Minh chưa từng nghĩ anh sẽ gửi cho Quế Chi thiệp cưới của bản thân, Quế Chi chắc cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khi cầm thiệp trên tay cô sẽ có cảm giác như thế này, mãi đến tận ngày hôm nay.
Layla đã đến từ sớm, ngồi trong phòng đợi Quế Chi trang điểm rửa mặt, Quế Chi rất yên tĩnh, sự yên tĩnh của cô khiến Layla không đành lòng bỏ mặc cô một mình trong phòng, vậy là cứ đứng cạnh giúp Quế Chi buộc tóc, chọn đồ.
"Quế Chi, em thật sự muốn đến sao?"
Layla hỏi lại lần nữa, dù trong buổi sáng nay cô đã hỏi hơn sáu lần rồi.
Quế Chi cầm son tô môi, bặm lại lần nữa để màu son thêm đỏ rực. Đôi mắt không hề dính son phấn, lúc này hơi long lanh trong nắng sớm. Cô gập gương soi, cài khoen tai, vuốt tóc ngắn gài sau vành tai. Layla nhìn Quế Chi đến ngẩn ngơ, bình thường Quế Chi rất giản dị, hiếm khi ăn bận sang trọng. Hôm nay lại khác, môi vì ai mà đỏ, mắt vì ai lại cong... Bộ váy đỏ rực như ngọn lửa ôm sát người cô, lộ ra những đường cong mềm mại.
“Chị thấy em mặc thế này, người ấy có thích không?" Layla gật đầu, trong lòng chẳng hiểu nổi vì sao xót xa.
"Thích, chắc chắn sẽ thích. Nếu là đàn ông, đều sẽ thích em".
Quế Chi cười ngọt ngào, “Thích là tốt rồi, chỉ là hôn lễ không ai được đẹp qua cô dâu đâu. Tô son điểm phấn cỡ nào cũng chỉ là lá làm nền cho hoa thôi."
“Dù là lá, cũng là lá nổi bật nhất trong bụi hoa."
Layla nghiêm túc khen Quế Chi, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô. Quế Chi nhỏ tuổi hơn Layla rất nhiều, vậy mà đau thương, có lẽ chẳng khác mấy với cô. Quế Chi bật cười.
“Chị khen em ngại muốn chết".
Quế Chi nhấc váy, bàn tay trắng trẻo nổi bật dưới làn váy đỏ au. Cô phải đến, nhất định phải đến tham dự hôn lễ. Cho dù bò đi cũng phải đến, nếu không... Chú cô làm sao yên tâm cưới Thanh Lam.
Quế Chi không sầu mi khổ não, trái lại còn trang điểm kĩ càng, nếu hôm nay là ngày kết thúc tình cảm của bản thân, vậy thứ lưu lại trong kí ức anh, cô muốn là cô đẹp nhất.
Còn trong lòng thế nào, chuyện ấy chẳng cần phải nói ra.
Tiếng chuông nhà thờ vang từng hồi một, Quế Chi bước trên đường gạch, bồ câu giữa quảng trường đậu đầy bị cô đánh động, vội vã bay đi. Layla ăn vận bình thường, đi cạnh cô như một cái bóng. Quế Chi đi đến đâu, người qua đường đều nán lại nhìn sang. Có lẽ vì bộ váy của cô nổi bật quá, cũng có thể người xinh xắn, đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của khách qua đường.
Layla bỗng nói với Quế Chi, “Nếu em mặc áo cưới, có lẽ đẹp lắm."
Quế Chi mỉm cười không nói, “Áo cưới thì có gì đẹp, khi nào em cho chị xem thử. Em từng thử váy cưới rồi".
Layla khá ngạc nhiên, “Em thử váy cưới làm gì?"
Quế Chi không nói, còn vì sao nữa, vì sinh nhật năm mười tám tuổi. Cô muốn một món quà sinh nhật làm kỉ niệm, đấy là một lần mặc váy cưới. Tay nâng váy, đầu đội vương miện, nhìn về phía anh.
Tấm ảnh chụp vội dưới nắng chiều, còn sự non trẻ của tuổi trẻ, kèm theo ngây ngô của cô gái vừa sang tuổi mười tám, có lẽ bây giờ vẫn còn trong máy anh.
"Vì có người nói, đời này chúng ta không thể bách niên giai lão, cũng không thể cùng nhau vào lễ đường sát vai kề, vậy để người là người đầu tiên thấy em mặc áo cưới."
Layla không nói nữa, Quế Chi đã đến trước buổi tiệc xa hoa. Tấm ảnh trưng trong lồng, bên cạnh nét chữ đỏ trên nền trắng tên của hai người. Bên trong đã có MC đứng hoạt náo, Quế Chi chỉ đứng hồi lâu.
“Thật đẹp”.
Layla không tài nào khen nổi. Bây giờ nhìn nét mặt Minh đứng cạnh Thanh Lam, cô chỉ muốn đem đi đốt, để cho hai người thành tro bụi, đừng bẩn mắt Quế Chi, Layla bắt đầu cảm thấy lo âu, liệu hôm nay mình đưa Quế Chi đến đây là đúng hay sai...
Hôn lễ rất đông, quan khách hai bên đều đang ngồi cười rộn rã. Đám cưới dù không quen biết, cũng sẽ nói một câu chúc mừng. Huống hồ là những người quen biết cả đôi cô dâu chú rể.
Quế Chi nhấc váy đứng cuối thảm đỏ, nhìn về phía người đàn ông trên đấy. Thanh Lam lúc này mới xuất hiện sau cô, vừa thấy Quế Chi đứng vị trí đáng lẽ là của mình, tức đến mức rớt một lớp phấn son.
"Quế Chi."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, Quế Chi không nghe thấy lời Thanh Lam, trên kia MC đã bắt đầu tuyên bố, "Mời cô dâu..."
Quế Chi không để ý đến ai, bước lên thảm đỏ. Mọi người đổ dồn về phía cô, đèn bật sáng, nhưng hầu như ai cũng ngạc nhiên hết sức. Bởi lẽ đó không phải là cô dâu của ngày hôm nay, mà là một cô gái trẻ. Cô đứng đấy, lẻ loi, im lặng, môi đỏ má hồng. Làn váy đỏ rực khiến người không rời mắt được.
Đến khi Minh uể oải ngẩng đầu, vừa vặn bắt thấy hình ảnh này của Quế Chi.
MC lúng túng: “Cô em xinh đẹp bên kia ơi, nào nào, chúng ta nhường đường cho cô dâu đi".
Quế Chi không nói, lẳng lặng nhìn Minh. MC nhận ra có lẽ cô biết Minh, quan khách thì khỏi phải nói, bắt đầu nghĩ về đủ thứ trên trời, thì thầm với nhau,“Bạn gái cũ à?”
“Trời đất, lấy điện thoại ra câu like”.
“Ghê thật, bây giờ là thời đại tình nhân dám công khai vậy luôn à?"
MC thấy tiệc sắp loạn lên, thì đã nghe Minh nói, “Không sao, đấy là cháu tôi”.
MC nghe vậy thở phào, Minh nói khá nhỏ, nhưng microphone lại hút giọng rất rõ, quan khách thấy vậy mới im lặng thôi nhốn nháo.
Phía bên kia, Quế Chi bước từng bước trên thảm đỏ. Thanh Lam trừng mắt nhìn họ, cho dù cô ta là nhân vật chính ngày hôm nay, tại sao cuối cùng vẫn là Quế Chi đi trên thảm nhung? Cô ta nắm chặt tay, nỗi hận dâng lên như sóng cuộn mặt hồ, không rời mắt khỏi cô gái trên kia.
Lễ cưới rất xa hoa, thảm đỏ rất êm chân. Váy Quế Chi rất bồng bềnh, tâm trạng của Minh rất xoắn xuýt.
Quế Chi dẫm nát lòng anh đi đến, anh muốn nói, không... em đừng đến đây. Nhưng Quế Chi hiểu chú mình quá rõ, nếu cô không đến, có lẽ lễ cưới này không bao giờ diễn ra được.
Minh bảo bọc Quế Chi từ nhỏ đến lớn, khi nào cũng chỉ muốn che chở cô dưới cánh chim của mình, trước ánh mắt người đời, cô phải là một cô công chúa được cưng chiều yêu thương. Anh biết, nhìn thấy đám cưới của anh, đối với cô là trải nghiệm ra sao.
Nếu là anh, để anh nhìn Quế Chi mỉm cười bên một người khác, có lẽ anh sẽ tự tay tiễn anh ta đi. Sau đó tiếp tục áp đặt Quế Chi trong vòng tròn an toàn anh dựng nên. Bức tường anh xây, chỉ để giam mình cô.
Môi khẽ mở mấy lần, không ngăn bước chân cô, nhìn Quế Chi kiêu hãnh đứng giữa hội trường. Xưng hô quen thuộc vang lên, "Chú".
Quan khách lẳng lặng ngừng quay. Ngạc nhiên hết sức, thì ra đây là cháu gái mà Minh thương yêu nhất đây sao? Quế Chi chớp mắt, khẽ nở nụ cười với anh. Minh nhìn mà ngẩn ngơ, trái tim khẽ nhói lên, anh muốn cô chúc phúc, lại sợ cô mỉm cười buông tay. Xin hãy đọc 𝙩𝑟𝓊yện 𝙩ại ﹢ T𝑟𝐔m𝙩 𝑟𝓊yện.𝙑n ﹢
“Cháu đến dự hôn lễ của chú và chị Lam. Cháu có một câu hỏi muốn hỏi chú... Chỉ mong chú thật lòng đáp cho cháu".
Minh không đáp lại, ánh mắt như cầu xin, cũng như van nài, lại có thêm nỗi đau âm ỉ khó nên lời. Quế Chi biết, anh buồn thương. Còn cô thì không ư? Đứng ở đây, đối diện anh, là trút cạn dũng khí của cả đời cô rồi.
“Được, cháu nói đi”.
Minh cầm microphone, Quế Chi đi từng bước đến gần anh, Minh chỉ đứng yên lặng tại chỗ. Có hơn trăm ngàn lần Quế Chi đã đi hết chín trăm chín mươi chín bước, còn bước cuối cùng khi nào anh cũng chẳng dám bước lên.
“Chú có hạnh phúc không?"
Trong lễ cưới của người mình thương, hỏi rằng mình có hạnh phúc không. Cho dù trả lời ra sao, cũng không nằm trong phạm vi những câu hỏi nên hỏi trong hôn lễ. Hội trường đông đúc vậy, bấy giờ chẳng có lấy một âm thanh. Minh bồn chồn một thoáng, muốn né tránh ánh mắt cô. Nhưng Quế Chi dưới ánh đèn, vững vàng mà chói chang. Minh không nỡ rời mắt đi, chỉ biết hít sâu một lần, khó khăn nói.
"Hạnh phúc".
"Sau này chú sẽ không hối hận phải không?"
Minh bắt đầu hối hận rồi, đã nghe có người khẽ nói, "Không lẽ cô ta yêu chú mình?"
Minh giật thót, một chậu nước đã đổ ập từ đầu xuống chân, khiến anh không thể thở được.
"Không bao giờ".
Quế Chi kinh ngạc, Minh nhìn thẳng cô, quyến luyến, say mê. Nhưng hành động của anh rõ ràng như vậy, lại là sự từ chối phũ phàng nhất với cô. Anh ấy nói, không bao giờ hối hận. Nếu cho anh ấy lựa chọn lại, Minh và cô vẫn sẽ đến bước đường hôm nay.
Quế Chi bật cười, vỗ tay ba tiếng rất vang. Sau đó cô mỉm cười, nụ cười đẹp nhất mà cô có thể vẽ nên, “Vậy chúc chú và chị Lam, bách niên giai lão".
Bạc đầu răng long.
Quế Chi nói xong quay người xuống đài, bóng lưng cô rời đi kiên định mà không chút lưu luyến nào. Layla chỉ đợi có lúc này, đi cùng Quế Chi ra ngoài cửa.
Bấy giờ mới đến lượt Thanh Lam bước lên, nhưng chuyện sau đó, có lẽ chẳng ai để tâm nữa. Thanh Lam nắm váy bước lên, da mặt có dày đến mấy lúc này cũng ửng đỏ. Sự uất ức khiến cô ta không giữ nổi nụ cười nữa.
MC hoạt náo có lẽ chưa từng gặp hôn lễ nào như thế này, chú rể thì tâm trí cứ bị ai dắt đi mất, cô dâu thì chẳng có lấy một nụ cười như ép hôn. Không khí ảm đạm chẳng khác gì đám ma. Nhưng anh ta vẫn cố gắng làm tròn vai, “Được rồi, mời cô dâu".
Thanh Lam hít sâu, sắp rồi. Chỉ cần thêm vài phút nữa thôi, cô ta sẽ vĩnh viễn thoát khỏi cái tên Quế Chi.
Cô ta bước trên thảm, nhìn Minh. Sự suy sụp của anh, cô ta đã trải qua không kém gì anh. Không yêu thì sao, không yêu nhưng vẫn phải bên cô, đến khi qua đời vẫn là chồng của Thanh Lam này.
Layla đã đến từ sớm, ngồi trong phòng đợi Quế Chi trang điểm rửa mặt, Quế Chi rất yên tĩnh, sự yên tĩnh của cô khiến Layla không đành lòng bỏ mặc cô một mình trong phòng, vậy là cứ đứng cạnh giúp Quế Chi buộc tóc, chọn đồ.
"Quế Chi, em thật sự muốn đến sao?"
Layla hỏi lại lần nữa, dù trong buổi sáng nay cô đã hỏi hơn sáu lần rồi.
Quế Chi cầm son tô môi, bặm lại lần nữa để màu son thêm đỏ rực. Đôi mắt không hề dính son phấn, lúc này hơi long lanh trong nắng sớm. Cô gập gương soi, cài khoen tai, vuốt tóc ngắn gài sau vành tai. Layla nhìn Quế Chi đến ngẩn ngơ, bình thường Quế Chi rất giản dị, hiếm khi ăn bận sang trọng. Hôm nay lại khác, môi vì ai mà đỏ, mắt vì ai lại cong... Bộ váy đỏ rực như ngọn lửa ôm sát người cô, lộ ra những đường cong mềm mại.
“Chị thấy em mặc thế này, người ấy có thích không?" Layla gật đầu, trong lòng chẳng hiểu nổi vì sao xót xa.
"Thích, chắc chắn sẽ thích. Nếu là đàn ông, đều sẽ thích em".
Quế Chi cười ngọt ngào, “Thích là tốt rồi, chỉ là hôn lễ không ai được đẹp qua cô dâu đâu. Tô son điểm phấn cỡ nào cũng chỉ là lá làm nền cho hoa thôi."
“Dù là lá, cũng là lá nổi bật nhất trong bụi hoa."
Layla nghiêm túc khen Quế Chi, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô. Quế Chi nhỏ tuổi hơn Layla rất nhiều, vậy mà đau thương, có lẽ chẳng khác mấy với cô. Quế Chi bật cười.
“Chị khen em ngại muốn chết".
Quế Chi nhấc váy, bàn tay trắng trẻo nổi bật dưới làn váy đỏ au. Cô phải đến, nhất định phải đến tham dự hôn lễ. Cho dù bò đi cũng phải đến, nếu không... Chú cô làm sao yên tâm cưới Thanh Lam.
Quế Chi không sầu mi khổ não, trái lại còn trang điểm kĩ càng, nếu hôm nay là ngày kết thúc tình cảm của bản thân, vậy thứ lưu lại trong kí ức anh, cô muốn là cô đẹp nhất.
Còn trong lòng thế nào, chuyện ấy chẳng cần phải nói ra.
Tiếng chuông nhà thờ vang từng hồi một, Quế Chi bước trên đường gạch, bồ câu giữa quảng trường đậu đầy bị cô đánh động, vội vã bay đi. Layla ăn vận bình thường, đi cạnh cô như một cái bóng. Quế Chi đi đến đâu, người qua đường đều nán lại nhìn sang. Có lẽ vì bộ váy của cô nổi bật quá, cũng có thể người xinh xắn, đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của khách qua đường.
Layla bỗng nói với Quế Chi, “Nếu em mặc áo cưới, có lẽ đẹp lắm."
Quế Chi mỉm cười không nói, “Áo cưới thì có gì đẹp, khi nào em cho chị xem thử. Em từng thử váy cưới rồi".
Layla khá ngạc nhiên, “Em thử váy cưới làm gì?"
Quế Chi không nói, còn vì sao nữa, vì sinh nhật năm mười tám tuổi. Cô muốn một món quà sinh nhật làm kỉ niệm, đấy là một lần mặc váy cưới. Tay nâng váy, đầu đội vương miện, nhìn về phía anh.
Tấm ảnh chụp vội dưới nắng chiều, còn sự non trẻ của tuổi trẻ, kèm theo ngây ngô của cô gái vừa sang tuổi mười tám, có lẽ bây giờ vẫn còn trong máy anh.
"Vì có người nói, đời này chúng ta không thể bách niên giai lão, cũng không thể cùng nhau vào lễ đường sát vai kề, vậy để người là người đầu tiên thấy em mặc áo cưới."
Layla không nói nữa, Quế Chi đã đến trước buổi tiệc xa hoa. Tấm ảnh trưng trong lồng, bên cạnh nét chữ đỏ trên nền trắng tên của hai người. Bên trong đã có MC đứng hoạt náo, Quế Chi chỉ đứng hồi lâu.
“Thật đẹp”.
Layla không tài nào khen nổi. Bây giờ nhìn nét mặt Minh đứng cạnh Thanh Lam, cô chỉ muốn đem đi đốt, để cho hai người thành tro bụi, đừng bẩn mắt Quế Chi, Layla bắt đầu cảm thấy lo âu, liệu hôm nay mình đưa Quế Chi đến đây là đúng hay sai...
Hôn lễ rất đông, quan khách hai bên đều đang ngồi cười rộn rã. Đám cưới dù không quen biết, cũng sẽ nói một câu chúc mừng. Huống hồ là những người quen biết cả đôi cô dâu chú rể.
Quế Chi nhấc váy đứng cuối thảm đỏ, nhìn về phía người đàn ông trên đấy. Thanh Lam lúc này mới xuất hiện sau cô, vừa thấy Quế Chi đứng vị trí đáng lẽ là của mình, tức đến mức rớt một lớp phấn son.
"Quế Chi."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, Quế Chi không nghe thấy lời Thanh Lam, trên kia MC đã bắt đầu tuyên bố, "Mời cô dâu..."
Quế Chi không để ý đến ai, bước lên thảm đỏ. Mọi người đổ dồn về phía cô, đèn bật sáng, nhưng hầu như ai cũng ngạc nhiên hết sức. Bởi lẽ đó không phải là cô dâu của ngày hôm nay, mà là một cô gái trẻ. Cô đứng đấy, lẻ loi, im lặng, môi đỏ má hồng. Làn váy đỏ rực khiến người không rời mắt được.
Đến khi Minh uể oải ngẩng đầu, vừa vặn bắt thấy hình ảnh này của Quế Chi.
MC lúng túng: “Cô em xinh đẹp bên kia ơi, nào nào, chúng ta nhường đường cho cô dâu đi".
Quế Chi không nói, lẳng lặng nhìn Minh. MC nhận ra có lẽ cô biết Minh, quan khách thì khỏi phải nói, bắt đầu nghĩ về đủ thứ trên trời, thì thầm với nhau,“Bạn gái cũ à?”
“Trời đất, lấy điện thoại ra câu like”.
“Ghê thật, bây giờ là thời đại tình nhân dám công khai vậy luôn à?"
MC thấy tiệc sắp loạn lên, thì đã nghe Minh nói, “Không sao, đấy là cháu tôi”.
MC nghe vậy thở phào, Minh nói khá nhỏ, nhưng microphone lại hút giọng rất rõ, quan khách thấy vậy mới im lặng thôi nhốn nháo.
Phía bên kia, Quế Chi bước từng bước trên thảm đỏ. Thanh Lam trừng mắt nhìn họ, cho dù cô ta là nhân vật chính ngày hôm nay, tại sao cuối cùng vẫn là Quế Chi đi trên thảm nhung? Cô ta nắm chặt tay, nỗi hận dâng lên như sóng cuộn mặt hồ, không rời mắt khỏi cô gái trên kia.
Lễ cưới rất xa hoa, thảm đỏ rất êm chân. Váy Quế Chi rất bồng bềnh, tâm trạng của Minh rất xoắn xuýt.
Quế Chi dẫm nát lòng anh đi đến, anh muốn nói, không... em đừng đến đây. Nhưng Quế Chi hiểu chú mình quá rõ, nếu cô không đến, có lẽ lễ cưới này không bao giờ diễn ra được.
Minh bảo bọc Quế Chi từ nhỏ đến lớn, khi nào cũng chỉ muốn che chở cô dưới cánh chim của mình, trước ánh mắt người đời, cô phải là một cô công chúa được cưng chiều yêu thương. Anh biết, nhìn thấy đám cưới của anh, đối với cô là trải nghiệm ra sao.
Nếu là anh, để anh nhìn Quế Chi mỉm cười bên một người khác, có lẽ anh sẽ tự tay tiễn anh ta đi. Sau đó tiếp tục áp đặt Quế Chi trong vòng tròn an toàn anh dựng nên. Bức tường anh xây, chỉ để giam mình cô.
Môi khẽ mở mấy lần, không ngăn bước chân cô, nhìn Quế Chi kiêu hãnh đứng giữa hội trường. Xưng hô quen thuộc vang lên, "Chú".
Quan khách lẳng lặng ngừng quay. Ngạc nhiên hết sức, thì ra đây là cháu gái mà Minh thương yêu nhất đây sao? Quế Chi chớp mắt, khẽ nở nụ cười với anh. Minh nhìn mà ngẩn ngơ, trái tim khẽ nhói lên, anh muốn cô chúc phúc, lại sợ cô mỉm cười buông tay. Xin hãy đọc 𝙩𝑟𝓊yện 𝙩ại ﹢ T𝑟𝐔m𝙩 𝑟𝓊yện.𝙑n ﹢
“Cháu đến dự hôn lễ của chú và chị Lam. Cháu có một câu hỏi muốn hỏi chú... Chỉ mong chú thật lòng đáp cho cháu".
Minh không đáp lại, ánh mắt như cầu xin, cũng như van nài, lại có thêm nỗi đau âm ỉ khó nên lời. Quế Chi biết, anh buồn thương. Còn cô thì không ư? Đứng ở đây, đối diện anh, là trút cạn dũng khí của cả đời cô rồi.
“Được, cháu nói đi”.
Minh cầm microphone, Quế Chi đi từng bước đến gần anh, Minh chỉ đứng yên lặng tại chỗ. Có hơn trăm ngàn lần Quế Chi đã đi hết chín trăm chín mươi chín bước, còn bước cuối cùng khi nào anh cũng chẳng dám bước lên.
“Chú có hạnh phúc không?"
Trong lễ cưới của người mình thương, hỏi rằng mình có hạnh phúc không. Cho dù trả lời ra sao, cũng không nằm trong phạm vi những câu hỏi nên hỏi trong hôn lễ. Hội trường đông đúc vậy, bấy giờ chẳng có lấy một âm thanh. Minh bồn chồn một thoáng, muốn né tránh ánh mắt cô. Nhưng Quế Chi dưới ánh đèn, vững vàng mà chói chang. Minh không nỡ rời mắt đi, chỉ biết hít sâu một lần, khó khăn nói.
"Hạnh phúc".
"Sau này chú sẽ không hối hận phải không?"
Minh bắt đầu hối hận rồi, đã nghe có người khẽ nói, "Không lẽ cô ta yêu chú mình?"
Minh giật thót, một chậu nước đã đổ ập từ đầu xuống chân, khiến anh không thể thở được.
"Không bao giờ".
Quế Chi kinh ngạc, Minh nhìn thẳng cô, quyến luyến, say mê. Nhưng hành động của anh rõ ràng như vậy, lại là sự từ chối phũ phàng nhất với cô. Anh ấy nói, không bao giờ hối hận. Nếu cho anh ấy lựa chọn lại, Minh và cô vẫn sẽ đến bước đường hôm nay.
Quế Chi bật cười, vỗ tay ba tiếng rất vang. Sau đó cô mỉm cười, nụ cười đẹp nhất mà cô có thể vẽ nên, “Vậy chúc chú và chị Lam, bách niên giai lão".
Bạc đầu răng long.
Quế Chi nói xong quay người xuống đài, bóng lưng cô rời đi kiên định mà không chút lưu luyến nào. Layla chỉ đợi có lúc này, đi cùng Quế Chi ra ngoài cửa.
Bấy giờ mới đến lượt Thanh Lam bước lên, nhưng chuyện sau đó, có lẽ chẳng ai để tâm nữa. Thanh Lam nắm váy bước lên, da mặt có dày đến mấy lúc này cũng ửng đỏ. Sự uất ức khiến cô ta không giữ nổi nụ cười nữa.
MC hoạt náo có lẽ chưa từng gặp hôn lễ nào như thế này, chú rể thì tâm trí cứ bị ai dắt đi mất, cô dâu thì chẳng có lấy một nụ cười như ép hôn. Không khí ảm đạm chẳng khác gì đám ma. Nhưng anh ta vẫn cố gắng làm tròn vai, “Được rồi, mời cô dâu".
Thanh Lam hít sâu, sắp rồi. Chỉ cần thêm vài phút nữa thôi, cô ta sẽ vĩnh viễn thoát khỏi cái tên Quế Chi.
Cô ta bước trên thảm, nhìn Minh. Sự suy sụp của anh, cô ta đã trải qua không kém gì anh. Không yêu thì sao, không yêu nhưng vẫn phải bên cô, đến khi qua đời vẫn là chồng của Thanh Lam này.
Danh sách chương