Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Đột nhiên bị giáo sư Quan Trình hỏi, Vệ Thư Tuân giữ vững dáng vẻ mọt sách nghiêm trang nói: “Dạ, bởi vì trong quyển 《 Tín hiệu cùng hệ thống 》có nói, gia tăng tần sóng không gian có thể thay đổi trị số đỉnh mạch xung, cho nên em nghĩ gia tăng trường không gian điện tích…”
“Tiểu Trương, lại đây!” Vệ Thư Tuân ở đây dong dong dài dài, giáo sư Quan Trình căn bản không có tâm tư nghe, thầy cúi đầu tự hỏi một hồi liền dặn trợ lý chuẩn bị thực nghiệm. Xoay người đi một lát, lại trở về vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Em làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đẩy đẩy kính: “Dạ.”
Rất nhanh, giáo sư Quan Trình tìm ra phương pháp tăng cường trường không gian điện tích, thuận lợi tăng giá trị đỉnh của mạch xung. Trước khi chính thức thực nghiệm, giáo sư Quan Trình đặc biệt gọi Vệ Thư Tuân vào đài thực nghiệm, cũng giảng giải cho y: “Vệ Thư Tuân, nhìn kỹ nha, đây là phương pháp tăng cường trường không gian điện tích. Phải thêm dây dẫn quang Kun hóa vào kim ngược la bàn, giá trị là 1065ep…”
Cái này em biết hết á!
Tuy nghĩ vậy, Vệ Thư Tuân vẫn làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra, còn nghiêm túc nhìn thực nghiệm.
Vốn lấy thân phận của y, là không có tư cách tới gần đài thực nghiệm, huống chi còn được giáo sư Quan Trình tự mình giảng giải cho. Nhưng linh cảm thực nghiệm đến từ y, Giáo sư Quan Trình phá lệ cho y một cơ hội học tập, những người khác cũng không ý kiến gì.
Thực nghiệm buổi tối đến hơn 10h mới chấm dứt, cộng thêm thời gian ghi chép, sửa sang lại, 11h mọi người mới trở về nghỉ ngơi.
Bởi vì nhắc nhở của Vệ Thư Tuân, vấn đề làm mọi người khó nuốt mấy ngày nay thuận lợi giải quyết, Giáo sư Quan Trình thật vui, vỗ lưng Vệ Thư Tuân cổ vũ: “Thiên tài là 99% cố gắng và 1% linh cảm, nhưng 1% linh cảm này là quan trọng nhất. Có lẽ ở học thức em còn chưa đủ, nhưng linh cảm khoa học của em đã chứng minh thiên phú của em. Hi vọng em đừng lười biếng, tiếp tục duy trì lòng ham học hỏi.”
“Dạ.” mấy câu dạng này Vệ Thư Tuân quen lắm, giáo sư Triệu cũng thường nói y như vậy, y nghe lời mà thưa vâng, lại hỏi: “Cái kia, giáo sư Quan, giờ 11h rồi, em nên về thế nào?”
Người ngoài không được phép tùy tiện đi lại trong Trung tâm khống chế phi hành, Vệ Thư Tuân mấy ngày trước đều đi theo giáo sư Triệu cùng trở về, bởi vì giáo sư Triệu ở chung tòa nhà với y. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đi gần hết, không lẽ giờ y nhờ giáo sư Quan cố ý đưa y về ký túc xá à? “Như vậy, em chờ chút…” Giáo sư Quan Trình trở về phòng thí nghiệm, cầm lấy điện thoại nội tuyến bấm số, Vệ Thư Tuân đứng ở cửa, nhìn thầy nói điện thoại một hồi, đột nhiên vẫy tay kêu y. lúc không hiểu gì mà đi vào, Giáo sư Quan Trình đã nhét ống nghe vào tay y: “Em tới nói chuyện.”
“Alo?” Vệ Thư Tuân nghi ngờ cầm ống nghe: “Có chuyện gì vậy?”
“Vệ Thư Tuân?” Trong ống nghe truyền ra một giọng nam xa lạ, nghe như một học giả lớn tuổi, Vệ Thư Tuân lập tức cung kính đáp: “Tôi là Vệ Thư Tuân, chào ngài?”
“Ừ, hằng số hạt cuối cùng của chân không là gì? Làm thế nào để duy trì tốc độ chuyển động và khối lượng tĩnh khi thực hiện khối động của vật thể nặng?”
Điện thoại đầu kia vừa lên tiếng đã là câu hỏi chuyên nghiệp như vậy, Vệ Thư Tuân khó hiểu nhìn về phía Giáo sư Quan Trình, Giáo sư Quan Trình vẫn không giải thích, chỉ nói: “Trả lời đi.”
Người bên kia hỏi là vấn đề lĩnh vực Hàng không trình độ rất cao, trước mắt Vệ Thư Tuân đương nhiên không biết, y dám cá là đám sinh viên cùng đến tham quan kia tám chín phần mười cũng không biết. Nhưng y có máy học tập, ngay khi câu hỏi của đối phương chấm dứt, máy học tập cũng đã bắn ra đáp án.
Vệ Thư Tuân vừa nói ra đáp án, đối phương lập tức lại đưa ra câu hỏi mới. Cứ hỏi như thế mười câu, người nọ đột nhiên nói “Được” rồi cắt điện thoại.
Vệ Thư Tuân nghe tiếng gác máy đô đô trong điện thoại, nhìn về phía Giáo sư Quan Trình: “Giáo sư Quan, vừa rồi là?”
Giáo sư Quan Trình cười không nói, kéo Vệ Thư Tuân đến trước máy tính, dùng camera chụp cho y một tấm ảnh chân dung, gửi qua, cười nói: “Được rồi, em chờ chút.”
Hơn mười phút sau, một sĩ quan gõ cửa tiến vào, đưa ra một tấm thẻ tên màu trắng. Thẻ hình chữ nhật, độ rộng chừng một ngón tay, trên đó có dòng chữ “Vệ Thư Tuân – Phòng thí nghiệm khí nén“.
Giáo sư Quan Trình giao thẻ tên cho Vệ Thư Tuân, nói cho y: “Về sau em đeo cái này có thể tùy ý ra vào Trung tâm Khống chế phi hành, nhưng quyền hạn chỉ có thể vào phòng thí nghiệm khí nén, chỗ khác vẫn không thể chạy loạn.”
“Ồ.” Vậy tiện hơn, Vệ Thư Tuân cài thẻ tên vào ngực trái, chào tạm biệt giáo sư Quan rồi về.
Ra khỏi tòa nhà Trung tâm Khống chế phi hành, Vệ Thư Tuân không khỏi ngẩng đầu nhìn bốn phía. Rõ ràng đã hơn 11 giờ, bao gồm cả Trung tâm Khống chế phi hành, đại đa số các tòa nhà thực nghiệm đều vẫn đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy rất nhiều tiểu đội tuần tra ban ngày không thấy được đi tới lui trên hành lang.
Đèn đường hai bên cũng sáng bừng, sáng đến cả một cái bóng đen trên mặt đường cũng không có. Vệ Thư Tuân theo đèn đường chậm rãi đi về ký túc xá, trên đường đụng phải một đội tuần tra mang súng, chắc do mặt y trẻ quá, nhìn không giống nghiên cứu viên nên bị đội tuần tra này chặn lại. Đội trưởng dùng một cái máy nhỏ hình vuông quét một cái lên thẻ tên, xác nhận ảnh chụp trong dữ liệu đúng với người thật, mới gật đầu cho đi.
Lúc Vệ Thư Tuân sắp đến ký túc xá thì lại bị gọi lại, lần này gọi y là sĩ quan Lục. Sĩ quan Lục cũng dẫn theo một đội tuần tra, đi đến trước mặt Vệ Thư Tuân hỏi: “Sao trễ vậy cậu còn ở bên ngoài?”
“Tôi mới từ phòng thí nghiệm đi ra.” Vệ Thư Tuân chủ động giao thẻ tên ra: “Nè, giấy thông hành của tôi nè.”
Sĩ quan Lục nhìn tấm thẻ có viết tên Vệ Thư Tuân, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Bên hông hắn cũng có cài một cái máy hình vuông cùng loại, chạm thẻ tên và máy vào nhau, trên màn hình liền hiện ra tên tuổi, ảnh chụp và quyền hạn của Vệ Thư Tuân.
“Tôi luôn biết cậu cừ hơn các sinh viên khác, không nghĩ tới lại…” Sĩ quan Lục đầy mặt bội phục, trả thẻ lại cho Vệ Thư Tuân, vỗ vỗ vai y: “Cố lên, tôi xem trọng cậu.”
“Ờm.” Vệ Thư Tuân không quá hiểu ý hắn, lấy lại thẻ tên rồi đi vào ký túc xá.
Trong phòng Hàn Chi Tân còn chưa ngủ, thấy Vệ Thư Tuân trở về liền quan tâm hỏi một câu vì sao về trễ vậy, sau đó thì vui vẻ triển lãm thành quả mua sắm của mình khi dạo thành phố Hàng Không Vũ Trụ hôm nay.
Thành phố Hàng Không Vũ Trụ không phải điểm du lịch, khu sinh hoạt là mở vì tiện cho nghiên cứu viên rảnh thì đi mua sắm, không có gì khác với thị trường bên ngoài. Nhưng nơi này dù sao cũng là khu đặc thù, cho nên có rất nhiều sản phẩm có ấn mấy chữ như “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm ” “Đặc biệt cung ứng” linh tinh.
Vệ Thư Tuân nhìn đầy giường bao lớn bao nhỏ, tùy ý nhìn nhìn, kẹo, bánh bích quy, bút máy, cái bật nút chai nhiều chức năng, cái chén, cái thìa…
“… Cậu mua mấy thứ này làm gì?”
Cư nhiên còn có một đôi đũa!
“Xem cái này, cái này!” Hàn Chi Tân một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, chỉ vào chỗ có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm” cho Vệ Thư Tuân xem: “Đây là quà lưu niệm!”
Không cần phải nói, mấy thứ khác đều là quà lưu niệm có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm “.
“Thư Tuân, ngày mai cậu còn chưa có thời gian đi dạo với tụi này à?” Hàn Chi Tân dọn đi đống quà lưu niệm đầy giường, hỏi: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi.”
“Tớ muốn lắm…” Nhưng cũng vì là ngày cuối cùng, y lại càng không thể rời đi.
Y hôm nay chỉ giải quyết một vấn đề trong miền đàn hồi khí nén, chỉ có thể coi là có chút trợ giúp nghiên cứu, không phải là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tiến độ lên một phát đến 35%, chứng tỏ vấn đề này rất mấu chốt. Kế tiếp chỉ cần cố gắng một phen, giải quyết hai vấn đề cùng loại, có lẽ nhiệm vụ liền hoàn thành, cũng tiện báo đáp ân tình trợ giúp của Giáo sư Quan Trình.
Vệ Thư Tuân không có hứng đi dạo phố mua sắm, nhưng mua chút quà lưu niệm gửi về nhà cũng không tệ, nghĩ vậy, Vệ Thư Tuân ném cái ví của mình cho Hàn Chi Tân: “Chi Tân, cậu giúp tớ mua quà lưu niệm đi, ăn hay dùng gì cũng được, có chữ cứ mua, xài hết tiền luôn đi.”
“A? Vậy nhiều quá không?”
“Cho mẹ tớ cầm chia cho hàng xóm, cậu hiểu mà.”
“Hiểu…”
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thư Tuân vẫn đến phòng thí nghiệm đi làm, ở trên hành lang lại bị Trịnh Lặc gọi lại. Trịnh Lặc vẻ mặt cổ quái, nhào lên túm lấy áo Vệ Thư Tuân, nhìn thấy thẻ tên trước ngực y, vẻ mặt không thể tưởng nổi: “Trời ơi, bộ thiệt hả trời!”
“Cái gì?”
“Thẻ tên… Vì sao em có thẻ tên…” Trịnh Lặc cầm lấy vai Vệ Thư Tuân, kích động hỏi: “Nói, đến tột cùng em đã làm cái gì?”
“Anh kích động cái gì, anh cũng có thẻ tên mà?” Vệ Thư Tuân đẩy anh ra: “Đây chỉ là giấy thông hành thôi!”
“Chỉ á! Phải… đúng là giấy thông hành…” Trịnh Lặc trừng Vệ Thư Tuân: “Nhưng mà, mỗi một thẻ tên đều có một con chip ghi nhớ đặc biệt, kết nối hồ sơ của em vào bên Trong trung tâm Khống chế phi hành.”
“A?” Vệ Thư Tuân chớp mắt, đây là ý gì?
“Nói cách khác, em đã là nhân viên trong Trung tâm Khống chế phi hành … Em có biết trung tâm nghiêm khắc thế nào không, sao em lắc lắc vài cái là vô được hả… Em biết anh khó khăn bao nhiêu mới thi được vào không?”
Vệ Thư Tuân cũng khiếp sợ chung: “Không thể nào? Tối hôm qua em chỉ trả lời vài câu hỏi thôi, không có khả năng tiến vào dễ như vậy?”
“Vậy, em có phải điền một bản lý lịch không?”
Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Không có.”
“Hô, thật tốt quá…” Trịnh Lặc nhẹ nhàng thở ra: “Chưa làm thủ tục cho em, xem ra đây chỉ giấy thông hành tạm thời, nếu không em đi tham quan một cái là vào được trót lọt, hơn phân nửa nghiên cứu sinh tụi anh chắc bị kích thích đến tự sát quá!”
Vệ Thư Tuân cũng thở ra: “Anh mới làm em sợ muốn chết.”
Y muốn vào phòng thí nghiệm của giáo sư Quan Trình ở Đại học A, nếu tự nhiên không hiểu mô tê gì vào làm trong Trung tâm Khống chế phi hành, y mới rầu đó!
Có biểu hiện “Bất ngờ” hôm qua, hôm nay Vệ Thư Tuân lại quấy rầy nghiên cứu viên, mọi người không những không lộ vẻ mặt phiền chán, còn nghiêm túc giải thích cho y. Có người còn đùa: “Vệ Thư Tuân, hôm nay tụi anh phải nghiên cứu là hội tụ năng lượng của hằng số giới hạn quang, em ngẫm lại coi dùng cách nào có thể giải quyết.”
Vệ Thư Tuân vẫn giữ cái mặt mọt sách nghiêm trang kia, giống như hoàn toàn không có nghe ra đối phương đang nói đùa, rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng suy nghĩ.”
Sau đó vào buổi tối, Vệ Thư Tuân nghiêm trang nói với giáo sư Quan Trình: “Giáo sư, em nghĩ ra rồi, lúc tiến hành hằng số giới hạn quang thêm vào chất siêu dẫn từ, có thể hình thành momen điện tích, thầy thấy được không ạ?”
“…” Giáo sư Quan Trình tự hỏi một hồi, quay phắt đầu lại: “Lấy siêu dẫn từ đến đây, tôi phải thực nghiệm!”
Thực nghiệm tự nhiên là thành công, Vệ Thư Tuân lại “Không cẩn thận” nghĩ ra đáp án chính xác. Dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, y nghiêm trang nói: “Bởi vì 《 Kỹ thuật điện tử mô phỏng》 có đề cập nguyên lý tự xoay tròn quá tải, em chỉ muốn thử xem.”
Tiến độ nhiệm vụ đã tới 60%, đáng tiếc ngày mai phải về trường, không có cách nào giúp đến cuối cùng. Nhưng chỉ còn 40%, tin là giáo sư Quan Trình hoàn toàn có thể giải quyết.
Trở lại ký túc xá đã hơn 12h, Hàn Chi Tân đã ngủ, trên giường của Vệ Thư Tuân chất đống quà lưu niệm mua hồi sáng, đầy một túi lớn. Vệ Thư Tuân nhìn nhìn, bên trong đa số là mấy đồ dùng như chén, thìa vân vân, tất cả đều có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm“, coi như quà lưu niệm tặng đi quả nhiên rất phù hợp.
Kiểu khoe khoang trong thầm lặng ấy.
Hành lý đã dọn xong, quà cũng mua hết, Vệ Thư Tuân chờ sáng hôm sau ngồi xe về trường, nhưng trước khi ra cửa lại bị giáo sư Lý báo cho, y phải ở lại một mình.
Vốn giáo sư Quan Trình kêu Vệ Thư Tuân đến làm trợ lý chỉ là vì khảo sát năng lực học tập và thái độ nghiên cứu của y, thầy biết Vệ Thư Tuân hai ngày sau sẽ phải về trường, nhưng hai ngày cũng đã đủ thấy rõ. Ngặt nỗi là Vệ Thư Tuân xuất sắc hoàn toàn vượt qua dự kiến, cư nhiên tùy tiện suy nghĩ một lát, lại nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Đương nhiên, đây cũng là nhờ vào trình độ chuyên nghiệp của người trong phòng thí nghiệm quá mạnh, mới có thể dưới tình huống chỉ có một khái niệm mơ hồ đã nghiên cứu ra thành quả. Nhưng rất nhiều thời điểm, bọn họ thiếu chính là một khái niệm mơ hồ, một phương hướng có thể nghiên cứu, mà Vệ Thư Tuân, có vẻ đúng lúc có được thứ mà bọn họ chờ mong.
Tại thời điểm quan trọng như vậy, Giáo sư Quan Trình sao có thể thả Vệ Thư Tuân đi. Nửa đêm liền gọi điện xin cấp trên, xét thấy biểu hiện nổi trội của Vệ Thư Tuân, chưa nói gì liền được thông qua, để y chính thức gia nhập nghiên cứu miền đàn hồi khí nén. Sau đó phái người đến sớm thông báo cho giáo sư Lý, giữ Vệ Thư Tuân lại.
Vệ Thư Tuân vốn tưởng chỉ có hai ngày, cho nên mới nắm chặt thời gian hỗ trợ, nếu ở lại chỗ này thời gian lâu hơn, giải quyết vấn đề tự nhiên phải chậm chút, không thể biểu hiện quá yêu nghiệt. Cho nên mấy ngày nay y không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục làm con mọt sách, mỗi ngày nghiêm túc làm trợ lý chuyện vặt, cũng nhân lúc rảnh học hỏi rất nhiều vấn đề từ các nghiên cứu viên.
Vấn đề y hỏi ra, là để lúc sau đưa ra kỹ thuật chính xác sẽ không bị hoài nghi. Nhưng không thể không nói, y cũng học được rất nhiều thứ. Tuy những kiến thức này trước mắt còn chưa dùng tới, nhưng chỉ nhìn chất lượng và trình độ kỹ thuật mà nói, những cái học được trong một tuần nay, còn dùng được hơn một học kỳ ở trường.
Một tuần sau, nhiệm vụ sửa chữa thiết bị phân biệt chống bức xạ hiện lên chữ hoàn thành, xem ra công việc của Giáo sư Triệu đã xong. Mà ngày hôm qua, Vệ Thư Tuân làm bộ miên man suy nghĩ, tiết lộ kỹ thuật trung tâm của miền đàn hồi khí nén cho Giáo sư Quan Trình. Tiến độ đạt tới 70%, sở dĩ không tăng nhiều lắm là vì trước mắt còn chưa nghiên cứu đến trung tâm, nhưng có biểu hiện hai lần trước, lời Vệ Thư Tuân nói giáo sư Quan Trình đã nghiêm túc ghi nhớ, chờ lúc nghiên cứu đến trung tâm, nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân cũng hoàn thành.
Đã không cần thiết ở lại, sau khi phát hiện Giáo sư Triệu đã xong việc, Vệ Thư Tuân liền chào từ giã giáo sư Quan Trình. Y vốn là sinh viên, lại phải học hai ngành, rời khỏi trường nửa tháng đã đủ khoa trương rồi, lại ở lại nữa, học kỳ này chắc y thi lại hết.
Giáo sư Quan Trình không nói thêm gì, gật gật đầu: “Được, viết cái này là em có thể đi rồi.”
Vệ Thư Tuân tiếp nhận tư liệu Giáo sư Quan Trình đưa tới, sửng sốt.
Cứ tưởng lại có vấn đề thực nghiệm gì muốn mượn dùng “Ý tưởng mây bay gió thổi” của y, không ngờ lại là một cái bảng trống, tiêu đề là 《Lý lịch nhận chức của Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ Tây Lâm》
Beta: Vương Gia
——————
Đột nhiên bị giáo sư Quan Trình hỏi, Vệ Thư Tuân giữ vững dáng vẻ mọt sách nghiêm trang nói: “Dạ, bởi vì trong quyển 《 Tín hiệu cùng hệ thống 》có nói, gia tăng tần sóng không gian có thể thay đổi trị số đỉnh mạch xung, cho nên em nghĩ gia tăng trường không gian điện tích…”
“Tiểu Trương, lại đây!” Vệ Thư Tuân ở đây dong dong dài dài, giáo sư Quan Trình căn bản không có tâm tư nghe, thầy cúi đầu tự hỏi một hồi liền dặn trợ lý chuẩn bị thực nghiệm. Xoay người đi một lát, lại trở về vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Em làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đẩy đẩy kính: “Dạ.”
Rất nhanh, giáo sư Quan Trình tìm ra phương pháp tăng cường trường không gian điện tích, thuận lợi tăng giá trị đỉnh của mạch xung. Trước khi chính thức thực nghiệm, giáo sư Quan Trình đặc biệt gọi Vệ Thư Tuân vào đài thực nghiệm, cũng giảng giải cho y: “Vệ Thư Tuân, nhìn kỹ nha, đây là phương pháp tăng cường trường không gian điện tích. Phải thêm dây dẫn quang Kun hóa vào kim ngược la bàn, giá trị là 1065ep…”
Cái này em biết hết á!
Tuy nghĩ vậy, Vệ Thư Tuân vẫn làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra, còn nghiêm túc nhìn thực nghiệm.
Vốn lấy thân phận của y, là không có tư cách tới gần đài thực nghiệm, huống chi còn được giáo sư Quan Trình tự mình giảng giải cho. Nhưng linh cảm thực nghiệm đến từ y, Giáo sư Quan Trình phá lệ cho y một cơ hội học tập, những người khác cũng không ý kiến gì.
Thực nghiệm buổi tối đến hơn 10h mới chấm dứt, cộng thêm thời gian ghi chép, sửa sang lại, 11h mọi người mới trở về nghỉ ngơi.
Bởi vì nhắc nhở của Vệ Thư Tuân, vấn đề làm mọi người khó nuốt mấy ngày nay thuận lợi giải quyết, Giáo sư Quan Trình thật vui, vỗ lưng Vệ Thư Tuân cổ vũ: “Thiên tài là 99% cố gắng và 1% linh cảm, nhưng 1% linh cảm này là quan trọng nhất. Có lẽ ở học thức em còn chưa đủ, nhưng linh cảm khoa học của em đã chứng minh thiên phú của em. Hi vọng em đừng lười biếng, tiếp tục duy trì lòng ham học hỏi.”
“Dạ.” mấy câu dạng này Vệ Thư Tuân quen lắm, giáo sư Triệu cũng thường nói y như vậy, y nghe lời mà thưa vâng, lại hỏi: “Cái kia, giáo sư Quan, giờ 11h rồi, em nên về thế nào?”
Người ngoài không được phép tùy tiện đi lại trong Trung tâm khống chế phi hành, Vệ Thư Tuân mấy ngày trước đều đi theo giáo sư Triệu cùng trở về, bởi vì giáo sư Triệu ở chung tòa nhà với y. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đi gần hết, không lẽ giờ y nhờ giáo sư Quan cố ý đưa y về ký túc xá à? “Như vậy, em chờ chút…” Giáo sư Quan Trình trở về phòng thí nghiệm, cầm lấy điện thoại nội tuyến bấm số, Vệ Thư Tuân đứng ở cửa, nhìn thầy nói điện thoại một hồi, đột nhiên vẫy tay kêu y. lúc không hiểu gì mà đi vào, Giáo sư Quan Trình đã nhét ống nghe vào tay y: “Em tới nói chuyện.”
“Alo?” Vệ Thư Tuân nghi ngờ cầm ống nghe: “Có chuyện gì vậy?”
“Vệ Thư Tuân?” Trong ống nghe truyền ra một giọng nam xa lạ, nghe như một học giả lớn tuổi, Vệ Thư Tuân lập tức cung kính đáp: “Tôi là Vệ Thư Tuân, chào ngài?”
“Ừ, hằng số hạt cuối cùng của chân không là gì? Làm thế nào để duy trì tốc độ chuyển động và khối lượng tĩnh khi thực hiện khối động của vật thể nặng?”
Điện thoại đầu kia vừa lên tiếng đã là câu hỏi chuyên nghiệp như vậy, Vệ Thư Tuân khó hiểu nhìn về phía Giáo sư Quan Trình, Giáo sư Quan Trình vẫn không giải thích, chỉ nói: “Trả lời đi.”
Người bên kia hỏi là vấn đề lĩnh vực Hàng không trình độ rất cao, trước mắt Vệ Thư Tuân đương nhiên không biết, y dám cá là đám sinh viên cùng đến tham quan kia tám chín phần mười cũng không biết. Nhưng y có máy học tập, ngay khi câu hỏi của đối phương chấm dứt, máy học tập cũng đã bắn ra đáp án.
Vệ Thư Tuân vừa nói ra đáp án, đối phương lập tức lại đưa ra câu hỏi mới. Cứ hỏi như thế mười câu, người nọ đột nhiên nói “Được” rồi cắt điện thoại.
Vệ Thư Tuân nghe tiếng gác máy đô đô trong điện thoại, nhìn về phía Giáo sư Quan Trình: “Giáo sư Quan, vừa rồi là?”
Giáo sư Quan Trình cười không nói, kéo Vệ Thư Tuân đến trước máy tính, dùng camera chụp cho y một tấm ảnh chân dung, gửi qua, cười nói: “Được rồi, em chờ chút.”
Hơn mười phút sau, một sĩ quan gõ cửa tiến vào, đưa ra một tấm thẻ tên màu trắng. Thẻ hình chữ nhật, độ rộng chừng một ngón tay, trên đó có dòng chữ “Vệ Thư Tuân – Phòng thí nghiệm khí nén“.
Giáo sư Quan Trình giao thẻ tên cho Vệ Thư Tuân, nói cho y: “Về sau em đeo cái này có thể tùy ý ra vào Trung tâm Khống chế phi hành, nhưng quyền hạn chỉ có thể vào phòng thí nghiệm khí nén, chỗ khác vẫn không thể chạy loạn.”
“Ồ.” Vậy tiện hơn, Vệ Thư Tuân cài thẻ tên vào ngực trái, chào tạm biệt giáo sư Quan rồi về.
Ra khỏi tòa nhà Trung tâm Khống chế phi hành, Vệ Thư Tuân không khỏi ngẩng đầu nhìn bốn phía. Rõ ràng đã hơn 11 giờ, bao gồm cả Trung tâm Khống chế phi hành, đại đa số các tòa nhà thực nghiệm đều vẫn đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy rất nhiều tiểu đội tuần tra ban ngày không thấy được đi tới lui trên hành lang.
Đèn đường hai bên cũng sáng bừng, sáng đến cả một cái bóng đen trên mặt đường cũng không có. Vệ Thư Tuân theo đèn đường chậm rãi đi về ký túc xá, trên đường đụng phải một đội tuần tra mang súng, chắc do mặt y trẻ quá, nhìn không giống nghiên cứu viên nên bị đội tuần tra này chặn lại. Đội trưởng dùng một cái máy nhỏ hình vuông quét một cái lên thẻ tên, xác nhận ảnh chụp trong dữ liệu đúng với người thật, mới gật đầu cho đi.
Lúc Vệ Thư Tuân sắp đến ký túc xá thì lại bị gọi lại, lần này gọi y là sĩ quan Lục. Sĩ quan Lục cũng dẫn theo một đội tuần tra, đi đến trước mặt Vệ Thư Tuân hỏi: “Sao trễ vậy cậu còn ở bên ngoài?”
“Tôi mới từ phòng thí nghiệm đi ra.” Vệ Thư Tuân chủ động giao thẻ tên ra: “Nè, giấy thông hành của tôi nè.”
Sĩ quan Lục nhìn tấm thẻ có viết tên Vệ Thư Tuân, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Bên hông hắn cũng có cài một cái máy hình vuông cùng loại, chạm thẻ tên và máy vào nhau, trên màn hình liền hiện ra tên tuổi, ảnh chụp và quyền hạn của Vệ Thư Tuân.
“Tôi luôn biết cậu cừ hơn các sinh viên khác, không nghĩ tới lại…” Sĩ quan Lục đầy mặt bội phục, trả thẻ lại cho Vệ Thư Tuân, vỗ vỗ vai y: “Cố lên, tôi xem trọng cậu.”
“Ờm.” Vệ Thư Tuân không quá hiểu ý hắn, lấy lại thẻ tên rồi đi vào ký túc xá.
Trong phòng Hàn Chi Tân còn chưa ngủ, thấy Vệ Thư Tuân trở về liền quan tâm hỏi một câu vì sao về trễ vậy, sau đó thì vui vẻ triển lãm thành quả mua sắm của mình khi dạo thành phố Hàng Không Vũ Trụ hôm nay.
Thành phố Hàng Không Vũ Trụ không phải điểm du lịch, khu sinh hoạt là mở vì tiện cho nghiên cứu viên rảnh thì đi mua sắm, không có gì khác với thị trường bên ngoài. Nhưng nơi này dù sao cũng là khu đặc thù, cho nên có rất nhiều sản phẩm có ấn mấy chữ như “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm ” “Đặc biệt cung ứng” linh tinh.
Vệ Thư Tuân nhìn đầy giường bao lớn bao nhỏ, tùy ý nhìn nhìn, kẹo, bánh bích quy, bút máy, cái bật nút chai nhiều chức năng, cái chén, cái thìa…
“… Cậu mua mấy thứ này làm gì?”
Cư nhiên còn có một đôi đũa!
“Xem cái này, cái này!” Hàn Chi Tân một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, chỉ vào chỗ có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm” cho Vệ Thư Tuân xem: “Đây là quà lưu niệm!”
Không cần phải nói, mấy thứ khác đều là quà lưu niệm có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm “.
“Thư Tuân, ngày mai cậu còn chưa có thời gian đi dạo với tụi này à?” Hàn Chi Tân dọn đi đống quà lưu niệm đầy giường, hỏi: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi.”
“Tớ muốn lắm…” Nhưng cũng vì là ngày cuối cùng, y lại càng không thể rời đi.
Y hôm nay chỉ giải quyết một vấn đề trong miền đàn hồi khí nén, chỉ có thể coi là có chút trợ giúp nghiên cứu, không phải là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tiến độ lên một phát đến 35%, chứng tỏ vấn đề này rất mấu chốt. Kế tiếp chỉ cần cố gắng một phen, giải quyết hai vấn đề cùng loại, có lẽ nhiệm vụ liền hoàn thành, cũng tiện báo đáp ân tình trợ giúp của Giáo sư Quan Trình.
Vệ Thư Tuân không có hứng đi dạo phố mua sắm, nhưng mua chút quà lưu niệm gửi về nhà cũng không tệ, nghĩ vậy, Vệ Thư Tuân ném cái ví của mình cho Hàn Chi Tân: “Chi Tân, cậu giúp tớ mua quà lưu niệm đi, ăn hay dùng gì cũng được, có chữ cứ mua, xài hết tiền luôn đi.”
“A? Vậy nhiều quá không?”
“Cho mẹ tớ cầm chia cho hàng xóm, cậu hiểu mà.”
“Hiểu…”
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thư Tuân vẫn đến phòng thí nghiệm đi làm, ở trên hành lang lại bị Trịnh Lặc gọi lại. Trịnh Lặc vẻ mặt cổ quái, nhào lên túm lấy áo Vệ Thư Tuân, nhìn thấy thẻ tên trước ngực y, vẻ mặt không thể tưởng nổi: “Trời ơi, bộ thiệt hả trời!”
“Cái gì?”
“Thẻ tên… Vì sao em có thẻ tên…” Trịnh Lặc cầm lấy vai Vệ Thư Tuân, kích động hỏi: “Nói, đến tột cùng em đã làm cái gì?”
“Anh kích động cái gì, anh cũng có thẻ tên mà?” Vệ Thư Tuân đẩy anh ra: “Đây chỉ là giấy thông hành thôi!”
“Chỉ á! Phải… đúng là giấy thông hành…” Trịnh Lặc trừng Vệ Thư Tuân: “Nhưng mà, mỗi một thẻ tên đều có một con chip ghi nhớ đặc biệt, kết nối hồ sơ của em vào bên Trong trung tâm Khống chế phi hành.”
“A?” Vệ Thư Tuân chớp mắt, đây là ý gì?
“Nói cách khác, em đã là nhân viên trong Trung tâm Khống chế phi hành … Em có biết trung tâm nghiêm khắc thế nào không, sao em lắc lắc vài cái là vô được hả… Em biết anh khó khăn bao nhiêu mới thi được vào không?”
Vệ Thư Tuân cũng khiếp sợ chung: “Không thể nào? Tối hôm qua em chỉ trả lời vài câu hỏi thôi, không có khả năng tiến vào dễ như vậy?”
“Vậy, em có phải điền một bản lý lịch không?”
Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Không có.”
“Hô, thật tốt quá…” Trịnh Lặc nhẹ nhàng thở ra: “Chưa làm thủ tục cho em, xem ra đây chỉ giấy thông hành tạm thời, nếu không em đi tham quan một cái là vào được trót lọt, hơn phân nửa nghiên cứu sinh tụi anh chắc bị kích thích đến tự sát quá!”
Vệ Thư Tuân cũng thở ra: “Anh mới làm em sợ muốn chết.”
Y muốn vào phòng thí nghiệm của giáo sư Quan Trình ở Đại học A, nếu tự nhiên không hiểu mô tê gì vào làm trong Trung tâm Khống chế phi hành, y mới rầu đó!
Có biểu hiện “Bất ngờ” hôm qua, hôm nay Vệ Thư Tuân lại quấy rầy nghiên cứu viên, mọi người không những không lộ vẻ mặt phiền chán, còn nghiêm túc giải thích cho y. Có người còn đùa: “Vệ Thư Tuân, hôm nay tụi anh phải nghiên cứu là hội tụ năng lượng của hằng số giới hạn quang, em ngẫm lại coi dùng cách nào có thể giải quyết.”
Vệ Thư Tuân vẫn giữ cái mặt mọt sách nghiêm trang kia, giống như hoàn toàn không có nghe ra đối phương đang nói đùa, rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng suy nghĩ.”
Sau đó vào buổi tối, Vệ Thư Tuân nghiêm trang nói với giáo sư Quan Trình: “Giáo sư, em nghĩ ra rồi, lúc tiến hành hằng số giới hạn quang thêm vào chất siêu dẫn từ, có thể hình thành momen điện tích, thầy thấy được không ạ?”
“…” Giáo sư Quan Trình tự hỏi một hồi, quay phắt đầu lại: “Lấy siêu dẫn từ đến đây, tôi phải thực nghiệm!”
Thực nghiệm tự nhiên là thành công, Vệ Thư Tuân lại “Không cẩn thận” nghĩ ra đáp án chính xác. Dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, y nghiêm trang nói: “Bởi vì 《 Kỹ thuật điện tử mô phỏng》 có đề cập nguyên lý tự xoay tròn quá tải, em chỉ muốn thử xem.”
Tiến độ nhiệm vụ đã tới 60%, đáng tiếc ngày mai phải về trường, không có cách nào giúp đến cuối cùng. Nhưng chỉ còn 40%, tin là giáo sư Quan Trình hoàn toàn có thể giải quyết.
Trở lại ký túc xá đã hơn 12h, Hàn Chi Tân đã ngủ, trên giường của Vệ Thư Tuân chất đống quà lưu niệm mua hồi sáng, đầy một túi lớn. Vệ Thư Tuân nhìn nhìn, bên trong đa số là mấy đồ dùng như chén, thìa vân vân, tất cả đều có chữ “Thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm“, coi như quà lưu niệm tặng đi quả nhiên rất phù hợp.
Kiểu khoe khoang trong thầm lặng ấy.
Hành lý đã dọn xong, quà cũng mua hết, Vệ Thư Tuân chờ sáng hôm sau ngồi xe về trường, nhưng trước khi ra cửa lại bị giáo sư Lý báo cho, y phải ở lại một mình.
Vốn giáo sư Quan Trình kêu Vệ Thư Tuân đến làm trợ lý chỉ là vì khảo sát năng lực học tập và thái độ nghiên cứu của y, thầy biết Vệ Thư Tuân hai ngày sau sẽ phải về trường, nhưng hai ngày cũng đã đủ thấy rõ. Ngặt nỗi là Vệ Thư Tuân xuất sắc hoàn toàn vượt qua dự kiến, cư nhiên tùy tiện suy nghĩ một lát, lại nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Đương nhiên, đây cũng là nhờ vào trình độ chuyên nghiệp của người trong phòng thí nghiệm quá mạnh, mới có thể dưới tình huống chỉ có một khái niệm mơ hồ đã nghiên cứu ra thành quả. Nhưng rất nhiều thời điểm, bọn họ thiếu chính là một khái niệm mơ hồ, một phương hướng có thể nghiên cứu, mà Vệ Thư Tuân, có vẻ đúng lúc có được thứ mà bọn họ chờ mong.
Tại thời điểm quan trọng như vậy, Giáo sư Quan Trình sao có thể thả Vệ Thư Tuân đi. Nửa đêm liền gọi điện xin cấp trên, xét thấy biểu hiện nổi trội của Vệ Thư Tuân, chưa nói gì liền được thông qua, để y chính thức gia nhập nghiên cứu miền đàn hồi khí nén. Sau đó phái người đến sớm thông báo cho giáo sư Lý, giữ Vệ Thư Tuân lại.
Vệ Thư Tuân vốn tưởng chỉ có hai ngày, cho nên mới nắm chặt thời gian hỗ trợ, nếu ở lại chỗ này thời gian lâu hơn, giải quyết vấn đề tự nhiên phải chậm chút, không thể biểu hiện quá yêu nghiệt. Cho nên mấy ngày nay y không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục làm con mọt sách, mỗi ngày nghiêm túc làm trợ lý chuyện vặt, cũng nhân lúc rảnh học hỏi rất nhiều vấn đề từ các nghiên cứu viên.
Vấn đề y hỏi ra, là để lúc sau đưa ra kỹ thuật chính xác sẽ không bị hoài nghi. Nhưng không thể không nói, y cũng học được rất nhiều thứ. Tuy những kiến thức này trước mắt còn chưa dùng tới, nhưng chỉ nhìn chất lượng và trình độ kỹ thuật mà nói, những cái học được trong một tuần nay, còn dùng được hơn một học kỳ ở trường.
Một tuần sau, nhiệm vụ sửa chữa thiết bị phân biệt chống bức xạ hiện lên chữ hoàn thành, xem ra công việc của Giáo sư Triệu đã xong. Mà ngày hôm qua, Vệ Thư Tuân làm bộ miên man suy nghĩ, tiết lộ kỹ thuật trung tâm của miền đàn hồi khí nén cho Giáo sư Quan Trình. Tiến độ đạt tới 70%, sở dĩ không tăng nhiều lắm là vì trước mắt còn chưa nghiên cứu đến trung tâm, nhưng có biểu hiện hai lần trước, lời Vệ Thư Tuân nói giáo sư Quan Trình đã nghiêm túc ghi nhớ, chờ lúc nghiên cứu đến trung tâm, nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân cũng hoàn thành.
Đã không cần thiết ở lại, sau khi phát hiện Giáo sư Triệu đã xong việc, Vệ Thư Tuân liền chào từ giã giáo sư Quan Trình. Y vốn là sinh viên, lại phải học hai ngành, rời khỏi trường nửa tháng đã đủ khoa trương rồi, lại ở lại nữa, học kỳ này chắc y thi lại hết.
Giáo sư Quan Trình không nói thêm gì, gật gật đầu: “Được, viết cái này là em có thể đi rồi.”
Vệ Thư Tuân tiếp nhận tư liệu Giáo sư Quan Trình đưa tới, sửng sốt.
Cứ tưởng lại có vấn đề thực nghiệm gì muốn mượn dùng “Ý tưởng mây bay gió thổi” của y, không ngờ lại là một cái bảng trống, tiêu đề là 《Lý lịch nhận chức của Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ Tây Lâm》
Danh sách chương