Theo các món ăn chiêu bài dần xuất hiện trên bàn, bầu không khí trong ghế lô cứ phải gọi là yên tĩnh.

Mọi người đều là thiếu niên chưa va vấp xã hội mà thôi, còn chưa kịp học được sự dối trá và nịnh nọt của người trưởng thành, đối mặt với người bạn trai vừa nhìn liền biết có quyền có thế này của Lạc Vân Thanh, nhất thời cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào đối với hắn.

Cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh mở miệng lên tiếng giảng hòa, không khí mới lần thứ hai náo nhiệt lên.

Kết quả trò chuyện một hồi, mọi người bắt đầu xưng huynh gọi đệ, không khí là một mảnh vui mừng, ngay cả Phương Thiệu Nguyên cũng buông xuống cái giá, lại đây lôi kéo làm quen với Leonard.

Nhưng Leonard là người dễ thân như vậy sao? Đương nhiên không!

Đối với loại người bị nghi là tình địch này, Leonard sẽ không cho sắc mặt tốt làm gì, đặc biệt là vừa rồi hắn còn bắt được tận mặt bạn gái hắn ở bên ngoài nói xấu Vân Thanh.

Phương Thiệu Nguyên không ngu ngốc,  tuy Leonard không biểu hiện thực rõ ràng, nhưng thấy thái độ không nóng không lạnh của hắn đối với mình cùng thái độ rõ ràng ấm áp hơn một chút đối với những người khác, cũng biết mình không được ưa thích, vì thế cũng không cố chấp tiến lên.

Nhưng mà......

Cách làm vừa rồi của hắn chỉ có chút làm người ghét mà thôi, hắn cũng không có gây ra cái gì nha, vì sao Leonard không thích mình như vậy?

Phương Thiệu Nguyên không nghĩ ra liếm môi cười làm lành rồi trở về chỗ của mình tiếp tục nghĩ, sau đó trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhì thấy một đám "bằng hữu" của Ái Lệ ánh mắt như sao sáng nhìn Leonard, biểu tình kia không cần nghĩ cũng biết càng nàng đang suy nghĩ cái gì, lập tức khó chịu.

Vì thế Phương Thiệu Nguyên cau mày không chút khách khí nói với Ái Lệ: "Em tốt nhất nên quản lý tốt mấy nữ sinh mình mang tới kia, đừng làm mất mặt anh, bằng không đừng trách anh không khách khí."

Hắn nói chuyện với Ái Lệ rất cường ngạnh, không chút âu yếm với bạn gái, càng như là phân phó cấp dưới làm việc.

Nghe được Phương Thiệu Nguyên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, trong lòng Ái Lệ đương nhiên rất khó chịu, thậm chí nếu sớm biết Phương Thiệu Nguyên là loại người có được mình rồi liền không coi trọng, nàng sao có thể nhanh như vậy đáp ứng hắn?!

Có lòng muốn nháo, nhưng lập tức, nghĩ tới quần áo hàng hiệu trên người mình, túi xách xa xỉ, còn có vòng tay này đó, nàng cũng chỉ có thể cứng rắn đè ép tính tính của mình, lộ ra khuôn mặt điềm mỹ tươi cười đáng yêu với hắn, hơn nữa nhẹ nhàng nói: "Thiệu Nguyên anh yên tâm, em chắc chắn sẽ quản lý chặt các cô ấy cẩn thận, anh yên tâm."

Đầu năm nay xinh đẹp chính là có lợi!!

Tuy Phương Thiệu Nguyên trong lòng có giận Ái Lệ, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp như Ái Lệ cực lực lấy lòng mình, chút bực tức trong lòng rất nhanh liền tan.

Thôi thôi, gọi bạn tới thì cũng gọi rồi, phát sinh chút việc nhỏ thôi, lúc trước hắn mặc kệ, chỉ cần hiện tại đừng gây chuyện là được!

Đem tất cả tâm tư đều đặt trên người Phương Thiệu Nguyên, Ái Lệ đương nhiên cảm nhận được rõ ràng cảm xúc hòa hoãn của hắn, vì thế tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nàng là ái mộ hư vinh không sai, là rất thích khoe khoang người bạn trai Phương Thiệu Nguyên này cũng không sai, đối với bên ngoài thậm chí biểu hiện ra là một bình hoa không có đầu óc, nhưng thực tế nàng cái bình hoa này cũng rất có trí tuệ, tuy nàng không có đầu óc suy nghĩ được nhiều việc, nhưng không cần thầy dạy cũng hiểu được làm thế nào để bạn trai nàng thích, ở trước mặt hắn khi nào nên biểu hiện ra thái độ gì.

Đương nhiên, còn có chính là xem xét thời thế, Ái Lệ không ngốc, nàng biết thể hiện ưu điểm, cũng biết ở trước mặt người thường biểu hiện ưu điểm, nhưng ở trước mặt những người vừa thấy liền biết không bình thường tìm cảm giác tồn tại?

Đó là không xảy ra!

Phải biết là nàng ngay cả nói xấu Lạc Vân Thanh cũng không dám nói xấu ngay trước mặt cậu, mà là đi ra ngoài nói, thậm chí còn không phải từ miệng nàng phát ra, như vậy người khác cũng không bắt được nhược điểm của nàng.

Nếu không phải Leonard vừa vặn trốn ở bên kia, có lẽ còn không biết chuyện này đâu.

............

"Cậu nói tôi đi qua chào hỏi với Leonard được không?" Người nói là một nữ sinh xinh đẹp nhất trong đám nữ sinh đi theo Ái Lệ.

Lúc trước cho rằng bạn học của phú nhị đại như Phương Thiệu Nguyên chắc chắn cũng có không ít phú nhị đại, cho nên các nàng mới tìm mọi cách để Ái Lệ mang các nàng tới, trong lòng đánh cái chủ ý gì có ai không rõ.

Nhưng không nghĩ tới chính là Phương Thiệu Nguyên lúc trước cư nhiên lại học ở trưởng tại tinh cầu Nông nghiệp.

Cho nên đám bạn này đừng nói phú nhị đại, ngay cả nhìn trong đám người cũng không có mấy người có tiền đâu!! Cho nên hy vọng thất bại tâm tình liền khó chịu, mà bởi vì tâm tình khó chịu, cho nên mới  vào lúc nịnh bợ Ái Lệ cố ý dẫm bọn họ một phen.

Nhưng nào biết đâu rằng mặt sau cư nhiên tới Lạc Vân Thanh? Này cũng thôi, sau Lạc Vân Thanh lại là bạn trai cậu -- Leonard cũng tới.

Này thì hay rồi, Leonard vừa đến, quả thực giống như trên mặt nước yên tĩnh ném xuống một quả bom.

Nhìn hắn toàn thân khí độ, vừa thấy liền biết không phải quần áo người thường có thể mặc được, còn có món ăn chiêu bài vừa ra tay liền không đơn giản kia! Chuẩn xác là một kim quy tế nha! (con rể rùa vàng)

Không nói tới vấn đề kết hôn hay không, chỉ cần bám được vào hắn, chia tay cũng có thể kiếm một bút đi? Còn bạn trai hắn Lạc Vân Thanh? Ở trong mắt các nàng, này căn bản không có quan hệ, chỉ cần bản thân có thể thông đồng Leonard, vậy Leonard và cậu ta chia tay còn không phải là một việc thực bình thường sao?

Mấy cô gái đi theo Ái Lệ tới đây đều nghĩ như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, khí chất lạnh lùng, ý nghĩ như vậy càng không ngăn lại được.

Leonard như vậy có thể hấp dẫn rất nhiều nữ hài tử! Cho dù hắn không có tiền, mọi người chỉ nói chuyện yêu đương e rằng trong đám các nàng có khối người tình nguyện, càng không cần phải nói tới hắn vừa nhìn liền biết đó chính là thiếu gia có tiền có quyền.

"Cậu đi đi"

Người nói chuyện rõ ràng không có ý tốt, nàng ước gì có người đi lên, nếu có thể mở tán gẫu thì càng tốt, tán gẫu rồi mình lại đi qua cũng không quá đột ngột, còn có thể gia nhập đề tài, nếu như đụng vách? Vậy cũng tốt, mình có thể không đi, dù sao đối với loại nam sinh tính cách như này, nàng kỳ thực cũng không cảm thấy bản thân có thể với được.

"Đúng vậy, muốn đi liền đi, cố kỵ nhiều như vậy làm gì?"

" Lilith, cậu chính là nữ sinh đẹp nhất trong đám chúng ta trừ Ái Lệ ra, có lẽ hắn sẽ nhất kiến chung tình với cậu thì sao."

"Dù sao đi chào hỏi một chút thôi mà, chào hỏi rất bình thường nha, lo lắng nhiều như vậy làm gì? Thật sự không được thì chào xong lại quay lại."

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu bắt  chuyện xong rồi các cậu còn có ý tứ còn có thể tán gẫu một chút!"

Câu "tán gẫu một chút" cuối cùng kia nói ra đủ ý vị thâm trường.

"Được, vậy tôi...."

Khi Lilith đứng dậy, Ái Lệ vừa lúc đi tới, liếc nhìn các nàng một cái, trong lòng ha hả cười, nàng có thể không biết các nàng tính toán sao?

Nếu là dĩ vãng nàng chắc chắn sẽ không quản, dù sao mặc kệ có thành công hay không cũng không ảnh hưởng tới nàng. Thành công nhiều thêm người bạn thêm giao thiệp, không thành công? Đó không phải không quen sao? Nàng cũng không nghĩ tới nàng là dạng người như này nha, chỉ một câu này là có thể phủi sạch quan hệ.

Nhưng hiện tại không thể được!

Thiệu Nguyên đã chuyên môn cho nàng lại đây quản lý hành vi của các nàng, như vậy nàng còn có thể mặc kệ cho nàng ta đi tìm Leonard? Này không phải nói rõ cho Phương Thiệu Nguyên nàng không đem lời hắn nói đặt trong lòng sao? Nàng cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy!

Nhìn mấy người không an phận, Ái Lệ thân mật tiến lên, sau đó bên tai mấy người cảnh cáo nói: "Các cậu đừng xằng bậy, liền ngồi ở chỗ này thanh thản yên ổn ăn cơm."

Nghe được những lời này của Ái Lệ mấy người thầm bĩu môi, nhưng các nàng còn không nghĩ cùng Ái Lệ lật mặt, bởi vậy chỉ có thể tiếp thu.

"Đã biết, Ái Lệ đừng lo lắng, chúng tớ vừa rồi chỉ đang ăn cơm thôi, sẽ không gây thêm phiền toái cho các cậu."

"Chúng tớ là bạn tốt của cậu, chắc chắn thương cậu, cậu không cần tiếp đãi bọn tớ, cơm nước xong chúng tớ liền đi, cậu đi chiếu cố Thiệu Nguyên đi."

"Đúng vậy, vốn dĩ chính là da mặt dày đi theo cậu cọ bữa tiệc lớn, chờ ăn xong rồi chúng tớ liền đi."

"......"

Nhìn mấy người biết điều như vậy, Ái Lệ cuối cùng vừa lòng cười. Cũng chưa nói muốn giữ lại, xem như chấp nhận sự thật các nàng ăn xong liền rời đi.

Nhân tố không ổn định nhất trong tụ hội đều bị khống chế, bạn học chậm rãi trở nên bình thường.

Vô cùng náo nhiệt ăn cơm, mọi người cũng không đổi chỗ, nhân viên phục vụ đem bàn dọn đi, ấn mấy cái nút, nơi này lập tức trở thành phòng karaoke, Lạc Vân Thanh và Leonard bị nhiệt tình giữ lại hát Karaoke.

Hiện tại cũng không phải muộn, đối với bạn học giữ lại Lạc Vân Thanh cũng khó mà thoái thác, cười cười rồi đáp ứng ở lại, mà Leonard thấy cậu không đi đương nhiên hắn cũng sẽ không có khả năng đi.

Nhưng hai người đều không phải người thích thể hiện trước mặt người khác, cho nên chọn một góc an tĩnh, lẳng lặng nghe bọn họ ca hát, nhưng không ngờ không qua bao lâu cư nhiên bị một đám bạn kéo lên, một đám người ồn ào bắt hai người bọn họ song ca một bài.

Chẳng mấy khi chân tay luống cuống, hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Hai người bọn họ đều không phải người biết ca hát, đối ca khúc cũng không quá chú ý, đặc biệt là Lạc Vân Thanh, ca khúc ở thời đại tinh tế đa số đều không phù hợp với sở thích của cậu, cho nên không hay nghe mấy, hát lên thì lại càng ít.

"Nếu không hai người các cậu hát bài tình ca đi?"

"Đúng vậy, hai người các cậu quá trầm mặc, như vậy không thể được, tới họp lớp ấy mà, đương nhiên phải chơi vui vẻ."

"Đúng vậy nha, nếu không chủ động tìm các cậu, các cậu đều không thấy nói chuyện, nếu không phải bọn tôi biết tính cách cậu như thế, còn cho rằng cậu là có bao nhiêu không muốn ở lại nơi này ấy chứ."

"Đúng, đúng, tới, có phải bạn học hay không? Phải thì hát bài tình ca cho chúng tớ nghe nào?"

"Hát đi, hát đi, có lẽ cậu và Leonard cũng chưa hát qua tình ca đi? Cơ hội này khó có được, tôi giúp các cậu quay lại, sau đó đưa cho các cậu, về sau cũng có thể xem lại, trải nghiệm khó thấy mà."

"......"

Liên tiếp ồn ào, hai người đây là không hát cũng phải hát, chỉ là hát bài gì rất khó quyết định, chọn chọn lựa lựa, tìm được một bài tình ca rất cũ, cũng là bài tình ca duy nhất cậu và Leonard đều biết.

Giai điệu bài tình ca này rất ung dung, ca từ chính là miêu tả hai người học cùng lớp, quá trình từ biết nhau hiểu nhau rồi đến yêu nhau, nửa bài đều tràn ngập tâm sự chua xót của thiếu niên, cuối cùng là thành công ngọt ngào.

Ca khúc miêu tả rất giống hai người bọn họ! (Bí: Cho tui hỏi tụi bay có gì mà chua với xót mà giống!)

Hát hát, không biết có phải quá nhập tâm, hai người càng hát càng hay, càng hát càng có tình cảm, hát đến cuối cùng thậm chí không kìm lòng được nhìn vào mắt đối phương, mùi vị yêu đương chua lòm kia tràn ngập ghế lô, nhồi nhét một đống cẩu lương cho một đám cẩu độc thân.

Cuối cùng hát xong rồi đôi mắt hai người còn dính ở trên người đối phương, tận đến khi xung quanh lại lần nữa vang lên ồn ào, hai người mới hồi phục lại tinh thần.

Nhìn từng ánh mắt tràn ngập trêu chọc thiện ý, vành tai Lạc Vân Thanh không khỏi đỏ bừng lên, nhưng vẫn giả bộ trấn định lôi kéo Leonard khom lưng chào kết thúc, sau đó đi về chỗ ngồi của mình lúc trước.

Toàn bộ hành trình tuy là sắc mặt thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, nhưng cố tính lại cho người ta một loại cảm giác chạy mất dép.

Mọi người trong ghế lô nhìn thấy lại vang lên một trận tiếng cười thiện ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện