Ngày 1 tháng 11, Lạc Vân Thanh và Sĩ Hạo đi tới cục quản lý đất đại ở Hải thị, dựa theo lưu trình cục quản lý đất đai Hải thị gửi đến thiết bị đầu cuối cho cậu, Lạc Vân Thanh tìm được phòng xử lý mua bán đất, đem số tài khoản và tư liệu của mình đưa qua.

Quá trình mua đất cũng không rườm ra, chỉ cần thông qua xét duyệt, sau đó đem tư liệu của mình đệ trình lên, trong thời gian quy định tới đây ký tên là được, tâm lớn một chút thậm chí còn không thèm xem trước hợp đồng, dù sao người toàn liên bang đều biết cùng chính phủ mua đất, hợp đồng đều giống nhau, khác nhau duy nhất chính là diện tích lớn nhỏ và vị trí mà thôi, còn có chính là điều kiện phụ thuộc thêm vào, nhưng điều kiện phụ thuộc này một khi xuất hiện, vậy chắc chắn có nhân viên công tác tư vấn qua, xong đâu đấy mới có thể thành lập.

Tuy thủ tục mua đất ở Liên bang không rườm ra, nhưng các loại thủ tục xử lý giấy chứng nhận lại rất phiền toái, không, nói phiền toái cũng không đúng, phải nói là đa dạng! Nhưng điểm tốt duy nhất chính là không cần chạy tới nhiều nơi, vì cục quản lý đất đai không đơn giản chỉ là quản lý mua bán đất đai, mà còn quản lý tiền đồ của đất đai. Giống như Lạc Vân Thanh muốn xây dựng nông trang, các loại giấy chứng nhận liên quan đều do cục quản lý đất đại phụ trách.

Tuy rằng đã ủy quyền toàn bộ cho luật sư, nhưng làm chủ đất Lạc Vân Thanh vẫn không thể tránh khỏi phải chạy theo cả ngày.

Ngày hôm sau, cầm giấy chứng nhận vừa mới ra lò ôm trong ngực, Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán một câu: Hiệu suất thật cao!

Việc này nếu như ở thế kỷ 21, đừng nói giấy chứng nhận, ngay cả hợp đồng mua bán đất không mất một hai tháng là không có khả năng làm xong.

Hiện tại tuy thủ tục có chút rườm ra, nhưng sau khi nghiêm khắc dựa theo trình tự mà làm, cậu cảm thấy mỗi một bước đi đều thực thông thuận, hơn nữa những bước đi này đều trong vòng từ 10-30 phút là xong xuôi, hoàn toàn không tồn tại cái loại tình huống bị kẹt phân đoạn nào bao lâu không biết, cuối cùng khi tìm tới thì mọi người lại đùn đẩy cho nhau.

Tất cả mọi việc đều làm xong, Lạc Vân Thanh tạm biệt Sĩ Hạo có việc quan trọng khác phải đi, tính toán đi quan sát thực địa miếng đất của mình này, không nghĩ tới lúc rời đi ngẫu nhiên gặp được Phương Đạt Tiên, sau lại từ miệng Phương Đạt Tiên biết đây không phải ngẫu nhiên gặp được, mà là hắn cố tình đứng ở cửa chờ cậu.

"Vân Thanh lão đệ, cảm ơn chữ ký của cậu lúc trước nha, giấy tờ của cậu xong rồi chứ?" Hôm qua Phương Đạt Tiên có việc xin nghỉ không tới cục quản lý đất đai đi làm, nhưng trước khi nghỉ hắn đã chào hỏi qua với đồng sự, chỉ cần Lạc Vân Thanh tới đây làm thủ tục, liền tận lực nhanh chóng xử lý cho cậu.

Cũng là vì hắn có chuẩn bị, cho nên Lạc Vân Thanh mới có thể nhanh như vậy lấy được giấy chứng nhận, bằng không ít nhất cũng phải đợi từ 3 đến 7 ngày làm việc.

"Không khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, thật ra tôi với là người cần phải cảm ơn anh, nếu không phải anh giúp giấy chứng nhận này tôi còn phải đợi mấy ngày nữa kìa." Vốn đang cảm thán hiệu suất làm việc nhanh, Lạc Vân Thanh cũng là vừa rồi nhận giấy chứng nhận, từ vài câu oán giận của nhân viên công vụ mới biết được việc của mình nhanh hơn người khác nhiều như vậy

"Khách khí, đây là tôi nên làm, hơn nữa trong cục trừ bỏ tôi còn có người khác cũng giúp đỡ, bằng không cũng không nhanh như vậy, thật không nghĩ tới cậu còn quen biết với những người khác trong cục chúng tôi nha." Nghĩ tới người cũng hỗ trợ  Ân Chân, thái độ của Phương Đạt Tiên đối với Lạc Vân Thanh càng tốt hơn.

