Thủ đô tinh rất lớn, đất rất nhiều, cho nên giá rẻ đương nhiên sẽ có, nhưng ở đế đô và thành thị phụ cận đế đô thì ngoại lệ, toàn bộ đoạn đường trung tâm tinh cầu, có rẻ hơn thì cũng không khác bao nhiêu, lại thêm phần lớn đất đã bị trưng dụng xây dựng xong, dư lại cũng không nhiều, cho nên muốn bắt tới đám đất còn lại không có nhân mạch cùng tư lịch nhất định làm chỗ dựa căn bản là không có khả năng tới tay.
Cũng bởi vậy, nếu không phải sau lưng Lạc Vân Thanh có mấy người hỗ trợ, gò núi nhỏ ở núi Vạn Hỉ này cũng không có khả năng sẽ tới phiên cậu.
Nếu đã quyết định muốn bắt lấy nó, Lạc Vân Thanh cũng không kéo dài thời gian, vào buổi tối liền đệ trình đơn xin mua đất. Vì cục đất đai ở Hải thị yêu cầu hồ sơ tài liệu giống y như lúc xin mảnh đất kia, đơn biểu xin của Lạc Vân Thanh phi thường dễ điền, chỉ cần đem tư liệu lúc trước sửa sang lại một chút rồi điền lại lần nữa là có thể đệ trình lên, dư lại liền không cần cậu quản, vì các bộ ngành liên quan căn cứ tư liệu của cậu xét duyệt tư cách, sau đó sẽ đi theo quy trình.
Thổ địa diện tích lớn tương tự như vậy quy trình cần hơn một tháng, đây còn là nhanh, nếu là có người giở trò sau lưng, một hai năm cũng không nhất định có thể xong những quy trình đó, không phải chỗ này không được thì chính là chỗ kia không ổn.
Nhưng cho dù như vậy, đó vẫn còn nhanh hơn ở Thiên triều, hơn nữa nghe ngữ khí nói chuyện của nhân viên công tác vừa rồi, phỏng chừng là đã có thể định ra rồi, dư lại chính là kiên nhẫn từ từ, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không lo lắng, đã quen với hiệu suất làm việc ở Thiên triều cậu chỉ đem chuyện này ghi nhớ một chút vào bản ghi nhớ rồi liền mặc kệ.
............
Là một học sinh, đặc biệt là một học sinh hiếu học, những ngày ở trường cơ bản chính là ba điểm một đường thẳng, ký túc xá - lớp học - nhà ăn, học sinh hệ thực vật học càng là như vậy.
Mới ngắn ngủi chưa đến một tháng, hệ thực vật học tác nghiệp biến thái và áp lực học tập lớn đã trở nên quen thuộc với quảng đại học sinh ở học viện Liên bang đệ nhất.
Ngay cả các học trưởng học tỷ năm hai, năm ba, năm bốn cũng bị lượng tác nghiệp của tân sinh năm nhất dọa mất mật, nhìn một đám học đệ học muội học tập trong trạng thái dùng dây thòng lọng trùy đâm (*), như bọt biển nhanh chóng hấp thụ kiến thức, làm các học sinh cao niên, trong lòng vừa nôn nóng vừa bất an, nhưng cũng không muốn thay đổi hiện trạng. (Học trò ngày xưa khi ôn bài đi thi, để tránh ngủ quên khi học tự thòng cổ mình vào dây thòng lọng, hoặc là cắm con dao trước mặt, nếu như ngủ gật sẽ bị dây xiết lại, hoặc dao đâm vào mặt thế là ko dám ngủ gật ><)
Dù sao hiện tại cũng không phải giai đoạn ôn tập đi thi đề thi chung kia, sau khi thi đậu cao đẳng học viện, thoải mái quen rồi có mấy ai nguyện ý trở lại hoặc là nói là còn có thể trở lại trạng thái học tập cấp bậc địa ngục như vậy chứ? Đừng nói tự nguyện tăng mạnh trình độ học tập, thậm chí học sinh cá biệt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác rằng: "Vì bọn họ mới từ đề thi chung thoát ra, cho nên có thể duy trì được trạng thái này, còn chúng ta đều không phải còn là tân sinh, sao có thể."
Hơn nữa khiến người cảm thấy kinh ngạc chính là người kiềm giữ loại tâm tính này cư nhiên còn không ít, làm cho bộ phận giáo sư muốn chủ động thêm tiết đều tức cười, cũng hiểu vì sao hệ thực vật học lại càng ngày càng xuống dốc.
Có học sinh như vậy, sao có thể không xuống dốc cho được, vì thế tiếp thu thất vọng sôi nổi đem tinh lực chủ yếu đặt lên người tân sinh, ngay cả một số giáo sư ra ngoài làm nghiên cứu và thám hiểm đều dưới sự kêu gọi của lão hữu lục tục trở về trường học, cầm lấy sách vở làm công tác dạy học và giáo dục.
Điều này cũng khiến cho lực lượng giáo viên dạy hệ thực vật năm nay hùng hậu không chịu được, tùy tiện một một khóa cũng là lão sư có quyền trong nghề, khiến cho một số học sinh khóa trên còn phải da mặt dày đi cọ chương trình học của các em khóa dưới.
Phải biết là trước nay cũng chỉ có học sinh khóa dưới đến cọ lớp học sinh khóa trên, dù sao thì giáo sư giỏi đều được an bài tới dạy khóa trên, hiện tại tình huống này lại ngược lại, ngạc nhiên đồng thời cũng khiến cho học sinh khóa trên hệ thực vật bị toàn trường nhạo báng. Đã thế vì một bộ phận ngôn luận não tàn cùng tình huống thực tế, còn không có tự tin phản bác.
Có điều tình huống như vậy thực nhanh lại thay đổi, vì ai cũng không muốn không lấy được "Chỗ tốt".
............
Làm học sinh ưu tú đại biểu cho hệ thực vật học khóa này, Lạc Vân Thanh trước mặt các vị giáo sư có thể nói là hoàn toàn nổi bật, ngay cả học sinh khoa khác đều nghe thấy tiếng, nhắc tới cậu không còn là giáo thảo lớn lên rất đẹp, mà còn dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị hận nói: Nga, tân sinh hệ thực vật học được rất nhiều giáo sư nổi tiếng xem trọng kia.
Giáo sư ở học viện Liên bang đệ nhất cũng không phải là các giáo sư bình thường, có thể nói tất cả bọn họ đều là nhân tài được các ngành nghề Liên bang ưu ái, có người thậm chí còn là nhân vật cấp bậc "quốc bảo" của Liên bang.
Vì sao phải đi học? Không phải là công danh lợi lộc cùng tiền đồ sau này sao?
Nếu được ngưu nhân trong nghề nhìn trúng, tiền đồ về sau còn thiết sao? Đừng đùa, nếu phát triển ở trong khoa, có tiền bối hộ tống kèm cặp, còn đường bằng phẳng là việc đương nhiên, thậm chí nếu được một số giáo sư thu làm đệ tự quan môn, vậy nhân mạch của giáo sư chính là nhân mạch của ngươi, tiền đồ tương lai một mảnh sáng lạn.
Ai cung không phải kẻ ngốc, sau khi nhìn tới chỗ tốt, có rất nhiều người lựa chọn quên đi ngôn luận não tàn lúc trước, kháng nghị với trường học, không phục cách an bài như vậy, tất cả đều là hệ thực vật, dựa vào cái gì người khác có tài nguyên tốt như vậy ta lại không có, ta còn là học sinh khóa trên nữa cơ, xem các khoa khác, lão sư giỏi đều tăng cường cho học sinh khóa trên, chúng ta không cần ngươi tăng cường, nhưng ít nhất ngươi phân cho chúng ta một nửa cũng được.
Đối với tình huống như vậy trường học vốn dĩ sẽ có áp lực, đặc biệt là sau khi bị một số gia trưởng của học sinh có tiền gây áp lực, trong lòng lại càng có nỗi khổ không nói nên lời.
Cùng một trường, cùng một khoa, đem giáo sư giỏi đều phân tới học sinh khóa dưới, tình huống như vậy người không rõ nội tình sẽ thấy quá nhất bên trọng nhất bên khinh, khóa trên người ta không vui là bình thường, cho nên các ngươi đương nhiên phải phân phối lại chương trình học một lần nữa nha, hơn nữa người ta cũng không yêu cầu cao, chính là muốn giáo sư nổi tiếng lên lớp mà thôi, có rất nhiều gia trưởng và học sinh đều giảng đạo lý như vậy với ngươi.
Tuy rằng này đạo lý có chút buồn nôn, nhưng xác thực có thể nghe tạm, hơn nữa trường học cũng muốn bồi dưỡng càng nhiều ưu tú học sinh, cho nên cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, tìm nhóm giáo sư thương lượng xem có thể thêm tiết cho khóa trên hay không.
Nhưng giáo sư cũng bận nha, một tuần có thể rút ra nửa ngày, một ngày đi dạy đã là việc rất khó, dù sao đa số bọn họ đều là giáo sư vinh dự, ngày thường đều chỉ làm việc của mình không đi dạy, hiện tại nói muốn bỏ ra nhiều thời giian hơn tới dạy người khác, cho dù giáo sư hệ thực vật giản dị cũng không làm nha. Hơn nữa càng không cần phải nói dạy đám người kia đại bộ phận cơ sở còn không vững, thái độ học tập cũng không nghiêm túc, sau lưng lại ở khuấy gió nổi mưa.
Bất quá khi các lãnh đạo nhà trường khom lưng cúi đầu, nói toàn lời hay, về sau cuối cùng có mấy giáo sư mềm lòng, thời gian cũng nhiều nguyện ý mỗi tuần thêm hai ba tiếng đồng hồ mở một tiết học ở khóa trên, dư lại bởi vì đều có việc của riêng mình, cho nên căn bản không có khả năng bỏ ra thời gian.
Đối với vấn đề này lãnh đạo nhà trường vung tay lên, đem đại bộ phận chương trình học đổi thành không phân biệt khóa trên hay khóa dưới giảng bài, chỉ cần là học sinh hệ thực vật liền có thể cùng nhau lên lớp.
Khóa trên và khoa dưới cùng nhau lên lớp có xấu hổ hay không các tân sinh không biết, nhưng sau khi cùng nhau đi học càng nhiều, các tân sinh đối với bọn họ khinh bỉ càng nhiều, đương nhiên, cá biệt lợi hại không tính.
Phải biết rằng bọn họ mới nhập học một tháng mà thôi! Những thứ biết được cư nhiên so với người học được 1 năm 2 năm còn nhiều hơn?? Quả thực làm người không dám tin tưởng.
Ngay cả một số lão sư tính cách tương đối ôn hòa, nhìn thấy tình huống như vậy cũng nhịn không được đen mặt, trước kia cũng không cảm thấy học sinh hệ hệ thực vật học kém như vậy nha, hiện tại thật là....một lời khó nói hết.
Nhìn học sinh đứng lên "y y a a" nửa ngày còn không trình bày được lý do, Đồng Mẫn Lệ chỉ có thể cho hắn ngồi xuống, sau đó gọi một tân sinh đứng lên trả lời vấn đề.
"Bàng Hoằng, em tới trả lời vấn đề này một chút."
"Cái này là có Hình Cát, cũng gọi là cỏ tinh tế, phát hiện vào năm 1203 tinh tế, có tác dụng cầm máu, là một phần nguyên liệu của dược tề cầm máu trước mắt, năm nay, Lăng La giáo sư nêu ra một ý tưởng về cỏ Hình Cát...phân biệt là...."
Bàng Hoằng bị gọi lên, nhìn vấn đề của lão sư trên màn hình, thao thao bất tuyệt trả lời.
Theo Bàng Hoằng trả lời càng lúc càng đi sâu vào vấn đề, sắc mặt Đồng Mẫn Lệ cũng càng ngày càng tốt, cuối cùng sau khi hắn trả lời xong thậm chí còn lộ ra một nụ cười khó có được, cho hắn ngồi xuống.
Nhưng mà học sinh không trả lời được kia liền không ổn, tuy không bị công khai quở trách, nhưng hắn là đại diện cho một đám học sinh khóa trên lại bị Đồng Mẫn Lệ nói cho không chỗ dung thân.
"Tân sinh vừa mới nhập học một tháng, các cô cậu thì sao? Đều ở chỗ này học hơn một năm? Các cô cậu nói cho tôi xem đã học được cái gì? Thời gian là quý giá, là không thể dùng để tiêu xài, các cô cậu ngày thường cũng chỉ hoàn thành bài tập, những lúc khác liền không hề cố gắng, như vậy là không được, như vậy không lý tưởng, sớm hay muộn cũng bị đào thải." Đồng Mẫn Lệ tận tình khuyên bảo, nhìn phía dưới có mấy người lộ vẻ hổ thẹn, nhưng có một số vẫn là đầy mặt không thèm quan tâm, trong lòng một cỗ hận sắt không mài thành kim, tức giận lập tức tan thành mây khói.
Thôi, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, dưa xanh hái không ngọt, giáo sư hệ thực vật lập tức liền nhìn ra. Dù sao có nói thêm nữa, học sinh không nghe cũng vô dụng, nói những người đó không bằng hảo hảo nghĩ lại xem nên làm thế nào dạy tốt hơn cho những mầm mống mới.
Lão sư nhìn Lạc Vân Thanh, Thái Tử Thành, Bạch Nhược Khê, Bàng Hoằng, Phạm Thắng Cao...... mấy đứa tân sinh, lại nhìn lại những gương mặt quen thuộc bên cạnh, nhưng cơ bản đều không nhớ nổi tên, Đồng Mẫn Lệ không thể không cảm thán: Người cùng người thật là khác nhau, mình một tuần cũng mới có hai tiết dạy mà thôi, nhưng chỉ chút thời gian này đã có thể nhớ hết tên nhận hết mặt toàn bộ 80 tân sinh này rồi.
Thế nhưng lão sinh? Trừ bỏ một vài học sinh tương đối ưu tú ra, rất nhiều học sinh Đồng Mẫn Lệ đều không nhớ nổi tên, này nói lên điều gì?
Đồng Mẫn Lệ không cho rằng trí nhớ bản thân kém, mà là đám học sinh này không hay xuất hiện trước mặt nàng, bài tập và học tập cũng không có điểm sáng, cho nên ở chung một năm còn không nhận ra!
Aiz......
Cũng bởi vậy, nếu không phải sau lưng Lạc Vân Thanh có mấy người hỗ trợ, gò núi nhỏ ở núi Vạn Hỉ này cũng không có khả năng sẽ tới phiên cậu.
Nếu đã quyết định muốn bắt lấy nó, Lạc Vân Thanh cũng không kéo dài thời gian, vào buổi tối liền đệ trình đơn xin mua đất. Vì cục đất đai ở Hải thị yêu cầu hồ sơ tài liệu giống y như lúc xin mảnh đất kia, đơn biểu xin của Lạc Vân Thanh phi thường dễ điền, chỉ cần đem tư liệu lúc trước sửa sang lại một chút rồi điền lại lần nữa là có thể đệ trình lên, dư lại liền không cần cậu quản, vì các bộ ngành liên quan căn cứ tư liệu của cậu xét duyệt tư cách, sau đó sẽ đi theo quy trình.
Thổ địa diện tích lớn tương tự như vậy quy trình cần hơn một tháng, đây còn là nhanh, nếu là có người giở trò sau lưng, một hai năm cũng không nhất định có thể xong những quy trình đó, không phải chỗ này không được thì chính là chỗ kia không ổn.
Nhưng cho dù như vậy, đó vẫn còn nhanh hơn ở Thiên triều, hơn nữa nghe ngữ khí nói chuyện của nhân viên công tác vừa rồi, phỏng chừng là đã có thể định ra rồi, dư lại chính là kiên nhẫn từ từ, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không lo lắng, đã quen với hiệu suất làm việc ở Thiên triều cậu chỉ đem chuyện này ghi nhớ một chút vào bản ghi nhớ rồi liền mặc kệ.
............
Là một học sinh, đặc biệt là một học sinh hiếu học, những ngày ở trường cơ bản chính là ba điểm một đường thẳng, ký túc xá - lớp học - nhà ăn, học sinh hệ thực vật học càng là như vậy.
Mới ngắn ngủi chưa đến một tháng, hệ thực vật học tác nghiệp biến thái và áp lực học tập lớn đã trở nên quen thuộc với quảng đại học sinh ở học viện Liên bang đệ nhất.
Ngay cả các học trưởng học tỷ năm hai, năm ba, năm bốn cũng bị lượng tác nghiệp của tân sinh năm nhất dọa mất mật, nhìn một đám học đệ học muội học tập trong trạng thái dùng dây thòng lọng trùy đâm (*), như bọt biển nhanh chóng hấp thụ kiến thức, làm các học sinh cao niên, trong lòng vừa nôn nóng vừa bất an, nhưng cũng không muốn thay đổi hiện trạng. (Học trò ngày xưa khi ôn bài đi thi, để tránh ngủ quên khi học tự thòng cổ mình vào dây thòng lọng, hoặc là cắm con dao trước mặt, nếu như ngủ gật sẽ bị dây xiết lại, hoặc dao đâm vào mặt thế là ko dám ngủ gật ><)
Dù sao hiện tại cũng không phải giai đoạn ôn tập đi thi đề thi chung kia, sau khi thi đậu cao đẳng học viện, thoải mái quen rồi có mấy ai nguyện ý trở lại hoặc là nói là còn có thể trở lại trạng thái học tập cấp bậc địa ngục như vậy chứ? Đừng nói tự nguyện tăng mạnh trình độ học tập, thậm chí học sinh cá biệt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác rằng: "Vì bọn họ mới từ đề thi chung thoát ra, cho nên có thể duy trì được trạng thái này, còn chúng ta đều không phải còn là tân sinh, sao có thể."
Hơn nữa khiến người cảm thấy kinh ngạc chính là người kiềm giữ loại tâm tính này cư nhiên còn không ít, làm cho bộ phận giáo sư muốn chủ động thêm tiết đều tức cười, cũng hiểu vì sao hệ thực vật học lại càng ngày càng xuống dốc.
Có học sinh như vậy, sao có thể không xuống dốc cho được, vì thế tiếp thu thất vọng sôi nổi đem tinh lực chủ yếu đặt lên người tân sinh, ngay cả một số giáo sư ra ngoài làm nghiên cứu và thám hiểm đều dưới sự kêu gọi của lão hữu lục tục trở về trường học, cầm lấy sách vở làm công tác dạy học và giáo dục.
Điều này cũng khiến cho lực lượng giáo viên dạy hệ thực vật năm nay hùng hậu không chịu được, tùy tiện một một khóa cũng là lão sư có quyền trong nghề, khiến cho một số học sinh khóa trên còn phải da mặt dày đi cọ chương trình học của các em khóa dưới.
Phải biết là trước nay cũng chỉ có học sinh khóa dưới đến cọ lớp học sinh khóa trên, dù sao thì giáo sư giỏi đều được an bài tới dạy khóa trên, hiện tại tình huống này lại ngược lại, ngạc nhiên đồng thời cũng khiến cho học sinh khóa trên hệ thực vật bị toàn trường nhạo báng. Đã thế vì một bộ phận ngôn luận não tàn cùng tình huống thực tế, còn không có tự tin phản bác.
Có điều tình huống như vậy thực nhanh lại thay đổi, vì ai cũng không muốn không lấy được "Chỗ tốt".
............
Làm học sinh ưu tú đại biểu cho hệ thực vật học khóa này, Lạc Vân Thanh trước mặt các vị giáo sư có thể nói là hoàn toàn nổi bật, ngay cả học sinh khoa khác đều nghe thấy tiếng, nhắc tới cậu không còn là giáo thảo lớn lên rất đẹp, mà còn dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị hận nói: Nga, tân sinh hệ thực vật học được rất nhiều giáo sư nổi tiếng xem trọng kia.
Giáo sư ở học viện Liên bang đệ nhất cũng không phải là các giáo sư bình thường, có thể nói tất cả bọn họ đều là nhân tài được các ngành nghề Liên bang ưu ái, có người thậm chí còn là nhân vật cấp bậc "quốc bảo" của Liên bang.
Vì sao phải đi học? Không phải là công danh lợi lộc cùng tiền đồ sau này sao?
Nếu được ngưu nhân trong nghề nhìn trúng, tiền đồ về sau còn thiết sao? Đừng đùa, nếu phát triển ở trong khoa, có tiền bối hộ tống kèm cặp, còn đường bằng phẳng là việc đương nhiên, thậm chí nếu được một số giáo sư thu làm đệ tự quan môn, vậy nhân mạch của giáo sư chính là nhân mạch của ngươi, tiền đồ tương lai một mảnh sáng lạn.
Ai cung không phải kẻ ngốc, sau khi nhìn tới chỗ tốt, có rất nhiều người lựa chọn quên đi ngôn luận não tàn lúc trước, kháng nghị với trường học, không phục cách an bài như vậy, tất cả đều là hệ thực vật, dựa vào cái gì người khác có tài nguyên tốt như vậy ta lại không có, ta còn là học sinh khóa trên nữa cơ, xem các khoa khác, lão sư giỏi đều tăng cường cho học sinh khóa trên, chúng ta không cần ngươi tăng cường, nhưng ít nhất ngươi phân cho chúng ta một nửa cũng được.
Đối với tình huống như vậy trường học vốn dĩ sẽ có áp lực, đặc biệt là sau khi bị một số gia trưởng của học sinh có tiền gây áp lực, trong lòng lại càng có nỗi khổ không nói nên lời.
Cùng một trường, cùng một khoa, đem giáo sư giỏi đều phân tới học sinh khóa dưới, tình huống như vậy người không rõ nội tình sẽ thấy quá nhất bên trọng nhất bên khinh, khóa trên người ta không vui là bình thường, cho nên các ngươi đương nhiên phải phân phối lại chương trình học một lần nữa nha, hơn nữa người ta cũng không yêu cầu cao, chính là muốn giáo sư nổi tiếng lên lớp mà thôi, có rất nhiều gia trưởng và học sinh đều giảng đạo lý như vậy với ngươi.
Tuy rằng này đạo lý có chút buồn nôn, nhưng xác thực có thể nghe tạm, hơn nữa trường học cũng muốn bồi dưỡng càng nhiều ưu tú học sinh, cho nên cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, tìm nhóm giáo sư thương lượng xem có thể thêm tiết cho khóa trên hay không.
Nhưng giáo sư cũng bận nha, một tuần có thể rút ra nửa ngày, một ngày đi dạy đã là việc rất khó, dù sao đa số bọn họ đều là giáo sư vinh dự, ngày thường đều chỉ làm việc của mình không đi dạy, hiện tại nói muốn bỏ ra nhiều thời giian hơn tới dạy người khác, cho dù giáo sư hệ thực vật giản dị cũng không làm nha. Hơn nữa càng không cần phải nói dạy đám người kia đại bộ phận cơ sở còn không vững, thái độ học tập cũng không nghiêm túc, sau lưng lại ở khuấy gió nổi mưa.
Bất quá khi các lãnh đạo nhà trường khom lưng cúi đầu, nói toàn lời hay, về sau cuối cùng có mấy giáo sư mềm lòng, thời gian cũng nhiều nguyện ý mỗi tuần thêm hai ba tiếng đồng hồ mở một tiết học ở khóa trên, dư lại bởi vì đều có việc của riêng mình, cho nên căn bản không có khả năng bỏ ra thời gian.
Đối với vấn đề này lãnh đạo nhà trường vung tay lên, đem đại bộ phận chương trình học đổi thành không phân biệt khóa trên hay khóa dưới giảng bài, chỉ cần là học sinh hệ thực vật liền có thể cùng nhau lên lớp.
Khóa trên và khoa dưới cùng nhau lên lớp có xấu hổ hay không các tân sinh không biết, nhưng sau khi cùng nhau đi học càng nhiều, các tân sinh đối với bọn họ khinh bỉ càng nhiều, đương nhiên, cá biệt lợi hại không tính.
Phải biết rằng bọn họ mới nhập học một tháng mà thôi! Những thứ biết được cư nhiên so với người học được 1 năm 2 năm còn nhiều hơn?? Quả thực làm người không dám tin tưởng.
Ngay cả một số lão sư tính cách tương đối ôn hòa, nhìn thấy tình huống như vậy cũng nhịn không được đen mặt, trước kia cũng không cảm thấy học sinh hệ hệ thực vật học kém như vậy nha, hiện tại thật là....một lời khó nói hết.
Nhìn học sinh đứng lên "y y a a" nửa ngày còn không trình bày được lý do, Đồng Mẫn Lệ chỉ có thể cho hắn ngồi xuống, sau đó gọi một tân sinh đứng lên trả lời vấn đề.
"Bàng Hoằng, em tới trả lời vấn đề này một chút."
"Cái này là có Hình Cát, cũng gọi là cỏ tinh tế, phát hiện vào năm 1203 tinh tế, có tác dụng cầm máu, là một phần nguyên liệu của dược tề cầm máu trước mắt, năm nay, Lăng La giáo sư nêu ra một ý tưởng về cỏ Hình Cát...phân biệt là...."
Bàng Hoằng bị gọi lên, nhìn vấn đề của lão sư trên màn hình, thao thao bất tuyệt trả lời.
Theo Bàng Hoằng trả lời càng lúc càng đi sâu vào vấn đề, sắc mặt Đồng Mẫn Lệ cũng càng ngày càng tốt, cuối cùng sau khi hắn trả lời xong thậm chí còn lộ ra một nụ cười khó có được, cho hắn ngồi xuống.
Nhưng mà học sinh không trả lời được kia liền không ổn, tuy không bị công khai quở trách, nhưng hắn là đại diện cho một đám học sinh khóa trên lại bị Đồng Mẫn Lệ nói cho không chỗ dung thân.
"Tân sinh vừa mới nhập học một tháng, các cô cậu thì sao? Đều ở chỗ này học hơn một năm? Các cô cậu nói cho tôi xem đã học được cái gì? Thời gian là quý giá, là không thể dùng để tiêu xài, các cô cậu ngày thường cũng chỉ hoàn thành bài tập, những lúc khác liền không hề cố gắng, như vậy là không được, như vậy không lý tưởng, sớm hay muộn cũng bị đào thải." Đồng Mẫn Lệ tận tình khuyên bảo, nhìn phía dưới có mấy người lộ vẻ hổ thẹn, nhưng có một số vẫn là đầy mặt không thèm quan tâm, trong lòng một cỗ hận sắt không mài thành kim, tức giận lập tức tan thành mây khói.
Thôi, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, dưa xanh hái không ngọt, giáo sư hệ thực vật lập tức liền nhìn ra. Dù sao có nói thêm nữa, học sinh không nghe cũng vô dụng, nói những người đó không bằng hảo hảo nghĩ lại xem nên làm thế nào dạy tốt hơn cho những mầm mống mới.
Lão sư nhìn Lạc Vân Thanh, Thái Tử Thành, Bạch Nhược Khê, Bàng Hoằng, Phạm Thắng Cao...... mấy đứa tân sinh, lại nhìn lại những gương mặt quen thuộc bên cạnh, nhưng cơ bản đều không nhớ nổi tên, Đồng Mẫn Lệ không thể không cảm thán: Người cùng người thật là khác nhau, mình một tuần cũng mới có hai tiết dạy mà thôi, nhưng chỉ chút thời gian này đã có thể nhớ hết tên nhận hết mặt toàn bộ 80 tân sinh này rồi.
Thế nhưng lão sinh? Trừ bỏ một vài học sinh tương đối ưu tú ra, rất nhiều học sinh Đồng Mẫn Lệ đều không nhớ nổi tên, này nói lên điều gì?
Đồng Mẫn Lệ không cho rằng trí nhớ bản thân kém, mà là đám học sinh này không hay xuất hiện trước mặt nàng, bài tập và học tập cũng không có điểm sáng, cho nên ở chung một năm còn không nhận ra!
Aiz......
Danh sách chương