Thấy vậy Trương Lĩnh nhanh chóng lao đến can ngăn:
- Phu nhân, mọi chuyện còn chưa rõ ràng! Xin bà hãy bình tĩnh!
Bà ta trừng mắt nhìn Trương Lĩnh hừ mạnh một cái rồi mới buông cô ra. Anh ta liền đỡ lấy cô rồi dìu cô ngồi xuống ghế. Ánh mắt của Mạc Tử Sâm thật vô hồn! Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại những hình ảnh của Hàn Minh Hạo, ngoài ra cô không thể suy nghĩ thêm được thứ gì khác.
"Đáng lẽ người nằm trong đó hiện tại phải là cô mới đúng...Bà ấy nói không sai, chính cô là người đã hại anh ra nông nỗi này. Nếu như ban đầu cô không kéo anh vào vòng lẫn quẫn rắc rối của mình thì anh đâu có bị người ta ám sát. Nếu không phải vì lo lắng cho cô, anh mới một mực muốn đưa cô đến điểm hẹn để rồi một mình bị bao vây bởi những kẻ xấu. Tất cả đều là tại cô!"
Mạc Tử Sâm ũ rũ cúi gập người xuống chống hai tay lên đùi ôm lấy mặt. Là do cô không tốt, cô cảm thấy rất hối hận vì cách cư xử của mình trước đó. Tự nhủ lần này nếu anh vẫn còn may mắn lành lặn thì cô nhất định sẽ không đối xử với anh như thế nữa.
Hàn Chủ tịch cũng đã đến nhưng ông chỉ im lặng mà quan sát Mạc Tử Sâm. Ánh mắt ông nhìn cô rất chăm chú, và dường như ông cũng đã nhận ra điều gì đó. Ông bước đến gần và gọi Trương Lĩnh ra để nói chuyện riêng. Anh ta khá ngạc nhiên nhưng cũng đứng dậy theo lệnh của ông.
Mạc Tử Sâm và mẹ chồng thì mỗi người một góc ngồi đợi Hàn Minh Hạo. Vẻ mặt của cả hai người đều rất nghiêm trọng!
Hàn chủ tịch cùng Trương Lĩnh đi ra hành lang phía ngoài khá khuất bóng người. Lúc này ông mới quay qua nhìn anh nói:
- Trương Lĩnh, cậu là trợ lí thân cận nhất của con trai ta. Ta giao nó cho cậu không phải ngày một ngày hai nữa rồi đúng không? Nghe vậy Trương Lĩnh có chút chột dạ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh đáp:
- Vâng đúng vậy, thưa chủ tịch.
- Vậy thì ta muốn hỏi cậu một chút...
- Vâng, chủ tịch cứ hỏi ạ.
Ông nhìn anh một lúc, ánh mắt cực kì thâm sâu khó lường nói:
- Có phải Minh Hạo đang làm chuyện gì dấu ta không?
- Tôi...chuyện này...
Trương Lĩnh không thể ngờ rằng ông lại hỏi thẳng thừng như vậy, làm anh còn chưa chuẩn bị kịp tâm lí liền có chút bối rối!
Thấy anh như vậy ông càng có thể khẳng định suy nghĩ của mình đã đúng rồi! Không muốn mất thời gian thêm nữa, ông liền đi thẳng vào vấn đề:
- Mau nói cho ta biết, là ai muốn hãm hại nó?
- Chuyện này...vẫn đang còn điều tra thưa chủ tịch!
Ông nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng rồi móc điện thoại từ trong túi ra để gọi cho một người nào đó. Chưa đến năm giây đầu bên kia đã có tiếng người trả lời:
*Tôi nghe đây thưa chủ tịch*
- Cho cậu một tiếng đồng hồ, điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau việc tai nạn của con trai tôi vào tối hôm nay.
*Vâng thưa chủ tịch*
Nghe xong câu trả lời ông liền cúp máy một cái *cụp* rất dứt khoát!
Trương Lĩnh há hốc mồm vì còn chưa kịp nói được mấy câu thì ông đã giải quyết tất cả trong một nốt nhạc.
- Phong thái làm việc của ta không phải là cậu vẫn chưa từng nhìn thấy, nên đừng ngạc nhiên như thế chứ.
Ông vừa nói môi vừa cong lên một nụ cười hình bán nguyệt rất hoàn hảo! Quả nhiên là cha nào con nấy. Hàn Minh Hạo của bây giờ cũng như phiên bản của ông thời còn trẻ vậy.
Trương Lĩnh khẽ gật đầu cười trừ với ông. Bỗng nhiên ông lại chạm tay lên vai anh vẻ mặt lại lập tức trở nên nghiêm túc và nói:
- Ta cần cậu làm một việc.
- Xin chủ tịch cứ căn dặn.
Sau đó ông ngoắc tay ra hiệu cậu tiến đến gần. Hai người thì thầm với nhau gì đó mà chỉ có họ mới nghe được.
Một lúc sau hai người trở về lại trước cửa phòng cấp cứu của Hàn Minh Hạo thì cũng là lúc bác sĩ vừa đi ra. Mạc Tử Sâm nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt không dấu nỗi sự lo lắng đi đến gần bác sĩ dồn dập hỏi:
- Chồng tôi thế nào rồi bác sĩ? Có bị thương nặng không? Anh ấy đã tỉnh lại chưa?
Vị bác sĩ thở dài ngao ngán nhìn cô đáp:
- Vị phu nhân này, xin hãy bình tĩnh! Cô hỏi một lèo như thế thì làm sao tôi trả lời được?
Nghe vậy cô mới chợt nhận ra mình có hơi nôn nóng thật nên cô liền điều chỉnh lại thái độ của mình nói:
- Tôi xin lỗi, bác sĩ cứ trả lời đi ạ.
Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn cô rồi gật đầu trả lời:
- Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do lúc gặp tai nạn có bị va đập vào phần đầu khá mạnh nên bác sĩ vẫn phải theo dõi thêm. Tạm thời bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh lại.
Mẹ chồng của Mạc Tử Sâm nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, còn cô thì không biết nên vui hay nên buồn nữa. Ánh mắt cô lại trở nên vô hồn!
Anh đã qua cơn nguy kịch nhưng nếu lỡ đầu óc có bị ảnh hưởng vấn đề gì thì làm sao cô có thể bù đắp tổn thất đó cho anh đây...Lẽ ra cô không nên lôi anh vào rắc rối này mới đúng! Cô thất thần nhìn vào trong phòng hồi sức nơi mà anh vẫn đang nghỉ ngơi ngon giấc ở đó. Trong lòng bỗng dấy lên những cảm xúc khó tả!
- Phu nhân, mọi chuyện còn chưa rõ ràng! Xin bà hãy bình tĩnh!
Bà ta trừng mắt nhìn Trương Lĩnh hừ mạnh một cái rồi mới buông cô ra. Anh ta liền đỡ lấy cô rồi dìu cô ngồi xuống ghế. Ánh mắt của Mạc Tử Sâm thật vô hồn! Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại những hình ảnh của Hàn Minh Hạo, ngoài ra cô không thể suy nghĩ thêm được thứ gì khác.
"Đáng lẽ người nằm trong đó hiện tại phải là cô mới đúng...Bà ấy nói không sai, chính cô là người đã hại anh ra nông nỗi này. Nếu như ban đầu cô không kéo anh vào vòng lẫn quẫn rắc rối của mình thì anh đâu có bị người ta ám sát. Nếu không phải vì lo lắng cho cô, anh mới một mực muốn đưa cô đến điểm hẹn để rồi một mình bị bao vây bởi những kẻ xấu. Tất cả đều là tại cô!"
Mạc Tử Sâm ũ rũ cúi gập người xuống chống hai tay lên đùi ôm lấy mặt. Là do cô không tốt, cô cảm thấy rất hối hận vì cách cư xử của mình trước đó. Tự nhủ lần này nếu anh vẫn còn may mắn lành lặn thì cô nhất định sẽ không đối xử với anh như thế nữa.
Hàn Chủ tịch cũng đã đến nhưng ông chỉ im lặng mà quan sát Mạc Tử Sâm. Ánh mắt ông nhìn cô rất chăm chú, và dường như ông cũng đã nhận ra điều gì đó. Ông bước đến gần và gọi Trương Lĩnh ra để nói chuyện riêng. Anh ta khá ngạc nhiên nhưng cũng đứng dậy theo lệnh của ông.
Mạc Tử Sâm và mẹ chồng thì mỗi người một góc ngồi đợi Hàn Minh Hạo. Vẻ mặt của cả hai người đều rất nghiêm trọng!
Hàn chủ tịch cùng Trương Lĩnh đi ra hành lang phía ngoài khá khuất bóng người. Lúc này ông mới quay qua nhìn anh nói:
- Trương Lĩnh, cậu là trợ lí thân cận nhất của con trai ta. Ta giao nó cho cậu không phải ngày một ngày hai nữa rồi đúng không? Nghe vậy Trương Lĩnh có chút chột dạ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh đáp:
- Vâng đúng vậy, thưa chủ tịch.
- Vậy thì ta muốn hỏi cậu một chút...
- Vâng, chủ tịch cứ hỏi ạ.
Ông nhìn anh một lúc, ánh mắt cực kì thâm sâu khó lường nói:
- Có phải Minh Hạo đang làm chuyện gì dấu ta không?
- Tôi...chuyện này...
Trương Lĩnh không thể ngờ rằng ông lại hỏi thẳng thừng như vậy, làm anh còn chưa chuẩn bị kịp tâm lí liền có chút bối rối!
Thấy anh như vậy ông càng có thể khẳng định suy nghĩ của mình đã đúng rồi! Không muốn mất thời gian thêm nữa, ông liền đi thẳng vào vấn đề:
- Mau nói cho ta biết, là ai muốn hãm hại nó?
- Chuyện này...vẫn đang còn điều tra thưa chủ tịch!
Ông nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng rồi móc điện thoại từ trong túi ra để gọi cho một người nào đó. Chưa đến năm giây đầu bên kia đã có tiếng người trả lời:
*Tôi nghe đây thưa chủ tịch*
- Cho cậu một tiếng đồng hồ, điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau việc tai nạn của con trai tôi vào tối hôm nay.
*Vâng thưa chủ tịch*
Nghe xong câu trả lời ông liền cúp máy một cái *cụp* rất dứt khoát!
Trương Lĩnh há hốc mồm vì còn chưa kịp nói được mấy câu thì ông đã giải quyết tất cả trong một nốt nhạc.
- Phong thái làm việc của ta không phải là cậu vẫn chưa từng nhìn thấy, nên đừng ngạc nhiên như thế chứ.
Ông vừa nói môi vừa cong lên một nụ cười hình bán nguyệt rất hoàn hảo! Quả nhiên là cha nào con nấy. Hàn Minh Hạo của bây giờ cũng như phiên bản của ông thời còn trẻ vậy.
Trương Lĩnh khẽ gật đầu cười trừ với ông. Bỗng nhiên ông lại chạm tay lên vai anh vẻ mặt lại lập tức trở nên nghiêm túc và nói:
- Ta cần cậu làm một việc.
- Xin chủ tịch cứ căn dặn.
Sau đó ông ngoắc tay ra hiệu cậu tiến đến gần. Hai người thì thầm với nhau gì đó mà chỉ có họ mới nghe được.
Một lúc sau hai người trở về lại trước cửa phòng cấp cứu của Hàn Minh Hạo thì cũng là lúc bác sĩ vừa đi ra. Mạc Tử Sâm nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt không dấu nỗi sự lo lắng đi đến gần bác sĩ dồn dập hỏi:
- Chồng tôi thế nào rồi bác sĩ? Có bị thương nặng không? Anh ấy đã tỉnh lại chưa?
Vị bác sĩ thở dài ngao ngán nhìn cô đáp:
- Vị phu nhân này, xin hãy bình tĩnh! Cô hỏi một lèo như thế thì làm sao tôi trả lời được?
Nghe vậy cô mới chợt nhận ra mình có hơi nôn nóng thật nên cô liền điều chỉnh lại thái độ của mình nói:
- Tôi xin lỗi, bác sĩ cứ trả lời đi ạ.
Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn cô rồi gật đầu trả lời:
- Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do lúc gặp tai nạn có bị va đập vào phần đầu khá mạnh nên bác sĩ vẫn phải theo dõi thêm. Tạm thời bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh lại.
Mẹ chồng của Mạc Tử Sâm nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, còn cô thì không biết nên vui hay nên buồn nữa. Ánh mắt cô lại trở nên vô hồn!
Anh đã qua cơn nguy kịch nhưng nếu lỡ đầu óc có bị ảnh hưởng vấn đề gì thì làm sao cô có thể bù đắp tổn thất đó cho anh đây...Lẽ ra cô không nên lôi anh vào rắc rối này mới đúng! Cô thất thần nhìn vào trong phòng hồi sức nơi mà anh vẫn đang nghỉ ngơi ngon giấc ở đó. Trong lòng bỗng dấy lên những cảm xúc khó tả!
Danh sách chương