Trình Kiệt vào trong tiệm chưa được bao lâu, bên ngoài liền có mưa.
Nhiệt độ không khí giảm xuống, Bông Tuyết sau khi ngủ say thì vô thức cọ cổ tới gần bên chân Anh Đào.
Anh Đào trấn an sờ sờ đầu nó, làm nó ngủ càng an ổn hơn.
"Mấy năm nay vẫn là anh nuôi mấy con sủng vật kia của em?"
Trình Kiệt lười biếng ừ một tiếng, từ trong bình hoa rút ra một bông Tulip, lười phải giả vờ giả vịt, "Chúng nó một hai muốn đi theo anh, anh còn có cách nào khác?"
"Cảm ơn anh."
Động tác nghịch hoa Tulip của Trình Kiệt hơi dừng lại, tầm mắt chuyển qua sườn mặt ôn nhu nhã nhặn của cô.
Lông mi cô rất dài, cong vút lên, lúc chớp nhẹ thì có loại nhu nhược yếu ớt động lòng người.
"Muốn đi xem chúng nó không?" Trình Kiệt bẻ nụ hoa Tulip, đánh giá ngoại hình hôm nay của Anh Đào, đem hoa cài lên tóc cô, ngữ khí tùy ý: "Đại đa số thời gian chúng nó đều ở phòng làm việc của anh, để anh bảo Văn Chính đưa chúng nó về nhà."
Anh cho là Anh Đào nhất định sẽ đồng ý, nhưng cô lại lắc đầu.
Cô nghĩ nếu chúng nó đều sống rất tốt, vậy cô cần gì phải đi quấy rầy cuộc sống của chúng? Để chúng nhớ mình rồi lại phải tốn thời gian quên đi, quá tàn nhẫn.
Trình Kiệt niết cằm cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh hơn cả hoa của cô, nhẹ cười lạnh: "Dụ Anh Đào, em thật là tàn nhẫn."
Ánh mắt rõ ràng thanh triệt mềm ấm như vậy, nhưng tâm lại cứng như đá, mặc kệ là đối với người hay là sủng vật thì đều như nhau.
Trình Kiệt không thú vị đem hoa ném vào thùng rác: "Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào rồi?"
Anh Đào nghi hoặc: "Cảm ơn?"
Dung mạo của cô thanh linh tinh xảo, khí chất ôn nhu hiền hòa, bên tai cài một đóa hoa, thật sự là xinh đẹp không thôi.
Cổ họng của Trình Kiệt có chút ngứa, thanh âm hơi khàn: "Anh nuôi sủng vật cho em lâu như vậy, phí nuôi dưỡng đâu?"
Anh Đào sáng tỏ gật đầu, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho anh, Trình Kiệt nhìn thẻ cô đưa, liền nắm lấy cổ tay cô kéo tới gần: "Ai cần tiền của em, đi uống rượu với anh."
"Em không biết uống rượu."
"Vậy nhìn anh uống cũng được."
Tuy rằng Anh Đào không rõ đây rốt cuộc là lạc thú gì của anh, nhưng cô vẫn đáp ứng.
Sau khi đóng cửa tiệm hoa xong, Trình Kiệt bảo Văn Chính đem Bông Tuyết về, hai người bọn họ đi tới quán bar gần đó.
Trình Kiệt gọi rất nhiều rượu, ánh sáng trong phòng bao không rõ lắm, Anh Đào ngồi ở góc, Trình Kiệt vẫy vẫy tay cô mới thong thả đi qua.
"Biết chơi xúc xắc không?" Anh hỏi xong mới cảm thấy thật vô nghĩa, lần trước tụ họp cô cũng đâu có chơi.
"Anh dạy em." Trình Kiệt lại nói.
Anh Đào nhẹ nhíu mày: "Em không muốn chơi."
Trình Kiệt câu ngón tay với cô, Anh Đào tới gần.
Anh nghiêng đầu ở bên tai cô nói ra hai chữ: "Muộn rồi."
"..."
Trình Kiệt lấy xúc xắc ra nói cho cô: "Chơi trò cơ bản nhất đi, đoán lớn nhỏ. Thua thì..." Anh cười xấu xa cong môi, nhướng mày: "Hôn đối phương một cái."
"..."
Anh Đào đứng lên muốn đi.
Trình Kiệt liền đem cô kéo lên trên đùi mình, ôm lấy eo cô: "Chạy cái gì, anh ăn em được sao? Em không muốn hôn môi cũng có thể hôn mặt."
Anh Đào bị anh càn quấy làm cho không biết trả lời như thế nào.
Trình Kiệt dùng chóp mũi cọ vành tai cô, thanh âm đè thấp: "Chơi một chút thôi, được không?"
Thân thể Anh Đào lập tức cứng đờ.
Trình Kiệt đã sớm phát hiện ra cô không chống cự được mình làm nũng, cơ hồ là trăm phần trăm sẽ trúng chiêu, quả nhiên, Anh Đào có chút bất đắc dĩ: "... Được rồi."
Trình Kiệt không buông cô ra, Anh Đào ngồi ở trên đùi anh không quá thích ứng: "Anh buông em ra trước đã."
Trình Kiệt một tay đỡ eo cô, ngữ khí lười nhác: "Cứ để như vậy chơi đi."
"Không cần."
"Vậy em cầu xin anh đi." Người đàn ông ở bên tai cô cười trầm thấp.
Anh Đào nhíu mày: "Đừng nháo."
"Được được được." Tâm tình Trình Kiệt không tệ, buông tay ra.
Anh Đào lập tức rời khỏi người anh ngồi sang bên cạnh.
Trình Kiệt bắt đầu lắc xúc xắc, Anh Đào cũng học theo động tác của anh.
Trình Kiệt đoán lớn, Anh Đào đoán nhỏ.
Mở cốc ra, Trình Kiệt thắng.
Anh Đào: "..."
Trình Kiệt cười như không cười đưa môi qua, Anh Đào giảo biện: "Anh đã nói là có thể không hôn ở đó."
Trình Kiệt chăm chú nhìn gò má ửng đỏ của cô, nhượng bộ cười: "Được."
Anh Đào nhanh chóng hôn lên sườn mặt anh, vừa chạm vào liền tách ra.
Trình Kiệt chậc một tiếng.
Hai người tiếp tục chơi, vẫn là Anh Đào thua.
"..."
Cô khó xử nhíu mày, Trình Kiệt cười tới gần, thanh âm khàn khàn gọi cô: "Bảo bối."
Cái xưng hô thân mật này làm mặt Anh Đào càng đỏ hơn, "Đừng có gọi như vậy."
Trình Kiệt dụ dỗ: "Em cũng có thể hôn những nơi khác nữa."
"... Ví dụ như?"
Trình Kiệt đẩy cổ áo ra, ngón tay thon dài chỉ vào xương quai xanh, "Ở đây."
"..."
Anh Đào hung dữ hôn lên bên mặt kia của anh, đem Trình Kiệt chọc cười.
Lần thứ ba đổ xúc xắc, Anh Đào rốt cuộc cũng thắng, bỗng nhiên nghĩ tới mình thắng cũng chẳng có chỗ nào tốt, vẫn là để Trình Kiệt hôn.
Trình Kiệt nhìn ra rối rắm trong lòng cô, cười đến ngã trái ngã phải.
Anh nhân lúc Anh Đào không chú ý, bỗng nhiên câu lấy eo cô áp vào trong ngực, thanh âm trầm khàn: "Muốn anh hôn nơi nào?"
Anh Đào cảm thấy hôn chỗ nào cũng không được, Trình Kiệt lập tức ngậm lấy vành tai cô.
Anh Đào sửng sốt, cảm giác được đầu lưỡi của anh đang vân vê vành tai mình, dùng môi vuốt v3 khẽ cắn, hô hấp dần dần dồn dập, một câu vang lên bên tai cô, "Đêm nay tới nhà anh đi?"
**
Anh Đào đương nhiên sẽ không có tới, trên thực tế thì ngay lúc Trình Kiệt nói ra mấy lời này thì cô đã chạy mấy dạng rồi.
Cũng may hôn lễ của Kỷ Lương và Dụ Lệ An đã gần ngay trước mắt, Anh Đào đem công việc trong thời gian cử hành hôn lễ của họ làm dồn cùng một lúc, rất nhanh đã bận tới mức quên mất Trình Kiệt.
Làm Anh Đào ngoài ý muốn chính là Kỷ Dạng, cậu gần đây hiểu chuyện hơn nhiều, không cãi nhau với người lớn nữa, thái độ đối với cô từ tùy tiện trở nên cẩn thận hơn, mỗi ngày tan học xong còn sẽ tới bệnh viện chờ cô.
Sau khi Anh Đào tan tầm lại nhìn thấy cậu lần nữa, thiếu niên đeo cặp sách, đạp lên bóng rổ ở dưới chân, dựa vào tường chơi game.
"Sao lại qua đây nữa rồi?"
Kỷ Dạng nghe thấy thanh âm của cô, kết thúc trò chơi cất điện thoại đi, "Cha em một hai bắt em phải tới đây đón chị về."
Cậu là đang nói dối.
Anh Đào đã hỏi qua Kỷ Lương, ông nói chưa từng bảo cậu như vậy, hết thảy hành vi đều là do Kỷ Dạng tự làm chủ.
Trên xe taxi về nhà, Anh Đào suy nghĩ những biến hóa gần đây của cậu, thuận miệng hỏi: "Em biết chuyện gì sao?"
Nếu không phải bởi vì biết cái gì, Kỷ Dạng sẽ không thay đổi như vậy.
Tâm tư của Kỷ Dạng cũng không phức tạp, bị vạch trần cũng không tính giấu, gật đầu.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cái người mình phải gọi là chị gái này liền cảm thấy Anh Đào cứ yếu yếu bệnh bệnh, mặt trắng như người chết, nhưng lại chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Không nghĩ tới, cô thật sự sinh bệnh.
Kỷ Dạng hỏi rất trực tiếp: "Chị sẽ chết sao?"
Anh Đào mỉm cười: "Mỗi người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi."
Kỷ Dạng không rõ anh Đào vì cái gì mà ung dung như vậy, "Chị không sợ à?"
Anh Đào nói: "Sợ chứ."
Nhưng Kỷ Dạng căn bản không cảm giác được cô đang sợ hãi, cô giống như đã sớm chấp nhận vận mệnh của mình rồi.
Cậu bỗng nhiên có chút khó chịu.
"Bao lâu nữa thì chị sẽ chết?"
Phương thức hỏi chuyện trực tiếp như vậy cũng không làm Anh Đào tức giận, cô hiểu rõ cậu đơn thuần chỉ là muốn biết mà thôi.
"Có thể là hai năm sau, cũng có thể là một năm, một tháng, hoặc là ngay mai chăng."
Khó có thể tưởng tượng được, một người rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể bình tĩnh như vậy trần thuật lại số lượng thời gian không còn nhiều lắm của mình.
Lúc mẹ ruột của Kỷ Dạng qua đời cậu còn rất nhỏ, chưa từng thể nghiệm được cảm giác người thân của mình rời khỏi nhân thế là như thế nào, hiện tại lại loáng thoáng cảm giác được loại áp lực vô hình này.
Bỗng nhiên cậu có chút không dám nhìn vào mắt cô, "Anh ta có biết không?"
Anh Đào hiểu rõ cậu đang nói tới ai, ngẩn người.
"Anh ấy sẽ không biết."
"Vì cái gì không cho anh ta biết?"
Anh Đào nhìn về phía lá khô phủ kín ngoài đường phố qua cửa sổ, "Có rất nhiều lý do."
"Ví dụ như?"
Anh Đào không nói, chỉ cười nhạt: "Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy."
Kỷ Dạng không phục: "Em không phải trẻ con."
Anh Đào cười càng sâu hơn: "Ừ, em rất nhanh đã trưởng thành rồi, thật không biết chị có thể sống tới ngày em thành niên không đây."
Kỷ Dạng bỗng nhiên nói không nên lời, cậu thế mà cảm thấy Anh Đào thật đáng buồn.
"Chị sẽ."
"Cảm ơn."
Anh Đào đem tay đưa ra bên ngoài cửa sổ, đón được lá thu rơi từ trên cây xuống.
"Mùa thu thật tốt."
"Chị thích sao?"
"Chị thích mùa hè hơn."
Thời điểm cô gặp Trình Kiệt lần đầu tiên, đó là giữa hè.
Nhưng nếu để cô chọn, cô càng muốn rời đi vào một ngày thu, tựa như lá rụng về cội.
Con người rồi cũng nên trở về với đất mẹ mà thôi.
Kỷ Dạng rốt cuộc cũng hiểu rõ loại yếu ớt nhưng sinh mệnh lại rất ngoan cường này của Anh Đào rốt cuộc là như thế nào.
Tuy rằng cô đã chấp nhận chuyện mình sẽ chết, nhưng lại rất ung dung sống qua mỗi ngày.
Vậy người kia thì sao? Người kia rõ ràng là thích cô muốn chết, lại luôn mạnh miệng không dám thừa nhận, nếu có một ngày biết được liệu có hối hận hay không?
Kỷ Dạng bắt đầu do dự xem có nên nói chuyện này cho Trình Kiệt hay không...
**
Hôn lễ của Kỷ Lương và Dụ Lệ An vô cùng náo nhiệt.
Hướng Quyền Nho bận công việc xong liền chạy tới, Dụ Lệ An với Kỷ Lương đang trao nhẫn cho nhau.
Nhìn Dụ Lệ An mặc váy cưới, ông ta cảm giác có chút hoảng hốt, giống như trở lại ngày bọn họ kết hôn, ông ta cũng trân trọng mang nhẫn lên cho bà như vậy.
Không biết từ lúc nào mà Anh Đào đã đi tới bên cạnh ông ta, cùng ông ta nhìn đôi vợ chồng hạnh phúc ở trên sân khấu.
"Mẹ của tôi rất đẹp có đúng không?"
Hướng Quyền Nho nhìn về phía con gái được trang điểm tỉ mỉ bên cạnh mình, "... Con cố ý đưa thiệp mời cho ta, chính là muốn ta nhìn thấy cảnh tượng này?"
Anh Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rất xứng đôi với chú Kỷ có đúng không?"
"Hướng Noãn*!"
*Trước đó mình dịch là Hướng Ấm, bây giờ sửa lại là Hướng Noãn nhé ( Ấm áp = Noãn). Cảm ơn một bạn độc giả đã giúp mình sửa lại ^^
"Là Dụ Anh Đào." Thanh âm mềm mại vô cùng bình tĩnh, Anh Đào nâng mắt lên nhìn thẳng vào ông, chậm rãi mím môi cười: "Hướng tiên sinh đừng gọi nhầm."
Thoạt nhìn cô ôn hòa thanh nhã như vậy, lại cất giấu đủ thứ bén nhọn, cùng cô gái nhỏ ngoan ngoãn tám năm về trước hoàn toàn không giống nhau.
"Sao con lại thành ra như vậy?" Ánh mắt Hướng Quyền Nho tràn ngập thất vọng cùng xa lạ.
"Nói cái gì mà phải nói thầm như vậy?" Thanh âm lười biếng bất cần đời truyền tới, Trình Kiệt bưng ly champagne đi tới bên cạnh Anh Đào, ánh mắt dừng lại trên hai vai lõa lồ của cô.
Anh là đại minh tinh, lại đi tham gia hôn lễ của người thường, đã sớm trở thành tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người.
Ngay cả anh đi đâu cũng khiến mọi người chú ý tới.
Anh Đào không muốn bị chú ý quá nhiều, xoay người đi tới góc yến hội.
Kỳ thật Trình Kiệt cũng không muốn gây khó xử cho cô, ban nãy chỉ là sợ Hướng Quyền Nho bắt nạt cô mà thôi.
Nghi thức rườm rà cuối cùng cũng kết thúc, Anh Đào với Kỷ Dạng đi vào từng bàn tiếp khách khứa.
Trên đầu Anh Đào bỗng nhiên bị một cái áo vest che lại, đối phương đứng ở phía sau cô giúp cô khoác áo thật tốt.
Anh Đào ngoái đầu lại nhìn thấy gương mặt không chút để ý của Trình Kiệt.
"Sao anh lại qua đây?"
Trình Kiệt đem hai vai cô che tới kín mít, mặt mày tản mạn chăm chú nhìn cô: "Dì bảo anh qua giúp em tiếp khách."
"Mẹ em?" Anh Đào nhìn về phía Dụ Lệ An với Kỷ Lương đang nói chuyện với khách ở đằng kia.
Tuy Dụ Lệ An hy vọng bọn họ ở bên nhau, nhưng vẫn biết chừng mực, hẳn là sẽ không ở trong loại trường hợp này bảo Trình Kiệt tới đây giúp cô tiếp khách.
Duy nhất có thể giải thích chính là, đây là do Trình Kiệt tự chủ trương.
Anh Đào cũng không có vạch trần, dù sao đây cũng là lần cuối cùng rồi...
Trình Kiệt đứng bên cạnh cô đem quà kỷ niệm hôn lễ phát cho khách khứa, nghiễm nhiên là một bộ dáng của chủ nhân bữa tiệc.
Chờ đưa mọi người về xong, Anh Đào cởi âu phục ra đưa cho anh, "Em tới hậu trường thay quần áo, anh về trước đi."
"Vậy không được." Trình Kiệt cầm áo treo lên giá, hoàn toàn làm lơ Kỷ Dạng, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của cô: "Chờ anh đưa em về nhà, được không?"
Trong mắt anh chưa ý cười, Anh Đào đối diện với anh có chút lâu.
"... Được."
Trình Kiệt nhìn thấy cô đi càng lúc càng xa, bước chân của Anh Đào rất chậm, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Trình Kiệt ngây ra, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa định đi lên hỏi thì Anh Đào đã thu ánh mắt lại tiếp tục đi về phía trước.
Trình Kiệt cười bản thân chuyện bé xé ra to, anh vào trong xe ngồi chờ, nhưng nửa tiếng sau Anh Đào cũng không đi ra.
Anh châm một điếu thuốc, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt ban nãy khi cô quay đầu nhìn mình.
Phảng phất giống như... tạm biệt...
Tay cầm điếu thuốc của anh có chút run rẩy, cảm xúc bất an lan tràn ra khắp thân thể.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Trình Kiệt lập tức xuống xe.
Trở lại hậu trường hôn lễ, bên trong chỉ còn lại có Kỷ Dạng, cậu thấy anh quay lại cũng không ngoài ý muốn, giống như cố ý ở chỗ này chờ anh.
Dự cảm không tốt càng mãnh liệt hơn, Trình Kiệt tìm một vòng ở phía sau, căn bản không thấy bóng dáng của Anh Đào.
"Chị ấy đi rồi." Kỷ Dạng nằm trên sofa chơi game đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Trình Kiệt nhìn cậu: "Đi đâu?"
Anh có thể nghĩ tới chính là Anh Đào đang trêu anh, cô có lẽ đã sớm về nhà rồi. Nhưng câu trả lời của Kỷ Dạng lại là, "London."
Trình Kiệt cứ như vậy sửng sốt thật lâu, thân thể cứng đờ giống như bị rút hồn phách.
Kỷ Dạng tận mắt thấy ánh mắt anh trở nên ảm đạm đi, đáy lòng cảm thấy anh thật đáng thương.
"Chị ấy nói sau này sẽ không trở lại nữa."
Trình Kiệt không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, ai rời đi ai đều có thể sống cả mà.
Nhưng Kỷ Dạng lại cảm thấy giờ khắc này, Trình Kiệt vô cùng mệt mỏi yếu ớt, bước đi trầm trọng như cái xác không hồn.
Cậu do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng: "Về chị gái tôi, có một chuyện tôi muốn nói cho anh biết."
Nhiệt độ không khí giảm xuống, Bông Tuyết sau khi ngủ say thì vô thức cọ cổ tới gần bên chân Anh Đào.
Anh Đào trấn an sờ sờ đầu nó, làm nó ngủ càng an ổn hơn.
"Mấy năm nay vẫn là anh nuôi mấy con sủng vật kia của em?"
Trình Kiệt lười biếng ừ một tiếng, từ trong bình hoa rút ra một bông Tulip, lười phải giả vờ giả vịt, "Chúng nó một hai muốn đi theo anh, anh còn có cách nào khác?"
"Cảm ơn anh."
Động tác nghịch hoa Tulip của Trình Kiệt hơi dừng lại, tầm mắt chuyển qua sườn mặt ôn nhu nhã nhặn của cô.
Lông mi cô rất dài, cong vút lên, lúc chớp nhẹ thì có loại nhu nhược yếu ớt động lòng người.
"Muốn đi xem chúng nó không?" Trình Kiệt bẻ nụ hoa Tulip, đánh giá ngoại hình hôm nay của Anh Đào, đem hoa cài lên tóc cô, ngữ khí tùy ý: "Đại đa số thời gian chúng nó đều ở phòng làm việc của anh, để anh bảo Văn Chính đưa chúng nó về nhà."
Anh cho là Anh Đào nhất định sẽ đồng ý, nhưng cô lại lắc đầu.
Cô nghĩ nếu chúng nó đều sống rất tốt, vậy cô cần gì phải đi quấy rầy cuộc sống của chúng? Để chúng nhớ mình rồi lại phải tốn thời gian quên đi, quá tàn nhẫn.
Trình Kiệt niết cằm cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh hơn cả hoa của cô, nhẹ cười lạnh: "Dụ Anh Đào, em thật là tàn nhẫn."
Ánh mắt rõ ràng thanh triệt mềm ấm như vậy, nhưng tâm lại cứng như đá, mặc kệ là đối với người hay là sủng vật thì đều như nhau.
Trình Kiệt không thú vị đem hoa ném vào thùng rác: "Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào rồi?"
Anh Đào nghi hoặc: "Cảm ơn?"
Dung mạo của cô thanh linh tinh xảo, khí chất ôn nhu hiền hòa, bên tai cài một đóa hoa, thật sự là xinh đẹp không thôi.
Cổ họng của Trình Kiệt có chút ngứa, thanh âm hơi khàn: "Anh nuôi sủng vật cho em lâu như vậy, phí nuôi dưỡng đâu?"
Anh Đào sáng tỏ gật đầu, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho anh, Trình Kiệt nhìn thẻ cô đưa, liền nắm lấy cổ tay cô kéo tới gần: "Ai cần tiền của em, đi uống rượu với anh."
"Em không biết uống rượu."
"Vậy nhìn anh uống cũng được."
Tuy rằng Anh Đào không rõ đây rốt cuộc là lạc thú gì của anh, nhưng cô vẫn đáp ứng.
Sau khi đóng cửa tiệm hoa xong, Trình Kiệt bảo Văn Chính đem Bông Tuyết về, hai người bọn họ đi tới quán bar gần đó.
Trình Kiệt gọi rất nhiều rượu, ánh sáng trong phòng bao không rõ lắm, Anh Đào ngồi ở góc, Trình Kiệt vẫy vẫy tay cô mới thong thả đi qua.
"Biết chơi xúc xắc không?" Anh hỏi xong mới cảm thấy thật vô nghĩa, lần trước tụ họp cô cũng đâu có chơi.
"Anh dạy em." Trình Kiệt lại nói.
Anh Đào nhẹ nhíu mày: "Em không muốn chơi."
Trình Kiệt câu ngón tay với cô, Anh Đào tới gần.
Anh nghiêng đầu ở bên tai cô nói ra hai chữ: "Muộn rồi."
"..."
Trình Kiệt lấy xúc xắc ra nói cho cô: "Chơi trò cơ bản nhất đi, đoán lớn nhỏ. Thua thì..." Anh cười xấu xa cong môi, nhướng mày: "Hôn đối phương một cái."
"..."
Anh Đào đứng lên muốn đi.
Trình Kiệt liền đem cô kéo lên trên đùi mình, ôm lấy eo cô: "Chạy cái gì, anh ăn em được sao? Em không muốn hôn môi cũng có thể hôn mặt."
Anh Đào bị anh càn quấy làm cho không biết trả lời như thế nào.
Trình Kiệt dùng chóp mũi cọ vành tai cô, thanh âm đè thấp: "Chơi một chút thôi, được không?"
Thân thể Anh Đào lập tức cứng đờ.
Trình Kiệt đã sớm phát hiện ra cô không chống cự được mình làm nũng, cơ hồ là trăm phần trăm sẽ trúng chiêu, quả nhiên, Anh Đào có chút bất đắc dĩ: "... Được rồi."
Trình Kiệt không buông cô ra, Anh Đào ngồi ở trên đùi anh không quá thích ứng: "Anh buông em ra trước đã."
Trình Kiệt một tay đỡ eo cô, ngữ khí lười nhác: "Cứ để như vậy chơi đi."
"Không cần."
"Vậy em cầu xin anh đi." Người đàn ông ở bên tai cô cười trầm thấp.
Anh Đào nhíu mày: "Đừng nháo."
"Được được được." Tâm tình Trình Kiệt không tệ, buông tay ra.
Anh Đào lập tức rời khỏi người anh ngồi sang bên cạnh.
Trình Kiệt bắt đầu lắc xúc xắc, Anh Đào cũng học theo động tác của anh.
Trình Kiệt đoán lớn, Anh Đào đoán nhỏ.
Mở cốc ra, Trình Kiệt thắng.
Anh Đào: "..."
Trình Kiệt cười như không cười đưa môi qua, Anh Đào giảo biện: "Anh đã nói là có thể không hôn ở đó."
Trình Kiệt chăm chú nhìn gò má ửng đỏ của cô, nhượng bộ cười: "Được."
Anh Đào nhanh chóng hôn lên sườn mặt anh, vừa chạm vào liền tách ra.
Trình Kiệt chậc một tiếng.
Hai người tiếp tục chơi, vẫn là Anh Đào thua.
"..."
Cô khó xử nhíu mày, Trình Kiệt cười tới gần, thanh âm khàn khàn gọi cô: "Bảo bối."
Cái xưng hô thân mật này làm mặt Anh Đào càng đỏ hơn, "Đừng có gọi như vậy."
Trình Kiệt dụ dỗ: "Em cũng có thể hôn những nơi khác nữa."
"... Ví dụ như?"
Trình Kiệt đẩy cổ áo ra, ngón tay thon dài chỉ vào xương quai xanh, "Ở đây."
"..."
Anh Đào hung dữ hôn lên bên mặt kia của anh, đem Trình Kiệt chọc cười.
Lần thứ ba đổ xúc xắc, Anh Đào rốt cuộc cũng thắng, bỗng nhiên nghĩ tới mình thắng cũng chẳng có chỗ nào tốt, vẫn là để Trình Kiệt hôn.
Trình Kiệt nhìn ra rối rắm trong lòng cô, cười đến ngã trái ngã phải.
Anh nhân lúc Anh Đào không chú ý, bỗng nhiên câu lấy eo cô áp vào trong ngực, thanh âm trầm khàn: "Muốn anh hôn nơi nào?"
Anh Đào cảm thấy hôn chỗ nào cũng không được, Trình Kiệt lập tức ngậm lấy vành tai cô.
Anh Đào sửng sốt, cảm giác được đầu lưỡi của anh đang vân vê vành tai mình, dùng môi vuốt v3 khẽ cắn, hô hấp dần dần dồn dập, một câu vang lên bên tai cô, "Đêm nay tới nhà anh đi?"
**
Anh Đào đương nhiên sẽ không có tới, trên thực tế thì ngay lúc Trình Kiệt nói ra mấy lời này thì cô đã chạy mấy dạng rồi.
Cũng may hôn lễ của Kỷ Lương và Dụ Lệ An đã gần ngay trước mắt, Anh Đào đem công việc trong thời gian cử hành hôn lễ của họ làm dồn cùng một lúc, rất nhanh đã bận tới mức quên mất Trình Kiệt.
Làm Anh Đào ngoài ý muốn chính là Kỷ Dạng, cậu gần đây hiểu chuyện hơn nhiều, không cãi nhau với người lớn nữa, thái độ đối với cô từ tùy tiện trở nên cẩn thận hơn, mỗi ngày tan học xong còn sẽ tới bệnh viện chờ cô.
Sau khi Anh Đào tan tầm lại nhìn thấy cậu lần nữa, thiếu niên đeo cặp sách, đạp lên bóng rổ ở dưới chân, dựa vào tường chơi game.
"Sao lại qua đây nữa rồi?"
Kỷ Dạng nghe thấy thanh âm của cô, kết thúc trò chơi cất điện thoại đi, "Cha em một hai bắt em phải tới đây đón chị về."
Cậu là đang nói dối.
Anh Đào đã hỏi qua Kỷ Lương, ông nói chưa từng bảo cậu như vậy, hết thảy hành vi đều là do Kỷ Dạng tự làm chủ.
Trên xe taxi về nhà, Anh Đào suy nghĩ những biến hóa gần đây của cậu, thuận miệng hỏi: "Em biết chuyện gì sao?"
Nếu không phải bởi vì biết cái gì, Kỷ Dạng sẽ không thay đổi như vậy.
Tâm tư của Kỷ Dạng cũng không phức tạp, bị vạch trần cũng không tính giấu, gật đầu.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cái người mình phải gọi là chị gái này liền cảm thấy Anh Đào cứ yếu yếu bệnh bệnh, mặt trắng như người chết, nhưng lại chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Không nghĩ tới, cô thật sự sinh bệnh.
Kỷ Dạng hỏi rất trực tiếp: "Chị sẽ chết sao?"
Anh Đào mỉm cười: "Mỗi người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi."
Kỷ Dạng không rõ anh Đào vì cái gì mà ung dung như vậy, "Chị không sợ à?"
Anh Đào nói: "Sợ chứ."
Nhưng Kỷ Dạng căn bản không cảm giác được cô đang sợ hãi, cô giống như đã sớm chấp nhận vận mệnh của mình rồi.
Cậu bỗng nhiên có chút khó chịu.
"Bao lâu nữa thì chị sẽ chết?"
Phương thức hỏi chuyện trực tiếp như vậy cũng không làm Anh Đào tức giận, cô hiểu rõ cậu đơn thuần chỉ là muốn biết mà thôi.
"Có thể là hai năm sau, cũng có thể là một năm, một tháng, hoặc là ngay mai chăng."
Khó có thể tưởng tượng được, một người rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể bình tĩnh như vậy trần thuật lại số lượng thời gian không còn nhiều lắm của mình.
Lúc mẹ ruột của Kỷ Dạng qua đời cậu còn rất nhỏ, chưa từng thể nghiệm được cảm giác người thân của mình rời khỏi nhân thế là như thế nào, hiện tại lại loáng thoáng cảm giác được loại áp lực vô hình này.
Bỗng nhiên cậu có chút không dám nhìn vào mắt cô, "Anh ta có biết không?"
Anh Đào hiểu rõ cậu đang nói tới ai, ngẩn người.
"Anh ấy sẽ không biết."
"Vì cái gì không cho anh ta biết?"
Anh Đào nhìn về phía lá khô phủ kín ngoài đường phố qua cửa sổ, "Có rất nhiều lý do."
"Ví dụ như?"
Anh Đào không nói, chỉ cười nhạt: "Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy."
Kỷ Dạng không phục: "Em không phải trẻ con."
Anh Đào cười càng sâu hơn: "Ừ, em rất nhanh đã trưởng thành rồi, thật không biết chị có thể sống tới ngày em thành niên không đây."
Kỷ Dạng bỗng nhiên nói không nên lời, cậu thế mà cảm thấy Anh Đào thật đáng buồn.
"Chị sẽ."
"Cảm ơn."
Anh Đào đem tay đưa ra bên ngoài cửa sổ, đón được lá thu rơi từ trên cây xuống.
"Mùa thu thật tốt."
"Chị thích sao?"
"Chị thích mùa hè hơn."
Thời điểm cô gặp Trình Kiệt lần đầu tiên, đó là giữa hè.
Nhưng nếu để cô chọn, cô càng muốn rời đi vào một ngày thu, tựa như lá rụng về cội.
Con người rồi cũng nên trở về với đất mẹ mà thôi.
Kỷ Dạng rốt cuộc cũng hiểu rõ loại yếu ớt nhưng sinh mệnh lại rất ngoan cường này của Anh Đào rốt cuộc là như thế nào.
Tuy rằng cô đã chấp nhận chuyện mình sẽ chết, nhưng lại rất ung dung sống qua mỗi ngày.
Vậy người kia thì sao? Người kia rõ ràng là thích cô muốn chết, lại luôn mạnh miệng không dám thừa nhận, nếu có một ngày biết được liệu có hối hận hay không?
Kỷ Dạng bắt đầu do dự xem có nên nói chuyện này cho Trình Kiệt hay không...
**
Hôn lễ của Kỷ Lương và Dụ Lệ An vô cùng náo nhiệt.
Hướng Quyền Nho bận công việc xong liền chạy tới, Dụ Lệ An với Kỷ Lương đang trao nhẫn cho nhau.
Nhìn Dụ Lệ An mặc váy cưới, ông ta cảm giác có chút hoảng hốt, giống như trở lại ngày bọn họ kết hôn, ông ta cũng trân trọng mang nhẫn lên cho bà như vậy.
Không biết từ lúc nào mà Anh Đào đã đi tới bên cạnh ông ta, cùng ông ta nhìn đôi vợ chồng hạnh phúc ở trên sân khấu.
"Mẹ của tôi rất đẹp có đúng không?"
Hướng Quyền Nho nhìn về phía con gái được trang điểm tỉ mỉ bên cạnh mình, "... Con cố ý đưa thiệp mời cho ta, chính là muốn ta nhìn thấy cảnh tượng này?"
Anh Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rất xứng đôi với chú Kỷ có đúng không?"
"Hướng Noãn*!"
*Trước đó mình dịch là Hướng Ấm, bây giờ sửa lại là Hướng Noãn nhé ( Ấm áp = Noãn). Cảm ơn một bạn độc giả đã giúp mình sửa lại ^^
"Là Dụ Anh Đào." Thanh âm mềm mại vô cùng bình tĩnh, Anh Đào nâng mắt lên nhìn thẳng vào ông, chậm rãi mím môi cười: "Hướng tiên sinh đừng gọi nhầm."
Thoạt nhìn cô ôn hòa thanh nhã như vậy, lại cất giấu đủ thứ bén nhọn, cùng cô gái nhỏ ngoan ngoãn tám năm về trước hoàn toàn không giống nhau.
"Sao con lại thành ra như vậy?" Ánh mắt Hướng Quyền Nho tràn ngập thất vọng cùng xa lạ.
"Nói cái gì mà phải nói thầm như vậy?" Thanh âm lười biếng bất cần đời truyền tới, Trình Kiệt bưng ly champagne đi tới bên cạnh Anh Đào, ánh mắt dừng lại trên hai vai lõa lồ của cô.
Anh là đại minh tinh, lại đi tham gia hôn lễ của người thường, đã sớm trở thành tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người.
Ngay cả anh đi đâu cũng khiến mọi người chú ý tới.
Anh Đào không muốn bị chú ý quá nhiều, xoay người đi tới góc yến hội.
Kỳ thật Trình Kiệt cũng không muốn gây khó xử cho cô, ban nãy chỉ là sợ Hướng Quyền Nho bắt nạt cô mà thôi.
Nghi thức rườm rà cuối cùng cũng kết thúc, Anh Đào với Kỷ Dạng đi vào từng bàn tiếp khách khứa.
Trên đầu Anh Đào bỗng nhiên bị một cái áo vest che lại, đối phương đứng ở phía sau cô giúp cô khoác áo thật tốt.
Anh Đào ngoái đầu lại nhìn thấy gương mặt không chút để ý của Trình Kiệt.
"Sao anh lại qua đây?"
Trình Kiệt đem hai vai cô che tới kín mít, mặt mày tản mạn chăm chú nhìn cô: "Dì bảo anh qua giúp em tiếp khách."
"Mẹ em?" Anh Đào nhìn về phía Dụ Lệ An với Kỷ Lương đang nói chuyện với khách ở đằng kia.
Tuy Dụ Lệ An hy vọng bọn họ ở bên nhau, nhưng vẫn biết chừng mực, hẳn là sẽ không ở trong loại trường hợp này bảo Trình Kiệt tới đây giúp cô tiếp khách.
Duy nhất có thể giải thích chính là, đây là do Trình Kiệt tự chủ trương.
Anh Đào cũng không có vạch trần, dù sao đây cũng là lần cuối cùng rồi...
Trình Kiệt đứng bên cạnh cô đem quà kỷ niệm hôn lễ phát cho khách khứa, nghiễm nhiên là một bộ dáng của chủ nhân bữa tiệc.
Chờ đưa mọi người về xong, Anh Đào cởi âu phục ra đưa cho anh, "Em tới hậu trường thay quần áo, anh về trước đi."
"Vậy không được." Trình Kiệt cầm áo treo lên giá, hoàn toàn làm lơ Kỷ Dạng, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của cô: "Chờ anh đưa em về nhà, được không?"
Trong mắt anh chưa ý cười, Anh Đào đối diện với anh có chút lâu.
"... Được."
Trình Kiệt nhìn thấy cô đi càng lúc càng xa, bước chân của Anh Đào rất chậm, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Trình Kiệt ngây ra, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa định đi lên hỏi thì Anh Đào đã thu ánh mắt lại tiếp tục đi về phía trước.
Trình Kiệt cười bản thân chuyện bé xé ra to, anh vào trong xe ngồi chờ, nhưng nửa tiếng sau Anh Đào cũng không đi ra.
Anh châm một điếu thuốc, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt ban nãy khi cô quay đầu nhìn mình.
Phảng phất giống như... tạm biệt...
Tay cầm điếu thuốc của anh có chút run rẩy, cảm xúc bất an lan tràn ra khắp thân thể.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Trình Kiệt lập tức xuống xe.
Trở lại hậu trường hôn lễ, bên trong chỉ còn lại có Kỷ Dạng, cậu thấy anh quay lại cũng không ngoài ý muốn, giống như cố ý ở chỗ này chờ anh.
Dự cảm không tốt càng mãnh liệt hơn, Trình Kiệt tìm một vòng ở phía sau, căn bản không thấy bóng dáng của Anh Đào.
"Chị ấy đi rồi." Kỷ Dạng nằm trên sofa chơi game đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Trình Kiệt nhìn cậu: "Đi đâu?"
Anh có thể nghĩ tới chính là Anh Đào đang trêu anh, cô có lẽ đã sớm về nhà rồi. Nhưng câu trả lời của Kỷ Dạng lại là, "London."
Trình Kiệt cứ như vậy sửng sốt thật lâu, thân thể cứng đờ giống như bị rút hồn phách.
Kỷ Dạng tận mắt thấy ánh mắt anh trở nên ảm đạm đi, đáy lòng cảm thấy anh thật đáng thương.
"Chị ấy nói sau này sẽ không trở lại nữa."
Trình Kiệt không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, ai rời đi ai đều có thể sống cả mà.
Nhưng Kỷ Dạng lại cảm thấy giờ khắc này, Trình Kiệt vô cùng mệt mỏi yếu ớt, bước đi trầm trọng như cái xác không hồn.
Cậu do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng: "Về chị gái tôi, có một chuyện tôi muốn nói cho anh biết."
Danh sách chương