Kỳ kèo cả ngày trời cuối cùng Thịnh Khải Luân cũng chịu thỏa hiệp đưa Diệp Hạ Lam về Tiệp Tương Trang.
Về đến nhà, Thịnh Khải Luân không dám để Diệp Hạ Lam đụng một ngón tay đến công việc nhà nữa, anh cứ loay hoay quét dọn, lau nhà, giặt giũ nhìn rất là tội nghiệp.
Diệp Hạ Lam ngồi xem tivi còn Thịnh Khải Luân thì mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, đến lúc ăn cơm Thịnh Khải Luân bước qua sofa nói: “Để anh bế em qua bàn ăn…mà thôi để anh dọn thức ăn lên phòng khách cũng được”.
Diệp Hạ Lam xua tay: “Không cần đâu tôi tự đi được rồi từ phòng khách vào phòng ăn có mấy bước chân mà”.
Thịnh Khải Luân nhíu mày: “Bác sĩ nói em phải hạn chế đi lại…nếu muốn vào phòng ăn thì để anh bế em vậy đi khỏi bàn cãi nữa”.
Nói rồi Thịnh Khải Luân không chờ Diệp Hạ Lam đồng ý đã nhấc bổng cô lên đi thẳng vào phòng ăn, nhìn những cử chỉ quan tâm dịu dàng của Thịnh Khải Luân nên Diệp Hạ Lam mới mở lời nói chuyện đàng hoàng: “Tôi rất nhớ Thiên Duệ, anh có thể trả thằng bé lại cho tôi không?”.
Thịnh Khải Luân đặt Diệp Hạ Lam ngồi vào ghế rồi nhíu mày hỏi: “Nếu anh trả Thiên Duệ lại cho em có phải em sẽ lập tức rời khỏi anh không?”.
Diệp Hạ Lam đắn đo một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Khải Luân: “Tôi đã buông tha cho anh rồi anh cũng nên buông tay tôi ra đi chứ…cứ níu kéo mãi cũng không được gì tôi nghĩ anh và Hạ Mạt nên là một đôi mới đúng chứ”.
“Anh và cô ấy đã kết thúc thật rồi…năm đó anh ngu ngốc rơi vào bẫy của cô ấy làm em tổn thương hết lần này đến lần khác nhưng khi biết rõ chân tướng anh đã không còn chút tình cảm nào với cô ấy nữa…em tin anh một lần nữa có được không?”.
Trái tim của Diệp Hạ Lam đã dao động rất rõ rệt nhưng cô vẫn do dự không biết có nên cho Thịnh Khải Luân một cơ hội nữa hay không: “Anh cho tôi gặp Thiên Duệ tôi hứa không rời khỏi đây”.
Thịnh Khải Luân vui mừng ra mặt anh liền gật đầu đồng ý: “Được thôi, ngày mai anh sẽ đưa Thiên Duệ về Tiệp Tương Trang cho em”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười rất dịu nhẹ: “Tôi tin anh, chúng ta ăn cơm thôi”.
Lâu rồi mới có một bữa cơm bình yên và ngon lành như thế Thịnh Khải Luân cứ mỉm môi cười suốt anh có cảm giác cứ như là hai người mới cưới vậy, còn Diệp Hạ Lam cô cũng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ thoải mái…
Có lẽ cả hai đã bỏ được tảng đá đè nặng trên dây thần kinh của mình bấy lâu nay rồi.
Sau bữa cơm tối, Thịnh Khải Luân loay hoay rửa chén trong bếp, lúc anh quay trở ra phòng khách thì tivi vẫn đang mở nhưng lại không thấy bóng dáng của Diệp Hạ Lam đâu hết.
Thoáng trên mặt của Thịnh Khải Luân là sự hoang mang anh mở cửa đi ngoài vườn cũng không thấy ai, cổng rào vẫn khóa, anh lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật cô ấy đi đâu rồi”.
Lúc đi vào nhà, Thịnh Khải Luân vô tình ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ phòng ngủ trên lầu sáng đèn, anh nhíu mày: “Chẳng lẽ là đi lên lầu rồi”.
Thịnh Khải Luân chạy vội lên lầu mở cửa phòng ngủ ra, thì khựng người lại khi thấy Diệp Hạ Lam đang đứng trước tủ quần áo, trên người cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt có lẽ là cô mới tắm xong.
Sau phút ngây người Thịnh Khải Luân lại cau mày lên tiếng: “Anh đã nói là em muốn làm gì thì gọi anh, chân em bị trật mà lại đi lên lầu lỡ như ngã thì biết làm sao?”.
Diệp Hạ Lam đưa tay đỡ trán: “Anh có thể đừng lo lắng thái quá như vậy có được không tôi đã nói là tôi không sao hết mà…hơn nữa tôi là muốn đi tắm gọi anh đến làm gì chứ?!”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi cười không đứng đắn rồi đáp: “Anh có thể giúp em tắm được mà”.
Diệp Hạ Lam liếc xéo Thịnh Khải Luân một cái anh nhún vai: “Anh cảm thấy em không cần phải ngại đâu dù sao những gì cần thấy anh cũng từng nhìn thấy hết rồi, da thịt của em rất là mịn màng chẳng những thế còn thơm tho mát mẻ đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác khi chạm vào…”.
“Phịch” nguyên cái gối bay thẳng vào mặt của Thịnh Khải Luân làm anh không kịp trở tay.
Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân vô cùng ai oán: “Em tính mưu sát chồng đấy à?”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “Ai bảo anh không đứng đắn”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ oan ức: “Anh có làm gì không đứng đắn đâu”.
“Ăn nói không đứng đắn”.
Thịnh Khải Luân khẽ cười tà mị: “Sống trên đời anh ghét nhất là có tiếng mà không có miếng, dù sao cũng lỡ mang tiếng là không đứng đắn rồi nên anh sẽ cho em thấy cái gì mới gọi là không đứng đắn”.
Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại chỉ còn tiếng hét thất thanh của Diệp Hạ Lam: “Thịnh Khải Luân anh không được phép qua đây”.
Trong phòng là ánh sáng màu vàng dịu nhẹ hắt ra từ những ngọn nến lung linh trên bàn, vẻ mặt của Thịnh Khải Luân vô cùng ai oán: “Tại sao lại cúp điện ngay lúc này chứ…đáng ghét thật”.
Diệp Hạ Lam ngồi trên giường nhìn ra ngoài bầu trời, do cúp điện nên trông bầu trời sáng rực rỡ hơn hẳn, những vì tinh tú cứ lấp lánh như đang mỉm cười với tất cả mọi người.
Thịnh Khải Luân sáp lại gần Diệp Hạ Lam, anh gối đầu lên đùi cô rồi hỏi: “Em đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”.
Diệp Hạ Lam cũng không phản kháng mà mỉm cười nhạt rồi đáp: “Chẳng nghĩ gì hết…chỉ là trời đẹp nên muốn nhìn thôi”.
Thịnh Khải Luân nằm nhắm mắt lại, Diệp Hạ Lam liền lay tay anh: “Đi tắm đi rồi hẳn ngủ, cả ngày nấu ăn người anh toàn mùi dầu mỡ thôi”.
Thịnh Khải Luân ngồi bật dậy dáng vẻ rất tăng động: “Tuân lệnh vợ anh đi tắm ngay”.
Về đến nhà, Thịnh Khải Luân không dám để Diệp Hạ Lam đụng một ngón tay đến công việc nhà nữa, anh cứ loay hoay quét dọn, lau nhà, giặt giũ nhìn rất là tội nghiệp.
Diệp Hạ Lam ngồi xem tivi còn Thịnh Khải Luân thì mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, đến lúc ăn cơm Thịnh Khải Luân bước qua sofa nói: “Để anh bế em qua bàn ăn…mà thôi để anh dọn thức ăn lên phòng khách cũng được”.
Diệp Hạ Lam xua tay: “Không cần đâu tôi tự đi được rồi từ phòng khách vào phòng ăn có mấy bước chân mà”.
Thịnh Khải Luân nhíu mày: “Bác sĩ nói em phải hạn chế đi lại…nếu muốn vào phòng ăn thì để anh bế em vậy đi khỏi bàn cãi nữa”.
Nói rồi Thịnh Khải Luân không chờ Diệp Hạ Lam đồng ý đã nhấc bổng cô lên đi thẳng vào phòng ăn, nhìn những cử chỉ quan tâm dịu dàng của Thịnh Khải Luân nên Diệp Hạ Lam mới mở lời nói chuyện đàng hoàng: “Tôi rất nhớ Thiên Duệ, anh có thể trả thằng bé lại cho tôi không?”.
Thịnh Khải Luân đặt Diệp Hạ Lam ngồi vào ghế rồi nhíu mày hỏi: “Nếu anh trả Thiên Duệ lại cho em có phải em sẽ lập tức rời khỏi anh không?”.
Diệp Hạ Lam đắn đo một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Khải Luân: “Tôi đã buông tha cho anh rồi anh cũng nên buông tay tôi ra đi chứ…cứ níu kéo mãi cũng không được gì tôi nghĩ anh và Hạ Mạt nên là một đôi mới đúng chứ”.
“Anh và cô ấy đã kết thúc thật rồi…năm đó anh ngu ngốc rơi vào bẫy của cô ấy làm em tổn thương hết lần này đến lần khác nhưng khi biết rõ chân tướng anh đã không còn chút tình cảm nào với cô ấy nữa…em tin anh một lần nữa có được không?”.
Trái tim của Diệp Hạ Lam đã dao động rất rõ rệt nhưng cô vẫn do dự không biết có nên cho Thịnh Khải Luân một cơ hội nữa hay không: “Anh cho tôi gặp Thiên Duệ tôi hứa không rời khỏi đây”.
Thịnh Khải Luân vui mừng ra mặt anh liền gật đầu đồng ý: “Được thôi, ngày mai anh sẽ đưa Thiên Duệ về Tiệp Tương Trang cho em”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười rất dịu nhẹ: “Tôi tin anh, chúng ta ăn cơm thôi”.
Lâu rồi mới có một bữa cơm bình yên và ngon lành như thế Thịnh Khải Luân cứ mỉm môi cười suốt anh có cảm giác cứ như là hai người mới cưới vậy, còn Diệp Hạ Lam cô cũng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ thoải mái…
Có lẽ cả hai đã bỏ được tảng đá đè nặng trên dây thần kinh của mình bấy lâu nay rồi.
Sau bữa cơm tối, Thịnh Khải Luân loay hoay rửa chén trong bếp, lúc anh quay trở ra phòng khách thì tivi vẫn đang mở nhưng lại không thấy bóng dáng của Diệp Hạ Lam đâu hết.
Thoáng trên mặt của Thịnh Khải Luân là sự hoang mang anh mở cửa đi ngoài vườn cũng không thấy ai, cổng rào vẫn khóa, anh lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật cô ấy đi đâu rồi”.
Lúc đi vào nhà, Thịnh Khải Luân vô tình ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ phòng ngủ trên lầu sáng đèn, anh nhíu mày: “Chẳng lẽ là đi lên lầu rồi”.
Thịnh Khải Luân chạy vội lên lầu mở cửa phòng ngủ ra, thì khựng người lại khi thấy Diệp Hạ Lam đang đứng trước tủ quần áo, trên người cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt có lẽ là cô mới tắm xong.
Sau phút ngây người Thịnh Khải Luân lại cau mày lên tiếng: “Anh đã nói là em muốn làm gì thì gọi anh, chân em bị trật mà lại đi lên lầu lỡ như ngã thì biết làm sao?”.
Diệp Hạ Lam đưa tay đỡ trán: “Anh có thể đừng lo lắng thái quá như vậy có được không tôi đã nói là tôi không sao hết mà…hơn nữa tôi là muốn đi tắm gọi anh đến làm gì chứ?!”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi cười không đứng đắn rồi đáp: “Anh có thể giúp em tắm được mà”.
Diệp Hạ Lam liếc xéo Thịnh Khải Luân một cái anh nhún vai: “Anh cảm thấy em không cần phải ngại đâu dù sao những gì cần thấy anh cũng từng nhìn thấy hết rồi, da thịt của em rất là mịn màng chẳng những thế còn thơm tho mát mẻ đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác khi chạm vào…”.
“Phịch” nguyên cái gối bay thẳng vào mặt của Thịnh Khải Luân làm anh không kịp trở tay.
Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân vô cùng ai oán: “Em tính mưu sát chồng đấy à?”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “Ai bảo anh không đứng đắn”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ oan ức: “Anh có làm gì không đứng đắn đâu”.
“Ăn nói không đứng đắn”.
Thịnh Khải Luân khẽ cười tà mị: “Sống trên đời anh ghét nhất là có tiếng mà không có miếng, dù sao cũng lỡ mang tiếng là không đứng đắn rồi nên anh sẽ cho em thấy cái gì mới gọi là không đứng đắn”.
Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại chỉ còn tiếng hét thất thanh của Diệp Hạ Lam: “Thịnh Khải Luân anh không được phép qua đây”.
Trong phòng là ánh sáng màu vàng dịu nhẹ hắt ra từ những ngọn nến lung linh trên bàn, vẻ mặt của Thịnh Khải Luân vô cùng ai oán: “Tại sao lại cúp điện ngay lúc này chứ…đáng ghét thật”.
Diệp Hạ Lam ngồi trên giường nhìn ra ngoài bầu trời, do cúp điện nên trông bầu trời sáng rực rỡ hơn hẳn, những vì tinh tú cứ lấp lánh như đang mỉm cười với tất cả mọi người.
Thịnh Khải Luân sáp lại gần Diệp Hạ Lam, anh gối đầu lên đùi cô rồi hỏi: “Em đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”.
Diệp Hạ Lam cũng không phản kháng mà mỉm cười nhạt rồi đáp: “Chẳng nghĩ gì hết…chỉ là trời đẹp nên muốn nhìn thôi”.
Thịnh Khải Luân nằm nhắm mắt lại, Diệp Hạ Lam liền lay tay anh: “Đi tắm đi rồi hẳn ngủ, cả ngày nấu ăn người anh toàn mùi dầu mỡ thôi”.
Thịnh Khải Luân ngồi bật dậy dáng vẻ rất tăng động: “Tuân lệnh vợ anh đi tắm ngay”.
Danh sách chương