Hải Đăng ngồi cạnh Quế Chi, ban đầu tìm cô vì gì đã quên tất cả, chỉ thấy cô nốc gần hết chai vang đỏ, uống say như chết. Hải Đăng định không ngăn, nhưng Quế Chi càng uống càng hăng, đến khi tay cô run lên một đỗi, đánh rơi cả ly rượu trong tay, Hải Đăng mới giật mình.

“Ngồi yên".

Quế Chi đang định nhặt vỏ ly lên, Hải Đăng quát xong đã lôi cô đứng dậy, tránh cho Quế Chi vô tình chạm vào mảnh chai. Quế Chi ngơ ngác nhìn anh, cả người không biết đang ở nơi nào. Hải Đăng thoáng thở dài, cúi người bế bổng Quế Chi lên.

"Tôi biết làm gì với em đây".

“Anh buông ra. Để tôi uống”.

Quế Chi nấc, Hải Đăng nào dám để cô uống

tiếp, vội vàng rời khỏi tiệc đêm.

Sau tai nạn, Quế Chi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Hôm nay còn uống nhiều rượu, nên tay chân như không phải của cô nữa. Hải Đăng nhận ra điều này khi anh vừa thuê xong khách sạn, dìu cô vào trong rồi đặt cô ngã trên giường lớn. Quế Chi say khá yên tĩnh, nhưng tay cô hơi run, Hải Đăng thấy vậy lấy làm lạ, cầm tay cô.

Sự run rẩy này không phải vì đau hay vì sợ hãi, mà là vì tay cô chưa phục hồi hẳn, nên cầm nắm chưa ổn mà thôi. Trong mắt anh thoáng cảm xúc phức tạp, cởi giày cho cô rồi nới lỏng một nút áo của Quế Chi cho cô dễ thở. Quế Chi nằm trên giường, vẻ mặt có vẻ như đau đớn lắm. Hải Đăng không biết cô đau ở đâu, chỉ nghĩ cơn đau hẳn khó chịu lắm, vì ngay cả anh cũng cảm nhận được nơi nào đó trên người mình đau oằn đi theo cảm xúc của cô.

"Quế Chi?"

Hải Đăng vỗ má cô, Quế Chi cố gắng mở mắt, rồi lại quay đầu nôn ọe. Hải Đăng tránh không kịp, cứng đờ trong nháy mắt, vội vã nhảy ra xa tránh né. Đến khi nhìn thấy cả người cô đều dây bẩn, Hải Đăng mới biết thế nào là tự làm tự chịu.

Anh vỗ trán, đi vào trong giặt một khăn ướt, ra ngoài lau mặt cho Quế Chi.

Bàn tay di trên áo đến nút áo cô, thì hơi khựng lại. Hải Đăng hít sâu, đứng dậy gọi một dãy số.

"Layla, đến đây. Tôi có chuyện nhờ em."

Bên kia đáp lại rất nhanh, như thể đã đợi cuộc điện thoại này hơn mười năm rồi. Hải Đăng hơi chau mày, rồi đi vào trong phòng tắm tẩy rửa trước.

Hải Đăng choàng áo choàng tắm, ra ngoài thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh nhìn thoáng sang giường, ra ngoài mở cửa cho khách đến. Trước cửa là một cô gái, cô gầy nhom nhưng khá thấp, thành ra cả người nhỏ nhắn dễ nhìn. Khi thấy Hải Đăng chỉ mặc áo choàng tắm, cô hơi ngạc nhiên, đôi mắt xanh dương nhìn vào trong, đã thấy một cô gái trên giường.

"Cô ấy là ai?"

Hải Đăng thoáng nhìn cô.

“Layla, vào đi”.

Layla nghe lời đi vào trong, thoáng cau mày, rồi quay phắt lại hỏi Hải Đăng.

"Đăng, ai đây? Anh chơi gái rồi kêu em đến làm gì?"

"..." Hải Đăng nhìn Layla, không biết với tính cách gai góc của cô thế này, người đàn ông nào chịu nổi cô.

“Cô ấy không phải..."

Hải Đăng thoáng ngừng, rồi lại lắc đầu.

“Cô ấy nôn, tôi không thay đồ được nên mới gọi em đến. Em giúp tôi tắm rửa cho cô ấy một chút."

Layla thoáng kinh ngạc, nhìn cô gái say như chết trên giường, nhưng thái độ không bài xích mấy như trước nữa. Có lẽ, vì Hải Đăng không đụng vào cô, còn gọi Layla đến, nên cô mới dễ chịu như vậy.

“Em cứ tưởng dạo này anh đổi tính, chơi gái cũng gọi em chứ".

“Layla".

Hải Đăng thoáng cảnh cáo, Layla nhìn vậy chỉ đến gần nâng cằm anh, cô thấp hơn anh một cái đầu, nhưng khi này vẻ ngả ngớn này lại khiến Hải Đăng ảo tưởng cô bằng anh. Layla chớp mắt, đôi mắt xanh dương thoáng long lanh.

“Được thôi, em giúp anh. Nhưng em được lợi gì không?"

Hơi thở của Layla phả lên mặt anh hơi ngứa, Hải Đăng gạt tay cô khỏi cằm mình, anh đã cà chớn, Layla còn ngã ngớn gấp đôi, Hải Đăng là đàn ông cũng không chịu nổi.

“Layla, đừng quên thân phận của mình.”

Hải Đăng nói, Layla hơi cứng người, rồi buông anh ra. Giọng cô lạnh lẽo như băng.

"Em không quên".

Layla không quan tâm Quế Chi dây bẩn, dìu cô vào phòng tắm giúp Quế Chi tẩy trần. Hải Đăng nhìn theo cả hai, bấy giờ mới ngồi trên ghế thở ra.

Layla đúng là đàn em của anh đấy, người phụ nữ duy nhất trong nhóm anh. Hải Đăng không biết Layla thay đổi thế này từ bao giờ, rõ ràng khi nhặt cô về, cô là một cô bé ngây thơ đáng yêu. Vậy mà đóa hoa trắng ngày ấy, đã mọc gai lúc nào không hay. Hải Đăng cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của Layla, nhưng không nhớ được gì, ngoài ánh mắt xanh dương của cô khi ấy đầy hoảng loạn và sợ hãi.

Tiếng nước róc rách bên trong phòng tắm hơn hai mươi phút, Layla mới đỡ Quế Chi choàng khăn tắm ra ngoài. Hải Đăng nhìn về phía đó, Layla thấy anh chỉ lướt sang, đúng phận sự nghe anh sai khiến. Hải Đăng lại thấy không thú vị.

“Giận rồi à?”

Layla nhìn Hải Đăng, cảm xúc trong ánh mắt tiêu tan đâu mất, chỉ còn mình anh.

"Không có, anh Đăng cưu mang em từ nhỏ, em làm sao dám giận gì anh. Bán mạng cho anh em cũng chẳng tiếc."

"Người muốn bán mạng cho anh nhiều lắm, không đến lượt một người phụ nữ như em".

Layla thoáng cười, "Nhưng mà em có thể làm điều người khác không làm được, ít ra dưới trướng anh không làm được, anh muốn thử không?”

Layla đến gần anh, hơi thở lạnh lùng, bộ áo bó sát người lộ ra những đường cong đẹp đẽ. Hải Đăng nhìn một chốc, thoáng thấy một hình xăm cúc trắng trên xương quai xanh của cô. Anh ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng lạnh nhạt hơn.

"Layla, tôi dễ quá nên em muốn leo lên đầu tôi ngồi rồi phải không?"

Layla thôi cười, nhìn Hải Đăng một thoáng, rồi ngồi xuống ghế cạnh anh.

"Không dám."

Hải Đăng tin cô mới là lạ. Layla mà không dám thì đã chẳng là Layla. Trong chốn giang hồ, phụ nữ luôn là phái yếu. Nhưng Layla dưới vây cánh của anh từ từ chứng minh thực lực của mình không thua bất kì người đàn ông nào, khiến cho bao nhiêu người gặp cô vẫn cúi đầu xưng một tiếng chị, người phụ nữ như vậy còn sợ gì nữa. Hải Đăng ngờ rằng, nếu không phải Layla nói thẳng với anh, em muốn ngủ cùng anh, thì chỉ cần cho cô thời gian, việc cô tung hoành cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hải Đăng biết, Layla không nói dối. Nhưng chuyện tình trên đời này đều vậy, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Hải Đăng không yêu Layla, thì dù cô có tốt đẹp thế nào cũng vô ích. Layla không bỏ cuộc, đeo đuổi ngần ấy năm, cuối cùng trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.

“Cũng trễ rồi, không có chuyện gì nữa thì em về đi!"

Hải Đăng không muốn ngồi lâu với Layla, anh luôn có cảm giác Layla như một ngọn lửa, sẵn sàng thiêu cháy anh nếu còn ở lâu. Đây không phải cảm xúc của người tình, chỉ đơn giản là cô quá mạnh mẽ mà thôi.

Layla nhìn anh, không có ý muốn đi, liếc nhìn cô gái trên giường rồi lại lồng ngón tay vào nhau, hơi ngã người ra sau ghế.

"Lỡ đâu anh kiềm lòng không được thì sao? Dù sao cô gái ấy cũng khá xinh đẹp".

"..." Hải Đăng rất muốn nói, làm ơn đi, tôi không phải chồng cô mà cô quản. Nhưng đối diện với ánh mắt xanh dương nọ, anh lại lờ đi.

"Tôi và cô ấy không phải quan hệ đó".

"Phải rồi, anh có vợ chưa cưới rồi. Tuy chưa tìm được Arian, nhưng anh vẫn một lòng một dạ với cô ta mà".

Giọng Layla khá mỉa mai, Hải Đăng nghe chối tại vô cùng. Anh hơi nhướn máy.

"Em nói gì vậy?"

“Anh Đăng, anh từng dạy em, đừng bao giờ tin vào mấy thứ viển vông. Arian mất tích lâu rồi, anh chưa gặp cô ta lấy một lần. Anh tin vào định mệnh vừa gặp đã yêu chắc? Lỡ đâu cô ta xấu xí ma chê quỷ hờn thì sao? Lỡ đâu cô ta yêu người khác rồi thì sao? Anh dạy em đừng mơ mộng, vậy mà anh chờ một người đến tận mấy chục năm".

Layla bật dậy khỏi ghế, vùng lên người Hải Đăng. Cô đưa chân vào giữa hai chân anh, nắm áo choàng ngủ của anh, tóc dài xõa trên vai rớt trên mặt Hải Đăng, ngưa ngứa. Layla nhìn anh, cô cúi xuống càng lúc càng gần, sắp chạm đến môi anh thì Hải Đăng đã nghiêm giọng.

"Xuống".

Layla khẽ cười, môi đỏ bóng bẩy màu hoa hồng, hương nước hoa vây kín mũi anh.

"Anh chờ Arian ngần ấy năm, vậy mà một cơ hội anh cũng không cho em."

"..." Hải Đăng không chớp mắt, mỗi khi trước mặt người khác anh đều mang dáng vẻ tươi cười cà lơ phất phơ, chỉ mỗi Layla mới ra dáng một người trong giang hồ, không nói không cười, lạnh lùng như máy. Vậy mà Layla vẫn thích anh được, Hải Đăng nhất thời không hiểu. Layla chớp mắt, Hải Đăng nhìn thấy cả

những sợi mi của cô phất phơ trong gió, giọng nói mang chút ấm ức ngầm.

"Anh có thể tìm Arian của anh, còn em, ngay cả tư cách thích anh cũng không được sao?"

Hải Đăng không đáp, không khí trở nên căng cứng ngột ngạt. Nếu là một người nào khác, có khi Hải Đăng sẽ sẵn sàng cùng cô có một cuộc vui ngay ở đây, vậy mà với Layla, cô ở bên anh lâu như vậy, ngỏ ý cùng anh nhiều đến thế, Hải Đăng vẫn chưa có một lần động vào cô.

Layla cứ nghĩ mình không rõ ràng, nhưng đến khi cô cởi sạch nằm trên giường chờ anh, Hải Đăng vẫn chỉ đắp chăn gọi cô leo xuống. Trong mắt của anh, cô có thể là đàn em, có thể là anh em. Chỉ duy không phải là phụ nữ.

“Em biết, anh thích phụ nữ hiền lành".

Layla nhìn thoáng sang hình xăm hoa cúc nọ.

“Trong sáng như hoa cúc trắng vậy."

Layla tách người khỏi Hải Đăng, trả lại không khí thoáng đãng cho anh, rồi đi dần về phía cửa, trước khi đi vẫn nghe giọng cô vang vọng.

"Nhưng em không phải cúc trắng từ lâu rồi".

Cánh cửa phòng đóng cạch, Hải Đăng nhìn theo như có điều suy nghĩ, anh đến cạnh cửa sổ mở hộp thuốc lá ra, đờ đẫn nhớ lại hình xăm trên xương quai xanh của cô. Layla không phải cúc trắng, cô giống hoa đỗ quyên hơn.

Hoa đỗ quyên có sức sống mãnh liệt, dù nơi khô cằn hay ẩm ướt vẫn có thể nở rộ mùi hương. Chỉ là đỗ quyên có độc, đẹp mà độc. Loại hoa bên ngoài mềm mại, bên trong cực độc như vậy, mới hợp với Layla...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện