Lúc Anh Đào một thân toàn mùi thuốc lá với rượu trở về nhà, Dụ Lệ An vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng cô bị bắt nạt.

“Bây giờ là xã hội pháp trị, ai dám bắt nạt con nữa.”

Dụ Lệ An lộ ra nụ cười, vuốt tóc con gái, hiền từ mà ôn nhu: “Mẹ đi chuẩn bị nước ấm cho con tắm nhé, con mau vào ngâm một chút đi, có thể thoải mái hơn đấy.”

“Dạ.” Anh Đào hỏi: “Chú Kỷ với Kỷ Dạng đâu rồi ạ?”

“Chú Kỷ của con đang bận việc trong thư phòng, Kỷ Dạng chắc là đang trong phòng chơi game đi.”

Anh Đào gật đầu, tắm rửa xong xuôi liền đi xuống nấu chút cháo để ăn.

Trình Kiệt nói đúng, mấy buổi tiệc tùng này đều chỉ uống rượu, đích xác cũng chẳng ăn vào được cái gì.

Cô cũng không ăn nhiều, lót bụng xong liền trở về phòng, nhưng lúc nằm trên giường lại không thể ngủ được, trong lúc vô tình liền nhìn đến món đồ chơi hình cầu ở trên bàn, bên trong là một cái cây thông Noel nhỏ, còn có bông tuyết đang bay phấp phới, rơi ở trên cái cây màu xanh lục rất đẹp.

Anh Đào rời giường ngồi vào bên cạnh bàn, thật cẩn thận sờ sờ món đồ chơi này, dần dần có chút thất thần.

Cô vẫn là đã xem nhẹ tình cảm của Trình Kiệt đối với mình, cô cho là chỉ cần nhẫn tâm một chút thì anh sẽ hận cô…

Trong tay xoa xoa món đồ chơi hình cầu, suy nghĩ của Anh Đào bay xa, bay tới hồi ức của mùa hè tám năm về trước.

**

Trấn nhỏ cô từng sống quả thực là rất nhỏ, kỳ thật chẳng có cái gì để chơi cả, bất quá Anh Đào rất thích nơi này, cho dù trời xanh mây trắng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hay là bóng râm bao trùm ở trên đường nhỏ hoặc con sông nhỏ cách nhà bà ngoại không xa kia thì cô đều thích.

Ngày họp chợ lần đó, Dụ Thiên Minh mang theo Anh Đào đi tới rất nhiều chỗ trong chợ để chơi, chơi từ sáng sớm tới tận chiều. Thời điểm mua kẹo hồ lô cho Anh Đào, hắn ở trong đám người nhìn thấy thân ảnh của một cô cái, liền vội vã nhét hồ lô cho em gái mình rồi lập tức đuổi theo.

“Anh Thiên Minh?” Anh Đào đuổi theo không bao lâu liền cảm thấy tức ngực khó thở, tim đập như sắp vọt ra ngoài, cô vội dừng lại tìm nơi nghỉ ngơi.

Tuy rằng tới trấn Cố Thủy này đã mười ngày, nhưng bởi vì do thân thể yếu ớt cho nên số lần cô ra khỏi nhà rất ít, Dụ Lệ An chỉ cho phép cô đi quanh quanh nhà bà ngoại, đây là lần đầu tiên cô đi xa tới vậy.

Anh Đào muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng đi chơi đã quá lâu, điện thoại hết pin luôn rồi.

Anh Đào nghỉ ngơi xong, ăn hết kẹo hồ lô rồi có suy nghĩ tự mình kiếm đường về, kết quả càng đi càng mơ hồ.

Cô tìm người hỏi đường, người qua đường cũng chỉ chỉ phương hướng chung chung cho cô, cô đi theo đó, ngược lại lại đi vào ngõ cụt.

Thật vất vả mới ra khỏi ngõ cụt, cô quyết định trở lại chợ, chờ Dụ Thiên Minh tới đây tìm mình.

Lúc Anh Đào đi tới cây hòe ở bên cạnh chợ, liền nhìn thấy nam sinh lần trước tới đón cô lúc chuyển nhà.

Anh mở quán trước cây hòe, dùng một tấm bạt trải trên mặt đất, bên trên có rất nhiều thứ như nồi, chén, gáo, bát, còn có đồ chơi của trẻ con, quần áo, giày dép, một ít sách, còn có một số vật phẩm trang sức của con gái.

Anh ngồi ở trên cái ghế gỗ nhỏ mình mang theo, đội mũ lưỡi trai màu đen, trong miệng ngậm một điếu thuốc, vành mũ ép tới thấp, trong tay cầm một quyển sách vuông vức, cái loa bên chân một lần lại một lần vang lên: “Tất cả đều đồng giá hai đồng, tùy tiện bán.”

Thanh âm y như lần trước nói chuyện điện thoại với cô, vừa lãnh vừa trầm, còn có chút hung dữ không thể giấu, dùng giọng điệu đó rao hàng, có người mua mới lạ.

Quả nhiên, Anh Đào ngồi một tiếng ở gần đó cũng không thấy có ai đi qua mua đồ của anh.

Anh cũng không chê hàng mình chỉ là hàng vỉa hè, lật xem xong một quyển sách, lại đọc tới quyển thứ hai, thuận tiện đổi một dáng ngồi khác thoải mái hơn, hai chân dài duỗi về phía trước, đá lên món đồ chơi hình cầu xếp ở trên tấm bạt, anh cũng không có chú ý.

Món đồ chơi kia bị đá lăn tới trước mặt Anh Đào, lúc cô nhặt lên liền nhìn thấy bên trong nó có cây thông Noel, trên cây thông treo rất nhiều vật trang trí, nhẹ nhàng đong đưa, tuyết bên trong chậm rãi bay lên, dừng ở bên trên cây thông, nhìn rất đẹp.

Trình Kiệt đọc xong quyển sách thứ hai, chuẩn bị đi lấy sách thứ ba thì có một thanh âm mềm ấm bỗng nhiên vang lên: “Anh ơi, cái này bán thế nào ạ?”

Trình Kiệt hơi hơi giương mắt, nhìn thấy cánh tay trắng như sứ đang cầm món đồ chơi cây thông hình cầu đưa qua.

Anh dùng đầu ngón tay nâng vành mũ lên, mi mắt hơi nâng, nhìn thấy mặt của cô.

Mùa hè giống như là tự động mang một tấm lăng kính xinh đẹp, có bầu trời xanh như biển, đám mây trắng như tuyết. Gió nhẹ phất qua, ngọn cây đong đưa, chim sẻ trên cột điện nhảy lên, chợ ồn ào nhốn nháo, Trình Kiệt lại bị một đôi mắt hút hồn đến bất động.

Cô cúi người xuống hỏi anh, một tay chống đầu gối, một tay nâng món đồ chơi hình cầu kia lên.

Mái bằng, tóc dài qua đầu vai bị gió thổi bay lên, cô có một đôi mắt hạnh sáng ngời linh động, có cảm giác ôn hòa của thiên nhiên xinh đẹp, đang tò mò nhìn anh. Thấy anh không đáp, cô liền nghiêng nghiêng đầu, nỗ lực rướn người tới gần hơn, mặt dựa tới anh ngày càng gần.

“Cái này bao nhiêu tiền thế?”

Anh Đào dùng thanh âm mềm mại hỏi.

Trình Kiệt cực chậm, cực chậm dịch dời tầm mắt đi.

Đó là một loại cảm giác quái dị, thân thể giống như bị cái gì đó đâm trúng, nháy mắt liền đầu váng mắt hoa, nhiệt độ cơ thể lên cao. Trình Kiệt nhanh chóng cầm lấy bình nước bên cạnh tu liền một hơi hết cả chai, nhưng cảm giác nóng bỏng trên mặt cũng không thể biến mất, ngược lại lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Anh Đào tò mò nhìn.

Trình Kiệt đè thấp vành mũ xuống, thanh âm hơi khàn: “Hai đồng.”

Anh Đào lấy một tờ 100 tệ mày hồng nhạt từ trong túi ra đưa cho anh, đầu ngón tay xinh đẹp chỉ vào quyển sách ở trước mặt anh: “Cái kia có bán không?”

Trình Kiệt từ đống sách nhặt ra mấy quyển ném cho cô, Anh Đào cũng không có so đo thái độ của anh.

Cô lấy ba quyển, sau đó hỏi anh: “Hết bao nhiêu ạ?”

“Chín đồng.”

Anh Đào gật đầu: “Không cần túi đâu ạ.”

Cô ôm sách cùng đồ chơi hình cầu trở lại chỗ mình vừa ngồi, mới vừa mở sách ra, bóng người cao lớn đã che mặt cô lại, Trình Kiệt đem số tiền thừa đưa cho cô, một câu cũng không nói rồi quay trở về.

Trình Kiệt thấy Anh Đào cũng không có đếm lại tiền, đem tất cả nhét vào trong túi, giống như thực sự tin tưởng anh, lại giống như chẳng hề sợ hãi một chút nào.

Sau đó anh lại tiếp tục đọc sách, nhưng không hiểu sao đọc không vào, tầm mắt không khống chế được liếc về phía Anh Đào ngồi.

Kỳ thật lúc anh nghe giọng nói đã nhận ra cô là đại tiểu thư yếu đuối lần trước đi hai bước liền thở dốc kia rồi.

Một mình chạy tới nơi này làm cái gì? **

Lúc trời đã chạng vạng, Anh Đào đã đọc xong ba quyển sách mà Dụ Thiên Minh còn chưa có trở về tìm cô.

Trình Kiệt đang thu dọn đồ, đem đồ vật cất vào một cái bao tải cực lớn, sau đó đặt ở trên cái xe ba bánh nhỏ của mình.

Lúc anh lái xe đi qua Anh Đào, liền nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm về một phía.

“Có đi hay không?” Anh đột nhiên hỏi.

Anh Đào nhìn về phía thiếu niên, gương mặt dưới cái mũ kia thực sự rất đẹp, ngũ quan anh lãng sắc bén, ánh mắt đen nhánh, nhìn người khác rất lạnh nhạt, mũi cao thẳng mím chặt, trên lỗ tai có mấy chỗ xỏ khuyên, đôi mắt dưới vành mũ híp lại, không kiên nhẫn thúc giục: “Đi lên, tôi đưa cô về.”

Anh Đào có hơi do dự, cô chỉ mới gặp thiếu niên này có hai lần, hơn nữa anh lại hung dữ như vật, thoạt nhìn tính tình không tốt lắm, ai mà biết sẽ đem cô vứt tới chỗ nào.

Anh Đào lắc đầu: “Anh của em sẽ tới tìm em.”

Trình Kiệt không quan tâm tới cô nữa, phóng xe đi về.

Nhưng mà sau khi sắc trời tối dần đi, Dụ Thiên Minh vẫn không tới tìm cô, trong chợ đã không còn người, từng nhà đã đóng lại cửa, Anh Đào còn có thể nghe được tiếng chó sủa gần đó, càng thêm không dám chạy loạn.

“Không phải cô nói anh cô sẽ tới tìm sao?”

Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm lười biếng của nam sinh.

Anh Đào quay đầu lại, nhìn thấy Trình Kiệt đang đứng dựa vào thân cây hút thuốc, sắc trời tối như vậy, cô lại giống như có thể nhìn thấy nét cười nhạo trong ánh mắt của anh.

“Sao anh lại quay lại?” Anh Đào tràn đầy cảnh giác nhìn ngó xung quanh, đầu đường cuối ngõ đều không có người, cô lại không thể chạy, nếu bị anh đánh, cô nên tự cứu như thế nào đây?

Trình Kiệt còn xách theo một cái túi nilon, bên trong là bánh mì với sữa bò vừa mới mua từ siêu thị.

Anh đem sữa bò lấy ra, cắm ống hút vào, ngửa đầu rót một hụm vào trong miệng, sau đó đem sữa đặt vào tay cô: “Thấy không, không có độc.”

Anh lại chia bánh mì làm hai nửa, lại cắn một miếng trước, đem nửa còn lại đưa cho cô, “Cũng không có độc.”

Không phải là tiếc khi cho cô hết, chính là hiểu rõ cô sẽ suy nghĩ mấy thứ linh tinh cho nên mới dùng cách đó chứng minh.

Hôm nay bán cho cô ba quyển sách với một món đồ chơi tổng cộng có mười một đồng, thu lời được cũng chỉ có ba đồng, mua sữa bò với bánh mì cho cô hết hai mươi đồng, thật mẹ nó đúng là lỗ mà!

Trình Kiệt hút thuốc tự hỏi bản thân hôm nay có phải hỏng đầu rồi hay không, thế mà có thể quên mình vì người chứ.

“Anh có thể không hút thuốc không? Thân thể em không tốt, không ngửi được mùi thuốc.” Bên cạnh vang lên thanh âm ôn ôn nhu nhu.

Trình Kiệt liếc cô: “Sao cô phiền phức thế.”

Nhưng vẫn dập tắt điếu thuốc đi.

**

Trình Kiệt đúng là uống có hơi nhiều, sau khi gọi người lái xe chở mình về nhà xong liền nằm luôn lên giường, đầu óc nặng nề mơ màng, vô cùng đau, ánh mắt anh trống trơn nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngửi thấy mùi hoa sơn chi mình trồng ngoài cửa sổ.

Rất thơm, nhưng cũng không tốt đẹp lưu luyến như trong trí nhớ của anh.

Anh giơ tay che khuất mắt, không biết đã bao nhiêu lần nhớ tới hồi ức ngày đó…

Chợ náo nhiệt sau khi tan liền trở nên quạnh quẽ, ve trên cây kêu ồn ào, cây hòe già bị gió thổi không ngừng lay động, lá cây cọ xát, thanh âm sàn sạt.

Trình Kiệt ngồi rất xa, lấy lon bia mình mua ra, thời điểm uống bia còn chú ý tới Anh Đào đang nhìn, động tác có hơi tạm dừng.

Cồn bao trùm nơi đầu lưỡi, hơi đắng và cay.

Thiếu nữ an tĩnh không nói lời nào, bóng cây không biết từ khi nào đã phủ lên làn váy trắng của cô, góc váy khẽ nhúc nhích, ngọn gió đêm mang chút hơi thở thuộc về cô bay lả tả.

Thời điểm Trình Kiệt uống ngụm thứ hai, không hiểu sao lại thấy có chút ngọt.

“Muốn uống?” Anh nhìn cô chằm chằm, ánh sáng âm u, ánh mắt sắc nhọn.

Anh Đào lắc đầu.

Cô bắt đầu gặm bánh mì, phát hiện nhân bánh mì là vị dâu tây cô không thích nhất, nhưng cũng không thể phụ lòng tốt của người ta, cho nên cô chịu đựng vị ngấy của nó nuốt xong cái bánh, uống được nửa hộp sữa bò liền không uống nổi nữa. Anh Đào sờ sờ cái bụng no căng, lại tiếp tục nỗ lực uống.

“Cô bị ngốc à?” Có bàn tay không hề khách khí đoạt lấy sữa bò của cô, tùy tiện ném vào thùng rác.

“No chết ai chịu?”

Thanh âm anh rất lạnh nhạt, thái độ ác liệt không kiên nhẫn, nhưng rõ ràng chính là nhìn thấy cô miễn cưỡng mới kịp thời ngăn lại.

Anh Đào cong môi hỏi: “Anh là lo lắng em sợ cho nên mới quay lại với em sao?”

Trình Kiệt nghe mấy lời này cũng không nâng mắt, càng không có đáp lại cô.

Anh dựa vào tường ngồi, vành mũ ép tới rất thấp, ngón tay lướt điện thoại, ánh sách lạnh lẽo hắt lên mặt anh, thiếu nhiên nhuệ khí, mũi nhọn góc cạnh.

Anh Đào đi tới bên cạnh anh, bón tay đang lướt lung tung trên điện thoại của Trình Kiệt bỗng nhiên ngừng lại.

Anh có thể phân biệt được rõ ràng mùi hoa trên người cô là hương hoa sơn chi, không quá nồng, ngược lại còn có chút tinh tế tươi mát sau cơn mưa.

Anh Đào nhìn chằm chằm anh đã lâu, anh vẫn luôn dùng mũ che khuất mặt, cũng chưa từng đối diện trực tiếp với cô. Vì thế cô ngồi xổm xuống, cười nhìn anh, thanh âm mềm mại: “Cảm ơn anh đã quay lại với em, cảm ơn bánh mì với sữa bò của anh. Em tên Dụ Anh Đào, anh tên gì thế?”

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bóng cây hòe già phủ lên bức tường trắng, mà thiếu nữ ngồi xổm dưới tàng cây, mỉm cười nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

**

Khi đó Trình Kiệt còn lừa gạt chính mình, tim đập quá nhanh khẳng định là bởi vì thời tiết quá nóng.

Sau đó nhớ đến tâm can đều đau, nỗi nhớ lúc nào cũng quẩn quanh thân thể, anh mới hiểu được, cái đó gọi là thích.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô, liền bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện