Lão Lý nói giới thiệu người liền thật sự giới thiệu, như sấm rền gió cuốn ngày hôm sau liền mang theo người đi tìm Lạc Vân Thanh.
Kết quả đi một nửa mới nhớ tới mình còn chưa tới Phúc trang lần nào, mà người ta có lẽ cũng đang bận, cho nên vỗ vỗ đầu lại mang người về nhà, lúc sau nhắn cho Lạc Vân Thanh một tin nhắn, ý tứ đại khái chính là người đã tới rồi, cháu có rảnh thì lại đây phỏng vấn một chút.
Thu được tin nhắn Lạc Vân Thanh cao hứng không thôi, lập tức sắp xếp công việc của mình rồi xuống núi, bộ dáng cao hứng phấn chấn thành công khiến Leonard uống một bình dấm.
"Thật sự tôi không thể đi theo sao?" Không nghĩ tới Lạc Vân Thanh quyết tuyệt như vậy, Leonard chua lòm lần thứ hai chưa từ bỏ ý định hỏi.
Trong lòng vẫn luôn lẩm bẩm, còn không phải là phỏng vấn sao, tôi phỏng vấn rất nhiều người rồi, rất có kinh nghiệm.
Không nghĩ tới Lạc Vân Thanh vẫn lắc đầu như cũ, thực dứt khoát trả lời: "Không được."
Sau đó cậu liếc xéo hắn một cái, tiếp tục nói: "Vừa rồi cậu đáp ứng với tôi sẽ tưới xong mảnh ruộng này mà, hiện tại?"
Được rồi, nghĩ tới việc mình đáp ứng, Leonard mặc kệ có tình nguyện hay không, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Khi khởi động máy nông nghiệp đi ra ngoài ruộng, vốn dĩ cảm thấy cảnh khá đẹp, hiện tại ở trong mắt hắn quả thực chính là khuôn mặt đáng ghét.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, đã đáp ứng với Vân Thanh phải làm xong việc này rồi, vậy chỉ có thể buồn bực vùi đầu vào mà làm.
Con đường ngắn nhất từ Phúc trang tới trấn nhỏ Vân Quế chính là đi từ "Đăng Vân Thê" phía sau núi xuống, nhưng vì đăng vân thê làm từ vật liệu đặc thù không dùng được xe trượt huyền phù, nghĩ tới hơn 1000 bậc thang đá kia, Lạc Vân Thanh cuối cùng vẫn lựa chọn đường vòng mà xuống.
Nhưng bản thân trấn nhỏ Vân Quế và Phúc trang vốn là tương liên, cho nên cho dù đi đường vòng, cậu cũng chỉ đi mất nửa tiếng là đến nhà lão Lý mà thôi.
Đi vào nhà lão Lý, Lạc Vân Thanh tự nhiên thấy được người mà lão Lý đề cử.
Ánh mắt đầu tiên, Lạc Vân Thanh cảm thấy thực kinh diễm, kinh diễm qua đi lại có chút lo lắng y có thể đảm nhận công việc này hay không nữa.
Dù sao người này thoạt nhìn quá yếu, có cảm giác vừa nhìn liền biết y căn bản không chịu được nhiệt!
Phải biết rằng hiện tại Phúc trang của y vừa mới trong giai đoạn khởi đầu, việc rất nhiều, hơn nữa công việc trên núi không thoải mái, cho dù kế toán là việc nhẹ nhàng nhất nhưng lượng công việc kế toán ở đây cũng lớn hơn kế toán ở nơi khác, lại bởi vì cậu trước mắt chỉ định tuyển một nhân viên kế toán thôi, cho nên nhân viên kế toán này phải làm toàn bộ việc tính toán ở Phúc trang.
Cho nên....
Y được không? Có thể là do biểu tình khó xử trên mặt Lạc Vân Thanh quá rõ ràng, cũng có thể là cậu thật lâu chưa mở miệng, người ngồi đối diện cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu khó xử, tiện đà nhẹ nhàng hỏi: "Lạc tiểu tiên sinh là khó xử sao? Kỳ thực ngài không cần khó xử cũng không cần ngại ngùng, nếu cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt ngài có thể nói ra thử xem, như vậy cũng có thể để chúng ta nhìn xem lẫn nhau có thích hợp hay không."
Tuyển người là lựa chọn hai bên chứ không phải lựa chọn một bên!
Đây là lời Úc Tuyên chưa nói xong.
Nghe y nói như vậy, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng hiểu ý tứ hàm xúc trong câu nói của y, trước mắt cũng vui vẻ, dù sao đây cũng là một lựa chọn hai bên, hai bên đều không phải là không phải ngươi là không được, hơn nữa người ta chỉ tính toán làm nửa năm mà thôi, vậy chứng tỏ công việc này đối với y có hay không cũng không sao cả, như vậy nếu không thích hợp chỉ cần có lý do hợp lý từ chối, kỳ thực cũng sẽ không mất cảm tình.
Hơn nữa......
Nhìn cách y ăn mặc, tuy không muốn nói, nhưng Lạc Vân Thanh cũng biết mình đưa ra công việc này người ta căn bản cũng không hiếm lạ, thậm chí có khả năng là từ chối, chỉ là vì mặt mũi, không thể không tới gặp cậu một lần mà thôi.
Nếu như vậy liền dễ làm!
"Úc Tuyên tiên sinh, xin hỏi ngài lúc trước đã từng làm gì?" Lạc Vân Thanh hỏi.
Cậu hỏi chuyện thực bình thường, nhưng hình như lại giống như làm gợi lên ký ức không quá tốt đẹp của người trước mặt, chỉ thấy người nọ ngơ ngẩn một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời: "Tổng giám đốc tài vụ."
Lạc Vân Thanh:??
Khoan đã, tổng giám đốc tài vụ!? Là tổng giám đốc tài vụ mà mình nghĩ sao?
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cùng rất khó lý giải, người có thể làm tới chức tổng giám đốc tài vụ cư nhiên còn đến phỏng vấn công việc tạm bợ nửa năm?
Thế giới này làm sao vậy? Tại sao ta nhìn không hiểu!
Nhìn thấy biểu tình trợn to hai mắt cùng với một tí xíu khó có thể miêu tả, Úc Tuyên lại ôn hòa cười, khuôn mặt tinh xảo giãn ra, cho người ta một loại mỹ cảm sáng ngời trước mắt.
"...."
"Vậy tại sao lại phỏng vấn công việc này?"
"Tới nơi này giải sầu, thuận tiện làm việc hình như cũng không tệ." Úc Tuyên rất thành thật, công việc này vốn dĩ chính là một kết quả trên đường đi giải sầu mà thôi, chỉ là muốn cho bản thân ở trong một hoàn cảnh mới đem tâm tư đặt vào việc khác mà thôi."
Lạc Vân Thanh: "......"
Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giữ y lại, có thể làm được tổng giám đốc tài vụ hẳn là có chút tài năng nhỉ? Ban đầu cậu còn tưởng lão Lý giới thiệu thực tập sinh chứ, hiện tại tới một cái lão đại? Vậy càng tốt nha!
"Có lẽ vừa mới bắt đầu cường độ công việc có chút lớn, vấn đề này ngài có thể tiếp thu không?"
"Cường độ công việc có chút lớn? Ngài chẳng lẽ còn có nông trang hoặc là nhà xưởng khác sao?"
Úc Tuyên có chút kinh ngạc mở miệng, theo sự hiểu biết trong mấy tiếng ngắn ngủi của y mà nói, phần công việc này cường độ cũng không lớn lắm mà.
Dù sao Phúc trang vừa mới bắt đầu triển khai không bao lâu, vấn đề tài vụ tuy có không ít, nhưng với y mà nói tuyệt đối không nhiều lắm, chăm chú một chút, mỗi ngày làm việc nửa ngày là có thể thu phục.
Lạc Vân Thanh: "......"
Sờ sờ cái mũi, y biết bản thân lại nghĩ sai rồi, đại thần mãn cấp giả trang thành tiểu thần đi làm chút việc, sao có thể giống với tiểu thần bị người ngược được chứ, có lẽ những công việc của Phúc trang ở trong mắt y chỉ là một ít việc vặt mà thôi.
"......"
"Vậy hợp tác vui vẻ?"
Suy nghĩ cẩn thận Lạc Vân Thanh vươn tay.
"Hợp tác vui vẻ."
Úc Tuyên cười cười, nắm lấy tay cậu.
"Úc tiên sinh muốn lên Phúc Trang nhìn một chút không?" Tuyển được kế toán cho mình, Lạc Vân Thanh không biết có bao nhiêu vui vẻ, đối mặt với đồng nghiệp ít nhất sẽ làm bạn với mình nửa năm, Lạc Vân Thanh mời y tới địa điểm làm việc sau này tham quan.
Vừa đi vừa giới thiệu về tình hình ở Phúc trang với y, nói một hồi Lạc Vân Thanh mới phát hiện anh trai xinh đẹp này cư nhiên có biết mình, lại còn biết mình là người phát minh "Chất lỏng sinh mệnh thực vật", cho nên...vừa rồi bộ dáng vinh nhục không sợ hãi kia của y thật khiến người lau mắt mà nhìn.
