Thịnh Khải Luân đứng dậy đi vào trong bếp anh cố tình nói lớn tiếng để Thịnh Nhất Phi ở ngoài có thể nghe thấy “ Hạ Lam à, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, việc dọn dẹp nhà cửa thì cứ để má Lý lo, em đó ăn cơm trễ giờ sẽ không tốt cho bao tử đâu nha…mau ra ngoài ăn cơm tối cùng anh và Nhất Phi đi”.
Thịnh Nhất Phi nghe những lời ngọt ngào, dịu dàng mà Thịnh Khải Luân nói với Diệp Hạ Lam thì bất chợt ngồi cười một mình, cô thấy khá an tâm về tình cảm của hai anh chị nhà mình.
Những lời mà Thịnh Khải Luân nói đúng thật là đang quan tâm người khác nhưng chỉ có Diệp Hạ Lam mới biết sự thật không phải như vậy, bởi vì lúc nói những lời tình cảm ấy ánh mắt của Thịnh Khải Luân rất sắc lạnh sáo rỗng, thậm chí còn mang theo cả đe dọa bắt buộc cô phải nghe theo ý của mình.
Diệp Hạ Lam đi theo phía sau Thịnh Khải Luân vào phòng ăn, anh galang kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra mời cô ngồi xuống.
Thịnh Nhất Phi reo lên “ Ăn cơm thôi, em đói lắm rồi ”.
Cả ba người cùng động đũa, Thịnh Khải Luân biết Diệp Hạ Lam không thích ăn khổ qua bèn gắp món đó bỏ vào chén của cô “ Em yêu, mùa này hơi nóng em nên ăn nhiều khổ qua, loại thực phẩm này có công dụng giải nhiệt rất đó nha”.
Diệp Hạ Lam không cam lòng cô nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt hình viên đạn, còn anh thì cong môi lên mỉm cười thỏa mãn.
Khó khăn lắm Diệp Hạ Lam mới nuốt trôi hết chỗ khổ qua xào thịt mà Thịnh Khải Luân bỏ vào chén của mình, trong suốt bữa ăn cô cũng tinh ý phát hiện ra món nào có nấm đông cô thì anh chồng của mình không hề đụng tới nên đoán là anh ấy không thích ăn nấm.
Người hoàn hảo đến đâu nhất định cũng có một điểm yếu, Diệp Hạ Lam cong môi mỉm cười nhạt vì cô đã tìm ra cơ hội để trả thù rồi, thế là cô liền cầm lấy cái chén của Thịnh Khải Luân lên múc cho anh một chén lẩu nấm đông cô hải sản nấu cay.
Diệp Hạ Lam để chén lẩu trước mặt của Thịnh Khải Luân rồi tươi cười nói “ Anh à, món này Nhất Phi cũng có tham gia chế biến đó nha…anh nên ăn nhiều một chút kẻo con bé lại buồn”.
Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt phóng ra lửa như muốn thiêu cháy cô ngay tại chỗ cho rồi…anh từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là nấm không phải riêng gì nấm đông cô mà tất cả các loại nấm anh đều rất ghét…thế mà con bé kia lại dám gắp nấm bỏ vào chén của anh đúng là muốn chết rồi mà, anh nhất định không bỏ qua chuyện này đâu cứ chờ đi.
Thịnh Nhất Phi chớp chớp mắt nhìn Thịn Khải Luân bằng ánh mắt mong đợi, anh nhăn nhó mặt mày rồi cũng phải gắp nấm cho vào miệng để em gái vừa lòng.
Diệp Hạ Lam cảm thấy rất thú vị chiêm ngưỡng nét mặt khó chịu của Thịnh Khải Luân khi bị ép ăn món mà mình không thích nhưng cười chưa bao lâu thì cô lại ngạc nhiên khi Thịnh Khải Luân đưa chén cho mình rồi nói “ Cho anh thêm chén nữa”.
Diệp Hạ Lam đực mặt ra vài giây rồi mới giơ tay lên cầm cái chén, cô âm thầm quan sát nét mặt của Thịnh Khải Luân rồi nghĩ thầm “ Lẽ nào mình đoán sai sao??”.
Tròng mắt của Thịnh Nhất Phi thì muốn rớt ra ngoài luôn, cô nàng khẽ lắc đầu “Chậc chậc... đúng là tình yêu có sức mạnh vĩ đại thật nha, anh hai trước giờ không thích ăn nấm vậy mà hôm nay vì chị dâu múc nấm bỏ vào chén anh… anh lại ăn hết thật đúng là nghịch thiên mà”.
Thịnh Khải Luân cười cười đưa tay đón lấy chén lẩu nấm đông cô hải sản cay mà Diệp Hạ Lam đưa tới rồi nói “ Món này ngon như vậy không ăn đúng là phí mà…hơn nữa món này là do vợ yêu của anh và em gái yêu quý của anh nấu, sao có thể không ăn được đúng không?”.
Bữa cơm tối cũng kết thúc trong êm đẹp, Thịnh Nhất Phi được tài xế đưa về Thịnh gia trang, Diệp Hạ Lam và Thịnh Khải Luân không cần diễn vở kịch vợ chồng yêu thương nhau nữa nên việc ai nấy làm.
Sau khi dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp Diệp Hạ Lam đi lên phòng ngủ chính, vừa đẩy cửa ra cô đã nhìn thấy Thịnh Khải Luân ngồi trên một chiếc ghế mây gần cửa sổ sát đất.
Anh mặc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ướt, trên tay cầm một xấp tài liệu rất dày và anh có vẻ rất chăm chú xem... nên cô đi từng bước nhẹ vào trong tránh làm phiền anh.
Thịnh Khải Luân biết Diệp Hạ Lam đi vào phòng nhưng vẫn dửng dưng xem cô như người vô hình, đang xem tài liệu của công ty thì webchat ở laptop trên bàn kêu “ ting” một cái, anh để tập tài liệu lên bàn rồi xem tin nhắn trên webchat.
Đại luật sư: [Hôm nay đi siêu thị vô tình gặp vợ yêu của cậu đó].
Tam thiếu gia: [Thì sao???].
Đại luật sư: [Cô gái bên cạnh cậu đúng là miệng lưỡi ghê gớm chứ không phải dạng vừa đâu nha...hèn gì gia đình của cậu ai cũng yêu quý cô ta hết].
Tam thiếu gia:[Bộ cậu hết chuyện nói rồi hay sao mà lại đem cô ta ra làm đề tài bàn luận vậy??? Cậu có biết là rất khó chịu khi có ai đến nhắc đến con người đáng ghét đó không hả???].
Đại luật sư: [Tôi tình báo thông tin cho cậu thôi mà không cảm ơn thì thôi còn ở đó mà nỗi cáu].
Tam thiếu gia:[Được rồi cảm ơn cậu rất nhiều...nhưng mà sống chung nhà với cô ta, ở chung phòng với cô ta đã là một cực hình quá lớn đối với tôi rồi cho nên tôi rất không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì về cô ta nữa, ok???].
Đại luật sư: [Ờ xem như cậu sáng suốt chứ không đến nỗi ngây thơ như những người khác hahaha].
Thịnh Nhất Phi nghe những lời ngọt ngào, dịu dàng mà Thịnh Khải Luân nói với Diệp Hạ Lam thì bất chợt ngồi cười một mình, cô thấy khá an tâm về tình cảm của hai anh chị nhà mình.
Những lời mà Thịnh Khải Luân nói đúng thật là đang quan tâm người khác nhưng chỉ có Diệp Hạ Lam mới biết sự thật không phải như vậy, bởi vì lúc nói những lời tình cảm ấy ánh mắt của Thịnh Khải Luân rất sắc lạnh sáo rỗng, thậm chí còn mang theo cả đe dọa bắt buộc cô phải nghe theo ý của mình.
Diệp Hạ Lam đi theo phía sau Thịnh Khải Luân vào phòng ăn, anh galang kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra mời cô ngồi xuống.
Thịnh Nhất Phi reo lên “ Ăn cơm thôi, em đói lắm rồi ”.
Cả ba người cùng động đũa, Thịnh Khải Luân biết Diệp Hạ Lam không thích ăn khổ qua bèn gắp món đó bỏ vào chén của cô “ Em yêu, mùa này hơi nóng em nên ăn nhiều khổ qua, loại thực phẩm này có công dụng giải nhiệt rất đó nha”.
Diệp Hạ Lam không cam lòng cô nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt hình viên đạn, còn anh thì cong môi lên mỉm cười thỏa mãn.
Khó khăn lắm Diệp Hạ Lam mới nuốt trôi hết chỗ khổ qua xào thịt mà Thịnh Khải Luân bỏ vào chén của mình, trong suốt bữa ăn cô cũng tinh ý phát hiện ra món nào có nấm đông cô thì anh chồng của mình không hề đụng tới nên đoán là anh ấy không thích ăn nấm.
Người hoàn hảo đến đâu nhất định cũng có một điểm yếu, Diệp Hạ Lam cong môi mỉm cười nhạt vì cô đã tìm ra cơ hội để trả thù rồi, thế là cô liền cầm lấy cái chén của Thịnh Khải Luân lên múc cho anh một chén lẩu nấm đông cô hải sản nấu cay.
Diệp Hạ Lam để chén lẩu trước mặt của Thịnh Khải Luân rồi tươi cười nói “ Anh à, món này Nhất Phi cũng có tham gia chế biến đó nha…anh nên ăn nhiều một chút kẻo con bé lại buồn”.
Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt phóng ra lửa như muốn thiêu cháy cô ngay tại chỗ cho rồi…anh từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là nấm không phải riêng gì nấm đông cô mà tất cả các loại nấm anh đều rất ghét…thế mà con bé kia lại dám gắp nấm bỏ vào chén của anh đúng là muốn chết rồi mà, anh nhất định không bỏ qua chuyện này đâu cứ chờ đi.
Thịnh Nhất Phi chớp chớp mắt nhìn Thịn Khải Luân bằng ánh mắt mong đợi, anh nhăn nhó mặt mày rồi cũng phải gắp nấm cho vào miệng để em gái vừa lòng.
Diệp Hạ Lam cảm thấy rất thú vị chiêm ngưỡng nét mặt khó chịu của Thịnh Khải Luân khi bị ép ăn món mà mình không thích nhưng cười chưa bao lâu thì cô lại ngạc nhiên khi Thịnh Khải Luân đưa chén cho mình rồi nói “ Cho anh thêm chén nữa”.
Diệp Hạ Lam đực mặt ra vài giây rồi mới giơ tay lên cầm cái chén, cô âm thầm quan sát nét mặt của Thịnh Khải Luân rồi nghĩ thầm “ Lẽ nào mình đoán sai sao??”.
Tròng mắt của Thịnh Nhất Phi thì muốn rớt ra ngoài luôn, cô nàng khẽ lắc đầu “Chậc chậc... đúng là tình yêu có sức mạnh vĩ đại thật nha, anh hai trước giờ không thích ăn nấm vậy mà hôm nay vì chị dâu múc nấm bỏ vào chén anh… anh lại ăn hết thật đúng là nghịch thiên mà”.
Thịnh Khải Luân cười cười đưa tay đón lấy chén lẩu nấm đông cô hải sản cay mà Diệp Hạ Lam đưa tới rồi nói “ Món này ngon như vậy không ăn đúng là phí mà…hơn nữa món này là do vợ yêu của anh và em gái yêu quý của anh nấu, sao có thể không ăn được đúng không?”.
Bữa cơm tối cũng kết thúc trong êm đẹp, Thịnh Nhất Phi được tài xế đưa về Thịnh gia trang, Diệp Hạ Lam và Thịnh Khải Luân không cần diễn vở kịch vợ chồng yêu thương nhau nữa nên việc ai nấy làm.
Sau khi dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp Diệp Hạ Lam đi lên phòng ngủ chính, vừa đẩy cửa ra cô đã nhìn thấy Thịnh Khải Luân ngồi trên một chiếc ghế mây gần cửa sổ sát đất.
Anh mặc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ướt, trên tay cầm một xấp tài liệu rất dày và anh có vẻ rất chăm chú xem... nên cô đi từng bước nhẹ vào trong tránh làm phiền anh.
Thịnh Khải Luân biết Diệp Hạ Lam đi vào phòng nhưng vẫn dửng dưng xem cô như người vô hình, đang xem tài liệu của công ty thì webchat ở laptop trên bàn kêu “ ting” một cái, anh để tập tài liệu lên bàn rồi xem tin nhắn trên webchat.
Đại luật sư: [Hôm nay đi siêu thị vô tình gặp vợ yêu của cậu đó].
Tam thiếu gia: [Thì sao???].
Đại luật sư: [Cô gái bên cạnh cậu đúng là miệng lưỡi ghê gớm chứ không phải dạng vừa đâu nha...hèn gì gia đình của cậu ai cũng yêu quý cô ta hết].
Tam thiếu gia:[Bộ cậu hết chuyện nói rồi hay sao mà lại đem cô ta ra làm đề tài bàn luận vậy??? Cậu có biết là rất khó chịu khi có ai đến nhắc đến con người đáng ghét đó không hả???].
Đại luật sư: [Tôi tình báo thông tin cho cậu thôi mà không cảm ơn thì thôi còn ở đó mà nỗi cáu].
Tam thiếu gia:[Được rồi cảm ơn cậu rất nhiều...nhưng mà sống chung nhà với cô ta, ở chung phòng với cô ta đã là một cực hình quá lớn đối với tôi rồi cho nên tôi rất không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì về cô ta nữa, ok???].
Đại luật sư: [Ờ xem như cậu sáng suốt chứ không đến nỗi ngây thơ như những người khác hahaha].
Danh sách chương