Biên tập + Beta: Thiên Duyên
_____
Ngày hôm sau, tiếng chuông rời giường của trường còn chưa vang mà Từ Gia đã tỉnh, sắc trời bên ngoài u tối, những người khác trong ký túc xá vẫn chưa tỉnh.
Lần đầu ở ký túc xá tập thể, trải nghiệm của Từ Gia không được tốt lắm, một phòng mười người, ít nhất có ba người trở lên đang ngáy. Cả đêm hết ngủ rồi tỉnh, bên tai cậu toàn là tiếng ngáy lên xuống không đồng đều, trong đó có một người ngáy vô cùng to ngủ dưới giường cậu, tiết tấu kéo dài hết sức, quả thực có thể phổ thành một ca khúc.
Nằm trên giường nửa phút, Từ Gia ngồi dậy, quay đầu nhìn giường bên cạnh, Vệ Lăng Dương đang dang tay dang chân ngủ quên hết trời đất, không hề bị tiếng ngáy của những người khác ảnh hưởng.
Mình ngủ một đêm không ngon, mà cậu ta lại ngủ thoải mái đến vậy.
Từ Gia nghiêng qua nắm mũi Vệ Lăng Dương, bắt đầu đếm giây như mọi lần, lúc đếm tới 5 liền buông tay ra, đồng thời tay Vệ Lăng Dương vô thức vẫy vẫy trước mặt, như thể đang đuổi người ngoài từ đâu tới dám quấy nhiễu mộng đẹp của mình, sau đó lật người tiếp tục ngủ.
Đường vân tấm chiếu hằn trên lưng hắn mấy vết, trông vằn vện dày đặc, buồn cười không hiểu nổi.
Từ Gia thấy thế lặng yên bật cười, sau đó thu mắt chuẩn bị xoay người xuống giường, đúng lúc đối diện Lục Đình Xuyên cũng đang bước xuống, hai người liếc nhìn nhau, đoạn gật đầu, rồi cùng nhau leo xuống, đi vào phòng rửa mặt.
Phòng rửa mặt có bốn vòi nước, hai người đều chiếm một cái, Lục Đình Xuyên vừa nặn kem đánh răng vừa hỏi Từ Gia:
“Sao cậu dậy sớm thế?”
“Ngủ không được nên dậy chạy bộ.” Từ Gia lấy cốc rót nước, “Còn cậu.”
“Giống cậu thôi.” Lục Đình Xuyên đáp, y cũng giống Từ Gia, bị tiếng ngáy trong ký túc xá làm cả đêm không tài nào ngủ ngon nổi, thế là dứt khoát dậy luôn, nghe Từ Gia muốn đi chạy bộ liền bảo: “Có ngại nếu tôi đi cùng cậu không?”
“Không ngại.” Từ Gia nặn kem bắt đầu đánh răng, một người chạy, hai người cũng là chạy, cậu không cảm thấy có vấn đề gì.
Lục Đình Xuyên gật đầu, cũng bắt đầu đánh răng.
Để không ảnh hưởng người khác, hai người không bật đèn, đúng lúc Phùng Nhuệ dậy đi toilet, đột nhiên thấy hai người đang đánh răng liền hoảng sợ hỏi:
“Hai cậu sao dậy sớm thế? Định đi đâu vậy?”
“Đi chạy bộ.” Lục Đình Xuyên phun nước trong miệng, đáp một câu.
“Sao không ngủ cho đã, chạy bộ làm gì, thật là.” Phùng Nhuệ lắc đầu không hiểu nổi, có điều gã không để tâm mấy, đi WC rửa tay xong lại quay về tiếp tục ngủ, trong mắt hắn, giấc ngủ so bằng trời, có thể ngủ được thêm phút nào liền ngủ thêm phút nấy.
Từ Gia và Lục Đình Xuyên tẩy rửa xong liền rời ký túc xá, động tác hai người rất nhẹ, không đánh thức những người khác.
……
Vệ Lăng Dương bị tiếng chuông rời giường đánh thức, tiếng chuông ồn như thể sợ mọi người không tỉnh, vừa dồn dập vừa kéo dài, trong ký túc xá ngập tràn tiếng oán than, song mọi người không chịu dậy ngay, cả đám kiên trì nằm nán trên giường mấy phút.
Sau khi tỉnh, Vệ Lăng Dương nằm trên giường duỗi người một cái, gọi theo quán tính:
“Gia Gia ơi.”
Không nghe ai trả lời, hắn xoay người nhìn giường Từ Gia, phát hiện trên giường không một bóng người, chăn gắp gọn gàng đặt ép xuống gối đầu, có vẻ đã dậy được một lúc.
Bình thường Từ Gia đều dậy sớm hơn mình, không nướng như hắn, Vệ Lăng Dương không để tâm mấy, cho rằng đối phương đi đánh răng rồi, nên lăn lộn trên giường thêm mấy phút mới ngồi dậy.
Những người khác cũng dần dần thức, chầm chậm xuống giường rửa mặt đánh răng.
Vệ Lăng Dương ngồi trên giường một hồi vẫn không thấy Từ Gia ra, chờ hắn xuống giường rửa mặt, phát hiện Từ Gia cũng không ở bên trong.
Tiếng chuông đánh thức vừa vang không lâu, hai người cũng lần đầu tới trường, mới sáng sớm cậu có thể đi đâu chứ? Vệ Lăng Dương nghi hoặc, vươn tay giữ chặt một người vừa đi qua:
“Cậu có thấy Từ Gia đâu không?”
Đối phương cũng vừa mới ngủ dậy, nghe thế bèn a một tiếng, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn trái nhìn phải:
“Không thấy, sao thế?”
“Không có gì.” Vệ Lăng Dương buông đối phương, định rửa mặt xong liền xuống lầu tìm.
“Tìm Từ Gia hả?” Phùng Nhuệ nhô cái đầu từ gian ngoài vào, “Sáng nay tôi đi toilet, thấy cậu ấy và Lục Đình Xuyên đi chạy bộ đó.”
Vệ Lăng Dương: “……”
Chuyện đầu tiên sau khi mình thức dậy là tìm Từ Gia, đối phương vậy mà khen ngược, đi chạy bộ với kẻ đối đầu mình. Vệ Lăng Dương bất mãn bĩu môi, cầm cốc súc miệng hớp một ngụm nước lớn, dùng sức phun “phụt” một tiếng, bắt đầu đánh răng.
Chờ hắn đánh răng rửa mặt xong, Từ Gia cùng Lục Đình Xuyên đúng lúc chạy bộ về, trên mặt hai người đều có mồ hôi, quần áo cũng ướt một ít.
Cách giờ thể dục buổi sáng còn chút thời gian, mồ hôi dính dớp trên người rất khó chịu, Từ Gia cầm quần áo định tắm trước, Vệ Lăng Dương tò tò theo sau cậu, đưa nước ấm đựng trong phích nước nóng tối qua cho cậu.
“Không cần đâu, nóng lắm.” Từ Gia cầm khăn lông ướt lau mặt, mở khóa vòi nước làm ướt.
“Coi chừng bị cảm.” Vệ Lăng Dương rút nút bình thủy, đổ nước ấm vào thùng cho Từ Gia.
Năm lớp 5, Vệ Lăng Dương dẫn Từ Gia xuống sông tắm, hai người hưng phấn chơi trong sông cả buổi chiều, rất là vui vẻ, nào ngờ tối đó Từ Gia bị cảm. Khi đó đúng lúc bệnh cúm lan tràn, Từ Gia bất hạnh trúng chiêu, nhưng Vệ Lăng Dương cứ cảm thấy đó là lỗi của hắn, cho nên từ đó về sau, hắn luôn cho rằng Từ Gia không thể tắm nước lạnh.
Hơi nóng tỏa ra từ nước nóng vờn quanh giữa hai người, Từ Gia vừa chạy bộ về vốn đã thấy nóng, nhìn thế lại càng thêm nóng, chẳng qua cậu không ngăn Vệ Lăng Dương, vừa vận động xong, nếu tắm bằng nước lạnh thì không thỏa đáng lắm.
“Chời má Từ Gia, không phải chứ?” Một bạn học đi WC xong nhìn thấy, nhịn không được sợ hãi than, “Tối qua tôi nóng tới mức lột da, cả đêm ngủ không ngon, cậu lại còn tắm nước nóng, sao cậu giống con gái thế? Tới tháng à!”
“Đi đi đi, nói bậy bạ gì đó?” Vệ Lăng Dương nghe hắn hình dung, sắc mặt cứng ngắc, vội khoát tay đuổi hắn đi, mình có thể gọi Từ Gia là công chúa, nhưng kẻ khác thì đừng hòng.
Đối phương là Chu Vu nằm dưới giường Từ Gia, Từ Gia bình tĩnh bóc trần lời hắn:
“Cậu ngủ ngon lắm, tiếng ngáy có nhịp điệu lắm mà, làm tôi ngủ không ngon.”
“……” Chu Vu cũng biết mình ngáy không giống người thường, bị cậu nói thế bèn xấu hổ cười hề hề, “Thật có lỗi, vậy, cậu mau tắm đi, hồi nữa còn phải tập thể dục buổi sáng đó!”
Từ Gia gật đầu, tắt nước mang vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Nhanh chóng tắm xong, Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương xuống sân thể dục dưới lầu.
Mỗi tuần có một nghi thức kéo cờ cố định, sau nghi thức chính là thời gian tập thể dục buổi sáng.
Dù đã lên cấp 3, chiều cao Vệ Lăng Dương vẫn cực kỳ chiếm ưu thế, 15-16 tuổi đã được 1m81, hắn xếp ở phía sau, lười nhác tập thể dục theo tiếng radio.
Một tuần quân sự trôi qua rất nhanh, chính thức bước vào cuộc sống học sinh cấp 3.
Từ cấp 2 lên cấp 3, mặc dù lại bước vào một giai đoạn khác của đời người, có điều hiện giờ mới khai giảng, giáo viên sẽ không quá nghiêm khắc, cho mọi người thời gian để thích ứng, ngày trôi qua xem như bình thản.
Nhưng đến tối, phòng ký túc 301 lại bắt đầu tụ tập nói chuyện phiếm, có người oán giáo viên giảng nhanh quá theo không kịp; có người trách đồ căn tin trường quá khó ăn, bên trong trứng chiên cà chua chỉ có cà chua mà không có trứng; lại có người than trường quá nhiều người, khó lấy nước, muốn nấu một gói mì ăn liền không dễ tý nào, giữa những tiếng phàn nàn ấy là sự chờ mong của mọi người đối với cuộc sống mới.
Từ Gia không ý kiến gì với những chuyện họ càm ràm, cậu học tập tốt, trước khai giảng đã mua sách có liên quan chuẩn bị bài trước, hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ giảng bài của giáo viên; còn chuyện đồ căn tin khó ăn thì nhịn xíu là xong; về phần nước nóng, đa phần đều do Vệ Lăng Dương đi lấy.
Hiện giờ vấn đề chủ yếu cần đối mặt, một là có quá trời người ngáy trong ký túc xá, hai là phòng có nhiều muỗi, mỗi ngày ngủ dậy trên tay cứ bị đốt cho vài vết.
Da Từ Gia rất trắng, vết muỗi đốt rõ vô cùng, trên tay phải bị đốt ba vết xếp thành một hàng, sau khi Vệ Lăng Dương phát hiện, hắn cầm tay cậu soi cả buổi, cuối cùng còn định dùng nước bọt thoa cho cậu, bị Từ Gia đúng lúc ngăn lại.
“Đừng chạm vào.” Từ Gia rút tay về, ghét bỏ nhìn ngón tay dính nước bọt của hắn.
“Nè, cậu không được ghét bỏ đâu, tớ nói cậu nghe ha, nước bọt trị được trăm bệnh đó.” Vệ Lăng Dương lắc lắc ngón tay mình, “Nhanh nào, tớ thoa cho cậu, đảm bảo có thuốc bệnh khỏi.”
“Cách xa tớ một chút.” Từ Gia bỏ lại câu này, đứng dậy cầm bình nước ra khỏi ký túc xá.
Vệ Lăng Dương nhìn tay mình, nói thầm “Lòng tốt không được hồi báo”, đoạn quay đầu nói với Lục Đình Xuyên đang nhíu mày nhìn mình: “Nhìn gì đó?”
“Bẩn muốn chết.” Lục Đình Xuyên liếc nhìn ngón tay hắn, chậc một tiếng rồi xoay người đi.
“Nói cứ như tôi muốn thoa cho cậu ý.” Vệ Lăng Dương xì một tiếng, vào phòng rửa tay.
Giờ tan học giữa trưa, Vệ Lăng Dương không quay về ký túc xá, hắn xin giáo viên giấy phép ra ngoài, lúc về mang theo tấm mùng cùng một chai xịt chống muỗi, dọa người trong phòng ký túc rớt cả cằm.
____
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Chê nước bọt anh hả? Sau này cơ hội để ăn còn nhiều lắm.
Từ Gia: ……
_____
Ngày hôm sau, tiếng chuông rời giường của trường còn chưa vang mà Từ Gia đã tỉnh, sắc trời bên ngoài u tối, những người khác trong ký túc xá vẫn chưa tỉnh.
Lần đầu ở ký túc xá tập thể, trải nghiệm của Từ Gia không được tốt lắm, một phòng mười người, ít nhất có ba người trở lên đang ngáy. Cả đêm hết ngủ rồi tỉnh, bên tai cậu toàn là tiếng ngáy lên xuống không đồng đều, trong đó có một người ngáy vô cùng to ngủ dưới giường cậu, tiết tấu kéo dài hết sức, quả thực có thể phổ thành một ca khúc.
Nằm trên giường nửa phút, Từ Gia ngồi dậy, quay đầu nhìn giường bên cạnh, Vệ Lăng Dương đang dang tay dang chân ngủ quên hết trời đất, không hề bị tiếng ngáy của những người khác ảnh hưởng.
Mình ngủ một đêm không ngon, mà cậu ta lại ngủ thoải mái đến vậy.
Từ Gia nghiêng qua nắm mũi Vệ Lăng Dương, bắt đầu đếm giây như mọi lần, lúc đếm tới 5 liền buông tay ra, đồng thời tay Vệ Lăng Dương vô thức vẫy vẫy trước mặt, như thể đang đuổi người ngoài từ đâu tới dám quấy nhiễu mộng đẹp của mình, sau đó lật người tiếp tục ngủ.
Đường vân tấm chiếu hằn trên lưng hắn mấy vết, trông vằn vện dày đặc, buồn cười không hiểu nổi.
Từ Gia thấy thế lặng yên bật cười, sau đó thu mắt chuẩn bị xoay người xuống giường, đúng lúc đối diện Lục Đình Xuyên cũng đang bước xuống, hai người liếc nhìn nhau, đoạn gật đầu, rồi cùng nhau leo xuống, đi vào phòng rửa mặt.
Phòng rửa mặt có bốn vòi nước, hai người đều chiếm một cái, Lục Đình Xuyên vừa nặn kem đánh răng vừa hỏi Từ Gia:
“Sao cậu dậy sớm thế?”
“Ngủ không được nên dậy chạy bộ.” Từ Gia lấy cốc rót nước, “Còn cậu.”
“Giống cậu thôi.” Lục Đình Xuyên đáp, y cũng giống Từ Gia, bị tiếng ngáy trong ký túc xá làm cả đêm không tài nào ngủ ngon nổi, thế là dứt khoát dậy luôn, nghe Từ Gia muốn đi chạy bộ liền bảo: “Có ngại nếu tôi đi cùng cậu không?”
“Không ngại.” Từ Gia nặn kem bắt đầu đánh răng, một người chạy, hai người cũng là chạy, cậu không cảm thấy có vấn đề gì.
Lục Đình Xuyên gật đầu, cũng bắt đầu đánh răng.
Để không ảnh hưởng người khác, hai người không bật đèn, đúng lúc Phùng Nhuệ dậy đi toilet, đột nhiên thấy hai người đang đánh răng liền hoảng sợ hỏi:
“Hai cậu sao dậy sớm thế? Định đi đâu vậy?”
“Đi chạy bộ.” Lục Đình Xuyên phun nước trong miệng, đáp một câu.
“Sao không ngủ cho đã, chạy bộ làm gì, thật là.” Phùng Nhuệ lắc đầu không hiểu nổi, có điều gã không để tâm mấy, đi WC rửa tay xong lại quay về tiếp tục ngủ, trong mắt hắn, giấc ngủ so bằng trời, có thể ngủ được thêm phút nào liền ngủ thêm phút nấy.
Từ Gia và Lục Đình Xuyên tẩy rửa xong liền rời ký túc xá, động tác hai người rất nhẹ, không đánh thức những người khác.
……
Vệ Lăng Dương bị tiếng chuông rời giường đánh thức, tiếng chuông ồn như thể sợ mọi người không tỉnh, vừa dồn dập vừa kéo dài, trong ký túc xá ngập tràn tiếng oán than, song mọi người không chịu dậy ngay, cả đám kiên trì nằm nán trên giường mấy phút.
Sau khi tỉnh, Vệ Lăng Dương nằm trên giường duỗi người một cái, gọi theo quán tính:
“Gia Gia ơi.”
Không nghe ai trả lời, hắn xoay người nhìn giường Từ Gia, phát hiện trên giường không một bóng người, chăn gắp gọn gàng đặt ép xuống gối đầu, có vẻ đã dậy được một lúc.
Bình thường Từ Gia đều dậy sớm hơn mình, không nướng như hắn, Vệ Lăng Dương không để tâm mấy, cho rằng đối phương đi đánh răng rồi, nên lăn lộn trên giường thêm mấy phút mới ngồi dậy.
Những người khác cũng dần dần thức, chầm chậm xuống giường rửa mặt đánh răng.
Vệ Lăng Dương ngồi trên giường một hồi vẫn không thấy Từ Gia ra, chờ hắn xuống giường rửa mặt, phát hiện Từ Gia cũng không ở bên trong.
Tiếng chuông đánh thức vừa vang không lâu, hai người cũng lần đầu tới trường, mới sáng sớm cậu có thể đi đâu chứ? Vệ Lăng Dương nghi hoặc, vươn tay giữ chặt một người vừa đi qua:
“Cậu có thấy Từ Gia đâu không?”
Đối phương cũng vừa mới ngủ dậy, nghe thế bèn a một tiếng, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn trái nhìn phải:
“Không thấy, sao thế?”
“Không có gì.” Vệ Lăng Dương buông đối phương, định rửa mặt xong liền xuống lầu tìm.
“Tìm Từ Gia hả?” Phùng Nhuệ nhô cái đầu từ gian ngoài vào, “Sáng nay tôi đi toilet, thấy cậu ấy và Lục Đình Xuyên đi chạy bộ đó.”
Vệ Lăng Dương: “……”
Chuyện đầu tiên sau khi mình thức dậy là tìm Từ Gia, đối phương vậy mà khen ngược, đi chạy bộ với kẻ đối đầu mình. Vệ Lăng Dương bất mãn bĩu môi, cầm cốc súc miệng hớp một ngụm nước lớn, dùng sức phun “phụt” một tiếng, bắt đầu đánh răng.
Chờ hắn đánh răng rửa mặt xong, Từ Gia cùng Lục Đình Xuyên đúng lúc chạy bộ về, trên mặt hai người đều có mồ hôi, quần áo cũng ướt một ít.
Cách giờ thể dục buổi sáng còn chút thời gian, mồ hôi dính dớp trên người rất khó chịu, Từ Gia cầm quần áo định tắm trước, Vệ Lăng Dương tò tò theo sau cậu, đưa nước ấm đựng trong phích nước nóng tối qua cho cậu.
“Không cần đâu, nóng lắm.” Từ Gia cầm khăn lông ướt lau mặt, mở khóa vòi nước làm ướt.
“Coi chừng bị cảm.” Vệ Lăng Dương rút nút bình thủy, đổ nước ấm vào thùng cho Từ Gia.
Năm lớp 5, Vệ Lăng Dương dẫn Từ Gia xuống sông tắm, hai người hưng phấn chơi trong sông cả buổi chiều, rất là vui vẻ, nào ngờ tối đó Từ Gia bị cảm. Khi đó đúng lúc bệnh cúm lan tràn, Từ Gia bất hạnh trúng chiêu, nhưng Vệ Lăng Dương cứ cảm thấy đó là lỗi của hắn, cho nên từ đó về sau, hắn luôn cho rằng Từ Gia không thể tắm nước lạnh.
Hơi nóng tỏa ra từ nước nóng vờn quanh giữa hai người, Từ Gia vừa chạy bộ về vốn đã thấy nóng, nhìn thế lại càng thêm nóng, chẳng qua cậu không ngăn Vệ Lăng Dương, vừa vận động xong, nếu tắm bằng nước lạnh thì không thỏa đáng lắm.
“Chời má Từ Gia, không phải chứ?” Một bạn học đi WC xong nhìn thấy, nhịn không được sợ hãi than, “Tối qua tôi nóng tới mức lột da, cả đêm ngủ không ngon, cậu lại còn tắm nước nóng, sao cậu giống con gái thế? Tới tháng à!”
“Đi đi đi, nói bậy bạ gì đó?” Vệ Lăng Dương nghe hắn hình dung, sắc mặt cứng ngắc, vội khoát tay đuổi hắn đi, mình có thể gọi Từ Gia là công chúa, nhưng kẻ khác thì đừng hòng.
Đối phương là Chu Vu nằm dưới giường Từ Gia, Từ Gia bình tĩnh bóc trần lời hắn:
“Cậu ngủ ngon lắm, tiếng ngáy có nhịp điệu lắm mà, làm tôi ngủ không ngon.”
“……” Chu Vu cũng biết mình ngáy không giống người thường, bị cậu nói thế bèn xấu hổ cười hề hề, “Thật có lỗi, vậy, cậu mau tắm đi, hồi nữa còn phải tập thể dục buổi sáng đó!”
Từ Gia gật đầu, tắt nước mang vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Nhanh chóng tắm xong, Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương xuống sân thể dục dưới lầu.
Mỗi tuần có một nghi thức kéo cờ cố định, sau nghi thức chính là thời gian tập thể dục buổi sáng.
Dù đã lên cấp 3, chiều cao Vệ Lăng Dương vẫn cực kỳ chiếm ưu thế, 15-16 tuổi đã được 1m81, hắn xếp ở phía sau, lười nhác tập thể dục theo tiếng radio.
Một tuần quân sự trôi qua rất nhanh, chính thức bước vào cuộc sống học sinh cấp 3.
Từ cấp 2 lên cấp 3, mặc dù lại bước vào một giai đoạn khác của đời người, có điều hiện giờ mới khai giảng, giáo viên sẽ không quá nghiêm khắc, cho mọi người thời gian để thích ứng, ngày trôi qua xem như bình thản.
Nhưng đến tối, phòng ký túc 301 lại bắt đầu tụ tập nói chuyện phiếm, có người oán giáo viên giảng nhanh quá theo không kịp; có người trách đồ căn tin trường quá khó ăn, bên trong trứng chiên cà chua chỉ có cà chua mà không có trứng; lại có người than trường quá nhiều người, khó lấy nước, muốn nấu một gói mì ăn liền không dễ tý nào, giữa những tiếng phàn nàn ấy là sự chờ mong của mọi người đối với cuộc sống mới.
Từ Gia không ý kiến gì với những chuyện họ càm ràm, cậu học tập tốt, trước khai giảng đã mua sách có liên quan chuẩn bị bài trước, hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ giảng bài của giáo viên; còn chuyện đồ căn tin khó ăn thì nhịn xíu là xong; về phần nước nóng, đa phần đều do Vệ Lăng Dương đi lấy.
Hiện giờ vấn đề chủ yếu cần đối mặt, một là có quá trời người ngáy trong ký túc xá, hai là phòng có nhiều muỗi, mỗi ngày ngủ dậy trên tay cứ bị đốt cho vài vết.
Da Từ Gia rất trắng, vết muỗi đốt rõ vô cùng, trên tay phải bị đốt ba vết xếp thành một hàng, sau khi Vệ Lăng Dương phát hiện, hắn cầm tay cậu soi cả buổi, cuối cùng còn định dùng nước bọt thoa cho cậu, bị Từ Gia đúng lúc ngăn lại.
“Đừng chạm vào.” Từ Gia rút tay về, ghét bỏ nhìn ngón tay dính nước bọt của hắn.
“Nè, cậu không được ghét bỏ đâu, tớ nói cậu nghe ha, nước bọt trị được trăm bệnh đó.” Vệ Lăng Dương lắc lắc ngón tay mình, “Nhanh nào, tớ thoa cho cậu, đảm bảo có thuốc bệnh khỏi.”
“Cách xa tớ một chút.” Từ Gia bỏ lại câu này, đứng dậy cầm bình nước ra khỏi ký túc xá.
Vệ Lăng Dương nhìn tay mình, nói thầm “Lòng tốt không được hồi báo”, đoạn quay đầu nói với Lục Đình Xuyên đang nhíu mày nhìn mình: “Nhìn gì đó?”
“Bẩn muốn chết.” Lục Đình Xuyên liếc nhìn ngón tay hắn, chậc một tiếng rồi xoay người đi.
“Nói cứ như tôi muốn thoa cho cậu ý.” Vệ Lăng Dương xì một tiếng, vào phòng rửa tay.
Giờ tan học giữa trưa, Vệ Lăng Dương không quay về ký túc xá, hắn xin giáo viên giấy phép ra ngoài, lúc về mang theo tấm mùng cùng một chai xịt chống muỗi, dọa người trong phòng ký túc rớt cả cằm.
____
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Chê nước bọt anh hả? Sau này cơ hội để ăn còn nhiều lắm.
Từ Gia: ……
Danh sách chương