Người khác không biết, nhưng hắn lại biết Ân Chân này là người có lý lịch, làm việc ở Hải thị này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ thăng chức lên bộ, Lạc Vân Thanh có thể được hắn che chở,  giao tình của hai người chắc chắn là không cạn! Mình đối tốt với Lạc Vân Thanh cũng không thiệt, đương nhiên quan trọng nhất chính là, Phương Đạt Tiên sớm giác ngộ tới vận khí của Lạc Vân Thanh tốt không chịu được, lúc trước hắn cầm tới giấy có chữ ký, vận khí thật sự biến tốt hơn một chút, tuy còn không tới trình độ đổi vận, nhưng tốt xấu thì trong nhà cũng không còn liên tục xảy ra chuyện, khiến cho hắn có thời gian giảm xóc hít thở một hơi.

"Người khác?" Lạc Vân Thanh nghi hoặc nhìn hắn một cái, sao cậu không biết mình cư nhiên còn quen ai làm trong cục nữa nhỉ.

"Ân Chân ấy!" Phương Đạt Tiên không thừa nước đục thả câu, tự nhiên hào phóng đem tên Ân Chân nói cho cậu.

Ân Chân? Ân, Ân Kỳ! Vừa nghe đến cái họ này, sau khi suy tư, Lạc Vân Thanh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vốn cậu còn đang buồn bực vì cái gì giáo sư Ân Kỳ lại biết việc mình mua đất, phải biết rằng chuyện này trừ bỏ Leonard ra cậu cũng không nói với ai khác, hiện tại xem ra, có lẽ là Ân Chân nói cho ông? Dù sao địa chỉ mình điền trong hồ sơ là học viên Liên Bang đệ nhất, Ân Chân nhìn thấy nói cho giáo sư Ân Kỳ làm ở học viên Liên Bang đệ nhất cũng không kỳ quái.

"Vân Thanh, hiện tại cậu muốn đi xem miếng đất cậu mua kia sao?" Phương Đạt Tiên hỏi, không hỏi có phải cậu quen biết Ân Chân hay không.

"Đúng vậy." Lạc Vân Thanh gật gật đầu.

"Tôi dẫn cậu qua đó đi." Phương Đạt Tiên rất là nhiệt tình nói.

Nghe được Phương Đạt Tiên muốn dẫn mình tới đó, Lạc Vân Thanh không có cự tuyệt, ngược lại cười nói cảm ơn.

Phương Đạt Tiên bảo Lạc Vân Thanh chờ ở cổng lớn, không bao lâu, xe huyền phù của Phương Đạt Tiên từ dưới gara đi ra, cho Lạc Vân Thanh lên, cùng đi về quả núi nhỏ mà cậu mua--gọi là nhánh núi của dãy Vạn Hỉ, nhưng trên thực tế vẫn không thể che dấu được đây là một quả núi ngay cả tên cũng không có.

..................

"Vân Thanh này, cậu đừng thấy quả núi này không nổi tiếng, nhưng tôi nói cho cậu hay, cậu dùng 70 triệu mua nó tuyệt đối là kiếm lời, nơi đó đặc biệt thích hợp phát triển thành nông trang, cậu xem không chỉ có sông, đất bằng, còn có một mặt vách đá, hơn nữa xung quanh cây cối cũng nhiều, điều kiện thổ nhưỡng không kém, nếu không phải cậu nói muốn dùng làm nông trang, thì có khả năng sẽ không bán cho cậu." Vì không làm đường, Phương Đạt Tiên liền đem xe dừng ở chân núi.

Xe huyền phù của hắn là loại giá cả thấp, cho nên độ cao có thể bay lên không cao, bên này lại là núi là cây, hoàn toàn không di chuyển được.

"Chúng ta dùng xe huyền phù ván trượt này đi." Phương Đạt Tiên lấy ra hai đồ vật tương tự như ván trượt của thế kỷ 21, đem một cái đưa cho Lạc Vân Thanh.

"Biết dùng cái này chứ?" Phương Đạt Tiên hỏi.

"Biết." Ở Nông nghiệp tinh Lạc Vân Thanh cũng thấy qua người khác sử dụng, lúc ấy cảm thấy chơi thật vui cậu còn mượn của người khác tới chơi nữa.

"Vậy đi thôi." Phương Đạt Tiên rất quen thuộc với địa hình, cho nên đi ở phía trước cậu, dẫn cậu đi nhìn từ đầu tới cuối.

Xem qua một lượt, Lạc Vân Thanh không thể không nói mua quả núi này thực giá trị! Cưỡi xe huyền phù ván trượt phải đi hơn một giờ, vậy nếu chỉ dùng chân mà đi thì sao? Không mất nửa ngày chắc chắn không thể đi hết.

Phương Đạt Tiên cũng bận, hắn chính là thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, rút thời gian mang theo Lạc Vân Thanh đi một vòng liền không thể không rời đi, nếu không quay lại chắc chắn bị muộn.

"Vân Thanh, cậu muốn về chưa?" Tuy bên này giao thông thuận lợi, nhưng nơi này dù sao cũng là trên núi, Lạc Vân Thanh cũng chưa chuẩn bị tốt, hắn thật đúng là không yên tâm để cậu một mình ở chỗ này.

"Tôi về cùng anh trước, sau rồi lại qua đây." Lạc Vân Thanh lau mồ hôi trên trán, thực may lúc trước đi cùng Phương Đạt Tiên tới, bằng không tới chân núi chắc chắn cậu phải há hốc mồm, dù sao lúc trước chưa làm được gì còn mang theo tự tin tràn đầy cho rằng mình chắc chắn có thể khảo sát thực địa? "Gần đây kỳ thực còn có một cái trấn du lịch nhỏ, nhưng ở hương khác với quả núi cậu mua, khi tôi về sẽ chuyển cho cậu một cái bản đồ 8D, đến lúc đó cậu có thể nhìn tình huống xung quanh một chút." Phương Đạt Tiên đem hai cái xe huyền phù ván trượt thu hồi đặt lại trên xe.

Không phải hắn không muốn đưa cho Lạc Vân Thanh, mà là đây là tài sản nhà nước, không thể loạn tặng người được.

"Vừa rồi cho cậu dùng chính là xe huyền phù ván trượt, ở địa hình đồi núi này, loại xe này thực thuận tiện, cậu nên mua mấy chiếc dự phòng." Phương Đạt Tiên cẩn thận dặn dò.

Lạc Vân Thanh nghe xong liên tục gật đầu.

Khi quay về nội thành, Phương Đạt Tiên đưa Lạc Vân Thanh về khách sạn cậu đặt trước rồi mới trở về đi làm.

Trên đường lái xe về, trong đầu hắn còn không ngừng hiện lên bộ dáng cái khách sạn xa hoa kia, nói thật hắn đối với Lạc Vân Thanh hâm mộ không thôi! Tuổi còn trẻ tài sản một đống, nói mua núi liền mua núi, tiêu mấy chục triệu một lúc mắt cũng không chớp lấy một cái, này thì thôi đi, đã là một kẻ có tiền cư nhiên còn học giỏi, diện mạo đẹp, quan trọng nhất chính là cách đối nhân xử thế cũng không chê được. Thật sự hậu sinh khả úy nha! Như này có còn để cho người khác sống nữa không!

Lạc Vân Thanh cũng không biết Phương Đạt Tiên đánh giá mình cao tới vậy, khi trở lại khách sạn cậu tới quầy buffet ăn một phần đồ ăn vô vị trước, sau đó chạy tới quầy cà phê bên cạnh lên Thiên Võng tìm đội xây dựng bản địa.

Phải làm đường trước, cho dù thế nào, đường và phòng ở ở nông trang cũng phải xây.

Sau vài lần chọn lựa, Lạc Vân Thanh tìm được một đội xây dựng mới vừa thành lập không lâu, tuy bọn họ không có nhiều đơn hàng mấy, nhưng khen ngợi rất nhiều, hơn nữa nhìn những bình luận đó đều là dụng tâm viết xuống, so với những đội khác "tốt", "rất tốt, chất lượng rất tốt", "cảm ơn, rất thích" vừa nhìn liền biết là nhận xét theo hệ thống, Lạc Vân Thanh gọi tới số máy của họ ghi trên trang thông tin, qua lại vài câu liền hẹn được thời gian gặp họ.

............

Đóng truyền tin, mắt Triệu Kiến Thiết sáng lên, hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên!

Nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải mất một hai năm mới có thể nhận được công trình lớn, hắn chẳng thể ngờ rằng, đôi xây dựng của mình mới thành lập không đến ba tháng, cư nhiên có thể tiếp được công trình lớn như vậy!

Đúng vậy, đối với đội xây dựng chưa tới 20 người này của họ, còn thành lập chưa tới ba tháng, đơn hàng này của Lạc Vân Thanh đã tính là đại công trình!

Phải biết là nếu bắt được đơn đặt hàng của Lạc Vân Thanh, vậy bọn họ lần này chính là xây cả một quả núi, hơn nữa lại còn lại quả núi chưa khai phá qua!

Điều này đối với người vừa làm xong một đơn lại lo đơn tiếp theo như Triệu Kiến Thiết mà nói, thật  có thể gọi là một trận mưa đúng lúc.

"Đại Trí đi thôi, cùng tôi đi gặp lão bản." Triệu Kiến Thiết gọi Triệu Đại Trí đang ghé lên bàn ngủ gật, để hắn cùng đi với mình.

"Lão bản? Lão bản nào?" Triệu Đại Trí tuy còn có điểm mơ mơ màng màng, nhưng nghe tới hai chữ "lão bản" mẫn cảm này vẫn giãy giụa tỉnh táo lại.

Phải biết rằng đội xây dựng này chính là tâm huyết của hắn và Triệu Kiến Thiết, mới vừa thành lập không lâu, không có mấy đơn đặt hàng, muốn một đơn đặt hàng còn phải xin ông ông bà bà mới có thể được tới tay, nếu không có việc nữa, tiền lương công nhân đều sắp phát không nổi nữa.

Có lẽ có người cảm thấy khoa trương, dù sao trên Thiên Bác bọn họ có bình luận rất tốt như vậy, nhưng này thật đúng là không phải khoa trương, bọn họ tuy có chất lượng cũng có năng lực, nhưng dù sao cũng là đội xây dựng mới thành lập, cho nên xây dựng thiết kế cỡ lớn hoàn toàn không tới phiên bọn họ, bởi vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận đơn nhỏ, mà để khách hàng có thể viết cho bọn họ một cái đánh giá càng tốt hơn hoặc là nói hai người cũng muốn khách hàng mang tới cho mình đơn hàng khác, cho nên bọn họ chào giá không cao, nhưng làm chất lượng lại rất cao, kiếm thì có kiếm, nhưng trừ bỏ chi phí tất yếu ra, thực tế hai vị lão bản cơ hồ không lãi lời mấy. Gần đây vừa hoàn thành một đơn, mắt thấy liền tới kỳ giáp hạt, không nghĩ tới Lạc Vân Thanh đúng lúc đem một trận mưa tới, hơn nữa còn là một trận mưa lớn đúng lúc như vậy.

"Siêu cấp đại lão bản, Đại Trí nhanh lên, đơn hàng lớn của chúng ta sắp tới." Triệu Kiến Thiết vội vàng lấy áo khoác của mình sau đó tóm lấy Đại Trí không chút lưu tình mãnh liệt lung lay một hồi, muốn đem hắn thanh tỉnh.

Kỳ thực nghe được ba chữ đại lão bản này, Đại Trí đã tỉnh.

"Chúng ta đây là sắp phát tài sao?" Không biết bị Triệu Kiến Thiết lung lay đến mức đầu óc say xe hay là bị đại đơn mê say xe, Triệu Đại Trí cứ cảm thấy giờ phút này mình bị choáng.

"Mau thu thập bản thân, sau đó xuất phát, cũng đừng để cho lão bản chờ." Triệu Kiến Thiết liên thanh thúc giục.

Mặt khác không cần hắn thúc giục, Triệu Đại Trí tự mình liền bận việc sửa sang.

Là một thiết kế sư, mặc kệ bản thân thế nào, khi đối ngoại hình tượng là quan trọng nhất, đặc biệt là đối với loại thiết kế sư danh khí không cao như hắn mà nói, ngoại hình chỉn chu thường thường sẽ khiến khách hàng có tin tưởng về với năng lực của ngươi.

............

Vì Lạc Vân Thanh thời gian gấp, mà Triệu Kiến Thiết không muốn từ bỏ đại đơn, cho nên rất nhân nhượng Lạc Vân Thanh, hai người tốn mất hơn 10 phút thu thập xong hình tượng, vẻ mặt tinh anh ra cửa.

Sợ đến muộn nên bọn họ hiếm khi xa xỉ gọi một xe huyền phù đi trên không, phải biết là ngày thường bọn họ đều dùng xe huyền phù đi trên mặt đất, xe huyền phù trên không giá cả rất cao, thật đúng là không ngồi qua mấy lần, lần này vì đại đơn, cuối cùng cũng coi như bỏ được.

Nhưng không thể không nói tiền nào của nấy, xe huyền phù trên không hoàn toàn không có nguy hiểm tắc đường, nhìn tình hình giao thông phía dưới mặt đất tắc thành cẩu, tâm tình hai người rất là sung sướng.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc đi tới  khách sạn Lạc Vân Thanh ở.

Nhìn cái khách sạn xa hoa tráng lệ nhất Hải thị này, trong lòng hai người cảm xúc càng thêm mãnh liệt bành trường, trong lòng khó nén hào hùng vạn trượng.

Triệu Đại Trí: Xem ra vị kim chủ này không thiếu tiền!

Triệu Kiến Thiết: Xem ra lần này có thể kiếm nhiều chút ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện