Lúc Thanh Anh bị cưỡng ép mang vào phòng làm việc của anh, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Để tránh bị nghi ngờ chuyện xảy ra tại bữa tiệc nhà họ Trịnh, trước đó cô đã quan sát tất cả những góc đặt camera, vậy nên đã tránh thoát dễ dàng vô cùng.
Hơn nữa, Thanh Anh hiểu rất rõ tâm lý người như Trịnh Kỳ, yêu đến mù quáng, dễ dàng lừa gạt. Nếu không may bị phát hiện ra chân tướng, hiển nhiên Trịnh Kỳ sẽ nghĩ do bản thân tạo ra sai phạm, một chút cũng không liên quan đến cô. Một chiêu mượn đao giết người này của Thanh Anh quá mức thâm độc, nếu chẳng may Trì Tuyết xảy ra chuyện, kẻ bị tống vào tù cũng là Trịnh Kỳ, chẳng hề can dự gì đến “vị trợ lý theo sau Kỷ Nhiên” cả.
“Tổng giám, gia đình có việc nên tôi muốn về quê vài ngày. Nếu có chuyện gấp tổng giám có thể nhắn cho tôi qua mail, tôi sẽ lên kế hoạch ngay. Sắp ra đến sân bay lại bị bắt ép trở về như thế này, tôi thật sự không hiểu."
Thanh Anh trước mặt anh luôn thể hiện mình là người cần mẫn, chỉ chú tâm vào mỗi công việc. Anh cực kì ghét những người luôn cố gắng theo đuổi để được trèo lên giường mình, dùng mọi cách chứng minh tình cảm đầy sẽ sàng. Vậy nên Thanh Anh luôn cố gắng để giấu đi điều này.
“Mau đến đây."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cho dù anh chỉ đơn giản ngồi trên sofa vẫn toát ra khí chất vương giả khiến ai cũng phải phủ phục. Thanh Anh bất giác run lên, có chút không quá tin tưởng hiện thực, nhưng vẫn từng bước tiến lại gần chỗ anh. Anh thiếu kiên nhẫn kéo tay khiến Thanh Anh loạng choạng ngã xuống, tạo thành tư thế quỳ gối dưới chân anh.
Hôm nay Thanh Anh diện bộ váy đỏ bó sát người, đường cong cơ thể được phác họa vô cùng hoàn mỹ. Anh dùng mũi giày nâng cằm cô lên, ánh mắt cong cong đầy quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng buông thêm vài phần lười nhác.
“Khiến cho tôi thoải mái, tôi lập tức cho cô trở về nhà".
“Tổng giám, ngài đừng trêu chọc tôi nữa."
Thanh Anh hoàn toàn bị sự bất ngờ này đánh ập đến vui vẻ, thậm chí còn chẳng thèm suy đoán tại sao anh lại đột nhiên cư xử lạ lùng như thế. Miệng thì từ chối, nhưng thân thể cô rất nhanh liền dán chặt lên bắp đùi anh, dáng vẻ đầy phong tao phóng đãng. Cô vuốt ve phần đùi trong đối phương, trong mắt lộ ra sự si mê không hề che đậy, ngón tay linh hoạt tháo caravat, cởi từng nút áo, để lộ ra từng tấc da thịt nam tính rắn chắc. Ngay khi Thanh Anh áp gò má vào lồng ngực đối phương, cô bỗng thấy phía sau gây đau nhói.
Thanh Anh hốt hoảng mở to mắt, cảm nhận phần tóc bị anh nắm lấy ghì ngược ra sau. Bị tấn công bất ngờ, cô ngã dúi dụi, cả người dính sát trên ghế sofa. Anh kìm nén cơn buồn nôn đang dâng lên, một cước đạp vào mạn sườn người trước mặt, khiến Thanh Anh té xuống sàn, không gượng dậy nổi. Anh túm lấy tóc cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.
“Tôi không quan tâm trong trái tim dơ bẩn của cô chất chứa suy nghĩ như thế nào, thậm chí vì nể tình Thanh Hào tôi đã tha cho cô một con đường sống. Vậy mà cô vẫn cố tình ngông nghênh trước mặt tôi, hại Trì Tuyết suýt nữa mất mạng. Tôi còn chưa tính toán chuyện cô lấy đi bản thảo Darling, mặt ngoài nâng đỡ nhưng thực chất lại lợi dụng Phó Thế Thành làm tai mắt cho mình bấy lâu nay. Cô thật sự khiến tôi ghê tởm, còn thua cả loài sâu bọ dưới đáy xã hội."
“Tổng giám, đau quá, ngài tha cho tôi…"
“Đây chỉ mới là khởi đầu, chuyện thú vị hơn còn đang chờ cô ở phía sau. Trịnh Kỳ đã nói rằng trước đó hai người có gặp nhau, tôi không nhớ mình đã nhờ cô đi an ủi Trịnh Kỳ vào lúc nào và ông nội tôi đã nói những lời như vợ trước chết đi thì có thể tìm người kế tiếp bao giờ. Thanh Anh, tội lỗi của cô có chết đi cũng không rửa sạch được. Vậy nên, tôi sẽ không để cô chết, mà cô phải sống để trả lại từng chút một!”
Vài phút sau, luật sư riêng của anh nhanh chóng có mặt. Anh đặt bút ghi âm vào tay đối phương, mặc kệ Thanh Anh còn đang đau đớn nằm rạp dưới sàn, ngón tay vẫn tao nhã cài lại từng cúc áo, lạnh giọng căn dặn.
“Đem bút ghi âm giao cho cảnh sát, để tội danh cố ý giết người nhưng không thành được thành lập. Thêm vào đó, Thanh Anh lợi dụng quyền lực cấp cao để sai khiến kẻ khác bán thông tin thương nghiệp ra bên ngoài, lén lút sao chép nội dung quan trọng, làm chuyện mờ ám. Chiều nay đưa ra thông báo cách chức vĩnh viễn, phát lệnh đến toàn bộ công ty con trực thuộc Eudora."
“Vâng, Kỷ tổng.”
“Tổng giám, tôi không muốn, tôi sẽ phải ở tù chung thân mất. Không thể như thế được, tôi…tôi không muốn ở tù!"
Thanh Anh ôm lấy nơi bị đá đến mức đau nhói, nước mắt giàn giụa cả mặt, hoảng hốt cầu xin, thậm chí còn hèn mọn bò đến chân anh dập đầu liên tục.
“Cô yên tâm đi, tôi biết cô còn trẻ chưa chơi đủ, vậy nên tôi đã liên hệ với người quen dành cho cô sự săn sóc đặc biệt. Nơi giam giữ có loại phòng giam cao cấp chuyên chế dùng để nhốt những phạm nhân nam nguy hiểm, cơm nước đủ đầy, sinh hoạt đúng quy định, luật lệ khắt khe, thứ duy nhất mà bọn chúng thiếu là phụ nữ. Ở đó, những người kia sẽ thương yêu cô từ đầu cho đến chân, đến khi nào cô rã rời mới thôi."
“Tổng giám, tôi van anh! Là tôi bày trò khốn nạn, không suy nghĩ đến hậu quả. Xin anh đừng chuyển tôi đến nơi đó, bọn chúng sẽ hành hạ tôi đến chết mất”.
Thanh Anh lắc đầu nguầy nguậy, phong thái cao cao tại thượng ngày trước hoàn toàn biến mất. Cô túm lấy ống quần anh, hoảng sợ đến mức cả lưỡi cũng líu lại, câu chữ lộn xộn xô đẩy vào nhau.
“Cô nói gì vậy, tôi đã hứa rồi mà, sẽ không để cho cô chết. Tôi muốn cô sống, cho dù chỉ còn một hơi tàn, vẫn phải sống để nếm trải những điều này”.
Anh mỉm cười, nụ cười này khiến Thanh Anh triệt để phát điên. Cô khóc đến lạc cả giọng, tiếng cầu xin hòa cùng tiếng khóc nức nở tạo thành loại tạp âm hỗn loạn khó chịu. Anh chán ghét nhìn người trước mặt, ra hiệu cho luật sư mau chóng liên hệ cảnh sát đẩy nhanh tiến độ giải quyết, khi rời đi thì đem theo Thanh Anh ra ngoài, anh không muốn nhìn thấy cô ta.
Anh hơi loạng choạng ngồi xuống ghế, cảm giác buồn nôn chỉ mới bớt đi một chút. Quả nhiên ngoại trừ Trì Tuyết, bất kì phụ nữ nào chạm vào anh đều khiến anh cảm thấy bài xích đến độ phát bệnh.
Điện thoại cùng lúc đó reo lên, là Trì Tuyết gọi đến, cô muốn call video cho anh. Bình thường anh luôn cảm thấy chướng mắt khi nhìn các đôi yêu nhau cứ suốt ngày điện thoại kiểu như thế, nhưng khi đối phương là Trì Tuyết thì anh lập tức nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
Phía bên kia liền hiện lên thân ảnh Trì Tuyết mềm mại trong bộ váy ngủ hoa, sắc mặt đã bớt vẻ uể oải mỏi mệt. Cô nhìn thấy quầng thâm mắt nơi anh, áy náy nhỏ giọng.
“Em làm phiền đến giấc ngủ của anh à?”
“Không có, anh vừa giải quyết xong một số việc thôi. Em đã uống thuốc chưa?"
“Em uống rồi, bác Phúc chỉ cho em sưởi nắng tầm mười lăm phút thôi, sau đó lại bắt em vào phòng trở lại. À mà sao em không thấy máy tính bàn hay laptop của mình đâu hết vậy, em muốn chỉnh sửa vài bản thảo còn dang dở."
“Anh dặn bác Phúc dẹp hết rồi. Cho đến khi em hoàn toàn khỏi bệnh, thì những thứ này một ngón tay cũng không được động vào. Chờ cho em khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ đi du lịch."
“Anh nói thật?”
"Anh sẽ không lừa gạt em những chuyện như thế này.”
Anh nghe giọng Trì Tuyết chẳng có chút tin tưởng nào thì vô cùng bất đắc dĩ. Anh thoáng nghĩ, mình đã thất hứa với cô ấy lần nào đâu cơ chứ.
“Được rồi, em tin anh. Em sẽ mau chóng khỏe mạnh để còn đi chơi nữa."
“Mau nghỉ ngơi đi, chiều anh sẽ về sớm."
Đúng như lời anh đã nói, thông tin Thanh Anh bị cách chức mới được đưa ra, tất cả đều dậy sóng.
Rắp tâm hại vợ mới cưới của tổng giám, gán chữ vào miệng vị lão gia thân kinh bách chiến, đây chỉ mới là hai trong số những việc mà cô ta đã gây ra. Họa lớn đến nhường này, có chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng không rửa sạch nổi. Những người thường xuyên làm việc với anh đều biết thủ đoạn của anh có bao nhiêu tàn độc quyết tuyệt, thật không dám tưởng tượng Thanh Anh phải trả giá những gì.
Quế Chi vừa nghe chuyện liền vội vàng gọi cho Trì Tuyết kể hết mọi thứ. Trì Tuyết phía bên kia cũng bất ngờ không kém, cô không nghĩ người giật dây mọi chuyện từ đầu đến cuối hóa ra lại là Thanh Anh.
Đúng là cả hai từng có cuộc nói chuyện chẳng vui vẻ gì tại phòng làm việc của anh, nhưng cô nghĩ tất cả đã chấm dứt ngay tại thời điểm đó. Thật không ngờ cô ta lại cắn riết không buông, ở trong bóng tối gây ra biết bao tai họa.
Trì Tuyết bất giác cảm thấy Trịnh Kỳ bị lợi dụng cũng quá mức đáng thương, tình cảm trong lòng lại bị ép buộc phơi bày một cách đầy xấu xí dị dạng đến mức này.
Quế Chi vừa cúp máy, Trì Tuyết nôn nóng muốn liên lạc với anh để hỏi rõ ràng xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, dù sao thì người tối nay cũng sẽ về, đối thoại trực tiếp vẫn sẽ tốt hơn.
Mùi thơm ngào ngạt phát ra từ phòng bếp khiến cô trở người tỉnh giấc. Trì Tuyết dụi mắt, hướng bước chân theo hướng mùi thơm phát ra liền thấy thân ảnh đang bận rộn trong bếp. Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian mới đến đây, anh cũng thường xuyên đứng tựa vào tường nhìn cô từ phía sau như thế này.
Thì ra cảm giác lại khó tả đến vậy.
Chính là, chỉ trong phút chốc cô nhận thức được thì ra mình cũng có gia đình, có người sẽ tự nguyện nấu cho mình một bữa cơm, hỏi han xem mình đã uống thuốc chưa, đem toàn bộ sự dịu dàng phơi bày ra trước mặt.
Trì Tuyết cúi đầu khẽ mỉm cười, anh nghe tiếng động quay ra sau liền thấy cô đang đứng nơi góc cửa cười ngây ngô. Cô chỉ mặc trên người mỗi chiếc váy ngủ hoa, lại còn đi chân trần. Anh nhíu mày, lấy dép bông được đặt trong bếp đem ra để cô mang vào, vuốt lại mái tóc bù xù của cô.
“Vào trong khoác thêm áo ấm đi. Bệnh thế còn đi chân trần ra ngoài, em muốn lại tiếp tục phát sốt nữa à?”
“Còn không phải do mùi thơm thức ăn do anh nấu quyến rũ em sao? Làm em quên cả mang dép mặc áo chạy như bay ra đây".
Trì Tuyết chun mũi, dáng vẻ trêu chọc tự nhiên không chút phòng bị khiến anh cảm giác như bản thân mình dần đã được cô thừa nhận. Anh chống tay vào tường, vây cả người cô trong lòng mình, thấp giọng thầm thì.
“Là đồ ăn quyến rũ em, hay anh quyến rũ em?” “Này, từ lúc nào mà miệng anh toàn nói ra lời không đứng đắn như vậy hả?”
“Từ lúc quen với em đấy.”
“…Không nói chuyện với anh nữa, em vào phòng đây.”
Anh nhìn Trì Tuyết cố tình giấu đi sự ngại ngùng chạy nhanh về phòng, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng. Vì sao khi ở cạnh cô, lúc nào anh cũng cảm thấy dễ chịu đến như vậy.
Anh có cảm giác, toàn bộ nanh vuốt sắc bén trên người mình đều được giấu đi khi đối diện với sự dịu dàng của cô.
Hơn nữa, Thanh Anh hiểu rất rõ tâm lý người như Trịnh Kỳ, yêu đến mù quáng, dễ dàng lừa gạt. Nếu không may bị phát hiện ra chân tướng, hiển nhiên Trịnh Kỳ sẽ nghĩ do bản thân tạo ra sai phạm, một chút cũng không liên quan đến cô. Một chiêu mượn đao giết người này của Thanh Anh quá mức thâm độc, nếu chẳng may Trì Tuyết xảy ra chuyện, kẻ bị tống vào tù cũng là Trịnh Kỳ, chẳng hề can dự gì đến “vị trợ lý theo sau Kỷ Nhiên” cả.
“Tổng giám, gia đình có việc nên tôi muốn về quê vài ngày. Nếu có chuyện gấp tổng giám có thể nhắn cho tôi qua mail, tôi sẽ lên kế hoạch ngay. Sắp ra đến sân bay lại bị bắt ép trở về như thế này, tôi thật sự không hiểu."
Thanh Anh trước mặt anh luôn thể hiện mình là người cần mẫn, chỉ chú tâm vào mỗi công việc. Anh cực kì ghét những người luôn cố gắng theo đuổi để được trèo lên giường mình, dùng mọi cách chứng minh tình cảm đầy sẽ sàng. Vậy nên Thanh Anh luôn cố gắng để giấu đi điều này.
“Mau đến đây."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cho dù anh chỉ đơn giản ngồi trên sofa vẫn toát ra khí chất vương giả khiến ai cũng phải phủ phục. Thanh Anh bất giác run lên, có chút không quá tin tưởng hiện thực, nhưng vẫn từng bước tiến lại gần chỗ anh. Anh thiếu kiên nhẫn kéo tay khiến Thanh Anh loạng choạng ngã xuống, tạo thành tư thế quỳ gối dưới chân anh.
Hôm nay Thanh Anh diện bộ váy đỏ bó sát người, đường cong cơ thể được phác họa vô cùng hoàn mỹ. Anh dùng mũi giày nâng cằm cô lên, ánh mắt cong cong đầy quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng buông thêm vài phần lười nhác.
“Khiến cho tôi thoải mái, tôi lập tức cho cô trở về nhà".
“Tổng giám, ngài đừng trêu chọc tôi nữa."
Thanh Anh hoàn toàn bị sự bất ngờ này đánh ập đến vui vẻ, thậm chí còn chẳng thèm suy đoán tại sao anh lại đột nhiên cư xử lạ lùng như thế. Miệng thì từ chối, nhưng thân thể cô rất nhanh liền dán chặt lên bắp đùi anh, dáng vẻ đầy phong tao phóng đãng. Cô vuốt ve phần đùi trong đối phương, trong mắt lộ ra sự si mê không hề che đậy, ngón tay linh hoạt tháo caravat, cởi từng nút áo, để lộ ra từng tấc da thịt nam tính rắn chắc. Ngay khi Thanh Anh áp gò má vào lồng ngực đối phương, cô bỗng thấy phía sau gây đau nhói.
Thanh Anh hốt hoảng mở to mắt, cảm nhận phần tóc bị anh nắm lấy ghì ngược ra sau. Bị tấn công bất ngờ, cô ngã dúi dụi, cả người dính sát trên ghế sofa. Anh kìm nén cơn buồn nôn đang dâng lên, một cước đạp vào mạn sườn người trước mặt, khiến Thanh Anh té xuống sàn, không gượng dậy nổi. Anh túm lấy tóc cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.
“Tôi không quan tâm trong trái tim dơ bẩn của cô chất chứa suy nghĩ như thế nào, thậm chí vì nể tình Thanh Hào tôi đã tha cho cô một con đường sống. Vậy mà cô vẫn cố tình ngông nghênh trước mặt tôi, hại Trì Tuyết suýt nữa mất mạng. Tôi còn chưa tính toán chuyện cô lấy đi bản thảo Darling, mặt ngoài nâng đỡ nhưng thực chất lại lợi dụng Phó Thế Thành làm tai mắt cho mình bấy lâu nay. Cô thật sự khiến tôi ghê tởm, còn thua cả loài sâu bọ dưới đáy xã hội."
“Tổng giám, đau quá, ngài tha cho tôi…"
“Đây chỉ mới là khởi đầu, chuyện thú vị hơn còn đang chờ cô ở phía sau. Trịnh Kỳ đã nói rằng trước đó hai người có gặp nhau, tôi không nhớ mình đã nhờ cô đi an ủi Trịnh Kỳ vào lúc nào và ông nội tôi đã nói những lời như vợ trước chết đi thì có thể tìm người kế tiếp bao giờ. Thanh Anh, tội lỗi của cô có chết đi cũng không rửa sạch được. Vậy nên, tôi sẽ không để cô chết, mà cô phải sống để trả lại từng chút một!”
Vài phút sau, luật sư riêng của anh nhanh chóng có mặt. Anh đặt bút ghi âm vào tay đối phương, mặc kệ Thanh Anh còn đang đau đớn nằm rạp dưới sàn, ngón tay vẫn tao nhã cài lại từng cúc áo, lạnh giọng căn dặn.
“Đem bút ghi âm giao cho cảnh sát, để tội danh cố ý giết người nhưng không thành được thành lập. Thêm vào đó, Thanh Anh lợi dụng quyền lực cấp cao để sai khiến kẻ khác bán thông tin thương nghiệp ra bên ngoài, lén lút sao chép nội dung quan trọng, làm chuyện mờ ám. Chiều nay đưa ra thông báo cách chức vĩnh viễn, phát lệnh đến toàn bộ công ty con trực thuộc Eudora."
“Vâng, Kỷ tổng.”
“Tổng giám, tôi không muốn, tôi sẽ phải ở tù chung thân mất. Không thể như thế được, tôi…tôi không muốn ở tù!"
Thanh Anh ôm lấy nơi bị đá đến mức đau nhói, nước mắt giàn giụa cả mặt, hoảng hốt cầu xin, thậm chí còn hèn mọn bò đến chân anh dập đầu liên tục.
“Cô yên tâm đi, tôi biết cô còn trẻ chưa chơi đủ, vậy nên tôi đã liên hệ với người quen dành cho cô sự săn sóc đặc biệt. Nơi giam giữ có loại phòng giam cao cấp chuyên chế dùng để nhốt những phạm nhân nam nguy hiểm, cơm nước đủ đầy, sinh hoạt đúng quy định, luật lệ khắt khe, thứ duy nhất mà bọn chúng thiếu là phụ nữ. Ở đó, những người kia sẽ thương yêu cô từ đầu cho đến chân, đến khi nào cô rã rời mới thôi."
“Tổng giám, tôi van anh! Là tôi bày trò khốn nạn, không suy nghĩ đến hậu quả. Xin anh đừng chuyển tôi đến nơi đó, bọn chúng sẽ hành hạ tôi đến chết mất”.
Thanh Anh lắc đầu nguầy nguậy, phong thái cao cao tại thượng ngày trước hoàn toàn biến mất. Cô túm lấy ống quần anh, hoảng sợ đến mức cả lưỡi cũng líu lại, câu chữ lộn xộn xô đẩy vào nhau.
“Cô nói gì vậy, tôi đã hứa rồi mà, sẽ không để cho cô chết. Tôi muốn cô sống, cho dù chỉ còn một hơi tàn, vẫn phải sống để nếm trải những điều này”.
Anh mỉm cười, nụ cười này khiến Thanh Anh triệt để phát điên. Cô khóc đến lạc cả giọng, tiếng cầu xin hòa cùng tiếng khóc nức nở tạo thành loại tạp âm hỗn loạn khó chịu. Anh chán ghét nhìn người trước mặt, ra hiệu cho luật sư mau chóng liên hệ cảnh sát đẩy nhanh tiến độ giải quyết, khi rời đi thì đem theo Thanh Anh ra ngoài, anh không muốn nhìn thấy cô ta.
Anh hơi loạng choạng ngồi xuống ghế, cảm giác buồn nôn chỉ mới bớt đi một chút. Quả nhiên ngoại trừ Trì Tuyết, bất kì phụ nữ nào chạm vào anh đều khiến anh cảm thấy bài xích đến độ phát bệnh.
Điện thoại cùng lúc đó reo lên, là Trì Tuyết gọi đến, cô muốn call video cho anh. Bình thường anh luôn cảm thấy chướng mắt khi nhìn các đôi yêu nhau cứ suốt ngày điện thoại kiểu như thế, nhưng khi đối phương là Trì Tuyết thì anh lập tức nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
Phía bên kia liền hiện lên thân ảnh Trì Tuyết mềm mại trong bộ váy ngủ hoa, sắc mặt đã bớt vẻ uể oải mỏi mệt. Cô nhìn thấy quầng thâm mắt nơi anh, áy náy nhỏ giọng.
“Em làm phiền đến giấc ngủ của anh à?”
“Không có, anh vừa giải quyết xong một số việc thôi. Em đã uống thuốc chưa?"
“Em uống rồi, bác Phúc chỉ cho em sưởi nắng tầm mười lăm phút thôi, sau đó lại bắt em vào phòng trở lại. À mà sao em không thấy máy tính bàn hay laptop của mình đâu hết vậy, em muốn chỉnh sửa vài bản thảo còn dang dở."
“Anh dặn bác Phúc dẹp hết rồi. Cho đến khi em hoàn toàn khỏi bệnh, thì những thứ này một ngón tay cũng không được động vào. Chờ cho em khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ đi du lịch."
“Anh nói thật?”
"Anh sẽ không lừa gạt em những chuyện như thế này.”
Anh nghe giọng Trì Tuyết chẳng có chút tin tưởng nào thì vô cùng bất đắc dĩ. Anh thoáng nghĩ, mình đã thất hứa với cô ấy lần nào đâu cơ chứ.
“Được rồi, em tin anh. Em sẽ mau chóng khỏe mạnh để còn đi chơi nữa."
“Mau nghỉ ngơi đi, chiều anh sẽ về sớm."
Đúng như lời anh đã nói, thông tin Thanh Anh bị cách chức mới được đưa ra, tất cả đều dậy sóng.
Rắp tâm hại vợ mới cưới của tổng giám, gán chữ vào miệng vị lão gia thân kinh bách chiến, đây chỉ mới là hai trong số những việc mà cô ta đã gây ra. Họa lớn đến nhường này, có chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng không rửa sạch nổi. Những người thường xuyên làm việc với anh đều biết thủ đoạn của anh có bao nhiêu tàn độc quyết tuyệt, thật không dám tưởng tượng Thanh Anh phải trả giá những gì.
Quế Chi vừa nghe chuyện liền vội vàng gọi cho Trì Tuyết kể hết mọi thứ. Trì Tuyết phía bên kia cũng bất ngờ không kém, cô không nghĩ người giật dây mọi chuyện từ đầu đến cuối hóa ra lại là Thanh Anh.
Đúng là cả hai từng có cuộc nói chuyện chẳng vui vẻ gì tại phòng làm việc của anh, nhưng cô nghĩ tất cả đã chấm dứt ngay tại thời điểm đó. Thật không ngờ cô ta lại cắn riết không buông, ở trong bóng tối gây ra biết bao tai họa.
Trì Tuyết bất giác cảm thấy Trịnh Kỳ bị lợi dụng cũng quá mức đáng thương, tình cảm trong lòng lại bị ép buộc phơi bày một cách đầy xấu xí dị dạng đến mức này.
Quế Chi vừa cúp máy, Trì Tuyết nôn nóng muốn liên lạc với anh để hỏi rõ ràng xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, dù sao thì người tối nay cũng sẽ về, đối thoại trực tiếp vẫn sẽ tốt hơn.
Mùi thơm ngào ngạt phát ra từ phòng bếp khiến cô trở người tỉnh giấc. Trì Tuyết dụi mắt, hướng bước chân theo hướng mùi thơm phát ra liền thấy thân ảnh đang bận rộn trong bếp. Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian mới đến đây, anh cũng thường xuyên đứng tựa vào tường nhìn cô từ phía sau như thế này.
Thì ra cảm giác lại khó tả đến vậy.
Chính là, chỉ trong phút chốc cô nhận thức được thì ra mình cũng có gia đình, có người sẽ tự nguyện nấu cho mình một bữa cơm, hỏi han xem mình đã uống thuốc chưa, đem toàn bộ sự dịu dàng phơi bày ra trước mặt.
Trì Tuyết cúi đầu khẽ mỉm cười, anh nghe tiếng động quay ra sau liền thấy cô đang đứng nơi góc cửa cười ngây ngô. Cô chỉ mặc trên người mỗi chiếc váy ngủ hoa, lại còn đi chân trần. Anh nhíu mày, lấy dép bông được đặt trong bếp đem ra để cô mang vào, vuốt lại mái tóc bù xù của cô.
“Vào trong khoác thêm áo ấm đi. Bệnh thế còn đi chân trần ra ngoài, em muốn lại tiếp tục phát sốt nữa à?”
“Còn không phải do mùi thơm thức ăn do anh nấu quyến rũ em sao? Làm em quên cả mang dép mặc áo chạy như bay ra đây".
Trì Tuyết chun mũi, dáng vẻ trêu chọc tự nhiên không chút phòng bị khiến anh cảm giác như bản thân mình dần đã được cô thừa nhận. Anh chống tay vào tường, vây cả người cô trong lòng mình, thấp giọng thầm thì.
“Là đồ ăn quyến rũ em, hay anh quyến rũ em?” “Này, từ lúc nào mà miệng anh toàn nói ra lời không đứng đắn như vậy hả?”
“Từ lúc quen với em đấy.”
“…Không nói chuyện với anh nữa, em vào phòng đây.”
Anh nhìn Trì Tuyết cố tình giấu đi sự ngại ngùng chạy nhanh về phòng, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng. Vì sao khi ở cạnh cô, lúc nào anh cũng cảm thấy dễ chịu đến như vậy.
Anh có cảm giác, toàn bộ nanh vuốt sắc bén trên người mình đều được giấu đi khi đối diện với sự dịu dàng của cô.
Danh sách chương