Tuy chỉ mua vài bộ quần áo cùng hai đôi cúc tay áo, nhưng thời gian cũng đã qua 2 tiếng đồng hồ, nhìn thoáng qua đồng hồ Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán uy lực của đi dạo phố, quả nhiên đi dạo phố mới là vận động giết thời gian dễ dàng nhất nha.

Sau khi ra khỏi KL&CI, Lạc Vân Thanh đi tới trung tâm đại lộ Yarrow, bên này trừ bỏ cửa hàng xa xỉ ra, còn có một hàng dài các tiệm bánh ngọt tinh xảo, nhưng sau khi từ bên ngoài cửa kính nhìn vào đám người hoặc tao nhã hoặc đoan trang hoặc tinh anh đang dùng món ăn, Lạc Vân Thanh dừng lại bước về phía sau.

Tủ kính tinh mỹ ngoại trừ quần áo tinh xảo, vật phẩm trang sức cùng điểm tâm ngọt ra, còn có người tinh xảo, đáng tiếc trừ phi là trang bức, bằng không Lạc Vân Thanh thật đúng là không thích hoàn cảnh này.

So với từng miếng từng miếng bưng lên làm dáng làm màu ăn, cậu tình nguyện lựa chọn đi tới quán ven đường từng ngụm từng ngụm ăn, đáng tiếc ở đại lộ Yarrow không có loại đồ vật bình dân như quán ven đường gì đó.

Tuy đại lộ Yarrow không có quán ven đường, nhưng lại có hàng ghế dài. Ở chỗ này, cách một đoạn ngắn lại có một cái ghế tựa dài bằng gỗ thô cho người qua đường nghỉ ngơi.

Lạc Vân Thanh chọn cái ghế cách mình gần nhất ngồi xuống, đem túi mua hàng đặt ở một bên, hai tay chống ở hai sườn ghế dựa, ngẩng đầu nhìn bóng cây, không khỏi nhắm lại mắt thích ý cảm thụ làn gió nhẹ thổi qua.

Hiện tại đã cuối tháng 10, thời tiết đã sớm đã bắt đầu chuyển lạnh. hơn nữa bên này đều là cây cối cao to, bóng cây che trời, độ ấm càng thấp hơn so với những chỗ khác một hai độ, bởi vậy giờ phút này rất có hơi thở của mùa thu.

............

"Này này, Sở Sở cậu nhìn xem." Giọng nói vốn dĩ nhỏ nhẹ của Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên tăng lớn thanh âm, trong giọng nói không dấu được hưng phấn.

"Hả? Nhìn cái gì?" Sở Sở không hiểu ra sao.

"Cậu nhìn bên kia, chính là cái ghế bên cạnh chúng ta kìa, người ngồi bên kia có phải là Lạc Vân Thanh hay không?" một cô gái hồi ở cái ghế bên cạnh ghế Lạc Vân Thanh ngồi nhìn cậu vài lần, cứ cảm thấy càng nhìn càng thấy giống.

Trời ơi! Chẳng mấy khi ngồi ở ghế trên đường một lần, cư nhiên gặp được nam thần của mình? Không khỏi quá may mắn đi.

"Hình như đúng là cậu ấy." Nghe được Nhuyễn Nhuyễn nói bạn của nàng cũng lặng lẽ nhìn về phía Lạc Vân Thanh bên kia.

"Nhưng khảo hạch phát sóng trực tiếp không phải vừa mới kết thúc sao? Bọn họ nhanh như vậy đã trở về?" Cảm thán xong, Nhuyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc bọn họ cư nhiên trở về nhanh như vậy, nàng còn tưởng rằng bọn họ phải hồi lâu mới có thể trở về cơ.

"Phát sóng trực tiếp cũng kết thúc được mấy ngày rồi, trở về cũng là bình thường đi?"

Sở Sở thật ra không kinh ngạc như Nhuyễn Nhuyễn, dù sao nàng cũng biết khoảng cách từ mẫu tinh tới Thủ Đô tinh không xa lắm.

"Nhưng đó chính là mẫu tinh nha, chắc chắn cách chúng ta rất xa." Tuy Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết có xa lắm không, nhưng chắc chắn là rất xa, nếu không sao chưa thấy có ai đi mẫu tinh chứ? "Cậu....thôi tớ không muốn nói nữa, đều bảo cậu thường ngày nghiêm túc đọc sách, cậu lại không nghe." Sở Sở cảm thấy tâm mệt, đứa bạn khuê mật này của mình có đôi khi thật khiến người không biết nói gì cho tốt.

"Đọc sách? Được rồi, được rồi, chúng ta không nói tới cái này nữa nhé?" Nghe tới hai chữ đọc sách, sau đó lại nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ của Sở Sở, Nhuyễn Nhuyễn liền biết mình chắc chắn lại phải xuống nước, thè lưỡi với nàng một cái, nhỏ giọng mềm mại xin tha.

Nhìn hai má mập mập hồng hồng của bạn thân, Sở Sở tâm ngứa không nhịn được véo một cái, cảm nhận làn da mềm mại trơn trượt dưới ngón tay, thấy mỹ mãn một phen rồi mới làm bộ nghiêm trang trả lời: "Ừ, chúng ta không nói tới cái đề tài kia nữa."

"Sở Sở cậu thật tốt! Đúng rồi, tớ muốn đi tìm cậu ấy xin chữ ký, cậu có chịu không?"

Nghĩ tới các loại biểu hiện không khoa học của Lạc Vân Thanh ở phát sóng trực tiếp, Nhuyễn Nhuyễn giờ phút này lại muốn biến thân mê muội!

Nói thực! Nàng trước nay chưa từng xem phát sóng trực tiếp sảng khoái như vậy, mỗi lần xem phát sóng trực tiếp của cậu nàng đều cảm thấy thực vui vẻ, nhưng nàng chỉ có thể điên cuồng đưa hoa để thể hiện cái loại hưng phấn này, hơn nữa một lần đưa chính là mấy nghìn mấy vạn, may là tiền tiêu vặt của nàng nhiều, bằng không có lẽ đưa xong hoa nàng liền phải ăn đất.

"Xin chữ ký?" Sở Sở đầy mặt hắc tuyến nhìn khuôn mặt nghĩ gì thì nói đấy của bạn thân.

Còn xin chữ ký nữa! Lạc Vân Thanh này cũng không phải minh tinh, muốn xin chữ ký để làm gì?

"Đúng vậy, xin chữ ký! Tớ siêu muốn!" Nhuyễn Nhuyễn phi thường chém đinh chặt sắt nói.

"Vì cái gì nha?" Sở Sở khó hiểu.

Lạc Vân Thanh này cũng không phải minh tinh, xin chữ ký có ích lợi gì? Hơn nữa đi đến trước mặt người ta muốn xin chữ ký như vậy, thật kỳ quái nha.

Nghe được Sở Sở hỏi chuyện, Nhuyễn Nhuyễn lập tức đâng lên tinh thần, tiến gần tới bên tai nàng, thấp giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy Lạc Vân Thanh là cá chép hình người sao? Cậu ấy cực kỳ may mắn nha! Không phải người trên Thiên Bác thường xuyên nói chuyện về cái gì mà cá chép sao? Tớ cảm thấy cậu ta so với cá chép còn tốt hơn, cho nên muốn xin cậu ta ký tên cho một cái nhìn xem có đổi được chút vận nào hay không, dù sao gần đây tớ thực sự rất xui xẻo nha!"

Tưởng tượng tới vận may của Lạc Vân Thanh lúc trước, Nhuyễn Nhuyễn vừa nói như vậy Sở Sở cũng không phản đối, dù sao Lạc Vân Thanh may mắn như nào người xem phát sóng trực tiếp đều biết.

Có lẽ thực sự hữu dụng? Vậy mình có nên cũng đi xin một cái chữ ký hay không? Rốt cuộc loại đồ vật này thà rằng tin có còn hơn không tin! 

Chẳng mấy khi tư duy cùng một kênh, hai người liếc nhau, ngầm hiểu đứng dậy, xác định mục tiêu, thẳng tắp đi về phía Lạc Vân Thanh bên kia.

............

Vẻ mặt mộng bức nhìn hai nữ sinh muốn xin chữ ký trước mặt này, nếu không phải các nàng gọi tên mình, Lạc Vân Thanh còn tưởng các nàng nhận lầm người! Dù sao mình cũng không phải là minh tinh, cho nên sao lại có người muốn xin chữ ký?

Hoàn toàn không biết gì về lực lượng của mình Lạc Vân Thanh đối mặt với tình huống như lúc này có chút  囧.

"Vân Thanh đại đại, cậu có thể ký tên cho tôi được không?" Nhuyễn Nhuyễn mặt mày sáng lạn tươi cười từ trong túi nhỏ của Sở Sở lấy ra một quyển sổ nhỏ còn có một cây bút, đưa tới trước mặt Lạc Vân Thanh.

Nhìn hai cô gái như ánh mặt trời trước mặt, lời từ chối đã tới bên miệng nhưng Lạc Vân Thanh lại có điểm không nói nên lời. Cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận vở và bút trong tay các nàng có chút chần chờ ký hai lần tên của mình, lại còn thực tri kỷ mà ký ở hai mặt giấy khác nhau.

"Các cậu không phải là nhận lầm người đi?"

Ký xong tên chuẩn bị đem đồ vật trả lại các nàng, Lạc Vân Thanh nhịn không được lại xác nhận một phen, đừng nói thật sự nhận sai người nha, đến lúc đó xấu hổ lắm có biết không.

"Sẽ không, sẽ không." Nhìn khuôn mặt biết đánh nhau kia của Lạc Vân Thanh ở gần, Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, nghe được cậu nói choáng váng liên tục xua tay lắc đầu.

Mà Sở Sở tâm tư tương đối mẫn cảm suy nghĩ một chút, chờ đại khái hiểu Lạc Vân Thanh nghĩ gì mới cười cười mở miệng nói: "Vân Thanh đại đại đừng lo, chúng tớ không nhận sai người, lúc trước chúng tớ  xem phát sóng trực tiếp của 10 đại trường cao đẳng liên hợp khảo hạch rất nhiều ngày, tận đến mấy ngày hôm trước mới kết thúc phát sóng trực tiếp mới không xem nữa, không nghĩ tới các cậu lại sớm trở về từ mẫu tinh như vậy."

Nghe được tên của mình, còn có mấy chữ mười đại trường cao đẳng liên hợp khảo hạch ở mẫu tinh này, Lạc Vân Thanh mới xác định hai cô gái trước mặt không nhận lầm người.

Thì ra đúng là muốn xin chữ ký của mình! Lạ à nha!

Không nghĩ tới cũng có một ngày mình được hưởng thụ một phen đãi ngộ của minh tinh, ở đầu đường gặp được fan muốn xin chữ ký? Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng không thể không nói cảm giác này còn thật đặc biệt.

"Đây." Lạc Vân Thanh cầm ngòi bút hướng về phía mình sau đó đem giấy bút đưa lại cho các nàng.

"Cảm ơn Vân Thanh đại đại!"

"Oa! Vân Thanh đại đại chữ cậu thực đẹp nha! Tôi chưa từng thấy qua chữ nào đẹp như vậy! Thật đấy, tôi không lừa cậu đâu!" Cầm được chữ ký, Nhuyễn Nhuyễn lập tức bị chữ của Lạc Vân Thanh kinh diễm rồi!

Tuy chỉ có ba chữ, nhưng cư nhiên có thể nhìn ra khí khái trong đó? Này cũng quá thần kỳ đi?

Phải biết là hiện tại người không dùng chữ viết tay, cho nên đôi khi yêu cầu viết tay, viết thành chữ gà bới cũng không kỳ quái, cho dù có minh tinh cố ý đi luyện chữ ký của mình, nhưng chữ viết tay kia cũng chỉ tương đối đẹp hơn người bình thường một chút mà thôi. Còn chữ của Lạc Vân Thanh thì sao? Trong mắt Nhuyễn Nhuyễn đều có thể trực tiếp trở thành thư pháp.

"Cậu khen quá lời rồi, kỳ thực chữ của tôi chỉ có thể coi là bình thường mà thôi." Lạc Vân Thanh được khen có chút đỏ mặt, chột dạ!

Dù sao chữ của cậu cũng chỉ có thể coi là tạm được, nhưng không biết tai sao người hiện giờ đều không viết chữ, cho nên lúc này mới có thể đánh giá chữ viết vốn dĩ bình thường trở thành cao như vậy.

"Nơi nào nha! Chữ này của cậu còn coi là bình thường, vậy chữ của người khác gọi là gì? Rác thải sao?"

"Cũng không thể nói như vậy."Lạc Vân Thanh thực bất đắc dĩ.

"Vân Thanh đại đại cậu đừng khiêm tốn nữa, đẹp chính là đẹp."

"......"

"Đúng rồi Vân Thanh đại đại, chúng tớ có thể chụp một bức ảnh không?" Nhuyễn Nhuyễn nhìn Lạc Vân Thanh bỗng nhiên đề ra một cái yêu cầu này.

Lạc Vân Thanh trầm ngâm nửa ngày sau đồng ý.

Dù sao lúc trước đều phát sóng trực tiếp lâu như vậy, bộ dáng của cậu đã sớm bị vô số người thấy được, hiện tại chụp một bức ảnh cũng không coi là gì đi! (?)

"......"

"Cảm ơn Vân Thanh đại đại, hai người chúng tớ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, đi trước nha." Hàn huyên năm sáu phút lại chụp một bức ảnh, hai cô gái mới lưu luyến không nỡ cáo từ.

Tuy được gặp thần tượng thực cao hứng, nhưng Lạc Vân Thanh dù sao cũng không giống những thần tượng khác, cậu cũng không phải là người trong giới giải trí, cũng không có ý định vào giới giải trí, chẳng mấy khi có chút riêng tư, nếu fan vẫn luôn quấn lấy cậu không tốt, cho nên chỉ có thể nhịn đau rời đi, nhưng cho dù nhịn đau rời đi, khi nàng rời đi vẫn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, rất có tư thế chỉ cần Lạc Vân Thanh gọi một tiếng nàng sẽ lập tức quyết tâm quay lại.

Có thể là biểu tình nhịn đau trên mặt Nhuyễn Nhuyễn quá mức sinh động, cũng có thể là biểu hiện khi nàng rời đi quá mức đáng yêu, sau khi nàng rời đi không bao lâu Lạc Vân Thanh liền nghe được cuối hàng ghế cậu ngồi đột nhiên có tiếng "ha ha ha" cuồng tiếu truyền tới.

Đúng vậy, chính là cuồng tiếu! Là loại âm thanh không có chút nào rụt rè, khiến người phải ghé mắt nhìn!

Nhìn theo tiếng cười, chỉ thấy một nam sinh trẻ tuổi ăn mặc lôi thôi đang cười ngã đông ngã tây.

Lạc Vân Thanh:......

Cậu không rõ này có cái gì buồn cười? Hay là nói người này bị động kinh, không phải cười mình?

Nhìn nhìn hắn một bên cười một bên nhìn mình lại thực rõ ràng nói lên hắn đang cười mình.

Cho nên mình có cái gì buồn cười sao?

"Cậu đang cười tôi sao?" Nhìn người nọ cười đến vui sướng, Lạc Vân Thanh nhịn không được hỏi.

Ai ngờ người kia nghe được Lạc Vân Thanh hỏi xong lắc đầu, qua rất lâu mới gian nan ngừng cười trả lời: "Không phải cậu, chính là hai cô gái nhỏ vừa rồi thực buồn cười."

"Có cái gì buồn cười?" Lạc Vân Thanh hoang mang chớp chớp mắt, tuy rằngbiểu tình lưu luyến của hai cô gái nhỏ kia  thực sinh động, nhưng cũng không đến mức cười đến nước này đi?

"Cậukhông cảm thấy thực buồn cười sao?" Nam sinh hỏi.

"Không cảm thấy." Lạc Vân Thanh lắc đầu.

"Nga, vậy không buồn cười đi!" Nam sinh kia lập tức đình chỉ tươi cười, sau đó ngó Lạc Vân Thanh một cái rồi miễn cưỡng phụ họa cậu nói một câu không buồn cười sau, liền chạy!

Chạy! chạy! rồi!!

Lạc Vân Thanh:???

Cái quỷ gì vậy? Lạc Vân Thanh há hốc mồm nhìn một màn này, cứ cảm giác mình còn chưa  tỉnh ngủ, không thì tại sao lại gặp được người kỳ quái như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện