Biên tập + Beta: Thiên Duyên

_______

Trại nuôi vịt nông gia của nhà chú Vệ Lăng Dương nằm gần ngoại ô, đi xe mất hơn nửa tiếng, Vệ Lăng Dương chơi ở nơi này từ nhỏ, vô cùng quen thuộc mà dẫn Từ Gia quá giang xe.

Bình thường hắn toàn đi với Chu Tử Dao, lần đầu tiên dắt Từ Gia theo, tới nơi, chú hắn – Vệ Trọng Thu nhướn mày nhìn Từ Gia, rồi dòm về phía Vệ Lăng Dương:

“Dương Dương có bạn mới à?”

“Đúng ạ.” Vệ Lăng Dương hất cằm đầy tự hào, sau đó nói với Từ Gia, “Gia Gia, đây là chú của tôi.”

“Chào chú ạ, con là Từ Gia.” Từ Gia lễ phép chào hỏi Vệ Trọng Thu, “Làm phiền chú rồi.”

“Không phiền.” Vệ Trọng Thu cười nói, “Dương Dương thường xuyên tới đây chơi, con đừng khách sáo.”

“Cá chạch với mấy loại cá khác nhà chú tôi nhiều lắm, chúng mình tha hồ mà bắt.” Vệ Lăng Dương xen mồm.

“Thằng nhóc thối, té ra con dẫn người tới bắt sạch cá ư?” Vệ Trọng Thu dở khóc dở cười.

“Không đâu ạ.” Từ Gia nghe thế vội vàng xua tay, hơi lúng túng, “Cậu ấy dẫn con tới xem thôi ạ.”

“Mang cậu tới bắt cá mà.” Vệ Lăng Dương nói như lẽ đương nhiên, sao đó nghiêm trang răn dạy Vệ Trọng Thu: “Chú à, chú đừng có nhỏ mọn vậy chứ.”

Vệ Trọng Thu: “……” Thằng nhóc thối, bắt cá của chú nhiều như thế còn dám nói chú nhỏ mọn.

Vệ Trọng Thu dẫn hai đứa ra hồ, chuẩn bị cần câu và lưới cá cho hai đứa. Giữa hồ có một cây cầu gỗ bắt ngang, giữa cầu dựng một mái đình tránh nắng, Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia ngồi câu cá ở đó.

Riêng Vệ Lăng Dương thì thích trực tiếp xuống nước bắt cá, có điều đây là lần đầu Từ Gia tới đây, hắn dạy người ta thử dùng cần câu trước. Nhưng câu chưa được mười phút, hắn bắt đầu buồn bực khó chịu, mông cọ mấy lần, nhích tới cạnh Từ Gia, dùng vai huých cậu một cái:

“Chúng mình tâm sự xíu đi.”

“Suỵt.” Từ Gia dựng ngón tay bên miệng, thở dài, “Tôi nghe nói câu cá không được nói chuyện, bằng không sẽ hù cá chạy hết.”

“Hả? Ai nói.” Vệ Lăng Dương khó hiểu hỏi, trước kia hắn với chú mình câu cá tán gẫu vui lắm, sau cùng còn câu được không ít cá nữa đó.

“Trong sách nói.”

“Trong sách là ai vậy?”

“……”

Vệ Lăng Dương thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục hỏi:

“Ai vậy?”

Từ Gia vốn tưởng hắn lại chọc mình, quay đầu nhìn mới phát hiện hắn thật sự không hiểu, lại giải thích:

“Là sách giáo khoa.” mingtian023.wordpress.com

“Ồ, trong sách à.” Vệ Lăng Dương bừng tỉnh, Từ Gia nói chuyện mang giọng Nam, nhất thời hắn không phản ứng kịp, nghe xong liền khoát tay, “Cậu yên tâm, cá nhà chú tôi ngu lắm, dọa không chạy đâu.”

Vệ Trọng Thu đem đồ uống tới cho hai đứa đúng lúc nghe được câu đó, y ngừng bước, nghĩ bụng may là nhóc thối này còn nhỏ, nếu không dựa theo tính cách của hắn, coi chừng lại hộc thêm câu “Bị chú tôi nuôi ngu đó.”

Đưa đồ uống cho hai người, Vệ Trọng Thu dặn họ nhớ chú ý an toàn liền vội đi, hai người vừa uống vừa câu, sau một lúc lâu, cần câu Từ Gia giật giật, Vệ Lăng Dương vội vàng la:

“Kéo câu!”

Từ Gia phản ứng nhanh chóng, dùng sức kéo cần câu, dây câu màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, cá mắc câu nhảy khỏi mặt nước, bị động tác giật câu của cậu trực tiếp rớt khỏi móc, rơi vào nước cách đó mấy mét.

Từ Gia: “… Không phải cậu bảo cá ở đây ngốc lắm sao?”

Vệ Lăng Dương: “Có lẽ do nuôi lâu quá nên … thành tinh hết rồi?”

Thành tinh? Từ Gia nghe thế bật cười, lúm đồng tiền bên má hiện rõ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, câu vung cần câu:

“Vậy tôi sẽ bắt cá tinh về.”

Nụ cười của cậu xua tan trầm lặng tăm tối trong khoảng thời gian này, ý cười rạng rỡ trên mặt lộ vẻ trẻ con, trông sáng sủa sạch gọn vô cùng.

Lúc ấy Vệ Lăng Dương còn chưa hiểu thế nào là rung động, chỉ cảm thấy cậu cười lên đẹp lắm, thế là cũng cười theo, kéo cần câu Từ Gia lại, móc mồi lên lưỡi câu, sau đó nói với Từ Gia:

“Nếu cậu thích sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cậu tới.”

“Thích lắm.” Từ Gia gật đầu, trước kia hầu như cậu không có gì để giải trí, mỗi ngày đều đến lớp học tập, tan học làm bài tập, từ khi quen biết Vệ Lăng Dương mới có trò vui như thế để chơi.

“Vậy ngày ngày tôi đều dẫn cậu đi chơi.”

“Ngày ngày không được, tôi còn phải làm bài.” Là một học sinh ba tốt, Từ Gia luôn luôn nhớ phải học hành thật giỏi.

“Cậu cũng được hạng nhất rồi, chơi chút thôi có gì đâu.” Vệ Lăng Dương không cho là đúng.

“Nhưng cậu hạng 37 đó.” Từ Gia ngừng một chút, nhỏ giọng hỏi, “Dì Mẫn có mắng cậu không.”

“……” Vệ Lăng Dương nhìn trời không nói gì, nghĩ bụng bị mắng té tát luôn ấy, mông suýt nữa cũng không giữ được luôn, bề ngoài lại có chết cũng mạnh miệng, “Không có, mẹ tôi bình thường lắm.”

Thành tích học tập của Từ Gia đa phần đều hạng nhất, dù bị thấp vẫn giữ vững ba hạng đầu, chỉ có một lần bị tụt xuống top 10, lúc ấy Khương Yến cực kỳ không vui, còn răn cậu một hồi lâu, từ đó về sau cậu không baao giờ trượt khỏi top 3 nữa.

Tâm lý trẻ con khó tránh khỏi hay so sánh, nghe Vệ Lăng Dương thi hạng 37 vẫn không bị mắng, Từ Gia hâm mộ không thôi, cảm xúc bất chợt suy sụp:

“Mẹ cậu tốt với cậu quá.”

“Tôi biết chứ!” Vệ Lăng Dương nói, “Ba mẹ không tốt với cậu sao?” hỏi xong hắn mới nhớ ba mẹ Từ Gia không ở đây, liền sửa miệng “Ông bà Khương cũng tốt với cậu lắm đó.”

Nhắc tới ông bà ngoại, tâm trạng Từ Gia khá hơn chút, gật đầu đồng tình, nghĩ ngợi rồi nói:

“Ba mẹ tôi ly hôn rồi.”

“Gì?” Vệ Lăng Dương ngẩn người, “Vì sao vậy?”

“Không biết nữa.” Từ Gia lắc đầu, cậu cũng muốn biết rốt cuộc là vì sao.

Vệ Lăng Dương tuy còn nhỏ nhưng mưu ma chước quỷ nhiều(1), biết không ít thứ, nghe người trong tiểu khu hay bàn vợ chồng nhà ai ly hôn con cái sẽ theo ai, liền hỏi theo bản năng:

“Cậu ở với ai?”

(1) Raw là cụm từ “nhân tiểu quỷ đại”

“Với …” Từ Gia định bảo mẹ cậu, song chợt nhớ mẹ mình không ở đây, suy nghĩ một lúc liền sửa lại, “Với ông bà ngoại.”

“Hả?” Vệ Lăng Dương không hiểu vì sao không phải ở cùng ba mẹ, lại nghĩ Từ Gia ở cùng ông bà ngoại, bọn họ có thể chơi cùng nhau, liền bảo, “Với ai cũng được, tôi bảo kê cậu.”

“Bảo kê tôi?” Từ Gia không hiểu ‘bảo kê cậu?’ là ý gì.

Bảo kê cậu là từ Vệ Lăng Dương học được từ ông chú lưu manh làm bộ đội đi lính nhà mình, thấy Từ Gia không hiểu, hắn vỗ ngực nói:

“Bảo kê cậu chính là giúp cậu, không để người khác bắt nạt cậu, chú tôi nói vậy đó.”

Bảo kê cậu, không cho phép ai bắt nạt cậu.

Những lời này làm Từ Gia nhớ trước đó lúc bà Từ tới trường muốn bắt cậu đi, Vệ Lăng Dương liền hùng hổ chạy tới cãi nhau với đối phương, nhất thời hiểu ra ‘bảo kê cậu’ ‘mang ý gì, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, song vẫn cảm thấy vui mừng không thôi.

Thế là cậu gõ cần câu mình dưới cần câu Vệ Lăng Dương, cười nói:

“Được.”

Cậu vui vẻ, Vệ Lăng Dương đương nhiên cũng vui lây, cũng gõ cần câu mình lên gậy trúc của cậu:

“Tôi hát cậu nghe một bài nhé.”

“Được, bài nào?”

“Bắn ba trở lại(2).”

(2) Vệ Lăng Dương nói thành “打爸归来” (Dǎ bà guīlái): Bắn ba trở lại. Bài đúng là bài “打靶归来” (Dǎbǎ guīlái): Bắn súng trở lại. Bài này cũng giống mấy bài đội ca bên nước mình ý. Mọi người có thể nghe tại đây

“…??” Từ Gia không rõ, đang yên đang lành sao tự dưng thành bắn ba rồi.

Bên đây cậu còn đang nghệch ra, Vệ Lăng Dương bên kia đã bắt đầu hát:

“Mặt trời lặn núi tây, rặng mây đỏ bay bay, chiến sĩ bắn ba đem doanh về, đem doanh về …”

Vệ Lăng Dương hát một khúc say sưa, Từ Gia càng nghe càng thấy hồ đồ.

“Nghe hay không?” Vệ Lăng Dương đắc ý hỏi, “Chú tôi dạy đó!”

“Hay.” Từ Gia nể tình không đập rớt mặt mũi hắn, tuy nghe không hiểu nhưng nghe hay là được.

……

Hai người chơi tới giữa trưa, câu được mấy con cá và một con cá chạch, sau đó Vệ Lăng Dương dứt khoát dắt Từ Gia xuống hồ dùng lưới bắt cá.

Từ Gia chưa xuống hồ bắt cá bao giờ, cởi giày đứng dưới chỗ nước cạn, cầm túi lưới không biết làm thế nào, mắt mong mỏi nhìn Vệ Lăng Dương hăng say cầm túi vọt vào nước vớt lung tung, sau đó không thu hoạch được gì.

Từ Gia: “……” Sao ngốc thế không biết?

Vệ Lăng Dương không biết hình tượng mình trong lòng Từ Gia đã trở thành tên ngốc, cầm túi lưới quơ quơ với cậu:

“Đứng kia làm gì? Cậu lại đây này!”

Từ Gia cúi đầu nhìn chân mình, lại xắn ống quần cao hơn tý, tránh quần dơ khó giặt, sau đó đi tới chỗ Vệ Lăng Dương.

“Chỗ đó nước sâu, chú không cho qua, chúng mình chơi ở đây đi.” Vệ Lăng Dương chỉ cây cầu đối diện.

“Ừ.” Từ Gia trả lời, “Tôi phải bắt như thế nào?”

“Theo tôi.”

Vệ Lăng Dương kéo Từ Gia tới nơi râm mát dưới cầu:

“Cá sợ nắng, giữa trưa đều trốn dưới này, cậu vớt mấy lần là có.”

Từ Gia theo lời hắn vớt thử vài cái, không vớt được con nào, Vệ Lăng Dương cũng thử vài cái, mò được mấy con nhỏ xíu. mingtian023.wordpress.com

Từ Gia: “……”

“Cậu qua kia đứng đi.” Vệ Lăng Dương chỉ cột gỗ trước mặt cậu, kêu cậu qua đó dựa.

“Ở đây hả?” Từ Gia đã đứng bên đó.

“Đúng, cậu bỏ túi xuống đi, tôi xua cá qua cho cậu.” Vệ Lăng Dương chỉ huy.

“……” Từ Gia nghi ngờ nhìn hắn, thật sự không thành vấn đề hả?

Sự thật chứng minh, quả thực không thành vấn đề như Vệ Lăng Dương nói, cá nhỏ núp dưới cầu hóng mát, Vệ Lăng Dương vừa xua một cái, bầy cá bắt đầu bơi tán loạn, thực sự có một hai con lọt lưới Từ Gia.

Chơi cả buổi chiều, hai người xách chiến lợi phẩm trong giỏ trúc tới tìm Vệ Trọng Thu, lúc đi ngang sân nuôi vịt, Vệ Lăng Dương kéo áo Từ Gia, chỉ bầy vịt trong rào chắn:

“Mai dắt cậu đi bắt vịt.”

Hôm nay bắt cá, ngày mai bắt vịt.

Phải nói Từ Gia cực kỳ mong đợi.

Hai người vòng ra nhà sau sân vịt tìm Vệ Trọng Thu nói tạm biệt rồi ra về.

……

Trên đường về, Từ Gia ra phố hàng rong ven đường mua hai cây kem, đưa một cây cho Vệ Lăng Dương rồi nói:

“Vệ Lăng Dương, hôm nay cậu dạy tôi bắt cá, kem này cho cậu.” 

Vệ Lăng Dương nhận kem mở ra, nhét vào miệng cắn một cái, kem lạnh buốt tan trong miệng khiến hắn phải cảm thán: mingtian023.wordpress.com

“Đã quá!”

Từ Gia cũng xé vỏ, cắn vào miệng, vang lên tiếng rôm rốp.

Vệ Lăng Dương vừa ăn vừa nói với Từ Gia:

“Lần sau dắt cậu đi chơi tiếp.”

“Được!” Hôm nay Từ Gia chơi rất vui, nghe hắn nói thế cũng không từ chối, trong lòng nghĩ cách đền đáp đối phương, suy nghĩ cả buổi, chợt nhớ Vệ Lăng Dương được hạng 37, thế là bảo: “Cậu dắt tôi đi chơi, vậy tôi chỉ cậu làm bài.”

Làm bài tập? Tôi dẫn cậu đi chơi vậy mà cậu muốn dạy tôi làm bài?!

Vệ Lăng Dương nghe xong thiếu điều muốn phun kem ra ngoài, ho mấy cái, liên tục xua tay cự tuyệt:

“Không cần không cần.”

“Tại sao?”

“… Hạng 37 tốt lắm rồi.”

“… Ồ.”

“……” Vệ Lăng Dương quệt mũi, haiza một tiếng, “Thôi vậy, cậu dạy tôi đi.”

“Được!”

Vệ Lăng Dương nhìn trời thầm nghĩ, sau này cơ hội bắt cá đi tong luôn.

Hai người trở lại Khương gia, Vệ Lăng Dương giúp Từ Gia bỏ cá vào lọ liền về, trước khi đi còn không quên nhắc:

“Mai tôi dứng dưới lầu chờ cậu đi học đó!”

“Ừ!”

________

Suy nghĩ của tác giả:

Vệ Lăng Dương: Sau này anh bảo kê em nha.

Từ Gia: Bảo kê rồi anh cũng đi.

Vệ Lăng Dương: Anh sai rồi QAQ

  【Hết thời thơ ấu】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện