Cầm lấy bao lì xì rời trên mặt đất, Lạc Vân Thanh nhịn không được bóp bóp, sau đó phát hiện cư nhiên bên trong còn có cái gì? Mở ra cậu liền phát hiện bên trong chính là một bộ 10 tờ tiền kỷ niệm của chính phủ Liên bang mười mấy năm trước đưa ra! Tiền giấy được chế tạo từ công nghệ đặc thù rất tinh mỹ tuyệt luân, cầm trong tay thậm chí còn có thể cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc độc đáo trong đó.
Trách không được năm đó vừa phát hành đã bị cướp sạch, ngay cả hiện tại ở trên thị trường sưu tầm vẫn có vô số người ra giá cao cầu mua một bộ như cũ, nhưng đáng tiếc chính là người cầu thì nhiều người bán cơ hồ lại không có.
Dù sao hiện tại là xã hội không dùng tiền mặt (cũng không phải hoàn toàn không dùng một chút tiền mặt nào, tiền kỷ niệm cũng có thể dùng tương tự như tiền mặt), giá trị tiền kỷ niệm tăng vọt chưa từng có, có một bộ tiền kỷ niệm tuy người ta sẽ không cảm thấy ngươi thực ghê gớm, nhưng đối với người thường mà nói như vậy cũng là việc đáng để tự hào.
Cho mình là của mình, Lạc Vân Thanh thật cẩn thận đem tiền kỷ niệm đặt lại vào trong cái bao lì xì hai bên nút thắt còn không cân xứng vừa nhìn đã biết là làm từ thủ công kia! Sau đó lại lần nữa dấu dưới gối đầu.
Tiền mừng tuổi tiền mừng tuổi! Trước kia trưởng bối cho tiền mừng tuổi còn không phải là đặt ở dưới gối của tiểu bối để cầu bình an sao?
Nhưng cái tập tục này cho tới bây giờ cơ hồ đã tuyệt tích, người chưa từng trải qua tết âm lịch như Warren và Alice không biết tìm thấy thứ này ở đâu, nhưng từ điều này có thể thấy bọn họ vì lần tết âm lịch này tốn không ít tâm tư.
Mang theo tâm tình tốt, khóe miệng Lạc Vân Thanh mang theo mỉm cười tiến vào giấc ngủ, gối đầu đè lên tiền mừng tuổi làm cậu ngủ rất chi là ngon, vừa ngủ được một giấc thật ngon tới lúc tỉnh dậy đã là vào giờ ăn cơm trưa.
Buổi trưa khu dân cư không an tĩnh giống như buổi sáng, từng nhà đều truyền tới tiếng nói không nhỏ cùng với tiếng thét chói tai vui sướng của trẻ nhỏ và âm thanh chúc tết của người đi đường, nồng đậm hơi thở ngày lễ bao trùm lên toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế.
Cảm thụ bầu không khí của ngày lễ lớn, Lạc Vân Thanh trong lòng cảm thán không thôi, phải biết rằng cho dù là ở thế kỷ 21 truyền thông chưa bị đoạn, ở thành phố lớn, hương vị mọi người ăn tết đều thiếu, nhưng mà hiện tại! Ở thời đại tinh tế mấy nghìn năm sau mình lại được trải qua một cái tân niên hương vị mười phần! Điều này nói ra cũng không có ai dám tin!
"Nơi này cũng thật náo nhiệt."
Nghe tiếng chúc tết của bọn nhỏ ở bên ngoài nối liền không dứt, nhớ tới trước kia vào dịp lễ tết lại không có một chút bầu không khí của ngày tết âm lịch, Alice nhịn không được cảm thán nói, thậm chí tâm lý còn sinh ra một tia hâm mộ.
Khi còn nhỏ nàng chưa từng ăn tết như này lần nào, đừng nói tới tết âm lịch, ngay cả những ngày lễ còn long trọng hơn cả tết âm lịch nhà nàng cùng lắm chỉ là cả nhà tụ họp ở bên nhau ăn một bữa cơm, sau đó đi tới nơi tổ chức hoạt động vui chơi một ngày, trời tối liền về nhà tắm rửa đi ngủ, tình cảnh cùng với toàn dân cuồng hoan này căn bản là chưa từng tham gia qua.
"Nếu em thích chúng ta về sau có thể mỗi năm đều tới." Kết hôn với Alice nhiều năm như vậy, Warren liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ hâm mộ trong đáy mắt của nàng, vì thế liền trực tiếp cho nàng một cái hứa hẹn.
Tuy tới bên này ăn tết phải chậm trễ rất nhiều việc, nhưng hắn phát hiện ở bên này...cũng rất vui vẻ, vậy không quan tâm chậm trễ hay không chậm trễ, dù sao thời gian cũng vẫn phải tốn, không tốn ở chỗ này thì chính là tốn ở chỗ kia.
"Nghe nói khu thương nghiệp của trấn nhỏ thương nghiệp còn có hoạt động khác nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhìn xem."
"Hôm trước khi em đi mua đồ phát hiện rất nhiều cửa hàng đều bắt đầu tuyên truyền, chủ cửa hàng đều nói mấy ngày nay đều sẽ có biểu diễn truyền thông, thực chờ mong mà."
"Đúng rồi còn có trò chơi nữa, mấy người hàng xóm đều nói có rất nhiều trò chơi hơn nữa lại chơi rất vui, năm nay lại còn nhiều hơn cả năm ngoái nữa."
"......"
Đối hoạt động trò chơi, biểu diễn Alice rất là chờ mong, cơm nước xong liền muốn ra cửa, nhưng đáng tiếc chính là vừa định mở cửa đã bị Lạc Vân Thanh ngăn lại.
Lạc Vân Thanh lấy ra một bịch túi nhỏ màu đỏ trong suốt cùng với kẹo hoa quế mình đã sớm chuẩn bị từ trước trong ngăn tủ ở phòng khách ra, kẹo hoa quế tuy mỹ vị ngon miệng nhưng hiển nhiên lực chú ý của mọi người lại bị túi nhỏ kéo đi, chỉ thấy trên cái túi nhỏ kia có rất nhiều hình ảnh "thỏ con"", ""chó con"", ""rùa đen nhỏ"" đơn giản đáng yêu màu vàng kim giống như ở thế kỷ 21.
Tuy rất đáng yêu, nhưng là muốn dùng để làm gì?
Một nhà Leonard: Mê hoặc.jpg
"Đựng kẹo mang ra ngoài, đưa cho những bạn nhỏ chúc tết cùng chúng ta." Nói xong Lạc Vân Thanh bắt đầu đựng kẹo.
Tốc độ đựng kẹo của cậu phi thường nhanh, tùy tay nắm bỏ vào trong túi sau đó kéo dải lụa hai bên xong liền hoàn thành.
Khi bọn họ còn đang nhìn Lạc Vân Thanh đã đựng xong rất nhiều túi, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh!
Nhiều đồ như vậy một nhà Leonard bọn họ đương nhiên sẽ không để Lạc Vân Thanh một mình hoàn thành, sau khi nhìn thấy tự nhiên mà đi qua hỗ trợ.
"Vân Thanh, một túi này đựng bao nhiêu cái?"
"Đại khái một nắm là được.""
""Như vậy được không? Nếu có đứa nhỏ cầm được cái nhiều, có đứa cầm được cái ít, bọn chúng sẽ không đánh nhau chứ?""
"Ừm, vậy mọi người nhìn một chút là có thể tính ra được? Như vậy sẽ không chênh lệch mấy, đến lúc đó đem kẹo đặt trong túi bảo bọn nhỏ rút, hẳn là sẽ không đánh nhau đâu.""
Mặc kệ là ai, chỉ cần là bạn nhỏ tới chúc tết, Lạc Vân Thanh liền cho bọn chúng rút kẹo, mà bạn nhỏ rút được kẹo quả nhiên không có một đứa nào đánh nhau, ngược lại rất lễ phép nói lời cảm ơn với cậu sau đó chạy biến đi, sau đó hô bằng gọi hữu tới bên này lấy kẹo vừa đẹp lại ngon.
Người lớn vây xem bên cạnh nhìn một nhà Horae bị bọn nhỏ vây quanh tức đến đấm ngực giậm chân, sao mình không nghĩ ra tặng quà cho các bạn nhỏ tới chúc tết chứ? Bao lì xì thì khó kiếm (tiền mặt rất ít, cất giữ phi thường phiền toái) nhưng "bao lì xì" vẫn là có thể!
Nhìn mỗi một đứa nhỏ trên tay cầm một "bao lì xì" mọi người lộ ra biểu tình như suy tư, kết quả cuối cùng chính là sau đó cùng ngày Lạc Vân Thanh thu được vô số "bao lì xì" coi như tâm ý để cảm ơn cậu cung cấp điểm quan trọng.
Hoạt động từ đêm giao thừa của trấn nhỏ Vân Quế bắt đầu chính thức kéo màn che, là chủ sự hoạt động ở trấn nhỏ Vân Quế, tất cả cư dân cùng thương hộ đương nhiên cũng là chủ lực trông coi, một bộ phận sáng sớm mới được đi ngủ còn chưa tỉnh ngủ đâu, nhưng có người lợi hại còn không cần ngủ bù, trực tiếp uống một bình nước tăng lực cho tỉnh táo rồi lại tiếp tục sinh long hoạt hổ vui chơi.
Vì thế khi Lạc Vân Thanh bọn họ đi tới khu hoạt động phát hiện ngoại trừ du khách ra cư nhiên còn có rất nhiều người buôn bán và nhóm người trẻ tuổi bản xứ đang ở tuyến đầu chiến đấu hăng hái, mặt mày hớn hở đề cử hoạt động hoặc đặc sản cho các du khách.
Hoạt động vào năm mới của trấn nhỏ Vân Quế so với thế kỷ 21 nhiều hơn rất nhiều, bên chủ sự giống như hận không thể đem 18 ban võ nghệ ra dùng hết, mặc kệ có phải hoạt động chỉ thuộc về tết âm lịch hay không, chỉ cần mọi người cho rằng đủ truyền thống, đủ thú vị liền đều dọn chúng tới đây.
Lạc Vân Thanh căn bản không dám chạm vào tiết mục rút thăm trúng thưởng, chỉ sợ không cẩn thận một cái đem phần thưởng lớn của người ta rút đi, khiến cho một cái hoạt động đang tốt đẹp giảm đi không ít thú vị.
Nhưng khác với Lạc Vân Thanh, Alice đối với loại hoạt động rút thăm trúng thưởng này cảm thấy rất hứng thú, vì thế chỉ có thể bốn người chia thành hai đội, từng bên đi chơi. Tết âm lịch ở trấn nhỏ Vân Quế, ngoại trừ những cửa hàng ngày thường vẫn mở ra nơi nơi đều là quán nhỏ và điểm hoạt động, có thể nói là ăn nhậu chơi bời mọi thứ đầy đủ hết.
Ném thẻ vào bình rượu, giải câu đố, ném vòng...những thứ có thể chơi hai người đều chơi hết, cuối cùng chơi mệt hai người mua đồ uống và các loại đồ ăn vặt ở một quán đông đúc, một chút cũng không màng hình tượng vừa đi đường vừa ăn uống, nhưng đi một hồi lại thấy có chút lực bất tòng tâm.
Tuy trấn nhỏ Vân Quế so với ngày thường thú vị hơn, nhưng hiện tại thật sự là quá nhiều người, không cẩn thận bị dòng người chen đẩy vào chỗ đông người, cho dù Lạc Vân Thanh và Leonard hai người tay nắm tay, nhưng cũng thiếu chút nữa bị tách ra, cuối cùng bất đắc dĩ nước chảy bèo trôi đến một chỗ tương đối trống trải, Lạc Vân Thanh lanh lợi liều mạng đem hết sức bú sữa mẹ ra dùng lôi kéo Leonard, lúc bỏ tay ra cậu liền chỉ vào đôi giày tràn đầy vết dẫm chân và bộ dáng chật vật của Leonard mà cười ha ha.
Người này vừa nhìn liền biết tuyệt đối chưa trải qua cái gì gọi là "biển người tấp nập", chỉ với dòng người ít ỏi này cũng có thể bị biến thành bộ dạng như quỷ thế này!
............
"Vân Thanh nếu không chúng ta qua bên kia đi dạo?"
Chỉ vào khu vực phố hoa và chim lệch khỏi quỹ đạo trung tâm hoạt động, Leonard lòng còn sợ hãi hỏi.
Ngày thường hắn nơi nào gặp qua trường hợp như vậy! Khi nào mà ngay cả đi đường cũng không cần tự mình bước đi chỉ cần để người khác chen chúc là đi được? Cảm giác này thật sự khiến người bất đắc dĩ lại mang theo một chút...... mới lạ và sợ hãi không nói nên lời?
Lại lần nữa nhìn về phía đám người đông đúc, dù sao Leonard không quá nguyện ý lại chen một lần nữa.
Quay đầu nhìn về phía khu vực mới tạo ra "Con đường hoa và chim", Lạc Vân Thanh đúng là cảm thấy hứng thú, đương nhiên quan trọng nhất chính là khu phố hoa và chim này và khu hoạt động bên cạnh đúng là hai thế giới khác nhau, qua bên kia chỉ có thể hưởng thụ "khoái cảm" bị người chen chúc đẩy đi, nhưng ở phố hoa và chim thì lại có thể tự mình đi dạo, người khác tuy cũng không ít, nhưng so với bên cạnh mà nói quả thực có thể nói là gặp phải sư phụ.
"Được" Lạc Vân Thanh sau khi nói xong lôi kéo Leonard đi về khu vực phố hoa và chim. Kết quả dọc theo đường đi đều có người quen chào hỏi cùng cậu, bộ dáng nhất hô bá ứng kia khiến du khách xung quanh nhịn không được ở trong lòng nói thầm vị tiểu ca xinh đẹp này là ai nha? Phong cách như vậy? Sao lại cảm thấy giống như chủ nhân khu phố này thế nhỉ?
"Ha ha, Vân Thanh và Leonard các cháu cũng tới nơi này đi dạo à?"
"Vân Thanh, Leonard chúc mừng năm mới nhé! Sao hai người trẻ tuổi các cháu không tới khu hoạt động vui chơi thế?"
"Cái gì? Các cháu chơi xong rồi sao? Tay chân thật đúng là nhanh, nhưng năm nay trò chơi ở bên kia ít vậy sao? Nhanh như vậy liền chơi xong rồi?"
"Hai tên tiểu tử các cháu sao cũng tới bên này xem hoa xem cỏ như mấy lão già chúng ta thế? Hay là muốn mua một con thú cưng về nuôi? À à không phải chứ? Thì ra bên kia nhiều người như vậy, vậy vẫn là ở chỗ này mà chơi thôi."
"A này, năm nay khu bên cạnh kia thật đúng là chen chúc muốn chết, năm vừa rồi còn không nhiều người như vậy đâu, sao năm nay lại nhiều người như vậy chứ? Vốn định tới chơi một chút, nhưng nhìn thấy những người đó ta bị dọa sợ không dám đem đám xương già này đi vào bên trong, bằng không chẳng may xảy ra việc gì lớn ngoài ý muốn thì không hay."
"......"
Một đường chào hỏi một đường đi dạo, phố hoa và chim ở nơi này cũng với phố hoa và chim ở thế kỷ 21 không có gì khác nhau, dù sao cũng chính là bán hoa, chim và các loại sinh vật, hơn nữa bởi vì lâm thời mới tạo nên, nên quầy hàng còn có chút đơn sơ.
Lạc Vân Thanh không quan tâm đơn sơ hay không đơn sơ, đồ vật tốt là được, đúng là đừng nói, phố hoa và chim này thật không ít thứ tốt, mỗi loại đều giống như được tỉ mỉ lựa chọn vậy, rất nhiều thực vật được bày ra phá lệ độc đáo, thưởng thức cứ gọi là cảnh đẹp ý vui, ví dụ như chậu thực vật Lạc Vân Thanh cầm trên tay ngắm nghía này, Cửu Cung Quỳnh hình dáng giống như bồ công anh bảy sắc lại tản mát ra hương bạc hà nhàn nhạt.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó Lạc Vân Thanh liền có loại yêu thích không thể hiểu được, cầm lên sau đó lơ đãng phát hiện nó khác với những thực vật bên trong xuất hiện những đốm nhỏ màu xám tạp chất lại càng thích, vì thế vung tay lên đem mấy chậu Cưu Cung Quỳnh còn lại trong quán mua hết.
Trách không được năm đó vừa phát hành đã bị cướp sạch, ngay cả hiện tại ở trên thị trường sưu tầm vẫn có vô số người ra giá cao cầu mua một bộ như cũ, nhưng đáng tiếc chính là người cầu thì nhiều người bán cơ hồ lại không có.
Dù sao hiện tại là xã hội không dùng tiền mặt (cũng không phải hoàn toàn không dùng một chút tiền mặt nào, tiền kỷ niệm cũng có thể dùng tương tự như tiền mặt), giá trị tiền kỷ niệm tăng vọt chưa từng có, có một bộ tiền kỷ niệm tuy người ta sẽ không cảm thấy ngươi thực ghê gớm, nhưng đối với người thường mà nói như vậy cũng là việc đáng để tự hào.
Cho mình là của mình, Lạc Vân Thanh thật cẩn thận đem tiền kỷ niệm đặt lại vào trong cái bao lì xì hai bên nút thắt còn không cân xứng vừa nhìn đã biết là làm từ thủ công kia! Sau đó lại lần nữa dấu dưới gối đầu.
Tiền mừng tuổi tiền mừng tuổi! Trước kia trưởng bối cho tiền mừng tuổi còn không phải là đặt ở dưới gối của tiểu bối để cầu bình an sao?
Nhưng cái tập tục này cho tới bây giờ cơ hồ đã tuyệt tích, người chưa từng trải qua tết âm lịch như Warren và Alice không biết tìm thấy thứ này ở đâu, nhưng từ điều này có thể thấy bọn họ vì lần tết âm lịch này tốn không ít tâm tư.
Mang theo tâm tình tốt, khóe miệng Lạc Vân Thanh mang theo mỉm cười tiến vào giấc ngủ, gối đầu đè lên tiền mừng tuổi làm cậu ngủ rất chi là ngon, vừa ngủ được một giấc thật ngon tới lúc tỉnh dậy đã là vào giờ ăn cơm trưa.
Buổi trưa khu dân cư không an tĩnh giống như buổi sáng, từng nhà đều truyền tới tiếng nói không nhỏ cùng với tiếng thét chói tai vui sướng của trẻ nhỏ và âm thanh chúc tết của người đi đường, nồng đậm hơi thở ngày lễ bao trùm lên toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế.
Cảm thụ bầu không khí của ngày lễ lớn, Lạc Vân Thanh trong lòng cảm thán không thôi, phải biết rằng cho dù là ở thế kỷ 21 truyền thông chưa bị đoạn, ở thành phố lớn, hương vị mọi người ăn tết đều thiếu, nhưng mà hiện tại! Ở thời đại tinh tế mấy nghìn năm sau mình lại được trải qua một cái tân niên hương vị mười phần! Điều này nói ra cũng không có ai dám tin!
"Nơi này cũng thật náo nhiệt."
Nghe tiếng chúc tết của bọn nhỏ ở bên ngoài nối liền không dứt, nhớ tới trước kia vào dịp lễ tết lại không có một chút bầu không khí của ngày tết âm lịch, Alice nhịn không được cảm thán nói, thậm chí tâm lý còn sinh ra một tia hâm mộ.
Khi còn nhỏ nàng chưa từng ăn tết như này lần nào, đừng nói tới tết âm lịch, ngay cả những ngày lễ còn long trọng hơn cả tết âm lịch nhà nàng cùng lắm chỉ là cả nhà tụ họp ở bên nhau ăn một bữa cơm, sau đó đi tới nơi tổ chức hoạt động vui chơi một ngày, trời tối liền về nhà tắm rửa đi ngủ, tình cảnh cùng với toàn dân cuồng hoan này căn bản là chưa từng tham gia qua.
"Nếu em thích chúng ta về sau có thể mỗi năm đều tới." Kết hôn với Alice nhiều năm như vậy, Warren liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ hâm mộ trong đáy mắt của nàng, vì thế liền trực tiếp cho nàng một cái hứa hẹn.
Tuy tới bên này ăn tết phải chậm trễ rất nhiều việc, nhưng hắn phát hiện ở bên này...cũng rất vui vẻ, vậy không quan tâm chậm trễ hay không chậm trễ, dù sao thời gian cũng vẫn phải tốn, không tốn ở chỗ này thì chính là tốn ở chỗ kia.
"Nghe nói khu thương nghiệp của trấn nhỏ thương nghiệp còn có hoạt động khác nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhìn xem."
"Hôm trước khi em đi mua đồ phát hiện rất nhiều cửa hàng đều bắt đầu tuyên truyền, chủ cửa hàng đều nói mấy ngày nay đều sẽ có biểu diễn truyền thông, thực chờ mong mà."
"Đúng rồi còn có trò chơi nữa, mấy người hàng xóm đều nói có rất nhiều trò chơi hơn nữa lại chơi rất vui, năm nay lại còn nhiều hơn cả năm ngoái nữa."
"......"
Đối hoạt động trò chơi, biểu diễn Alice rất là chờ mong, cơm nước xong liền muốn ra cửa, nhưng đáng tiếc chính là vừa định mở cửa đã bị Lạc Vân Thanh ngăn lại.
Lạc Vân Thanh lấy ra một bịch túi nhỏ màu đỏ trong suốt cùng với kẹo hoa quế mình đã sớm chuẩn bị từ trước trong ngăn tủ ở phòng khách ra, kẹo hoa quế tuy mỹ vị ngon miệng nhưng hiển nhiên lực chú ý của mọi người lại bị túi nhỏ kéo đi, chỉ thấy trên cái túi nhỏ kia có rất nhiều hình ảnh "thỏ con"", ""chó con"", ""rùa đen nhỏ"" đơn giản đáng yêu màu vàng kim giống như ở thế kỷ 21.
Tuy rất đáng yêu, nhưng là muốn dùng để làm gì?
Một nhà Leonard: Mê hoặc.jpg
"Đựng kẹo mang ra ngoài, đưa cho những bạn nhỏ chúc tết cùng chúng ta." Nói xong Lạc Vân Thanh bắt đầu đựng kẹo.
Tốc độ đựng kẹo của cậu phi thường nhanh, tùy tay nắm bỏ vào trong túi sau đó kéo dải lụa hai bên xong liền hoàn thành.
Khi bọn họ còn đang nhìn Lạc Vân Thanh đã đựng xong rất nhiều túi, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh!
Nhiều đồ như vậy một nhà Leonard bọn họ đương nhiên sẽ không để Lạc Vân Thanh một mình hoàn thành, sau khi nhìn thấy tự nhiên mà đi qua hỗ trợ.
"Vân Thanh, một túi này đựng bao nhiêu cái?"
"Đại khái một nắm là được.""
""Như vậy được không? Nếu có đứa nhỏ cầm được cái nhiều, có đứa cầm được cái ít, bọn chúng sẽ không đánh nhau chứ?""
"Ừm, vậy mọi người nhìn một chút là có thể tính ra được? Như vậy sẽ không chênh lệch mấy, đến lúc đó đem kẹo đặt trong túi bảo bọn nhỏ rút, hẳn là sẽ không đánh nhau đâu.""
Mặc kệ là ai, chỉ cần là bạn nhỏ tới chúc tết, Lạc Vân Thanh liền cho bọn chúng rút kẹo, mà bạn nhỏ rút được kẹo quả nhiên không có một đứa nào đánh nhau, ngược lại rất lễ phép nói lời cảm ơn với cậu sau đó chạy biến đi, sau đó hô bằng gọi hữu tới bên này lấy kẹo vừa đẹp lại ngon.
Người lớn vây xem bên cạnh nhìn một nhà Horae bị bọn nhỏ vây quanh tức đến đấm ngực giậm chân, sao mình không nghĩ ra tặng quà cho các bạn nhỏ tới chúc tết chứ? Bao lì xì thì khó kiếm (tiền mặt rất ít, cất giữ phi thường phiền toái) nhưng "bao lì xì" vẫn là có thể!
Nhìn mỗi một đứa nhỏ trên tay cầm một "bao lì xì" mọi người lộ ra biểu tình như suy tư, kết quả cuối cùng chính là sau đó cùng ngày Lạc Vân Thanh thu được vô số "bao lì xì" coi như tâm ý để cảm ơn cậu cung cấp điểm quan trọng.
Hoạt động từ đêm giao thừa của trấn nhỏ Vân Quế bắt đầu chính thức kéo màn che, là chủ sự hoạt động ở trấn nhỏ Vân Quế, tất cả cư dân cùng thương hộ đương nhiên cũng là chủ lực trông coi, một bộ phận sáng sớm mới được đi ngủ còn chưa tỉnh ngủ đâu, nhưng có người lợi hại còn không cần ngủ bù, trực tiếp uống một bình nước tăng lực cho tỉnh táo rồi lại tiếp tục sinh long hoạt hổ vui chơi.
Vì thế khi Lạc Vân Thanh bọn họ đi tới khu hoạt động phát hiện ngoại trừ du khách ra cư nhiên còn có rất nhiều người buôn bán và nhóm người trẻ tuổi bản xứ đang ở tuyến đầu chiến đấu hăng hái, mặt mày hớn hở đề cử hoạt động hoặc đặc sản cho các du khách.
Hoạt động vào năm mới của trấn nhỏ Vân Quế so với thế kỷ 21 nhiều hơn rất nhiều, bên chủ sự giống như hận không thể đem 18 ban võ nghệ ra dùng hết, mặc kệ có phải hoạt động chỉ thuộc về tết âm lịch hay không, chỉ cần mọi người cho rằng đủ truyền thống, đủ thú vị liền đều dọn chúng tới đây.
Lạc Vân Thanh căn bản không dám chạm vào tiết mục rút thăm trúng thưởng, chỉ sợ không cẩn thận một cái đem phần thưởng lớn của người ta rút đi, khiến cho một cái hoạt động đang tốt đẹp giảm đi không ít thú vị.
Nhưng khác với Lạc Vân Thanh, Alice đối với loại hoạt động rút thăm trúng thưởng này cảm thấy rất hứng thú, vì thế chỉ có thể bốn người chia thành hai đội, từng bên đi chơi. Tết âm lịch ở trấn nhỏ Vân Quế, ngoại trừ những cửa hàng ngày thường vẫn mở ra nơi nơi đều là quán nhỏ và điểm hoạt động, có thể nói là ăn nhậu chơi bời mọi thứ đầy đủ hết.
Ném thẻ vào bình rượu, giải câu đố, ném vòng...những thứ có thể chơi hai người đều chơi hết, cuối cùng chơi mệt hai người mua đồ uống và các loại đồ ăn vặt ở một quán đông đúc, một chút cũng không màng hình tượng vừa đi đường vừa ăn uống, nhưng đi một hồi lại thấy có chút lực bất tòng tâm.
Tuy trấn nhỏ Vân Quế so với ngày thường thú vị hơn, nhưng hiện tại thật sự là quá nhiều người, không cẩn thận bị dòng người chen đẩy vào chỗ đông người, cho dù Lạc Vân Thanh và Leonard hai người tay nắm tay, nhưng cũng thiếu chút nữa bị tách ra, cuối cùng bất đắc dĩ nước chảy bèo trôi đến một chỗ tương đối trống trải, Lạc Vân Thanh lanh lợi liều mạng đem hết sức bú sữa mẹ ra dùng lôi kéo Leonard, lúc bỏ tay ra cậu liền chỉ vào đôi giày tràn đầy vết dẫm chân và bộ dáng chật vật của Leonard mà cười ha ha.
Người này vừa nhìn liền biết tuyệt đối chưa trải qua cái gì gọi là "biển người tấp nập", chỉ với dòng người ít ỏi này cũng có thể bị biến thành bộ dạng như quỷ thế này!
............
"Vân Thanh nếu không chúng ta qua bên kia đi dạo?"
Chỉ vào khu vực phố hoa và chim lệch khỏi quỹ đạo trung tâm hoạt động, Leonard lòng còn sợ hãi hỏi.
Ngày thường hắn nơi nào gặp qua trường hợp như vậy! Khi nào mà ngay cả đi đường cũng không cần tự mình bước đi chỉ cần để người khác chen chúc là đi được? Cảm giác này thật sự khiến người bất đắc dĩ lại mang theo một chút...... mới lạ và sợ hãi không nói nên lời?
Lại lần nữa nhìn về phía đám người đông đúc, dù sao Leonard không quá nguyện ý lại chen một lần nữa.
Quay đầu nhìn về phía khu vực mới tạo ra "Con đường hoa và chim", Lạc Vân Thanh đúng là cảm thấy hứng thú, đương nhiên quan trọng nhất chính là khu phố hoa và chim này và khu hoạt động bên cạnh đúng là hai thế giới khác nhau, qua bên kia chỉ có thể hưởng thụ "khoái cảm" bị người chen chúc đẩy đi, nhưng ở phố hoa và chim thì lại có thể tự mình đi dạo, người khác tuy cũng không ít, nhưng so với bên cạnh mà nói quả thực có thể nói là gặp phải sư phụ.
"Được" Lạc Vân Thanh sau khi nói xong lôi kéo Leonard đi về khu vực phố hoa và chim. Kết quả dọc theo đường đi đều có người quen chào hỏi cùng cậu, bộ dáng nhất hô bá ứng kia khiến du khách xung quanh nhịn không được ở trong lòng nói thầm vị tiểu ca xinh đẹp này là ai nha? Phong cách như vậy? Sao lại cảm thấy giống như chủ nhân khu phố này thế nhỉ?
"Ha ha, Vân Thanh và Leonard các cháu cũng tới nơi này đi dạo à?"
"Vân Thanh, Leonard chúc mừng năm mới nhé! Sao hai người trẻ tuổi các cháu không tới khu hoạt động vui chơi thế?"
"Cái gì? Các cháu chơi xong rồi sao? Tay chân thật đúng là nhanh, nhưng năm nay trò chơi ở bên kia ít vậy sao? Nhanh như vậy liền chơi xong rồi?"
"Hai tên tiểu tử các cháu sao cũng tới bên này xem hoa xem cỏ như mấy lão già chúng ta thế? Hay là muốn mua một con thú cưng về nuôi? À à không phải chứ? Thì ra bên kia nhiều người như vậy, vậy vẫn là ở chỗ này mà chơi thôi."
"A này, năm nay khu bên cạnh kia thật đúng là chen chúc muốn chết, năm vừa rồi còn không nhiều người như vậy đâu, sao năm nay lại nhiều người như vậy chứ? Vốn định tới chơi một chút, nhưng nhìn thấy những người đó ta bị dọa sợ không dám đem đám xương già này đi vào bên trong, bằng không chẳng may xảy ra việc gì lớn ngoài ý muốn thì không hay."
"......"
Một đường chào hỏi một đường đi dạo, phố hoa và chim ở nơi này cũng với phố hoa và chim ở thế kỷ 21 không có gì khác nhau, dù sao cũng chính là bán hoa, chim và các loại sinh vật, hơn nữa bởi vì lâm thời mới tạo nên, nên quầy hàng còn có chút đơn sơ.
Lạc Vân Thanh không quan tâm đơn sơ hay không đơn sơ, đồ vật tốt là được, đúng là đừng nói, phố hoa và chim này thật không ít thứ tốt, mỗi loại đều giống như được tỉ mỉ lựa chọn vậy, rất nhiều thực vật được bày ra phá lệ độc đáo, thưởng thức cứ gọi là cảnh đẹp ý vui, ví dụ như chậu thực vật Lạc Vân Thanh cầm trên tay ngắm nghía này, Cửu Cung Quỳnh hình dáng giống như bồ công anh bảy sắc lại tản mát ra hương bạc hà nhàn nhạt.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó Lạc Vân Thanh liền có loại yêu thích không thể hiểu được, cầm lên sau đó lơ đãng phát hiện nó khác với những thực vật bên trong xuất hiện những đốm nhỏ màu xám tạp chất lại càng thích, vì thế vung tay lên đem mấy chậu Cưu Cung Quỳnh còn lại trong quán mua hết.
Danh sách chương