Kích động chỉ là nhất thời, thu thập xong cảm xúc của mình nhìn thấy Henry vẻ mặt không có biện pháp với các ngươi, liền biết ngay Bulma và Edward không ít lần ở trước mặt bạn nhỏ khoe ân ái.

Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không xấu hổ là được!

Dù sao ở công viên trò chơi này tình lữ mạnh mẽ khoe ân ai rải cẩu lương nhiều mà, bọn họ cái này chỉ là trò trẻ con, chỉ là ôm nhau, không thấy người xung quanh đi qua cũng không thèm nhìn bọn họ một cái hay sao? Vì Leonard cao, Henry được Leonard bế tầm nhìn tự nhiên cũng cao, từ chỗ cao nhìn xuống, khi nhìn thấy nhà ma bên kia có người ăn mặc trang phục chỉ có vào dịp Halloween mới thấy đi ra phát kẹo Henry liền ngồi không yên, không muốn bị bế, mãnh liệt yêu cầu tự mình xuống đi.

Xung quanh không nhiều người lắm, sẽ không dẫm lên trẻ nhỏ, Leonard cũng chiều theo ý nhóc buông nhóc xuống.

"Vân Thanh ca ca, Leonard ca ca, em muốn lấy đường quả, các anh có thể đi cùng em không?"Ngậm ngón tay của mình, hai mắt trông mong nhìn bọn họ, Henry tỏ vẻ mình thèm kẹo.

"Được"

Hai vị phụ huynh gật đầu, một trái một phải nắm tay Henry.

Nhóc con Henry bị bọn họ dắt tay cũng không thành thật, vì hai người rất cao, Henry phát hiện mình co chân có thể làm thành "bàn đu dây", vì thế nhảy nhảy đu đu, tiếng cười to thanh thúy độc thuộc về trẻ con vang lên, ngay cả kẹo cũng không quan tâm.

Bộ dáng nghịch ngợm gây sự này khiến Lạc Vân Thanh vừa yêu vừa hận. Nhưng chờ tới lúc đi tới nhà ma Henry lập tức ngừng chơi, nhìn các bạn nhỏ khác đuổi theo người bí đỏ đòi kẹo, dưới sự cho phép của người lớn, cùng những bạn nhỏ khác, giống như điền mà đuổi theo những người mặc áo bí đỏ, trên mặt viết ba chữ "quỷ gây sự".

Nhìn "quỷ gây sự" bị một đám bạn nhỏ quấn lấy không thể thoát thân, Lạc Vân Thanh nhịn không được thay hắn toát một phen mồ hôi lạnh.

Trong lòng không thể không thể không cảm thán công việc liên quan tới trẻ nhỏ đều không dễ làm!

Nhẹ không được nặng cũng không xong, không có thước đo đúng mực, chọc con nhà người ta khóc thì liền xấu hổ.

Cũng may đây đều là một đám "quỷ gây sự" kinh nghiệm phong phú, chọc các bạn nhỏ một hồi  kéo lên hứng thú của bọn nhỏ liền tự cho các bạn nhỏ biểu diễn tiết mục của riêng mình, sau đó làm bộ thực vừa lòng từ trong rổ bí đỏ lấy ra một cái kẹo hình bí đỏ bên dưới cắm que nhựa khen thưởng cho bọn chúng.

Kẹo mút màu sắc tươi đẹp kích cỡ ít nhất lớn bằng mặt của trẻ nhỏ!

Nhìn thấy thế, bọn họ cuối cùng cũng biết những kẹo mút trong tay những bạn nhỏ và người lớn xung quanh là từ đâu mà có, phải biết là bọn họ lúc ấy còn định mua cho Henry, không biết mua ở nơi nào, sau đó nhìn nửa ngày cũng không phát hiện sạp hàng bán loại kẹo này.

............

Chỉ có cảm xúc với kẹo, đối với quỷ quái không yêu thích, Henry cầm kẹo liền "trở mặt không quen biết", vô luận "quỷ gây sự" kia mời nhóc vào như thế nào nhóc cũng không chịu đi vào xem một chút, lôi kéo quần áo hai người liền muốn rời đi.

Lạc Vân Thanh cùng Leonard liếc nhau, đều có thể phát hiện bất đắc dĩ trong mắt đối phương, nhưng bọn họ cũng không giống những phụ huynh khác một hai đều muốn giáo dục thuyết phục con cái đi thể nghiệm nhà ma một lần, ngược lại tôn trọng quyết định của Henry, mang theo nhóc rời đi.

Khác với những đứa trẻ đi vào công viên trò chơi liền không muốn rời khỏi, năng lực kiềm chế của Henry đối với công viên trò chơi vẫn đáng giá tán thưởng, xếp hàng ngồi vòng quay ngựa gỗ một chuyến xong liền cảm thấy mỹ mãn đi tới nhà ăn ngày hôm qua bọn họ đã ăn.

Nhưng lần này Henry không được quyền lợi gọi nhiều món ăn như vậy nữa, Leonard tổng cộng chỉ cho nhóc gọi ba món tự chọn, quyền lợi gọi những món khác toàn bộ ở trên tay Lạc Vân Thanh.

Nhưng tiểu Henry cũng rất hiểu chuyện, ngoại trừ lúc đầu bị quyết định của Leonard khiến cho có chút ngốc ra, sau khi giải thích rõ ràng liền cầm bốn cuốn menu xem một cách đơn thuần.

Cuối cùng trong sự rối rắm chọn mấy món trước nay chưa từng ăn, lại còn ranh ma giới thiệu cho Lạc Vân Thanh mấy món ăn hôm qua mà theo nhóc nói ăn rất rất là ngon kia.

Lạc Vân Thanh khóe miệng mỉm cười nhìn Henry đang đẩy mạnh tiêu thụ mấy món nhóc muốn chọn, nhưng chọn thì lại mất một cái danh ngạch, mà bản thân thì lại muốn ăn. Lạc Vân Thanh cười xấu xa gọi phục vụ, chọn xong tất cả món, nhưng lại không chọn con ngựa nhỏ kia, sau đó trêu chọc đủ rồi, mới dưới biểu tình ỉu xìu của Henry mà gọi thêm con ngựa nhỏ này.

Ngay lập tức, Henry cảm giác bản thân gặp được thiên thần, không mang thù nhóc ngẩng lên khuôn mặt tươi cười ngây ngốc nói lời cảm ơn với Lạc Vân Thanh.

Tuy mang theo một chút ngốc nghếch, nhưng rõ ràng đẹp hơn so với lúc trước nhiều.

Lạc Vân Thanh cũng biết đối với trẻ nhỏ mà nói, thời gian là một thứ vũ khí sắc bén, nhưng không nghĩ tới mới có nửa năm mà thôi, Henry liền trưởng thành hơn rất nhiều, so với nửa năm trước đáng yêu hơn không ít.

Đứa nhỏ trắng trắng mập mập mặc quần yếm nhỏ, dáng vẻ nói chuyện nãi thanh nãi khí quả thực có thể manh chết người.

Đương nhiên đây không phải quan điểm của một mình Lạc Vân Thanh, ngay cả Leonard cũng cảm thán đứa nhỏ thật biết lớn, vừa thấy chính là chuyên lựa chọn những ưu điểm của bố mẹ mà lớn. Dù sao Bulma và Edward ở trong mắt hắn thật đúng là không tính là đẹp.

"......"

"Kỳ thật thím Bulma hồi trẻ cũng rất xinh đẹp."

Thời điểm Lạc Vân Thanh nhìn thấy ảnh chụp hồi trẻ của Bulma cảm thấy Bulma hồi trẻ tuy không tính là đại mỹ nữ, nhưng tuyệt đối là một vị tiểu mỹ nhân.

"Ừm ừm ừm, mẹ khi còn nhỏ đẹp." Một bên ăn Henry đầy mặt đúng vậy tán đồng gật gật đầu, cũng không biết là tự nhóc cảm thấy như vậy hay là ba ba nhóc giáo dục tư tưởng cho nhóc nữa.

Hai người nói như chém đinh chặt sắt như vậy khiến Leonard nhịn không được nghĩ lại diện mạo Bulma, những mặc kệ nghĩ như thế nào, nhớ tới Bulma trong đầu hắn chỉ biết trào ra hai từ đó chính là --hiền lành.

Nhưng nếu xem nhẹ "khí chất" hiền lành của thím Bulma, tách riêng từng ngũ quan ra mà nhìn, hình như đúng là không tồi, đặc biệt là cái mũi và đôi mắt, không chỉ có đẹp còn có cả linh khí.

............

Có Lạc Vân Thanh ở, ăn cơm tựa hồ cũng biến thành một việc thực hưởng thụ.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cậu khi nói chuyện cùng Henry kia, Leonard càng có cảm giác muốn ăn.

Còn Henry thì sao? Càng là vui vẻ không thôi, ngày hôm qua tuy có Leonard ăn cơm với nhóc, nhưng Leonard không biết cách nói chuyện, khiến cho Henry không tự giác mà nói ít hơn rất nhiều.

Nhưng hiện tại có Vân Thanh ca ca mà mình quen thuộc ăn cơm cùng với mình, cái miệng nhỏ kia của Henry quả thực giống như chưa từng dừng lại. Blah blah nói không ngừng, thậm chí hóa  thành đứa nhỏ mười vạn câu hỏi vì sao, cái gì cũng muốn biết, lòng hiếu học tràn đầy không chịu được.

"Vì cái gì con ngựa nhỏ này là màu trắng ạ? Ngày hôm qua ăn màu trắng, hôm nay ăn màu trắng?"

"Hoa là màu xanh lục, nhưng lúc trước em nhìn thấy ở nhà Leonard ca ca lại là màu đỏ?"

"Con chim nhỏ này là sao? Vì sao nó lại có ba cái chân?"

"....."

Lạc Vân Thanh cũng là một người tốt tính, Henry muốn hỏi gì chỉ cần cậu biết đều sẽ giảng giải kỹ càng cho nhóc, không có một chút nào là không kiên nhẫn cùng lấy lệ, đương nhiên Henry cũng rất thương Vân Thanh ca ca của nhóc, tuy không ngừng hỏi chuyện, nhưng giống như ngày hôm qua, đem cái đầu mà mình cảm thấy trân quý không nỡ ăn cho cậu.

Đối với việc "cuồng ma ăn *đầu*" này, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ thập phần cảm động sau đó cự tuyệt, nhưng cứ từ chối đồ vật đứa nhỏ cho như vậy có thể được sao? Đương nhiên không được, cho nên cậu dùng một cái thìa nhỏ nhất bên cạnh xúc một miếng nhỏ cho vào miệng nếm nếm liền đem cái đầu Henry không nỡ ăn trả về cho nhóc.

Nhìn thấy động tác của Lạc Vân Thanh, Leonard bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm qua mình đúng là thằng ngốc, vì thế cười ha ha trong lòng, nhưng ngoài mặt bình tĩnh học bộ dáng của cậu đem một cái đầu khác cũng đưa cho Henry.

Xác định hai vị ca ca không thích ăn, Henry khởi động cao hứng, cuối cùng cư nhiên thật sự ăn xong tất cả món ăn trên bàn ăn.

Nhưng trẻ nhỏ không thể ăn quá nhiều, tuy Lạc Vân Thanh cũng có khống chế lượng cơm của nhóc, bằng không chắc chắn bội thực, nhưng hiện tại tuy không ăn no căng, nhưng cậu cảm thấy cũng không kém là mấy.

Thời điểm trở lại nhà Horae, Lạc Vân Thanh cũng không dám cho Henry ngủ luôn, mà là cho nhóc uống nửa viên thuốc tiêu hóa sau đó đợi qua nửa tiếng dược hiệu phát huy tác dụng mới cho nhóc đi ngủ.

...........

Sáng sớm hôm sau, xác định Alice và Warren sẽ không về kịp, mà Lạc Vân Thanh cũng bận tâm Phúc trang, vì thế cơm nước xong cậu liền tính toán rời đi.

Nhàn nhã ngồi trên xe huyền phù lướt web, thiết bị đầu cuối của Lạc Vân Thanh bỗng nhiên có một tin nhắn gửi tới.

Xem nội dung tin nhắn, Lạc Vân Thanh nhướng mày, không nghĩ tới cư nhiên danh sách ra sớm như vậy, hai tiếng trước trang web có thông báo, hiện tại nhân viên công tác gửi tin nhắn thông báo tới thiết bị đầu cuối của tất cả những người được lọt vào danh sách.

Nhưng giải thưởng này cũng không giống như giải thưởng của giới giải trí, danh sách xuất hiện lặng lẽ, sau khi xuất hiện cũng cơ hồ không có ai xem.

Không ai chú ý đại biểu sẽ không lên hot search, Lạc Vân Thanh đối với việc bản thân lên hot search đều phát sợ!

Số lượng fan của cậu đã đủ nhiều, nhiều đến mức sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày, tựa như lần này đi công viên trò chơi, sợ bị người nhận ra còn phải ngụy trang, lại nhiều thêm nữa cậu cảm thấy bản thân thực sự sẽ toang luôn!

"Cậu nói giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô năm nay sẽ giống với những năm trước chứ?"

Rời khỏi thiết bị đầu cuối, Lạc Vân Thanh rất có hứng thú hỏi vị cư dân bản địa của Đế Đô Leonard. Phải biết là người đoạt giải giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô có thể không phải là người Đế Đô, thành quả đạt giải cũng có thể không phải nhận ở Đế Đô, nhưng giải thưởng của Đế Đô nhất định phải tổ chức ở Đế Đô, thậm chí ngay cả tiền thưởng và huy chương đều là chính phủ ở Đế Đô cấp.

Leonard nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trả lời một câu: "Đại khái giống nhau." 

Cũng không phải là đại khái giống nhau sao, cho dù giải thưởng như vậy các tờ báo của Liên bang đều sẽ tiến hành thông báo, dân chúng cũng biết có chuyện này, nhưng cụ thể như thế nào cũng không đi vào tìm hiểu toàn bộ hành trình, lượng chú ý cũng cực thấp. Lại nói giải thưởng có tính học thuật thế này trừ khi là người đoạt giải có thành quả cực độ khiến người ta chú ý, hoặc là lễ trao giải được quay chiếu cực kỳ đẹp, nếu không không cần nói tới danh sách đề cử, ngay cả kết quả trung cuộc có lẽ cũng không có vài người biết đến.

"Có ngoại lệ không?"

"Có."

Nghe được có, Lạc Vân Thanh thông minh không tiếp tục hỏi nữa, tự mình đi lên mạng tra tư liệu.

Trên mạng thật sự rất đầy đủ thông tin, cái gì cũng có thể tìm thấy, là một giải thưởng quan trọng đã có lịch sử ba bốn trăm năm mà nói, tư liệu của giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô phải nói là nhiều không chịu nổi.

Tinh Tế vừa nhìn cũng sẽ phát hiện trong đó xuất hiện không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm, về sau nổi tiếng một đoạn thời gian cũng có, có vài người là vì phát minh trong tay lợi hại, dân chúng cảm thấy hứng thú nên vẫn luôn theo đuổi, có đề tài bàn tán, mà có vài người lại vì vẻ ngoài xuất chúng, bỗng dưng có một đống nhan phấn, ở chỗ có các fan cứ thế được thảo luận tới.

Nhưng mà cũng may mọi người đều biết đây là người trong vòng học thuật, cho nên các fan đều tương đối lý trí, không giống với fan điên cuồng của minh tinh, có náo nhiệt thế nào cũng có giới hạn, ngoại trừ những người trong giới, những dân chúng khác vì đám fan này cùng lắm chỉ là biết tới có người này mà thôi.

Như vậy Lạc Vân Thanh yên tâm!

Có lẽ sẽ không phát hỏa mấy, hơn nữa cho dù phát hỏa cũng chỉ hỏa một trận!

Này hình như vẫn còn có thể tiếp thu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện