Quế Chi tìm thấy Layla trong phòng vệ sinh, Quế Chi nhìn vẻ mặt hơi đờ đẫn của Layla, chợt nghĩ Layla không khóc còn khó coi hơn cả khóc đến tối mặt như Quế Chi. Layla thoáng nhìn Quế Chi, dường như không ngờ Quế Chi sẽ đi tìm mình, cô và Quế Chi mới gặp, họ chưa quen thân đến độ này.

"Em theo chị làm gì?"

Quế Chi không nói gì, đưa khăn mặt cho cô. Layla nhận lấy, lặng lẽ lau mặt vừa vốc nước của mình thấm hết nước còn sót lại. Lau xong rồi, mới nhận ra Quế Chi vẫn còn đứng chờ mình. Layla mỉm cười áy náy, “Ha, ngại quá. Anh ấy như vậy suốt, em đừng thấy lạ".

"..."

Quế Chi muốn quỳ bái Layla luôn. Quế Chi quên mất, mình khi đối diện với chú mình cũng chẳng hơn Layla là mấy. Layla hít sâu, đi sang nhéo má Quế Chi.

“Sao em lại đáng yêu thế nhỉ, nếu chị là đàn ông cũng sẽ thích em."

“Em không ngại chơi les đâu."

“.” Layla bật cười, Quế Chi nghĩ gì đến cạnh Layla, vươn tay ôm lấy cô.

“Chị đừng buồn, em biết chị không cố ý".

Đây là câu an ủi, nhưng Layla nghe thấy chỉ thấy xót xa. Hải Đăng bên cạnh cô lâu như vậy, có thể quy chụp cho cô chơi xấu Quế Chi. Layla thở dài một hơi, "Được rồi, chị sắp cong thật rồi đấy".

"Em hiểu mà"

Layla nhìn Quế Chi, sâu trong ánh mắt Quế Chi có một thứ cảm tình tương tự, Layla hơi nhói lòng. "Em biết gì cơ?"

"Em biết cả mà".

Layla cảm thấy hốc mũi hơi cay, kéo Quế Chi ra ngoài.

"Đi, hai chị em mình phải uống cho bỏ tức".

Quế Chi càng hào hứng hơn, "Được, em với chị đêm nay không say không về".

Vậy là khi Trì Tuyết vào nhà, đi tắm xong đã thấy Quế Chi và Layla ngồi dưới nhà rót rượu ăn thịt. Hải Đăng chẳng biết đã chạy đi xó xỉnh nào tự ngẫm. Cô thân là chủ nhà, đành phải sang đấy ngồi với hai người. Trì Tuyết liếc nhìn mấy chai vang lăn lông lốc, Layla cười rất ngốc, Quế Chi thì liên tục rót. Cô đi nhầm nhà phải không? Hai kẻ đang say như chết này là ai? Trì Tuyết vỗ vỗ Quế Chi đang cười hì hì, “Nè, còn sống không?"

“Trì Tuyết hả, sao có nhiều Trì Tuyết thế? Một, hai, ba..." Quế Chi lại cười ngô.

Trì Tuyết hết nói nổi, so ra Layla ngoài nhìn Quế Chi dịu dàng ra, chẳng còn gì khác bình thường.

“Hai người say rồi, chị vào phòng ngủ tạm đi".

Layla lắc đầu, “Quế Chi thì sao?"

Quế Chi đứng dậy, "Em sao chứ? Em yêu chị, cho em hôn một cái".

“.” Layla và Trì Tuyết nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười. Layla đứng dậy, xiêu vẹo đỡ Quế Chi, "Thôi đi ngủ với tôi đi cô".

“Không cần đâu, để tôi đưa nó về".

Layla nhìn lại, đã thấy một người đàn ông đứng đấy từ bao giờ. Anh ta mặc một bộ vest, cả người lộ vẻ trầm tĩnh. Nếu nhìn bề ngoài không đoán được tuổi tác, lúc này đang nhìn về phía Quế Chi. Trì Tuyết hơi bất ngờ, không biết sao Minh lại đến đây.

"Anh Minh, sao anh biết nhà em?"

Layla chưa kịp đề phòng, Quế Chi đã nhìn thấy Minh. Cô cười rộ lên, Minh thấy mà ngơ người.

"Chú ".

Giọng Quế Chi nũng nịu, lao ùa vào vòng tay anh như đứa trẻ. Minh chưa định thần, đã ôm lấy Quế Chi theo bản năng. Quế Chi vừa lao lên đã đu lên người anh, Minh đành phải đỡ mông cô ôm cô như hồi bé. Quế Chi dụi đầu vào vai anh.

"Chú, chú đến đón cháu à? Cháu muốn về nhà".

Minh mềm nhũn cả người, hôm qua Quế Chi nổi giận với anh, nguyên ngày lại chẳng thấy đâu, nếu không phải Kỷ Nhiên báo cô ở nhà anh, có lẽ anh đã lục tung cả thành phố này lên rồi. Anh cứ tưởng cô không còn cần mình nữa, vậy mà giờ nghe Quế Chi gọi chú, anh lại thấy lòng như muốn tan ra thành nước.

“Ừ, chú đến đón cháu”.

Quế Chi nghe vậy cười khì, quay đầu vẫy tay với Trì Tuyết, "Tớ về đây, mai gặp nha".

Nói xong, ra lệnh cho Minh, “Về thôi, về nhà đi chú".

Minh dịu dàng nhìn Quế Chi, cả người cô toàn mùi rượu, anh không ghét gì, còn ôm vững cô ra ngoài. Layla nhìn theo bóng dáng hai người, nói với Trì Tuyết.

"Chú của em ấy?"

Trì Tuyết gật.

Layla lại mạnh dạn đoán thêm một câu nữa, "Quế Chi yêu anh ta đấy à?"

Trì Tuyết lại gật. Layla nghe xong à một tiếng.

"Vậy tính ra đâu phải yêu đơn phương."

Trì Tuyết hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Layla đầy thắc mắc. Layla cũng không giấu diếm gì, “Anh ấy nhìn Quế Chi, ánh mắt ấy là ánh mắt của người đàn ông dành cho người phụ nữ anh ta yêu."

Nói xong đã loạng choạng kiếm chỗ ngủ.

Trì Tuyết cố gắng nhớ lại ánh mắt của Minh khi nhìn Quế Chi mà không tài nào nhớ nổi, cô không biết ánh mắt của người đàn ông dành cho phụ nữ anh ta là như thế nào.

Anh nhìn Trì Tuyết cười như vậy, hơi xao động.

"Có gì vui vậy?"

Trì Tuyết không giấu anh, “Chuyện Quế Chi... em cứ nghĩ cậu ấy sẽ mãi như vậy, hôm nay mới biết anh Minh có tình cảm với Quế Chi”.

Trì Tuyết thấy anh đã tắm xong từ bao giờ, đang cầm khăn lau tóc. Trì Tuyết mới nhớ ra lúc gặp anh, khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Cô cứ ngỡ Quế Chi yêu đơn phương, nhưng bây giờ xem ra không xấu như cô tưởng tượng.

“Chỉ vậy thôi sao?"

Kỷ Nhiên cũng là đàn ông, nhìn là đoán được suy nghĩ của Minh. Trì Tuyết gật đầu, "Sao anh không bất ngờ gì vậy? Dù sao cách đây không lâu họ vẫn là chú cháu mà”.

“Hôn anh một cái, anh nói em biết".

"." Trì Tuyết nhìn anh, đây thật sự là chồng cô đấy à? Trì Tuyết ngượng chín mặt, nhìn ngang ngó dọc rồi mới rón rén hôn chụt. Nụ hôn rất vội, cũng rất nhanh, Kỷ Nhiên thấy Trì Tuyết xoay người không dám nhìn anh, bế bổng cô lên. Trì Tuyết quýnh ôm cổ anh.

"Anh làm gì đó, buông em xuống".

Kỷ Nhiên không nói, đi thẳng vào trong phòng ngủ đóng lại, đặt cô lên giường êm. Anh nằm sát cô, cúi đầu thì thầm.

“Để anh dạy em thế nào là hôn".

Cửa khép lại, bên trong gió đẩy thuyền đưa.

Minh đưa Quế Chi về nhà, trên đường đến khi vào tận cửa phòng, Quế Chi bám sát anh không buông. Minh vừa khổ vừa thỏa mãn, đến khi đặt Quế Chi lên giường cô mới lờ mờ tỉnh lại. Quế Chi say rượu không quậy, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao lại nháo anh đến mức này.

Cô vừa thấy anh, đã nhào sang ôm anh. "Không được, chú không được đi, anh không được đi".

“..."

Minh thấy cô xưng hô loạn hết cả, anh không chấp với người say. Gỡ từng ngón tay cô bấu trên áo mình ra.

"Được rồi, cháu đi ngủ đi. Mai dậy lại đau đầu".

Quế Chi nào chịu buông, cô không phân biệt được đây là mơ hay thật, thấy anh đã đu lên anh, quyết tâm chết cũng không buông. Khó lắm mới gặp chú mình trong mơ, làm sao không làm gì được. Vậy là Quế Chi kéo áo anh, Minh cầm tay cô giữ lại.

“Đừng quậy nữa”

“Cháu có quậy đâu"

Vậy ai là người đang cởi vest anh? Minh giữ tay Quế Chi, giữ được tay trái, tay phải cô lại nhào lên. Cuối cùng anh đành giữ hết cổ tay cô, ấn cô lên giường.

"Đừng quậy nữa. Ngủ đi"

Quế Chi nhìn anh đối diện mình, ánh mắt mông lung như sương đêm. Minh nhìn đến ngẩn ngơ, anh đau lòng vuốt nhẹ má cô. Tối qua Quế Chi khóc một đêm, anh cũng ngủ không ngon một đêm. Đây là người anh cưng chiều từ nhỏ, làm sao không thương cô.

“Chú". Quế Chi gọi khẽ, trong đêm nghe thấy giọng cô trong trẻo.

“Ừ, chú đây" Minh đáp lại.

Quế Chi yên tâm nói, "Chú, chúng ta không phải quan hệ huyết thống. Chúng ta có thể yêu nhau rồi... Chú biết không, cháu yêu chú, yêu rất lâu rồi... Mỗi năm cháu đều muốn chú dẫn cháu đi ngắm sao băng, mỗi sinh nhật đều ước chúng ta không có quan hệ gì."

“. ” Minh không ngờ lí do của Quế Chi lại trẻ con đến vậy. Anh nhớ lại khoảng thời gian Quế Chi sống chết phải đi xem mưa sao băng cho bằng được là vì sao rồi... Minh không nói, trái tim có thứ gì dần lấp đầy, bàn tay cũng hơi nới lỏng ra.

Quế Chi khẽ cười, "Cháu không thích Thanh Lam, cháu không muốn chú kết hôn với cô ấy. Chú... chú đừng lấy cô ấy được không?"

Quế Chi nói đến đây, dường như rất uất ức. Cô hơi gấp rút, nước mắt cũng muốn chảy ra. Minh hoảng hốt gạt nước mắt cho cô, "Đừng khóc".

“Chú đừng lấy cô ấy, nhé?” Quế Chi say, say nên có thể nói là những lời trước giờ không dám nói. Minh không nghe thấy cô hỏi, chỉ thấy bờ môi cô mấp máy như vậy. Anh nhìn một lúc lâu, cố nhớ lại cảm giác chạm môi. Minh hít sâu, cúi đầu chậm rãi.

“Được không?” Quế Chi khẽ hỏi.

Minh cứng đờ người. Anh vừa định làm gì? Hôn cô?

Minh quay người, đứng phắt dậy khỏi giường. Quế Chi như đã mệt, hỏi vậy xong cũng lăn một vòng ngủ mất. Minh rời khỏi phòng Quế Chi nhanh như chạy trốn, anh vào trong phòng mình, vốc nước lên mặt. Nước lạnh như đã tràn qua khiến tâm trí anh quay về với hiện tại. Minh nhìn lại mình trong gương, sờ lên bờ môi mỏng.

Anh vừa định làm gì vậy?

Minh hít sâu mấy đợt, xua tan những ý nghĩ trong lòng. Tìm đường ra ban công tối mù. Minh đốt một điếu thuốc, lặng yên ngắm màn đêm cô tịch bên ngoài.

Anh sắp kết hôn với Thanh Lam, cho dù Quế Chi không muốn.

Minh chưa bao giờ tự hỏi, nếu Quế Chi không thích anh có làm không, cho đến tận đêm nay. Minh đặt tay lên lan can lạnh buốt, tự hỏi, mình thật sự muốn lấy Thanh Lam sao?

Cô ấy là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này. Vì sao không muốn lấy chứ? Anh đến tuổi thành gia lập thất, cần một người vợ... Nhưng sâu trong lòng anh, có nơi nào đó, có một giọng nói vang lên.

Không muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện