“Tổng giám, mấy hôm nay nhìn ngài rất vui”.
“Vậy sao? Tôi thì thấy cậu đi chơi một chuyến về đã thả lỏng tinh thần rồi đấy, chỉ có điều da quá mức đen đi!”
Thanh Hào cúi đầu cười trừ. Người này ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ cậu nhưng đuôi mày gần đây đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nhân viên có vào phòng nộp đề án cũng không còn bị dọa cho phát khóc nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Thanh Hào sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cậu vươn tay mở chốt, phía sau ló ra gương mặt tươi cươi ngọt ngào của Trì Tuyết. Cô đem theo thức ăn tiến vào phòng, thuận tay lấy trong túi áo khoác ra túi kẹo dẻo nhỏ hình gấu đặt vào tay Thanh Hào.
“Cho cậu nè”.
“Trì Tuyết phu nhân, chuyện này…”
“Tôi mua tặng riêng cho cậu đấy. Chuyện Thanh Anh, vẫn chưa có dịp cảm ơn cậu tử tế".
“Vậy tôi xin phép nhận ạ".
Thanh Hào ngại ngùng nói lời cảm ơn, thật ra chính cậu mới là người nợ cô gái này lời xin lỗi. Nhưng Trì Tuyết không nghĩ vậy, đối với cô thì người chịu nhiều tổn thương nhất trong chuyện này chính là Thanh Hào.
Thanh Anh dùng tình yêu chẳng chút vụ lợi kia biến thành bẫy rập, cô bị giày vò về thể xác còn tinh thần Thanh Hào lại triệt để vỡ tan. Trì Tuyết muốn an ủi cậu nhưng lời nói ra thế nào cũng sẽ chạm đến vết thương lòng, thế nên dùng hành động xoa dịu chính là liều thuốc tốt nhất.
Thanh Hào rời đi, trong căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh vốn có, anh chủ động mở thức ăn ra, so đũa đưa cho cô.
“Trì Tuyết, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Là chuyện quan trọng?"
“Đúng thế."
“Quan trọng thì nên ăn xong mới nói, em không muốn ngay cả việc tìm niềm vui trong ăn uống cũng bị phá hỏng.”
“Nhỡ đâu chuyện anh nói là chuyện vui thì sao?”
Trì Tuyết chun mũi, tay trái xòe ra gập từng ngón xuống mỗi khi nhắc đến từng việc mà anh đã làm từ lúc gặp cô.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh bảo em trở thành vợ anh. Lần thứ hai, anh thương lượng với em về hiệp ước hôn nhân. Lần thứ ba, em…”
“Được rồi được rồi, ăn xong anh sẽ nói cho em nghe."
Anh vội vàng chặn miệng cô, anh không muốn Trì Tuyết nghĩ rằng bởi vì kết hôn với anh mà hết lần này đến lần khác cô bị rắp tâm hãm hại, thậm chí đến mạng cũng suýt mất. Cho dù chẳng phải lỗi của bản thân, anh vẫn luôn áy náy và tự nhắc nhở mình phải chịu trách nhiệm.
Trì Tuyết dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, cô ngồi xuống bên cạnh anh, chọc vào bả vai đối phương. “Anh nói em nghe xem, chuyện quan trọng nào khiến anh phải vội vàng tới vậy hả?”
“…Thời điểm bị thuốc kích thích đến mức suýt đánh mất cả lý trí, quả thật anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình. Nhưng em vẫn sẵn sàng vì anh chịu thiệt thòi, anh thật sự rất biết ơn và cũng rất đau lòng. Anh không phủ nhận chính vì cơ thể anh khi ở bên cạnh em chưa bao giờ xảy ra phản ứng bài xích nên cả hai mới có thể chậm rãi tiếp xúc và thấu hiểu đối phương. Tình cảm của anh dường như được vun đắp qua thời gian vậy, có lúc anh phát hiện, anh nhớ đến em nhiều hơn mình nghĩ. Trì Tuyết, không phải vì phát sinh mối quan hệ ngoài ý muốn nên anh thương hại em. Mà bởi chính vì chuyện đó xảy ra, anh mới có thể lần nữa xác định được tình cảm của chính mình”.
Anh im lặng nhìn cô, sau đó chậm rãi bộc bạch nỗi lòng bản thân, ánh mắt anh theo mỗi câu từ vẫn luôn bắt lấy từng chút một biểu cảm trên gương mặt cô. Trì Tuyết tròn mắt ngỡ ngàng, sau đó mím môi, cuối cùng lại rũ mắt, nở nụ cười thật xinh đẹp. Anh không đoán được cô nghĩ gì, nhưng anh biết đáp án cô đưa ra sẽ khiến mình hạnh phúc.
“Kỷ Nhiên, trên đời này nhất kiến chung tình chẳng được mấy đôi, ngay cả bản thân em cũng chẳng tin vào điều đó. Ban đầu cùng anh kí hiệp ước, thứ em hướng đến chỉ có vị trí ở tầng nội bộ cấp cao, thời điểm đó trong lòng vẫn chưa quên được Hoài Khanh. Cùng anh trải qua rất nhiều thứ, ban đầu là biết ơn, sau đó âm thầm rung động, cuối cùng tình nguyện giúp anh vào đêm dạ tiệc. Tình cảm của em, hoàn toàn giống như anh”.
“Như anh?"
“Đúng vậy, đều là yêu".
Trì Tuyết dứt lời, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng khuyết. Cô không ngại là người chủ động bày tỏ, chỉ cần đối phương mang theo tình cảm giống như mình. Anh nở nụ cười, chính là nụ cười hệt như những ngày ở Pháp, thoải mái, phóng khoáng, yêu diễm tựa đóa hoa nở rộ giữa trời đông.
“Trì Tuyết, có lẽ ông trời đã lấy đi vận may thời thơ ấu của anh để tương lai anh có cơ hội gặp được em. Anh yêu em, cảm ơn em vì mọi thứ".
“Đều là duyên phận cả. Từ nay về sau, hi vọng anh mỗi ngày đều có thể yêu em nhiều hơn”.
“Anh sẽ cố gắng."
Câu trả lời nghiêm túc của anh khiến cô cười đến ngất ngưởng. Người đàn ông này, không giỏi nói lời lãng mạn, độc miệng lại khó tính. Nhưng trong tình yêu, lại thẳng thắn chân thành đến nỗi chẳng ai bắt bẻ được.
Cô thầm nghĩ, mối tình đầu không thành, mối tình thứ hai chỉ đem lại nước mắt cùng dối lừa. Lần cuối cùng này, cô sẽ đánh cược toàn bộ để tin tưởng, giữ chặt lấy hạnh phúc trong bàn tay.
[Cậu đang làm gì thế? Lâu lắm rồi mình chưa được gặp cậu đó.]
[Mình đi du lịch với Kỷ Nhiên, gần đây mới trở về thì tham gia một bữa tiệc khá quan trọng, sau đó thì phải lao đầu vào xử lý nốt đống công việc còn tồn đọng đây này. Gần đây cậu thế nào? Việc vẽ vời vẫn ổn chứ?]
[Tạm thời mọi thứ đều suôn sẻ, cũng chẳng xảy ra vấn đề gì. Nhưng mình nghĩ bản thân cần phải khuây khỏa một thời gian, công việc ở bên này đang dí mình đến mức sắp chết rồi đây.]
[Muốn tranh quyền thừa kế thì cậu Huy Khải đây phải năng suất hơn gấp trăm ngàn lần nữa mới được, nghe chưa?]
[Tệ thật, nghe cậu nói vậy, mình lại muốn đổi ý rồi. Mà này, ngày mai ra ngoài cùng mình nhé?]
[Mai thứ mấy rồi?]
[Thứ bảy, vừa vặn rơi vào cuối tuần.]
[Nếu cuối tuần thì chắc mình có thể sắp xếp được. Mình muốn đi Douxt]
[Được thôi. Vẫn như cũ, chiều mai sáu giờ mình sẽ sang công ty đón cậu.]
[…Quyết định vậy nhé. Hẹn gặp cậu sau.]
Có lẽ hay tin Trì Tuyết đã về nước nên Huy Khải gọi điện gặp người ngay. Trì Tuyết đối với Huy Khải, ngoại trừ khó xử khi đối phương vẫn còn tình cảm với mình thì trên cơ bản cả hai vẫn xem như bạn bè tốt.
Ban đầu cô thoáng ngập ngừng vì không muốn Huy Khải như ngày trước đưa đón, xác định nói chuyện yêu đương với anh đồng nghĩa với việc phải tôn trọng anh, giữ khoảng cách với mối tình đầu. Nhưng suy đi tính lại, cô đoán trước sau gì Huy Khải cũng sẽ bỏ cuộc, không cần phải làm khó cậu.
Bởi khá lâu mới gặp lại nên Huy Khải chăm chút cho vẻ ngoài bản thân rất lâu, đến mức khi gặp nhau Trì Tuyết còn phải dụi mắt hai lần, chọc cậu bật cười. Douxt là quán trà sữa nằm giữa lòng thành phố, ban đầu chỉ có một tầng be bé, hiện tại đã lên đến tặng ba tầng, rộng rãi đông người.
Rất may không gian bên trong vẫn như cũ, dùng màu xanh dương cùng trăng làm chủ đạo, mang theo nét trong lành mướt mắt. Trì Tuyết thích nhất món trà sữa khoai môn của quán, lần này vẫn theo lệ thường gọi món cũ. Huy Khải lại thích trà xanh đá xay, nhẫn vị đắng, thơm hương trà.
“Mình cứ nghĩ cậu đã quên mất chỗ này rồi chứ.”
“Quên sao được, đây là một trong những chỗ bán trà sữa hợp ý mình nhất. Nhưng ban nãy đi ngang suýt nữa thì mình không nhận ra vì trông nó khác xưa nhiều quá"
“Mình cũng thấy vậy. Mà từ bao giờ cậu có sở thích đeo lắc chân thế? Mình mới thấy nó lần đầu, trông rất tinh xảo."
“Hôm tiệc ở Chu gia có buổi đấu giá, anh đã tặng mình chiếc lắc chân này. Mình thích kiểu dáng và cả tiếng chuông nghe dễ chịu này nữa”.
Trì Tuyết nhìn xuống cổ chân mình, trong ánh mắt vô thức lộ ra sự dịu dàng của người đang đắm chìm trong tình yêu. Huy Khải thoáng giật mình, cậu biết hai người cùng nhau đi du lịch nhưng chỉ thế thôi thì không đủ để Trì Tuyết trở nên khác thường như vậy.
“Trì Tuyết, giữa cậu với anh mình đã xảy ra chuyện gì đó, đúng không?”
“Câu hỏi đột ngột quá đấy.”
“Cậu biết đó, linh cảm của mình luôn tới bất chợt mà".
“Vậy cậu đoán xem, chuyện gì đó mà cậu nói tới mang ý nghĩa tích cực hay tiêu cực?”
“…Tích cực, vì nhìn cậu rất vui vẻ".
Huy Khải cau mày, không tình nguyện nhả ra đáp án. Cậu biết mình so với anh còn thiếu đi sự chính chắn trưởng thành, vậy nên cậu luôn cố gắng để học hỏi, hoàn thiện chính mình.
Đâu đó trong thâm tâm, Huy Khải biết mình đã bỏ lỡ Trì Tuyết cùng khoảng thời gian năm đó. Nhưng cậu vẫn đắc ý cho rằng sau khi đổ vỡ với tên khốn kia, cô sẽ không để ai bước chân vào trái tim mình.
Trì Tuyết nhìn gương mặt hiện rõ vẻ bất an cùng buồn bực của Huy Khải, cô thở dài. Có những chuyện, dù muốn dù không chúng ta vẫn phải đối mặt. “Huy Khải, mình với anh cậu đã xảy ra quan hệ vào đêm dạ tiệc”.
“…Trì Tuyết, cậu nói cái gì cơ?"
“Ý trên mặt chữ".
“Cho dù là vậy thì cậu cũng không cần tự ép buộc bản thân ràng buộc với anh mình. Mình biết cậu lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, chưa bao giờ hành sự xốc nổi, vậy nên… "
“Huy Khải, trước tiên thì cậu nên ngồi xuống, bình tĩnh đi đã”.
Lúc này Huy Khải mới để ý mình đã đứng bật dậy tự lúc nào, cậu vô thức lớn tiếng khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người. Huy Khải lúng túng ngồi xuống, cậu hít thở thật sâu để ổn định lại tâm trạng hốt hoảng của mình.
“Đúng, mình thuộc kiểu người nghĩ trước rồi mới làm. Bởi vậy nên chuyện phát sinh quan hệ, cả Kỷ Nhiên và mình đều là tự nguyện. Việc tích cực cậu nhắc đến chính là sau khi xảy ra mọi thứ, chúng mình đã xác nhận mối quan hệ yêu đương, hiện tại đang tìm hiểu lẫn nhau".
“Trì Tuyết, cậu cố tình nói điều này để mình chúc phúc cho hai người sao?"
“Huy Khải, mình không ngồi ở đây khoe khoang hay hi vọng cậu chúc mừng. Mình chỉ đang trần thuật lại câu chuyện để cậu có thể can đảm buông tay mình. Đau ngắn còn hơn đau dài. Hơn ai hết cậu cũng hiểu rõ, tất cả chỉ tồn tại như một kỉ niệm đẹp mà thôi".
“Ví dụ như không có anh hai mình?”
“Không có anh hai cậu đồng nghĩa với việc không có Cao Ý Yên. Nếu đã như vậy, hiện tại mình chắc đang vẫn êm đẹp với Hoài Khanh chẳng hạn. Huy Khải, cậu là mối tình đầu của mình, điều đó vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng kí ức dù cho có tươi đẹp đến mấy, chúng ta vẫn phải quay trở lại với thực tại. Cậu và mình, đã định sẵn là không thể".
“…Trì Tuyết, cậu quả nhiên đủ nhẫn tâm”.
Huy Khải nhếch môi, có chút hối hận vì đã chọn món trà xanh này. Đầu lưỡi cậu nghẹn đắng, ngay cả trong lòng cũng mang theo vị chát khó tả. Hình ảnh Trì Tuyết trong bộ đồng phục ngượng ngùng nhìn cậu chồng chéo lên hình ảnh cô quyết tuyệt bảo rằng, cậu hãy mau buông tay đi.
Điều hối hận nhất trong tình yêu, chính là vào đúng thời điểm lại lựa chọn bỏ lỡ đối phương, vẫn tin rằng thời gian đủ dài, người vẫn ở nơi đó chờ đợi. Cậu rũ mắt, nhấp thêm ngụm trà, đôi mắt chẳng có chút niềm vui nhưng môi vẫn treo nụ cười ngây ngô như lần đầu tiên cả hai gặp mặt.
“Trì Tuyết, nếu tương lai phải dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày, cậu hãy dứt khoát ra đi, mình luôn chờ cậu ở phía trước. Mình không muốn dối lòng, mình sẽ không chúc cậu hạnh phúc đâu."
“Yên tâm đi. Từ nay trở về sau, mình nhất định sẽ có được cuộc sống viên mãn. Huy Khải, cậu cũng phải thật vui vẻ đó".
“Lần này mình đến muộn rồi, nhỉ?"
Huy Khải không nhớ, cô đã đáp lời mình ra sao. Cậu chỉ nhớ, ánh nắng ngày hôm đó rất đẹp, nụ cười của Trì Tuyết cũng vô cùng dịu dàng. Huy Khải im lặng, nơi mi mắt loang nước.
Bông hoa trên tay cậu, đã bị người mang đi mất rồi.
“Vậy sao? Tôi thì thấy cậu đi chơi một chuyến về đã thả lỏng tinh thần rồi đấy, chỉ có điều da quá mức đen đi!”
Thanh Hào cúi đầu cười trừ. Người này ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ cậu nhưng đuôi mày gần đây đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nhân viên có vào phòng nộp đề án cũng không còn bị dọa cho phát khóc nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Thanh Hào sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cậu vươn tay mở chốt, phía sau ló ra gương mặt tươi cươi ngọt ngào của Trì Tuyết. Cô đem theo thức ăn tiến vào phòng, thuận tay lấy trong túi áo khoác ra túi kẹo dẻo nhỏ hình gấu đặt vào tay Thanh Hào.
“Cho cậu nè”.
“Trì Tuyết phu nhân, chuyện này…”
“Tôi mua tặng riêng cho cậu đấy. Chuyện Thanh Anh, vẫn chưa có dịp cảm ơn cậu tử tế".
“Vậy tôi xin phép nhận ạ".
Thanh Hào ngại ngùng nói lời cảm ơn, thật ra chính cậu mới là người nợ cô gái này lời xin lỗi. Nhưng Trì Tuyết không nghĩ vậy, đối với cô thì người chịu nhiều tổn thương nhất trong chuyện này chính là Thanh Hào.
Thanh Anh dùng tình yêu chẳng chút vụ lợi kia biến thành bẫy rập, cô bị giày vò về thể xác còn tinh thần Thanh Hào lại triệt để vỡ tan. Trì Tuyết muốn an ủi cậu nhưng lời nói ra thế nào cũng sẽ chạm đến vết thương lòng, thế nên dùng hành động xoa dịu chính là liều thuốc tốt nhất.
Thanh Hào rời đi, trong căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh vốn có, anh chủ động mở thức ăn ra, so đũa đưa cho cô.
“Trì Tuyết, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Là chuyện quan trọng?"
“Đúng thế."
“Quan trọng thì nên ăn xong mới nói, em không muốn ngay cả việc tìm niềm vui trong ăn uống cũng bị phá hỏng.”
“Nhỡ đâu chuyện anh nói là chuyện vui thì sao?”
Trì Tuyết chun mũi, tay trái xòe ra gập từng ngón xuống mỗi khi nhắc đến từng việc mà anh đã làm từ lúc gặp cô.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh bảo em trở thành vợ anh. Lần thứ hai, anh thương lượng với em về hiệp ước hôn nhân. Lần thứ ba, em…”
“Được rồi được rồi, ăn xong anh sẽ nói cho em nghe."
Anh vội vàng chặn miệng cô, anh không muốn Trì Tuyết nghĩ rằng bởi vì kết hôn với anh mà hết lần này đến lần khác cô bị rắp tâm hãm hại, thậm chí đến mạng cũng suýt mất. Cho dù chẳng phải lỗi của bản thân, anh vẫn luôn áy náy và tự nhắc nhở mình phải chịu trách nhiệm.
Trì Tuyết dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, cô ngồi xuống bên cạnh anh, chọc vào bả vai đối phương. “Anh nói em nghe xem, chuyện quan trọng nào khiến anh phải vội vàng tới vậy hả?”
“…Thời điểm bị thuốc kích thích đến mức suýt đánh mất cả lý trí, quả thật anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình. Nhưng em vẫn sẵn sàng vì anh chịu thiệt thòi, anh thật sự rất biết ơn và cũng rất đau lòng. Anh không phủ nhận chính vì cơ thể anh khi ở bên cạnh em chưa bao giờ xảy ra phản ứng bài xích nên cả hai mới có thể chậm rãi tiếp xúc và thấu hiểu đối phương. Tình cảm của anh dường như được vun đắp qua thời gian vậy, có lúc anh phát hiện, anh nhớ đến em nhiều hơn mình nghĩ. Trì Tuyết, không phải vì phát sinh mối quan hệ ngoài ý muốn nên anh thương hại em. Mà bởi chính vì chuyện đó xảy ra, anh mới có thể lần nữa xác định được tình cảm của chính mình”.
Anh im lặng nhìn cô, sau đó chậm rãi bộc bạch nỗi lòng bản thân, ánh mắt anh theo mỗi câu từ vẫn luôn bắt lấy từng chút một biểu cảm trên gương mặt cô. Trì Tuyết tròn mắt ngỡ ngàng, sau đó mím môi, cuối cùng lại rũ mắt, nở nụ cười thật xinh đẹp. Anh không đoán được cô nghĩ gì, nhưng anh biết đáp án cô đưa ra sẽ khiến mình hạnh phúc.
“Kỷ Nhiên, trên đời này nhất kiến chung tình chẳng được mấy đôi, ngay cả bản thân em cũng chẳng tin vào điều đó. Ban đầu cùng anh kí hiệp ước, thứ em hướng đến chỉ có vị trí ở tầng nội bộ cấp cao, thời điểm đó trong lòng vẫn chưa quên được Hoài Khanh. Cùng anh trải qua rất nhiều thứ, ban đầu là biết ơn, sau đó âm thầm rung động, cuối cùng tình nguyện giúp anh vào đêm dạ tiệc. Tình cảm của em, hoàn toàn giống như anh”.
“Như anh?"
“Đúng vậy, đều là yêu".
Trì Tuyết dứt lời, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng khuyết. Cô không ngại là người chủ động bày tỏ, chỉ cần đối phương mang theo tình cảm giống như mình. Anh nở nụ cười, chính là nụ cười hệt như những ngày ở Pháp, thoải mái, phóng khoáng, yêu diễm tựa đóa hoa nở rộ giữa trời đông.
“Trì Tuyết, có lẽ ông trời đã lấy đi vận may thời thơ ấu của anh để tương lai anh có cơ hội gặp được em. Anh yêu em, cảm ơn em vì mọi thứ".
“Đều là duyên phận cả. Từ nay về sau, hi vọng anh mỗi ngày đều có thể yêu em nhiều hơn”.
“Anh sẽ cố gắng."
Câu trả lời nghiêm túc của anh khiến cô cười đến ngất ngưởng. Người đàn ông này, không giỏi nói lời lãng mạn, độc miệng lại khó tính. Nhưng trong tình yêu, lại thẳng thắn chân thành đến nỗi chẳng ai bắt bẻ được.
Cô thầm nghĩ, mối tình đầu không thành, mối tình thứ hai chỉ đem lại nước mắt cùng dối lừa. Lần cuối cùng này, cô sẽ đánh cược toàn bộ để tin tưởng, giữ chặt lấy hạnh phúc trong bàn tay.
[Cậu đang làm gì thế? Lâu lắm rồi mình chưa được gặp cậu đó.]
[Mình đi du lịch với Kỷ Nhiên, gần đây mới trở về thì tham gia một bữa tiệc khá quan trọng, sau đó thì phải lao đầu vào xử lý nốt đống công việc còn tồn đọng đây này. Gần đây cậu thế nào? Việc vẽ vời vẫn ổn chứ?]
[Tạm thời mọi thứ đều suôn sẻ, cũng chẳng xảy ra vấn đề gì. Nhưng mình nghĩ bản thân cần phải khuây khỏa một thời gian, công việc ở bên này đang dí mình đến mức sắp chết rồi đây.]
[Muốn tranh quyền thừa kế thì cậu Huy Khải đây phải năng suất hơn gấp trăm ngàn lần nữa mới được, nghe chưa?]
[Tệ thật, nghe cậu nói vậy, mình lại muốn đổi ý rồi. Mà này, ngày mai ra ngoài cùng mình nhé?]
[Mai thứ mấy rồi?]
[Thứ bảy, vừa vặn rơi vào cuối tuần.]
[Nếu cuối tuần thì chắc mình có thể sắp xếp được. Mình muốn đi Douxt]
[Được thôi. Vẫn như cũ, chiều mai sáu giờ mình sẽ sang công ty đón cậu.]
[…Quyết định vậy nhé. Hẹn gặp cậu sau.]
Có lẽ hay tin Trì Tuyết đã về nước nên Huy Khải gọi điện gặp người ngay. Trì Tuyết đối với Huy Khải, ngoại trừ khó xử khi đối phương vẫn còn tình cảm với mình thì trên cơ bản cả hai vẫn xem như bạn bè tốt.
Ban đầu cô thoáng ngập ngừng vì không muốn Huy Khải như ngày trước đưa đón, xác định nói chuyện yêu đương với anh đồng nghĩa với việc phải tôn trọng anh, giữ khoảng cách với mối tình đầu. Nhưng suy đi tính lại, cô đoán trước sau gì Huy Khải cũng sẽ bỏ cuộc, không cần phải làm khó cậu.
Bởi khá lâu mới gặp lại nên Huy Khải chăm chút cho vẻ ngoài bản thân rất lâu, đến mức khi gặp nhau Trì Tuyết còn phải dụi mắt hai lần, chọc cậu bật cười. Douxt là quán trà sữa nằm giữa lòng thành phố, ban đầu chỉ có một tầng be bé, hiện tại đã lên đến tặng ba tầng, rộng rãi đông người.
Rất may không gian bên trong vẫn như cũ, dùng màu xanh dương cùng trăng làm chủ đạo, mang theo nét trong lành mướt mắt. Trì Tuyết thích nhất món trà sữa khoai môn của quán, lần này vẫn theo lệ thường gọi món cũ. Huy Khải lại thích trà xanh đá xay, nhẫn vị đắng, thơm hương trà.
“Mình cứ nghĩ cậu đã quên mất chỗ này rồi chứ.”
“Quên sao được, đây là một trong những chỗ bán trà sữa hợp ý mình nhất. Nhưng ban nãy đi ngang suýt nữa thì mình không nhận ra vì trông nó khác xưa nhiều quá"
“Mình cũng thấy vậy. Mà từ bao giờ cậu có sở thích đeo lắc chân thế? Mình mới thấy nó lần đầu, trông rất tinh xảo."
“Hôm tiệc ở Chu gia có buổi đấu giá, anh đã tặng mình chiếc lắc chân này. Mình thích kiểu dáng và cả tiếng chuông nghe dễ chịu này nữa”.
Trì Tuyết nhìn xuống cổ chân mình, trong ánh mắt vô thức lộ ra sự dịu dàng của người đang đắm chìm trong tình yêu. Huy Khải thoáng giật mình, cậu biết hai người cùng nhau đi du lịch nhưng chỉ thế thôi thì không đủ để Trì Tuyết trở nên khác thường như vậy.
“Trì Tuyết, giữa cậu với anh mình đã xảy ra chuyện gì đó, đúng không?”
“Câu hỏi đột ngột quá đấy.”
“Cậu biết đó, linh cảm của mình luôn tới bất chợt mà".
“Vậy cậu đoán xem, chuyện gì đó mà cậu nói tới mang ý nghĩa tích cực hay tiêu cực?”
“…Tích cực, vì nhìn cậu rất vui vẻ".
Huy Khải cau mày, không tình nguyện nhả ra đáp án. Cậu biết mình so với anh còn thiếu đi sự chính chắn trưởng thành, vậy nên cậu luôn cố gắng để học hỏi, hoàn thiện chính mình.
Đâu đó trong thâm tâm, Huy Khải biết mình đã bỏ lỡ Trì Tuyết cùng khoảng thời gian năm đó. Nhưng cậu vẫn đắc ý cho rằng sau khi đổ vỡ với tên khốn kia, cô sẽ không để ai bước chân vào trái tim mình.
Trì Tuyết nhìn gương mặt hiện rõ vẻ bất an cùng buồn bực của Huy Khải, cô thở dài. Có những chuyện, dù muốn dù không chúng ta vẫn phải đối mặt. “Huy Khải, mình với anh cậu đã xảy ra quan hệ vào đêm dạ tiệc”.
“…Trì Tuyết, cậu nói cái gì cơ?"
“Ý trên mặt chữ".
“Cho dù là vậy thì cậu cũng không cần tự ép buộc bản thân ràng buộc với anh mình. Mình biết cậu lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, chưa bao giờ hành sự xốc nổi, vậy nên… "
“Huy Khải, trước tiên thì cậu nên ngồi xuống, bình tĩnh đi đã”.
Lúc này Huy Khải mới để ý mình đã đứng bật dậy tự lúc nào, cậu vô thức lớn tiếng khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người. Huy Khải lúng túng ngồi xuống, cậu hít thở thật sâu để ổn định lại tâm trạng hốt hoảng của mình.
“Đúng, mình thuộc kiểu người nghĩ trước rồi mới làm. Bởi vậy nên chuyện phát sinh quan hệ, cả Kỷ Nhiên và mình đều là tự nguyện. Việc tích cực cậu nhắc đến chính là sau khi xảy ra mọi thứ, chúng mình đã xác nhận mối quan hệ yêu đương, hiện tại đang tìm hiểu lẫn nhau".
“Trì Tuyết, cậu cố tình nói điều này để mình chúc phúc cho hai người sao?"
“Huy Khải, mình không ngồi ở đây khoe khoang hay hi vọng cậu chúc mừng. Mình chỉ đang trần thuật lại câu chuyện để cậu có thể can đảm buông tay mình. Đau ngắn còn hơn đau dài. Hơn ai hết cậu cũng hiểu rõ, tất cả chỉ tồn tại như một kỉ niệm đẹp mà thôi".
“Ví dụ như không có anh hai mình?”
“Không có anh hai cậu đồng nghĩa với việc không có Cao Ý Yên. Nếu đã như vậy, hiện tại mình chắc đang vẫn êm đẹp với Hoài Khanh chẳng hạn. Huy Khải, cậu là mối tình đầu của mình, điều đó vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng kí ức dù cho có tươi đẹp đến mấy, chúng ta vẫn phải quay trở lại với thực tại. Cậu và mình, đã định sẵn là không thể".
“…Trì Tuyết, cậu quả nhiên đủ nhẫn tâm”.
Huy Khải nhếch môi, có chút hối hận vì đã chọn món trà xanh này. Đầu lưỡi cậu nghẹn đắng, ngay cả trong lòng cũng mang theo vị chát khó tả. Hình ảnh Trì Tuyết trong bộ đồng phục ngượng ngùng nhìn cậu chồng chéo lên hình ảnh cô quyết tuyệt bảo rằng, cậu hãy mau buông tay đi.
Điều hối hận nhất trong tình yêu, chính là vào đúng thời điểm lại lựa chọn bỏ lỡ đối phương, vẫn tin rằng thời gian đủ dài, người vẫn ở nơi đó chờ đợi. Cậu rũ mắt, nhấp thêm ngụm trà, đôi mắt chẳng có chút niềm vui nhưng môi vẫn treo nụ cười ngây ngô như lần đầu tiên cả hai gặp mặt.
“Trì Tuyết, nếu tương lai phải dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày, cậu hãy dứt khoát ra đi, mình luôn chờ cậu ở phía trước. Mình không muốn dối lòng, mình sẽ không chúc cậu hạnh phúc đâu."
“Yên tâm đi. Từ nay trở về sau, mình nhất định sẽ có được cuộc sống viên mãn. Huy Khải, cậu cũng phải thật vui vẻ đó".
“Lần này mình đến muộn rồi, nhỉ?"
Huy Khải không nhớ, cô đã đáp lời mình ra sao. Cậu chỉ nhớ, ánh nắng ngày hôm đó rất đẹp, nụ cười của Trì Tuyết cũng vô cùng dịu dàng. Huy Khải im lặng, nơi mi mắt loang nước.
Bông hoa trên tay cậu, đã bị người mang đi mất rồi.
Danh sách chương