“Thế Hồng, anh theo đuổi tôi ròng rã hơn ba tháng trời tôi mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Đừng tưởng tôi không biết chuyện anh còn lên kế hoạch dự định cầu hôn tôi, ngày hôm đó tôi đã thấy anh vào cửa hàng trang sức mua nhẫn".

Cao Ý Yên lúc này đây chẳng còn dáng vẻ cao cao tại thượng như ngày trước Trì Tuyết nhìn thấy. Bộ dáng đối phương lúc này, vẻ ngoài vẫn bọc lớp da kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ hèn mọn hoảng sợ, khiến cô chợt cảm thấy thương hại.

“Ha, cô đã thấy thì đỡ phiền cho tôi phải cất công sau này giải thích. Đúng là tôi mua nhẫn. Chuyện tôi chuẩn bị cầu hôn, càng chính xác. Nhưng người sẽ trở thành vợ chính thức của tôi là Cao Uyển Uyển, em họ của cô cơ. Cao Ý Yên, chuyện đã đến nước này tôi đành phải ngả bài thôi. Chúng ta chia tay đi".

Thế Hồng từ đầu đến cuối chỉ đút hai tay vào túi quần, thản nhiên buông lời lạnh nhạt, thậm chí trong mắt còn dâng lên vẻ trào phúng. Ý Yên hoảng loạn, cô tưởng đối phương chính là cọng rơm cứu mạng của mình, không ngờ bản thân lại trở thành món đồ chơi qua đường của hắn ta.

Người đàn ông nói xong lập tức quay người rời đi. Ý Yên cắn răng nhào vào lòng đối phương, ôm chặt không buông. Thế Hồng nhăn mày, đem người đang dính lấy mình thô bạo đẩy ra, khiến cô loạng choạng lui về sau vài bước.

Vừa vặn khi nâng mặt nhìn lên, Ý Yên phát hiện anh cùng Trì Tuyết đã đứng ở góc đường chứng kiến toàn bộ màn vừa rồi. Nhục nhã, xấu hổ, tức giận, từng nguồn cảm xúc tiêu cực khác nhau liên tục đánh ập tới khiến người phụ nữ này suýt nữa thì đã lao đến chỗ hai người kia chất vấn.

Nhưng Ý Yên kịp thời tự trấn tỉnh chính mình, một lần cố tình qua mặt anh đã khiến cô chật vật đến như vậy. Hiện tại tiến tới gây sự, chẳng khác nào đặt mình vào chỗ chết. Ý Yên thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo Thế Hồng. Trì Tuyết nhíu mày, ánh mắt âm u của đối phương trước khi rời đi khiến cô dâng lên dự cảm bất an.

“Kỷ Nhiên, hình như cô ta rất căm hận anh”.

“Thế thì đã làm sao? Người căm hận anh có rất nhiều, cô ta cũng chẳng phải là người duy nhất. Huống hồ anh chỉ thực hiện động thái từ hôn, chuyện xấu lan truyền đến nhường này chính do bởi cô ta đã quen tùy hứng làm bậy, đắc tội không ít người, thế nên bị chỉnh đến thảm thương như vậy đấy”.

“Dù sao thì anh vẫn nên cẩn thận”.

Trì Tuyết vẫn như cũ cau chặt mày, anh muốn nói gì đó để tâm tình cô thả lỏng hơn nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định im lặng. Nỗi lo của một người, không phải chỉ cần những lời an ủi sáo rỗng là xong. Việc anh cần làm là ghi nhớ lời cô, cẩn thận hơn với mọi thứ xung quanh.

Gần cả tuần trôi qua không có chuyện gì kì lạ xảy ra, Trì Tuyết mới tạm cảm thấy an tâm. Cô nhắn tin báo cho anh biết ngày mai mình sẽ về thăm ông nội, nên rất có thể cuối tuần anh phải ăn bên ngoài. Anh đã đi công tác từ hai ngày trước, đến chiều mai mới trở về nên

không thể cùng cô đi thăm Hoài Lê. Anh dặn dò cô đến nơi thì nhớ phải nhắn tin báo cho anh biết, đừng về quá khuya, nếu cần thì anh sẽ nhờ bác Phúc đưa cô về. Trì Tuyết nhìn tin nhắn đến mức ngẩn ngơ, người này quá mức dịu dàng, cô càng tiến tới, trái tim lại càng bị vây hãm, chẳng muốn thoát ra.

“Xem ai nhìn tin nhắn của chồng đến mức cười toét miệng đây này!"

Quế Chi lớn tiếng trêu chọc, khiến mọi người đang làm việc đều quay lại nhìn cô cười đầy ẩn ý, Minh Đinh còn trách cô cứ suốt ngày phát cơm chó cho mọi người ăn. Trì Tuyết lúng túng tắt điện thoại, xoay người cặm cụi gõ tiếp phương án còn đang làm dang dở, khóe môi vẫn như cũ nhếch lên, ngượng ngùng cùng hạnh phúc.

