Tháng ba mùa xuân, đúng là lúc yên hoa lạn mạn (khói hoa rực rỡ). Trong hoàng cung nơi nơi muôn hoa đua nở, một màn cảnh xuân tươi đẹp.
Sở Phong Lạc sau khi sinh hai hài tử, lại có thai bốn tháng. Kiều nhi (đứa con được nuông chiều) ngày xưa ôm ấp trong vòng tay nay đã có thể quanh quẩn trước giường hô hoán mẫu thân. Thứ tử còn đang năm nôi, do thị nữ trông nom, mình lại mang thai..... Sở Phong Lạc đối với sự chăm chỉ của Tiêu Viễn Lan không khỏi cười khổ.
Kỳ thật với võ công của mình sẽ không để Tiêu Viễn Lan nhiều lần thực hiện được, nhưng Tiêu Viễn Lan sớm tỏ rõ thái độ ngoại trừ hắn ra không đụng vào ai khác, bất luận nam nữ. Không thể không khiến hắn lo lắng cho huyết mạch của hoàng thất.
Trưởng tử Khôn Cẩn nguyên do vì mình lần đầu mang thai không cẩn thận, ra đời liền mắc bệnh không tiện nói, cũng không biết có thể sống thọ hay không. Còn thứ tử Khôn Du tuy khỏe mạnh, nhưng thân thể âm tính, chung quy không thể làm vua.
Viễn Lan thập phần thương Khôn Cẩn, muốn lập nó làm thái tử, nhưng Sở Phong Lạc vẫn cảm thấy đối Tiêu Viễn Lan không dậy nỗi.
Khôn Cẩn tính cách ngoại hình đều rất giống Viễn Lan, thập phần quật cường, té ngã cũng tuyệt không khóc. Ban đầu Sở Phong Lạc thà chết cũng không đồng ý Khôn Cẩn gọi hắn mẫu thân, nhưng Khôn Cẩn nghiên cái đầu nho nhỏ, cắn môi, mở to hai mắt nhìn hắn, một bộ biểu tình ủy khuất nghi vấn, Sở Phong Lạc đành không khỏi đáp ứng.
Là một miếng thịt từ trên người hắn rơi ra, lại là huyết mạch của người yêu nhất, ánh mắt nó cực kỳ giống Viễn Lan.....
“Nương.....”
Khôn Cẩn đong đong đưa đưa thân thể nhỏ bé lại gần, giang rộng hai tay bụ bẫm đòi hắn ôm, Sở Phong Lạc không để ý bản thân đang thân hoài lục giáp, vừa định xuống giường ôm nó.
Một đôi tay cứng cáp đã đến trước hắn một bước ôm lấy thân thể nhỏ bé của hài tử, ôm vào lòng, mắt cười cong cong, giống như trăng non sáng ngời: “Đừng quấn lấy nương con, phụ hoàng ôm con!”
“Phụ hoàng.....” Khôn Cẩn ríu rít, một tay sờ sờ mặt Viễn Lan, “Xấu xa..... Giành mẫu thân với Cẩn nhi.....”
Tiêu Viễn Lan cười ngất. Khôn Cẩn từ nhỏ đã giống y, khóc cười nói chuyện rất ít, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Nhưng thời thơ ấu của Cẩn nhi hạnh phúc hơn y, tính cách sẽ không quá trầm lặng.
Tiêu Viễn Lan nhéo nhéo mũi hài tử, “Đây là lão bà của ta, con tự đi tìm lão bà của mình đi.” Không để ý đến Khôn Cẩn chu mỏ, Tiêu Viễn Lan gọi thị nữ vào ôm nó ra ngoài.
Sở Phong Lạc thấy hơi kỳ quái, Viễn Lan rất ít khi thế này, thuận miệng nói: “Có phải có việc gì không?”
Nhìn thấy trên tuấn dung người yêu vẻ ôn nhu mà hòa hoãn, dáng vẻ thoáng hạ lông mi làm người động tâm, Tiêu Viễn Lan cười lên, trên gương mặt tuyệt lệ cao quý tràn đầy tình tứ: “Phong, tiết trời hôm nay rất đẹp, chúng ta ra ngoài du ngoạn.”
Sở Phong Lạc thoáng cười khổ: “Ngươi lại có trò gì nữa?”
“Không có gì, mấy ngày nay ngươi đều ở bên cạnh Cẩn nhi, chúng ta lâu lắm rồi không ở bên nhau.”
“Trong hoàng cung có gì hảo ngoạn.....”
“Hoa nở trong hoa viên, chúng ta đi ngắm chúng đi.”
Sở Phong Lạc đang mang thai, thập phần uể oải lười biếng, vốn không muốn đi lại nhiều, nhưng nhìn đến Tiêu Viễn Lan biểu tình hưng trí bừng bừng, không đành lòng cự tuyệt, tùy ý Tiêu Viễn Lan thay hắn khoác áo lông chồn, xỏ giày, để Tiêu Viễn Lan dìu hắn chậm rãi đi ra bên ngoài.
Sở Phong Lạc chỉ mới mang thai bốn tháng mà thôi, bụng chỉ hơi nhô lên còn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng thể lực đã hao tổn rất nhiều, cơ thể gần như bán tựa vào người Tiêu Viễn Lan. Sở Phong Lạc bên dưới áo khoác lông chồn màu đen là nhất kiện đơn sam màu trắng, hắn hiện tại đang vào thời gian mang thai thân hình đặc biệt gầy yếu. Tiêu Viễn Lan không khỏi có chút động tình, thân thủ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn.
Dọc đường nhìn thấy biểu tình hiếu kỳ của các cung nữ thái giám, Sở Phong Lạc không khỏi thập phần xấu hổ, hắn vốn chết cũng không muốn thừa nhận có thể sinh hài tử, thà dọn đến lãnh cung sống, khiến Tiêu Viễn Lan không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người ngày ngày đều chui vào nơi u ám kia, nhưng cuối cùng vẫn vì một tiếng gọi mẫu thân của hài tử mà kết thúc chuỗi ngày này.
Quần thần vốn tưởng rằng hài tử do thứ sinh, cho rằng Tiêu Viễn Lan thà thua thiệt mẫu thân hài tử cũng không chịu sắc phong hoàng hậu, chỉ biết sủng hạnh nam sủng kia, nhao nhao kiến nghị, đều bị Tiêu Viễn Lan chèn ép xuống. Rồi sau khi tin tức hài tử là do Sở Phong Lạc sinh truyền ra, quần thần đều đối Sở Phong Lạc bình thường trở lại. Có người còn nhân cơ hội này đề xuất lập Sở Phong Lạc làm hậu, trò nịnh nọt này vừa hay phù hợp ý nguyện của Tiêu Viễn Lan, nhưng Sở Phong Lạc lại bằng giá nào cũng không chấp nhận.
Chậm rãi bước dọc theo lối mòn trải đá của ngự hoa viên, mắt thấy xung quanh không có ai, động tác của Tiêu Viễn Lan cũng càng lớn gan hơn, Sở Phong Lạc đỏ mặt, đẩy cái tay đang du di trên mông mình ra: “Ngươi sờ cái gì.....”
“Phong, chúng ta đã lâu không thân mật, ngươi cứ mãi bị Cẩn nhi quấn lấy thoát thân chẳng được.....” Tiêu Viễn Lan chỉ vào lúc riêng tư mới có chút tính trẻ con. Cảm thấy Tiêu Viễn Lan dựa càng lúc càng gần, Sở Phong Lạc chợt cảm giác có hơi nóng lên.
“Ta đang có..... Chung quy làm thế này không tốt.” Tuy rằng đã là mẫu thân của hai hài tử, Sở Phong Lạc vẫn cảm thấy đề tài này thật khiến hắn bối rối.
“Không sao đâu, ta sẽ cẩn thận.” Tiêu Viễn Lan ghé vào bên tai hắn khe khẽ thì thầm.
“Nhưng không có chỗ.....”
Tiêu Viễn Lan cười thập phần có thâm ý, dìu hắn, vòng qua một bụi hoa, chỉ thấy nơi sâu bên trong bụi qua, đặt một chiếc giường nhỏ bằng trúc, trải một lớp thảm lông cáo thật dày.....
Sở Phong Lạc ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười một cái: “Nguyên lai ngươi đã sớm trù tính cả rồi.....”
Tiêu Viễn Lan hạ giọng càng thấp, gần như kề sát bên tai hắn: “Phong, ta rất nhớ ngươi.....”
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, Sở Phong Lạc cũng không khỏi có hơi chấn động. Cảm giác vành tai mình bị Tiêu Viễn Lan ngậm lấy, liếm nhẹ, Sở Phong Lạc hơi chút động tình, thân thể dần dần như nhũn ra, tựa vào lòng Tiêu Viễn Lan.
Tiêu Viễn Lan lo hắn cảm lạnh, cũng không dám càn rỡ thái quá, kéo mở vạt áo đơn sam ra, chỉ để lộ hai điểm trước ngực, một bên dùng tay xoa nắng, cúi đầu, cắn hồng châu bên còn lại, thời gian mang thia nhũ thủ đặc biệt hồng nhuận, phảng phất như hai viên bảo thạch óng ánh, làm người khác hoa mắt thần mê.
Những sợi tóc mềm mại của Tiêu Viễn Lan dính trước ngực, Sở Phong Lạc cảm giác trước ngực ngứa ngáy đôi chút đau đớn mang theo kích thích, cơ hồ gãi nhè nhẹ vào tận tâm, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Viễn Lan đang gặm cắn trước ngực mình, đan những ngón tay vào mái tóc của Viễn Lan.
Dục hỏa dâng lên, Sở Phong Lạc không kiềm chế được khoái cảm cùng cảm giác cuồng tình đau đớn, hơi hơi ưỡn ngực thừa nhận nhiệt tình của Viễn Lan, ngửa mặt mang theo lệ ngân, vạt áo trên người đã sớm mở rộng, nay y sam một bên vai lại trượt xuống, lộ ra bờ vai bán lõa.
Sở Phong Lạc thời gian mang thai vì phải dùng thể lực cùng tinh lực thai nghén hài tử, thân thể càng có vẻ gầy yếu, xương quai xanh cũng lộ rõ ra. Tiêu Viễn Lan trong lòng càng thêm thương tiếc, nhẹ nhàng mơn trớn làn da màu lúc mạch của hắn.
Vì y, nam nhân này nguyện ý lần nữa để bản thân chịu đựng nỗi khổ sinh dục khó mà chịu đựng nỗi, cho dù tốn hết tâm lực cả đời, chỉ để đối đãi người này, cũng đáng giá. Vốn tưởng rằng, vì bản thân quyết tuyệt, mà cuối cùng bức hai người cùng đến tuyệt cảnh, ai ngờ đi hết một vòng, hai người lại có thể ở bên nhau.
Tiêu Viễn Lan nhẹ nhàng hôn Sở Phong Lạc, để hắn gối đầu trên tay mình, nửa nằm trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực hắn, trượt một đường xuống đến bụng đã hơi nhô lên.....
“Phong, sinh cho ta một tiểu công chúa đi..... Ta muốn một nữ nhi.....” Tiêu Viễn Lan hôn lên tóc mai của hắn, nhẹ nhàng nói.
“Tộc ta mặc dù có nữ tử, nhưng tỷ lệ không cao, không chắc chắn có thể sinh được.....” Sở Phong Lạc do dự mở miệng, “Không phải đã nói rồi sao, ta muốn sinh cho ngươi một người có thể kề thừa đế vị.”
“Tùy ngươi. Lần sau lại sinh tiểu công chưa cũng chẳng sao.” Tiêu Viễn Lan khẽ nở nụ cười, ngón tay cách một lớp y sam của Sở Phong Lạc, tiếp xúc với nơi đã hơi nhô lên kia: “Phong, hình như nó đá ta..... Xem ra nhất định là nam hài.....”
“Mới bốn tháng có thể đá ngươi sao?” Sở Phong Lạc hảo buồn cười. Chợt cảm giác tay của Tiêu Viễn Lan dần dần lần mò xuống phía dưới, trong lòng có hơi mệt mỏi, lại không cự tuyệt y.
Viễn Lan vào thời điểm thống khổ đã từng nói không lựa lời, nói ra lời xúc phạm. Nhưng đây cũng là sự thật, trong thời gian mang thai nơi tư mật của nam tử âm tính long tộc sẽ dần dần giãn ra, để thuận lợi cho thai nhi ra đời, tuy rằng khi sinh hạ thai nhi long tộc chỉ lớn bằng một nửa anh nhi bình thường, nam tử trưởng thành chỉ cần một tay cũng có thể nâng lên được, hơn nữa sản đạo khuếch trương cũng vào tháng cuối cùng mới biểu hiện rõ, nhưng vào tháng thứ tư thứ năm cũng sẽ có chút biểu hiện, vậy nên lúc làm tình cảm nhận khoan khoái không nhiều.....
“Phong, xin lỗi..... xin lỗi.....” Tiêu Viễn Lan dường như cảm nhận được sự cứng nhắc của Sở Phong Lạc, nghe giọng xin lỗi, một lần rồi một lần, ủy khuất lo nghĩ không biết làm sao đây.
Sở Phong Lạc không khỏi mỉm cười, hôn lại y. Để cho y từ từ tách hai chân mình ra, lấy tư thế thích hợp cho dục hỏa nóng rực của y tiến vào.
“A.....” Sở Phong Lạc mặc dù đã chuẩn bị, nhưng khi bị tiến vào, vẫn cảm nhận được sự căng đau rất nhỏ, thân thể người mang thai trở nên đặc biệt mẫn cảm làm hắn kiềm lòng không được phát ra rên rỉ. Tiêu Viễn Lan giật mình vội vàng hôn không ngừng lên tóc mai của hắn.
Góc độ gian nan khiến Tiêu Viễn Lan không thể không chống một tay xuống giường trúc, cúi đầu hôn lên mặt hắn.
Đối với hành vi cẩn thận từng li từng tí của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc mỉm cười tràn đầy cảm động, nghiêng người để một chân thon dài hữu lực của mình ôm lấy eo của Tiêu Viễn Lan, để phần thân trong cơ thể mình tiến vào càng sâu.
Tình nhân không hề ngăn trở tiếp nhận mình làm Tiêu Viễn Lan cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, dũng huyệt so với mọi khi càng thêm mềm mại nóng bỏng cơ hồ muốn làm bỏng người. Tiêu Viễn Lan gần như sau mỗi lần tống vào vài cái thì sẽ dừng lại hôn lên tóc mai, cổ, bờ vai của người trong lòng.....
Rốt cục hai người vào lúc kích tình đạt tới cuồng nhiệt thì đồng thời đạt tới cao trào. Tiêu Viễn Lan để Sở Phong Lạc yên tĩnh nằm trong lòng mình, nhịn không được hôn lên môi hắn: “Phong..... Phong.....”
Phong Lạc không khỏi cười: “Lan.”
Một phen thâm tình, đều ngưng tụ trong mắt đối phương không nói thành lời.
" Toàn văn hoàn "
Sở Phong Lạc sau khi sinh hai hài tử, lại có thai bốn tháng. Kiều nhi (đứa con được nuông chiều) ngày xưa ôm ấp trong vòng tay nay đã có thể quanh quẩn trước giường hô hoán mẫu thân. Thứ tử còn đang năm nôi, do thị nữ trông nom, mình lại mang thai..... Sở Phong Lạc đối với sự chăm chỉ của Tiêu Viễn Lan không khỏi cười khổ.
Kỳ thật với võ công của mình sẽ không để Tiêu Viễn Lan nhiều lần thực hiện được, nhưng Tiêu Viễn Lan sớm tỏ rõ thái độ ngoại trừ hắn ra không đụng vào ai khác, bất luận nam nữ. Không thể không khiến hắn lo lắng cho huyết mạch của hoàng thất.
Trưởng tử Khôn Cẩn nguyên do vì mình lần đầu mang thai không cẩn thận, ra đời liền mắc bệnh không tiện nói, cũng không biết có thể sống thọ hay không. Còn thứ tử Khôn Du tuy khỏe mạnh, nhưng thân thể âm tính, chung quy không thể làm vua.
Viễn Lan thập phần thương Khôn Cẩn, muốn lập nó làm thái tử, nhưng Sở Phong Lạc vẫn cảm thấy đối Tiêu Viễn Lan không dậy nỗi.
Khôn Cẩn tính cách ngoại hình đều rất giống Viễn Lan, thập phần quật cường, té ngã cũng tuyệt không khóc. Ban đầu Sở Phong Lạc thà chết cũng không đồng ý Khôn Cẩn gọi hắn mẫu thân, nhưng Khôn Cẩn nghiên cái đầu nho nhỏ, cắn môi, mở to hai mắt nhìn hắn, một bộ biểu tình ủy khuất nghi vấn, Sở Phong Lạc đành không khỏi đáp ứng.
Là một miếng thịt từ trên người hắn rơi ra, lại là huyết mạch của người yêu nhất, ánh mắt nó cực kỳ giống Viễn Lan.....
“Nương.....”
Khôn Cẩn đong đong đưa đưa thân thể nhỏ bé lại gần, giang rộng hai tay bụ bẫm đòi hắn ôm, Sở Phong Lạc không để ý bản thân đang thân hoài lục giáp, vừa định xuống giường ôm nó.
Một đôi tay cứng cáp đã đến trước hắn một bước ôm lấy thân thể nhỏ bé của hài tử, ôm vào lòng, mắt cười cong cong, giống như trăng non sáng ngời: “Đừng quấn lấy nương con, phụ hoàng ôm con!”
“Phụ hoàng.....” Khôn Cẩn ríu rít, một tay sờ sờ mặt Viễn Lan, “Xấu xa..... Giành mẫu thân với Cẩn nhi.....”
Tiêu Viễn Lan cười ngất. Khôn Cẩn từ nhỏ đã giống y, khóc cười nói chuyện rất ít, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Nhưng thời thơ ấu của Cẩn nhi hạnh phúc hơn y, tính cách sẽ không quá trầm lặng.
Tiêu Viễn Lan nhéo nhéo mũi hài tử, “Đây là lão bà của ta, con tự đi tìm lão bà của mình đi.” Không để ý đến Khôn Cẩn chu mỏ, Tiêu Viễn Lan gọi thị nữ vào ôm nó ra ngoài.
Sở Phong Lạc thấy hơi kỳ quái, Viễn Lan rất ít khi thế này, thuận miệng nói: “Có phải có việc gì không?”
Nhìn thấy trên tuấn dung người yêu vẻ ôn nhu mà hòa hoãn, dáng vẻ thoáng hạ lông mi làm người động tâm, Tiêu Viễn Lan cười lên, trên gương mặt tuyệt lệ cao quý tràn đầy tình tứ: “Phong, tiết trời hôm nay rất đẹp, chúng ta ra ngoài du ngoạn.”
Sở Phong Lạc thoáng cười khổ: “Ngươi lại có trò gì nữa?”
“Không có gì, mấy ngày nay ngươi đều ở bên cạnh Cẩn nhi, chúng ta lâu lắm rồi không ở bên nhau.”
“Trong hoàng cung có gì hảo ngoạn.....”
“Hoa nở trong hoa viên, chúng ta đi ngắm chúng đi.”
Sở Phong Lạc đang mang thai, thập phần uể oải lười biếng, vốn không muốn đi lại nhiều, nhưng nhìn đến Tiêu Viễn Lan biểu tình hưng trí bừng bừng, không đành lòng cự tuyệt, tùy ý Tiêu Viễn Lan thay hắn khoác áo lông chồn, xỏ giày, để Tiêu Viễn Lan dìu hắn chậm rãi đi ra bên ngoài.
Sở Phong Lạc chỉ mới mang thai bốn tháng mà thôi, bụng chỉ hơi nhô lên còn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng thể lực đã hao tổn rất nhiều, cơ thể gần như bán tựa vào người Tiêu Viễn Lan. Sở Phong Lạc bên dưới áo khoác lông chồn màu đen là nhất kiện đơn sam màu trắng, hắn hiện tại đang vào thời gian mang thai thân hình đặc biệt gầy yếu. Tiêu Viễn Lan không khỏi có chút động tình, thân thủ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn.
Dọc đường nhìn thấy biểu tình hiếu kỳ của các cung nữ thái giám, Sở Phong Lạc không khỏi thập phần xấu hổ, hắn vốn chết cũng không muốn thừa nhận có thể sinh hài tử, thà dọn đến lãnh cung sống, khiến Tiêu Viễn Lan không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người ngày ngày đều chui vào nơi u ám kia, nhưng cuối cùng vẫn vì một tiếng gọi mẫu thân của hài tử mà kết thúc chuỗi ngày này.
Quần thần vốn tưởng rằng hài tử do thứ sinh, cho rằng Tiêu Viễn Lan thà thua thiệt mẫu thân hài tử cũng không chịu sắc phong hoàng hậu, chỉ biết sủng hạnh nam sủng kia, nhao nhao kiến nghị, đều bị Tiêu Viễn Lan chèn ép xuống. Rồi sau khi tin tức hài tử là do Sở Phong Lạc sinh truyền ra, quần thần đều đối Sở Phong Lạc bình thường trở lại. Có người còn nhân cơ hội này đề xuất lập Sở Phong Lạc làm hậu, trò nịnh nọt này vừa hay phù hợp ý nguyện của Tiêu Viễn Lan, nhưng Sở Phong Lạc lại bằng giá nào cũng không chấp nhận.
Chậm rãi bước dọc theo lối mòn trải đá của ngự hoa viên, mắt thấy xung quanh không có ai, động tác của Tiêu Viễn Lan cũng càng lớn gan hơn, Sở Phong Lạc đỏ mặt, đẩy cái tay đang du di trên mông mình ra: “Ngươi sờ cái gì.....”
“Phong, chúng ta đã lâu không thân mật, ngươi cứ mãi bị Cẩn nhi quấn lấy thoát thân chẳng được.....” Tiêu Viễn Lan chỉ vào lúc riêng tư mới có chút tính trẻ con. Cảm thấy Tiêu Viễn Lan dựa càng lúc càng gần, Sở Phong Lạc chợt cảm giác có hơi nóng lên.
“Ta đang có..... Chung quy làm thế này không tốt.” Tuy rằng đã là mẫu thân của hai hài tử, Sở Phong Lạc vẫn cảm thấy đề tài này thật khiến hắn bối rối.
“Không sao đâu, ta sẽ cẩn thận.” Tiêu Viễn Lan ghé vào bên tai hắn khe khẽ thì thầm.
“Nhưng không có chỗ.....”
Tiêu Viễn Lan cười thập phần có thâm ý, dìu hắn, vòng qua một bụi hoa, chỉ thấy nơi sâu bên trong bụi qua, đặt một chiếc giường nhỏ bằng trúc, trải một lớp thảm lông cáo thật dày.....
Sở Phong Lạc ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười một cái: “Nguyên lai ngươi đã sớm trù tính cả rồi.....”
Tiêu Viễn Lan hạ giọng càng thấp, gần như kề sát bên tai hắn: “Phong, ta rất nhớ ngươi.....”
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, Sở Phong Lạc cũng không khỏi có hơi chấn động. Cảm giác vành tai mình bị Tiêu Viễn Lan ngậm lấy, liếm nhẹ, Sở Phong Lạc hơi chút động tình, thân thể dần dần như nhũn ra, tựa vào lòng Tiêu Viễn Lan.
Tiêu Viễn Lan lo hắn cảm lạnh, cũng không dám càn rỡ thái quá, kéo mở vạt áo đơn sam ra, chỉ để lộ hai điểm trước ngực, một bên dùng tay xoa nắng, cúi đầu, cắn hồng châu bên còn lại, thời gian mang thia nhũ thủ đặc biệt hồng nhuận, phảng phất như hai viên bảo thạch óng ánh, làm người khác hoa mắt thần mê.
Những sợi tóc mềm mại của Tiêu Viễn Lan dính trước ngực, Sở Phong Lạc cảm giác trước ngực ngứa ngáy đôi chút đau đớn mang theo kích thích, cơ hồ gãi nhè nhẹ vào tận tâm, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Viễn Lan đang gặm cắn trước ngực mình, đan những ngón tay vào mái tóc của Viễn Lan.
Dục hỏa dâng lên, Sở Phong Lạc không kiềm chế được khoái cảm cùng cảm giác cuồng tình đau đớn, hơi hơi ưỡn ngực thừa nhận nhiệt tình của Viễn Lan, ngửa mặt mang theo lệ ngân, vạt áo trên người đã sớm mở rộng, nay y sam một bên vai lại trượt xuống, lộ ra bờ vai bán lõa.
Sở Phong Lạc thời gian mang thai vì phải dùng thể lực cùng tinh lực thai nghén hài tử, thân thể càng có vẻ gầy yếu, xương quai xanh cũng lộ rõ ra. Tiêu Viễn Lan trong lòng càng thêm thương tiếc, nhẹ nhàng mơn trớn làn da màu lúc mạch của hắn.
Vì y, nam nhân này nguyện ý lần nữa để bản thân chịu đựng nỗi khổ sinh dục khó mà chịu đựng nỗi, cho dù tốn hết tâm lực cả đời, chỉ để đối đãi người này, cũng đáng giá. Vốn tưởng rằng, vì bản thân quyết tuyệt, mà cuối cùng bức hai người cùng đến tuyệt cảnh, ai ngờ đi hết một vòng, hai người lại có thể ở bên nhau.
Tiêu Viễn Lan nhẹ nhàng hôn Sở Phong Lạc, để hắn gối đầu trên tay mình, nửa nằm trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực hắn, trượt một đường xuống đến bụng đã hơi nhô lên.....
“Phong, sinh cho ta một tiểu công chúa đi..... Ta muốn một nữ nhi.....” Tiêu Viễn Lan hôn lên tóc mai của hắn, nhẹ nhàng nói.
“Tộc ta mặc dù có nữ tử, nhưng tỷ lệ không cao, không chắc chắn có thể sinh được.....” Sở Phong Lạc do dự mở miệng, “Không phải đã nói rồi sao, ta muốn sinh cho ngươi một người có thể kề thừa đế vị.”
“Tùy ngươi. Lần sau lại sinh tiểu công chưa cũng chẳng sao.” Tiêu Viễn Lan khẽ nở nụ cười, ngón tay cách một lớp y sam của Sở Phong Lạc, tiếp xúc với nơi đã hơi nhô lên kia: “Phong, hình như nó đá ta..... Xem ra nhất định là nam hài.....”
“Mới bốn tháng có thể đá ngươi sao?” Sở Phong Lạc hảo buồn cười. Chợt cảm giác tay của Tiêu Viễn Lan dần dần lần mò xuống phía dưới, trong lòng có hơi mệt mỏi, lại không cự tuyệt y.
Viễn Lan vào thời điểm thống khổ đã từng nói không lựa lời, nói ra lời xúc phạm. Nhưng đây cũng là sự thật, trong thời gian mang thai nơi tư mật của nam tử âm tính long tộc sẽ dần dần giãn ra, để thuận lợi cho thai nhi ra đời, tuy rằng khi sinh hạ thai nhi long tộc chỉ lớn bằng một nửa anh nhi bình thường, nam tử trưởng thành chỉ cần một tay cũng có thể nâng lên được, hơn nữa sản đạo khuếch trương cũng vào tháng cuối cùng mới biểu hiện rõ, nhưng vào tháng thứ tư thứ năm cũng sẽ có chút biểu hiện, vậy nên lúc làm tình cảm nhận khoan khoái không nhiều.....
“Phong, xin lỗi..... xin lỗi.....” Tiêu Viễn Lan dường như cảm nhận được sự cứng nhắc của Sở Phong Lạc, nghe giọng xin lỗi, một lần rồi một lần, ủy khuất lo nghĩ không biết làm sao đây.
Sở Phong Lạc không khỏi mỉm cười, hôn lại y. Để cho y từ từ tách hai chân mình ra, lấy tư thế thích hợp cho dục hỏa nóng rực của y tiến vào.
“A.....” Sở Phong Lạc mặc dù đã chuẩn bị, nhưng khi bị tiến vào, vẫn cảm nhận được sự căng đau rất nhỏ, thân thể người mang thai trở nên đặc biệt mẫn cảm làm hắn kiềm lòng không được phát ra rên rỉ. Tiêu Viễn Lan giật mình vội vàng hôn không ngừng lên tóc mai của hắn.
Góc độ gian nan khiến Tiêu Viễn Lan không thể không chống một tay xuống giường trúc, cúi đầu hôn lên mặt hắn.
Đối với hành vi cẩn thận từng li từng tí của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc mỉm cười tràn đầy cảm động, nghiêng người để một chân thon dài hữu lực của mình ôm lấy eo của Tiêu Viễn Lan, để phần thân trong cơ thể mình tiến vào càng sâu.
Tình nhân không hề ngăn trở tiếp nhận mình làm Tiêu Viễn Lan cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, dũng huyệt so với mọi khi càng thêm mềm mại nóng bỏng cơ hồ muốn làm bỏng người. Tiêu Viễn Lan gần như sau mỗi lần tống vào vài cái thì sẽ dừng lại hôn lên tóc mai, cổ, bờ vai của người trong lòng.....
Rốt cục hai người vào lúc kích tình đạt tới cuồng nhiệt thì đồng thời đạt tới cao trào. Tiêu Viễn Lan để Sở Phong Lạc yên tĩnh nằm trong lòng mình, nhịn không được hôn lên môi hắn: “Phong..... Phong.....”
Phong Lạc không khỏi cười: “Lan.”
Một phen thâm tình, đều ngưng tụ trong mắt đối phương không nói thành lời.
" Toàn văn hoàn "
Danh sách chương