ Nhiên, nhưng cô tin chắc lúc này anh chẳng mấy là tốt đẹp. Kỷ Nhiên nhìn vỏ thuốc, tự châm cho mình một điếu, rồi dừng xe ở chân cầu. Trì Tuyết nhìn ra ngoài, đã thấy Kỷ Nhiên ngừng lại.

“Anh sẽ về ngay."

Trì Tuyết chưa kịp đáp lời, Kỷ Nhiên đã buông tiếng thở dài rồi ra ngoài.

Kỷ Nhiên sợ cô sẽ hít phải khói thuốc, nên mới đi ra ngoài đứng bên cầu hút thuốc. Thành phố hào nhoáng bên kia, nước đen ngòm bên dưới, hòa mình trong làn khói uốn éo sâu cay của điếu thuốc dang dở, chẳng biết anh đang suy nghĩ gì.

Chất gây nghiện khiến đầu óc anh quay cuồng, đồng thời cũng xua tan đi bớt sự giá lạnh của đêm tịch liêu. Trì Tuyết ngồi trong xe chờ đợi, chỉ hơn năm phút sau đã thấy anh rẽ sương quay về. Chẳng hiểu sao, Trì Tuyết cảm thấy Kỷ Nhiên mệt mỏi thấy rõ, chẳng biết bao lâu anh không được ngủ ngon rồi...

Kỷ Nhiên quay vào xe, anh trở về với dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh mà xa cách. Anh thế này, Trì Tuyết lại chẳng biết mở lời thế nào, đến khi anh khởi động xe, mới nghe anh hỏi một câu cứng nhắc:

“Em ở đâu? Anh đưa em về."

Trì Tuyết báo địa chỉ, rồi im lặng suốt quãng đường đi.

Kỷ Nhiên lái xe rất chậm, như muốn kéo dài quãng đường này. Đến khi đến trước khu trọ nhà cô, Trì Tuyết mới nhìn thoáng sang anh. Kỷ Nhiên mệt mỏi ngã người, nhắm mắt lại, vẫn chưa có ý định mở cửa xe. Trì Tuyết không biết mình có nên nhắc nhở anh không, đã nghe giọng anh luồn sâu vào không gian xung quanh hai người.

“Trì Tuyết, em quen anh lâu như vậy, tại sao anh lại dùng cách này để ở bên em?"



Trì Tuyết cũng muốn biết, một đứa con gái bình thường như cô, sao lại được vinh hạnh được người đàn ông này yêu thương. Nếu chỉ là vì anh không có phản ứng với cô mà yêu cầu cô ở bên thì sao? Kỷ Nhiên dường như không cần cô đáp lại, anh chỉ muốn bày tỏ lòng mình.

“Có lẽ lời nói của anh có phần không thật. Công việc của anh, anh không hề lừa em. Con người của anh cũng không lừa em. Chỉ là thân phận cao sang hơn, em không hề nghĩ đến... anh cũng chẳng biết làm sao mới có thể nói được với em, chỉ đành ám chỉ mỗi ngày... nhưng em vẫn bài trừ thông tin ấy".

"Vậy nên anh không nói? Vậy nên anh có thể thoải mái lừa dối em bấy lâu sao?"

"Anh lừa dối em điều gì? Là anh có tiền, hay là anh lừa tình cảm của em?"

Kỷ Nhiên mở mắt, nhìn Trì Tuyết. Đối diện với ánh mắt ấy, Trì Tuyết chẳng thốt lên được điều gì. Phải, lừa tình cảm, lừa mất trái tim cô. Nhưng câu này, làm sao mà nói ra. Kỷ Nhiên thở dài, trong không gian thật khẽ, trái tim cô lại thêm nặng nề.

“Tình cảm của anh với em là thật”.

Kỷ Nhiên không cho phép cô tránh né, dùng bàn tay băng bó nọ nắm lấy tay cô. Trì Tuyết sợ mình hất ra sẽ khiến máu loang ra, đành im lặng nhìn anh.

"Nếu không thương em, anh cần gì mỗi ngày đón đưa em, cần gì lừa em về nhà yêu thương chăm sóc? Cần gì tự tay xuống bếp nấu đồ ăn cho em?"

“Trì Tuyết, em lo lắng giàu có sẽ không chung thủy, em đã từng thấy anh trai gái đàng điếm hay chưa?"

Kỷ Nhiên hơi siết chặt, máu thấm ướt cả băng gạc trắng, thấm ướt cả lòng Trì Tuyết. Cô muốn vùng ra, anh lại nhìn sâu vào mắt cô, không chừa chỗ cho cô chạy trốn.

“Trì Tuyết, em nói xem, đấy là vì sao?”



Đây là yêu. Nhưng miệng lưỡi Trì Tuyết khô cứng, ngoài sự thô ráp của gạc truyền đến dưới bàn tay, Trì Tuyết không còn cảm xúc gì trọn vẹn mà kể lể. Kỷ Nhiên đợi mãi không thấy Trì Tuyết trả lời, trong đôi mắt cô tỏ tường mà cô lại chọn cách không để tâm. Anh thoáng thấy thất vọng, rồi lùi lại trở về ghế lái của mình. Trì Tuyết định thần lại, hít sâu một đỗi, trong lòng chỉ có mùi bạc hà là rõ nét.

Kỷ Nhiên im lặng rất lâu, rồi lại mở cửa xe.

"Tới nhà rồi, em vào đi".

Trì Tuyết chỉ đợi có vậy, lùi sát lại cửa ra rồi nhanh chóng xuống xe, chạy ùa vào bên trong như thể sau lưng có thứ gì đang đuổi theo sát nút. Trì Tuyết sợ, quay đầu sẽ thấy Kỷ Nhiên vẫn còn nhìn mình, nhưng cô cũng sợ, rằng anh sẽ không nhìn theo nữa, quyết định sẽ buông tay. Trong lòng cảm xúc quấn quýt, không nói được là hy vọng hay đợi chờ, đến khi Trì Tuyết chạy ùa vào trong nhà, khép chặt cửa mới từ từ tuột xuống cánh cửa, lưng chạm vào bản lề đau điếng.

Cô ngồi im trong bóng tối, những lời của Kỷ Nhiên lại dâng lên trong tâm trí rõ mồn một, đột nhiên cô nghĩ, anh đường đường là tổng giám đốc, khi không lại tốn thời gian với cô làm gì.

Việc gì phải đón đưa mỗi ngày, cơm chuẩn bị sẵn sàng mỗi tối, thậm chí mỗi ngày bận rộn đến muốn ngủ trong phòng làm việc, sáng ra vẫn dậy thật sớm để cô có bữa cơm ngon.

Trì Tuyết biết Kỷ Nhiên tốt, cũng biết anh dịu dàng chăm sóc cho mình, đó là một điều không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được. Nhưng như vậy thì đã sao?

Trì Tuyết có cố gắng thế nào, cũng không thuyết phục được anh trong lòng mình trở thành một bến đỗ bình yên, mà cô không bao giờ phải nghi ngờ hay rối rắm gì cả.

Trì Tuyết gục đầu xuống đầu gối, dõi mắt trông theo ánh sáng trắng từ ô cửa sổ, rọi xuống một góc phòng trống, nơi ấy có một thứ ánh sáng bạc, phủ đầy tháng năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện