Là một minh tinh từ trước tới giờ chưa từng hạ mình với ai, dưới sự áp bức của Leonard, vào ngày hôm sau từ khi tới Phúc trang, Tần Tử Mặc đã bị ép xuống ruộng.
Nhưng làm ruộng cũng là một công việc cần kỹ thuật, cho nên Lạc Vân Thanh đúng là không dám đem công việc quan trọng giao cho hắn, vì thế bảo Leonard dẫn hắn ra sau núi, dạy hắn điều khiển máy móc hái hoa như thế nào.
Đúng vậy, máy móc!
Khoảng thời gian trước Lạc Vân Thanh mua máy móc mới, cùng nhãn hiệu với thiết bị lúc trước dùng để hái hoa quế, nhưng lúc ấy chính là dùng phiên bản 1.0, lần này thăng cấp thành phiên bản 2.0, hiệu quả thực tế như thế nào còn chưa biết, nhưng giá cả máy móc lại đắt hơn ít nhất hai lần.
Vì có chất lỏng sinh mệnh thực vật, những cái cây bọn họ trồng ở sau núi lúc trước tất cả đều phát triển không tồi, sau khi thích ứng với thổ nhưỡng ở Phúc trang, một bộ phận thậm chí đã nở hoa.
Đi tới sau núi, nhìn trước mắt đầy khắp núi đồi đều là hoa đào và hoa quế, từng tảng từng tảng lớn màu vàng nhạt cùng màu trắng khiến Tần Tử Mặc không khỏi líu lưỡi: "Các cậu cũng quá không biết lãng mạn đi? Chỉ đem nơi này cho đoàn phim thuê quay cảnh đã có thể kiếm được một bút lớn, các cậu cư nhiên nỡ phá hủy!"
Nói xong "chẹp" một tiếng lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn rất có vẻ trẻ nhỏ khó dạy nhìn bọn họ phí phạm của trời mà đau lòng.
Là một người yêu thích cảnh đẹp, hắn cảm thấy mình thực sự không nỡ hạ thủ đi tàn phá cái cảnh sắc thơ mộng này, thậm chí còn muốn động viên Leonard đừng quá ham muốn công danh lợi lộc như vậy.
Nhưng mà....
"Tinh chất và kem thủ công mà cậu muốn đều là làm từ những cánh hoa này."
Quả nhiên! Nghe xong câu nói đó, Tần Tử mặc không lên tiếng, yên lặng điều khiển máy móc.
Aiz....! Phải biết là cảnh đẹp tuy tốt, nhưng mỹ phẩm dưỡng da càng có giá hơn, nếu chủ nhân người ta không sợ cảnh đẹp như vậy bị phá hủy, vậy người qua đường Giáp như mình còn nhọc lòng làm cái gì!
Nhìn Tần Tử Mặc một bên yên lặng thở dài một bên nhanh nhẹn thu hoạch cánh hoa, Leonard cảm thấy hắn chính là thiếu niên miệng thì chê nhưng thân thể thì lại thành thật mà Lạc Vân Thanh nói.
Đứng bên cạnh quan sát Tần Tử Mặc thao tác hơn mười phút, Leonard không phát hiện ra vấn đề gì lớn, vì thế tự nhiên muốn rời đi, nhưng hắn vừa mới xoay người liền phát hiện tiếng máy móc phía sau cũng đã ngừng lại theo, tiếp theo đó là thanh âm không thể tin nổi của Tần Tử Mặc vang lên: "Đậu xanh rau má, Leonard không phải cậu định cứ như vậy rời đi thật chứ?"
Leonard xoay người, cau mày nhìn Tần Tử Mặc, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ cậu chưa học xong?"
Đệch mịa, này thì có liên quan gì tới vấn đề học được hay không học được chứ? Này rõ ràng chính là vấn đề thấy sắc quên bạn!
Lúc trước Leonard sử dụng mình làm cái cớ còn "vô ơn" thì cũng thôi, đem kỳ nghỉ của mình xách tới đây làm việc cũng coi như không có gì, nhưng hiện tại cư nhiên muốn ném mình ở nơi đồng không mông quạnh này một mình làm việc? Làm việc cái đệch! Này không khỏi cũng thật quá đáng đi!
Tần Tử Mặc: "Để một mình tôi làm việc ở đây?"
Leonard nhướng mày: "Không thì sao?"
Tần Tử Mặc: "......" Có độc!
Nhìn Leonard biểu tình nghiêm túc, hắn chưa từng bao giờ sâu sắc hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ như giờ phút này!
Đây là khách du lịch cái gì, quả thực chính là tới chịu tội!
"Không phải Leonard, tôi nói tốt xấu gì chúng ta cũng coi như bạn bè, cậu làm như vậy lương tâm thật sự sẽ không đau sao?"
Ánh mắt Tần Tử Mặc u oán nhìn hắn một cái, thương cảm trong con ngươi đều là từ diễn xuất mà ra.
Còn Leonard thì sao? Hắn dùng hành động nói cho hắn, lương tâm hắn thật sự sẽ không đau! Trong lòng chỉ chứa mỗi Lạc Vân Thanh, Leonard cứ như vậy một người đầu không ngoảnh lại ném Tần Tử Mặc ở sau núi!
Đừng nói Tần Tử Mặc không tin, ngay cả Lạc Vân Thanh đều bị Leonard làm cho kinh sợ rồi.
Lạc Vân Thanh vô ngữ: "Cậu cứ như vậy ném Tần Tử Mặc ở sau núi?"
Leonard gật gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Hắn lớn như vậy rồi, sẽ không lạc."
Lạc Vân Thanh: "......" Xoa xoa cái đầu đau nhức.
Đây không phải là vấn đề có lạc hay không, mà là người tới đều là khách!
Bọn họ không chiêu đã khách thì thôi, còn bắt hắn làm việc, bắt hắn làm việc đã được coi là rất không phúc hậu rồi, kết quả Leonard còn ném người ra sau núi?
Phải biết là hiện tại Phúc trang không có nhiều người lắm, có thể nói là hoang vắng, ngày hôm nay ở sau núi còn không có bao nhiêu người, một mình Tần Tử Mặc ở sau núi được sao? Sẽ không phát điên chứ?
Nghĩ đến đây, biết nếu chỉ tống cổ mỗi Leonard đi là không thể thực hiện được, Lạc Vân Thanh đẩy nhanh tốc độ đem công việc trong tay hoàn thành, sau đó đứng lên nói với Leonard: "Đi thôi."
Sau đó không đợi hắn trả lời liền dẫn hắn ra sau núi.
Nói thật ở chung càng nhiều cậu càng cảm thấy Leonard là một người thực ấu trĩ, đối với người mà hắn thích hắn sẽ rất chuyên chú cũng có thể thay người ta suy nghĩ, nhưng đối với những người khác, hắn ngay cả để ý cũng ít, ví dụ như Tần Tử Mặc, Leonard làm chuyện như vậy đối với hắn thật sự không phải hành động người bình thường có thể làm ra.
............
Vội vàng đi tới sau núi, Lạc Vân Thanh vừa lúc nhìn đến Tần Tử Mặc chán đến chết điều khiển máy móc hái hoa, tuy thời gian không qua bao lâu nhưng một bộ phận nhỏ đóa hoa trên cây đều đã bị hái.
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, thân thể Tần Tử Mặc nguyên bản còn vô lực lập tức trở nên phấn chấn, ngữ khí hưng phấn nói: "Các cậu tới rồi? Việc bên kia làm xong rồi sao?"
Lạc Vân Thanh cười gật gật đầu trả lời lại một câu "Đúng vậy", hàn huyên vài câu xong cũng bắt đầu hỗ trợ.
Cảm giác một mình làm việc cùng vài người làm việc rất không giống nhau, cái khác không nói, ít nhất khi làm việc có người nói chuyện sung sướng hơn rất nhiều, thời gian cũng trôi qua nhanh!
Tần Tử Mặc kỳ thực rất thông minh, so với đám minh tinh trong gameshow biểu hiện tay chân vụng về, biểu hiện của của hắn hôm nay thậm chí có thể coi là sáng ngời.
Rất nhiều thứ chỉ một lần liền biết, thậm chí có đôi khi còn học một suy ra ba, khi đám người Bulma, Edward mang theo Henry tới đây, hắn đã có thể điều khiển máy móc rất là thông thuận, trình độ thuần thục kia hoàn toàn không kém tay già đời.
Lần đầu tiên trong hiện thực thấy đại minh tinh, Bulma các nàng ngay từ đầu là hưng phấn, hưng phấn qua đi lại có điểm gò bó, dù sao đối với các nàng mà nói Tần Tử Mặc chính là đại minh tinh! Không phải người cùng một thế giới với các nàng.
Nhưng cùng Tần Tử Mặc ở chung dần dần loại gò bó này đều biến mất.
Là một minh tinh, Tần Tử Mặc so với người bình thường càng có dục vọng biểu hiện, hôm nay khi học tập điều khiển máy móc nông nghiệp như thế nào, Leonard chỉ nói cho hắn một lần hắn đã có thể tự mình thao tác, hiện tại càng thuần thục điêu luyện, việc như vậy hắn sao có thể không khoe với mọi người một chút được chứ?
Vì thế trong một lần nói chuyện với nhau, khi người khác khen hắn, hắn làm bộ lơ đãng nói lên kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với máy nông nghiệp, cũng là lần đầu tiên điều khiển máy móc!
Tuy máy móc nông nghiệp đối với đám người tinh cầu Nông nghiệp như bọn họ mà nói chỉ là trò trẻ con ai cũng có thể điều khiển, học được cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới bọn họ khen người nha!
Phải biết là Tần Tử Mặc cũng không phải là người ở tinh cầu Nông Nghiệp từ nhỏ đã chơi với máy móc nông nghiệp cho tới lớn như bọn họ, nhưng hắn là minh tinh!
"Tiểu Tần thật là thông minh, học một lần đã biết, không tồi không tồi! So với người khác khá hơn nhiều."
"Đúng vậy, lúc trước ta xem chương trình gameshow, chính là một đám minh tinh đi tới một vùng nông thôn kia, cùng với các lão gia học điều khiển máy móc nông nghiệp, kết quả học hai tiếng còn chưa học được, quá mất mặt."
"Ai nha, Đại Lệ a, cô đừng yêu cầu cao như vậy, người ta chính là minh tinh, không giống như chúng ta, có lẽ bọn họ cũng chưa từng gặp qua máy móc đó đâu."
"Bulma cô nói như vậy thì không đúng rồi, cô nhìn Tiểu Tần xem, Leonard nói một lần người ta liền biết, hắn không phải cũng là đại minh tinh sao, cho nên nói vẫn là người kia ngốc."
"......"
Một đám người trực tiếp hoặc gián tiếp khích lệ khiến nụ cười của Tần Tử Mặc vẫn luôn không thấy biến mất, trong lòng đắc ý cảm thấy mình quả nhiên không tồi, quả nhiên rất giỏi.
Nhưng...... Chờ hắn quay đầu, nụ cười trên mặt bắt đầu dần dần cứng lại, sau đó theo gió trôi đi.
Tần Tử Mặc run rẩy chỉ Henry đang ngồi bên trong một cỗ máy móc hái hoa loại nhỏ, nhìn ngón tay nhỏ bé mập mạp của nhóc đang thuần thục điều khiển máy, giọng nói của hắn đều là run rẩy: ".....Henry đang điều khiển?"
Nghe được hắn nói, Bulma quay đầu lại, còn tưởng rằng là đồ vật gì kỳ quái chứ, chờ nhìn thấy là con trai nhà mình đang điều khiển loại máy móc nông nghiệp đơn giản này thực tự nhiên mà gật đầu: "Đúng vậy."
Ngữ khí đương nhiên kia giống như là Henry không phải đang điều khiển máy móc nông nghiệp mà là đang uống sữa bò.
Tần Tử Mặc: "......"
Đúng vậy? Đậu xanh rau má! CMN có ai đã thấy qua đứa nhỏ mới bốn tuổi có thể điều khiển máy móc nông nghiệp chưa???
Việc không khoa học như vậy tại sao lại xuất hiện? Hơn nữa đáng sợ nhất chính là các ngươi cư nhiên không cảm thấy kỳ quái một chút nào?
Chẳng lẽ điều này ở trong mắt các ngươi mới là bình thường sao?
Vậy mình....
Bỗng nhiên hiểu ra gì đó, Tần Tử Mặc há hốc mồm nghe thấy những lời ca ngợi truyền tới bên tai trong lòng liền ha ha, hắn biết điều khiển máy nông nghiệp thì sao chứ? Con nhà người ta mới bốn tuổi cũng biết điều khiển kia kìa, hắn học được mới là bình thường, hắn không học được mới là đáng sợ có biết không?
Cuối cùng cũng hiểu vì sao mà bọn họ lại dùng ngữ khí như khinh bỉ kẻ ngốc khi xem cái gameshow có minh tinh học hai tiếng còn chưa biết điều khiển máy nông nghiệp kia, thì ra trẻ em bốn tuổi ở Nông nghiệp tinh người ta đã biết điều khiển máy móc!
Nhìn Henry, Tần Tử Mặc bị đả kích đầy mình không dám mở miệng khen bản thân nữa, giờ phút này hắn chỉ muốn yên lặng mà làm xong việc của mình thôi.
Đáng buồn là hiện thực tàn khốc vẫn còn tiếp tục, đến cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra hắn thật sự kém cả trẻ con, không nói cái gì khác, là một người lớn, hắn làm việc cũng không bằng một đứa nhỏ nhà người ta!
Chưa từng có ngày nào khắc sâu ý thức được kỳ thực bản thân chỉ có sức chiến đấu không bằng cọng bún như hôm nay, Tần Tử Mặc xấu hổ xin từ chối hảo ý hỗ trợ của Henry, ngoan cường bảo hộ mặt mũi kỳ thực đã bị người dùng lòng bàn chân dẫm đạp chà xát.
Trong tiếng cổ vũ của đứa nhỏ đơn thuần thiện lương mà đem công việc của mình hoàn thành, cuối cùng vì điểm quật cường hiếm thấy này của hắn thậm chí được mọi người vỗ tay!
Tần Tử Mặc: "...... Cảm ơn."
Nghẹn cười, Lạc Vân Thanh mang theo Tần Tử Mặc biểu tình đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc đi tới nhà ăn, sau khi đi đến nhà ăn nhìn thấy cơm ngon canh ngọt cuối cùng hắn mới cười, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, còn chưa ngồi xuống bao lâu, đứa nhỏ Henry lại tới đây.
Henry tuy nhỏ, nhưng đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng để thuận tiện, nhóc dùng chính là thìa nhỏ. Tư thế rõ ràng không tiêu chuẩn, nhưng dùng thìa rất là ổn, một ngụm một ngụm ăn đến ngon lành.
"Tần Tử Mặc ca ca anh không ăn cơm của mình sao?"
Henry thấy Tần Tử Mặc nhìn chằm chằm vào mình, cho là hắn coi trọng viên thịt cuối cùng trong bàn ăn của mình, trong lòng lo lắng nhóc rất rõ ràng mà dịch chuyển bàn ăn một chút, sau đó vẻ mặt còn mang theo cảnh giác nhìn về phía hắn.
Tần Tử Mặc: "......"
Khoan đã, đứa nhỏ này không phải cho rằng mình muốn ăn cơm của nó chứ?
Bàn ăn tạo hình lung tung rối loạn kia của Henry, Tần Tử Mặc bất đắc dĩ hít sâu một hơi, sau đó xả ra một gương mặt tươi cười khô cằn nói: "Tiểu Henry đừng lo, Tử Mặc ca sẽ không ăn đồ ăn của nhóc đâu."
Nghe được Tần Tử Mặc nói không ăn đồ ăn của mình, Henry lúc này mới cao hứng "Ừm" một tiếng, sau đó lộ ra hàm răng sữa đều đặn "ngao ô" một ngụm liền đem viên thịt cuối cùng kia ăn vào bụng.
Biểu hiện đáng yêu kia khiến đám anh chị cô dì chú bác xung quanh nhìn nhóc lộ ra ý cười hiểu ý, cũng khiến cho Tần Tử Mặc đang buồn bực bật cười.
Tận đến giờ phút này hắn mới từ trong trạng thái bị Henry đả kích kia hồi phục lại tinh thần!
Nhìn bộ dáng tham ăn của nhóc, Tần Tử Mặc cười trộm, quả nhiên mặc kệ Henry có năng lực thế nào, trẻ nhỏ quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ, cho nên chắc chắn nhóc không có lợi hại bằng mình!
Không biết logic ở đâu, dù sao rất biết an ủi bản thân Tần Tử Mặc lại một lần thành công an ủi bản thân, khi nhìn thấy Henry thích ăn thịt viên như vậy hắn còn đem hai viên thịt cuối cùng trong bát của mình cho nhóc, khiến Henry sung sướng gọi "Tử Mặc ca ca" sau đó vùi đầu hưởng thụ mỹ thực.
Mỹ thực là đồ vật có thể khiến tăng tiến tình cảm tốt nhất, cũng là đồ vật khiến người tâm tình sung sướng, cho nên nhà ăn Phúc trang là địa phương mọi người thích nhất, ăn một món ăn ngon nói chuyện trời đất, từng chút khiến mọi người trở nên quen thuộc, trong không khí ngươi một lời ta một ngữ giao lưu, truyện cười lơ đãng cũng khiến người cười cong lưng.
Ví dụ như Tần Tử Mặc, khi ăn cơm, nếu không phải mình có năng lực kiềm chế, có lẽ đã sớm cười đến chết, nhưng cho dù không chết vì cười thì cũng xấp xỉ như vậy.
Còn không biết ăn được bao nhiêu cơm, nhưng cười đến nỗi không ngồi thẳng được, ngay cả tiếng chuông điện thoại chuyên môn của Văn đại diện vang lên cũng không nghe thấy.
Nhưng làm ruộng cũng là một công việc cần kỹ thuật, cho nên Lạc Vân Thanh đúng là không dám đem công việc quan trọng giao cho hắn, vì thế bảo Leonard dẫn hắn ra sau núi, dạy hắn điều khiển máy móc hái hoa như thế nào.
Đúng vậy, máy móc!
Khoảng thời gian trước Lạc Vân Thanh mua máy móc mới, cùng nhãn hiệu với thiết bị lúc trước dùng để hái hoa quế, nhưng lúc ấy chính là dùng phiên bản 1.0, lần này thăng cấp thành phiên bản 2.0, hiệu quả thực tế như thế nào còn chưa biết, nhưng giá cả máy móc lại đắt hơn ít nhất hai lần.
Vì có chất lỏng sinh mệnh thực vật, những cái cây bọn họ trồng ở sau núi lúc trước tất cả đều phát triển không tồi, sau khi thích ứng với thổ nhưỡng ở Phúc trang, một bộ phận thậm chí đã nở hoa.
Đi tới sau núi, nhìn trước mắt đầy khắp núi đồi đều là hoa đào và hoa quế, từng tảng từng tảng lớn màu vàng nhạt cùng màu trắng khiến Tần Tử Mặc không khỏi líu lưỡi: "Các cậu cũng quá không biết lãng mạn đi? Chỉ đem nơi này cho đoàn phim thuê quay cảnh đã có thể kiếm được một bút lớn, các cậu cư nhiên nỡ phá hủy!"
Nói xong "chẹp" một tiếng lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn rất có vẻ trẻ nhỏ khó dạy nhìn bọn họ phí phạm của trời mà đau lòng.
Là một người yêu thích cảnh đẹp, hắn cảm thấy mình thực sự không nỡ hạ thủ đi tàn phá cái cảnh sắc thơ mộng này, thậm chí còn muốn động viên Leonard đừng quá ham muốn công danh lợi lộc như vậy.
Nhưng mà....
"Tinh chất và kem thủ công mà cậu muốn đều là làm từ những cánh hoa này."
Quả nhiên! Nghe xong câu nói đó, Tần Tử mặc không lên tiếng, yên lặng điều khiển máy móc.
Aiz....! Phải biết là cảnh đẹp tuy tốt, nhưng mỹ phẩm dưỡng da càng có giá hơn, nếu chủ nhân người ta không sợ cảnh đẹp như vậy bị phá hủy, vậy người qua đường Giáp như mình còn nhọc lòng làm cái gì!
Nhìn Tần Tử Mặc một bên yên lặng thở dài một bên nhanh nhẹn thu hoạch cánh hoa, Leonard cảm thấy hắn chính là thiếu niên miệng thì chê nhưng thân thể thì lại thành thật mà Lạc Vân Thanh nói.
Đứng bên cạnh quan sát Tần Tử Mặc thao tác hơn mười phút, Leonard không phát hiện ra vấn đề gì lớn, vì thế tự nhiên muốn rời đi, nhưng hắn vừa mới xoay người liền phát hiện tiếng máy móc phía sau cũng đã ngừng lại theo, tiếp theo đó là thanh âm không thể tin nổi của Tần Tử Mặc vang lên: "Đậu xanh rau má, Leonard không phải cậu định cứ như vậy rời đi thật chứ?"
Leonard xoay người, cau mày nhìn Tần Tử Mặc, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ cậu chưa học xong?"
Đệch mịa, này thì có liên quan gì tới vấn đề học được hay không học được chứ? Này rõ ràng chính là vấn đề thấy sắc quên bạn!
Lúc trước Leonard sử dụng mình làm cái cớ còn "vô ơn" thì cũng thôi, đem kỳ nghỉ của mình xách tới đây làm việc cũng coi như không có gì, nhưng hiện tại cư nhiên muốn ném mình ở nơi đồng không mông quạnh này một mình làm việc? Làm việc cái đệch! Này không khỏi cũng thật quá đáng đi!
Tần Tử Mặc: "Để một mình tôi làm việc ở đây?"
Leonard nhướng mày: "Không thì sao?"
Tần Tử Mặc: "......" Có độc!
Nhìn Leonard biểu tình nghiêm túc, hắn chưa từng bao giờ sâu sắc hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ như giờ phút này!
Đây là khách du lịch cái gì, quả thực chính là tới chịu tội!
"Không phải Leonard, tôi nói tốt xấu gì chúng ta cũng coi như bạn bè, cậu làm như vậy lương tâm thật sự sẽ không đau sao?"
Ánh mắt Tần Tử Mặc u oán nhìn hắn một cái, thương cảm trong con ngươi đều là từ diễn xuất mà ra.
Còn Leonard thì sao? Hắn dùng hành động nói cho hắn, lương tâm hắn thật sự sẽ không đau! Trong lòng chỉ chứa mỗi Lạc Vân Thanh, Leonard cứ như vậy một người đầu không ngoảnh lại ném Tần Tử Mặc ở sau núi!
Đừng nói Tần Tử Mặc không tin, ngay cả Lạc Vân Thanh đều bị Leonard làm cho kinh sợ rồi.
Lạc Vân Thanh vô ngữ: "Cậu cứ như vậy ném Tần Tử Mặc ở sau núi?"
Leonard gật gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Hắn lớn như vậy rồi, sẽ không lạc."
Lạc Vân Thanh: "......" Xoa xoa cái đầu đau nhức.
Đây không phải là vấn đề có lạc hay không, mà là người tới đều là khách!
Bọn họ không chiêu đã khách thì thôi, còn bắt hắn làm việc, bắt hắn làm việc đã được coi là rất không phúc hậu rồi, kết quả Leonard còn ném người ra sau núi?
Phải biết là hiện tại Phúc trang không có nhiều người lắm, có thể nói là hoang vắng, ngày hôm nay ở sau núi còn không có bao nhiêu người, một mình Tần Tử Mặc ở sau núi được sao? Sẽ không phát điên chứ?
Nghĩ đến đây, biết nếu chỉ tống cổ mỗi Leonard đi là không thể thực hiện được, Lạc Vân Thanh đẩy nhanh tốc độ đem công việc trong tay hoàn thành, sau đó đứng lên nói với Leonard: "Đi thôi."
Sau đó không đợi hắn trả lời liền dẫn hắn ra sau núi.
Nói thật ở chung càng nhiều cậu càng cảm thấy Leonard là một người thực ấu trĩ, đối với người mà hắn thích hắn sẽ rất chuyên chú cũng có thể thay người ta suy nghĩ, nhưng đối với những người khác, hắn ngay cả để ý cũng ít, ví dụ như Tần Tử Mặc, Leonard làm chuyện như vậy đối với hắn thật sự không phải hành động người bình thường có thể làm ra.
............
Vội vàng đi tới sau núi, Lạc Vân Thanh vừa lúc nhìn đến Tần Tử Mặc chán đến chết điều khiển máy móc hái hoa, tuy thời gian không qua bao lâu nhưng một bộ phận nhỏ đóa hoa trên cây đều đã bị hái.
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, thân thể Tần Tử Mặc nguyên bản còn vô lực lập tức trở nên phấn chấn, ngữ khí hưng phấn nói: "Các cậu tới rồi? Việc bên kia làm xong rồi sao?"
Lạc Vân Thanh cười gật gật đầu trả lời lại một câu "Đúng vậy", hàn huyên vài câu xong cũng bắt đầu hỗ trợ.
Cảm giác một mình làm việc cùng vài người làm việc rất không giống nhau, cái khác không nói, ít nhất khi làm việc có người nói chuyện sung sướng hơn rất nhiều, thời gian cũng trôi qua nhanh!
Tần Tử Mặc kỳ thực rất thông minh, so với đám minh tinh trong gameshow biểu hiện tay chân vụng về, biểu hiện của của hắn hôm nay thậm chí có thể coi là sáng ngời.
Rất nhiều thứ chỉ một lần liền biết, thậm chí có đôi khi còn học một suy ra ba, khi đám người Bulma, Edward mang theo Henry tới đây, hắn đã có thể điều khiển máy móc rất là thông thuận, trình độ thuần thục kia hoàn toàn không kém tay già đời.
Lần đầu tiên trong hiện thực thấy đại minh tinh, Bulma các nàng ngay từ đầu là hưng phấn, hưng phấn qua đi lại có điểm gò bó, dù sao đối với các nàng mà nói Tần Tử Mặc chính là đại minh tinh! Không phải người cùng một thế giới với các nàng.
Nhưng cùng Tần Tử Mặc ở chung dần dần loại gò bó này đều biến mất.
Là một minh tinh, Tần Tử Mặc so với người bình thường càng có dục vọng biểu hiện, hôm nay khi học tập điều khiển máy móc nông nghiệp như thế nào, Leonard chỉ nói cho hắn một lần hắn đã có thể tự mình thao tác, hiện tại càng thuần thục điêu luyện, việc như vậy hắn sao có thể không khoe với mọi người một chút được chứ?
Vì thế trong một lần nói chuyện với nhau, khi người khác khen hắn, hắn làm bộ lơ đãng nói lên kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với máy nông nghiệp, cũng là lần đầu tiên điều khiển máy móc!
Tuy máy móc nông nghiệp đối với đám người tinh cầu Nông nghiệp như bọn họ mà nói chỉ là trò trẻ con ai cũng có thể điều khiển, học được cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới bọn họ khen người nha!
Phải biết là Tần Tử Mặc cũng không phải là người ở tinh cầu Nông Nghiệp từ nhỏ đã chơi với máy móc nông nghiệp cho tới lớn như bọn họ, nhưng hắn là minh tinh!
"Tiểu Tần thật là thông minh, học một lần đã biết, không tồi không tồi! So với người khác khá hơn nhiều."
"Đúng vậy, lúc trước ta xem chương trình gameshow, chính là một đám minh tinh đi tới một vùng nông thôn kia, cùng với các lão gia học điều khiển máy móc nông nghiệp, kết quả học hai tiếng còn chưa học được, quá mất mặt."
"Ai nha, Đại Lệ a, cô đừng yêu cầu cao như vậy, người ta chính là minh tinh, không giống như chúng ta, có lẽ bọn họ cũng chưa từng gặp qua máy móc đó đâu."
"Bulma cô nói như vậy thì không đúng rồi, cô nhìn Tiểu Tần xem, Leonard nói một lần người ta liền biết, hắn không phải cũng là đại minh tinh sao, cho nên nói vẫn là người kia ngốc."
"......"
Một đám người trực tiếp hoặc gián tiếp khích lệ khiến nụ cười của Tần Tử Mặc vẫn luôn không thấy biến mất, trong lòng đắc ý cảm thấy mình quả nhiên không tồi, quả nhiên rất giỏi.
Nhưng...... Chờ hắn quay đầu, nụ cười trên mặt bắt đầu dần dần cứng lại, sau đó theo gió trôi đi.
Tần Tử Mặc run rẩy chỉ Henry đang ngồi bên trong một cỗ máy móc hái hoa loại nhỏ, nhìn ngón tay nhỏ bé mập mạp của nhóc đang thuần thục điều khiển máy, giọng nói của hắn đều là run rẩy: ".....Henry đang điều khiển?"
Nghe được hắn nói, Bulma quay đầu lại, còn tưởng rằng là đồ vật gì kỳ quái chứ, chờ nhìn thấy là con trai nhà mình đang điều khiển loại máy móc nông nghiệp đơn giản này thực tự nhiên mà gật đầu: "Đúng vậy."
Ngữ khí đương nhiên kia giống như là Henry không phải đang điều khiển máy móc nông nghiệp mà là đang uống sữa bò.
Tần Tử Mặc: "......"
Đúng vậy? Đậu xanh rau má! CMN có ai đã thấy qua đứa nhỏ mới bốn tuổi có thể điều khiển máy móc nông nghiệp chưa???
Việc không khoa học như vậy tại sao lại xuất hiện? Hơn nữa đáng sợ nhất chính là các ngươi cư nhiên không cảm thấy kỳ quái một chút nào?
Chẳng lẽ điều này ở trong mắt các ngươi mới là bình thường sao?
Vậy mình....
Bỗng nhiên hiểu ra gì đó, Tần Tử Mặc há hốc mồm nghe thấy những lời ca ngợi truyền tới bên tai trong lòng liền ha ha, hắn biết điều khiển máy nông nghiệp thì sao chứ? Con nhà người ta mới bốn tuổi cũng biết điều khiển kia kìa, hắn học được mới là bình thường, hắn không học được mới là đáng sợ có biết không?
Cuối cùng cũng hiểu vì sao mà bọn họ lại dùng ngữ khí như khinh bỉ kẻ ngốc khi xem cái gameshow có minh tinh học hai tiếng còn chưa biết điều khiển máy nông nghiệp kia, thì ra trẻ em bốn tuổi ở Nông nghiệp tinh người ta đã biết điều khiển máy móc!
Nhìn Henry, Tần Tử Mặc bị đả kích đầy mình không dám mở miệng khen bản thân nữa, giờ phút này hắn chỉ muốn yên lặng mà làm xong việc của mình thôi.
Đáng buồn là hiện thực tàn khốc vẫn còn tiếp tục, đến cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra hắn thật sự kém cả trẻ con, không nói cái gì khác, là một người lớn, hắn làm việc cũng không bằng một đứa nhỏ nhà người ta!
Chưa từng có ngày nào khắc sâu ý thức được kỳ thực bản thân chỉ có sức chiến đấu không bằng cọng bún như hôm nay, Tần Tử Mặc xấu hổ xin từ chối hảo ý hỗ trợ của Henry, ngoan cường bảo hộ mặt mũi kỳ thực đã bị người dùng lòng bàn chân dẫm đạp chà xát.
Trong tiếng cổ vũ của đứa nhỏ đơn thuần thiện lương mà đem công việc của mình hoàn thành, cuối cùng vì điểm quật cường hiếm thấy này của hắn thậm chí được mọi người vỗ tay!
Tần Tử Mặc: "...... Cảm ơn."
Nghẹn cười, Lạc Vân Thanh mang theo Tần Tử Mặc biểu tình đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc đi tới nhà ăn, sau khi đi đến nhà ăn nhìn thấy cơm ngon canh ngọt cuối cùng hắn mới cười, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, còn chưa ngồi xuống bao lâu, đứa nhỏ Henry lại tới đây.
Henry tuy nhỏ, nhưng đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng để thuận tiện, nhóc dùng chính là thìa nhỏ. Tư thế rõ ràng không tiêu chuẩn, nhưng dùng thìa rất là ổn, một ngụm một ngụm ăn đến ngon lành.
"Tần Tử Mặc ca ca anh không ăn cơm của mình sao?"
Henry thấy Tần Tử Mặc nhìn chằm chằm vào mình, cho là hắn coi trọng viên thịt cuối cùng trong bàn ăn của mình, trong lòng lo lắng nhóc rất rõ ràng mà dịch chuyển bàn ăn một chút, sau đó vẻ mặt còn mang theo cảnh giác nhìn về phía hắn.
Tần Tử Mặc: "......"
Khoan đã, đứa nhỏ này không phải cho rằng mình muốn ăn cơm của nó chứ?
Bàn ăn tạo hình lung tung rối loạn kia của Henry, Tần Tử Mặc bất đắc dĩ hít sâu một hơi, sau đó xả ra một gương mặt tươi cười khô cằn nói: "Tiểu Henry đừng lo, Tử Mặc ca sẽ không ăn đồ ăn của nhóc đâu."
Nghe được Tần Tử Mặc nói không ăn đồ ăn của mình, Henry lúc này mới cao hứng "Ừm" một tiếng, sau đó lộ ra hàm răng sữa đều đặn "ngao ô" một ngụm liền đem viên thịt cuối cùng kia ăn vào bụng.
Biểu hiện đáng yêu kia khiến đám anh chị cô dì chú bác xung quanh nhìn nhóc lộ ra ý cười hiểu ý, cũng khiến cho Tần Tử Mặc đang buồn bực bật cười.
Tận đến giờ phút này hắn mới từ trong trạng thái bị Henry đả kích kia hồi phục lại tinh thần!
Nhìn bộ dáng tham ăn của nhóc, Tần Tử Mặc cười trộm, quả nhiên mặc kệ Henry có năng lực thế nào, trẻ nhỏ quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ, cho nên chắc chắn nhóc không có lợi hại bằng mình!
Không biết logic ở đâu, dù sao rất biết an ủi bản thân Tần Tử Mặc lại một lần thành công an ủi bản thân, khi nhìn thấy Henry thích ăn thịt viên như vậy hắn còn đem hai viên thịt cuối cùng trong bát của mình cho nhóc, khiến Henry sung sướng gọi "Tử Mặc ca ca" sau đó vùi đầu hưởng thụ mỹ thực.
Mỹ thực là đồ vật có thể khiến tăng tiến tình cảm tốt nhất, cũng là đồ vật khiến người tâm tình sung sướng, cho nên nhà ăn Phúc trang là địa phương mọi người thích nhất, ăn một món ăn ngon nói chuyện trời đất, từng chút khiến mọi người trở nên quen thuộc, trong không khí ngươi một lời ta một ngữ giao lưu, truyện cười lơ đãng cũng khiến người cười cong lưng.
Ví dụ như Tần Tử Mặc, khi ăn cơm, nếu không phải mình có năng lực kiềm chế, có lẽ đã sớm cười đến chết, nhưng cho dù không chết vì cười thì cũng xấp xỉ như vậy.
Còn không biết ăn được bao nhiêu cơm, nhưng cười đến nỗi không ngồi thẳng được, ngay cả tiếng chuông điện thoại chuyên môn của Văn đại diện vang lên cũng không nghe thấy.
Danh sách chương