"Lạc tiểu tiên sinh, không phải cậu thật sự quên mất tôi rồi chứ?" Bố Hoạch ở đầu bên kia vẻ mặt không dám tin hỏi.

Tuy ngại thừa nhận, nhưng Lạc Vân Thanh thật đúng là đã quên....

Nhìn Lạc Vân Thanh một bộ xác thực không nghĩ ra, Bố Hoạch tỏ vẻ tâm mệt, lau mặt, bỗng nhiên cảm thấy mình khổ bức tăng ca như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Lễ phục của cậu không muốn nữa sao?" Trong giọng nói mang theo u oán có thể xuyên thủng bầu trời.

Là thủ tịch thiết kế sư của GUI, hắn còn chưa từng giống như ngày hôm nay bị người hoàn toàn bỏ qua! Từ trước tới nay hắn đều biết hắn quên người khác chứ làm gì có chuyện người khác quên hắn!!

Lễ phục? GUI!

Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nhớ ra đây là vị nào, nhưng xấu hổ chính là...... cậu quên mất tên của hắn.

Khi cậu không biết là nên trực tiếp gọi hắn là tiên sinh hay là thủ tịch thiết kế sư tiên sinh, Leonard liền ở bên cạnh nhắc nhở nói: "Bố Hoạch tiên sinh ngài đã thiết kế xong lễ phục rồi sao?"

Lạc Vân Thanh có thể quên tên hắn, nhưng Leonard không quên được, là một trong những con ong bướm muốn bắt Lạc Vân Thanh, chỉ cần không phải hóa thành tro, hắn đều có thể nhận ra hắn.

Bố Hoạch!

Đúng, hình như tên là Bố Hoạch!

"Bố Hoạch tiên sinh đã lâu không gặp." Có Leonard nhắc nhở, Lạc Vân Thanh thực nhiệt tình cùng hắn chào hỏi.

Dưới tình huống đã có nhắc nhở cậu tự nhiên sẽ không cho hắn biết mình đã quên mất tên của hắn, dù sao đây là một việc không thể nào lễ phép.

"Tôi còn tưởng cậu quên mất tôi rồi." Tăng ca làm thêm đến thần chí sắp không rõ ràng, Bố Hoạch cũng không phát hiện mờ ám giữa Leonard và Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ cười: "Sao có thể chứ, chỉ là vì hình tượng ngài thay đổi có chút lớn, cho nên không dám nhận mà thôi."

Đúng là lớn, trong ấn tượng của Lạc Vân Thanh, Bố Hoạch là một nam nhân ăn mặc thời thượng, phong lưu ưu nhã chải chuốt, nhưng hiện tại? Râu ria xồm xoàm, mặc quần áo giống như dưa muối, trừ bỏ vành tai trái xuyên bốn năm cái khuyên khiến người chú ý kia, hắn so với lúc trước cơ hồ như là hai người khác nhau.

Bố Hoạch: "...."

Bố Hoạch cũng biết bản thân thức đêm tăng ca, lôi thôi lếch thếch chắc chắn có chút ảnh hưởng hình tượng, cho nên cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng đây cũng là bệnh chung của hắn, chỉ cần linh cảm tới liền hoàn toàn không dừng lại được.

Đầu óc là hưng phấn, thân thể là tinh thần, nhìn đám vải vóc và phác thảo tựa như nhìn thấy người yêu, ai cũng đừng nghĩ bắt hắn rời đi.

"Không nói những điều này, hôm nay phải cho Lạc tiểu tiên sinh ngài một kinh hỉ."

"Cậu nhìn xem lễ phục tôi thiết kế cho cậu."

Sau khi nói xong, Bố Hoạch đem camera chuyển hướng phòng làm việc của mình.

Chỉ thấy trung tâm phòng làm việc có một manocanh, xem từ góc độ này, manocanh này rõ ràng là căn cứ theo số đo của Lạc Vân Thanh làm ra, xem hình dáng vô cùng tương tự với cậu.

Trên manocanh mặc một bộ tây trang, trang phục nhàn nhã, chỉnh thể vừa người, màu sắc là màu lam sắc gần tới màu đen, dưới ánh đèn còn có thể nhìn thấy một chút ám văn, tổ hợp lại giống như bầu trời sao, nhưng lập tức lại không thấy....

Không thể không nói tây trang này thực đặc biệt, không phải khuynh hướng cảm xúc của nó, mà là hoa văn thiết kế của nó.

Lạc Vân Thanh vẫn luôn cảm thấy quần áo nam nhân đặc biệt là trang phục lễ phục như vậy, có làm thế nào cũng không thành một đóa hoa được, nhưng hiện tại xem xong bộ lễ phục này, cậu cảm thấy kỳ thực vẫn là có thể biến thành hoa.

"Có phải  cảm thấy rất tuyệt hay không? Vì cậu tôi đã chỉnh sửa lại vô số lần bản thảo thiết kế, vẫn luôn thay đổi thiết kế, cho nên tới bây giờ mới chuẩn bị tốt, thế nào, đẹp chứ? Vui chứ?"

Đối với tác phẩm này của mình Bố Hoạch có thể nói là phi thường đắc ý, có lẽ mỹ nhân thật sự có thể cho người ta có linh cảm thiết kế, mỗi khi nhớ tới Lạc Vân Thanh, linh cảm của Bố Hoạch lại tuôn ra như suối.

Bản thảo thiết kế trong đầu một cái tiếp một cái, giống như không dừng lại được,  mỗi khi hắn cảm thấy cái này đủ tốt, phía sau lại đến thêm một cái...tận đến cái "Tinh mạc" (bầu trời sao) này ra đời.

Tuy không phải là đẹp nhất, nhưng hắn cảm thấy đây là đặc biệt nhất, thích hợp nhất, trong trầm ổn mang theo một tia hoạt bát, trong hoạt bát mang theo một chút thần bí, tựa như cảm giác cậu cho người ta vậy!

Nghĩ tới đây, Bố Hoạch ngắm ngắm Lạc Vân Thanh, lại nhịn không được nói: "Vân Thanh này, có nghĩ làm nghề tay trái không? Rất đơn giản nha, chỉ cần mỗi ngày đi trên đường một chút, cái này có thể kiếm được không ít tiền lại còn nhận thức được nhiều bạn bè nha."

Giọng điệu dụ dỗ kia nghe như thế nào cũng không giống một người đứng đắn.

"Không được, tôi rất nhiều việc." Lạc Vân Thanh biết hắn lại muốn lừa gạt mình đi làm người mẫu riêng cho hắn, sau khi buồn cười xong lần thứ hai chắc chắn từ chối.

Cậu nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian đi làm người mẫu riêng cho hắn!!

Huống chi cậu đối với cái nghề người mẫu này hoàn toàn không có hứng thú nha!

"Tiểu Vân Thanh, đừng từ chối nhanh như vậy nha, cậu cũng chưa nghe tôi nói là công việc gì cơ mà." Bố Hoạc kêu rên một tiếng, vì bản thân mà cảm thấy đau lòng.

Đối với điều này, Lạc Vân Thanh chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Ngược lại là Leonard, đối với Bố Hoạch lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa, khiêu khích nhìn hắn vài lần.

Nhưng đáng tiếc là lực chú ý của Bố Hoạch không đặt ở trên người hắn, cho nên căn bản không thấy được, hiện tại hắn đang chuyên tâm cùng Lạc Vân Thanh các loại bánh vẽ, xem thử có hy vọng lừa gạt cậu được không.

Nào biết chàng có ý thiếp vô tình, Lạc Vân Thanh lòng dạ sắt đá hoàn toàn không dao động.

Đối với việc này, Bố Hoạch cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng hết hy vọng.

"Vân Thanh, cậu hiện tại còn ở Đế Đô không?"

"Còn."

"Còn thì tốt, lễ phục này cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn thử mặc nữa thôi, tuy bên này có số liệu tương quan, nhưng cơ thể con người thay đổi, còn có thói quen khác nhau, cho nên cần cậu lại đây mặc thử, sau đó chỉnh sửa lại lần cuối cho triệt để.

Biết Lạc Vân Thanh là lần đầu tiên may lễ phục cao cấp, mà tính cách bản thân cũng không để ý tới những thứ này, Bố Hoạch mới nhắc nhở như thế.

Nếu đổi thành những người khác, hắn chắc chắn sẽ không như vậy, dù sao không phải tất cả mọi người đều có lòng dạ rộng rãi có thể tiếp thu nhắc nhở như vậy, đại đa số mọi người nghe được nhắc nhở như vậy không chỉ không cảm thấy tri kỷ, mà ngược lại còn thẹn quá thành giận, bọn họ cho rằng, ngươi đây là chế giễu bọn họ lần đầu tiên đặt hàng cao cấp sao?

"Có thể không đi được không?" Lạc Vân Thanh mặt lộ vẻ khó xử, có chút không muốn đi.

Thứ lễ phục này khác với thường phục, rất ít khi mặc tới, hơn nữa số lần mặc cũng ít, hiện tại làm tốt, nhưng chờ tới lúc lấy ra mặc cũng không biết qua bao lâu, Bố Hoạch nói cơ thể con người có thay đổi, hiện tại đi thử Lạc Vân Thanh cảm thấy cũng không có tác dụng gì, ngược lại làm cho cậu có loại cảm giác lãng phí thời gian.

"Không có thời gian?" Bố Hoạch hiểu rõ nói.

Khách nhân như vậy hắn tiếp xúc qua rất nhiều, đối với khách nhân như vậy bọn họ sẽ lựa chọn cung cấp tận nơi, đương nhiên phục vụ như vậy cần lấy tiền.

Nhưng mà Lạc Vân Thanh thì....xem ở việc cậu cung cấp cho mình nhiều linh cảm như vậy, Bố Hoạch đương nhiên sẽ không lấy tiền!

"Tôi có thể phục vụ tận nơi."

Lạc Vân Thanh: "Tôi cảm thấy không cần, anh có thể trực tiếp gửi cho tôi."

"Không được, tôi không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ khiến thành phẩm của tôi không hoàn mỹ, đây là vũ nhục đối với tôi, Vân Thanh cậu có thể hiểu được không?"

"......"

Lạc Vân Thanh thấy bản thân nói không thông, liền đem suy nghĩ trong lòng lúc trước nói ra, Bố Hoạch sau khi nghe được không khỏi sửng sốt, dựa theo cách cậu nói, hình như bước đi này thật không cần thiết, nhưng mà....

"Quần áo này tuy nói là lễ phục, nhưng chỉ là âu phục nhàn nhã mà thôi, cho nên có thể mặc thường xuyên."

"Ví dụ lúc ngày thường cậu đi chơi, đi công tác đều có thể mặc."

"......"

"Thân ái, tôi biết suy nghĩ của cậu, nhưng cậu cũng không cần kháng cự như vậy, yên tâm, chúng ta đều đã làm, vậy vì sao không làm cho tốt nhất chứ."

"Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Là có chuyện gì khó xử sao?"

"....."

Thấy Bố Hoạch một mình lầm bầm vui vẻ, ngay cả "thân ái", "bảo bối", "honey"...những từ ngữ buồn nôn như vậy cũng đều nói ra, gân trên trán Leonard nhảy lên thình thịch, cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

"Anh hiện tại có rảnh không? Có rảnh thì đem lễ phục tới Danh Lưu Uyển."

Nói xong không quan tâm Bố Hoạch nghe thấy ba chữ "Danh Lưu Uyển" lập tức hóa đá, Leonard chọc chọc cánh tay Lạc Vân Thanh ý bảo cậu đóng lại máy liên lạc.

Ba nữ nhân thành một sân khấu, Leonard cảm thấy Bố Hoạch có thể tương đương với ba nữ nhân, mội người tự biên tự diễn còn rất tự tại?

"Như vậy không tốt lắm đâu?" Lạc Vân Thanh có chút lo lắng, Danh Lưu Uyển cũng không dễ vào, huống hồ cậu lại không phải hộ gia đình ở bên này.

Sớm biết như vậy còn không bằng tự mình qua phòng làm việc của Bố Hoạch!

Đối với hành đồng có thể biểu thị công khai chủ quyền, Leonard cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, hơn nữa....

"Về sau nơi này cũng là nhà của cậu, cho nên cậu phải quen dần."

Leonard nhận định Lạc Vân Thanh, nó nói lên về sau hắn sẽ cùng Vân Thanh bên nhau cả đời, nơi này đã là nhà của hắn, vậy chắc chắn cũng là nhà của Vân Thanh.

Nghe nói vậy, Lạc Vân Thanh nhịn không được trừng mắt với hắn một cái, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Về sau thế nào là việc của sau này, nhưng hiện tại bọn họ chỉ là người yêu mà thôi, chuyện này truyền tới tai ba mẹ hắn có thể khiến cho bọn họ cảm thấy mình không tốt hay không? Vừa mới tới đã liền coi nơi này là nhà của mình, có phải quá được một tấc lại muốn thêm một bước hay không?

Cùng Lạc Vân Thanh ở chung lâu rồi, Leonard không chỉ trở nên săn sóc, đối với cảm xúc của cậu thay đổi cũng hiểu biết kinh người.

Hơi hơi tưởng tượng, liền biết cậu suy nghĩ cái gì, tiến lên một bước, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Ở chỗ này, cậu không cần nghĩ quá nhiều, ba mẹ tôi không phải là người như vậy, không cần khách sáo, tin rằng bọn họ sẽ càng vui hơn khi cậu coi nơi này là nhà." Nhẹ nhàng nói, Lạc Vân Thanh trở tay ôm eo hắn, nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.

............

Bố Hoạch tới rất nhanh, từ khi ngắt liên tác đến lúc tới đại trạch Horae, thời gian chỉ tốn không đến 2 tiếng đồng hồ.

Hơn nữa lúc này hắn không còn dáng vẻ râu ria lôi thôi, cuối cùng cũng thu thập bản thân giống như lần đầu tiên Lạc Vân Thanh nhìn thấy hắn.

Bố Hoạch biết Danh Lưu Uyển có ý nghĩa gì!

Đi vào nơi này, trừ thứ liên quan công việc, những thứ khác không nên xem hắn đều không xem, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội với người. Mà độ coi trọng Lạc Vân Thanh trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Nếu hắn sớm biết Lạc Vân Thanh ở tại Danh Lưu Uyển, vậy mặc kệ hắn có tiếc đến cỡ nào cũng sẽ không mời cậu làm người mẫu cho mình, dù sao hắn cũng hiểu, người ở nơi này sao có thể đi làm một tiểu người mẫu chứ? Cho dù họ nguyện ý, người nhà họ cũng sẽ không vui đi?

"Số liệu cơ bản không kém, chỉ cần sửa chữa một chút là được, ngày mai tôi lại mang lại đây nhé?"

"Làm phiền, thực cảm ơn anh."

"Không có gì."

"Tôi đi đây, hai vị dừng bước, không cần tiễn."

Một phen bận rộn, Bố Hoạch mới rời đi, khi đi ý cười tràn đầy.

Hắn cũng là người từng vào Danh Lưu Uyển!!

Nghĩ đến đây, mở nhạc trên xe huyền phù nghe, thân thể nhịn không được đong đưa theo điệu nhạc, tận đến khi nhìn thấy nhà bảo vệ cách đó không xa mới khôi phục lại bình thường.

Quyền thế đúng là một thứ tốt, nó có thể khiến người thay đổi thái độ nhanh chóng -- giống như Bố Hoạch.

Lúc trước hắn đối với Lạc Vân Thanh là nhiệt tình, thái độ phục vụ cũng tốt, nhưng từ nội dung hắn nói chuyện với Lạc Vân Thanh là có thể biết, hắn đối với cậu là thưởng thức nhiều hơn là tôn kính đối với khách nhân.

Nhưng hôm nay thì sao? Dựa theo thái độ của hắn mà nói, tuy không có gì khác biệt quá nhiều với lúc trước, nhưng trong đó kính sợ thực rõ ràng.

Nhưng mà...đây cũng coi như nhân chi thường tình. Nếu ngươi có quyền có thế, không nói nịnh bợ, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội, dù sao đắc tội không nổi nha, làm ngành nghề này, đắc tội quyền quý còn muốn có đơn đặt hàng? Đó chính là đem bản thân hướng vào con đường chết.

"......"

"Cậu suy nghĩ gì vậy?"

"Suy nghĩ làm bánh hoa hồng thủy tinh như thế nào."

Không muốn nói thật với Leonard, Lạc Vân Thanh nói sang một đề tài khác, thực rõ ràng, đề tài này rất tốt, ít nhất vừa nói ra liền khiến Leonard miệng tiết nước bọt.

"Bánh hoa hồng thủy tinh?" Leonard nhướng mày.

"Giống như bánh hoa quế thủy tinh cậu làm lúc trước?"

"Ừ, chính là đem hoa quế đổi thành hoa hồng mà thôi."

"Sao đột nhiên muốn làm cái này?"

"Không phải chú và dì muốn nếm thử tay nghề của tôi sao? Vừa vặn nhìn thấy ở chỗ cậu có một vườn hoa hồng lớn, cho nên muốn làm cái này"

"Đúng rồi, tối hái chút hoa hồng làm điểm tâm có vấn đề gì không?"

"Không có việc gì."

"Vậy cậu hái cùng với tôi đi."

"......"

Bởi vì hoa hồng ở đây được chăm sóc rất tốt, cho nên khi hái hoa Lạc Vân Thanh đều không nỡ hạ thủ, cuối cùng rổ hoa hồng mang tới phòng bếp đều là do Leonard không thương hương tiếc ngọc hái.

Bánh hoa hồng thủy tinh nghe tên liền biết chắc chắn rất đẹp mắt, ở chỗ này chỉ có Lạc Vân Thanh biết làm, những người khác sẽ không biết, hơn nữa đây là làm cho Alice và Warren, cho nên chắc chắn phải tự mình động thủ, không thể nói miệng với đầu bếp được.

Có lẽ vì thường xuyên cần dùng tới, cho nên phòng bếp nhà Leonard có rất nhiều thứ, nguyên liệu nấu ăn Lạc Vân Thanh yêu cầu cơ bản đều có, mà duy nhất không có chính là mứt hoa hồng, cho nên cậu cần làm bây giờ.

Làm mứt hoa hồng không khó, cần biết kỹ xảo xào mứt rất đơn giản.

Lạc Vân Thanh đem cánh hoa hồng rửa sạch, sau đó bỏ vào một cái chậu dùng nước muối nhạt ngâm, ngâm tầm 10 phút cậu liền vớt cánh hoa ra để vào lọ đã được khử trùng, sau đó bỏ thêm một lượng đường vừa phải, rồi đậy kín nắp lại đặt sang một bên.

Thời gian ướp mứt hoa hồng có chút lâu, ít nhất cần 2, 3 tiếng trở lên,  nếu không ướp đủ thời gian, vị sẽ không tốt.

Chờ ướp xong, Lạc Vân Thanh đem cánh hoa trong bình cho cả vào trong nồi, cho nước chanh, đường và nước tới nấu, lần này cậu thêm đường có chút nhiều, không sai biệt lắm tầm một nửa hoa hồng. (Tỷ lệ 2 hoa 1 đường)

Một bên sên một bên quấy, sên tầm 30 phút, nhìn mứt hoa đỏ bừng đặc sệt, Lạc Vân Thanh mới tắt lửa, để nguội.

Làm xong mứt hoa hồng, liền có thể làm bánh hoa hồng thủy tinh. Rất nhiều người cảm thấy điểm tâm xinh đẹp như vậy chắc chắn rất khó làm, nhưng hoàn toàn ngược lại, cách làm của nó Lạc Vân Thanh cảm thấy đơn giản không chịu được, chỉ cần có chút tay nghề đều có thể làm được, đương nhiên đẹp hay không đẹp lại là một vấn đề khác.

Lạc Vân Thanh dùng nước ấm đem bột nếp, bột năng và đường trắng quấy đều, sau đó cho thêm số lượng vừa phải dầu salad và mứt hoa hồng quấy thêm lần nữa, lại đem hỗn hợp bột này đặt trong khuôn để qua nửa tiếng, bọc màng chịu nhiệt sau đó cho lên hấp, hấp 30 phút liền tắt bếp, dư lại chính là làm lạnh, chờ làm lạnh sau chính là đem nó lấy ra khỏi khuôn là được.

Nhìn bánh hoa hồng thủy tinh trong không khí càng ngày càng trong suốt, hai vị đầu bếp cũng không dám chớp mắt chút nào. 

Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy vị tiểu chủ nhân tương lai này tự tay làm ra điểm tâm như vậy, bọn họ căn bản sẽ không tin tưởng trên thế giới này còn có loại điểm tâm đẹp như vậy.

Rõ ràng chỉ là nguyên liệu nấu ăn tùy tý có thể thấy được mà thôi! Vì cái gì lại có thể làm ra đồ vật xinh đẹp như thế?

Bánh ngọt bề ngoài long lanh óng ánh, cánh hoa hồng đỏ bừng mỹ lệ lẳng lặng trôi nổi bên trong, đẹp tới căn bản không phải điểm tâm, ngược lại giống như là tác phẩm nghệ thuật được khắc trong pha lê.

"Vân Thanh thiếu gia, đây....thứ này về sau chúng tôi có thể làm không?"

"Vân Thanh thiếu gia, tôi....chúng tôi về sau có thể làm món điểm tâm này không?"

Hai vị đầu bếp một gầy một béo nhà Leonard đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình "biến thân" vẻ mặt ngượng ngùng hỏi Lạc Vân Thanh.

Làm đầu bếp, ai chả có bí tịch riêng của mình, nếu trong tay không có gì sao có thể làm đầu bếp phục vụ ở Danh Lưu Uyển chứ!

Nhưng không phải bọn họ tự khen, bọn họ quen biết nhiều đầu bếp ở Danh Lưu Uyển như vậy, nhưng không có ai có tay nghề làm điểm tâm như Lạc Vân Thanh này.

Tay nghề như vậy cũng đủ khiến đầu bếp có một phần công việc rất tốt, theo đạo lý mà nói bọn họ cũng không hẳn là trộm học, Lạc Vân Thanh cũng không có tránh đi bọn họ mà?

Cho nên...... Bọn họ có thể học sao?

"Các vị tùy ý."

Lạc Vân Thanh lại kinh ngạc nhìn hai người một cái, cậu có thể cho bọn họ ở lại chỗ này cũng nói lên cậu không để ý thứ này bị người học được. Nói câu không dễ nghe, điểm tâm này cũng không phải thứ cậu phát minh, cậu chỉ học được từ trên mạng mà thôi, lại có tư cách gì chiếm nó thành của riêng chứ?

Huống chi một cánh hoa chẳng làm nên mùa xuân, trăm hoa đua nở xuân tràn đầy, càng nhiều người biết ngược lại càng dễ dàng sinh ra tư tưởng va chạm sau đó nảy sinh ra càng nhiều đồ vật.

Nghe được câu trả lời "tùy ý" như vậy, hai người nhịn không được nhìn đối phương một cái, đều thấy được kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

Ở trong lòng bọn họ cách làm điểm tâm này xem như bí tịch, nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị đem món ăn sở trường của mình ra trao đổi, kết quả đơn giản như vậy liền tới tay?

Cứ cảm thấy...không hiện thực!

Nhưng cố tình đây lại là hiện thực!

Nhìn người nào đó không chút để bụng, hai người không thể không cảm thán, quả nhiên người với người là khác nhau!

Nhưng bọn họ cũng biết, có vài người rất để ý tới chút tay nghề mưu sinh kia, bị người học được liền không có mà làm. Mà có vài người không để bụng chút đồ vật này, đó đa phần là do đồ vật này đối với họ mà nói không coi là gì, chỉ cần họ muốn, họ còn có càng nhiều thứ tốt hơn.

Nghĩ đến đây, hai người trong mắt đều chứa đầy lửa nóng, nếu không phải bọn họ đã không ít tuổi, gánh nặng gia đình cũng lớn, bọn họ thực muốn từ chức, sau đó mặt dày mày dạn đi ăn vạ vị sư phụ này, còn tuổi sư phụ so với mình còn nhỏ hơn? Chỉ cần kỹ thuật vững vàng, có thể học được đồ vật, này có gì phải để ý?

Tuy rằng....mình không có cơ hội này, nhưng con mình hẳn là có cơ hội đi? Không nói gì nhiều, chỉ cần học được hai chiêu từ cậu, vậy về sau đều có thể đi ngang, đương nhiên nếu thật sự có cơ hội cùng Vân Thanh thiếu gia học tập, vậy hắn chắc chắn cho con mình đem Vân Thanh thiếu gia tương đương với sư phụ.

"Mấy ngày nay nhìn xem có thể lân la làm quen hay không?"

"Đem bọn nhỏ thành giúp việc bếp núc? Ân cần dạy bảo một chút xem sao?"

"Nếu thật sự có thể học được một chiêu nửa thức, cũng đủ bọn họ hưởng dụng cả đời, nếu thật sự có thể bái sư, vậy càng tốt."

"Aiz...tôi cũng nghĩ như vậy, đứa con này của tôi cũng không biết phải nói như nào, thật là không nên thân mà, đầu óc cũng không linh hoạt, làm cái gì cũng không thành, về sau có lẽ cũng chỉ có thể làm đầu bếp."

"......"

Hai người cũng không phải người giỏi tính toán, nhưng con nhà mình mình thương, con của đầu bếp gầy bản thân liền hứng thú với bếp núc, sớm đã xác định chí hướng, về sau phải làm một đầu bếp, mà con đầu bếp béo thì sao? Đầu óc không linh hoạt, làm gì cũng không thành, đầu bếp béo muốn hay là cho con hắn kế nghiệp cha luôn đi, khi mình còn tại còn có thể chăm sóc, nếu làm ngành nghề khác, vậy hắn chính là nghe tai này sang tai khác, dốt đặc cán mai.

............

Bánh hoa hồng thủy tinh óng ánh long lanh bên trong mang theo từng cánh hoa hồng đỏ tươi được đặt ở một cái mâm vừa nhìn đã thấy rất có nghệ thuật bưng lên.

Khi bánh hoa hồng thủy tinh được bưng lên bàn ăn thành công làm tất cả mọi người ở đây kinh diễm một phen, đặc biệt là Alice, nhìn bánh hoa hồng thủy tinh giống như tác phẩm nghệ thuật khiến cho nàng căn bản không nỡ ăn.

Nàng từ nhỏ đã thích hoa hồng, thực sự rất thích loài hoa này, bằng không nàng cũng sẽ không tốn nhiều công sức trồng một vườn hoa hồng ở nơi mình ở như vậy, cho nên bánh hoa hồng thủy tinh này thật sự quá phù hợp tâm ý của mình, có thể nói là món quà mà nàng thích nhất trong nhiều năm nay.

Cầm thìa bạc nhỏ, hai mắt Alice sáng lên nhìn bánh hoa hồng thủy tinh trước mắt, cảm giác bản thân hoàn toàn vô pháp xuống tay.

"Vân Thanh bảo bối của dì, dì thực sự không nghĩ tới thì ra cháu lợi hại như vậy, cư nhiên có thể làm ra đồ vật đẹp như thế!"

"Đầu bếp nhà chúng ta cũng hổ thẹn không bằng, cháu thật là quá lợi hại."

"Dì trước nay không nghĩ tới cánh hoa hồng cư nhiên còn có thể làm thành điểm tâm, quan trọng nhất chính là làm thành bánh đẹp như thủy tinh vậy!"

"....."

"Thân ái, về sau khi dì mở yến hội có thể dùng bánh hoa hồng thủy tinh này tới chiêu đãi người khác không?"

"Hu hu hu~ đẹp quá đi, dì đều không nỡ ăn."

"......"

Trên bàn ăn trừ bỏ âm thanh tán dương của Alice ra thì không còn âm thanh nào khác, mà Leonard một bộ có chung vinh dự giúp Lạc Vân Thanh tiếp nhận toàn bộ ca ngợi của mẹ mình.

Trái lại Lạc Vân Thanh, bị Alice ca ngợi lộ liệu mà mặt đỏ tai hồng.

Trước nay chưa từng được người khen ngợi lộ liễu qua Lạc Vân Thanh tay chân luống cuống một hồi mới trấn định lại được, nhưng trong giọng nói vẫn là mang theo một tia ngượng ngùng chỉ thuộc về thiếu niên hỏi: "Dì Alice rất thích hoa hồng sao?"

Nghe thấy vậy, Alice liên tục gật đầu mở miệng: "Ừ ừ, dì không chỉ thích hoa hồng mà cả sản phẩm chiết xuất từ hoa hồng ta cũng thích."

Lạc Vân Thanh: "Vậy về sau Phúc Trang có sản phẩm chiết xuất từ hoa hồng, cháu sẽ đưa tới cho dì nhé?"

Phúc Trang?

Nghe hai từ này, Alice và Warren kinh ngạc nhìn nhau sau đó kinh ngạc nhìn Lạc Vân Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện