Hàn Minh Hạo nhếch môi cười khẩy nhìn Mạc Tử Sâm xù lông lên với anh như một con mèo hoang đang thách thức. Giọng nói của anh lại đầy vẻ coi thường cô:

- Sao thế? Oan ức lắm à? Chẳng phải cô gả đến đây cũng chỉ vì lợi ích của nhà họ Mạc thôi sao? Tôi cũng chỉ vì lợi ích của tôi, chúng ta đều như nhau cả mà.

Mạc Tử Sâm cứng họng, không biết phải đáp trả lại thế nào khi anh đã đánh vào đúng "huyệt chết" của cô! Phải, đúng là cô vì muốn cứu vãn Mạc Thị nên mới kết hôn với anh, mới lợi dụng Hàn Thị để vực dậy công ty của nhà mình. Nhưng cô cũng chính vì đã hết cách nên mới như thế. Chẳng lẽ cha mẹ nuôi nấng chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, bây giờ cơ nghiệp của họ đang đứng bên bờ vực thẳm. Cô lại không thể hi sinh bản thân mình để cứu vãn sự nghiệp cả đời của họ sao? Còn chưa kể đến cả một hệ thống nhân sự lên đến cả trăm người có thể rơi vào hoàn cảnh thất nghiệp. Anh bảo cô làm sao trơ mắt ra mà nhìn họ gặp khó khăn vì mình đây? Mạc Tử Sâm nhìn anh với ánh mắt băng lãnh, cô thật sự thất vọng về anh. Người đàn ông được gọi là chồng này đối với cô đã không còn chút nào hi vọng nữa. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như quả cherry khẽ mấp máy và phát ra âm giọng chứa đầy sự lạnh lẽo:

- Anh...cút đi!

Hàn Minh Hạo kinh ngạc đến nỗi đã đơ người ra khoảng vài giây. Cô ta dám đuổi anh? Đây là giọng điệu của cô vợ bé nhỏ yếu ớt mà anh vừa lấy về cách đây vài hôm sao? Hơn nữa anh lại còn vừa cứu cô về đấy. Biểu hiện lần này của cô thật khiến anh phải thay đổi suy nghĩ rồi. Minh Hạo từ từ cong môi tạo ra một nụ cười hình bán nguyệt vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Mạc Vân Ninh, cô nghĩ mình là ai mà có quyền nói với tôi hai từ đó?

Mạc Tử Sâm còn chưa kịp trả lời, anh đã lớn tiếng gọi:

- Người đâu!!

Từ ngoài cửa Trương Lĩnh liền khẩn trương chạy vào, anh đáp:

- Hàn Tổng, anh có gì dặn dò?

Nhìn thấy Trương Lĩnh, Mạc Tử Sâm vô cùng ngạc nhiên! Thì ra từ sớm đến giờ anh ta vẫn luôn ở ngoài cửa. Vậy mà Minh Hạo lại không cho anh vào gặp cô. Cô còn chưa nói được lời cảm ơn anh. Vừa tính mở miệng thì Hàn Minh Hạo lại cướp lời của cô, anh ta nhìn Trương Lĩnh ánh mắt đanh lại và nói:

- Thu dọn đi và lập tức xuất viện!

Trương Lĩnh khá bất ngờ với quyết định này của anh, chẳng phải thiếu phu nhân vừa mới tỉnh dậy thôi sao, cô ấy hồi phục nhanh đến thế à? Anh còn đang suy nghĩ thì Minh Hạo đã mất kiên nhẫn gằn giọng thêm một lần nữa:

- Trương Lĩnh, cậu còn ngẩn người ra đó? Luyến tiếc nơi này lắm sao?

Trương Lĩnh nghe xong thì lập tức lấy lại tinh thần cuối đầu gượng gạo đáp:

- Tôi xin lỗi, Hàn Tổng giờ tôi đi ngay!

Nói rồi anh quay qua chỉ kịp liếc nhìn Mạc Tử Sâm một cái rồi quay lưng đi. Lúc này Minh Hạo cũng quay qua nhìn cô bằng ánh mắt đanh thép nói:

- Tôi cũng không dư thời gian để ở đây dây dưa với cô, tự ngồi dậy mà sửa soạn về nhà đi!

Nói xong anh ta cũng đứng dậy mà đi một mạch thẳng ra ngoài không thèm ngoái đầu lại. Làm Tử Sâm mắt tròn mắt dẹt nhìn theo bóng lưng anh mà không kịp trả lời câu nào. Người đàn ông này đã tức giận thật rồi! Mạc Tử Sâm lại không hề hay biết, chính anh mới là người ra lệnh cho Trương Lĩnh đến "giải vây" và mang cô về. Hơn nữa, từ trước đến giờ số lượng phụ nữa theo đuổi và quỳ sấp dưới chân anh không hề ít. Nhưng chưa từng có một người phụ nữ nào dám chửi mắng anh như thế! Thậm chí là một cái trừng mắt cũng không. Vậy mà cô vợ nhỏ mà nhà anh mới nhặt về được vài ngày này đã dám cả gan chửi mắng anh không ít lần. Còn có thái độ không tốt với anh như vậy. Lần này, cô thật sự chạm tới cơn thịnh nộ của anh rồi! Xem ra không ra tay thích đáng thì cô sẽ không thể yên phận. Nghĩ rồi Hàn Minh Hạo càng nhanh chân bước đi, mỗi cái gót giày chạm đất đều như đang thể hiện sự tức giận trong lòng anh. Cả người tỏa ra tràn ngập sát khí!

Cô lập tức hậm hực trong lòng "tên chết tiệt này không biết mình vừa mới tỉnh dậy sao? Còn chưa hỏi tới sức khoẻ của mình có ổn không đã vội vã đòi xuất viện. Còn chưa nói đến quả "mộng chè" ở nhà cũng sẽ nhất định không cho cô nghỉ ngơi. Rốt cuộc anh ta có còn là con người không vậy?"

Mạc Tử Sâm còn đang mãi mê suy nghĩ thì Trương Lĩnh đã quay lại. Thấy Hàn Minh Hạo đã rời đi thì anh liền hiểu rồi quay qua nhìn Mạc Tử Sâm dịu dàng nói:

- Thiếu phu nhân, cô đã chuẩn bị xong chưa, tôi đưa cô về.

Mạc Tử Sâm nhìn thấy Trương Lĩnh thì mừng như bắt được vàng. Thật tốt khi không còn phải thấy bản mặt đi giựt nợ của tên Minh Hạo kia nữa. Cô nhìn anh mỉm cười thật tươi nói:

- Trương Lĩnh, thật cảm ơn anh!

Anh ta như bị đứng hình mất mấy giây sau đó... Nụ cười của cô, thật sự rất đẹp! Nó khiến trái tim anh bỗng nhiên đập một cái rất mạnh. Nhưng Trương Lĩnh liền tỉnh giấc lại ngay vì chợt nhận ra, cô ấy là thiếu phu nhân, là vợ của sếp của anh. Anh không nên có suy nghĩ quá giới hạn như vậy.

- Trương Lĩnh...Này...Trương Lĩnh...!

Mạc Tử Sâm gọi trong lúc anh đang thất thần. Anh khẽ giật mình rồi lúng túng cuối đầu nói:

- À không...không có gì đâu...thưa thiếu phu nhân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện