Vì không để tuổi thơ của con mình có gì tiếc nuối, trong một lần thí nghiệm nào đó Lạc Vân Thanh hết sức "ngẫu nhiên" nghiên cứu ra một loại mặt nạ dịch dung.
Nơi phát ra linh cảm làm mặt nạ là do trước kia Lạc Vân Thanh xem qua tiểu thuyết võ hiệp đề cập tới thuật dịch dung, một lớp màng mỏng do một loại vật liệu làm thành lớp da mỏng dán ở trên mặt không những có hiệu quả có thể "thay đổi khuôn mặt"", thậm chí bởi vì bản thân nguyên liệu chế tác loại mặt nạ này có tác dụng làm đẹp quý giá, cho nên một khi đưa ra thị trường loại mặt nạ này liền trở thành loại mặt nạ hot hòn họt. Trình độ quý giá thiếu chút nữa có thể so sánh với đồ gia truyền, dù sao sản xuất không dễ, lại có thể sử dụng nhiều lần, đương nhiên quan trọng nhất chính là hiệu quả cực kỳ tốt, cho nên đối với nhân sĩ yêu cái đẹp mà nói nó chính là đại diện cho câu nói quảng cáo: Mua được chính là kiếm được!
Nhìn sản phẩm mình tốn công sức làm ra cư nhiên trở thành cái gọi là hàng mỹ dung dưỡng nhan cao cấp, Lạc Vân Thanh cũng không biết bản thân nên dùng biểu tình gì để đối mặt, nhưng cũng may tình huống như vậy những năm gần đây cũng lục tục xuất hiện không ít, cho nên cậu biết rõ giờ phút này cậu chỉ cần bình tĩnh mỉm cười.
Dù sao ngươi không có cách nào quản lý người ta mua sản phẩm của ngươi để dùng làm gì! Người ta mua cái sản phẩm dịch dung này để đắp mặt nạ ngươi làm gì được người ta? Chẳng lẽ phải chuyên môn làm ra phục vụ sau bán hàng, sau đó mỗi ngày đi điều tra xem người khác mua sản phẩm của ngươi để làm gì sao? Hành vi não tàn như vậy đừng nói đến người đạt được danh hiệu "cha của sinh mệnh" như Lạc Vân Thanh không làm mà ngay cả trẻ con vừa mới đi học lớp mẫu giáo không hiểu chuyện cũng biết không thể làm, vậy nếu không thể làm như vậy thì người còn nhọc lòng nhiều như vậy làm gì?
Vì thế Lạc Vân Thanh chính là nhìn ra như vậy, cho nên cậu cũng không muốn làm khác người! Người khác nguyện ý đem nó làm mỹ phẩm dưỡng da thì cứ làm mỹ phẩm dưỡng da đi, nghĩ theo chiều hướng tốt, càng ít người dùng để dịch dung đến lúc đó cậu dùng thì sẽ không dễ dàng bị người nhận ra, đây là chuyện tốt mà!
......
Mở ra hộp kim loại chứa "dịch dung", nhưng "dịch dung" ngâm trong chất lỏng không thể không nói thật sự rất giống mặt nạ, lại bởi vì chất lỏng này có tác dụng bảo quản thông khí mỹ dung và bản thân "dịch dung"" đã có công hiệu, ""dịch dung"" được trở thành mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ tựa hồ cũng có thể hiểu được.
Cầm lấy mặt nạ mô phỏng làn da bên trong chất lỏng, Lạc Vân Thanh tỉ mỉ đem nó dính ở trên mặt mình, qua hai phút, chờ nó hoàn toàn ổn định nhìn trong gương Lạc Vân Thanh đã đổi sang một diện mạo khác.
Đây là một khuôn mặt vừa thấy liền không nhớ gì, mặc kệ là nhìn vài lần Lạc Vân Thanh đều nhịn không được vừa lòng gật gật đầu.
Đồ mình làm đúng là chất lượng tốt! Đã dùng hơn một năm cư nhiên không có một chút vấn đề gì, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều thoải mái giống như lần đầu tiên sử dụng, quả nhiên là đồ vật cực kỳ giá trị, vật như vậy bị người truy phủng là có thể hiểu được.
"Cốc cốc cốc...."
"Gâu gâu gâu...."
Ngay khi Lạc Vân Thanh nhịn không được tự khích lệ bản thân trong lòng, phòng ngủ truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng chó sủa từ bên ngoài, không cần nhìn Lạc Vân Thanh cũng biết là anh em Tiểu Bí Đao mang theo Đại Kim và Tiểu Kim tới thúc giục cậu.
"Đợi một lát, ba xong rồi đây." Lạc Vân Thanh nói một tiếng với người ngoài cửa, sau đó đi tới phòng thay đồ, chọn một cái áo khoác mỏng mặc vào, sau đó nhanh chóng mở cửa dắt tay hai đứa nhỏ xuống lầu.
Đại Kim và Tiểu Kim thì ngoan ngoãn đi theo theo một người lớn hai người nhỏ, lè đầu lưỡi, phe phẩy cái đuôi cùng nhau lên xe huyền phù, chờ ba người hai thú cưng ổn định, xe huyền phù khởi động, hôm nay chỗ bọn họ muốn tới là —— Phúc Trang.
Nhìn thấy cối xay gió biểu tượng của Phúc Trang từ xa, Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu cao hứng nhảy cẫng lên, tuy hai đứa nhỏ cho tới bây giờ còn chưa quen đường, nhưng trong nhận thức của bọn nhỏ chỉ cần nhìn thấy cối xay gió lớn như vậy chứng tỏ sắp tới Phúc Trang rồi.
Dù sao người thường tới Phúc trang đều biết, chỉ cần nhìn thấy cối xay gió lớn ở Phúc trang vậy cơ bản đã tiến vào địa giới Phúc trang, xe huyền phù chỉ cần đi thêm một lát là có thể chân chính tiến vào bên trong Phúc trang.
Vì thế hai bạn nhỏ miệng còn ngậm kẹo, Lạc Vân Thanh liền dừng xe.
Thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy nhiệt tình tiến tới, Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ôm ôm bọn họ, sau đó lễ phép chào một tiếng "chú" sau đó liền kéo bạn nhỏ Hạo Hạo nhà bọn họ đi chơi.
Mấy đứa nhỏ muốn đi chơi Lạc Vân Thanh đương nhiên không ngăn cản, dù sao mấy năm trước hệ thống bảo vệ của Phúc trang đã thăng cấp toàn diện sau đó còn thêm mấy người máy bảo mẫu, cho nên chỉ cần không phải liên tục tìm đường chết, về mặt an toàn cho đứa nhỏ cơ bản không có vấn đề gì lớn.
......
"Vân Thanh, sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý định muốn tới? Còn tới sớm như vậy?"
Úc Tuyên bưng cho Lạc Vân Thanh một ly trà sau đó ngồi xuống cạnh Lưu Cảnh Huy, vẻ kinh hỉ trên mặt khi nhìn về phía Lạc Vân Thanh còn chưa kịp tan đi.
Vì tia kinh hỉ này của Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy ghen tị mà nắm tay y, u oán nhìn thoáng qua người rõ ràng nói có thí nghiệm phải làm, lâm thời không thể tham gia hoạt động kết quả lại đến sớm trước khi hoạt động diễn ra một ngày - Lạc Vân Thanh.
Thu được ánh mắt của Lưu Cảnh Huy- Lạc Vân Thanh: "......""
Từ khi Lưu Cảnh Huy và Úc Tuyên yêu nhau, Lạc Vân Thanh liền biết Lưu Cảnh Huy đến tột cùng là một người có nhiều dấm chua như thế nào, nhưng ánh mắt "cực nóng" như vậy vẫn khiến người khó có thể chịu đựng, Lạc Vân Thanh bị dọa vội vội vàng vàng nâng chén trà lên uống mấy ngụm trà trấn an tinh thần!
"Đây còn không phải là do Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ồn ào muốn tới sao?"" Nói tới đây Lạc Vân Thanh liền nhịn không được thở dài một hơi.
Nếu là Leonard cậu còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng hai đứa nhỏ này thật sự hoàn hoàn toàn toàn là uy hiếp của cậu! Người còn chưa làm gì đã bắt đầu khiến cậu mềm lòng, sau đó lấy ra các loại lý do thuyết phục bản thân làm thí nghiệm là phải trong thời gian lâu dài, một tuần thời gian cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa bọn nhỏ nghỉ hè cậu cứ bận rộn như vậy thì không tốt, một khi đã như vậy còn không bằng thừa dịp bọn nhỏ nghỉ hè cùng bọn nhỏ tới đây chơi, sau đó chờ bọn nhỏ đi học cậu lại tiếp tục làm thí nghiệm.
"Cậu cũng quá chiều hai đứa nhỏ này rồi?" Nghe được Lạc Vân Thanh giải thích, hai người Lưu Cảnh Huy líu lưỡi.
Kỳ thật loại hoạt động giống như chơi xuân này chỉ cần có người dẫn đi là được, dù sao hắn không tin Lạc Vân Thanh không tìm được người trông đứa nhỏ, nói cho cùng còn không phải là thương hai đứa nhỏ sao.
Chiều đứa nhỏ? Nghe vậy, Lạc Vân Thanh nhún nhún vai, mở miệng nói: "Đương nhiên phải chiều bọn nhỏ, phải biết là thí nghiệm có vô số thời gian để làm, nhưng con tôi thì chỉ có duy nhất một tuổi thơ, nếu lúc trước tôi chọn để bọn nhỏ tới thế giới này, tự nhiên tôi cần phải gánh vác trách nhiệm của một người cha."
Nghe câu nói này Lưu Cảnh Huy không nói thêm gì nữa, dù sao hắn cũng là người có con nhỏ nên tự nhiên biết được tâm tình của Lạc Vân Thanh, ngay từ đầu nói những lời này cũng là vì ở trong lòng hắn Lạc Vân Thanh là nhà khoa học cao cấp nhất ở Liên bang, cho nên hắn cảm thấy cậu hẳn là phải dùng càng nhiều thời gian để tạo phúc cho dân chúng mới phải, nhưng...nếu bản thân nhà khoa học đều muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, hắn có nói gì thêm nữa cũng không thích hợp, dù sao nhà khoa học cũng là người mà phải không?
"Nói cũng phải, cho nên nếu tới thì cùng bọn nhỏ chơi cho đã đi...ngoài ra tôi nói một chút, lần du xuân này không giống với những lần trước, lần này tăng thêm một vài danh ngạch, cho nên tổng cộng có đứa nhỏ của 100 gia đình sẽ tới tham dự, hơn nữa mấy ngày trước tôi thấy loại dâu tây mới ở Phúc trang thời gian này hẳn là sẽ thành thục, cho nên tạm tính nội dung hoạt động sẽ là hái dâu tây."
"Hai người các anh tương đối có kinh nghiệm về hoạt động du lịch mùa xuân và du lịch mùa thu, các anh xem đi rồi làm, tôi nhớ khoảng thời gian trước chúng ta mới ra một loại bảo bảo sương (thực sự là không biết nó là cái gì), lần này liền lấy bảo bảo sương làm khen thưởng đi, ba người đứng đầu tặng miễn phí, sau đó lại chế định một tiêu chuẩn thấp nhất, chỉ cần bạn nhỏ hoàn thành, phụ huynh của bọn nhỏ đều có thể mua loại bảo bảo sương này." Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ rồi đề nghị như vậy.
Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy rối rắm một hồi nói: "Cũng được."
Tin tức quan trọng này hai người bọn họ thông báo trước với các phụ huynh trước sau đó bảo bọn họ đừng nói chuyện này ra, bằng không bọn họ khoe khoang đem chuyện này phát lên Thiên Bác thì bọn họ liền phải đau đầu, dù sao đồ vật ở Phúc trang không dễ mua, ngươi rút được danh ngạch thì cũng thôi, còn có thể ưu tiên mua sắm sản phẩm, điều này khiến cho những phụ huynh thỏa mãn điều kiện báo danh nhưng vài lần còn chưa rút trúng danh ngạch làm sao mà chịu nổi?
"......"
"Độ thích ứng của nhân viên nghiên cứu mới gần đây thế nào?" Nói mãi Lạc Vân Thanh đột nhiên hỏi tới một nhân viên nghiên cứu mới mà mình mới nhận vào.
"Ách...hình như khá tốt, tôi thấy hắn làm việc rất vui vẻ!?" Nói tới nhân viên nghiên cứu này, phu phu Úc Tuyên hai người liền buồn bực.
Tuy bọn họ vẫn luôn biết thức ăn ở Phúc trang tốt, phúc lợi cũng tốt! Nhưng mới tới 3 tháng liền béo 30 cân? Đây quả thực là việc chưa từng xảy ra bao giờ, người không biết còn tưởng rằng Phúc trang chuyên môn nuôi heo ấy chứ!
"......"
"Tôi nói tiểu lão bản...hiện tại cũng không có người ngoài ở đây, cậu có nên tháo cái mặt nạ xuống không? Nhìn gương mặt này của cậu trong lòng tôi rất không được tự nhiên."
Lạc Vân Thanh kinh ngạc sờ sờ mặt mình nói: "Không được tự nhiên? Vậy sao? Tôi cảm thấy rất không tồi mà!"
Tuy là nói vậy nhưng Lạc Vân Thanh vẫn tháo nó xuống.
Úc Tuyên & Lưu Cảnh Huy: "......" Không tồi cái đầu cậu, gương mặt này quá là người qua đường Giáp, hai người bọn họ cho dù hiện tại có nhìn chằm chằm gương mặt này nhưng bọn họ có một cảm giác chỉ cần vài giây sau đều quên mất bản thân đã thấy qua người này.
Nghĩ tới đây thật sự không thể không cảm thán rốt cuộc là vị điêu khắc sư nào có tài như vậy, cư nhiên có thể tạo ra một khuôn mặt như này!!!
Vì thế cái mặt nạ này mở ra một đống đề tài cho ba người, cho tới cuối cùng vẫn còn đang hứng thú bừng bừng ba người bị tiếng kêu đói bụng của bọn nhỏ đánh bại.
Ăn một bữa ăn phong phú ở nhà ăn, Lạc Vân Thanh mang theo Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu trở lại chỗ ở của mình ở Phúc trang, chậm một chút nữa chờ hai bạn nhỏ đều đi ngủ rồi thì Leonard cũng tới đây.
Vì thế ngày hôm sau mở mắt ra, hai bạn nhỏ kinh hỉ phát hiện đi ba ba lớn đi công tác cư nhiên ngủ ở bên cạnh mình!
......
Đeo lên "mặt nạ dịch dung", Lạc Vân Thanh và Leonard mang theo Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu tới nhà ăn ăn cơm, chờ hai bạn nhỏ ríu rít ăn xong cơm sáng, bọn họ phát hiện các gia đình tới tham gia hoạt động du xuân đã tới đủ, mà lúc này thời gian cũng đã 8 giờ 45 phút, cách thời gian bắt đầu hoạt động còn 15 phút.
Trẻ con nhiều thời gian liền qua nhanh, 15 phút thời gian trong tiếng cười đùa ríu rít của các bạn nhỏ lập tức liền trôi qua, chờ Úc Tuyên điểm xong nhân số, phân tổ xong, các bạn nhỏ ngốc manh từng bé cầm cái rổ nhỏ được phát cho mình đi tới ruộng dâu tây làm nhiệm vụ.
Các bạn nhỏ nghiêm túc từng bước từng bước nắm lấy quả dâu tây đo đỏ, sau đó hái được mấy quả lại dừng lại bình tĩnh nhìn nó một hồi lâu, miệng nhỏ không khống chế được chảy xuống nước miếng, qua hồi lâu lại "hút hút" trở về.
Bệnh thèm ăn của trẻ nhỏ thèm ăn sẽ bị lây!
Vốn dĩ chỉ có mấy bạn nhỏ thèm dâu tây, nhưng sau đó mấy bạn nhỏ khác nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của mấy bạn kia cũng chậm rãi bắt đầu thèm ăn dâu tây.
Nhưng có thể thấy được các bạn nhỏ tham gia hoạt động thu hái này rất có gia giáo, bởi vì trước khi bắt đầu nhiệm vụ các phụ huynh dặn dò nói không thể ăn vật phẩm khi làm nhiệm vụ thu hái, bọn nhỏ cư nhiên thật sự nhịn được khát vọng trong đáy lòng không có hái dâu tây tới ăn!
Nhìn đến cuối cùng Lạc Vân Thanh phát hiện ngay cả bạn nhỏ thèm ăn nhất trong đám, thèm ăn tới nỗi luôn chảy nước miếng cũng nhịn xuống không ăn vụng, đúng là từ đáy lòng mà bội phục các bạn nhỏ này!
Phải biết là khắc chế được dục vọng trong lòng có bao nhiêu khó khăn, đây chính là việc rất nhiều người lớn cũng không làm được, nhưng cố tình một đứa bé nhỏ như vậy lại làm được!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nhịn không được vung bàn tay lên, cũng không quan tâm đứng số 1 hay không đứng số 1, phàm là các bạn nhỏ tham gia hoạt động tất cả đều tặng một rổ quà tặng, vừa ngon vừa hữu dụng, đã thế mọi thứ đều là tinh phẩm của Phúc trang, vì thế phụ huynh nhận được rổ quà tặng sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin đây là sự thực! Vốn dĩ rút được danh ngạch đã đủ kinh hỉ, kết quả chân chính kinh hỉ còn ở phía sau, trách không được danh ngạch tham gia hoạt động du lịch mùa xuân, du lịch mùa thu ở Phúc trang lại khó có như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này?
Lạc Vân Thanh cũng không biết bởi vì bản thân tùy tay gia tăng quà tặng khiến cho danh ngạch tham gia hoạt động du lịch mùa xuân, du lịch mùa thu ở Phúc trang trở thành miếng bánh trái thơm lừng, hiện tại cậu và Leonard còn đang vô cùng đau bị an ủi hai đứa nhỏ đang nước mắt lưng tròng nhà mình!
Vẫn luôn so sánh đứa nhỏ nhà mình với những đứa nhỏ đã từng nhìn thấy ở thế kỷ 21, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ cậu thật sự không biết năng lực động thủ của Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ở thời đại tinh tế cư nhiên lại thuộc về dạng không được tốt cho lắm!!!
Một cuộc thi hái dâu tây mà thôi, vị trí thứ nhất và thứ hai đếm ngược từ dưới lên cư nhiên do hai đứa nhỏ nhà mình nhận thầu?
Đây gọi là chuyện gì nha?!
Vốn muốn cho bọn nhỏ cao hứng nên lâm thời mới thêm một hồi hoạt động, kết quả hiện tại không đem người dỗ cao hứng còn làm người khóc, thật sự khiến cho hai phu phu bọn họ nhức hết cả đầu.
"Không có gì, con xem thể lực của ba cũng không tốt mà, nhưng ba cũng không thương tâm, chúng ta rộng lượng không đua thể lực mà đua đầu óc nha, bọn họ chắc chắn không thông thông minh bằng các con." Lạc Vân Thanh thực nghiêm túc suy nghĩ, quyết định về sau để bọn nhỏ nghênh ngang đi trên con đường tắt.
Thể lực không sánh bằng người ta không có khả năng đầu óc cũng thua người ta đi, con trai và con gái cậu rất thông minh mà ~!
Nhưng Leonard không cho là như vậy, ngược lại hắn cảm thấy người nên biết khó mà phấn đấu, cho nên: "Trở về ba ba lớn lập ra chế độ rèn luyện thể năng cho các con, đến lúc đó nếu các con dựa theo kế hoạch huấn luyện thì sẽ trở nên rất lợi hại."
Kết quả lời nói của Lạc Vân Thanh khiến đứa nhỏ khóc càng lợi hại hơn vì kế hoạch vô lương của Leonard này mà dỗ dành xong???!
Đậu xanh!
Lạc Vân Thanh vẻ mặt mộng bức nghe 3 cha con ở kia nghiêm túc bàn bạc sau khi trở về lên kế hoạch huấn luyện thể năng, cậu thật sự nhịn không được muốn lay lay thân thể bọn nhỏ mà rít gào một hồi!
Các con ơi! Các con rốt cuộc có biết hiện tại các con đang làm gì không!! Phải biết rằng ba lớn của các con cho tới bây giờ không biết nói đùa đâu!!!
Các con hiện tại chỉ cần đồng ý về sau tham gia huấn luyện thể năng, kế hoạch đưa ra rồi chắc chắn phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành!! Đến lúc đó huấn luyện tới phát khóc tới tìm ba nhỏ, ba nhỏ cũng là thương mà không giúp được gì đâu _(:з" ∠)_
Hoàn rồi cả nhà nhé!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua! {*≧∀≦}
Nơi phát ra linh cảm làm mặt nạ là do trước kia Lạc Vân Thanh xem qua tiểu thuyết võ hiệp đề cập tới thuật dịch dung, một lớp màng mỏng do một loại vật liệu làm thành lớp da mỏng dán ở trên mặt không những có hiệu quả có thể "thay đổi khuôn mặt"", thậm chí bởi vì bản thân nguyên liệu chế tác loại mặt nạ này có tác dụng làm đẹp quý giá, cho nên một khi đưa ra thị trường loại mặt nạ này liền trở thành loại mặt nạ hot hòn họt. Trình độ quý giá thiếu chút nữa có thể so sánh với đồ gia truyền, dù sao sản xuất không dễ, lại có thể sử dụng nhiều lần, đương nhiên quan trọng nhất chính là hiệu quả cực kỳ tốt, cho nên đối với nhân sĩ yêu cái đẹp mà nói nó chính là đại diện cho câu nói quảng cáo: Mua được chính là kiếm được!
Nhìn sản phẩm mình tốn công sức làm ra cư nhiên trở thành cái gọi là hàng mỹ dung dưỡng nhan cao cấp, Lạc Vân Thanh cũng không biết bản thân nên dùng biểu tình gì để đối mặt, nhưng cũng may tình huống như vậy những năm gần đây cũng lục tục xuất hiện không ít, cho nên cậu biết rõ giờ phút này cậu chỉ cần bình tĩnh mỉm cười.
Dù sao ngươi không có cách nào quản lý người ta mua sản phẩm của ngươi để dùng làm gì! Người ta mua cái sản phẩm dịch dung này để đắp mặt nạ ngươi làm gì được người ta? Chẳng lẽ phải chuyên môn làm ra phục vụ sau bán hàng, sau đó mỗi ngày đi điều tra xem người khác mua sản phẩm của ngươi để làm gì sao? Hành vi não tàn như vậy đừng nói đến người đạt được danh hiệu "cha của sinh mệnh" như Lạc Vân Thanh không làm mà ngay cả trẻ con vừa mới đi học lớp mẫu giáo không hiểu chuyện cũng biết không thể làm, vậy nếu không thể làm như vậy thì người còn nhọc lòng nhiều như vậy làm gì?
Vì thế Lạc Vân Thanh chính là nhìn ra như vậy, cho nên cậu cũng không muốn làm khác người! Người khác nguyện ý đem nó làm mỹ phẩm dưỡng da thì cứ làm mỹ phẩm dưỡng da đi, nghĩ theo chiều hướng tốt, càng ít người dùng để dịch dung đến lúc đó cậu dùng thì sẽ không dễ dàng bị người nhận ra, đây là chuyện tốt mà!
......
Mở ra hộp kim loại chứa "dịch dung", nhưng "dịch dung" ngâm trong chất lỏng không thể không nói thật sự rất giống mặt nạ, lại bởi vì chất lỏng này có tác dụng bảo quản thông khí mỹ dung và bản thân "dịch dung"" đã có công hiệu, ""dịch dung"" được trở thành mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ tựa hồ cũng có thể hiểu được.
Cầm lấy mặt nạ mô phỏng làn da bên trong chất lỏng, Lạc Vân Thanh tỉ mỉ đem nó dính ở trên mặt mình, qua hai phút, chờ nó hoàn toàn ổn định nhìn trong gương Lạc Vân Thanh đã đổi sang một diện mạo khác.
Đây là một khuôn mặt vừa thấy liền không nhớ gì, mặc kệ là nhìn vài lần Lạc Vân Thanh đều nhịn không được vừa lòng gật gật đầu.
Đồ mình làm đúng là chất lượng tốt! Đã dùng hơn một năm cư nhiên không có một chút vấn đề gì, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều thoải mái giống như lần đầu tiên sử dụng, quả nhiên là đồ vật cực kỳ giá trị, vật như vậy bị người truy phủng là có thể hiểu được.
"Cốc cốc cốc...."
"Gâu gâu gâu...."
Ngay khi Lạc Vân Thanh nhịn không được tự khích lệ bản thân trong lòng, phòng ngủ truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng chó sủa từ bên ngoài, không cần nhìn Lạc Vân Thanh cũng biết là anh em Tiểu Bí Đao mang theo Đại Kim và Tiểu Kim tới thúc giục cậu.
"Đợi một lát, ba xong rồi đây." Lạc Vân Thanh nói một tiếng với người ngoài cửa, sau đó đi tới phòng thay đồ, chọn một cái áo khoác mỏng mặc vào, sau đó nhanh chóng mở cửa dắt tay hai đứa nhỏ xuống lầu.
Đại Kim và Tiểu Kim thì ngoan ngoãn đi theo theo một người lớn hai người nhỏ, lè đầu lưỡi, phe phẩy cái đuôi cùng nhau lên xe huyền phù, chờ ba người hai thú cưng ổn định, xe huyền phù khởi động, hôm nay chỗ bọn họ muốn tới là —— Phúc Trang.
Nhìn thấy cối xay gió biểu tượng của Phúc Trang từ xa, Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu cao hứng nhảy cẫng lên, tuy hai đứa nhỏ cho tới bây giờ còn chưa quen đường, nhưng trong nhận thức của bọn nhỏ chỉ cần nhìn thấy cối xay gió lớn như vậy chứng tỏ sắp tới Phúc Trang rồi.
Dù sao người thường tới Phúc trang đều biết, chỉ cần nhìn thấy cối xay gió lớn ở Phúc trang vậy cơ bản đã tiến vào địa giới Phúc trang, xe huyền phù chỉ cần đi thêm một lát là có thể chân chính tiến vào bên trong Phúc trang.
Vì thế hai bạn nhỏ miệng còn ngậm kẹo, Lạc Vân Thanh liền dừng xe.
Thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy nhiệt tình tiến tới, Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ôm ôm bọn họ, sau đó lễ phép chào một tiếng "chú" sau đó liền kéo bạn nhỏ Hạo Hạo nhà bọn họ đi chơi.
Mấy đứa nhỏ muốn đi chơi Lạc Vân Thanh đương nhiên không ngăn cản, dù sao mấy năm trước hệ thống bảo vệ của Phúc trang đã thăng cấp toàn diện sau đó còn thêm mấy người máy bảo mẫu, cho nên chỉ cần không phải liên tục tìm đường chết, về mặt an toàn cho đứa nhỏ cơ bản không có vấn đề gì lớn.
......
"Vân Thanh, sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý định muốn tới? Còn tới sớm như vậy?"
Úc Tuyên bưng cho Lạc Vân Thanh một ly trà sau đó ngồi xuống cạnh Lưu Cảnh Huy, vẻ kinh hỉ trên mặt khi nhìn về phía Lạc Vân Thanh còn chưa kịp tan đi.
Vì tia kinh hỉ này của Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy ghen tị mà nắm tay y, u oán nhìn thoáng qua người rõ ràng nói có thí nghiệm phải làm, lâm thời không thể tham gia hoạt động kết quả lại đến sớm trước khi hoạt động diễn ra một ngày - Lạc Vân Thanh.
Thu được ánh mắt của Lưu Cảnh Huy- Lạc Vân Thanh: "......""
Từ khi Lưu Cảnh Huy và Úc Tuyên yêu nhau, Lạc Vân Thanh liền biết Lưu Cảnh Huy đến tột cùng là một người có nhiều dấm chua như thế nào, nhưng ánh mắt "cực nóng" như vậy vẫn khiến người khó có thể chịu đựng, Lạc Vân Thanh bị dọa vội vội vàng vàng nâng chén trà lên uống mấy ngụm trà trấn an tinh thần!
"Đây còn không phải là do Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ồn ào muốn tới sao?"" Nói tới đây Lạc Vân Thanh liền nhịn không được thở dài một hơi.
Nếu là Leonard cậu còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng hai đứa nhỏ này thật sự hoàn hoàn toàn toàn là uy hiếp của cậu! Người còn chưa làm gì đã bắt đầu khiến cậu mềm lòng, sau đó lấy ra các loại lý do thuyết phục bản thân làm thí nghiệm là phải trong thời gian lâu dài, một tuần thời gian cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa bọn nhỏ nghỉ hè cậu cứ bận rộn như vậy thì không tốt, một khi đã như vậy còn không bằng thừa dịp bọn nhỏ nghỉ hè cùng bọn nhỏ tới đây chơi, sau đó chờ bọn nhỏ đi học cậu lại tiếp tục làm thí nghiệm.
"Cậu cũng quá chiều hai đứa nhỏ này rồi?" Nghe được Lạc Vân Thanh giải thích, hai người Lưu Cảnh Huy líu lưỡi.
Kỳ thật loại hoạt động giống như chơi xuân này chỉ cần có người dẫn đi là được, dù sao hắn không tin Lạc Vân Thanh không tìm được người trông đứa nhỏ, nói cho cùng còn không phải là thương hai đứa nhỏ sao.
Chiều đứa nhỏ? Nghe vậy, Lạc Vân Thanh nhún nhún vai, mở miệng nói: "Đương nhiên phải chiều bọn nhỏ, phải biết là thí nghiệm có vô số thời gian để làm, nhưng con tôi thì chỉ có duy nhất một tuổi thơ, nếu lúc trước tôi chọn để bọn nhỏ tới thế giới này, tự nhiên tôi cần phải gánh vác trách nhiệm của một người cha."
Nghe câu nói này Lưu Cảnh Huy không nói thêm gì nữa, dù sao hắn cũng là người có con nhỏ nên tự nhiên biết được tâm tình của Lạc Vân Thanh, ngay từ đầu nói những lời này cũng là vì ở trong lòng hắn Lạc Vân Thanh là nhà khoa học cao cấp nhất ở Liên bang, cho nên hắn cảm thấy cậu hẳn là phải dùng càng nhiều thời gian để tạo phúc cho dân chúng mới phải, nhưng...nếu bản thân nhà khoa học đều muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, hắn có nói gì thêm nữa cũng không thích hợp, dù sao nhà khoa học cũng là người mà phải không?
"Nói cũng phải, cho nên nếu tới thì cùng bọn nhỏ chơi cho đã đi...ngoài ra tôi nói một chút, lần du xuân này không giống với những lần trước, lần này tăng thêm một vài danh ngạch, cho nên tổng cộng có đứa nhỏ của 100 gia đình sẽ tới tham dự, hơn nữa mấy ngày trước tôi thấy loại dâu tây mới ở Phúc trang thời gian này hẳn là sẽ thành thục, cho nên tạm tính nội dung hoạt động sẽ là hái dâu tây."
"Hai người các anh tương đối có kinh nghiệm về hoạt động du lịch mùa xuân và du lịch mùa thu, các anh xem đi rồi làm, tôi nhớ khoảng thời gian trước chúng ta mới ra một loại bảo bảo sương (thực sự là không biết nó là cái gì), lần này liền lấy bảo bảo sương làm khen thưởng đi, ba người đứng đầu tặng miễn phí, sau đó lại chế định một tiêu chuẩn thấp nhất, chỉ cần bạn nhỏ hoàn thành, phụ huynh của bọn nhỏ đều có thể mua loại bảo bảo sương này." Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ rồi đề nghị như vậy.
Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy rối rắm một hồi nói: "Cũng được."
Tin tức quan trọng này hai người bọn họ thông báo trước với các phụ huynh trước sau đó bảo bọn họ đừng nói chuyện này ra, bằng không bọn họ khoe khoang đem chuyện này phát lên Thiên Bác thì bọn họ liền phải đau đầu, dù sao đồ vật ở Phúc trang không dễ mua, ngươi rút được danh ngạch thì cũng thôi, còn có thể ưu tiên mua sắm sản phẩm, điều này khiến cho những phụ huynh thỏa mãn điều kiện báo danh nhưng vài lần còn chưa rút trúng danh ngạch làm sao mà chịu nổi?
"......"
"Độ thích ứng của nhân viên nghiên cứu mới gần đây thế nào?" Nói mãi Lạc Vân Thanh đột nhiên hỏi tới một nhân viên nghiên cứu mới mà mình mới nhận vào.
"Ách...hình như khá tốt, tôi thấy hắn làm việc rất vui vẻ!?" Nói tới nhân viên nghiên cứu này, phu phu Úc Tuyên hai người liền buồn bực.
Tuy bọn họ vẫn luôn biết thức ăn ở Phúc trang tốt, phúc lợi cũng tốt! Nhưng mới tới 3 tháng liền béo 30 cân? Đây quả thực là việc chưa từng xảy ra bao giờ, người không biết còn tưởng rằng Phúc trang chuyên môn nuôi heo ấy chứ!
"......"
"Tôi nói tiểu lão bản...hiện tại cũng không có người ngoài ở đây, cậu có nên tháo cái mặt nạ xuống không? Nhìn gương mặt này của cậu trong lòng tôi rất không được tự nhiên."
Lạc Vân Thanh kinh ngạc sờ sờ mặt mình nói: "Không được tự nhiên? Vậy sao? Tôi cảm thấy rất không tồi mà!"
Tuy là nói vậy nhưng Lạc Vân Thanh vẫn tháo nó xuống.
Úc Tuyên & Lưu Cảnh Huy: "......" Không tồi cái đầu cậu, gương mặt này quá là người qua đường Giáp, hai người bọn họ cho dù hiện tại có nhìn chằm chằm gương mặt này nhưng bọn họ có một cảm giác chỉ cần vài giây sau đều quên mất bản thân đã thấy qua người này.
Nghĩ tới đây thật sự không thể không cảm thán rốt cuộc là vị điêu khắc sư nào có tài như vậy, cư nhiên có thể tạo ra một khuôn mặt như này!!!
Vì thế cái mặt nạ này mở ra một đống đề tài cho ba người, cho tới cuối cùng vẫn còn đang hứng thú bừng bừng ba người bị tiếng kêu đói bụng của bọn nhỏ đánh bại.
Ăn một bữa ăn phong phú ở nhà ăn, Lạc Vân Thanh mang theo Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu trở lại chỗ ở của mình ở Phúc trang, chậm một chút nữa chờ hai bạn nhỏ đều đi ngủ rồi thì Leonard cũng tới đây.
Vì thế ngày hôm sau mở mắt ra, hai bạn nhỏ kinh hỉ phát hiện đi ba ba lớn đi công tác cư nhiên ngủ ở bên cạnh mình!
......
Đeo lên "mặt nạ dịch dung", Lạc Vân Thanh và Leonard mang theo Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu tới nhà ăn ăn cơm, chờ hai bạn nhỏ ríu rít ăn xong cơm sáng, bọn họ phát hiện các gia đình tới tham gia hoạt động du xuân đã tới đủ, mà lúc này thời gian cũng đã 8 giờ 45 phút, cách thời gian bắt đầu hoạt động còn 15 phút.
Trẻ con nhiều thời gian liền qua nhanh, 15 phút thời gian trong tiếng cười đùa ríu rít của các bạn nhỏ lập tức liền trôi qua, chờ Úc Tuyên điểm xong nhân số, phân tổ xong, các bạn nhỏ ngốc manh từng bé cầm cái rổ nhỏ được phát cho mình đi tới ruộng dâu tây làm nhiệm vụ.
Các bạn nhỏ nghiêm túc từng bước từng bước nắm lấy quả dâu tây đo đỏ, sau đó hái được mấy quả lại dừng lại bình tĩnh nhìn nó một hồi lâu, miệng nhỏ không khống chế được chảy xuống nước miếng, qua hồi lâu lại "hút hút" trở về.
Bệnh thèm ăn của trẻ nhỏ thèm ăn sẽ bị lây!
Vốn dĩ chỉ có mấy bạn nhỏ thèm dâu tây, nhưng sau đó mấy bạn nhỏ khác nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của mấy bạn kia cũng chậm rãi bắt đầu thèm ăn dâu tây.
Nhưng có thể thấy được các bạn nhỏ tham gia hoạt động thu hái này rất có gia giáo, bởi vì trước khi bắt đầu nhiệm vụ các phụ huynh dặn dò nói không thể ăn vật phẩm khi làm nhiệm vụ thu hái, bọn nhỏ cư nhiên thật sự nhịn được khát vọng trong đáy lòng không có hái dâu tây tới ăn!
Nhìn đến cuối cùng Lạc Vân Thanh phát hiện ngay cả bạn nhỏ thèm ăn nhất trong đám, thèm ăn tới nỗi luôn chảy nước miếng cũng nhịn xuống không ăn vụng, đúng là từ đáy lòng mà bội phục các bạn nhỏ này!
Phải biết là khắc chế được dục vọng trong lòng có bao nhiêu khó khăn, đây chính là việc rất nhiều người lớn cũng không làm được, nhưng cố tình một đứa bé nhỏ như vậy lại làm được!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nhịn không được vung bàn tay lên, cũng không quan tâm đứng số 1 hay không đứng số 1, phàm là các bạn nhỏ tham gia hoạt động tất cả đều tặng một rổ quà tặng, vừa ngon vừa hữu dụng, đã thế mọi thứ đều là tinh phẩm của Phúc trang, vì thế phụ huynh nhận được rổ quà tặng sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin đây là sự thực! Vốn dĩ rút được danh ngạch đã đủ kinh hỉ, kết quả chân chính kinh hỉ còn ở phía sau, trách không được danh ngạch tham gia hoạt động du lịch mùa xuân, du lịch mùa thu ở Phúc trang lại khó có như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này?
Lạc Vân Thanh cũng không biết bởi vì bản thân tùy tay gia tăng quà tặng khiến cho danh ngạch tham gia hoạt động du lịch mùa xuân, du lịch mùa thu ở Phúc trang trở thành miếng bánh trái thơm lừng, hiện tại cậu và Leonard còn đang vô cùng đau bị an ủi hai đứa nhỏ đang nước mắt lưng tròng nhà mình!
Vẫn luôn so sánh đứa nhỏ nhà mình với những đứa nhỏ đã từng nhìn thấy ở thế kỷ 21, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ cậu thật sự không biết năng lực động thủ của Tiểu Bí Đao và Tiểu Dưa Hấu ở thời đại tinh tế cư nhiên lại thuộc về dạng không được tốt cho lắm!!!
Một cuộc thi hái dâu tây mà thôi, vị trí thứ nhất và thứ hai đếm ngược từ dưới lên cư nhiên do hai đứa nhỏ nhà mình nhận thầu?
Đây gọi là chuyện gì nha?!
Vốn muốn cho bọn nhỏ cao hứng nên lâm thời mới thêm một hồi hoạt động, kết quả hiện tại không đem người dỗ cao hứng còn làm người khóc, thật sự khiến cho hai phu phu bọn họ nhức hết cả đầu.
"Không có gì, con xem thể lực của ba cũng không tốt mà, nhưng ba cũng không thương tâm, chúng ta rộng lượng không đua thể lực mà đua đầu óc nha, bọn họ chắc chắn không thông thông minh bằng các con." Lạc Vân Thanh thực nghiêm túc suy nghĩ, quyết định về sau để bọn nhỏ nghênh ngang đi trên con đường tắt.
Thể lực không sánh bằng người ta không có khả năng đầu óc cũng thua người ta đi, con trai và con gái cậu rất thông minh mà ~!
Nhưng Leonard không cho là như vậy, ngược lại hắn cảm thấy người nên biết khó mà phấn đấu, cho nên: "Trở về ba ba lớn lập ra chế độ rèn luyện thể năng cho các con, đến lúc đó nếu các con dựa theo kế hoạch huấn luyện thì sẽ trở nên rất lợi hại."
Kết quả lời nói của Lạc Vân Thanh khiến đứa nhỏ khóc càng lợi hại hơn vì kế hoạch vô lương của Leonard này mà dỗ dành xong???!
Đậu xanh!
Lạc Vân Thanh vẻ mặt mộng bức nghe 3 cha con ở kia nghiêm túc bàn bạc sau khi trở về lên kế hoạch huấn luyện thể năng, cậu thật sự nhịn không được muốn lay lay thân thể bọn nhỏ mà rít gào một hồi!
Các con ơi! Các con rốt cuộc có biết hiện tại các con đang làm gì không!! Phải biết rằng ba lớn của các con cho tới bây giờ không biết nói đùa đâu!!!
Các con hiện tại chỉ cần đồng ý về sau tham gia huấn luyện thể năng, kế hoạch đưa ra rồi chắc chắn phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành!! Đến lúc đó huấn luyện tới phát khóc tới tìm ba nhỏ, ba nhỏ cũng là thương mà không giúp được gì đâu _(:з" ∠)_
Hoàn rồi cả nhà nhé!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua! {*≧∀≦}
Danh sách chương