“Con nghe bác Phúc nói gần đây ông thường xuyên cùng bạn ra ngoài tập dưỡng sinh buổi sáng ạ?”

“Đúng rồi. Tuổi tác cao, cứ ngồi ì một chỗ cũng không phải cách hay. Cũng may nơi này gần công viên, sáng sớm lững thững đi ra, thế nào cũng làm quen được vài người thiện chí". Hoài Lê bật cười, mắt sáng như sao. Ông bảo gần đây thấy thân thể không được khỏe như ngày trước, thẳng thần nói với bác Phúc. Người lớn tuổi thường có nhiều bệnh ẩn, vậy nên điều dưỡng thân thể là yếu tố được chú trọng hàng đầu.

“Mấy ngày gần đây Huy Khải có liên lạc với ông chứ ạ?"

Trì Tuyết châm trà vào tách, đưa cho Hoài Lê trước rồi mới đến lượt mình. Cô biết ông ở đây khá cô quạnh, từ khi Huy Khải đi tu nghiệp, cô cùng anh cũng thường xuyên đến nơi này hơn, tránh để ông phiền muộn.

“Có chứ. Nhắc đến nó lại thấy đau đầu. Thằng oắt con đến cả gia sản ông đem ra dụ dỗ mà nó còn không thèm, vội vàng bỏ của chạy lấy người. Bây giờ thì đi tu nghiệp, chẳng biết bao giờ mới trở về”.

“Huy Khải bảo cháu cao nhất cũng chỉ hai năm thôi. Khi cậu ấy trở thành họa sĩ nổi tiếng, cháu sẽ bắt cậu ấy họa ông, sau đó treo trước phòng khách mời mọi người đến ngắm. Ông có hai đứa cháu, người giỏi kinh doanh, người có thiên phú nghệ thuật, lúc đấy ai mà chẳng ghen tị đến đỏ mắt”.

“Cháu nói phải, được rồi, cứ để thằng bé đấy yên tâm học hành. Ông cũng không bảo bác Phúc điện thoại thúc giục nó nữa”.

“Ông thúc giục chuyện gì vậy ạ?"

“Á, thúc giục nó về nước ấy mà."

Trì Tuyết lặng lẽ nhấp ngụm trà, quả nhiên là hai ông cháu, anh đã phiền, Hoài Lê kì thực còn phiền hơn. Cô chỉ hi vọng Huy Khải có thể tập trung vào việc học, sớm tự tìm ra được trường phái nghệ thuật mình yêu thích.

“Cháu có biết bao giờ Kỷ Nhiên trở về không?”

“Anh ấy bảo tầm chiều mai sẽ xong mọi việc nhưng sợ chuyến bay bị hoãn, hoặc có về cũng khá trễ rồi, sợ là không đến thăm ông kịp.”

“Cứ để nó thong thả vậy. Bao giờ đến thăm ông chả được. Kỷ Nhiên là đứa hay suy nghĩ nhiều, có vài chuyện ông nghĩ chắc nó cũng kể với cháu rồi nhỉ?”.

“Vâng ạ. Anh ấy có nhắc đến chuyện khi bé và cả mối quan hệ với chị Jasmine nữa ạ”.

“Thay vì nói sợ nó không có vợ chi bằng nói ông sợ nó sẽ trải qua cả đời cô đơn thì đúng hơn. May mắn bây giờ đã có cháu bên cạnh nó, thấy nó cười nhiều hơn, lúc về đây thăm ông bớt đi sự lạnh nhạt xa cách, ông đã thấy an lòng rồi”.

“Ba mẹ có từng hỏi han anh ấy chứ ạ? Cháu nghĩ, sự quan tâm là điều cơ bản cần phải có, dẫu sao anh ấy cũng là con ruột của họ cơ mà”.

“Cháu biết đấy, hôn nhân được xây dựng dựa trên lợi ích rất ít khi có được hạnh phúc thật sự. Huống hồ đứa con đối với hai đứa này càng mang thêm tính chất ràng buộc, bắt chúng nó phải nhìn nhận sự thật rằng bản thân đang phải chung sống với người mình không yêu đến hơn nửa đời người. Ông thấy chỉ cần hai đứa chúng nó không hại gì đến nó, có chán ghét cũng chẳng sao”.

“Ông đã nhọc lòng rồi ạ."

Trì Tuyết cúi đầu, xem chừng chuyện xuống tay với cả huyết mạch của mình trong gia tộc hoàn toàn là điều có thể xảy ra. Hoài Lê đang cố gắng hết sức để bảo vệ anh, mặc dù biết anh khao khát sự yêu thương từ cha mẹ nhưng ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, để anh đơn thuần nghĩ rằng ba mẹ vừa vặn không yêu thương mình vì họ không yêu nhau mà thôi.

Nếu phát hiện ra chỉ cần anh vô tình chạm tay việc kinh doanh hoặc đối đầu ba mẹ anh trên thương trường, họ sẽ thẳng thừng ra tay triệt tiêu anh, tinh thần anh ất hẳn sẽ vỡ nát, chẳng thể có lần thứ hai gượng dậy nổi.

“Trì Tuyết, hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Ông sẽ báo cho thằng nhóc kia một tiếng, dù sao ở nơi này nó cũng an tâm hơn."

“Dạ vâng, dù sao hiện tại về nhà cũng chỉ còn mỗi cháu. Thật sự là có chút không quen ạ.”

Trì Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, chọc Hoài Lê cười to. Ban đầu đơn giản nhìn Trì Tuyết thuận mắt bởi ông biết cô có năng lực, dịu ngoan biết điều, ở cùng anh cũng không đến nỗi xa cách, vô cớ gây sự.

Thường xuyên gặp cả hai vậy nên ông dễ dàng phát hiện đôi vợ chồng son này so với ngày trước càng thêm thân mật, số lần đứa cháu ông lộ ra nụ cười cũng thường xuyên hơn rất nhiều. Hoài Lê hằng giọng gọi người chuẩn bị thêm thức ăn vào buổi tối, đứng dậy vào nhà chính nghỉ ngơi chừa lại khoảng không gian riêng cho Trì Tuyết.

Trước khi đi ngủ, cô nhấc máy gọi cho anh hỏi vụn vặt vài chuyện, đề tài lập tức bị kéo đến chuyện anh hỏi cô ở đó có cảm thấy khó chịu hay thiếu vật dụng gì không. Trì Tuyết lắc đầu, chợt nhớ ra anh không thể thấy được, liền trực tiếp trả lời. “Mọi thứ đều đầy đủ cả. Ông nội cho người đi mua quần áo để sáng mai em

kịp lúc đi làm rồi. Anh giữ sức khỏe, mai khi đáp chuyến bay nhớ báo tin bình an cho

em.”

“Anh nhớ rồi, em nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon."

“Ngủ ngon”.

Dự báo thời tiết đưa tin vì đêm qua có trận bão lớn nên hôm nay cả thành phố đều bị ảnh hưởng, mới sáng sớm còn nắng gắt ấy thế mà vào chiều một chút mưa đã giăng cả lối, gió thổi mạnh đến mức cây bật gốc đổ rạp mọi nơi. Trì Tuyết được anh dặn dò nên ở nhà đề phòng nguy hiểm, vậy nên gần như cả ngày hôm nay cô đều ngồi ngốc ở phòng.

Anh nhận tin báo Thanh Hào đã thay đổi được lịch chuyến bay, hiện tại anh đang trên đường đi đến chỗ cô. Trì Tuyết nghe tiếng mưa dồn dập phía bên kia điện thoại, trong lòng thấp thỏm, chỉ có thể cau chặt mày, lo lắng dặn

dò.

“Anh lái xe cẩn thận".

“Anh biết rồi.”

Mưa lớn khiến đường vào nội thành vòng hơn nhiều nhưng anh vẫn giữ tốc độ xe chạy rất bình thường, so với mọi khi còn chậm hơn một chút. Trì Tuyết đã dặn anh phải cẩn thận, hơn nữa đường đi quá mức trơn trượt, anh đương nhiên chẳng thể vì vài phút vội vàng mà đến mạng cũng chẳng cần.

Đột nhiên, từ phía sau xuất hiện một chiếc xe đen kịt bám sát sau đuôi xe anh, dường như có ý định ép xe. Anh nhíu mày, nhanh chóng giảm chân ga tránh thoát, mưa phủ mặt đường trắng xóa nên anh chỉ có thể miễn cưỡng lách sang một bên.

Tuy nhiên, chiếc xe kia vẫn điên cuồng lao theo, dùng tốc độ kinh người cọ xát hai thân xe, càng lúc xe anh càng nghiêng ngả. Anh cắn răng bẻ tay lái ngoặt vào trong, nhanh chóng phóng mắt nhìn cảnh vật phía bên ngoài, hãm tốc độ xe lại. Xe đối phương càng thêm ép chặt giống như đang cười mỉa anh ngu ngốc, chạy chậm như vậy là muốn sớm chết hay sao.

Ngay khoảnh khắc đối phương dùng toàn bộ lực để húc vào xe anh, anh vươn tay mở cửa xe, liếc nhìn tốc độ xe đang chạy, quyết tuyệt nhảy ra bên ngoài, cả người chật vật văng ra xa, bóng người mất hút giữa màn mưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện