Trì Tuyết chậm rãi mở mắt, lồng ngực vẫn còn căng chặt cho đến khi cô nhìn thấy hoa văn trần nhà quen thuộc, cả người mới dần dần buông lỏng. Cô có cảm tưởng mình đã ngủ một giấc thật dài, kí ức khi bị đẩy ngã xuống nước vẫn rõ mồn một. Trì Tuyết gắng sức chống tay ngồi dậy, tựa cả cơ thể mềm nhũn vào thành giường.
Anh bước vào thấy cô đã tỉnh thì đem thức ăn đặt lên bàn, cẩn thận đẩy chăn xuống thấp hơn để cô cảm thấy thoải mái. Cô muốn hỏi anh về chuyện đêm qua, nhưng lúc mở miệng chỉ thấy cổ họng thít lại, đau đến mức khó thở.
“Em lên cơn sốt cao, đến gần sáng mới tạm thời ổn hơn. Bác sĩ nói khi tỉnh lại vòm họng sẽ xuất hiện triệu chứng khô rát nên phải hạn chế nói chuyện, uống thật nhiều nước ấm. Em cứ ăn trước đi, anh ra ngoài lấy thêm nước. Muốn nói gì thì cứ gõ chữ lên điện thoại.”
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, chấn chỉnh tinh thần hơi uể oải vì thức cả đêm, sau đó lấy thêm phần ăn cho mình và nước ấm cho Trì Tuyết, nhìn thấy cô ngồi ăn ngoan ngoãn trên giường, khóe môi anh trong vô thức nhếch lên, tạo thành đường cong nho nhỏ. Màn hình điện thoại hiển thị vài câu hỏi của cô. Anh đọc qua một lượt, từ tốn trả lời.
“Đừng áy náy, chăm sóc em là do anh tự nguyện, chẳng lẽ thấy em sốt cao đến vậy mà anh vẫn có tâm tình đi ngủ sao? Hôm qua anh cũng đã cho người sang biệt thự Hiểu Nguyệt điều tra rồi, em té đến mức này thì không thể nào là chuyện vô tình được, hôm nay anh đoán sẽ sớm có kết quả. Hiện tại em phải nghỉ ngơi cho đến khi khỏe hẳn, đừng tham công tiếc việc, đây là yêu cầu duy nhất của anh, em bắt buộc phải đáp ứng."
“…Sao anh lại thay đổi xưng hô rồi?”
Trì Tuyết ăn xong thì cầm cốc nước liên tục uống từng hớp lớn, không được nói chuyện thật sự quá mức khó chịu, vậy nên mặc kệ cổ họng đau rát, cô vẫn nhỏ vụn lên tiếng, thanh âm bình thường nhu hòa trong trẻo giờ lại khàn đi, mang theo cảm giác rệu rã.
“Thay đổi xưng hô đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa chúng ta càng lúc càng thân mật. Những gì thuộc về em anh đều đã nhìn thấy hết rồi, anh nghĩ mình phải chủ động tiến thêm một bước nữa thôi, em thấy đúng chứ?”
Lúc nhắc đến chuyện này, anh nhướn mày mỉm cười. Trì Tuyết ngây ngẩn trong chốc lát mới phát hiện chiếc váy hôm qua đã được đổi thành quần áo ngủ màu lam mềm mại, vành tai bất giác hồng cả lên, lời cảm ơn cũng nghẹn lại. Người này nói cái gì cũng đã nhìn thấy rồi, rất cuộc là thấy đến mức nào cơ chứ. Trì Tuyết lấy tay che mặt, hoàn toàn không có ý định nói tiếp chuyện này.
Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, anh nắm lấy tay Trì Tuyết, đôi mắt sâu thẳm thoáng lóe lên nét trêu đùa. Cô buộc phải nhìn thẳng vào đối phương, bởi Trì Tuyết có cảm giác cho dù có né tránh đến đâu đi nữa, bản thân vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái nhìn đầy xâm chiếm, khóa chặt cả cơ thể cô từ anh.
Anh dần nghiêng người, áp sát vào cơ thể mềm mại trước mặt, gần đến mức chóp mũi chạm nhau, hơi thở nhẹ nhàng quanh quẩn. Anh dịu dàng vuốt ve từng đầu ngón tay tinh tế của Trì Tuyết, từng cái chạm sẽ sàng như có như không khiến không khí trong phòng dần nhuộm vẻ mờ ám. Anh hé môi, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi dưới của cô, từng chút dịu dàng dẫn dắt. Trì Tuyết mở to mắt, bối rối ậm ừ.
“Khoan đã, chẳng phải anh…ưm…"
“Ngoan nào, đừng sợ”.
Anh thừa nhận bản thân mình kể từ ngày hôm qua vẫn luôn mang tâm tình khó chịu cùng đố kị, ngay tại thời điểm Trì Tuyết cho dù đang mê mang vẫn gọi tên Huy Khải. Cảm nhận được Trì Tuyết không có ý định phản kháng, anh càng thêm hài lòng, anh cạy mở khuôn miệng cô, môi lưỡi dây dưa, đẩy nụ hôn càng thêm sâu. Cô như chú nai con hoảng loạn, chiếc lưỡi nhỏ rụt rè trốn vào trong liền bị anh nhanh chóng bắt được, dịu dàng quấn quýt.
Anh tấn công quá mức mạnh mẽ khiến Trì Tuyết chỉ biết nương theo sự dẫn dắt từ anh, yếu ớt đáp trả, gò má bởi vừa trải qua cơn sốt lại nhận lấy sự kích thích nên càng thêm đỏ ửng, khóe mắt loạn nước khiến anh cảm giác cả người khô nóng, trong vô thức thêm ôm chặt lấy eo cô. Trì Tuyết nức nở, ngón tay run lên bởi sự chiếm hữu từ anh, cô không thể diễn tả được cảm giác vừa thống khổ lại vừa yêu thích này, chỉ có thể giao cả thân thể vào tay anh.
Thấy cô hô hấp không thuận, chợt nhớ ra Trì Tuyết vừa mới bệnh dậy nên anh chỉ có thể kìm nén đống suy nghĩ lộn xộn của mình, khi đôi môi tách nhau ra còn vương theo cả sợi chỉ bạc ướt át. Cô thở hỗn hển, dùng tay chạm lên đôi môi đỏ sưng đỏ của mình, hốt hoảng hỏi anh.
“Chẳng phải anh là gay sao? Tại sao anh lại làm chuyện này với em…”
“Ai nói với em anh là gay?"
Anh nhíu mày, anh không biết từ đâu mà cô có thể tự bổ não ra tới mức này.
“Chẳng phải cái lần anh nói rằng anh kết hôn cùng em xong Cao Ý Yên chả phát điên lên còn gì? Cô ta nói anh chỉ lấy vợ làm bình phong, mà ngay cả anh cũng không lên tiếng phủ nhận, sau đó em về nhà anh thì chẳng thấy bóng dáng bất kì người giúp việc nào là nữ. Hơn nữa, anh rất hạn chế chuyện tiếp xúc với phụ nữ, điển hình nhất là lần Thanh Anh té ngã vào người anh, phản ứng của anh thật sự rất kì quặc đó, anh biết chứ hả?”
“…Trước đây và cả sau khi Ý Yên mang danh vợ chưa cưới thì anh hoàn toàn không hề cho cô ta chạm vào mình. Tiếp đến chuyện anh xác nhận mình đã kết hôn với em khiến cô ta vừa tức giận vừa hoảng sợ, vậy nên mới nói hươu nói vượn, anh không cần thiết phải phủ nhận bởi anh chán ghét phân cao thấp cùng loại người như Ý Yên. Chỉ là, anh không nghĩ em thật sự tin chuyện này”.
Anh đơn giản giải thích mọi thứ, trong mắt ngậm ý cười rõ ràng đến mức Trì Tuyết chỉ muốn mình ngất đi cho xong. Thế mà lúc anh bị thương cô còn ngang nhiên chui vào chăn ngủ cùng, thậm chí ôm chặt lấy đối phương không buông.
Cả lần trước đó nữa, ăn mặc phong phanh đi vào phòng ngủ của anh, còn vô tư nhờ anh sang sửa máy nóng lạnh, nói thế nào cũng có vẻ giống như cô đang câu dẫn người đàn ông này.
“Xin lỗi, trước đây em đã quá mức tự tiện".
“Em không có lỗi, dù sao cũng do Ý Yên khiến em hiểu lầm."
“Thậm chí có khoảng thời gian em cực kì lo lắng, bởi em nghĩ anh thích Huy Khải."
“…Anh sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì."
“Nhưng anh quả thật rất bài xích phụ nữ, đúng không?"
Trì Tuyết nhỏ giọng hỏi, thân thể cũng theo bản năng nhích ra xa vì sợ anh cảm thấy không thoải mái. Anh nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, chỉ thấy trái tim như chảy qua dòng nước ấm, làm dịu đi mọi thứ. Thế nhưng hiện tại không phải lúc để nói về nguyên nhân chuyện anh ghét phụ nữ, mọi thứ vẫn còn quá sớm.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Đến thời điểm phù hợp, anh sẽ nói cho em nghe tất cả."
"Vậy em phải tiếp tục đi ngủ sao?”
“Em mới khỏi bệnh xong, chưa đi ra ngoài được đâu. Chút nữa trước khi đến chỗ ông bà Trịnh anh sẽ gọi bác Phúc sang chăm sóc em. Em được phép đi đến ban công để sưởi nắng, nhưng không được ngồi quá lâu, cũng không được mở cửa sổ, được chứ?"
“Em biết rồi, anh đi cẩn thận. Mà này, anh thật sự không thích đàn ông à?”
Anh trong nháy mắt cảm thấy dường như Trì Tuyết vẫn còn đang khảo nghiệm mình. Anh đứng dậy, dáng người cao dong dỏng che khuất đi ánh sáng, khiến gương mặt anh như bức họa, nhập nhèm giữa ranh giới sáng và tối. Anh cầm lấy tay Trì Tuyết, đặt vào nơi thân dưới của mình, giọng nói đầy vẻ lười nhác quyến rũ, thậm chí còn mang ý tứ khiêu khích.
“Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, nó đều say ngủ chẳng chút quan tâm. Nhưng chỉ cần là em, nó sẽ ngay lập tức rục rịch đấy. Thế nào, em có muốn thử nó không, bé ngoan?"
Cô cảm thấy toàn bộ mạch máu như đông cứng lại, hai chữ bé ngoan của anh tựa như đang yêu chiều nhưng lại mang theo sức mạnh không chế, khiến cô phải cúi đầu. Anh ghim chặt ánh mắt lên thân thể cô, còn bàn tay bị anh giữ lấy áp vào phía dưới khiến cô có cảm giác nóng hầm hập, nếu chạm lâu hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Tri Tuyết bối rối rụt tay lại, cô phát hiện anh để cô rút ra một cách dễ dàng, lại nhìn thấy trong mắt anh là dáng vẻ trêu chọc quen thuộc. Mặc cho đầu óc vẫn còn khá choáng, cổ họng thì đau rát, cô vẫn dùng hết sức bình sinh dùng gối ném vào người anh, cáu kỉnh chỉ trích.
“Anh còn lưu manh như thế một lần nữa thì đừng có trách em".
“Được rồi, đừng tức giận, dù gì em cũng đã đánh anh rồi, xem như chúng ta hòa nhau. Anh đi đây, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Anh nhặt gối lên chèn vào phía sau lưng Trì Tuyết để cô có chỗ dựa, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi thường, tựa như kẻ hạ lưu ban nãy hoàn toàn chẳng phải là anh. Cô ngoan ngoãn gật đầu, dự định xem sơ qua một vài bản thảo rồi sẽ tiếp tục nghỉ trưa.
Trong khi đó, anh vội vàng tiến về phòng ngủ của mình, khóa thật chặt cửa rồi lao nhanh vào phòng tắm. Anh mở vòi nước lạnh ở tần suất mạnh nhất, cả người lẫn quần áo đều nhanh chóng bị thấm ướt. Chậm rãi cởi những món đồ vướng víu trên thân, anh hít một hơi thật sâu, chống tay vào tường mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Dòng nước lạnh xối xả khiến cả cơ thể nóng hừng hực dần dần hạ nhiệt, chợt nhớ đến ánh mắt đầy vẻ hoang mang của Trì Tuyết khi anh bắt nạt cô, thật ra chính lúc đó anh cũng cảm nhận được phần thân dưới có sự biến hóa rõ rệt. Vậy nên, anh không ngăn cản khi cô rút tay ra, bởi anh lo sẽ làm cô hoảng sợ. Nhưng lần đầu nảy sinh dục vọng, lại chỉ có thể dùng toàn bộ sự nhẫn nại để đè xuống quả thật là một loại cực hình.
Anh thở dài, cuối cùng quyết định dùng tay giải quyết. Anh từng nghe nói, kìm chế quá lâu sẽ xảy ra phản ứng tiêu cực đến hành vi và cảm xúc. Anh không lo lắng về những điều khác, anh chỉ sợ trong lúc vô thức sẽ khiến cô bị tổn thương.
Anh bước vào thấy cô đã tỉnh thì đem thức ăn đặt lên bàn, cẩn thận đẩy chăn xuống thấp hơn để cô cảm thấy thoải mái. Cô muốn hỏi anh về chuyện đêm qua, nhưng lúc mở miệng chỉ thấy cổ họng thít lại, đau đến mức khó thở.
“Em lên cơn sốt cao, đến gần sáng mới tạm thời ổn hơn. Bác sĩ nói khi tỉnh lại vòm họng sẽ xuất hiện triệu chứng khô rát nên phải hạn chế nói chuyện, uống thật nhiều nước ấm. Em cứ ăn trước đi, anh ra ngoài lấy thêm nước. Muốn nói gì thì cứ gõ chữ lên điện thoại.”
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, chấn chỉnh tinh thần hơi uể oải vì thức cả đêm, sau đó lấy thêm phần ăn cho mình và nước ấm cho Trì Tuyết, nhìn thấy cô ngồi ăn ngoan ngoãn trên giường, khóe môi anh trong vô thức nhếch lên, tạo thành đường cong nho nhỏ. Màn hình điện thoại hiển thị vài câu hỏi của cô. Anh đọc qua một lượt, từ tốn trả lời.
“Đừng áy náy, chăm sóc em là do anh tự nguyện, chẳng lẽ thấy em sốt cao đến vậy mà anh vẫn có tâm tình đi ngủ sao? Hôm qua anh cũng đã cho người sang biệt thự Hiểu Nguyệt điều tra rồi, em té đến mức này thì không thể nào là chuyện vô tình được, hôm nay anh đoán sẽ sớm có kết quả. Hiện tại em phải nghỉ ngơi cho đến khi khỏe hẳn, đừng tham công tiếc việc, đây là yêu cầu duy nhất của anh, em bắt buộc phải đáp ứng."
“…Sao anh lại thay đổi xưng hô rồi?”
Trì Tuyết ăn xong thì cầm cốc nước liên tục uống từng hớp lớn, không được nói chuyện thật sự quá mức khó chịu, vậy nên mặc kệ cổ họng đau rát, cô vẫn nhỏ vụn lên tiếng, thanh âm bình thường nhu hòa trong trẻo giờ lại khàn đi, mang theo cảm giác rệu rã.
“Thay đổi xưng hô đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa chúng ta càng lúc càng thân mật. Những gì thuộc về em anh đều đã nhìn thấy hết rồi, anh nghĩ mình phải chủ động tiến thêm một bước nữa thôi, em thấy đúng chứ?”
Lúc nhắc đến chuyện này, anh nhướn mày mỉm cười. Trì Tuyết ngây ngẩn trong chốc lát mới phát hiện chiếc váy hôm qua đã được đổi thành quần áo ngủ màu lam mềm mại, vành tai bất giác hồng cả lên, lời cảm ơn cũng nghẹn lại. Người này nói cái gì cũng đã nhìn thấy rồi, rất cuộc là thấy đến mức nào cơ chứ. Trì Tuyết lấy tay che mặt, hoàn toàn không có ý định nói tiếp chuyện này.
Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, anh nắm lấy tay Trì Tuyết, đôi mắt sâu thẳm thoáng lóe lên nét trêu đùa. Cô buộc phải nhìn thẳng vào đối phương, bởi Trì Tuyết có cảm giác cho dù có né tránh đến đâu đi nữa, bản thân vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái nhìn đầy xâm chiếm, khóa chặt cả cơ thể cô từ anh.
Anh dần nghiêng người, áp sát vào cơ thể mềm mại trước mặt, gần đến mức chóp mũi chạm nhau, hơi thở nhẹ nhàng quanh quẩn. Anh dịu dàng vuốt ve từng đầu ngón tay tinh tế của Trì Tuyết, từng cái chạm sẽ sàng như có như không khiến không khí trong phòng dần nhuộm vẻ mờ ám. Anh hé môi, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi dưới của cô, từng chút dịu dàng dẫn dắt. Trì Tuyết mở to mắt, bối rối ậm ừ.
“Khoan đã, chẳng phải anh…ưm…"
“Ngoan nào, đừng sợ”.
Anh thừa nhận bản thân mình kể từ ngày hôm qua vẫn luôn mang tâm tình khó chịu cùng đố kị, ngay tại thời điểm Trì Tuyết cho dù đang mê mang vẫn gọi tên Huy Khải. Cảm nhận được Trì Tuyết không có ý định phản kháng, anh càng thêm hài lòng, anh cạy mở khuôn miệng cô, môi lưỡi dây dưa, đẩy nụ hôn càng thêm sâu. Cô như chú nai con hoảng loạn, chiếc lưỡi nhỏ rụt rè trốn vào trong liền bị anh nhanh chóng bắt được, dịu dàng quấn quýt.
Anh tấn công quá mức mạnh mẽ khiến Trì Tuyết chỉ biết nương theo sự dẫn dắt từ anh, yếu ớt đáp trả, gò má bởi vừa trải qua cơn sốt lại nhận lấy sự kích thích nên càng thêm đỏ ửng, khóe mắt loạn nước khiến anh cảm giác cả người khô nóng, trong vô thức thêm ôm chặt lấy eo cô. Trì Tuyết nức nở, ngón tay run lên bởi sự chiếm hữu từ anh, cô không thể diễn tả được cảm giác vừa thống khổ lại vừa yêu thích này, chỉ có thể giao cả thân thể vào tay anh.
Thấy cô hô hấp không thuận, chợt nhớ ra Trì Tuyết vừa mới bệnh dậy nên anh chỉ có thể kìm nén đống suy nghĩ lộn xộn của mình, khi đôi môi tách nhau ra còn vương theo cả sợi chỉ bạc ướt át. Cô thở hỗn hển, dùng tay chạm lên đôi môi đỏ sưng đỏ của mình, hốt hoảng hỏi anh.
“Chẳng phải anh là gay sao? Tại sao anh lại làm chuyện này với em…”
“Ai nói với em anh là gay?"
Anh nhíu mày, anh không biết từ đâu mà cô có thể tự bổ não ra tới mức này.
“Chẳng phải cái lần anh nói rằng anh kết hôn cùng em xong Cao Ý Yên chả phát điên lên còn gì? Cô ta nói anh chỉ lấy vợ làm bình phong, mà ngay cả anh cũng không lên tiếng phủ nhận, sau đó em về nhà anh thì chẳng thấy bóng dáng bất kì người giúp việc nào là nữ. Hơn nữa, anh rất hạn chế chuyện tiếp xúc với phụ nữ, điển hình nhất là lần Thanh Anh té ngã vào người anh, phản ứng của anh thật sự rất kì quặc đó, anh biết chứ hả?”
“…Trước đây và cả sau khi Ý Yên mang danh vợ chưa cưới thì anh hoàn toàn không hề cho cô ta chạm vào mình. Tiếp đến chuyện anh xác nhận mình đã kết hôn với em khiến cô ta vừa tức giận vừa hoảng sợ, vậy nên mới nói hươu nói vượn, anh không cần thiết phải phủ nhận bởi anh chán ghét phân cao thấp cùng loại người như Ý Yên. Chỉ là, anh không nghĩ em thật sự tin chuyện này”.
Anh đơn giản giải thích mọi thứ, trong mắt ngậm ý cười rõ ràng đến mức Trì Tuyết chỉ muốn mình ngất đi cho xong. Thế mà lúc anh bị thương cô còn ngang nhiên chui vào chăn ngủ cùng, thậm chí ôm chặt lấy đối phương không buông.
Cả lần trước đó nữa, ăn mặc phong phanh đi vào phòng ngủ của anh, còn vô tư nhờ anh sang sửa máy nóng lạnh, nói thế nào cũng có vẻ giống như cô đang câu dẫn người đàn ông này.
“Xin lỗi, trước đây em đã quá mức tự tiện".
“Em không có lỗi, dù sao cũng do Ý Yên khiến em hiểu lầm."
“Thậm chí có khoảng thời gian em cực kì lo lắng, bởi em nghĩ anh thích Huy Khải."
“…Anh sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì."
“Nhưng anh quả thật rất bài xích phụ nữ, đúng không?"
Trì Tuyết nhỏ giọng hỏi, thân thể cũng theo bản năng nhích ra xa vì sợ anh cảm thấy không thoải mái. Anh nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, chỉ thấy trái tim như chảy qua dòng nước ấm, làm dịu đi mọi thứ. Thế nhưng hiện tại không phải lúc để nói về nguyên nhân chuyện anh ghét phụ nữ, mọi thứ vẫn còn quá sớm.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Đến thời điểm phù hợp, anh sẽ nói cho em nghe tất cả."
"Vậy em phải tiếp tục đi ngủ sao?”
“Em mới khỏi bệnh xong, chưa đi ra ngoài được đâu. Chút nữa trước khi đến chỗ ông bà Trịnh anh sẽ gọi bác Phúc sang chăm sóc em. Em được phép đi đến ban công để sưởi nắng, nhưng không được ngồi quá lâu, cũng không được mở cửa sổ, được chứ?"
“Em biết rồi, anh đi cẩn thận. Mà này, anh thật sự không thích đàn ông à?”
Anh trong nháy mắt cảm thấy dường như Trì Tuyết vẫn còn đang khảo nghiệm mình. Anh đứng dậy, dáng người cao dong dỏng che khuất đi ánh sáng, khiến gương mặt anh như bức họa, nhập nhèm giữa ranh giới sáng và tối. Anh cầm lấy tay Trì Tuyết, đặt vào nơi thân dưới của mình, giọng nói đầy vẻ lười nhác quyến rũ, thậm chí còn mang ý tứ khiêu khích.
“Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, nó đều say ngủ chẳng chút quan tâm. Nhưng chỉ cần là em, nó sẽ ngay lập tức rục rịch đấy. Thế nào, em có muốn thử nó không, bé ngoan?"
Cô cảm thấy toàn bộ mạch máu như đông cứng lại, hai chữ bé ngoan của anh tựa như đang yêu chiều nhưng lại mang theo sức mạnh không chế, khiến cô phải cúi đầu. Anh ghim chặt ánh mắt lên thân thể cô, còn bàn tay bị anh giữ lấy áp vào phía dưới khiến cô có cảm giác nóng hầm hập, nếu chạm lâu hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Tri Tuyết bối rối rụt tay lại, cô phát hiện anh để cô rút ra một cách dễ dàng, lại nhìn thấy trong mắt anh là dáng vẻ trêu chọc quen thuộc. Mặc cho đầu óc vẫn còn khá choáng, cổ họng thì đau rát, cô vẫn dùng hết sức bình sinh dùng gối ném vào người anh, cáu kỉnh chỉ trích.
“Anh còn lưu manh như thế một lần nữa thì đừng có trách em".
“Được rồi, đừng tức giận, dù gì em cũng đã đánh anh rồi, xem như chúng ta hòa nhau. Anh đi đây, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Anh nhặt gối lên chèn vào phía sau lưng Trì Tuyết để cô có chỗ dựa, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi thường, tựa như kẻ hạ lưu ban nãy hoàn toàn chẳng phải là anh. Cô ngoan ngoãn gật đầu, dự định xem sơ qua một vài bản thảo rồi sẽ tiếp tục nghỉ trưa.
Trong khi đó, anh vội vàng tiến về phòng ngủ của mình, khóa thật chặt cửa rồi lao nhanh vào phòng tắm. Anh mở vòi nước lạnh ở tần suất mạnh nhất, cả người lẫn quần áo đều nhanh chóng bị thấm ướt. Chậm rãi cởi những món đồ vướng víu trên thân, anh hít một hơi thật sâu, chống tay vào tường mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Dòng nước lạnh xối xả khiến cả cơ thể nóng hừng hực dần dần hạ nhiệt, chợt nhớ đến ánh mắt đầy vẻ hoang mang của Trì Tuyết khi anh bắt nạt cô, thật ra chính lúc đó anh cũng cảm nhận được phần thân dưới có sự biến hóa rõ rệt. Vậy nên, anh không ngăn cản khi cô rút tay ra, bởi anh lo sẽ làm cô hoảng sợ. Nhưng lần đầu nảy sinh dục vọng, lại chỉ có thể dùng toàn bộ sự nhẫn nại để đè xuống quả thật là một loại cực hình.
Anh thở dài, cuối cùng quyết định dùng tay giải quyết. Anh từng nghe nói, kìm chế quá lâu sẽ xảy ra phản ứng tiêu cực đến hành vi và cảm xúc. Anh không lo lắng về những điều khác, anh chỉ sợ trong lúc vô thức sẽ khiến cô bị tổn thương.
Danh sách chương