Bí: Có ai xem Why r u the series hông? Thích cặp SaiZon ghê luông!
Trở lại Phúc Trang, Lạc Vân Thanh đi tới văn phòng phát hiện Lưu Cảnh Huy vốn dĩ đang nghỉ lại đang đi làm.
"Úc Tuyên?"
Lạc Vân Thanh vừa tới đã gọi Úc Tuyên, kỳ thực cậu cũng không biết Úc Tuyên có ở đây không, dù sao Úc Tuyên là kiêm chức, có ở đây không cũng bình thường, nhưng cậu không nghĩ tới tìm một vòng không tìm thấy Úc Tuyên nhưng lại tìm được Lưu Cảnh Huy nguyên bản đang nghỉ phép.
"Ồ? Anh sao lại đi làm, hôm nay không phải anh được nghỉ sao?" Nhìn Lưu Cảnh Huy, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân muốn đau đầu.
Cậu thật không muốn công nhân bị lao lực mà chết, sau đó mình bị kiện lên tòa án, ngươi nói xem Lưu Cảnh Huy này là làm sao lại thích tăng ca như thế? Học theo Úc Tuyên mới tốt! Biết sắp xếp thời gian làm việc, cũng biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng lão bản, Lưu Cảnh Huy quay đầu lại, thấy Lạc Vân Thanh mang theo một loại thần sắc không ủng hộ nhìn mình, giờ phút này hắn cư nhiên đầu tiên không phải nghĩ tới việc có liên quan tới mình, mà là mang theo một loại tâm tình mà hắn cũng không rõ lắm nhìn chỗ ngồi trống của Úc Tuyên.
Sau đó đồng tình một chút với vị đồng nghiệp này ở trong lòng, chẳng mấy khi bỏ bê công việc một lần cư nhiên vừa vặn bị lão bản bắt được.
Nhưng nào biết, hai mắt hắn vừa hướng chỗ ngồi của Úc Tuyên nhìn, Lạc Vân Thanh liền cho rằng Lưu Cảnh Huy là đang cáo trạng với mình, sờ sờ cái mũi, cảm thấy tiếng gọi Úc Tuyên kia của mình sai rồi, dù sao so sánh với Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy quả thực xứng đáng là chiến sĩ thi đua trong chiến sĩ thi đua.
Cạnh tranh giữa hai người đồng nghiệp là việc thường xảy ra, nhưng ngay từ đầu tới Úc Tuyên đã nói rõ là kiêm chức cùng dưỡng thân thể là chính, hơn nữa từ khi làm việc tới giờ cơ hồ chưa lấy qua tiền lương, xem như là làm không công, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không dám yêu cầu quá nhiều, nhưng chuyện này người khác cũng không biết, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, lại đột nhiên nghe thấy Lưu Cảnh Huy bất động thanh sắc nói một câu: "Úc Tuyên hắn đi ra ngoài làm việc."
Khuôn mặt nghiêm túc rất dễ khiến người tin tưởng lý do thoái thác của hắn, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được thật đúng là cho rằng Úc Tuyên ở bên ngoài chụp ảnh, trong lòng nói thầm dạo này Úc Tuyên làm việc cũng thực vất vả, rõ ràng là một người chỉ cần làm tốt công việc tài vụ, đi làm hay không đều được, lại mỗi ngày giống như người khác đi làm đúng giờ, hơn nữa hai ngày nay nhìn y giống như không quá thoải mái thì phải, kết quả cư nhiên còn cứng rắn làm việc!
Đây là bị Lưu Cảnh Huy đồng hóa? Hay là nói đây là bản năng làm việc? Dù sao hai vị này có thể ở một công ty lớn đảm nhiệm chức vụ cao như vậy hoàn toàn bất đồng với đám người tới đi làm chỉ vì ăn kia!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nhịn không được lại nhìn thoáng qua Lưu Cảnh Huy, cứ cảm thấy khả năng đồng hóa cao hơn.
"Tiểu lão đại cậu tìm y có việc gì không?"
Lưu Cảnh Huy vốn dĩ trực tiếp gọi tên cậu, nhưng tất cả công nhân cơ hồ đều gọi Lạc Vân Thanh là tiểu lão đại, vì thế nhập gia tùy tục cũng liền gọi theo như vậy, nguyên bản còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng không nghĩ tới liền gọi thành thói quen.
Lạc Vân Thanh trả lời: "Không có việc gì."
Nghe cậu nói như vậy, Lưu Cảnh Huy không tiếp tục hỏi nữa, Úc Tuyên quản tài vụ, Lạc Vân Thanh tìm y đơn giản là vì muốn biết tình hình tài vụ, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ làm thế nào giúp Úc Tuyên giấu giếm lão bản, phải biết là Úc Tuyên vốn dĩ là người làm công việc nhàn nhã nhất, nếu bị người biết tùy ý bỏ bê công việc, không nói cái gì, giảm chút đồ ăn là có thể khiến người phát điên.
Nguyên bản muốn đi, nhưng nhìn Lưu Cảnh Huy một bộ muốn nghiêm túc tăng ca, Lạc Vân Thanh nhịn không được đi qua nói một câu: "Anh đừng tăng ca, tăng ca nữa thì trừ tiền lương."
Ách...tăng ca trừ tiền lương? Lưu Cảnh Huy vẻ mặt hắc tuyến, việc đang nghĩ tới hoàn toàn bị những lời này quấy rầy.
Sau đó như là sợ hắn không đi, trước khi Lưu Cảnh Huy chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nói một câu: "Đi thôi, anh cũng đừng tăng ca, lúc nên nghỉ thì nên nghỉ."
Nghe đến đó, Lưu Cảnh Huy liền biết Lạc Vân Thanh không định hỏi Úc Tuyên cho nên buông tâm.
"Đi chứ?"
"Được."
Lưu Cảnh Huy trầm ổn gật gật đầu, tuy rằng nói được, nhưng vẫn không có tính toán rời đi.
Đối với người coi công ty là nhà, cả năm không nghỉ ngơi phấn đấu làm việc, đem thân thể làm hỏng, lại không chịu tu dưỡng chỉ có thể cầu người mang đi như hắn mà nói hai từ nghỉ ngơi này không có trong từ điển nhân sinh của hắn.
Đối lập với cuộc sống bận rộn trước kia, đến thời gian ăn cơm còn không có chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, hiện tại sinh sống ở Phúc trang chính là cuộc sống dưỡng lão, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, đúng giờ ăn, đúng giờ uống, đôi khi còn có thể đi xuống trấn nhỏ Vân Quế đi dạo một chút.
"Đi thôi, đi thôi, khóa cửa."
Thấy Lưu Cảnh Huy còn không động đậy, Lạc Vân Thanh nhíu nhíu mày, vẻ mặt không ủng hộ phất tay đuổi người.
Đối với công nhân như vậy cậu không thấy cảm động một chút nào, ngược lại lại có loại cảm giác áp lực như núi!
Dựa theo lẽ thường mà nói, lão bản đều muốn công nhân có năng lực, nếu có thể tuyển được người giúp hắn giải quyết tốt tất cả mọi việc, ngươi chỉ cần an tâm ở trong nhà đếm tiền hẳn là sẽ vui vẻ phát khóc, thật sự xuất hiện công nhân như vậy, tháng thứ nhất ngươi vui vẻ, tháng thứ hai ngươi vui vẻ, nhưng về sau chắc chắn sẽ hoảng hốt.
Dù sao người thường dễ dàng bị ảnh hưởng lẫn nhau, bằng không sẽ không xuất hiện cái gì gọi là Mạnh mẫu ba lần dời nhà, cùng với trước kia những phụ huynh vì muốn con cảm nhận không khí học tập tốt đẹp mà dùng nhiều tiền cho con vào lớp thực nghiệm để hun đúc cho con mình.
Lạc Vân Thanh vẫn luôn cảm thấy cứ như vậy mình thực sự sẽ áp lực như núi.
Lưu Cảnh Huy không đi: "Tôi còn có chút việc chưa làm xong."
Lạc Vân Thanh: "Tôi không tin."
Có chút việc chưa làm xong? Không có khả năng!
Lưu Cảnh Huy: "......"
Trơ mắt nhìn cửa văn phòng bị khóa lại trước mặt mình, Lưu Cảnh Huy chỉ muốn nói lão bản này có độc!
Sống vài chục năm, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy lão bản cưỡng chế công nhân không thể tăng ca!
"Anh mau về đi ngủ đi."
Lưu Cảnh Huy: "......" Cảm ơn, nhưng hắn đã ngủ đủ rồi.
"Đừng lại đi vào nữa ha." Khi đi Lạc Vân Thanh còn không yên tâm quay đầu lại nhìn nhìn hắn, cảnh cáo hắn không thể tăng ca.
Lưu Cảnh Huy vô ngữ, cậu lợi hại như vậy, sao không lên trời đi!
Nhưng nếu lão bản đã nói như vậy, tuy có quyền hạn mở cửa phòng, Lưu Cảnh Huy cũng vẫn không đi vào, nhưng mà cho tới bây giờ nếu không ở đây hắn cũng không biết mình phải đi chỗ nào, ở cửa ngây người hồi lâu, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định về ký túc xá.
Không lựa chọn đi cầu thang máy, Lưu Cảnh Huy là từng bước một đi trên cầu thang bộ, lại vì phòng Úc Tuyên ở cạnh phòng hắn, cho nên khi Lưu Cảnh Huy về phòng sẽ phải đi qua phòng Úc Tuyên.
Phòng hắn và Úc Tuyên tuy chỉ cách nhau có một vách tường, nhưng phong cách trang trí có thể nói là khác nhau một trời một vực, phòng của Lưu Cảnh Huy ngoại trừ trắng xám đen thì chính là trắng xám đen, thoạt nhìn già dặn nhưng lại hơi lạnh lẽo, mà phòng Úc Tuyên thì lại ấm áp, toàn thể lấy tông màu ấm là chủ yếu, thoạt nhìn càng thích hợp sinh sống.
Mỗi lần đi qua phòng Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy đều sẽ thả chậm bước chân, có đôi khi thậm chí nhịn không được trộm nhìn vào cánh cửa mở rộng, nhìn xem y đang làm gì, hôm nay cũng giống như thế, nhưng vận khí không tốt....
"Có chuyện gì sao?"
Hai mắt Úc Tuyên vẫn như cũ ôn ôn nhu nhu, khuôn mặt có thể bởi vì thân thể không khỏe thoạt nhìn hơi chút tái nhợt.
Điều này mới khiến Lưu Cảnh Huy biết được thì ra y bị bệnh, nhưng mà...lúc trước ăn sáng không phải còn tốt sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh rồi? Nhíu nhíu mày, Lưu Cảnh Huy ngữ khí cứng nhắc hỏi: "Cậu bị bệnh?"
Hỏi xong hắn mới phát hiện ngữ khí của mình không tốt lắm, vì thế vội vàng bỏ thêm một câu: "Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt."
Thật ra Úc Tuyên cũng không nghĩ nhiều, đối với y mà nói đây chỉ là quan tâm giữa đồng nghiệp mà thôi: "Cảm ơn quan tâm, sẽ nghĩ ngơi thật tốt."
"Cậu...."
"Anh...."
Hai người đồng thời mở miệng, Úc Tuyên làm ra một cái thủ thế mời, ý bảo hắn nói trước.
Kỳ thực Lưu Cảnh Huy làm gì có lời muốn nói, chỉ là không có đề tài thì tìm đề tài tán gẫu mà thôi, nhưng nếu Úc Tuyên đã nói để hắn nói trước, vậy phải tìm ra một vấn đề.
Vừa vặn vừa mới gặp Lạc Vân Thanh, vậy dùng cậu ấy tán gẫu một chút.
"Vừa rồi lão bản tìm cậu, tôi nói cậu đi ra ngoài làm việc, đừng để lộ." Nói xong còn không đợi Úc Tuyên trả lời, Lưu Cảnh Huy liền vội vội vàng vàng rời đi, lưu lại y dở khóc dở cười.
Ở trong lòng Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy là loại người đối với người khác ác, đối với bản thân mình còn ác hơn, vốn dĩ còn cảm thấy vị đồng nghiệp này của mình không phải loại người dễ ở chung, cho nên ngày thường những lúc ở chung với hắn cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên, cho nên y thật không nghĩ tới Lưu Cảnh Huy cư nhiên sẽ có một ngày nói dối giúp y, việc này so với bầu trời tự rưng rớt xuống bánh có nhân còn khó tưởng tượng hơn.
Nhưng Úc Tuyên lại cảm thấy vui vẻ, mọi người làm việc cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, thậm chí ngày sinh hoạt đều có một phần tiếp xúc, thiện ý luôn là tốt, hắn có thể giúp mình chứng tỏ hắn đối với mình có thiện ý không phải sao?
............
Lạc Vân Thanh cũng không biết hai vị tướng đắc lực của mình lại lừa dối mình "cấu kết với nhau làm việc xấu", trước nay chưa từng nghĩ tới Lưu Cảnh Huy sẽ gạt người, cậu cho rằng Úc Tuyên thật sự là đi làm, sau đó còn cố ý nhắn tin cho Úc Tuyên, để y đừng quá vất vả, chú ý nghỉ ngơi.
Gửi xong tin nhắn đắc ý mà nghĩ bản thân quả thực chính là vị lão bản có lương tâm nhất thế giới! Nghĩ thầm ở thời đại này tìm ở đâu được vị lão bản không muốn bóc lột công nhân, còn khuyên công nhân nghỉ ngơi cơ chứ, quả thực có thể được trao giải khen thưởng người tốt nhất năm của Liên bang nha!
Nhưng cũng là mình suy nghĩ thôi, nghĩ xong rồi vẫn phải làm việc.
Vì lúc trước đã nói 7 giờ tối nay sẽ tổ chức tiệc thịt nướng, vậy hiện tại đã 3, 4 giờ chiều rồi, đồ vật nên chuẩn bị cũng cần chuẩn bị thôi.
Rau củ tươi mới Phúc trang có sẵn, cho bọn họ nhổ trong ruộng mang về rửa sạch là được rồi, còn thương nhân đưa tới thịt và hải sản thì nên rửa thì rửa, nên thái thì thái, nên ướp thì ướp.
Vì người nhiều, vậy số lượng yêu cầu cũng nhiều, cuối cùng mấy người bận rộn trong phòng bếp hai ba tiếng đồng hồ mới làm xong công tác chuẩn bị, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ chiều, người đi làm việc cũng đã bắt đầu trở lại rửa tay sạch sẽ tiến tới hỗ trợ.
Lạc Vân Thanh chỉ huy bọn họ đem giá nướng, rau củ đã rửa sạch và thịt đã ướp sẵn bê ra bên ngoài chỗ đất trống.
Một bộ phần phụ trách nhóm lửa giá nướng, một bộ phận phụ trách xiên đồ vật, còn lại là điều chế gia vị.
Đối với người có kinh nghiệm, nhóm lửa cũng không phải là một việc khó gì, chỉ cần có kỹ xảo không tới vài phút là có thể đốt lửa xong, hỏa thế cũng chậm rãi bắt đầu ổn định, nhưng tốc độ điều chế nước chấm của Lạc Vân Thanh cũng không kém, sau khi lửa cháy tốt bàn bên cạnh giá nướng đã sớm dọn xong đủ loại nước chấm cùng gia vị nướng bí truyền.
Mà lúc này, người xiên đồ vật đã xong một phần, Lạc Vân Thanh nhìn nhìn, phần còn lại đều là thịt thái lớn, không cần xiên cũng có thể nướng, vì thế cho bọn họ không cần tiếp tục xiên nữa.
Vỗ vỗ tay, mọi người vây xung quanh, Lạc Vân Thanh đứng ở phía trước giá nướng bắt đầu làm mẫu cho bọn họ thao tác thiêu nướng như thế nào là chính xác.
Liên tiếp nướng ba bốn loại đồ vật, tiếng dầu mỡ kêu lách tách cùng với tràn ngập không khí đều là mùi thơm đặc trưng của đồ nướng khiến mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
Trở lại Phúc Trang, Lạc Vân Thanh đi tới văn phòng phát hiện Lưu Cảnh Huy vốn dĩ đang nghỉ lại đang đi làm.
"Úc Tuyên?"
Lạc Vân Thanh vừa tới đã gọi Úc Tuyên, kỳ thực cậu cũng không biết Úc Tuyên có ở đây không, dù sao Úc Tuyên là kiêm chức, có ở đây không cũng bình thường, nhưng cậu không nghĩ tới tìm một vòng không tìm thấy Úc Tuyên nhưng lại tìm được Lưu Cảnh Huy nguyên bản đang nghỉ phép.
"Ồ? Anh sao lại đi làm, hôm nay không phải anh được nghỉ sao?" Nhìn Lưu Cảnh Huy, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân muốn đau đầu.
Cậu thật không muốn công nhân bị lao lực mà chết, sau đó mình bị kiện lên tòa án, ngươi nói xem Lưu Cảnh Huy này là làm sao lại thích tăng ca như thế? Học theo Úc Tuyên mới tốt! Biết sắp xếp thời gian làm việc, cũng biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng lão bản, Lưu Cảnh Huy quay đầu lại, thấy Lạc Vân Thanh mang theo một loại thần sắc không ủng hộ nhìn mình, giờ phút này hắn cư nhiên đầu tiên không phải nghĩ tới việc có liên quan tới mình, mà là mang theo một loại tâm tình mà hắn cũng không rõ lắm nhìn chỗ ngồi trống của Úc Tuyên.
Sau đó đồng tình một chút với vị đồng nghiệp này ở trong lòng, chẳng mấy khi bỏ bê công việc một lần cư nhiên vừa vặn bị lão bản bắt được.
Nhưng nào biết, hai mắt hắn vừa hướng chỗ ngồi của Úc Tuyên nhìn, Lạc Vân Thanh liền cho rằng Lưu Cảnh Huy là đang cáo trạng với mình, sờ sờ cái mũi, cảm thấy tiếng gọi Úc Tuyên kia của mình sai rồi, dù sao so sánh với Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy quả thực xứng đáng là chiến sĩ thi đua trong chiến sĩ thi đua.
Cạnh tranh giữa hai người đồng nghiệp là việc thường xảy ra, nhưng ngay từ đầu tới Úc Tuyên đã nói rõ là kiêm chức cùng dưỡng thân thể là chính, hơn nữa từ khi làm việc tới giờ cơ hồ chưa lấy qua tiền lương, xem như là làm không công, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không dám yêu cầu quá nhiều, nhưng chuyện này người khác cũng không biết, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, lại đột nhiên nghe thấy Lưu Cảnh Huy bất động thanh sắc nói một câu: "Úc Tuyên hắn đi ra ngoài làm việc."
Khuôn mặt nghiêm túc rất dễ khiến người tin tưởng lý do thoái thác của hắn, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được thật đúng là cho rằng Úc Tuyên ở bên ngoài chụp ảnh, trong lòng nói thầm dạo này Úc Tuyên làm việc cũng thực vất vả, rõ ràng là một người chỉ cần làm tốt công việc tài vụ, đi làm hay không đều được, lại mỗi ngày giống như người khác đi làm đúng giờ, hơn nữa hai ngày nay nhìn y giống như không quá thoải mái thì phải, kết quả cư nhiên còn cứng rắn làm việc!
Đây là bị Lưu Cảnh Huy đồng hóa? Hay là nói đây là bản năng làm việc? Dù sao hai vị này có thể ở một công ty lớn đảm nhiệm chức vụ cao như vậy hoàn toàn bất đồng với đám người tới đi làm chỉ vì ăn kia!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nhịn không được lại nhìn thoáng qua Lưu Cảnh Huy, cứ cảm thấy khả năng đồng hóa cao hơn.
"Tiểu lão đại cậu tìm y có việc gì không?"
Lưu Cảnh Huy vốn dĩ trực tiếp gọi tên cậu, nhưng tất cả công nhân cơ hồ đều gọi Lạc Vân Thanh là tiểu lão đại, vì thế nhập gia tùy tục cũng liền gọi theo như vậy, nguyên bản còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng không nghĩ tới liền gọi thành thói quen.
Lạc Vân Thanh trả lời: "Không có việc gì."
Nghe cậu nói như vậy, Lưu Cảnh Huy không tiếp tục hỏi nữa, Úc Tuyên quản tài vụ, Lạc Vân Thanh tìm y đơn giản là vì muốn biết tình hình tài vụ, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ làm thế nào giúp Úc Tuyên giấu giếm lão bản, phải biết là Úc Tuyên vốn dĩ là người làm công việc nhàn nhã nhất, nếu bị người biết tùy ý bỏ bê công việc, không nói cái gì, giảm chút đồ ăn là có thể khiến người phát điên.
Nguyên bản muốn đi, nhưng nhìn Lưu Cảnh Huy một bộ muốn nghiêm túc tăng ca, Lạc Vân Thanh nhịn không được đi qua nói một câu: "Anh đừng tăng ca, tăng ca nữa thì trừ tiền lương."
Ách...tăng ca trừ tiền lương? Lưu Cảnh Huy vẻ mặt hắc tuyến, việc đang nghĩ tới hoàn toàn bị những lời này quấy rầy.
Sau đó như là sợ hắn không đi, trước khi Lưu Cảnh Huy chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nói một câu: "Đi thôi, anh cũng đừng tăng ca, lúc nên nghỉ thì nên nghỉ."
Nghe đến đó, Lưu Cảnh Huy liền biết Lạc Vân Thanh không định hỏi Úc Tuyên cho nên buông tâm.
"Đi chứ?"
"Được."
Lưu Cảnh Huy trầm ổn gật gật đầu, tuy rằng nói được, nhưng vẫn không có tính toán rời đi.
Đối với người coi công ty là nhà, cả năm không nghỉ ngơi phấn đấu làm việc, đem thân thể làm hỏng, lại không chịu tu dưỡng chỉ có thể cầu người mang đi như hắn mà nói hai từ nghỉ ngơi này không có trong từ điển nhân sinh của hắn.
Đối lập với cuộc sống bận rộn trước kia, đến thời gian ăn cơm còn không có chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, hiện tại sinh sống ở Phúc trang chính là cuộc sống dưỡng lão, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, đúng giờ ăn, đúng giờ uống, đôi khi còn có thể đi xuống trấn nhỏ Vân Quế đi dạo một chút.
"Đi thôi, đi thôi, khóa cửa."
Thấy Lưu Cảnh Huy còn không động đậy, Lạc Vân Thanh nhíu nhíu mày, vẻ mặt không ủng hộ phất tay đuổi người.
Đối với công nhân như vậy cậu không thấy cảm động một chút nào, ngược lại lại có loại cảm giác áp lực như núi!
Dựa theo lẽ thường mà nói, lão bản đều muốn công nhân có năng lực, nếu có thể tuyển được người giúp hắn giải quyết tốt tất cả mọi việc, ngươi chỉ cần an tâm ở trong nhà đếm tiền hẳn là sẽ vui vẻ phát khóc, thật sự xuất hiện công nhân như vậy, tháng thứ nhất ngươi vui vẻ, tháng thứ hai ngươi vui vẻ, nhưng về sau chắc chắn sẽ hoảng hốt.
Dù sao người thường dễ dàng bị ảnh hưởng lẫn nhau, bằng không sẽ không xuất hiện cái gì gọi là Mạnh mẫu ba lần dời nhà, cùng với trước kia những phụ huynh vì muốn con cảm nhận không khí học tập tốt đẹp mà dùng nhiều tiền cho con vào lớp thực nghiệm để hun đúc cho con mình.
Lạc Vân Thanh vẫn luôn cảm thấy cứ như vậy mình thực sự sẽ áp lực như núi.
Lưu Cảnh Huy không đi: "Tôi còn có chút việc chưa làm xong."
Lạc Vân Thanh: "Tôi không tin."
Có chút việc chưa làm xong? Không có khả năng!
Lưu Cảnh Huy: "......"
Trơ mắt nhìn cửa văn phòng bị khóa lại trước mặt mình, Lưu Cảnh Huy chỉ muốn nói lão bản này có độc!
Sống vài chục năm, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy lão bản cưỡng chế công nhân không thể tăng ca!
"Anh mau về đi ngủ đi."
Lưu Cảnh Huy: "......" Cảm ơn, nhưng hắn đã ngủ đủ rồi.
"Đừng lại đi vào nữa ha." Khi đi Lạc Vân Thanh còn không yên tâm quay đầu lại nhìn nhìn hắn, cảnh cáo hắn không thể tăng ca.
Lưu Cảnh Huy vô ngữ, cậu lợi hại như vậy, sao không lên trời đi!
Nhưng nếu lão bản đã nói như vậy, tuy có quyền hạn mở cửa phòng, Lưu Cảnh Huy cũng vẫn không đi vào, nhưng mà cho tới bây giờ nếu không ở đây hắn cũng không biết mình phải đi chỗ nào, ở cửa ngây người hồi lâu, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định về ký túc xá.
Không lựa chọn đi cầu thang máy, Lưu Cảnh Huy là từng bước một đi trên cầu thang bộ, lại vì phòng Úc Tuyên ở cạnh phòng hắn, cho nên khi Lưu Cảnh Huy về phòng sẽ phải đi qua phòng Úc Tuyên.
Phòng hắn và Úc Tuyên tuy chỉ cách nhau có một vách tường, nhưng phong cách trang trí có thể nói là khác nhau một trời một vực, phòng của Lưu Cảnh Huy ngoại trừ trắng xám đen thì chính là trắng xám đen, thoạt nhìn già dặn nhưng lại hơi lạnh lẽo, mà phòng Úc Tuyên thì lại ấm áp, toàn thể lấy tông màu ấm là chủ yếu, thoạt nhìn càng thích hợp sinh sống.
Mỗi lần đi qua phòng Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy đều sẽ thả chậm bước chân, có đôi khi thậm chí nhịn không được trộm nhìn vào cánh cửa mở rộng, nhìn xem y đang làm gì, hôm nay cũng giống như thế, nhưng vận khí không tốt....
"Có chuyện gì sao?"
Hai mắt Úc Tuyên vẫn như cũ ôn ôn nhu nhu, khuôn mặt có thể bởi vì thân thể không khỏe thoạt nhìn hơi chút tái nhợt.
Điều này mới khiến Lưu Cảnh Huy biết được thì ra y bị bệnh, nhưng mà...lúc trước ăn sáng không phải còn tốt sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh rồi? Nhíu nhíu mày, Lưu Cảnh Huy ngữ khí cứng nhắc hỏi: "Cậu bị bệnh?"
Hỏi xong hắn mới phát hiện ngữ khí của mình không tốt lắm, vì thế vội vàng bỏ thêm một câu: "Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt."
Thật ra Úc Tuyên cũng không nghĩ nhiều, đối với y mà nói đây chỉ là quan tâm giữa đồng nghiệp mà thôi: "Cảm ơn quan tâm, sẽ nghĩ ngơi thật tốt."
"Cậu...."
"Anh...."
Hai người đồng thời mở miệng, Úc Tuyên làm ra một cái thủ thế mời, ý bảo hắn nói trước.
Kỳ thực Lưu Cảnh Huy làm gì có lời muốn nói, chỉ là không có đề tài thì tìm đề tài tán gẫu mà thôi, nhưng nếu Úc Tuyên đã nói để hắn nói trước, vậy phải tìm ra một vấn đề.
Vừa vặn vừa mới gặp Lạc Vân Thanh, vậy dùng cậu ấy tán gẫu một chút.
"Vừa rồi lão bản tìm cậu, tôi nói cậu đi ra ngoài làm việc, đừng để lộ." Nói xong còn không đợi Úc Tuyên trả lời, Lưu Cảnh Huy liền vội vội vàng vàng rời đi, lưu lại y dở khóc dở cười.
Ở trong lòng Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy là loại người đối với người khác ác, đối với bản thân mình còn ác hơn, vốn dĩ còn cảm thấy vị đồng nghiệp này của mình không phải loại người dễ ở chung, cho nên ngày thường những lúc ở chung với hắn cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên, cho nên y thật không nghĩ tới Lưu Cảnh Huy cư nhiên sẽ có một ngày nói dối giúp y, việc này so với bầu trời tự rưng rớt xuống bánh có nhân còn khó tưởng tượng hơn.
Nhưng Úc Tuyên lại cảm thấy vui vẻ, mọi người làm việc cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, thậm chí ngày sinh hoạt đều có một phần tiếp xúc, thiện ý luôn là tốt, hắn có thể giúp mình chứng tỏ hắn đối với mình có thiện ý không phải sao?
............
Lạc Vân Thanh cũng không biết hai vị tướng đắc lực của mình lại lừa dối mình "cấu kết với nhau làm việc xấu", trước nay chưa từng nghĩ tới Lưu Cảnh Huy sẽ gạt người, cậu cho rằng Úc Tuyên thật sự là đi làm, sau đó còn cố ý nhắn tin cho Úc Tuyên, để y đừng quá vất vả, chú ý nghỉ ngơi.
Gửi xong tin nhắn đắc ý mà nghĩ bản thân quả thực chính là vị lão bản có lương tâm nhất thế giới! Nghĩ thầm ở thời đại này tìm ở đâu được vị lão bản không muốn bóc lột công nhân, còn khuyên công nhân nghỉ ngơi cơ chứ, quả thực có thể được trao giải khen thưởng người tốt nhất năm của Liên bang nha!
Nhưng cũng là mình suy nghĩ thôi, nghĩ xong rồi vẫn phải làm việc.
Vì lúc trước đã nói 7 giờ tối nay sẽ tổ chức tiệc thịt nướng, vậy hiện tại đã 3, 4 giờ chiều rồi, đồ vật nên chuẩn bị cũng cần chuẩn bị thôi.
Rau củ tươi mới Phúc trang có sẵn, cho bọn họ nhổ trong ruộng mang về rửa sạch là được rồi, còn thương nhân đưa tới thịt và hải sản thì nên rửa thì rửa, nên thái thì thái, nên ướp thì ướp.
Vì người nhiều, vậy số lượng yêu cầu cũng nhiều, cuối cùng mấy người bận rộn trong phòng bếp hai ba tiếng đồng hồ mới làm xong công tác chuẩn bị, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ chiều, người đi làm việc cũng đã bắt đầu trở lại rửa tay sạch sẽ tiến tới hỗ trợ.
Lạc Vân Thanh chỉ huy bọn họ đem giá nướng, rau củ đã rửa sạch và thịt đã ướp sẵn bê ra bên ngoài chỗ đất trống.
Một bộ phần phụ trách nhóm lửa giá nướng, một bộ phận phụ trách xiên đồ vật, còn lại là điều chế gia vị.
Đối với người có kinh nghiệm, nhóm lửa cũng không phải là một việc khó gì, chỉ cần có kỹ xảo không tới vài phút là có thể đốt lửa xong, hỏa thế cũng chậm rãi bắt đầu ổn định, nhưng tốc độ điều chế nước chấm của Lạc Vân Thanh cũng không kém, sau khi lửa cháy tốt bàn bên cạnh giá nướng đã sớm dọn xong đủ loại nước chấm cùng gia vị nướng bí truyền.
Mà lúc này, người xiên đồ vật đã xong một phần, Lạc Vân Thanh nhìn nhìn, phần còn lại đều là thịt thái lớn, không cần xiên cũng có thể nướng, vì thế cho bọn họ không cần tiếp tục xiên nữa.
Vỗ vỗ tay, mọi người vây xung quanh, Lạc Vân Thanh đứng ở phía trước giá nướng bắt đầu làm mẫu cho bọn họ thao tác thiêu nướng như thế nào là chính xác.
Liên tiếp nướng ba bốn loại đồ vật, tiếng dầu mỡ kêu lách tách cùng với tràn ngập không khí đều là mùi thơm đặc trưng của đồ nướng khiến mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
Danh sách chương