Leonard cảm thấy năm nay mình đã làm một việc hối hận nhất chính là đem món kho chia cho Garfield một phần.
Từ đó trở đi, Garfield đối với món kho cảm thấy kinh động như gặp người trời, bắt đầu dây dưa không dứt với mình.
Đương nhiên nếu chỉ có mình hắn không thuận theo buông tha thì thôi, nhưng hắn còn dẫn theo một đám người lại đây đủ các chiêu thức cầu xin.
Cuối cùng Leonard chỉ có thể đen mặt đảm đương làm đầu bếp một lần, mua nguyên liệu nấu món kho một hồi, nhưng nào biết từ nay về sau liền không thể vãn hồi được nữa, đám thuộc hạ Thao Thiết kia sau khi ăn qua món kho căn bản không có khả năng bỏ qua.
Ngược lại một đám giống như kẻ nghiện mỗi ngày tru lên ta muốn ăn món kho! Leonard vốn dĩ muốn cứng rắn không cho món kho, nhưng không nghĩ tới bọn họ cư nhiên thật đúng là dám nháo bãi công!
Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem cái nồi nước kho quý giá kia của mình hiến ra, đặt ở trong bếp. Quy định thời gian sử dụng, ai muốn ăn thì người đó đi nấu, sau đó mình ở bên cạnh giám sát, tuy rằng giám sát rất chặt chẽ, nhưng hắn vẫn trơ mắt nhìn nước kho lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng vơi dần đi.
Đây rõ ràng chính là Vân Thanh lo lắng hắn không ăn cơm đói bụng, làm nước kho cho hắn thêm cơm, vì cái gì hiện tại lại phải tiện nghi bầy sói này? Ủy khuất vô cùng Leonard như là đứa nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, nhịn không được gọi điện cáo trạng với Lạc Vân Thanh.
Khó được hắn gọi điện, Lạc Vân Thanh vừa nghe tiền căn hậu quả quả thực không có lòng tốt với bạn cùng phòng mà cười ngã trước ngã sau, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất kia của Leonard, cậu thật đúng là không dám nói nước kho đó trên thực tế cũng là tính cho hắn cùng mọi người ăn chung, dù sao không có cái gì có thể sánh bằng mỹ thực càng có thể kéo ngắn khoảng cách giữa mọi người với nhau!
Phải biết rằng cậu cũng là suy nghĩ cho hắn thôi!
Ở trong lòng cậu, mặc kệ là Leonard có năng lực như thế nào, hắn hiện tại cũng là một thực tập sinh nhỏ bé mà thôi, đánh quan hệ tốt với nhóm tiền bối, thích hợp lấy lòng cũng là hành vi không sai, đây là người bình thường xã giao.
Hơn nữa....
Cậu nhớ rõ mình làm không ít nước kho nha, hơn nữa khi dùng nước kho có thể cho thêm nước, cho nên bọn họ sao lại dùng nhanh hết vậy?
Chẳng lẽ là không nhớ kỹ? Lạc Vân Thanh nhớ rõ mình đã nói với hắn về việc thêm nước rồi nha.
Vì thế vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Có phải cậu quên không thêm nước phải không? Kỳ thực mỗi lần nấu cậu có thể cho thêm một lượng nước vừa phải vào. Nhưng cậu cũng không cần thêm gia vị vào, cho nên chỉ có thể thêm lượng nước vừa phải thôi, như vậy hương vị nước kho còn càng ngon hơn."
Leonard nghe vậy càng ủy khuất, hắn biết có thể thêm nước, nhưng hắn không biết thêm bao nhiêu mới thích hợp, lại sợ sau khi thêm nước, nước kho biến vị, cho nên mới không thêm.
"Tôi không biết thêm bao nhiêu, thêm nhiều cứ sợ nó biến vị."
Lạc Vân Thanh nghe vậy rốt cuộc vẫn nhịn không được bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bực của Leonard, mới nhịn lại cười nói: "Thêm nhiều nước cũng sẽ không thay đổi vị, cùng lắm thì chỉ là hương vị trở nên nhạt một chút mà thôi, nhưng nếu cậu không căn chỉnh được, cũng có thể mỗi lần thêm nửa bát đến một bát nước là được, như vậy là thích hợp."
Nói xong, sợ Leonard còn không hiểu, Lạc Vân Thanh lại bỏ thêm một câu: "Chính là cỡ bát chúng ta ăn cơm ấy."
Thao tác thêm nước như này thì đơn giản, rốt cuộc Leonard tỏ vẻ mình đã hiểu, vì thế gật gật đầu.
Hắn sợ nhất chính là số lượng vừa phải, giống như cách nói một chút, không ít gì đó.
Thực hoài nghi cách nói này này đến tột cùng có thể có mấy người hiểu được? Trực tiếp đem trị số rõ ràng nói ra không được sao? Phải biết là rất nhiều thời điểm đều là sai một ly đi một dặm, đặc biệt là về mỹ thực nha! Gia vị chênh lệch một chút, hương vị trở nên không còn khác một chút nữa.
Nghĩ đến đây, hắn không thể không cảm thán món ăn thần kỳ! Này quả nhiên không phải ai cũng làm được.
Bởi vì Leonard không ở đây, cho nên hiện tại Lạc Vân Thanh một mình ở trong biệt thự, diện tích rất lớn, lại bởi vì trở lại trường học cậu có rất nhiều việc cần làm, cho nên bên này tạm thời trở thành nơi tụ tập, rất nhiều người tới tới lui lui.
Vì riêng tư, cậu vào phòng của mình để nói chuyện, cũng chính vì vậy mới bảo lưu lại hình tượng nam thần của Leonard! Bằng không hiện tại bộ dạng ủy khuất đáng thương này của Leonard bị mọi người nhìn tới, hình tượng của hắn chắc chắn sẽ bị tan biến.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng chỉ ở trên ban công nói chuyện, không có tiến vào phòng của mình, nếu nghiêm túc mà nói còn có thể từ khe cửa nhỏ nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ của cậu, khó được loạn thành một đoàn.
Cậu dạo này thật sự là quá bận, ngay cả buổi tối cũng phải làm việc, có đôi khi bận đến mệt mỏi không muốn dọn dẹp gì cả, trực tiếp ngã đầu liền ngủ, ngày hôm sau tiếp tục bận rộn.
Nhưng những bận rộn này cũng có hiệu quả, theo tình hình trước mắt, việc của cậu tất cả đã vào quỹ đạo, cuối cùng không uổng phí những gì bỏ ra tới giờ.
............
Từ lần gặp mặt trước, đã qua một tuần lễ, từ đầu bên kia máy truyền tin, Leonard tham lam nhìn Lạc Vân Thanh, đau lòng nhìn đôi mắt quầng thâm của cậu, muốn khuyên cậu đừng quá mệt, nhưng lời nói tới miệng lại thay đổi thành: "Cậu bên đó có phát sinh chuyện gì thú vị không?"
Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn biết có nói cũng vô dụng.
Lạc Vân Thanh liếc mắt: "Chắc chắn có, sắp tới thời điểm thi cuối kỳ, hệ chúng tớ lần này lấy thực hành làm chính, nghe nói hệ các cậu cũng vậy."
Leonard thật đúng là không biết chuyện này, cho nên tuy trên mặt thoạt nhìn thực đạm nhiên, nhưng con ngươi vẫn lộ ra một cỗ mê mang.
Biết rõ tính cách của hắn Lạc Vân Thanh nhịn không được lắc đầu, hạ giọng: "Nghe nói hệ các cậu lần này kiểm tra là khó nhất từ trước tới nay, cho nên cậu có thể về sớm một chút thì nên về sớm một chút, cậu xin nghỉ nhiều ngày như vậy, rất nhiều khóa cậu cũng chưa lên, đến lúc đó trở về tìm giáo sư xem có phạm vi gì hay không."
Leonard kinh ngạc: "Cậu bảo tớ gian lận?"
Lạc Vân Thanh còn kinh ngạc hơn cả hắn, khi nghe thấy hai chữ "gian lận" hắn nói ra hai mắt đều trừng lớn: "Tôi không bảo cậu gian lận mà, cậu đừng nói bậy!"
Leonard:......
"Vậy cậu bảo tôi tìm giáo sư làm gì?" Leonard khó hiểu hỏi.
Lạc Vân Thanh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Thì để hỏi phạm vi kiểm tra của giáo sư nha."
Lạc Vân Thanh có chút vô tội, cậu chính là thấy Leonard cũng không thân cận với Leonard, cho nên mới kêu hắn tới tìm giáo sư, dù sao bạn học còn có khả năng nghe lầm phạm vị kiểm tra, nhưng giáo sẽ không nói sai nhỉ?"
Nghe được cậu nói, Leonard thật ra hiếm thấy thật sự có chút nghi hoặc. Theo hắn biết, học viện Liên bang đệ nhất thi cuối kỳ cho tới này đều không có cái gì gọi là phạm vi kiểm tra, hiện tại sao lại thay đổi? Cư nhiên còn có phạm vi?
Đúng vậy, từ thái độ đúng lý hợp tình của Lạc Vân Thanh, Leonard hiểu ra phạm vị kiểm tra này chắc chắn trường học có thể cho, bằng không cậu cũng sẽ không nói như vậy. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Leonard, còn có hai chữ "phạm vi" hắn lặp lại, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mới biết được vì sao hắn lại cho rằng như vậy, vì thế giải thích cho hắn một hồi.
Chờ cậu giải thích xong, Leonard mới biết được thì ra quy tắc thi cử hiện tại đã sửa lại, nguyên bản năm nhất chỉ kiểm tra kiến thức lý thuyết, hiện tại biến thành lý thuyết chiếm 50%, chương trình học thực hành cùng tác phẩm riêng chiếm 50%. Mà vì chương trình thực hành cùng tác phẩm độc lập hệ số khó khăn khá lớn, cho nên các giáo sư muốn học sinh kiểm tra thực hành cùng tác phẩm độc lập cần phải cho một phạm vi tương đối chính xác để mọi người tiến hành tham khảo, xem như giảm bớt khó khăn thi cử.
Đương nhiên nội dung lý thuyết vẫn giống như cũ không có phạm vi.
Quy tắc thay đổi như vậy, đối với Leonard càng có lợi, vì thế hắn thực tự nhiên nói: "Tôi biết rồi, không cần hỏi."
Biểu tình không quan trọng chỉ kém nói vị trí thứ nhất chắc chắn là vật trong tay mình nữa thôi.
Lạc Vân Thanh không nghi ngờ năng lực động thủ của Leonard, dù sao hiện tại hắn cũng đã đi làm ở Thất Ngon, người bình thường sao có thể làm được việc này, phải biết rằng cho dù là học sinh đàn anh đàn chị năm tư sắp tốt nghiệp, muốn vào Thất Ngôn cũng phải vượt qua năm ải, chém sáu tướng, hơn nữa gian khổ tiến vào, cuối cùng cũng không chịu nổi thời gian thử việc liền bị đuổi ra.
Cho nên kiểm tra thực hành đối với người có thể vững bước chân ở Thất Ngôn cùng làm đại biểu công ty đi công tác như Leonard mà nói quả thực chính là trò trẻ con.
Nhưng mà....
Lạc Vân Thanh mở ra hai tay, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Không chỉ có thực hành, còn có thứ khác. Tôi chỉ có thể nói cho cậu trường học bị động kinh, trừ bỏ môn chuyên ngành của chúng ta cần tiến hành thực tế, những môn học khác có lẽ cũng sẽ chọn một môn tiến hành thực tế, nếu không qua được....cậu tự biết đấy. Cho nên tốt nhất vẫn nên tìm các giáo sư hỏi một chút đi."
Leonard khuất phục: "Các môn học khác?"
"Đúng vậy, đến lúc đó tôi tìm các giáo sư khác hỏi một chút."
"......"
Bởi vì Lạc Vân Thanh ở trên ban công nói chuyện phiếm, nói tiếng quá lớn dễ dàng bị người nghe thấy, cho nên cậu cố tình đè thấp thanh âm nói chuyện.
Kèm theo tiếng gió, Leonard bên kia ngẫu nhiên sẽ có chút nghe không rõ, nhưng hắn vẫn không muốn ngắt liên lạc, ngược lại liền tự mình nghe câu được câu không cùng cậu trò chuyện.
Trò chuyện một chút, ngay cả hắn cũng không biết vì cái gì bọn họ lại nói tới công việc của hắn ở Ái Duy tinh.
Nhớ tới vận may không khoa học kia của Lạc Vân Thanh, Leonard chợt nghĩ ra, đem ảnh mạch khoáng lấy ra, chỉ ào ảnh chụp hỏi Lạc Vân Thanh: "Cậu cảm thấy mấy tấm ảnh 1, 2, 3, 4, 5,6 này cái nào đẹp?"
6 tấm ảnh có núi xanh, cũng có núi trọc, thậm chí còn có non xanh nước biếc, khác biệt không phải lớn bình thường.
Nhưng bàn về đẹp, đương nhiên là....
"Tấm thứ 6 đẹp một chút."
Không biết Leonard hỏi gì Lạc Vân Thanh trực tiếp liền chọn bức đẹp nhất trong đó, chính là bức ảnh đánh số 6.
Thật sự là tấm ảnh này qúa đẹp so với những bức ảnh đối lập khác.
Không chỉ có núi có sông, còn có trời xanh mây trắng, so với những cái khác đều là đồi núi trọc lốc, nếu không cũng chỉ có chút cây cối nhỏ mà nói phá lệ độc lãnh phong tao.
Leonard gật gật đầu: "Vậy chọn số 6 là được."
Lạc Vân Thanh vẻ mặt dấu chấm hỏi, không rõ đây là có ý tứ gì, nhưng lần này Leonard không giải thích ngọn ngành cho cậu, thật sự là chuyện này dăm ba câu giải thích cũng không rõ ràng lắm, giải thích như vậy còn không bằng về sau tìm thời gian nói rõ rõ ràng ràng với cậu còn hơn.
May mắn là Lạc Vân Thanh cũng không phải loại người dây dưa không dứt, nếu Leonard nói là việc công, tuy cậu vẫn kỳ quái vì cái gì mấy bức ảnh kia có thể liên quan tới việc công, nhưng này dù sao cũng không phải việc cậu nên quan tâm, nếu không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan gì tới cậu.
Nhưng Lạc Vân Thanh không biết, chính là bởi vì cái cậu thuận miệng nói ra, khiến cho Leonard chiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, bắt được cái mạch khoáng có giá trị lớn nhất ở Ái Duy tinh, đem đám lão gia hỏa bá chiếm đại đa số mạch khoáng kia tức giận không thở nổi.
..................
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của lão đại nhà mình, Angus nhịn không được lại chứng thực lần nữa: "Lão đại, cậu xác định muốn ngọn núi số 6 này sao?"
Leonard gật gật đầu, thực xác định: "Đúng vậy."
Vì vậy phòng họp liền bùng nổ, phải biết ngọn núi số 6 này chính là ngọn núi không được coi trọng nhất.
Nó có năng lượng thạch mới hay không, hoặc là nói là có bao nhiêu năng lượng thạch đều thành vấn đề, là ngọn núi có khả năng ngay cả phí tổn khai phá đều kiếm không lại nhất trong mấy ngọn núi, này còn muốn sao?
"Lão đại, cậu có phải thu được tin tức gì hay không?"
"Ngọn núi số 6 ngày căn bản không ai muốn, tới tới lui lui bên kia mấy nhóm người, không có ai coi trọng, lão đại cậu xác định chung ta bắt lấy nó có thể hồi được vốn sao?"
"Tôi cảm thấy số 1 không tồi, có rất nhiều chuyên gia đi dò xét qua, đều đưa ra kết luận ngọn núi số 1 là nơi có nguồn năng lượng thạch lớn nhất trước mắt, tôi cảm thấy có phải nên lựa chọn số 1 thì tốt hơn không?"
"Chúng ta chỉ có một cơ hội, hiện tại có thể ưu tiên lựa chọn, từ bỏ mạch khoáng số 1 không phải là một lựa chọn sáng suốt."
"......"
Mặc kệ các quản lý cấp cao bên người hoặc trực tiếp hoặc uyển chuyển khuyên bảo như thế nào, Leonard đều không định thay đổi chủ ý.
Bọn họ tiến vào quá muộn, tuy mất sức chín trâu hai hổ mới được quyền khai thác một mạch khoáng, nhưng đó là bỏ ra giá tiền cao mua nha! Dù sao nguồn quặng năng lượng kiểu mới ai không muốn phân một chén canh chứ?
Trước mắt mạch khoáng đưa ra cho bọn họ lựa chọn cũng không nhiều, tài nguyên có hạn khiến càng nhiều người coi trọng mạch khoáng số 1, thậm chí ngay cả Leonard cũng không ngoại lệ, lúc trước hắn cũng coi trọng nó, nhưng hiện tại không phải vấn đề bọn họ coi trọng hay không coi trọng, mà là Lạc Vân Thanh chọn số 6.
Là con ruột ông trời Lạc Vân Thanh chọn số 6! (。+・`ω・")
Này nói lên mạch khoáng số 6 chắc chắn là mạch khoáng tốt nhất trong mấy cái mạch khoáng đó.
Từ khi quen biết Lạc Vân Thanh đến giờ, một đường bị vận khí nghịch thiên của cậu vả mặt Leonard hoàn toàn tin tưởng cậu tùy tiện chỉ một ngón tay đều vượt qua cái gọi là kết quả chuyên gia dò xét.
Dù sao chuyên gia dò xét cũng chỉ là một đám chuyên gia thông qua sự phân bố nham thạch của những mạch khoáng đó, từ biểu hiện bên ngoài của đá mới suy đoán tính toán ra kết quả, mà thực tế có như vậy hay không cũng không biết được.
Bởi vì nguồn năng lượng thạch kiểu mới này giống với phỉ thúy trước kia, đều bị một lớp đá bao bọc ở bên ngoài, mà khiến người không có biện pháp chính là lớp đá này là loại vật chất có thể ngăn trở máy móc dò xét.
Dựa theo lẽ thường mà nói, có thể trước tiến hành kỹ thuật cải tạo, nhưng cố tình, nguồn năng lượng thạch kiểu mới này hiện tại đối với con người mà nói phi thường trọng yếu, mọi người đều chờ không được, vì vậy khi vừa phát hiện ra đã có một đám chuyên gia tới nghiên cứu, cũng do đó sinh ra ngành sản xuất đổ thạch này.
............
Tất cả mọi người không hiểu vì sao Leonard lại vứt bỏ mạch khoáng số 1 mà lựa chọn mạch khoáng số 6, cũng không quá tán đồng với ý kiến của lão đại nhà mình, chỉ có Garfield hứng thú bừng bừng cho rằng nhất định hắn có tin tức chính xác.
"Lão đại, cậu chắc chắn là thu được tin tức chính xác chứ?"
Hắn mới không tin lão đại nhà mình thông minh tuyệt đỉnh như vậy lại mù quáng như thế, trong tình huống không có bất cứ tin tức xác thực nào lại đi lựa chọn một cái mạch khoáng số 6 không có gì này, đây không phải là lấy sự phát triển của công ty ra đùa giỡn sao?
Phải biết là nguồn quặng năng lượng kiểu mới ít đến đáng thương, cơ hồ có thể nói là khả ngộ bất khả cầu, mỗi lần xuất hiện đều khiến người đánh nhau vỡ đầu, cũng vì vậy Ái Duy tinh một lần liền xuất hiện hơn mười mỏ quặng năng lượng, trách không được vừa có người biết lập tức liên hợp lại giấu giếm tin tức.
Leonard nghe được Garfield hỏi chuyện gật gật đầu, khẳng định nói: "Là thu được tin tức xác thực."
Vân Thanh nói còn có thể sai sao? Không có khả năng.
"......"
"Tôi đã nói lão đại không có khả năng xằng bậy mà."
"Tin tức này là ai nói? Vì cái gì cảm thấy không đáng tin như vậy nhỉ?"
"Tôi vẫn cảm thấy mạch khoáng số 1 bên ngoài biểu hiện tốt hơn, mạch khoáng số 6 tôi sợ khai thác ra đều là phế liệu."
"Ai biết kết quả sẽ như thế nào, thứ này liền giống như tìm vận may, có vài mạch khoáng không được coi trọng lại thực tốt, những cái được xem trọng ngược lại phẩm chất rất kém cỏi. Nhưng mà nói thật, lúc trước có một cái mạch khoáng bên ngoài biểu hiện gần giống với mạch khoáng số 6, khai thác ra toàn là phế liệu."
"......"
Thảo luận nửa ngày, mọi người đều thảo luận không ra một cái kết quả nào, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi Leonard một chút, tin tức hắn nói là tới từ nơi nào, nhìn xem có thể phân tích ra được một cái lựa chọn gì hay không.
Dù sao một đám người bọn họ ở chỗ này lâu như vậy, cũng tốn nhiều tiền như vậy, nếu cuối cùng chọn một ra một cái mạch khoáng không có bất cứ lợi nhuận gì thì chẳng phải tiền mất tật mang sao?
Hơn nữa nếu chỉ tổn thất một phần tiền cùng thời gian như vậy thì cũng không sao, Thất Ngôn tài đại khí thô không coi là gì.
Nhưng lần khai thác mạch khoáng này là bước đi tiếp theo trong kế hoạch của Thất Ngôn--mở rộng lồng phòng hộ năng lượng kiểu mới.
Nếu thật sự có thể đem lồng năng lượng này mở rộng ra, vậy Thất Ngôn hoàn toàn có thể xông lên đứng vị trí đầu rồng trong nghiên cứu vũ khí, đem những công ty nhãn hiệu lâu đời khác hoàn toàn đè ở phía dưới.
"......"
"Lão đại, tin tức này là ai nói cho cậu?"
Thất Ngôn là công ty của cá nhân Leonard, dựa theo lẽ thường mà nói hắn ra quyết định sẽ không ai được phản đối, chỉ cần hắn đưa ra mặc kệ là hợp lý hay không hợp lý đều sẽ thành kết cục đã định.
Nhưng hắn cũng không phải bạo quân độc tài, cho nên rất nhiều thứ đều sẽ hỏi ý kiến mọi người, cho nên hiện tại mới có thể ở chỗ này nghe bọn hắn tranh luận các loại.
Nghe được hỏi chuyện, Leonard thực ngay thẳng trả lời: "Vân Thanh chọn lựa."
Sau đó nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Cậu ấy cũng không biết tôi muốn chọn mạch khoáng nguồn năng lượng kiểu mới, chính là tùy tay chỉ thôi."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Nếu những người khác nói như vậy chắc chắn sẽ bị phun chết, nhưng người nói lời này lại là Leonard! Là lão bản của mình!
Mà người lựa chọn là ai?
Lạc Vân Thanh!!
Tuy chưa gặp qua cậu ở ngoài đời, nhưng những người đang ngồi ở đây có ai là chưa nghe qua đại danh của cậu chứ?
Cho dù chưa nghe qua đại danh của cậu chẳng lẽ còn chưa ăn qua đồ vật cậu làm?
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nghe được tên của cậu, đầu óc không chịu khống chế liền nghĩ tới hương vị món kho, lập tức mọi người đều không ra tiếng.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là bọn họ biết được vận khí nghịch thiên kia của cậu!
Từ các loại thần đoán lúc phát sóng trực tiếp khảo hạch, đến ký tên đổi vận trên Thiên Bác, có người nào không âm thầm kinh ngạc cảm thán cái loại vận khí quá mức nghịch thiên này trong lòng chứ? Mọi người cảm thấy đây chính là một vị cá chép hình người!
Không nói cái khác, lúc trước Garfield vẫn luôn xui xẻo, hai tuần trước còn cố ý tìm một bức ảnh của cậu sau đó lên Thiên Bác xoay chuyển Cẩm Lý (cá chép), sau đó vận khí cư nhiên thật sự chuyển biến tốt lên không ít, chuyện này cũng không ít người biết.
Cho nên số 6 mới thật sự là mạch khoáng tốt nhất?
Lúc này, tất cả mọi người không còn đưa ra ý kiến phản bác nữa, dù sao đây chính là từ chính miệng cá chép nói nha!
Leonard thật đúng là không nghĩ tới tên tuổi Lạc Vân Thanh cư nhiên dùng tốt như vậy, vừa mới nói tên của cậu ra thôi, tất cả mọi người đều không còn phản đối nữa.
Trong lòng hắn cảm thán một phen, rốt cuộc có thể quyết định ra!
Mà chờ mọi người biết được Thất Ngôn cư nhiên lựa chọn mạch khoáng số 6, trên mặt mỗi người đều ngăn không được ý cười.
Những người bị bắt nhường ra mạch khoáng càng là cười thấy răng không thấy mắt, cảm thấy vị tiểu thế tử nhà Horae này có cơ hội cũng không biết mà nắm lấy, nhưng mà....đây không phải là càng tốt cho bọn họ sao?
Từ bỏ một cái mạch khoáng tốt đi chọn một cái phế mạch?
Ha ha ha ha, đây chính là chuyện cười lớn nhất năm nay trên thường trường.
Vì thế một đám làm bộ thân thiết đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, ngữ khí thực ôn hòa nhưng lời nói ra cố tình lại là vui sướng khi người gặp họa: "Leonard nha, mạch khoáng mới này về sau còn có cơ hội đạt được, đừng có gấp, cậu còn trẻ, không giống với mấy lão già chúng ta, còn có nhiều thời gian."
Leonard né tránh tay lão, nhếch nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn kẻ đã từng là bại tướng tướng dưới tay mình liếc mắt một cái: "Không cần chờ tiếp theo, lần này tôi đã có thể được rồi."
Không phải hắn không muốn chừa chút mặt mũi cho trưởng bối, mà là thứ mặt mũi này đều là tự mình kiếm!
Người này có thể nói là quá buồn nôn, làm việc không chỉ không có bất cứ nguyên tắc cùng điểm mấu chốt nào, hết thảy đều dựa trên lợi ích, lại có sở thích biến thái! Thích nhất chính là triệu tập một đám người cởi quần nằm ngửa, con riêng sinh ra đếm không hết, thậm chí những đứa con này sau khi lớn lên cũng học theo, hoàn toàn chính là khối u ác tính của Thủ Đô tinh!
Người như vậy, Leoanrd khinh thường giao lưu cùng, mà gia thế của hắn cũng có thể khiến hắn không kiêng nể gì như vậy.
Người nọ nhìn thấy phản ứng của Leonard cũng không giận, ngược lại giống như nghe được chuyện cười gì đó cười ha ha, sau đó mới làm bộ làm tịch giống như giải thích: "Vừa rồi thực sự quá thất lễ, bởi vì nhớ tới một câu chuyện thực buồn cười mới nhịn không được cười lên, Leonard cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi đang cười cậu nhé."
Lúc này những người khác xung quanh cũng không có ý tốt ồn ào cười theo.
"Lý tổng nghĩ đến chuyện cười gì? Nói ra nghe một chút đi?"
"Aiz, Lý tổng ngài cũng thật là, nói chuyện với người khác cư nhiên còn nhớ tới chuyện cười, người không biết còn tưởng ngài đang chê cười hắn đấy."
"Nhưng chắc chắn Leonard hiểu ý tứ ngài, yên tâm, cậu ấy chắc chắn sẽ không trách ngài đâu."
"......"
Đối với cảnh này, Leonard lạnh một khuôn mặt, không nói một lời xoay người rời đi.
Thái độ lưu loát dứt khoát, khiến đám người kia ngượng ngùng dừng miệng, dù sao chính chủ đều không còn nữa, làm như vậy cũng không thú vị.
Kỳ thực bọn họ ngày thường cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đây không phải khoe khoang sao?
Mọi người liên hợp lại mưu đồ bí mật, thật sự khiến cho bọn họ được đến đại bộ phận mạch khoáng, tận đến giờ phút trần ai lạc định, bọn họ không làm một vài điều làm sao có thể biểu hiện được sự vui mừng như điên trong lòng mình chứ?
Mà Leonard....chính là đối tượng để bọn họ chọn lựa để đắc ý vênh váo, dù sao có cái gì có thể hơn được với dòng họ Horae này chứ?
Bọn họ lần này chính là khiến Leonard Horae hung hăng mà ngã một cú đau.
............
Thời gian chính là tiền tài, sau khi phát tiết xong nội tâm vui mừng như điên, công tác khai thác cũng phải bắt đầu rồi.
Việc khai thác tự nhiên không cần những người này tự mình đến hiện trường, nhưng hiện tại vừa mới bắt đầu khai thác, cho nên ngoại trừ người có việc đặc biệt gấp cần phải rời khỏi Ái Duy tinh ra, những người khác đều trấn thủ ở nơi này, mọi người muốn biết tình hình mạch khoáng.
Giống như mọi người phỏng đoán, mạch khoáng số 6 của Leonard mấy ngày đầu khai thác ra cơ hồ tất cả đều là phế liệu, một khối duy nhất màu xanh lục có thể coi là đặc biệt lại bởi vì bên trong xuất hiện vết nứt khiến cho nguồn năng lượng thoát ra ngoài chỉ có thể từ giá trên trời biến thành nguyên liệu đá quý giá rẻ.
Đối với điều này, lúc trước những người bị Thất Ngôn chiếm mối làm ăn có thể nói là vui sướng không chịu được.
Nhưng vui vẻ như vậy cũng không kéo dài được bao lâu, mới ngắn ngủn một tuần thời gian, mạch khoáng số 6 liền truyền ra tin vui, mà cái tin vui này đúng là khiến cho bọn họ đau lòng đến nhe răng trợn mắt!
Từ đó trở đi, Garfield đối với món kho cảm thấy kinh động như gặp người trời, bắt đầu dây dưa không dứt với mình.
Đương nhiên nếu chỉ có mình hắn không thuận theo buông tha thì thôi, nhưng hắn còn dẫn theo một đám người lại đây đủ các chiêu thức cầu xin.
Cuối cùng Leonard chỉ có thể đen mặt đảm đương làm đầu bếp một lần, mua nguyên liệu nấu món kho một hồi, nhưng nào biết từ nay về sau liền không thể vãn hồi được nữa, đám thuộc hạ Thao Thiết kia sau khi ăn qua món kho căn bản không có khả năng bỏ qua.
Ngược lại một đám giống như kẻ nghiện mỗi ngày tru lên ta muốn ăn món kho! Leonard vốn dĩ muốn cứng rắn không cho món kho, nhưng không nghĩ tới bọn họ cư nhiên thật đúng là dám nháo bãi công!
Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem cái nồi nước kho quý giá kia của mình hiến ra, đặt ở trong bếp. Quy định thời gian sử dụng, ai muốn ăn thì người đó đi nấu, sau đó mình ở bên cạnh giám sát, tuy rằng giám sát rất chặt chẽ, nhưng hắn vẫn trơ mắt nhìn nước kho lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng vơi dần đi.
Đây rõ ràng chính là Vân Thanh lo lắng hắn không ăn cơm đói bụng, làm nước kho cho hắn thêm cơm, vì cái gì hiện tại lại phải tiện nghi bầy sói này? Ủy khuất vô cùng Leonard như là đứa nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, nhịn không được gọi điện cáo trạng với Lạc Vân Thanh.
Khó được hắn gọi điện, Lạc Vân Thanh vừa nghe tiền căn hậu quả quả thực không có lòng tốt với bạn cùng phòng mà cười ngã trước ngã sau, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất kia của Leonard, cậu thật đúng là không dám nói nước kho đó trên thực tế cũng là tính cho hắn cùng mọi người ăn chung, dù sao không có cái gì có thể sánh bằng mỹ thực càng có thể kéo ngắn khoảng cách giữa mọi người với nhau!
Phải biết rằng cậu cũng là suy nghĩ cho hắn thôi!
Ở trong lòng cậu, mặc kệ là Leonard có năng lực như thế nào, hắn hiện tại cũng là một thực tập sinh nhỏ bé mà thôi, đánh quan hệ tốt với nhóm tiền bối, thích hợp lấy lòng cũng là hành vi không sai, đây là người bình thường xã giao.
Hơn nữa....
Cậu nhớ rõ mình làm không ít nước kho nha, hơn nữa khi dùng nước kho có thể cho thêm nước, cho nên bọn họ sao lại dùng nhanh hết vậy?
Chẳng lẽ là không nhớ kỹ? Lạc Vân Thanh nhớ rõ mình đã nói với hắn về việc thêm nước rồi nha.
Vì thế vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Có phải cậu quên không thêm nước phải không? Kỳ thực mỗi lần nấu cậu có thể cho thêm một lượng nước vừa phải vào. Nhưng cậu cũng không cần thêm gia vị vào, cho nên chỉ có thể thêm lượng nước vừa phải thôi, như vậy hương vị nước kho còn càng ngon hơn."
Leonard nghe vậy càng ủy khuất, hắn biết có thể thêm nước, nhưng hắn không biết thêm bao nhiêu mới thích hợp, lại sợ sau khi thêm nước, nước kho biến vị, cho nên mới không thêm.
"Tôi không biết thêm bao nhiêu, thêm nhiều cứ sợ nó biến vị."
Lạc Vân Thanh nghe vậy rốt cuộc vẫn nhịn không được bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bực của Leonard, mới nhịn lại cười nói: "Thêm nhiều nước cũng sẽ không thay đổi vị, cùng lắm thì chỉ là hương vị trở nên nhạt một chút mà thôi, nhưng nếu cậu không căn chỉnh được, cũng có thể mỗi lần thêm nửa bát đến một bát nước là được, như vậy là thích hợp."
Nói xong, sợ Leonard còn không hiểu, Lạc Vân Thanh lại bỏ thêm một câu: "Chính là cỡ bát chúng ta ăn cơm ấy."
Thao tác thêm nước như này thì đơn giản, rốt cuộc Leonard tỏ vẻ mình đã hiểu, vì thế gật gật đầu.
Hắn sợ nhất chính là số lượng vừa phải, giống như cách nói một chút, không ít gì đó.
Thực hoài nghi cách nói này này đến tột cùng có thể có mấy người hiểu được? Trực tiếp đem trị số rõ ràng nói ra không được sao? Phải biết là rất nhiều thời điểm đều là sai một ly đi một dặm, đặc biệt là về mỹ thực nha! Gia vị chênh lệch một chút, hương vị trở nên không còn khác một chút nữa.
Nghĩ đến đây, hắn không thể không cảm thán món ăn thần kỳ! Này quả nhiên không phải ai cũng làm được.
Bởi vì Leonard không ở đây, cho nên hiện tại Lạc Vân Thanh một mình ở trong biệt thự, diện tích rất lớn, lại bởi vì trở lại trường học cậu có rất nhiều việc cần làm, cho nên bên này tạm thời trở thành nơi tụ tập, rất nhiều người tới tới lui lui.
Vì riêng tư, cậu vào phòng của mình để nói chuyện, cũng chính vì vậy mới bảo lưu lại hình tượng nam thần của Leonard! Bằng không hiện tại bộ dạng ủy khuất đáng thương này của Leonard bị mọi người nhìn tới, hình tượng của hắn chắc chắn sẽ bị tan biến.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng chỉ ở trên ban công nói chuyện, không có tiến vào phòng của mình, nếu nghiêm túc mà nói còn có thể từ khe cửa nhỏ nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ của cậu, khó được loạn thành một đoàn.
Cậu dạo này thật sự là quá bận, ngay cả buổi tối cũng phải làm việc, có đôi khi bận đến mệt mỏi không muốn dọn dẹp gì cả, trực tiếp ngã đầu liền ngủ, ngày hôm sau tiếp tục bận rộn.
Nhưng những bận rộn này cũng có hiệu quả, theo tình hình trước mắt, việc của cậu tất cả đã vào quỹ đạo, cuối cùng không uổng phí những gì bỏ ra tới giờ.
............
Từ lần gặp mặt trước, đã qua một tuần lễ, từ đầu bên kia máy truyền tin, Leonard tham lam nhìn Lạc Vân Thanh, đau lòng nhìn đôi mắt quầng thâm của cậu, muốn khuyên cậu đừng quá mệt, nhưng lời nói tới miệng lại thay đổi thành: "Cậu bên đó có phát sinh chuyện gì thú vị không?"
Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn biết có nói cũng vô dụng.
Lạc Vân Thanh liếc mắt: "Chắc chắn có, sắp tới thời điểm thi cuối kỳ, hệ chúng tớ lần này lấy thực hành làm chính, nghe nói hệ các cậu cũng vậy."
Leonard thật đúng là không biết chuyện này, cho nên tuy trên mặt thoạt nhìn thực đạm nhiên, nhưng con ngươi vẫn lộ ra một cỗ mê mang.
Biết rõ tính cách của hắn Lạc Vân Thanh nhịn không được lắc đầu, hạ giọng: "Nghe nói hệ các cậu lần này kiểm tra là khó nhất từ trước tới nay, cho nên cậu có thể về sớm một chút thì nên về sớm một chút, cậu xin nghỉ nhiều ngày như vậy, rất nhiều khóa cậu cũng chưa lên, đến lúc đó trở về tìm giáo sư xem có phạm vi gì hay không."
Leonard kinh ngạc: "Cậu bảo tớ gian lận?"
Lạc Vân Thanh còn kinh ngạc hơn cả hắn, khi nghe thấy hai chữ "gian lận" hắn nói ra hai mắt đều trừng lớn: "Tôi không bảo cậu gian lận mà, cậu đừng nói bậy!"
Leonard:......
"Vậy cậu bảo tôi tìm giáo sư làm gì?" Leonard khó hiểu hỏi.
Lạc Vân Thanh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Thì để hỏi phạm vi kiểm tra của giáo sư nha."
Lạc Vân Thanh có chút vô tội, cậu chính là thấy Leonard cũng không thân cận với Leonard, cho nên mới kêu hắn tới tìm giáo sư, dù sao bạn học còn có khả năng nghe lầm phạm vị kiểm tra, nhưng giáo sẽ không nói sai nhỉ?"
Nghe được cậu nói, Leonard thật ra hiếm thấy thật sự có chút nghi hoặc. Theo hắn biết, học viện Liên bang đệ nhất thi cuối kỳ cho tới này đều không có cái gì gọi là phạm vi kiểm tra, hiện tại sao lại thay đổi? Cư nhiên còn có phạm vi?
Đúng vậy, từ thái độ đúng lý hợp tình của Lạc Vân Thanh, Leonard hiểu ra phạm vị kiểm tra này chắc chắn trường học có thể cho, bằng không cậu cũng sẽ không nói như vậy. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Leonard, còn có hai chữ "phạm vi" hắn lặp lại, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mới biết được vì sao hắn lại cho rằng như vậy, vì thế giải thích cho hắn một hồi.
Chờ cậu giải thích xong, Leonard mới biết được thì ra quy tắc thi cử hiện tại đã sửa lại, nguyên bản năm nhất chỉ kiểm tra kiến thức lý thuyết, hiện tại biến thành lý thuyết chiếm 50%, chương trình học thực hành cùng tác phẩm riêng chiếm 50%. Mà vì chương trình thực hành cùng tác phẩm độc lập hệ số khó khăn khá lớn, cho nên các giáo sư muốn học sinh kiểm tra thực hành cùng tác phẩm độc lập cần phải cho một phạm vi tương đối chính xác để mọi người tiến hành tham khảo, xem như giảm bớt khó khăn thi cử.
Đương nhiên nội dung lý thuyết vẫn giống như cũ không có phạm vi.
Quy tắc thay đổi như vậy, đối với Leonard càng có lợi, vì thế hắn thực tự nhiên nói: "Tôi biết rồi, không cần hỏi."
Biểu tình không quan trọng chỉ kém nói vị trí thứ nhất chắc chắn là vật trong tay mình nữa thôi.
Lạc Vân Thanh không nghi ngờ năng lực động thủ của Leonard, dù sao hiện tại hắn cũng đã đi làm ở Thất Ngon, người bình thường sao có thể làm được việc này, phải biết rằng cho dù là học sinh đàn anh đàn chị năm tư sắp tốt nghiệp, muốn vào Thất Ngôn cũng phải vượt qua năm ải, chém sáu tướng, hơn nữa gian khổ tiến vào, cuối cùng cũng không chịu nổi thời gian thử việc liền bị đuổi ra.
Cho nên kiểm tra thực hành đối với người có thể vững bước chân ở Thất Ngôn cùng làm đại biểu công ty đi công tác như Leonard mà nói quả thực chính là trò trẻ con.
Nhưng mà....
Lạc Vân Thanh mở ra hai tay, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Không chỉ có thực hành, còn có thứ khác. Tôi chỉ có thể nói cho cậu trường học bị động kinh, trừ bỏ môn chuyên ngành của chúng ta cần tiến hành thực tế, những môn học khác có lẽ cũng sẽ chọn một môn tiến hành thực tế, nếu không qua được....cậu tự biết đấy. Cho nên tốt nhất vẫn nên tìm các giáo sư hỏi một chút đi."
Leonard khuất phục: "Các môn học khác?"
"Đúng vậy, đến lúc đó tôi tìm các giáo sư khác hỏi một chút."
"......"
Bởi vì Lạc Vân Thanh ở trên ban công nói chuyện phiếm, nói tiếng quá lớn dễ dàng bị người nghe thấy, cho nên cậu cố tình đè thấp thanh âm nói chuyện.
Kèm theo tiếng gió, Leonard bên kia ngẫu nhiên sẽ có chút nghe không rõ, nhưng hắn vẫn không muốn ngắt liên lạc, ngược lại liền tự mình nghe câu được câu không cùng cậu trò chuyện.
Trò chuyện một chút, ngay cả hắn cũng không biết vì cái gì bọn họ lại nói tới công việc của hắn ở Ái Duy tinh.
Nhớ tới vận may không khoa học kia của Lạc Vân Thanh, Leonard chợt nghĩ ra, đem ảnh mạch khoáng lấy ra, chỉ ào ảnh chụp hỏi Lạc Vân Thanh: "Cậu cảm thấy mấy tấm ảnh 1, 2, 3, 4, 5,6 này cái nào đẹp?"
6 tấm ảnh có núi xanh, cũng có núi trọc, thậm chí còn có non xanh nước biếc, khác biệt không phải lớn bình thường.
Nhưng bàn về đẹp, đương nhiên là....
"Tấm thứ 6 đẹp một chút."
Không biết Leonard hỏi gì Lạc Vân Thanh trực tiếp liền chọn bức đẹp nhất trong đó, chính là bức ảnh đánh số 6.
Thật sự là tấm ảnh này qúa đẹp so với những bức ảnh đối lập khác.
Không chỉ có núi có sông, còn có trời xanh mây trắng, so với những cái khác đều là đồi núi trọc lốc, nếu không cũng chỉ có chút cây cối nhỏ mà nói phá lệ độc lãnh phong tao.
Leonard gật gật đầu: "Vậy chọn số 6 là được."
Lạc Vân Thanh vẻ mặt dấu chấm hỏi, không rõ đây là có ý tứ gì, nhưng lần này Leonard không giải thích ngọn ngành cho cậu, thật sự là chuyện này dăm ba câu giải thích cũng không rõ ràng lắm, giải thích như vậy còn không bằng về sau tìm thời gian nói rõ rõ ràng ràng với cậu còn hơn.
May mắn là Lạc Vân Thanh cũng không phải loại người dây dưa không dứt, nếu Leonard nói là việc công, tuy cậu vẫn kỳ quái vì cái gì mấy bức ảnh kia có thể liên quan tới việc công, nhưng này dù sao cũng không phải việc cậu nên quan tâm, nếu không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan gì tới cậu.
Nhưng Lạc Vân Thanh không biết, chính là bởi vì cái cậu thuận miệng nói ra, khiến cho Leonard chiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, bắt được cái mạch khoáng có giá trị lớn nhất ở Ái Duy tinh, đem đám lão gia hỏa bá chiếm đại đa số mạch khoáng kia tức giận không thở nổi.
..................
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của lão đại nhà mình, Angus nhịn không được lại chứng thực lần nữa: "Lão đại, cậu xác định muốn ngọn núi số 6 này sao?"
Leonard gật gật đầu, thực xác định: "Đúng vậy."
Vì vậy phòng họp liền bùng nổ, phải biết ngọn núi số 6 này chính là ngọn núi không được coi trọng nhất.
Nó có năng lượng thạch mới hay không, hoặc là nói là có bao nhiêu năng lượng thạch đều thành vấn đề, là ngọn núi có khả năng ngay cả phí tổn khai phá đều kiếm không lại nhất trong mấy ngọn núi, này còn muốn sao?
"Lão đại, cậu có phải thu được tin tức gì hay không?"
"Ngọn núi số 6 ngày căn bản không ai muốn, tới tới lui lui bên kia mấy nhóm người, không có ai coi trọng, lão đại cậu xác định chung ta bắt lấy nó có thể hồi được vốn sao?"
"Tôi cảm thấy số 1 không tồi, có rất nhiều chuyên gia đi dò xét qua, đều đưa ra kết luận ngọn núi số 1 là nơi có nguồn năng lượng thạch lớn nhất trước mắt, tôi cảm thấy có phải nên lựa chọn số 1 thì tốt hơn không?"
"Chúng ta chỉ có một cơ hội, hiện tại có thể ưu tiên lựa chọn, từ bỏ mạch khoáng số 1 không phải là một lựa chọn sáng suốt."
"......"
Mặc kệ các quản lý cấp cao bên người hoặc trực tiếp hoặc uyển chuyển khuyên bảo như thế nào, Leonard đều không định thay đổi chủ ý.
Bọn họ tiến vào quá muộn, tuy mất sức chín trâu hai hổ mới được quyền khai thác một mạch khoáng, nhưng đó là bỏ ra giá tiền cao mua nha! Dù sao nguồn quặng năng lượng kiểu mới ai không muốn phân một chén canh chứ?
Trước mắt mạch khoáng đưa ra cho bọn họ lựa chọn cũng không nhiều, tài nguyên có hạn khiến càng nhiều người coi trọng mạch khoáng số 1, thậm chí ngay cả Leonard cũng không ngoại lệ, lúc trước hắn cũng coi trọng nó, nhưng hiện tại không phải vấn đề bọn họ coi trọng hay không coi trọng, mà là Lạc Vân Thanh chọn số 6.
Là con ruột ông trời Lạc Vân Thanh chọn số 6! (。+・`ω・")
Này nói lên mạch khoáng số 6 chắc chắn là mạch khoáng tốt nhất trong mấy cái mạch khoáng đó.
Từ khi quen biết Lạc Vân Thanh đến giờ, một đường bị vận khí nghịch thiên của cậu vả mặt Leonard hoàn toàn tin tưởng cậu tùy tiện chỉ một ngón tay đều vượt qua cái gọi là kết quả chuyên gia dò xét.
Dù sao chuyên gia dò xét cũng chỉ là một đám chuyên gia thông qua sự phân bố nham thạch của những mạch khoáng đó, từ biểu hiện bên ngoài của đá mới suy đoán tính toán ra kết quả, mà thực tế có như vậy hay không cũng không biết được.
Bởi vì nguồn năng lượng thạch kiểu mới này giống với phỉ thúy trước kia, đều bị một lớp đá bao bọc ở bên ngoài, mà khiến người không có biện pháp chính là lớp đá này là loại vật chất có thể ngăn trở máy móc dò xét.
Dựa theo lẽ thường mà nói, có thể trước tiến hành kỹ thuật cải tạo, nhưng cố tình, nguồn năng lượng thạch kiểu mới này hiện tại đối với con người mà nói phi thường trọng yếu, mọi người đều chờ không được, vì vậy khi vừa phát hiện ra đã có một đám chuyên gia tới nghiên cứu, cũng do đó sinh ra ngành sản xuất đổ thạch này.
............
Tất cả mọi người không hiểu vì sao Leonard lại vứt bỏ mạch khoáng số 1 mà lựa chọn mạch khoáng số 6, cũng không quá tán đồng với ý kiến của lão đại nhà mình, chỉ có Garfield hứng thú bừng bừng cho rằng nhất định hắn có tin tức chính xác.
"Lão đại, cậu chắc chắn là thu được tin tức chính xác chứ?"
Hắn mới không tin lão đại nhà mình thông minh tuyệt đỉnh như vậy lại mù quáng như thế, trong tình huống không có bất cứ tin tức xác thực nào lại đi lựa chọn một cái mạch khoáng số 6 không có gì này, đây không phải là lấy sự phát triển của công ty ra đùa giỡn sao?
Phải biết là nguồn quặng năng lượng kiểu mới ít đến đáng thương, cơ hồ có thể nói là khả ngộ bất khả cầu, mỗi lần xuất hiện đều khiến người đánh nhau vỡ đầu, cũng vì vậy Ái Duy tinh một lần liền xuất hiện hơn mười mỏ quặng năng lượng, trách không được vừa có người biết lập tức liên hợp lại giấu giếm tin tức.
Leonard nghe được Garfield hỏi chuyện gật gật đầu, khẳng định nói: "Là thu được tin tức xác thực."
Vân Thanh nói còn có thể sai sao? Không có khả năng.
"......"
"Tôi đã nói lão đại không có khả năng xằng bậy mà."
"Tin tức này là ai nói? Vì cái gì cảm thấy không đáng tin như vậy nhỉ?"
"Tôi vẫn cảm thấy mạch khoáng số 1 bên ngoài biểu hiện tốt hơn, mạch khoáng số 6 tôi sợ khai thác ra đều là phế liệu."
"Ai biết kết quả sẽ như thế nào, thứ này liền giống như tìm vận may, có vài mạch khoáng không được coi trọng lại thực tốt, những cái được xem trọng ngược lại phẩm chất rất kém cỏi. Nhưng mà nói thật, lúc trước có một cái mạch khoáng bên ngoài biểu hiện gần giống với mạch khoáng số 6, khai thác ra toàn là phế liệu."
"......"
Thảo luận nửa ngày, mọi người đều thảo luận không ra một cái kết quả nào, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi Leonard một chút, tin tức hắn nói là tới từ nơi nào, nhìn xem có thể phân tích ra được một cái lựa chọn gì hay không.
Dù sao một đám người bọn họ ở chỗ này lâu như vậy, cũng tốn nhiều tiền như vậy, nếu cuối cùng chọn một ra một cái mạch khoáng không có bất cứ lợi nhuận gì thì chẳng phải tiền mất tật mang sao?
Hơn nữa nếu chỉ tổn thất một phần tiền cùng thời gian như vậy thì cũng không sao, Thất Ngôn tài đại khí thô không coi là gì.
Nhưng lần khai thác mạch khoáng này là bước đi tiếp theo trong kế hoạch của Thất Ngôn--mở rộng lồng phòng hộ năng lượng kiểu mới.
Nếu thật sự có thể đem lồng năng lượng này mở rộng ra, vậy Thất Ngôn hoàn toàn có thể xông lên đứng vị trí đầu rồng trong nghiên cứu vũ khí, đem những công ty nhãn hiệu lâu đời khác hoàn toàn đè ở phía dưới.
"......"
"Lão đại, tin tức này là ai nói cho cậu?"
Thất Ngôn là công ty của cá nhân Leonard, dựa theo lẽ thường mà nói hắn ra quyết định sẽ không ai được phản đối, chỉ cần hắn đưa ra mặc kệ là hợp lý hay không hợp lý đều sẽ thành kết cục đã định.
Nhưng hắn cũng không phải bạo quân độc tài, cho nên rất nhiều thứ đều sẽ hỏi ý kiến mọi người, cho nên hiện tại mới có thể ở chỗ này nghe bọn hắn tranh luận các loại.
Nghe được hỏi chuyện, Leonard thực ngay thẳng trả lời: "Vân Thanh chọn lựa."
Sau đó nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Cậu ấy cũng không biết tôi muốn chọn mạch khoáng nguồn năng lượng kiểu mới, chính là tùy tay chỉ thôi."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Nếu những người khác nói như vậy chắc chắn sẽ bị phun chết, nhưng người nói lời này lại là Leonard! Là lão bản của mình!
Mà người lựa chọn là ai?
Lạc Vân Thanh!!
Tuy chưa gặp qua cậu ở ngoài đời, nhưng những người đang ngồi ở đây có ai là chưa nghe qua đại danh của cậu chứ?
Cho dù chưa nghe qua đại danh của cậu chẳng lẽ còn chưa ăn qua đồ vật cậu làm?
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nghe được tên của cậu, đầu óc không chịu khống chế liền nghĩ tới hương vị món kho, lập tức mọi người đều không ra tiếng.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là bọn họ biết được vận khí nghịch thiên kia của cậu!
Từ các loại thần đoán lúc phát sóng trực tiếp khảo hạch, đến ký tên đổi vận trên Thiên Bác, có người nào không âm thầm kinh ngạc cảm thán cái loại vận khí quá mức nghịch thiên này trong lòng chứ? Mọi người cảm thấy đây chính là một vị cá chép hình người!
Không nói cái khác, lúc trước Garfield vẫn luôn xui xẻo, hai tuần trước còn cố ý tìm một bức ảnh của cậu sau đó lên Thiên Bác xoay chuyển Cẩm Lý (cá chép), sau đó vận khí cư nhiên thật sự chuyển biến tốt lên không ít, chuyện này cũng không ít người biết.
Cho nên số 6 mới thật sự là mạch khoáng tốt nhất?
Lúc này, tất cả mọi người không còn đưa ra ý kiến phản bác nữa, dù sao đây chính là từ chính miệng cá chép nói nha!
Leonard thật đúng là không nghĩ tới tên tuổi Lạc Vân Thanh cư nhiên dùng tốt như vậy, vừa mới nói tên của cậu ra thôi, tất cả mọi người đều không còn phản đối nữa.
Trong lòng hắn cảm thán một phen, rốt cuộc có thể quyết định ra!
Mà chờ mọi người biết được Thất Ngôn cư nhiên lựa chọn mạch khoáng số 6, trên mặt mỗi người đều ngăn không được ý cười.
Những người bị bắt nhường ra mạch khoáng càng là cười thấy răng không thấy mắt, cảm thấy vị tiểu thế tử nhà Horae này có cơ hội cũng không biết mà nắm lấy, nhưng mà....đây không phải là càng tốt cho bọn họ sao?
Từ bỏ một cái mạch khoáng tốt đi chọn một cái phế mạch?
Ha ha ha ha, đây chính là chuyện cười lớn nhất năm nay trên thường trường.
Vì thế một đám làm bộ thân thiết đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, ngữ khí thực ôn hòa nhưng lời nói ra cố tình lại là vui sướng khi người gặp họa: "Leonard nha, mạch khoáng mới này về sau còn có cơ hội đạt được, đừng có gấp, cậu còn trẻ, không giống với mấy lão già chúng ta, còn có nhiều thời gian."
Leonard né tránh tay lão, nhếch nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn kẻ đã từng là bại tướng tướng dưới tay mình liếc mắt một cái: "Không cần chờ tiếp theo, lần này tôi đã có thể được rồi."
Không phải hắn không muốn chừa chút mặt mũi cho trưởng bối, mà là thứ mặt mũi này đều là tự mình kiếm!
Người này có thể nói là quá buồn nôn, làm việc không chỉ không có bất cứ nguyên tắc cùng điểm mấu chốt nào, hết thảy đều dựa trên lợi ích, lại có sở thích biến thái! Thích nhất chính là triệu tập một đám người cởi quần nằm ngửa, con riêng sinh ra đếm không hết, thậm chí những đứa con này sau khi lớn lên cũng học theo, hoàn toàn chính là khối u ác tính của Thủ Đô tinh!
Người như vậy, Leoanrd khinh thường giao lưu cùng, mà gia thế của hắn cũng có thể khiến hắn không kiêng nể gì như vậy.
Người nọ nhìn thấy phản ứng của Leonard cũng không giận, ngược lại giống như nghe được chuyện cười gì đó cười ha ha, sau đó mới làm bộ làm tịch giống như giải thích: "Vừa rồi thực sự quá thất lễ, bởi vì nhớ tới một câu chuyện thực buồn cười mới nhịn không được cười lên, Leonard cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi đang cười cậu nhé."
Lúc này những người khác xung quanh cũng không có ý tốt ồn ào cười theo.
"Lý tổng nghĩ đến chuyện cười gì? Nói ra nghe một chút đi?"
"Aiz, Lý tổng ngài cũng thật là, nói chuyện với người khác cư nhiên còn nhớ tới chuyện cười, người không biết còn tưởng ngài đang chê cười hắn đấy."
"Nhưng chắc chắn Leonard hiểu ý tứ ngài, yên tâm, cậu ấy chắc chắn sẽ không trách ngài đâu."
"......"
Đối với cảnh này, Leonard lạnh một khuôn mặt, không nói một lời xoay người rời đi.
Thái độ lưu loát dứt khoát, khiến đám người kia ngượng ngùng dừng miệng, dù sao chính chủ đều không còn nữa, làm như vậy cũng không thú vị.
Kỳ thực bọn họ ngày thường cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đây không phải khoe khoang sao?
Mọi người liên hợp lại mưu đồ bí mật, thật sự khiến cho bọn họ được đến đại bộ phận mạch khoáng, tận đến giờ phút trần ai lạc định, bọn họ không làm một vài điều làm sao có thể biểu hiện được sự vui mừng như điên trong lòng mình chứ?
Mà Leonard....chính là đối tượng để bọn họ chọn lựa để đắc ý vênh váo, dù sao có cái gì có thể hơn được với dòng họ Horae này chứ?
Bọn họ lần này chính là khiến Leonard Horae hung hăng mà ngã một cú đau.
............
Thời gian chính là tiền tài, sau khi phát tiết xong nội tâm vui mừng như điên, công tác khai thác cũng phải bắt đầu rồi.
Việc khai thác tự nhiên không cần những người này tự mình đến hiện trường, nhưng hiện tại vừa mới bắt đầu khai thác, cho nên ngoại trừ người có việc đặc biệt gấp cần phải rời khỏi Ái Duy tinh ra, những người khác đều trấn thủ ở nơi này, mọi người muốn biết tình hình mạch khoáng.
Giống như mọi người phỏng đoán, mạch khoáng số 6 của Leonard mấy ngày đầu khai thác ra cơ hồ tất cả đều là phế liệu, một khối duy nhất màu xanh lục có thể coi là đặc biệt lại bởi vì bên trong xuất hiện vết nứt khiến cho nguồn năng lượng thoát ra ngoài chỉ có thể từ giá trên trời biến thành nguyên liệu đá quý giá rẻ.
Đối với điều này, lúc trước những người bị Thất Ngôn chiếm mối làm ăn có thể nói là vui sướng không chịu được.
Nhưng vui vẻ như vậy cũng không kéo dài được bao lâu, mới ngắn ngủn một tuần thời gian, mạch khoáng số 6 liền truyền ra tin vui, mà cái tin vui này đúng là khiến cho bọn họ đau lòng đến nhe răng trợn mắt!
Danh sách chương