Diệp Hạ Lam đứng ngoài ban công nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời, ánh mắt của cô nhìn xa xăm lắm, cô cứ đứng thả hồn mình vào những suy nghĩ vu vơ cho đến khi nghe giọng của Thịnh Khải Luân vang lên phía sau mình:” Buổi tối, trời lạnh không nên đứng bên ngoài quá lâu sẽ bị cảm đấy”.
Diệp Hạ Lam giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, cô quay người thì thấy Thịnh Khải Luân đã đứng bên cạnh mình rồi.
“ Sao trên trời đẹp em muốn ngắm nhìn thêm tí nữa”.
“ Đang suy nghĩ về chuyện của Dĩ Phong và Tư Dương đúng không?”.
“ Sao anh lại biết?”.
Thịnh Khải Luân khẽ mỉm cười:” Em nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:” Ừ anh đoán đúng rồi… em thật không hiểu nổi tại sao đàn ông lại có thể nhẫn tâm như thế chứ có thể từ bỏ cả người cùng mình kết tóc se duyên, không những vậy còn có thể mở miệng nói không cần con của mình nữa…”.
Thịnh Khải Luân xoa đầu của Diệp Hạ Lam một cái:” Đừng suy nghĩ về những chuyện đó nữa…không phải ai cũng nông nỗi như Dĩ Phong đâu, chẳng qua Diêu Tư Dương xui xẻo gả cho một người không yêu mình, còn Dĩ Phong lại vì lợi ích trên thương trường mà chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại đến cuối cùng nhận ra bản thân mình không thể tiếp tục mối quan hệ như thế”.
Diệp Hạ Lam chần chừ một hồi lấy hết can đảm rồi quay sang hỏi Thịnh Khải Luân:” Lúc đầu anh cũng không yêu em cuộc hôn nhân của chúng ta có bị xem là hôn nhân thương mại không?”.
Thịnh Khải Luân khẽ nhếch môi mỉm cười:” Em nói xem…hôn nhân thương mại là cả hai phải mang lại lợi ích cho nhau, em thì mang lại lợi ích gì cho anh mà dám kêu là hôn nhân thương mại hả?”.
“ Ừ ha…nhưng nếu một ngày nào đó người anh yêu quay về anh có đối xử với em giống như cái cách mà Hàn Dĩ Phong đối với Diêu Tư Dương không??”.
Thịnh Khải Luân cau mày không phải anh thấy khó chịu vì câu hỏi đó mà bản thân anh biết Diệp Hạ Lam luôn có cảm giác không an toàn, không hoàn toàn tin tưởng vào anh nên cho tới giờ cô vẫn né tránh giữ khoảng cách với anh.
Diệp Hạ Lam thấy Thịnh Khải Luân im lặng không trả lời, cô nghĩ mình lại chọc đến điều cấm kỵ trong lòng của anh nên cúi đầu khẽ nói:” Em xin lỗi…anh không cần phải trả lời đâu” rồi xoay người đi vào trong trước.
Diệp Hạ Lam vừa đi được hai bước đã bị Thịnh Khải Luân nắm cổ tay kéo mạnh một cái làm cho cô đối mặt với anh, khoảng cách của hai người rất gần, chóp mũi của cô đụng vào chóp mũi của anh điều đó làm tim của Diệp Hạ Lam bắt đầu đập loạn nhịp.
Giọng nói trầm ấm của Thịnh Khải Luân vang lên:” Em ngây thơ quá rồi, dù cho cô gái đó có quay lại thì anh và cô ta cũng không còn gì nữa…người anh yêu là em… bây giờ và sau này cũng vậy…tin tưởng vào tình yêu của anh một lần có được không?”.
Diệp Hạ Lam ngẩn người thật không thể tin những lời này là do Thịnh Khải Luân nói ra.
Diệp Hạ Lam còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì bất chợt nhận ra đôi môi mềm mại của Thịnh Khải Luân đang phủ lên môi mình rồi.
Diệp Hạ Lam không phản kháng để mặc cho Thịnh Khải Luân muốn làm gì thì làm nhưng qua một lúc cô liền giơ tay lên đẩy anh ra.
Thịnh Khải Luân nhíu mày:” Em vẫn không tin tưởng anh???”.
Mặt của Diệp Hạ Lam đỏ lựng lên:” Anh…anh…hôn sâu quá…em hết không khí để thở rồi” sau đó cô vội chạy vào trong leo lên giường đắp chăn kín từ đầu đến chân vì ngại ngùng.
Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán rồi khẽ cười nói với theo:” Lần sau anh sẽ chú ý hơn”.
Diêu Tư Dương về nhà nói chuyện ly hôn với gia đình của mình nhưng ba mẹ của cô kịch liệt phản đối bởi vì một cô gái sau khi ly hôn chắc chắn sẽ phải gánh chịu nhiều lời lẽ không hay từ dư luận hơn thế nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình.
Ba của Diêu Tư Dương nghiêm khắc lên tiếng:” Nếu con nhất định làm theo ý mình thì sau này đừng bao giờ nói con là con gái của Diêu gia nữa”.
Mẹ của Diêu Tư Dương cũng không hơn là mấy, bà cau mày nói:” Con thử nghĩ xem nếu con và Dĩ Phong ly hôn thì chuyện làm ăn giữa hai nhà sẽ như thế nào, sao con không nghĩ đến anh hai con cơ chứ nó đang là đối tác của Hàn Thị chẳng lẽ giờ vì con mà mất một nguồn lợi nhuận lớn đến như vậy”.
Diêu Tư Dương cứ nghĩ là ít ra gia đình sẽ đồng cảm sẽ thấu hiểu và đứng về phía của cô nhưng ai ngờ mọi việc lại chẳng ra làm sao, cô mệt mỏi lên tiếng:”Vậy mọi người có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?”.
Mẹ của Diêu Tư Dương lên tiếng:” Đàn ông mà trăng hoa một chút thì có sao đâu chờ nó chơi chán rồi cũng sẽ quay về bên cạnh con thôi…có việc bé xíu mà cũng làm cho to chuyện ra là sao chứ?”.
Diêu Tư Dương khẽ nhếch môi cười khổ một cái, bản thân cô cũng không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng mẹ ruột của mình:” Thế nếu đổi lại ba như thế thì mẹ nghĩ sao?”.
“ Tất nhiên là không thể tha thứ”.
“ Ngay cả mẹ cũng nói vậy thì sao con có thể tha thứ cho anh ta đây”.
Mẹ của Diêu Tư Dương nói rồi mới biết là mình bị hớ nhưng đã quá muộn để chỉnh sửa lời nói của mình nên bà câm lặng luôn.
Ba của Diêu Tư Dương lên tiếng:” Ba mẹ đã nói hết lời rồi nếu con vẫn còn muốn làm theo ý của mình thì đừng nhận người làm ba làm mẹ này nữa”.
Diêu Tư Dương đứng dậy:” Vậy thì xem như ba mẹ chưa từng có đứa con gái này” sau đó liền rời khỏi Diêu gia.
Diệp Hạ Lam giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, cô quay người thì thấy Thịnh Khải Luân đã đứng bên cạnh mình rồi.
“ Sao trên trời đẹp em muốn ngắm nhìn thêm tí nữa”.
“ Đang suy nghĩ về chuyện của Dĩ Phong và Tư Dương đúng không?”.
“ Sao anh lại biết?”.
Thịnh Khải Luân khẽ mỉm cười:” Em nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:” Ừ anh đoán đúng rồi… em thật không hiểu nổi tại sao đàn ông lại có thể nhẫn tâm như thế chứ có thể từ bỏ cả người cùng mình kết tóc se duyên, không những vậy còn có thể mở miệng nói không cần con của mình nữa…”.
Thịnh Khải Luân xoa đầu của Diệp Hạ Lam một cái:” Đừng suy nghĩ về những chuyện đó nữa…không phải ai cũng nông nỗi như Dĩ Phong đâu, chẳng qua Diêu Tư Dương xui xẻo gả cho một người không yêu mình, còn Dĩ Phong lại vì lợi ích trên thương trường mà chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại đến cuối cùng nhận ra bản thân mình không thể tiếp tục mối quan hệ như thế”.
Diệp Hạ Lam chần chừ một hồi lấy hết can đảm rồi quay sang hỏi Thịnh Khải Luân:” Lúc đầu anh cũng không yêu em cuộc hôn nhân của chúng ta có bị xem là hôn nhân thương mại không?”.
Thịnh Khải Luân khẽ nhếch môi mỉm cười:” Em nói xem…hôn nhân thương mại là cả hai phải mang lại lợi ích cho nhau, em thì mang lại lợi ích gì cho anh mà dám kêu là hôn nhân thương mại hả?”.
“ Ừ ha…nhưng nếu một ngày nào đó người anh yêu quay về anh có đối xử với em giống như cái cách mà Hàn Dĩ Phong đối với Diêu Tư Dương không??”.
Thịnh Khải Luân cau mày không phải anh thấy khó chịu vì câu hỏi đó mà bản thân anh biết Diệp Hạ Lam luôn có cảm giác không an toàn, không hoàn toàn tin tưởng vào anh nên cho tới giờ cô vẫn né tránh giữ khoảng cách với anh.
Diệp Hạ Lam thấy Thịnh Khải Luân im lặng không trả lời, cô nghĩ mình lại chọc đến điều cấm kỵ trong lòng của anh nên cúi đầu khẽ nói:” Em xin lỗi…anh không cần phải trả lời đâu” rồi xoay người đi vào trong trước.
Diệp Hạ Lam vừa đi được hai bước đã bị Thịnh Khải Luân nắm cổ tay kéo mạnh một cái làm cho cô đối mặt với anh, khoảng cách của hai người rất gần, chóp mũi của cô đụng vào chóp mũi của anh điều đó làm tim của Diệp Hạ Lam bắt đầu đập loạn nhịp.
Giọng nói trầm ấm của Thịnh Khải Luân vang lên:” Em ngây thơ quá rồi, dù cho cô gái đó có quay lại thì anh và cô ta cũng không còn gì nữa…người anh yêu là em… bây giờ và sau này cũng vậy…tin tưởng vào tình yêu của anh một lần có được không?”.
Diệp Hạ Lam ngẩn người thật không thể tin những lời này là do Thịnh Khải Luân nói ra.
Diệp Hạ Lam còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì bất chợt nhận ra đôi môi mềm mại của Thịnh Khải Luân đang phủ lên môi mình rồi.
Diệp Hạ Lam không phản kháng để mặc cho Thịnh Khải Luân muốn làm gì thì làm nhưng qua một lúc cô liền giơ tay lên đẩy anh ra.
Thịnh Khải Luân nhíu mày:” Em vẫn không tin tưởng anh???”.
Mặt của Diệp Hạ Lam đỏ lựng lên:” Anh…anh…hôn sâu quá…em hết không khí để thở rồi” sau đó cô vội chạy vào trong leo lên giường đắp chăn kín từ đầu đến chân vì ngại ngùng.
Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán rồi khẽ cười nói với theo:” Lần sau anh sẽ chú ý hơn”.
Diêu Tư Dương về nhà nói chuyện ly hôn với gia đình của mình nhưng ba mẹ của cô kịch liệt phản đối bởi vì một cô gái sau khi ly hôn chắc chắn sẽ phải gánh chịu nhiều lời lẽ không hay từ dư luận hơn thế nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình.
Ba của Diêu Tư Dương nghiêm khắc lên tiếng:” Nếu con nhất định làm theo ý mình thì sau này đừng bao giờ nói con là con gái của Diêu gia nữa”.
Mẹ của Diêu Tư Dương cũng không hơn là mấy, bà cau mày nói:” Con thử nghĩ xem nếu con và Dĩ Phong ly hôn thì chuyện làm ăn giữa hai nhà sẽ như thế nào, sao con không nghĩ đến anh hai con cơ chứ nó đang là đối tác của Hàn Thị chẳng lẽ giờ vì con mà mất một nguồn lợi nhuận lớn đến như vậy”.
Diêu Tư Dương cứ nghĩ là ít ra gia đình sẽ đồng cảm sẽ thấu hiểu và đứng về phía của cô nhưng ai ngờ mọi việc lại chẳng ra làm sao, cô mệt mỏi lên tiếng:”Vậy mọi người có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?”.
Mẹ của Diêu Tư Dương lên tiếng:” Đàn ông mà trăng hoa một chút thì có sao đâu chờ nó chơi chán rồi cũng sẽ quay về bên cạnh con thôi…có việc bé xíu mà cũng làm cho to chuyện ra là sao chứ?”.
Diêu Tư Dương khẽ nhếch môi cười khổ một cái, bản thân cô cũng không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng mẹ ruột của mình:” Thế nếu đổi lại ba như thế thì mẹ nghĩ sao?”.
“ Tất nhiên là không thể tha thứ”.
“ Ngay cả mẹ cũng nói vậy thì sao con có thể tha thứ cho anh ta đây”.
Mẹ của Diêu Tư Dương nói rồi mới biết là mình bị hớ nhưng đã quá muộn để chỉnh sửa lời nói của mình nên bà câm lặng luôn.
Ba của Diêu Tư Dương lên tiếng:” Ba mẹ đã nói hết lời rồi nếu con vẫn còn muốn làm theo ý của mình thì đừng nhận người làm ba làm mẹ này nữa”.
Diêu Tư Dương đứng dậy:” Vậy thì xem như ba mẹ chưa từng có đứa con gái này” sau đó liền rời khỏi Diêu gia.
Danh sách chương