Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Chu Tuyền cùng chung tất cả nhiệm vụ với Vệ Thư Tuân, phần thưởng dự tính là hỗ trợ y khi cần thiết, nhưng nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân cơ bản đều là học, thi cử và mấy vấn đề liên quan đến học, không phải vấn đề khó gì, hắn cũng chen tay vào không lọt.

Hôm nay máy học tập lại truyền về báo cáo nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân với hắn, Chu Tuyền vừa thấy, thiếu chút nữa muốn hủy máy: “Máy học tập, mi làm gì Thư Tuân rồi?!”

Giọng nói điện tử vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng của Máy học tập lại lần đầu tiên bắn ra cửa sổ “…..”: “Trên đây theo tổng kết, đường logic của Vệ Thư Tuân đã hoàn toàn khác biệt với đàn ông trưởng thành bình thường. Đã không cách nào đoán trước hành vi ý thức của cậu ta, không cách nào tiến hành trừng phạt theo nhiệm vụ.”

Thật ra không phải thật sự không có cách với Vệ Thư Tuân, cái y quan tâm chưa từng thay đổi, ví dụ cha mẹ, ví như bạn bè bên cạnh. Nhưng máy học tập không dám đối địch với y ở mặt này nữa, mà cái khác được Vệ Thư Tuân coi trọng, máy học tập tỏ vẻ nó đã không hiểu rồi.

“Ai lo cho mi, mi hủy bỏ trừng phạt kia của Thư Tuân trước.” Chu Tuyền chửi nhỏ.

“Trừng phạt đã định, không thể sửa đổi.” Máy học tập đáp.

“Đáng giận…” Chu Tuyền đã không biết nên mắng Thư Tuân hay máy học tập. Nhưng mà, chuyện này có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng với Chu Tuyền. Thư Tuân vốn đang có thái độ có cũng được không có cũng không sao trong mối quan hệ với hắn, hiện tại cả về đặc điểm dục vọng của người đàn ông cũng không có, Chu Tuyền thật sự không tin tưởng có thể hấp dẫn đến y từ mặt khác nữa —— tuy rằng quan hệ giữa hai người cũng không phải dựa vào cái đó mà gắn bó, nhưng đàn ông mà, luôn luôn có lúc kích động, nói không chừng ngày nào đó Thư Tuân kích động một cái, hai người liền thành … Hiện tại ngay cả chút cơ hội đó cũng không cho hắn!

“Làm thế nào khôi phục tiến độ nhiệm vụ của Thư Tuân?” Chu Tuyền quyết định nhúng tay vào cuộc sống của Thư Tuân, không thể cứ nhìn như vậy, lại tùy ý Thư Tuân tự phát triển tiếp, cảm giác y sẽ cang ngày cáng cách xa hắn.

“Tăng trưởng danh vọng.” Máy học tập đáp.

Trừ lần từng cứu người kia làm danh vọng của Vệ Thư Tuân tăng mạnh ra, lúc sau rời xa truyền thông, danh vọng liền hạ xuống, hiện tại cũng chỉ có chút danh vọng trong trường thôi, cũng không có tác dụng gì.

Chu Tuyền trầm ngâm một lát, hỏi: “Trước đó mi có đề cập, Thư Tuân gặp được một người đại diện của Giải trí Hoàn Thiên?”

“Đúng vậy.”

“Giải trí Hoàn Thiên có người quen của ta, để Thư Tuân vào giới giải trí đi.”

Kỳ thực lấy độc chiếm dục của Chu Tuyền, hận không thể khiến Thư Tuân mỗi ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm, thật sự không muốn đứng dưới đèn huỳnh quang mà trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng đây là cách nhanh nhất giúp Thư Tuân tăng trưởng danh vọng, khôi phục thân thể, Chu Tuyền tuyệt đối không hi vọng Thư Tuân thật sự biến thành hệ cấm dục.

“Giới giải trí?” Máy học tập phát ra nghi vấn.

“Giới giải trí tăng trưởng danh vọng không phải càng mau sao?”

“Minh tinh và vĩ nhân không liên quan.”

“Giới giải trí cũng có vĩ nhân.” Chu Tuyền mở máy tính ra, giới thiệu cho máy học tập một ít nghệ thuật gia đã qua đời trong giới giải trí. Có một số nghệ thuật gia có cống hiến quá trọng đại ở lĩnh vực âm nhạc hoặc điện ảnh, cho nên sau khi họ qua đời hơn mười năm, vào ngày họ mất, các đài truyền hình vẫn tổ chức chuyên đề kỷ niệm đặc biệt.

Phương diện nào đó mà nói, nói bọn họ là “Vĩ nhân” cũng không đủ.

“Nhưng mà…” Máy học tập có chút chần chờ: “Vệ Thư Tuân đã có con đường phải đi.”

“Ta không tính ép Thư Tuân làm luôn trong giới.” Chỉ cần có thể đạt tới danh vọng làm cho thân thể Thư Tuân khôi phục là được, nhưng cái này không cần thiết giải thích với máy học tập: “Mi không thấy nên cho Thư Tuân nếm thử thêm các loại sinh hoạt sao? Có lẽ có con đường thành vĩ nhân càng thích hợp hơn, không thử làm sao biết Thư Tuân càng thích từ con đường nào để trở thành vĩ nhân?”

“Nói cũng phái.” Máy học tập vận hành một hồi rồi tuyên bố nhiệm vụ cho Vệ Thư Tuân.

Vệ Thư Tuân: Nhiệm vụ, tiến vào giới giải trí, trở thành minh tinh.

Chu Tuyền: Nhiệm vụ, phụ trợ Vệ Thư Tuân tiến vào giới giải trí.

Lúc này Vệ Thư Tuân đang bị Diệp Thành Thiên lôi kéo nhìn tiến triển thực nghiệm của anh, đột nhiên nhận được nhiệm vụ vô cớ máy học tập tuyên bố, nhịn không được mắng một tiếng: “Đây là cái gì vậy?”

Diệp Thành Thiên đang giới thiệu cho Vệ Thư Tuân về kỹ thuật “Microlens”(tế bào vi thấu kính) trong thực nghiệm, đột nhiên nghe y mắng như vậy, không khỏi ngẩn người: “Thư Tuân, có vấn đề gì?”

Vệ Thư Tuân vội xua tay: “Xin lỗi, anh Diệp, không phải nói anh, anh tiếp tục.”

“Không đúng!” Diệp Thành Thiên giận tái mặt: “Em là nhìn anh nói “Cái gì vậy”, cả hai đều là làm kỹ thuật, có vấn đề gì em phải nói, tổng thể ống đơn của vi thấu kính không đúng chỗ nào?”

Vệ Thư Tuân nhức đầu, ra sức lắc đầu: “Không có, không có vấn đề gì hết, anh Diệp nghiên cứu thực chính xác a!”

Nhưng câu này căn bản không thể làm Diệp Thành Thiên vừa lòng, anh tuy hiền nhưng ở phương diện nghiên cứu cũng rất bướng bỉnh, hơn nữa Vệ Thư Tuân còn lấy một cái giọng hơi ghét bỏ kia nói nghiên cứu của anh là “Cái gì vậy”. nghiên cứu này là hạng mục cá nhân đầu tiên của Diệp Thành Thiên, giống như con ruột của anh vậy, nếu là nhà đầu tư không hiểu kỹ thuật nói vậy, Diệp Thành Thiên cũng nhịn. Nhưng Vệ Thư Tuân ghét bỏ như vậy, Diệp Thành Thiên nhất định phải hỏi cho ra nguyên nhân.

Vệ Thư Tuân quả thực muốn khóc, tuy xin lỗi lần nữa, nhưng anh Diệp căn bản không tin y đang nói thật, ngược lại cho rằng y có thể phát hiện sai lầm lớn trong nghiên cứu của mình, lại sợ mất lòng không chịu nói, vì thế lại càng không buông tha mà níu y không bỏ.

Vệ Thư Tuân làm sao nói được ra cái gì, chỉ có thể xin máy học tập giúp đỡ. màn hình của Máy học tập lóe lóe, nhiệm vụ làm minh tinh cứ chớp tắt chớp tắt trước mắt Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ chửi nhỏ: “Tao biết tao biết, sẽ hoàn thành mà, cho tao tài liệu mới về vi thấu kính mau.”

Tài liệu của máy học tập tự nhiên càng thêm tiên tiến, Vệ Thư Tuân làm bộ khó xử tự hỏi một hồi, thực tế là đang xem tài liệu, sau đó nói: “Anh Diệp, kỳ thực em cảm thấy kỹ thuật vi thấu kính dùng tổng thể ống đơn, cũng không thể đạt tới hình ảnh vào mắt tối ưu, anh có thử qua phương pháp thấu xạ tán sắc chưa, nếu đạt đến được giá trị khớp nối, hình như có thể tăng cường hình ảnh phản xạ của vi thấu kính… hình như có Giáo sư Triệu nói qua…”

Vệ Thư Tuân lại đổ hết cho Giáo sư Triệu, dù sao Giáo sư Triệu dạy y nhiều như vậy, khẳng định không nhớ mình nói qua câu nào.

Diệp Thành Thiên ngồi thẳng người dậy, cẩn thận nghe hết lời Vệ Thư Tuân nói, cúi đầu trầm tư một hồi, tiếp đó lấy qua một chiếc bút bắt đầu tính toán công thức, càng viết càng hưng phấn: “Không sai không sai, vi thấu kính có thể dùng thấu xạ tán sắc, anh ngốc quá, sao lại không nghĩ đến chứ!” Sau đó ném bút, bắt lấy vai Vệ Thư Tuân mà lắc mạnh: “Thư Tuân, em quá tuyệt vời, nghiên cứu của anh có thể càng tiến thêm một bước, mau, chúng ta lập tức thực nghiệm!”

“Hả? bây giờ?”

“Đương nhiên!”

“Nhưng ăn cơm…”

“Không có thời gian!”

Cùng anh Diệp hoàn thành thực nghiệm đã tới hơn mười một giờ tối, Vệ Thư Tuân bụng đói rột rột mà tùy tiện mua mấy ổ bánh mì trong tiệm ăn vặt của trường gặm, trở lại phòng lập tức nằm bẹp xuống ngủ, ngay cả tắm rửa cũng không có sức đi.

Sau đó lại là hai ngày bình thản trôi qua, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tuyền: “Thư Tuân, chuyện giới giải trí anh đã an bài tốt cho em, hôm nay em có thời gian không? Anh đi đón em.”

Vệ Thư Tuân nhìn thời khóa biểu một cái, buổi chiều chỉ có môn 《Nguyên lý điều khiển tự động》, không phải quá quan trọng, cúp một tiết cũng không sao: “12h đến 19h đều rảnh, sau 19h em có tiết.”

“… Tốt.”

Chu Tuyền kỳ thực cũng vất vả lắm mới dành ra thời gian, còn tốn thời gian cả ngày thuyết phục cao tầng của Giải trí Hoàn Thiên, dì út của hắn lấy hợp đồng hậu đãi ký kết với Thư Tuân, còn điều tra người đại diện của Thư Tuân là loại người gì, xác định ông ta sẽ không gây phiền hà cho Thư Tuân, còn giúp Thư Tuân lựa chọn từng mục hợp đồng tốt nhất, cuối cùng mới liên hệ y. Nhưng việc này hắn sẽ không nói với Thư Tuân, chỉ yên lặng lái xe đến trường đón.

Dì út của Chu Tuyền là một trong những cổ đông của Giải trí Hoàn Thiên, lúc trước cũng đã gặp Vệ Thư Tuân ở Chu gia. Đối với ân nhân cứu mạng của cháu trai, bà vẫn rất có hảo cảm, nghe nói y muốn vào giới giải trí, không chút do dự đã chấp nhận. Cho dù bộ dạng khó coi, nể mặt là ân nhân cứu mạng bà cũng giúp, huống chi chỉ số sắc đẹp của Vệ Thư Tuân hoàn toàn không thua tiểu sinh đang nổi, lăng xê y căn bản không cần phí bao nhiêu tài nguyên cả.

Người đại diện cũng là Trương Khải ngày đó gặp, giờ ông đối mặt Vệ Thư Tuân không còn dáng vẻ dào dạt đắc ý nữa, mà là mang theo chút lấy lòng. Dù sao ông chủ lớn nói, nếu Vệ Thư Tuân không vui, người đại diện là ông cũng khỏi làm nữa.

Cho dù không rõ lắm hợp đồng trong giới giải trí là thế nào, Vệ Thư Tuân vẫn có thể nhìn ra được ưu đãi và trình độ tự do của phần hợp đồng này, hơn nữa kì hạn chỉ có một năm, một năm sau là thế nào có thể tự do quyết định ký tiếp hay không.

Vệ Thư Tuân nhìn về phía Chu Tuyền, thấy Chu Tuyền gật đầu, nói: “Anh xem rồi, không thành vấn đề.” Vệ Thư Tuân mới ký.

Ngồi xe qua lại cộng thêm thời gian ký ước, đã mất hơn hai tiếng, hiếm khi gặp nhau, Chu Tuyền không muốn lãng phí thời gian, lôi kéo Vệ Thư Tuân cùng nhau về nhà ăn cơm. Trình độ nấu ăn của Chu Tuyền còn chưa luyện tốt, Vệ Thư Tuân thì cái gì cũng không biết, nhưng hai người cùng ra siêu thị mua đồ ăn, cùng vụng về nấu nướng trong bếp, vẫn làm cho Chu Tuyền cảm thấy hạnh phúc. Giống như vợ chồng… Vì thế không khỏi kéo chậm tiến độ nấu nướng. Sau đó, đồ ăn cháy khét.

Mua đồ ăn thêm nấu cơm, chuẩn bị vân vân vậy mà đã hơn 5h chiều, Vệ Thư Tuân bảy giờ phải lên lớp, vì thế hai người bưng lấy bát cơm chưa chín kỹ ăn với đồ ăn đã khét, vội vàng ăn xong, vội vàng lái xe về Đại học A.

Dọc theo đường đi Chu Tuyền đều mặt không đổi sắc, kỳ thực trong lòng cực kỳ mất mát.

Thật vất vả gặp nhau một lần, cái gì cũng chưa làm tốt, còn thiếu chút nữa làm Thư Tuân lên lớp muộn, lấy mức độ bận rộn hiện tại của Thư Tuân, lần sau muốn hẹn y ra ngoài, y còn chịu ra không? Đậu xe lại ngoài ký túc xá, Chu Tuyền rầu rĩ nói: “Tới rồi.”

Vệ Thư Tuân cởi bỏ dây an toàn, không lập tức xuống xe, nhìn nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý liền vươn người qua hôn lên khóe miệng Chu Tuyền một cái: “Cảm ơn.”

Tuy Chu Tuyền chưa bao giờ nói, nhưng cái y làm vì mình, Vệ Thư Tuân biết mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện