Những cô gái đứng xung quanh nghe thấy câu nói của Thịnh Khải Luân Luân đều cảm thấy nai con chạy loạn trong lồng ngực mình.
Diệp Hạ Lam là người trong cuộc nên hiển nhiên tim càng đập nhanh hơn, cô đỏ mặt ngại ngùng quay sang chỗ khác không dám đối mặt với Thịnh Khải Luân: “Anh đang nói linh tinh gì vậy chứ?”.
Thịnh Khải Luân nghiêm túc đáp: “Anh không có nói linh tinh anh đang nói thật lòng”.
Diệp Hạ Lam cau mày quay sang nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt cáu giận: “Tôi không giỡn với anh nữa đâu…mau bỏ tôi xuống đi”.
“Chân em bị thương anh đưa em đến bệnh viện”.
Thịnh Khải Luân mặc kệ Diệp Hạ Lam giãy giụa cỡ nào cũng nhất quyết bế cô ra xe rồi lái thẳng đến bệnh viện.
Nhan Thư Vân đứng một bên trố mắt ra nhìn với vẻ mặt không thể ngu hơn được nữa, mãi một lúc sau cô mới tìm thấy giọng nói của mình: “Sao…sao có thể…Diệp Hạ Lam sao có thể là Thịnh tam thiếu phu nhân được cơ chứ? Cô ta rõ ràng chỉ là một kẻ không danh phận không quyền thế được Trình Cẩm Tú đem từ nước ngoài về để làm việc cho Cổ Triệt thôi mà”.
Đường Hà giờ phút này mặt mày đã xanh mét không còn cắt máu nào, cô ta lắp bắp lên tiếng: “Quản lý Nhan giờ phải làm sao đây? Tôi và cô đều đắc tội với người của Thịnh gia chắc chắn không có kết cục tốt đẹp nào đâu”.
Nhan Thư Vân giận đến nỗi đầy gân xanh trên trán: “Cô im đi tất cả đều là lỗi của cô đừng có mà lôi tôi vào cuộc”.
Đường Hà thất thần rồi khóc lóc lên: “Quản lý Nhan chẳng phải chị nói chỉ cần tôi giúp chị đá Diệp Hạ Lam ra khỏi Cổ Triệt thì chị sẽ nói với Hạ tổng cho tôi thăng chức lên vị trí trưởng phòng chế tác hay sao?? Bây giờ gặp chuyện chị lại đẩy mọi trách nhiệm lên người tôi như thế mà coi được sao?”.
Nhan Thư Vân ném về phía Đường Hà một ánh mắt sắc lẻm: “Cô im miệng ngay cho tôi, Đường Hà tôi chính thức thông báo cho cô biết từ bây giờ cô bị sa thải khỏi Cổ Triệt”.
Đường Hà cũng tức giận gào lên: “Nhan Thư Vân, cô chắc chắn không có kết thúc tốt đẹp, loại người âm hiểm như cô còn khuya Hạ tổng mới để mắt tới, cô cứ ở đó mà mơ tưởng đi cô cũng không bao giờ ngồi vào cái ghế Hạ thiếu phu nhân được đâu”.
“Cô…” Nhan Thư Vân tức đến nghẹn họng, bình thường nhân viên ở Cổ Triệt đã không có mấy người ưa cô giờ lại xảy ra chuyện rùm beng như thế e là sau này khó mà có mặt mũi quản lý mọi người nữa.
Hạ Chí Xuyên vừa đi công tác ở nước ngoài về thì đụng mặt Đường Hà trước cửa Cổ Triệt.
Đường Hà quyết định nói hết mọi chuyện với Hạ Chí Xuyên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận bỏ đi của Hạ Chí Xuyên cô cảm thấy rất hài lòng, cô lẩm bẩm: “Nhan Thư Vân nếu cô đã không nghĩ tình nghĩa thì đừng trách tôi kéo cô xuống nước cùng tôi”.
Ở bệnh viện Nhân Ái, Diệp Hạ Lam đã được bó thuốc ngồi trên giường bệnh cô đưa tay đỡ trán thở dài nhìn chằm chằm Thịnh Khải Luân đang nói chuyện với bác sĩ.
Thịnh Khải Luân hỏi bác sĩ bằng vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Không cần chụp cắt lớp sao tôi thấy cô ấy bị thương rất nghiêm trọng cơ mà, lỡ như để lại di chứng thì sao??”.
Vị bác sĩ trẻ tuổi vẫn kiên nhẫn giải thích với Thịnh Khải Luân: “Tam thiếu đừng quá lo lắng, phu nhân nhà anh chỉ bị trật chân thôi, uống thuốc tiêu sưng thì vài hôm có thể đi lại bình thường”.
“Sao các người có thể hời hợt với sức khỏe của người khác như thế hả, mau đem cô ấy đi chụp cắt lớp, xét nghiệm tổng quát đặc biệt là phần đầu lỡ như lúc bị ngã đầu bị va đập ảnh hưởng đến hệ thần kinh thì sao hả?”.
Các bác sĩ và y tá đều đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm như thế nào nữa, chỉ bị trật chân thôi mà Thịnh Khải Luân đã huy động hơn mấy chục bác sĩ đến kiểm tra còn đòi chụp cắt lớp, xét nghiệm máu tổng quát, vân vân mây mây…mọi người đều dở khóc dở cười với sự lo lắng thái quá của Thịnh Khải Luân đối với Diệp Hạ Lam.
Sau một hồi nhìn Thịnh Khải Luân làm đủ trò Diệp Hạ Lam mới thở dài lên tiếng: “Ảnh hưởng đến hệ thần kinh cái đầu anh ấy Thịnh Khải Luân, anh tính trù ẻo tôi đó hả?”.
Mọi người trố mắt ra nhìn vì từ trước đến giờ chưa có ai dám ăn nói với Thịnh Khải Luân như vậy hết.
Thịnh Khải Luân quay lại nhìn Diệp Hạ Lam rồi lên tiếng: “Anh làm vậy đều muốn tốt cho em thôi mà”.
Diệp Hạ Lam cau mày: “Làm quá thì có”.
Một cô y tá đứng gần Diệp Hạ Lam tỏ vẻ không vui lên tiếng: “Cô gái này đúng là có phúc mà không biết hưởng nếu đổi lại là tôi thì tôi nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc vì có được một người chồng yêu thương mình như thế”.
“Ra ngoài cô là ai mà dám lớn tiếng với vợ của tôi như thế chứ” Thịnh Khải Luân nhìn cô y tá nọ bằng ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta không rét mà run.
Cô y tá kia xém bật khóc, giọng run rẩy: “Tôi…tôi xin lỗi” rồi vội bỏ chạy ra ngoài.
Diệp Hạ Lam kéo tay của Thịnh Khải Luân một cái: “Anh làm gì vậy, tôi chỉ bị trật chân thôi mà chỉ cần uống thuốc tiêu sưng thì vài hôm sẽ khỏi, tôi muốn xuất viện”.
“Không được, em cần phải được theo dõi thêm”.
Diệp Hạ Lam quay sang hỏi một vị bác sĩ: “Xin hỏi tôi có thể xuất viện ngay bây giờ được không?”.
Một vị bác sĩ có tuổi gật đầu đáp: “Đương nhiên là có thể xuất viện rồi, chỉ cần hạn chế đi lại và uống thuốc vài hôm thì sẽ khỏi”.
Diệp Hạ Lam khẽ gật đầu: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người nên quay lại với công việc của mình vì tôi nghĩ còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ các vị thăm khám”.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm vì vị phu nhân này quá là hiểu chuyện nhưng còn Thịnh Khải Luân thì sao? Ai cũng đưa mắt nhìn anh một cách e dè như đang hỏi ý kiến của anh thế nào.
Sau một hồi cau có Thịnh Khải Luân cũng lên tiếng: “Cứ làm như lời của cô ấy nói”.
Lúc này các bác sĩ và y tá mới lục đục di chuyển khỏi trả lại không gian rộng lớn trong căn phòng lại cho Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam.
Diệp Hạ Lam là người trong cuộc nên hiển nhiên tim càng đập nhanh hơn, cô đỏ mặt ngại ngùng quay sang chỗ khác không dám đối mặt với Thịnh Khải Luân: “Anh đang nói linh tinh gì vậy chứ?”.
Thịnh Khải Luân nghiêm túc đáp: “Anh không có nói linh tinh anh đang nói thật lòng”.
Diệp Hạ Lam cau mày quay sang nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt cáu giận: “Tôi không giỡn với anh nữa đâu…mau bỏ tôi xuống đi”.
“Chân em bị thương anh đưa em đến bệnh viện”.
Thịnh Khải Luân mặc kệ Diệp Hạ Lam giãy giụa cỡ nào cũng nhất quyết bế cô ra xe rồi lái thẳng đến bệnh viện.
Nhan Thư Vân đứng một bên trố mắt ra nhìn với vẻ mặt không thể ngu hơn được nữa, mãi một lúc sau cô mới tìm thấy giọng nói của mình: “Sao…sao có thể…Diệp Hạ Lam sao có thể là Thịnh tam thiếu phu nhân được cơ chứ? Cô ta rõ ràng chỉ là một kẻ không danh phận không quyền thế được Trình Cẩm Tú đem từ nước ngoài về để làm việc cho Cổ Triệt thôi mà”.
Đường Hà giờ phút này mặt mày đã xanh mét không còn cắt máu nào, cô ta lắp bắp lên tiếng: “Quản lý Nhan giờ phải làm sao đây? Tôi và cô đều đắc tội với người của Thịnh gia chắc chắn không có kết cục tốt đẹp nào đâu”.
Nhan Thư Vân giận đến nỗi đầy gân xanh trên trán: “Cô im đi tất cả đều là lỗi của cô đừng có mà lôi tôi vào cuộc”.
Đường Hà thất thần rồi khóc lóc lên: “Quản lý Nhan chẳng phải chị nói chỉ cần tôi giúp chị đá Diệp Hạ Lam ra khỏi Cổ Triệt thì chị sẽ nói với Hạ tổng cho tôi thăng chức lên vị trí trưởng phòng chế tác hay sao?? Bây giờ gặp chuyện chị lại đẩy mọi trách nhiệm lên người tôi như thế mà coi được sao?”.
Nhan Thư Vân ném về phía Đường Hà một ánh mắt sắc lẻm: “Cô im miệng ngay cho tôi, Đường Hà tôi chính thức thông báo cho cô biết từ bây giờ cô bị sa thải khỏi Cổ Triệt”.
Đường Hà cũng tức giận gào lên: “Nhan Thư Vân, cô chắc chắn không có kết thúc tốt đẹp, loại người âm hiểm như cô còn khuya Hạ tổng mới để mắt tới, cô cứ ở đó mà mơ tưởng đi cô cũng không bao giờ ngồi vào cái ghế Hạ thiếu phu nhân được đâu”.
“Cô…” Nhan Thư Vân tức đến nghẹn họng, bình thường nhân viên ở Cổ Triệt đã không có mấy người ưa cô giờ lại xảy ra chuyện rùm beng như thế e là sau này khó mà có mặt mũi quản lý mọi người nữa.
Hạ Chí Xuyên vừa đi công tác ở nước ngoài về thì đụng mặt Đường Hà trước cửa Cổ Triệt.
Đường Hà quyết định nói hết mọi chuyện với Hạ Chí Xuyên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận bỏ đi của Hạ Chí Xuyên cô cảm thấy rất hài lòng, cô lẩm bẩm: “Nhan Thư Vân nếu cô đã không nghĩ tình nghĩa thì đừng trách tôi kéo cô xuống nước cùng tôi”.
Ở bệnh viện Nhân Ái, Diệp Hạ Lam đã được bó thuốc ngồi trên giường bệnh cô đưa tay đỡ trán thở dài nhìn chằm chằm Thịnh Khải Luân đang nói chuyện với bác sĩ.
Thịnh Khải Luân hỏi bác sĩ bằng vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Không cần chụp cắt lớp sao tôi thấy cô ấy bị thương rất nghiêm trọng cơ mà, lỡ như để lại di chứng thì sao??”.
Vị bác sĩ trẻ tuổi vẫn kiên nhẫn giải thích với Thịnh Khải Luân: “Tam thiếu đừng quá lo lắng, phu nhân nhà anh chỉ bị trật chân thôi, uống thuốc tiêu sưng thì vài hôm có thể đi lại bình thường”.
“Sao các người có thể hời hợt với sức khỏe của người khác như thế hả, mau đem cô ấy đi chụp cắt lớp, xét nghiệm tổng quát đặc biệt là phần đầu lỡ như lúc bị ngã đầu bị va đập ảnh hưởng đến hệ thần kinh thì sao hả?”.
Các bác sĩ và y tá đều đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm như thế nào nữa, chỉ bị trật chân thôi mà Thịnh Khải Luân đã huy động hơn mấy chục bác sĩ đến kiểm tra còn đòi chụp cắt lớp, xét nghiệm máu tổng quát, vân vân mây mây…mọi người đều dở khóc dở cười với sự lo lắng thái quá của Thịnh Khải Luân đối với Diệp Hạ Lam.
Sau một hồi nhìn Thịnh Khải Luân làm đủ trò Diệp Hạ Lam mới thở dài lên tiếng: “Ảnh hưởng đến hệ thần kinh cái đầu anh ấy Thịnh Khải Luân, anh tính trù ẻo tôi đó hả?”.
Mọi người trố mắt ra nhìn vì từ trước đến giờ chưa có ai dám ăn nói với Thịnh Khải Luân như vậy hết.
Thịnh Khải Luân quay lại nhìn Diệp Hạ Lam rồi lên tiếng: “Anh làm vậy đều muốn tốt cho em thôi mà”.
Diệp Hạ Lam cau mày: “Làm quá thì có”.
Một cô y tá đứng gần Diệp Hạ Lam tỏ vẻ không vui lên tiếng: “Cô gái này đúng là có phúc mà không biết hưởng nếu đổi lại là tôi thì tôi nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc vì có được một người chồng yêu thương mình như thế”.
“Ra ngoài cô là ai mà dám lớn tiếng với vợ của tôi như thế chứ” Thịnh Khải Luân nhìn cô y tá nọ bằng ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta không rét mà run.
Cô y tá kia xém bật khóc, giọng run rẩy: “Tôi…tôi xin lỗi” rồi vội bỏ chạy ra ngoài.
Diệp Hạ Lam kéo tay của Thịnh Khải Luân một cái: “Anh làm gì vậy, tôi chỉ bị trật chân thôi mà chỉ cần uống thuốc tiêu sưng thì vài hôm sẽ khỏi, tôi muốn xuất viện”.
“Không được, em cần phải được theo dõi thêm”.
Diệp Hạ Lam quay sang hỏi một vị bác sĩ: “Xin hỏi tôi có thể xuất viện ngay bây giờ được không?”.
Một vị bác sĩ có tuổi gật đầu đáp: “Đương nhiên là có thể xuất viện rồi, chỉ cần hạn chế đi lại và uống thuốc vài hôm thì sẽ khỏi”.
Diệp Hạ Lam khẽ gật đầu: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người nên quay lại với công việc của mình vì tôi nghĩ còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ các vị thăm khám”.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm vì vị phu nhân này quá là hiểu chuyện nhưng còn Thịnh Khải Luân thì sao? Ai cũng đưa mắt nhìn anh một cách e dè như đang hỏi ý kiến của anh thế nào.
Sau một hồi cau có Thịnh Khải Luân cũng lên tiếng: “Cứ làm như lời của cô ấy nói”.
Lúc này các bác sĩ và y tá mới lục đục di chuyển khỏi trả lại không gian rộng lớn trong căn phòng lại cho Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam.
Danh sách chương