Herry đưa Trì Tuyết về nhà, không yên tâm để cô một mình nên cũng đi vào theo cô. Trì Tuyết đã bình tĩnh lại, rót cho cả hai một ít nước rồi ngồi xuống đối diện anh. Trì Tuyết không biết sao lần nào Herry cũng xuất hiện đúng lúc để cứu cô như vậy, nên thành ra lời cảm ơn cũng thật thừa thãi. Herry nghĩ Trì Tuyết còn sợ hãi, nên an ủi.
"Hay tôi dọn đến đây bảo vệ em nhé?"
"." Trì Tuyết ném luôn khăn tay qua cho anh, Herry cười sằng sặc lau mặt, rồi giả vờ chấm chấm nước mắt.
“Trì Tuyết, em thật nhẫn tâm. "
“Anh còn đùa được nữa à?"
Trì Tuyết không còn tâm trạng đâu mà đùa bỡn nữa, Herry lúc này mới thôi cười. Anh liếc nhìn đồng hồ mới tám giờ tối, xoa xoa bụng thở dài.
“Trì Tuyết, em đào đâu ra người yêu cũ tốt vậy?"
“Tôi cũng thắc mắc bữa giờ".
Herry Nguyễn nghe vậy chỉ gật đầu.
“Mắt nhìn đàn ông của em kém thật, người tốt thì em không ưng, người không tốt thì dây dưa tận ấy năm".
Trì Tuyết đứng dậy làm động tác mời. Herry cũng thôi không giỡn nữa, đứng dậy đi về phía cổng.
“Tôi đến thăm em sau, bây giờ ra ngoài đã".
Trì Tuyết gật đầu.
"Anh quên tôi luôn cũng được."
Herry đưa ngón trỏ lên làm động tác lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.
"Không có mùa xuân ấy đâu".
Rồi dần đi về phía cổng, chỉ là vừa bước khỏi bậc cửa, anh vô tình nhìn thấy một góc khuất có một đôi giày da. Herry nhìn một chốc, hiểu ra điều gì, khóe môi khẽ nở nụ cười. Trì Tuyết đi ra sau anh, đang chờ đóng cổng, thì Herry đột nhiên quay lại.
Herry vốn là diễn viên, nên trở mặt với anh nhanh như trời đổ mưa mà thôi. Gương mặt anh tái xanh, cả người đổ mồ hôi như đau đớn lắm, Trì Tuyết nhìn mà cũng điếng người.
“Anh sao vậy?"
Herry ôm choàng lấy cô, thì thầm.
“Anh đau dạ dày quá, em nấu giúp cái gì được không?" Trì Tuyết thấy anh đau đến tái mặt tái mày thì gật đầu ngay, không để ý thấy người trong góc khuất đang nhìn chăm chăm về bên này. Herry Nguyễn như dựa hẳn vào người cô, nhìn từ sau cứ như đang hôn cô. Trì Tuyết không những không đẩy ra, mà còn ân cần hỏi nhỏ gì đó, rồi sau đó hai người vào trong phòng kín, không trở ra nữa.
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, đến khi trời đổ sương lạnh, Kỷ Nhiên mới ngồi xuống cạnh tường. Bên giày da của anh là tàn thuốc đầy một góc sân. Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đợi người quay ra. Nhưng hơn ba tiếng đồng hồ, đốt hết mấy bao thuốc lá cũng không thấy Herry đâu.
Kỷ Nhiên không biết mình nên suy nghĩ gì mới phải, chỉ biết nhìn trân trân vào cánh cửa dày. Mới tiễn một tên Hoài Khanh, thì lại đến một tên Herry.
Kỷ Nhiên hít một hơi dài, ngồi một đêm trước cổng, vậy mà không có cảm giác mệt mỏi hay lạnh lẽo. Có trời mới biết, bao nhiêu lần anh định đi vào bắt gian. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh chỉ sợ sau cánh cửa kia, là cảnh tượng mà anh không muốn thấy nhất. Kỷ Nhiên cứ ngồi như vậy, đến khi bên ngoài dần sáng lên, mắt anh mệt mỏi, cả thân hình loạng choạng sắp ngã. Anh nhìn về phía cổng im lìm như chết, chỉ thấy như mình đang đứng dưới mộ huyệt xa xăm. Đoạn, Kỷ Nhiên đứng dậy, dập tắt tàn thuốc còn cháy đỏ, rời khỏi nơi ấy.
Trì Tuyết đang ngủ, chợt thấy tim thịch một cái. Cô lơ mơ tỉnh dậy, lặng lẽ đưa tay lên trái tim mình. Cô không biết vì sao tim đập nhanh như vậy, cuối cùng chỉ đành nghĩ tại Hoài Khanh nổi điên. Trì Tuyết thở dài, không có tâm tình đâu mà ngủ nữa, chỉ đành xuống giường đi vào phòng khách. Herry đang nằm trên đất, ngủ say sưa. Trì Tuyết vòng qua người anh, tuy hơi áy náy Herry đau dạ dày đến vậy mà phải nằm đất, nhưng cô không hối hận là mấy.
Ai biết Herry đau đến tím tái, mà cô nói gọi trợ lí anh ta nhất quyết không chịu, cứ khăng khăng nhất định phải ngủ lại nhà cô. Vừa đặt lưng đã nằm vạ ở đây, cô không vứt anh ta ra đường là may lắm rồi.
Trì Tuyết vừa ra ngoài, vô tình thấy mấy mẩu thuốc lá bên cạnh tường, vậy là cầm chổi quét sơ bên ngoài. Trì Tuyết hơi khó chịu, chẳng biết hàng xóm nào lại đến đây hút thuốc nhiều đến mức này.
Trì Tuyết dọn xong tất cả rồi mới đi vào bên trong, chẳng hay cơn bão ngày càng đến gần.
Mưa ùn ùn kéo đến, đất trời nổi cơn giông. Trì Tuyết nghe tin có bão, nên đã che chắn nhà cửa cẩn thận, mua thêm thức ăn dự trữ, rồi quyết định đóng đô trong nhà không ra ngoài.
Ngày bé mỗi lần nghe tin bão, Trì Tuyết đều ở nhà với gia đình, nhà cô che chắn khá tốt, nên không mấy là sợ hãi. Bây giờ thì khác, cô ở bên ngoài một mình, nên khi nghe mưa to như trút nước cộng thêm gió quật tan tác bên ngoài, Trì Tuyết vẫn không nhịn được hơi run một chút.
Cô cầm điện thoại truy cập vào mấy trang tin linh tinh, xem livestream, rồi đổi sang mấy video nấu ăn, cuối cùng vô tình nhìn thấy một tin tức liên quan đến một buổi khai trương nào đó. Trì Tuyết ấn vào bên trong, vô tình thấy được anh.
Anh trong màn hình thật xa xăm, mới một tuần không gặp anh, Trì Tuyết ngỡ đã qua nửa đời. Anh mặc vest đen, phong thái lịch lãm, áo quần là lượt. Trong video, anh không nói cười, nhưng không gây cảm giác kiêu ngạo, trái lại còn phong độ bình tĩnh. Trì Tuyết nhìn anh trong video, từng cử chỉ một cũng không bỏ sót, như thể đang dõi theo một người mình thầm thương trộm nhớ thưở đôi mươi, chỉ có ghi nhớ dáng hình anh như thế, Trì Tuyết mới nguôi ngoai nỗi nhớ anh.
Đến khi nhìn thấy cạnh anh có một bóng hồng, Trì Tuyết mới hơi ngẩn người. Anh quay đầu, cười với cô ấy, cô ấy dịu dàng cúi đầu e thẹn, video quá nhanh, cô không biết vì sao anh vui vẻ đến thế. Thì ra, sự dịu dàng ân cần hay đặc biệt của anh cũng chẳng phải là duy nhất riêng cô, mà cũng có thể chia sẻ cho một người khác nữa.
Trước cơn bão, Trì Tuyết nhận được điện thoại từ Quế Chi. Mấy hôm nay cô không đến được, nên Quế Chi chuyển sang gọi điện thoại cho cô. Vừa bắt máy, đã nghe Quế Chi than thở.
“Trì Tuyết, trời sắp chuyển bão. Cậu cẩn thận nha”.
"Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng vậy nhé."
Quế Chi gật gật đầu, sau đó mới nhớ ra Trì Tuyết không thấy được, đành ừm một tiếng. Trì Tuyết lướt nhìn video trên màn hình máy tính, biết là giờ Quế Chi chưa nhớ ra được gì, muốn tâm sự với cô, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, vậy mà vẫn hỏi cô.
“Quế Chi, nếu cậu bắt gặp chồng mình thân mật với người phụ nữ khác, cậu sẽ làm gì?"
"Về nhà dịu dàng với anh ta."
Trì Tuyết không chắc mình có thể dịu dàng nổi trong hoàn cảnh này, lại nghe Quế Chi nói tiếp.
"Sau đó yêu thương âu yếm anh ta, dụ anh ta sang tên tất cả tài sản cho mình, rồi đề đơn xin ly hôn. Dù không có chồng, vẫn phải làm một cô gái giàu có xinh đẹp, book vé đến thẳng nơi mình thích, khóc giữa biển xanh cát vàng".
Trì Tuyết gật đầu, chợt cảm thấy chồng của Quế Chi sau này thật đáng thương. Quế Chi nói xong rồi mới ngớ ra.
"Trì Tuyết, cậu có chồng rồi à?"
“Không có, bạn trai còn chưa có nữa là."
Trì Tuyết gạt phăng đi. Cuối cùng Quế Chi à một cái, rồi điện thoại tắt rụp. Trì Tuyết ngồi trong phòng, cầm sạc dự phòng cho điện thoại, rồi lại nhìn vào laptop tìm cái tên Kỷ Nhiên trong trang tìm kiếm.
Trong một tuần nay, Kỷ Nhiên đi dự không biết bao nhiêu cuộc họp báo từ nhỏ đến lớn, kí không biết bao dự án từ đơn giản đến mang tầm vĩ mô. Trì Tuyết nhìn video tin tức liên quan, không biết Kỷ Nhiên đào đâu ra thời gian mà đi hết những nơi này, vậy là an ủi mình anh không đến nhà mình cũng phải thôi. Vậy mà tầm mắt cô, lại tiếp tục rơi vào chỗ trống bên cạnh.
Trong một video nào đó, Kỷ Nhiên đang nghiêng người nói chuyện với cô gái bên cạnh, ánh mắt đắm đuối nhìn cô không chớp mắt.Trong một buổi lễ nào đó, cô gái bên cạnh vô tình chạm vào tay anh, phóng viên hai bên chỉ nhận ra chủ của Eudora danh tiếng đến, mỗi Trì Tuyết nhận ra Quyên cũng kề sát bên.
Hai người xuất hiện trước công chúng, không giống như một cấp trên và thư kí, mà giống như một đôi tình nhân hơn.
Xung quanh đèn điện tắt sụp, đất trời cũng chìm vào cái rét căm của mưa bão. Trì Tuyết cầm điện thoại ra, mấy dòng Quyên nhắn mỗi ngày vẫn còn trong đấy chưa xóa đi.
"Tuyết biết không, trong giới này của chúng tôi, không được tự ý lựa chọn đối tượng kết hôn. Nếu nói đi nói lại, người phù hợp nhất với Quyên chỉ có Nhiên. Anh ấy và Quyên quen biết từ nhỏ, cho dù có cưới anh ấy, không yêu không thương thì vẫn còn cái nghĩa đó. Nên nhà Quyên cứ ghép với anh Nhiên suốt".
"Nhiều lúc Quyên cũng muốn tìm một người khác, nhưng người thích hợp nhất với Quyên, tạm gọi là môn đăng hộ đối, chắc chỉ có mình anh."
" Tuyết, cuộc sống này không ai cho ai lựa chọn cả. Tiếp tục hay buông tay, có lẽ cũng chỉ là một quyết định nói cho vui vậy thôi, tự bản thân không có quyền quyết định, mà cuộc sống thay ta quyết định rồi".
“Quyên nói như vậy, Tuyết có hiểu không?"
Trì Tuyết không muốn hiểu, nhưng bằng cách nào đó vẫn thấm thía từng câu từng chữ. Nhất là khi nhìn thấy bão ngoài kia, vẫn chẳng lớn mạnh bằng bão lòng cô.
"Hay tôi dọn đến đây bảo vệ em nhé?"
"." Trì Tuyết ném luôn khăn tay qua cho anh, Herry cười sằng sặc lau mặt, rồi giả vờ chấm chấm nước mắt.
“Trì Tuyết, em thật nhẫn tâm. "
“Anh còn đùa được nữa à?"
Trì Tuyết không còn tâm trạng đâu mà đùa bỡn nữa, Herry lúc này mới thôi cười. Anh liếc nhìn đồng hồ mới tám giờ tối, xoa xoa bụng thở dài.
“Trì Tuyết, em đào đâu ra người yêu cũ tốt vậy?"
“Tôi cũng thắc mắc bữa giờ".
Herry Nguyễn nghe vậy chỉ gật đầu.
“Mắt nhìn đàn ông của em kém thật, người tốt thì em không ưng, người không tốt thì dây dưa tận ấy năm".
Trì Tuyết đứng dậy làm động tác mời. Herry cũng thôi không giỡn nữa, đứng dậy đi về phía cổng.
“Tôi đến thăm em sau, bây giờ ra ngoài đã".
Trì Tuyết gật đầu.
"Anh quên tôi luôn cũng được."
Herry đưa ngón trỏ lên làm động tác lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.
"Không có mùa xuân ấy đâu".
Rồi dần đi về phía cổng, chỉ là vừa bước khỏi bậc cửa, anh vô tình nhìn thấy một góc khuất có một đôi giày da. Herry nhìn một chốc, hiểu ra điều gì, khóe môi khẽ nở nụ cười. Trì Tuyết đi ra sau anh, đang chờ đóng cổng, thì Herry đột nhiên quay lại.
Herry vốn là diễn viên, nên trở mặt với anh nhanh như trời đổ mưa mà thôi. Gương mặt anh tái xanh, cả người đổ mồ hôi như đau đớn lắm, Trì Tuyết nhìn mà cũng điếng người.
“Anh sao vậy?"
Herry ôm choàng lấy cô, thì thầm.
“Anh đau dạ dày quá, em nấu giúp cái gì được không?" Trì Tuyết thấy anh đau đến tái mặt tái mày thì gật đầu ngay, không để ý thấy người trong góc khuất đang nhìn chăm chăm về bên này. Herry Nguyễn như dựa hẳn vào người cô, nhìn từ sau cứ như đang hôn cô. Trì Tuyết không những không đẩy ra, mà còn ân cần hỏi nhỏ gì đó, rồi sau đó hai người vào trong phòng kín, không trở ra nữa.
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, đến khi trời đổ sương lạnh, Kỷ Nhiên mới ngồi xuống cạnh tường. Bên giày da của anh là tàn thuốc đầy một góc sân. Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đợi người quay ra. Nhưng hơn ba tiếng đồng hồ, đốt hết mấy bao thuốc lá cũng không thấy Herry đâu.
Kỷ Nhiên không biết mình nên suy nghĩ gì mới phải, chỉ biết nhìn trân trân vào cánh cửa dày. Mới tiễn một tên Hoài Khanh, thì lại đến một tên Herry.
Kỷ Nhiên hít một hơi dài, ngồi một đêm trước cổng, vậy mà không có cảm giác mệt mỏi hay lạnh lẽo. Có trời mới biết, bao nhiêu lần anh định đi vào bắt gian. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh chỉ sợ sau cánh cửa kia, là cảnh tượng mà anh không muốn thấy nhất. Kỷ Nhiên cứ ngồi như vậy, đến khi bên ngoài dần sáng lên, mắt anh mệt mỏi, cả thân hình loạng choạng sắp ngã. Anh nhìn về phía cổng im lìm như chết, chỉ thấy như mình đang đứng dưới mộ huyệt xa xăm. Đoạn, Kỷ Nhiên đứng dậy, dập tắt tàn thuốc còn cháy đỏ, rời khỏi nơi ấy.
Trì Tuyết đang ngủ, chợt thấy tim thịch một cái. Cô lơ mơ tỉnh dậy, lặng lẽ đưa tay lên trái tim mình. Cô không biết vì sao tim đập nhanh như vậy, cuối cùng chỉ đành nghĩ tại Hoài Khanh nổi điên. Trì Tuyết thở dài, không có tâm tình đâu mà ngủ nữa, chỉ đành xuống giường đi vào phòng khách. Herry đang nằm trên đất, ngủ say sưa. Trì Tuyết vòng qua người anh, tuy hơi áy náy Herry đau dạ dày đến vậy mà phải nằm đất, nhưng cô không hối hận là mấy.
Ai biết Herry đau đến tím tái, mà cô nói gọi trợ lí anh ta nhất quyết không chịu, cứ khăng khăng nhất định phải ngủ lại nhà cô. Vừa đặt lưng đã nằm vạ ở đây, cô không vứt anh ta ra đường là may lắm rồi.
Trì Tuyết vừa ra ngoài, vô tình thấy mấy mẩu thuốc lá bên cạnh tường, vậy là cầm chổi quét sơ bên ngoài. Trì Tuyết hơi khó chịu, chẳng biết hàng xóm nào lại đến đây hút thuốc nhiều đến mức này.
Trì Tuyết dọn xong tất cả rồi mới đi vào bên trong, chẳng hay cơn bão ngày càng đến gần.
Mưa ùn ùn kéo đến, đất trời nổi cơn giông. Trì Tuyết nghe tin có bão, nên đã che chắn nhà cửa cẩn thận, mua thêm thức ăn dự trữ, rồi quyết định đóng đô trong nhà không ra ngoài.
Ngày bé mỗi lần nghe tin bão, Trì Tuyết đều ở nhà với gia đình, nhà cô che chắn khá tốt, nên không mấy là sợ hãi. Bây giờ thì khác, cô ở bên ngoài một mình, nên khi nghe mưa to như trút nước cộng thêm gió quật tan tác bên ngoài, Trì Tuyết vẫn không nhịn được hơi run một chút.
Cô cầm điện thoại truy cập vào mấy trang tin linh tinh, xem livestream, rồi đổi sang mấy video nấu ăn, cuối cùng vô tình nhìn thấy một tin tức liên quan đến một buổi khai trương nào đó. Trì Tuyết ấn vào bên trong, vô tình thấy được anh.
Anh trong màn hình thật xa xăm, mới một tuần không gặp anh, Trì Tuyết ngỡ đã qua nửa đời. Anh mặc vest đen, phong thái lịch lãm, áo quần là lượt. Trong video, anh không nói cười, nhưng không gây cảm giác kiêu ngạo, trái lại còn phong độ bình tĩnh. Trì Tuyết nhìn anh trong video, từng cử chỉ một cũng không bỏ sót, như thể đang dõi theo một người mình thầm thương trộm nhớ thưở đôi mươi, chỉ có ghi nhớ dáng hình anh như thế, Trì Tuyết mới nguôi ngoai nỗi nhớ anh.
Đến khi nhìn thấy cạnh anh có một bóng hồng, Trì Tuyết mới hơi ngẩn người. Anh quay đầu, cười với cô ấy, cô ấy dịu dàng cúi đầu e thẹn, video quá nhanh, cô không biết vì sao anh vui vẻ đến thế. Thì ra, sự dịu dàng ân cần hay đặc biệt của anh cũng chẳng phải là duy nhất riêng cô, mà cũng có thể chia sẻ cho một người khác nữa.
Trước cơn bão, Trì Tuyết nhận được điện thoại từ Quế Chi. Mấy hôm nay cô không đến được, nên Quế Chi chuyển sang gọi điện thoại cho cô. Vừa bắt máy, đã nghe Quế Chi than thở.
“Trì Tuyết, trời sắp chuyển bão. Cậu cẩn thận nha”.
"Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng vậy nhé."
Quế Chi gật gật đầu, sau đó mới nhớ ra Trì Tuyết không thấy được, đành ừm một tiếng. Trì Tuyết lướt nhìn video trên màn hình máy tính, biết là giờ Quế Chi chưa nhớ ra được gì, muốn tâm sự với cô, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, vậy mà vẫn hỏi cô.
“Quế Chi, nếu cậu bắt gặp chồng mình thân mật với người phụ nữ khác, cậu sẽ làm gì?"
"Về nhà dịu dàng với anh ta."
Trì Tuyết không chắc mình có thể dịu dàng nổi trong hoàn cảnh này, lại nghe Quế Chi nói tiếp.
"Sau đó yêu thương âu yếm anh ta, dụ anh ta sang tên tất cả tài sản cho mình, rồi đề đơn xin ly hôn. Dù không có chồng, vẫn phải làm một cô gái giàu có xinh đẹp, book vé đến thẳng nơi mình thích, khóc giữa biển xanh cát vàng".
Trì Tuyết gật đầu, chợt cảm thấy chồng của Quế Chi sau này thật đáng thương. Quế Chi nói xong rồi mới ngớ ra.
"Trì Tuyết, cậu có chồng rồi à?"
“Không có, bạn trai còn chưa có nữa là."
Trì Tuyết gạt phăng đi. Cuối cùng Quế Chi à một cái, rồi điện thoại tắt rụp. Trì Tuyết ngồi trong phòng, cầm sạc dự phòng cho điện thoại, rồi lại nhìn vào laptop tìm cái tên Kỷ Nhiên trong trang tìm kiếm.
Trong một tuần nay, Kỷ Nhiên đi dự không biết bao nhiêu cuộc họp báo từ nhỏ đến lớn, kí không biết bao dự án từ đơn giản đến mang tầm vĩ mô. Trì Tuyết nhìn video tin tức liên quan, không biết Kỷ Nhiên đào đâu ra thời gian mà đi hết những nơi này, vậy là an ủi mình anh không đến nhà mình cũng phải thôi. Vậy mà tầm mắt cô, lại tiếp tục rơi vào chỗ trống bên cạnh.
Trong một video nào đó, Kỷ Nhiên đang nghiêng người nói chuyện với cô gái bên cạnh, ánh mắt đắm đuối nhìn cô không chớp mắt.Trong một buổi lễ nào đó, cô gái bên cạnh vô tình chạm vào tay anh, phóng viên hai bên chỉ nhận ra chủ của Eudora danh tiếng đến, mỗi Trì Tuyết nhận ra Quyên cũng kề sát bên.
Hai người xuất hiện trước công chúng, không giống như một cấp trên và thư kí, mà giống như một đôi tình nhân hơn.
Xung quanh đèn điện tắt sụp, đất trời cũng chìm vào cái rét căm của mưa bão. Trì Tuyết cầm điện thoại ra, mấy dòng Quyên nhắn mỗi ngày vẫn còn trong đấy chưa xóa đi.
"Tuyết biết không, trong giới này của chúng tôi, không được tự ý lựa chọn đối tượng kết hôn. Nếu nói đi nói lại, người phù hợp nhất với Quyên chỉ có Nhiên. Anh ấy và Quyên quen biết từ nhỏ, cho dù có cưới anh ấy, không yêu không thương thì vẫn còn cái nghĩa đó. Nên nhà Quyên cứ ghép với anh Nhiên suốt".
"Nhiều lúc Quyên cũng muốn tìm một người khác, nhưng người thích hợp nhất với Quyên, tạm gọi là môn đăng hộ đối, chắc chỉ có mình anh."
" Tuyết, cuộc sống này không ai cho ai lựa chọn cả. Tiếp tục hay buông tay, có lẽ cũng chỉ là một quyết định nói cho vui vậy thôi, tự bản thân không có quyền quyết định, mà cuộc sống thay ta quyết định rồi".
“Quyên nói như vậy, Tuyết có hiểu không?"
Trì Tuyết không muốn hiểu, nhưng bằng cách nào đó vẫn thấm thía từng câu từng chữ. Nhất là khi nhìn thấy bão ngoài kia, vẫn chẳng lớn mạnh bằng bão lòng cô.
Danh sách chương