Phải biết rằng mấy ngày nay, Lạc Vân Thanh liền gặp được một đám người lôi kéo làm quen với mình, bọn họ không biết dùng phương pháp gì bắt được phương thức liên hệ của mình, sau đó lì lợm la liếm lôi kéo làm quen với mình, ngay cả một vài người không liên quan, sau khi biết mình là người phát minh ra "Chất lỏng sinh mệnh thực vật" liền có cái nhìn kính trọng với cậu, giống như không làm như vậy liền không biểu hiện được bản thân coi trọng vậy.
"......"
"Làm việc tại Phúc trang đều sẽ cung cấp ăn ở, hiện tại cũng chưa có người vào ở, cho nên phòng trống để lựa chọn rất nhiều, đợi lát nữa anh có thể tự mình chọn một cái phòng mình thích, đương nhiên nếu anh muốn ở với ông Lý bên kia cũng được, phòng đều sẽ giữ lại cho anh, về sau muốn ngủ ở đâu thì ngủ."
"Tôi giới thiệu với anh một chút, tòa nhà này của chúng ta tầng một là phòng lớn còn có phòng công năng, tầng hai là tầng làm văn phòng, cũng nơi làm việc của anh sau này, mà từ tầng ba tới tầng sáu là phòng ở, tổng cộng có 96 gian phòng, đợi lát nữa anh có thể tự mình đi chọn một cái, sau đó nói cho tôi số phòng."
Nghe được có thể tự mình lựa chọn phòng, chỉ thấy Úc Tuyên cười càng dịu dàng.
Y vốn dĩ chỉ nghĩ trốn ở trong nhà chữa thương, có thể do ông nội nhìn không nổi nên bị đưa tới trấn nhỏ Vấn Quế, chờ đi tới nơi này, nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ, cảm nhận được tâm tình của mình hơi nhẹ nhàng thêm một chút, y mới biết được nỗi khổ tâm của ông nội mình.
Lại nói Úc Tuyên đúng là một đứa trẻ đen đủi.
Y yêu một người 10 năm, 10 năm này tình yêu của y với người kia phải gọi là đào tim đào phổi! Có thể cho không thể cho đều đưa ra hết.
Nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là nuôi ra một con sói mắt trắng, thời điểm gian khổ cùng gã phấn đấu, thậm chí dùng tất cả thời gian mình có cho gã, còn gã? Sau khi gã công thành danh toại liền vứt bỏ mình.
Ha hả? Mười năm nha, phong nhã hào hoa mười năm, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm như vậy chứ?
Mười năm qua mặc kệ có bao nhiêu gian khổ y đều chịu đựng, không nghe người khác khuyên can chọn con đường này, mặc kệ trên đường gian nan như nào y cũng không tư cách đi trào phúng đi hối hận, y cũng cho rằng bản thân sẽ không hối hận.
Nhưng cuối cùng thì sao? Y thật sự hối hận, mười năm trả giá! Cũng không bằng người ta quen biết 10 tháng.
............
"Nhanh như vậy đã chọn xong?" Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
Mới ngắn ngủn chưa tới 10 phút đồng hồ mà thôi, Úc Tuyên đã chọn xong phòng? Này không khỏi cũng quá nhanh đi.
"Ừ, nhìn thấy thích liền quyết định."
"Không đi xem phòng khác? Có lẽ sẽ thích hơn đấy?"
"Không cần, tôi thích cái này."
Ánh mắt Úc Tuyên kiên định, ngữ khí nhẹ nhàng cự tuyệt.
Y chọn phòng này vừa vào cửa liền có thể thấy được rừng hoa đào như biển mây hồng nhạt sau núi kia, điều này khiến cho y ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy thích.
"Tôi ngày mai có thể dọn tới đây sao?"
Nghĩ tới cảnh đẹp ở phòng mình, Úc Tuyên hiếm khi có được một loại cảm xúc tên là cao hứng.
Lạc Vân Thanh nghe được y hỏi chuyện này, có chút giật mình.
Phải biết rằng Úc Tuyên là hôm nay vừa mới đến bên này đi? Lập tức liền tiến vào ở, không ở nhà ông Lý vài ngày sao?
Có điều y đã lên tiếng, Lạc Vân Thanh chắc chắn sẽ không từ chối, chỉ là nhịn không được nhắc nhở y phải nói một chút với lão Lý.
Kỳ thực Úc Tuyên người ta cũng là suy xét tới bản thân mình là cái dạng không thích hợp ở chung với người già, tuy y thực chú ý, nhưng đôi khi cảm xúc không khống chế được, trong lúc lơ đãng cũng sẽ toát ra bộ dáng u buồn, điều này khiến cho lão nhân cũng lo lắng theo.
Aiz......, như vậy không bằng dọn lại đây còn hơn.
Bởi vì nói bao cơm, tuy còn chưa chính thức đi làm, nhưng tới giờ cơm trưa, Lạc Vân Thanh mang theo Leonard và Úc Tuyên trở lại trấn nhỏ Vân Quế, cố ý tự mình xuống bếp chiêu đãi Úc Tuyên một phen.
Bữa cơm ngon đến mức Úc Tuyên đều sắp quên mất thương tâm!
Sao lại có loại đồ ăn ăn ngon đến như vậy? Có thể cung cấp thức ăn như như này lao động miễn phí cũng có thể tìm được đi? Nhưng hiện thực cư nhiên là không tuyển được người?
Vì đồ ăn quá ngon, thành công làm Úc Tuyên đem bản thân ăn đến no căng nhịn không được mở miệng nói: "Lão bản, cậu vừa rồi nói với tôi là nghiêm túc à?"
Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, đầy mặt nghi hoặc nhìn y một cái, vừa rồi nói có chút nhiều, cậu cũng không biết y nói chính là việc gì.
"Chính là không tuyển được người ấy."
"Cũng không phải hoàn toàn không tuyển được người, chỉ là tôi không quá vừa lòng với những người đó thôi."
Đặc biệt là làm nông, cậu phi thường không hài lòng! Khiến cho cậu hiện tại đều muốn nhìn một chút xem có cái người máy trí năng nào có thể thay thế nhân lực hay không, bằng không theo tốc độ tuyển người này muốn tuyển tới khi nào mới xong.
Úc Tuyên không hiểu hỏi: "Chỗ cậu nhiều món ngon như vậy còn không có ai chịu tới?"
Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó xòe hai tay nói: "Thật sự không ai tới."
Sau đó nhìn ánh mắt không tin của bọn họ nhịn không được lại lần nữa mở miệng: "Đồ ăn có ngon cũng vô dụng, tôi cũng không thể ở trên thông báo tuyển dụng tiện thể phát video nấu cơm, nói cho bọn họ đồ ăn nơi này có bao nhiêu ngon phải không?"
Không nghĩ nghe thấy những lời này của cậu, Úc Tuyên và Leonard hai người vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Nhìn biểu tình không nói đùa của hai người, Lạc Vân Thanh vẻ mặt mộng bức.
Khoan đã, các ngươi không phải là nghiêm túc chứ? Hiện tại thông báo tuyển dụng còn có tao thao tác như vậy sao?
Sự thật chứng minh hiện tại thông báo tuyển dụng thật sự có tao thao tác như vậy, lại còn có càng tao thao tác hơn nữa!
Được hai người nhắc nhở, Lạc Vân Thanh nửa tin nửa ngờ tiêu tiền mua một khuôn mẫu quảng cáo thông báo tuyển dụng khác, tuy rằng giá cả tăng cao, nhưng tiền này tiêu cũng thực đáng giá, vì khuôn mẫu này không chỉ có đủ loại in ấn tinh mỹ có thể lựa chọn, còn có thể đăng video, thậm chí còn cung cấp cấp các loại số liệu phúc lợi gì đó của người tuyển dụng, đương nhiên quan trọng nhất là chỉ cần nguyện ý tiêu tiền, khi quảng cáo thông báo tuyển dụng có thể dễ dàng lên trang đầu, càng dễ bị người nhìn thấy được.
Lạc Vân Thanh:......
Cho nên nói tôi lúc trước là đang làm xằng làm bậy phải không? Sau đó phương thức đi tìm công ty thông báo tuyển dụng cũng là lạc hậu?
Từ khi nào việc chuyên môn đã không thể giao cho người có chuyên môn xử lý thế??
Càng nghe hai người phun tào, tâm Lạc Vân Thanh càng lạnh lẽo, trách không được bản thân không tuyển được người, thì ra dùng sai phương pháp rồi.
Mang theo trái tim tan nát thành nhiều mảnh nhỏ, Lạc Vân Thanh tốn cả một buổi chiều làm một bữa tiệc lớn.
Mặc kệ là cơm Tây, hay là đồ ăn Trung Quốc, mặc kệ là điểm tâm ngọt hay là chè, cứ gọi là muốn cái gì có cái đó....
Sườn bò chiên, sườn dê nướng, sườn heo xào chua ngọt, cá rán, cá hầm cải chua, thịt kho tàu, bánh hoa quế thủy tinh, sữa đông hai tầng, gừng pha sữa....
Toàn bộ tính lên ước chừng 30 món!
Không nói tới người nấu ăn thế nào, hai người quay chụp đã thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Đặc biệt là Úc Tuyên, vốn đang mang theo chút u buồn nhỏ, nhưng hiện tại? Nhìn một buổi trưa mỹ thực, trong lòng y căn bản đã không còn tên cặn bã kia, tất cả đều bị mỹ thực của Lạc Vân Thanh nhét đầy.
Nhưng Úc Tuyên vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, biết những việc này đều là vì thông báo tuyển dụng, cho nên sau khi quay chụp xong đem video xử lý tốt đăng lên trang web thông báo tuyển dụng mới chạy đi ăn đồ ăn.
Kết quả đi một nửa mới nhớ tới mình còn chưa tới Phúc trang lần nào, mà người ta có lẽ cũng đang bận, cho nên vỗ vỗ đầu lại mang người về nhà, lúc sau nhắn cho Lạc Vân Thanh một tin nhắn, ý tứ đại khái chính là người đã tới rồi, cháu có rảnh thì lại đây phỏng vấn một chút.
Thu được tin nhắn Lạc Vân Thanh cao hứng không thôi, lập tức sắp xếp công việc của mình rồi xuống núi, bộ dáng cao hứng phấn chấn thành công khiến Leonard uống một bình dấm.
"Thật sự tôi không thể đi theo sao?" Không nghĩ tới Lạc Vân Thanh quyết tuyệt như vậy, Leonard chua lòm lần thứ hai chưa từ bỏ ý định hỏi.
Trong lòng vẫn luôn lẩm bẩm, còn không phải là phỏng vấn sao, tôi phỏng vấn rất nhiều người rồi, rất có kinh nghiệm.
Không nghĩ tới Lạc Vân Thanh vẫn lắc đầu như cũ, thực dứt khoát trả lời: "Không được."
Sau đó cậu liếc xéo hắn một cái, tiếp tục nói: "Vừa rồi cậu đáp ứng với tôi sẽ tưới xong mảnh ruộng này mà, hiện tại?"
Được rồi, nghĩ tới việc mình đáp ứng, Leonard mặc kệ có tình nguyện hay không, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Khi khởi động máy nông nghiệp đi ra ngoài ruộng, vốn dĩ cảm thấy cảnh khá đẹp, hiện tại ở trong mắt hắn quả thực chính là khuôn mặt đáng ghét.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, đã đáp ứng với Vân Thanh phải làm xong việc này rồi, vậy chỉ có thể buồn bực vùi đầu vào mà làm.
Con đường ngắn nhất từ Phúc trang tới trấn nhỏ Vân Quế chính là đi từ "Đăng Vân Thê" phía sau núi xuống, nhưng vì đăng vân thê làm từ vật liệu đặc thù không dùng được xe trượt huyền phù, nghĩ tới hơn 1000 bậc thang đá kia, Lạc Vân Thanh cuối cùng vẫn lựa chọn đường vòng mà xuống.
Nhưng bản thân trấn nhỏ Vân Quế và Phúc trang vốn là tương liên, cho nên cho dù đi đường vòng, cậu cũng chỉ đi mất nửa tiếng là đến nhà lão Lý mà thôi.
Đi vào nhà lão Lý, Lạc Vân Thanh tự nhiên thấy được người mà lão Lý đề cử.
Ánh mắt đầu tiên, Lạc Vân Thanh cảm thấy thực kinh diễm, kinh diễm qua đi lại có chút lo lắng y có thể đảm nhận công việc này hay không nữa.
Dù sao người này thoạt nhìn quá yếu, có cảm giác vừa nhìn liền biết y căn bản không chịu được nhiệt!
Phải biết rằng hiện tại Phúc trang của y vừa mới trong giai đoạn khởi đầu, việc rất nhiều, hơn nữa công việc trên núi không thoải mái, cho dù kế toán là việc nhẹ nhàng nhất nhưng lượng công việc kế toán ở đây cũng lớn hơn kế toán ở nơi khác, lại bởi vì cậu trước mắt chỉ định tuyển một nhân viên kế toán thôi, cho nên nhân viên kế toán này phải làm toàn bộ việc tính toán ở Phúc trang.
Cho nên....
Y được không? Có thể là do biểu tình khó xử trên mặt Lạc Vân Thanh quá rõ ràng, cũng có thể là cậu thật lâu chưa mở miệng, người ngồi đối diện cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu khó xử, tiện đà nhẹ nhàng hỏi: "Lạc tiểu tiên sinh là khó xử sao? Kỳ thực ngài không cần khó xử cũng không cần ngại ngùng, nếu cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt ngài có thể nói ra thử xem, như vậy cũng có thể để chúng ta nhìn xem lẫn nhau có thích hợp hay không."
Tuyển người là lựa chọn hai bên chứ không phải lựa chọn một bên!
Đây là lời Úc Tuyên chưa nói xong.
Nghe y nói như vậy, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng hiểu ý tứ hàm xúc trong câu nói của y, trước mắt cũng vui vẻ, dù sao đây cũng là một lựa chọn hai bên, hai bên đều không phải là không phải ngươi là không được, hơn nữa người ta chỉ tính toán làm nửa năm mà thôi, vậy chứng tỏ công việc này đối với y có hay không cũng không sao cả, như vậy nếu không thích hợp chỉ cần có lý do hợp lý từ chối, kỳ thực cũng sẽ không mất cảm tình.
Hơn nữa......
Nhìn cách y ăn mặc, tuy không muốn nói, nhưng Lạc Vân Thanh cũng biết mình đưa ra công việc này người ta căn bản cũng không hiếm lạ, thậm chí có khả năng là từ chối, chỉ là vì mặt mũi, không thể không tới gặp cậu một lần mà thôi.
Nếu như vậy liền dễ làm!
"Úc Tuyên tiên sinh, xin hỏi ngài lúc trước đã từng làm gì?" Lạc Vân Thanh hỏi.
Cậu hỏi chuyện thực bình thường, nhưng hình như lại giống như làm gợi lên ký ức không quá tốt đẹp của người trước mặt, chỉ thấy người nọ ngơ ngẩn một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời: "Tổng giám đốc tài vụ."
Lạc Vân Thanh:??
Khoan đã, tổng giám đốc tài vụ!? Là tổng giám đốc tài vụ mà mình nghĩ sao?
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cùng rất khó lý giải, người có thể làm tới chức tổng giám đốc tài vụ cư nhiên còn đến phỏng vấn công việc tạm bợ nửa năm?
Thế giới này làm sao vậy? Tại sao ta nhìn không hiểu!
Nhìn thấy biểu tình trợn to hai mắt cùng với một tí xíu khó có thể miêu tả, Úc Tuyên lại ôn hòa cười, khuôn mặt tinh xảo giãn ra, cho người ta một loại mỹ cảm sáng ngời trước mắt.
"...."
"Vậy tại sao lại phỏng vấn công việc này?"
"Tới nơi này giải sầu, thuận tiện làm việc hình như cũng không tệ." Úc Tuyên rất thành thật, công việc này vốn dĩ chính là một kết quả trên đường đi giải sầu mà thôi, chỉ là muốn cho bản thân ở trong một hoàn cảnh mới đem tâm tư đặt vào việc khác mà thôi."
Lạc Vân Thanh: "......"
Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giữ y lại, có thể làm được tổng giám đốc tài vụ hẳn là có chút tài năng nhỉ? Ban đầu cậu còn tưởng lão Lý giới thiệu thực tập sinh chứ, hiện tại tới một cái lão đại? Vậy càng tốt nha!
"Có lẽ vừa mới bắt đầu cường độ công việc có chút lớn, vấn đề này ngài có thể tiếp thu không?"
"Cường độ công việc có chút lớn? Ngài chẳng lẽ còn có nông trang hoặc là nhà xưởng khác sao?"
Úc Tuyên có chút kinh ngạc mở miệng, theo sự hiểu biết trong mấy tiếng ngắn ngủi của y mà nói, phần công việc này cường độ cũng không lớn lắm mà.
Dù sao Phúc trang vừa mới bắt đầu triển khai không bao lâu, vấn đề tài vụ tuy có không ít, nhưng với y mà nói tuyệt đối không nhiều lắm, chăm chú một chút, mỗi ngày làm việc nửa ngày là có thể thu phục.
Lạc Vân Thanh: "......"
Sờ sờ cái mũi, y biết bản thân lại nghĩ sai rồi, đại thần mãn cấp giả trang thành tiểu thần đi làm chút việc, sao có thể giống với tiểu thần bị người ngược được chứ, có lẽ những công việc của Phúc trang ở trong mắt y chỉ là một ít việc vặt mà thôi.
"......"
"Vậy hợp tác vui vẻ?"
Suy nghĩ cẩn thận Lạc Vân Thanh vươn tay.
"Hợp tác vui vẻ."
Úc Tuyên cười cười, nắm lấy tay cậu.
"Úc tiên sinh muốn lên Phúc Trang nhìn một chút không?" Tuyển được kế toán cho mình, Lạc Vân Thanh không biết có bao nhiêu vui vẻ, đối mặt với đồng nghiệp ít nhất sẽ làm bạn với mình nửa năm, Lạc Vân Thanh mời y tới địa điểm làm việc sau này tham quan.
Vừa đi vừa giới thiệu về tình hình ở Phúc trang với y, nói một hồi Lạc Vân Thanh mới phát hiện anh trai xinh đẹp này cư nhiên có biết mình, lại còn biết mình là người phát minh "Chất lỏng sinh mệnh thực vật", cho nên...vừa rồi bộ dáng vinh nhục không sợ hãi kia của y thật khiến người lau mắt mà nhìn.
Phải biết rằng mấy ngày nay, Lạc Vân Thanh liền gặp được một đám người lôi kéo làm quen với mình, bọn họ không biết dùng phương pháp gì bắt được phương thức liên hệ của mình, sau đó lì lợm la liếm lôi kéo làm quen với mình, ngay cả một vài người không liên quan, sau khi biết mình là người phát minh ra "Chất lỏng sinh mệnh thực vật" liền có cái nhìn kính trọng với cậu, giống như không làm như vậy liền không biểu hiện được bản thân coi trọng vậy.
"......"
"Làm việc tại Phúc trang đều sẽ cung cấp ăn ở, hiện tại cũng chưa có người vào ở, cho nên phòng trống để lựa chọn rất nhiều, đợi lát nữa anh có thể tự mình chọn một cái phòng mình thích, đương nhiên nếu anh muốn ở với ông Lý bên kia cũng được, phòng đều sẽ giữ lại cho anh, về sau muốn ngủ ở đâu thì ngủ."
"Tôi giới thiệu với anh một chút, tòa nhà này của chúng ta tầng một là phòng lớn còn có phòng công năng, tầng hai là tầng làm văn phòng, cũng nơi làm việc của anh sau này, mà từ tầng ba tới tầng sáu là phòng ở, tổng cộng có 96 gian phòng, đợi lát nữa anh có thể tự mình đi chọn một cái, sau đó nói cho tôi số phòng."
Nghe được có thể tự mình lựa chọn phòng, chỉ thấy Úc Tuyên cười càng dịu dàng.
Y vốn dĩ chỉ nghĩ trốn ở trong nhà chữa thương, có thể do ông nội nhìn không nổi nên bị đưa tới trấn nhỏ Vấn Quế, chờ đi tới nơi này, nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ, cảm nhận được tâm tình của mình hơi nhẹ nhàng thêm một chút, y mới biết được nỗi khổ tâm của ông nội mình.
Lại nói Úc Tuyên đúng là một đứa trẻ đen đủi.
Y yêu một người 10 năm, 10 năm này tình yêu của y với người kia phải gọi là đào tim đào phổi! Có thể cho không thể cho đều đưa ra hết.
Nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là nuôi ra một con sói mắt trắng, thời điểm gian khổ cùng gã phấn đấu, thậm chí dùng tất cả thời gian mình có cho gã, còn gã? Sau khi gã công thành danh toại liền vứt bỏ mình.
Ha hả? Mười năm nha, phong nhã hào hoa mười năm, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm như vậy chứ?
Mười năm qua mặc kệ có bao nhiêu gian khổ y đều chịu đựng, không nghe người khác khuyên can chọn con đường này, mặc kệ trên đường gian nan như nào y cũng không tư cách đi trào phúng đi hối hận, y cũng cho rằng bản thân sẽ không hối hận.
Nhưng cuối cùng thì sao? Y thật sự hối hận, mười năm trả giá! Cũng không bằng người ta quen biết 10 tháng.
............
"Nhanh như vậy đã chọn xong?" Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
Mới ngắn ngủn chưa tới 10 phút đồng hồ mà thôi, Úc Tuyên đã chọn xong phòng? Này không khỏi cũng quá nhanh đi.
"Ừ, nhìn thấy thích liền quyết định."
"Không đi xem phòng khác? Có lẽ sẽ thích hơn đấy?"
"Không cần, tôi thích cái này."
Ánh mắt Úc Tuyên kiên định, ngữ khí nhẹ nhàng cự tuyệt.
Y chọn phòng này vừa vào cửa liền có thể thấy được rừng hoa đào như biển mây hồng nhạt sau núi kia, điều này khiến cho y ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy thích.
"Tôi ngày mai có thể dọn tới đây sao?"
Nghĩ tới cảnh đẹp ở phòng mình, Úc Tuyên hiếm khi có được một loại cảm xúc tên là cao hứng.
Lạc Vân Thanh nghe được y hỏi chuyện này, có chút giật mình.
Phải biết rằng Úc Tuyên là hôm nay vừa mới đến bên này đi? Lập tức liền tiến vào ở, không ở nhà ông Lý vài ngày sao?
Có điều y đã lên tiếng, Lạc Vân Thanh chắc chắn sẽ không từ chối, chỉ là nhịn không được nhắc nhở y phải nói một chút với lão Lý.
Kỳ thực Úc Tuyên người ta cũng là suy xét tới bản thân mình là cái dạng không thích hợp ở chung với người già, tuy y thực chú ý, nhưng đôi khi cảm xúc không khống chế được, trong lúc lơ đãng cũng sẽ toát ra bộ dáng u buồn, điều này khiến cho lão nhân cũng lo lắng theo.
Aiz......, như vậy không bằng dọn lại đây còn hơn.
Bởi vì nói bao cơm, tuy còn chưa chính thức đi làm, nhưng tới giờ cơm trưa, Lạc Vân Thanh mang theo Leonard và Úc Tuyên trở lại trấn nhỏ Vân Quế, cố ý tự mình xuống bếp chiêu đãi Úc Tuyên một phen.
Bữa cơm ngon đến mức Úc Tuyên đều sắp quên mất thương tâm!
Sao lại có loại đồ ăn ăn ngon đến như vậy? Có thể cung cấp thức ăn như như này lao động miễn phí cũng có thể tìm được đi? Nhưng hiện thực cư nhiên là không tuyển được người?
Vì đồ ăn quá ngon, thành công làm Úc Tuyên đem bản thân ăn đến no căng nhịn không được mở miệng nói: "Lão bản, cậu vừa rồi nói với tôi là nghiêm túc à?"
Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, đầy mặt nghi hoặc nhìn y một cái, vừa rồi nói có chút nhiều, cậu cũng không biết y nói chính là việc gì.
"Chính là không tuyển được người ấy."
"Cũng không phải hoàn toàn không tuyển được người, chỉ là tôi không quá vừa lòng với những người đó thôi."
Đặc biệt là làm nông, cậu phi thường không hài lòng! Khiến cho cậu hiện tại đều muốn nhìn một chút xem có cái người máy trí năng nào có thể thay thế nhân lực hay không, bằng không theo tốc độ tuyển người này muốn tuyển tới khi nào mới xong.
Úc Tuyên không hiểu hỏi: "Chỗ cậu nhiều món ngon như vậy còn không có ai chịu tới?"
Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó xòe hai tay nói: "Thật sự không ai tới."
Sau đó nhìn ánh mắt không tin của bọn họ nhịn không được lại lần nữa mở miệng: "Đồ ăn có ngon cũng vô dụng, tôi cũng không thể ở trên thông báo tuyển dụng tiện thể phát video nấu cơm, nói cho bọn họ đồ ăn nơi này có bao nhiêu ngon phải không?"
Không nghĩ nghe thấy những lời này của cậu, Úc Tuyên và Leonard hai người vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Nhìn biểu tình không nói đùa của hai người, Lạc Vân Thanh vẻ mặt mộng bức.
Khoan đã, các ngươi không phải là nghiêm túc chứ? Hiện tại thông báo tuyển dụng còn có tao thao tác như vậy sao?
Sự thật chứng minh hiện tại thông báo tuyển dụng thật sự có tao thao tác như vậy, lại còn có càng tao thao tác hơn nữa!
Được hai người nhắc nhở, Lạc Vân Thanh nửa tin nửa ngờ tiêu tiền mua một khuôn mẫu quảng cáo thông báo tuyển dụng khác, tuy rằng giá cả tăng cao, nhưng tiền này tiêu cũng thực đáng giá, vì khuôn mẫu này không chỉ có đủ loại in ấn tinh mỹ có thể lựa chọn, còn có thể đăng video, thậm chí còn cung cấp cấp các loại số liệu phúc lợi gì đó của người tuyển dụng, đương nhiên quan trọng nhất là chỉ cần nguyện ý tiêu tiền, khi quảng cáo thông báo tuyển dụng có thể dễ dàng lên trang đầu, càng dễ bị người nhìn thấy được.
Lạc Vân Thanh:......
Cho nên nói tôi lúc trước là đang làm xằng làm bậy phải không? Sau đó phương thức đi tìm công ty thông báo tuyển dụng cũng là lạc hậu?
Từ khi nào việc chuyên môn đã không thể giao cho người có chuyên môn xử lý thế??
Càng nghe hai người phun tào, tâm Lạc Vân Thanh càng lạnh lẽo, trách không được bản thân không tuyển được người, thì ra dùng sai phương pháp rồi.
Mang theo trái tim tan nát thành nhiều mảnh nhỏ, Lạc Vân Thanh tốn cả một buổi chiều làm một bữa tiệc lớn.
Mặc kệ là cơm Tây, hay là đồ ăn Trung Quốc, mặc kệ là điểm tâm ngọt hay là chè, cứ gọi là muốn cái gì có cái đó....
Sườn bò chiên, sườn dê nướng, sườn heo xào chua ngọt, cá rán, cá hầm cải chua, thịt kho tàu, bánh hoa quế thủy tinh, sữa đông hai tầng, gừng pha sữa....
Toàn bộ tính lên ước chừng 30 món!
Không nói tới người nấu ăn thế nào, hai người quay chụp đã thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Đặc biệt là Úc Tuyên, vốn đang mang theo chút u buồn nhỏ, nhưng hiện tại? Nhìn một buổi trưa mỹ thực, trong lòng y căn bản đã không còn tên cặn bã kia, tất cả đều bị mỹ thực của Lạc Vân Thanh nhét đầy.
Nhưng Úc Tuyên vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, biết những việc này đều là vì thông báo tuyển dụng, cho nên sau khi quay chụp xong đem video xử lý tốt đăng lên trang web thông báo tuyển dụng mới chạy đi ăn đồ ăn.
Danh sách chương