Dưới trạng thái không có mệnh lệnh nào khác, người máy sinh vật nano lấy bảo vệ thân thể chủ nhân là nguyên tắc tối cao. Trong khoảnh khắc Chu Tuyền trúng đạn, chúng lập tức tiến hành chữa trị vết thương. Để bổ khuyết thân thể bị phá hư, người máy nano tự động phân giải thành tế bào khuếch tán chữa trị. Nếu không phải lượng người máy trong cơ thể Chu Tuyền không đủ, nói không chừng Chu Tuyền cả phòng cấp cứu cũng không cần vào, trực tiếp phục hồi ngay tại chỗ —— may quá, không thì Chu Tuyền có lẽ còn cần đi sở nghiên cứu một chuyến.

Vệ Thư Tuân vốn cũng không định dùng người máy sinh vật nano uy hiếp Chu Tuyền, nghe hắn được cứu liền vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá!”

Chu Tuyền còn chưa tỉnh, ngoài phòng chăm sóc đặc biệt đứng đầy người của Chu gia, Vệ Thư Tuân đi qua, khom lưng chào hỏi Chu lão. Chu lão vì chuyện của cháu trai đã khẩn trương hơn bốn tiếng đồng hồ, lúc này trầm tĩnh lại, mặt vẫn mang theo nét mỏi mệt. Ông gật gật đầu với Vệ Thư Tuân, nói “Thư Tuân, cám ơn cậu tới thăm Tiểu Tuyền, có thời gian thì…” còn chưa dứt lời, người đã ngã ập xuống.

Ông vốn đứng ở phía trước nhất, mọi người vì thấy sắc mặt ông nghiêm túc, đều giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có một đứa cháu nhỏ dắt tay ông. Lúc này đột nhiên ngã xuống, may mà Vệ Thư Tuân đứng gần, vươn tay đỡ lấy, mọi người lại hoang mang rối loạn đi gọi bác sĩ, một thanh niên tuổi xấp xỉ Chu Tuyền vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân, cảm kích mà nói “Cám ơn, hôm nào lại chính thức cảm ơn cậu!”

“Không cần…” còn chưa dứt lời, người nọ đã chạy mất tiêu.

Hôm sau Vệ Thư Tuân nhận được thông báo của Hứa Nguyên Quân, biết Chu Tuyền đã tỉnh lại, lập tức đón xe đến thăm. Chu Tuyền đã được chuyển qua phòng đơn bình thường, lúc Vệ Thư Tuân tìm đến đã bị hai vệ vệ ngoài cửa ngăn lại.

Trong phòng, Hứa Nguyên Quân tay cầm máy tính bảng, đối diện Chu Tuyền “Tôi tra rồi, tuy rất bí mật, nhưng sau lưng quan quân phụ trách áp giải phạm nhân có bóng dáng Lâm gia.”

Chu Tuyền nheo mắt lại, cứ việc sắc mặt tái nhợt, nhưng nét sắc lạnh trong mắt không yếu bớt nửa phần: “Lâm gia, vì cái gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Hứa Nguyên Quân nhún nhún vai: “Có lẽ bên trên có mâu thuẫn gì đó, anh có thể hỏi Chu lão thử.”

“Ừ, tôi biết.” Chu Tuyền nhắm mắt lại, che khuất sát ý trong lòng.

Y không phải người sơ suất, nhưng cho dù là ai cũng không nghĩ tới Lâm gia sẽ đột nhiên hạ sát thủ. Hai nhà tuy lập trường chính trị hơi bất đồng, nhưng chưa từng có mâu thuẫn lớn, thậm chí từng có quan hệ hợp tác không tồi. Nhiệm vụ lần này chỉ đơn giản là áp giải phạm nhân, nhưng súng của tên phạm nhân từ đâu ra, binh lính phụ trách kiểm tra là ai, người trông giữ đến khi được tiếp nhận là ai, cấp trên là ai, trên đường đã phát sinh chuyện gì. Kéo tơ lột kén, tuy không có chứng cớ xác thực, nhưng đã có thể nhắm thẳng vào Lâm gia.

Đương nhiên, một nguyên nhân khác cũng là hành động lần này quá vội vàng, hệt như là mệnh lệnh đột nhiên quyết định, cho nên lưu lại không ít manh mối.

Nhưng bất kể là nguyên nhân và lý do nào, Chu Tuyền cũng sẽ không để yên! Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, một vệ vệ tiến hành, hỏi: “Đội trưởng Chu, có một người tên Vệ Thư Tuân tới thăm ngài.”

“Cho cậu ấy vào đi.” Chu Tuyền gật đầu, Hứa Nguyên Quân thu hồi máy tính, hai người khôi phục bộ dáng bình thường.

Vệ Thư Tuân suy ngẫm cả đêm, quyết định nói chân tướng “Tương lai” cho Chu Tuyền. Đương nhiên, chuyện của y thì khỏi nói đi, chỉ là phải để Chu Tuyền hiểu, hắn ở tương lai đó sớm đã chết, mà hiện tại đại khái là kết quả “Lịch sử” đang sửa đúng lại. Một thằng cốc ké như y có chết không cũng không ai để ý, mà Chu Tuyền có vẻ sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị tương lai. Về công về tư, Vệ Thư Tuân đều không muốn Chu Tuyền chết.

Đem một túi hoa quả đặt trên đầu giường, Vệ Thư Tuân hỏi thăm vết thương của Chu Tuyền, liền ngồi ở một bên. Do dự trong mắt y cũng không rõ ràng, nhưng không lừa được Chu Tuyền và Hứa Nguyên Quân, nhìn ra được y có chuyện muốn nói với Chu Tuyền, nhưng lại do dự không quyết. Hứa Nguyên Quân đứng lên, cười nói “Ngồi lâu như vậy, tôi cũng nên về trường, vậy hôm nay làm phiền Thư Tuân ở lại chăm sóc anh đi!” Lại vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân: “Người lớn đều không có thời gian, vốn hôm nay là do anh chăm Chu Tuyền, nhưng em đã đến, anh liền thuận tiện lén làm biếng thôi, Bye!”

“Hả? Được, tạm biệt.” Vệ Thư Tuân cầu còn không được, tiễn Hứa Nguyên Quân đi xong, trực tiếp khóa cửa lại.

Đi về đến trước giường bệnh, Vệ Thư Tuân cùng Chu Tuyền nhìn nhau, nghiêm túc hỏi: “Chu Tuyền, giờ ý thức anh rõ ràng không?”

“Đương nhiên.” Hiểu được Thư Tuân rốt cục đồng ý thẳng thắn với mình, Chu Tuyền lập tức gật đầu.

“Cái tiếp theo em kể, có lẽ anh khó mà tin được, nhưng…”

“Anh tin cậu.” trong mắt Chu Tuyền chứa đầy kiên định, Vệ Thư Tuân chớp mắt mấy cái, giật mình nhớ tới Chu Tuyền hình như… Thích y? Đồng thời cũng nhớ ra cái hôn sâu dọa hoảng hồn y ngày đó.

Vệ Thư Tuân cú một cái lên đầu mình, hiện tại không phải lúc nghĩ đông tưởng tây: “Chuyện em muốn nói, bắt đầu từ cái đồng hồ anh lấy đi. 19: 30 ngày 25 tháng 1 năm 2016, em cùng tụi bạn đến nhà hàng Hoàng Mân…”

Che giấu về tương lai của mình, Vệ Thư Tuân thẳng thắn hết về tận thế trăm năm sau, cái chết của Chu Tuyền, cùng với chuyện Vệ Thừa, Chu gia, Lâm gia tương lai cho Chu Tuyền. Đương nhiên, y giấu chuyện máy học tập và người máy sinh vật nano, bởi vì giải thích nữa thì phiền lắm, đến bây giờ y còn chưa hiểu máy học tập nấp ở chỗ nào trong đầu y, người máy sinh vật nano là dạng gì cũng càng không rõ. Hơn nữa không hiểu sao, y không muốn để Chu Tuyền biết mình trở thành “con ngoan trò giỏi” như hôm nay là nhờ công lao của máy học tập.

Nhưng công năng cứu Chu Tuyền thì nhất định phải cho hắn biết, nhiều thêm một ân tình, sau này y có bất trắc gì cũng dễ nhờ hắn chăm sóc con cháu y dùm. Nhưng Vệ Thư Tuân gắn cái “Năng lực đặc biệt ” cho Vệ Thừa.

“Em nghi lần này anh bị thương, có lẽ là vì lịch sử tự sửa đúng, may mà trước đó có đặt người máy sinh vật nano vào cơ thể anh, không thì nguy thật.”

Chu Tuyền rũ mi xuống: “Lần này không phải.” Trước có mấy lần đụng phải nguy hiểm có thể là ngoài ý muốn thuần túy, lần này lại là có người làm, nhưng có vẻ mỗi lần đều nhờ Thư Tuân mà hóa hiểm thành lành.

“Cái gì?” Vệ Thư Tuân không nghe rõ, hỏi lại.

“Anh nói, cũng nhờ em, không thì anh thật sự nguy rồi.” Chu Tuyền sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân: “Yên tâm, về sau anh sẽ cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không để mình xảy ra chuyện. Nhưng mà…”  Giọng điệu chuyển đổi, Chu Tuyền đột nhiên nói “Anh cũng lo tính tất yếu của lịch sử, năng lực trước đó em dùng để theo dõi và bảo vệ anh, có thể lại cho anh một lần không?”

“Hả?”

Vệ Thư Tuân còn chưa kịp phản ứng, Chu Tuyền đã dùng tay đè lấy gáy y, tự hỏi tự trả lời luôn “Làm phiền em!” vừa dứt lời, đã ấn Vệ Thư Tuân đè lên người mình, lại môi răng tương giao lần nữa.

Chờ… chờ chút, em chưa nói cho anh thêm một lần, hơn nữa căn bản không cần hôn, chỉ cần cắt một vết thương là được rồi!

“Ưm… A…!” Nhưng miệng lưỡi lại bị xâm nhập dây dưa mút lấy, Vệ Thư Tuân căn bản nói không ra lời, bất đắc dĩ nói với máy học tập trong ý thức “Máy học tập, người máy nano!” Y vốn tính lại chia một ít người máy nano cho Chu Tuyền, nhưng nếu đã hôn, liền trực tiếp làm luôn đi.

“Anh… Anh đủ rồi…!” Thật vất vả Chu Tuyền mới buông ra, Vệ Thư Tuân dùng sức chùi miệng, nói “Nạp, năng lực kia hữu hạn, không phải lần nào cũng có thể cứu anh, anh vẫn thận trọng một chút. Mà đồng hồ đưa lại cho em được chưa?”

Chu Tuyền lắc lắc đầu: “Đồng hồ tạm thời để ở chỗ này của anh trước, anh còn chút chuyện cần xác nhận với Vệ Thừa.”

“Ê!”

“Không phải độc chiếm, xác nhận xong anh sẽ trả lại.” Chu Tuyền trấn an nắm lấy tay Vệ Thư Tuân, vết thương của hắn còn chưa lành, vừa rồi dùng sức giam cầm Thư Tuân mà hôn, miệng vết thương hình như hơi vỡ ra. Nhưng dư vị mỹ vị trong đôi môi, chảy chút máu vẫn là đáng giá.

Vệ Thư Tuân hoài nghi nhìn hắn: “Anh muốn xác nhận cái gì?” “Hắc lịch sử” tương lai của y tuyệt đối không muốn để ai biết, nếu Chu Tuyền muốn hỏi cái này y hạ độc thủ cũng phải bật người đoạt lại.

“Về tương lai, có một chuyện phải xác nhận.” ánh mắt Chu Tuyền lạnh như băng: “Anh muốn biết tương lai Lâm gia đang làm cái gì?”

“A?”

“Đừng lo, Thư Tuân chỉ cần bình an làm một sinh viên bình thường là được rồi.” Chu Tuyền khôi phục nét dịu dàng, mười ngón đan nhau với Vệ Thư Tuân: “Hiện tại cũng được, tương lai cũng được, lúc tận thế đến anh sẽ luôn bảo vệ Thư Tuân.”

“Ai… ai muốn anh bảo vệ!” Vệ Thư Tuân nhảy dựng lên rút tay về, hôn y còn chưa mặt đỏ tim nhảy loạn, mà nghe Chu Tuyền vừa nói như thế cư nhiên cảm thấy nhịp tim gia tốc, nhất định là vì rất muốn có người đảm bảo cho tương lai của y! “Trước khi tận thế đến em chết ngắt rồi, căn bản không có nguy hiểm, anh vẫn tự lo cho mình đi!”

Chiếc đồng hồ được xưng là “Tương lai webcam” kia được Chu Tuyền để vào két sắt tư nhân, để lấy được, Chu Tuyền dọa chạy Vệ Thư Tuân xong xế chiều hôm đó liền kiên trì xuất viện, trực tiếp đi lấy cái đồng hồ. Dựa theo lời của Vệ Thư Tuân mà khởi động tín hiệu kết nối, tiếng bíp bíp trôi qua, cũng không có bất kì đáp lại gì, quả nhiên tín hiệu hai thời không rất khó kết nối.

Thẳng đến buổi tối hôm sau, webcam mới vang lên lần nữa, trải qua hơn mười phút chờ đợi, một bong người dính máu xuất hiện trước mặt Chu Tuyền. Lần này không còn là cái xác không liên quan nữa, mà là bản nhân Vệ Thừa. Nhưng tình huống của hắn thoạt nhìn rất tệ, trên bộ đồ tác chiến dính đầy máu, vài chỗ đã bị máu bết thành cục đen quyện lại.

Chu Tuyền nhíu mày: “Tình trạng của anh thoạt nhìn không tốt mấy, cũng không giống chiến tranh quy mô nhỏ như lần trước anh nói.”

“Không liên quan đến anh.” Vệ Thừa đang ở trong một hang đá thấp lùn, thoạt nhìn hắn đang nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng dưới đất gặm thức ăn gì đó, mấy vũ khí nhìn như súng ống đặt ở vị trí tùy tay có thể lấy. Vệ Thừa gặm thức ăn, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Vệ Thư Tuân đâu?”

“Giờ chỉ có tôi, vốn có vài vấn đề muốn hỏi anh, nhưng trước đó, căn cứ tình trạng của anh, tôi có thể suy đoán là, tương lai của Thư Tuân cũng không tốt lắm?” So với chuyện của mình, Chu Tuyền càng quan tâm Vệ Thư Tuân hơn.

“Cái này hình như chả dính dáng gì tới anh.” Vệ Thừa hiển nhiên cũng không muốn để lộ hắc lịch sử của tổ tiên mình, hắn nguy hiểm nhìn Chu Tuyền, trong mắt hiện lên ánh đỏ: “Tốt nhất anh thật sự có chuyện tìm tôi, nếu không tôi không để ý giúp Vệ Thư Tuân giết người diệt khẩu đâu.”

Chu Tuyền gật gật đầu: “Tôi muốn biết chi tiết lúc anh cướp máy thời gian?”

“A? Anh hỏi cái này làm gì?”

“Bởi vì tôi muốn xác nhận.” Chu Tuyền nheo mắt lại: “Lâm gia của tương lai có đang truyền tin về cho bên này hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện