Về đến Tiệp Tương Trang, Diệp Hạ Lam thay đồ rồi đứng ngoài ban công hóng gió, bầu trời đêm nay có rất nhiều sao nhìn rất đẹp, cô đang ngắm sao thì bất chợt có ai đó ôm eo cô từ phía sau.
Diệp Hạ Lam cũng không phản kháng mà đứng yên để người kia ôm mình, hơi thở của Thịnh Khải Luân phả vào cổ của Diệp Hạ Lam rồi giọng nói của anh vang lên bên tai cô:” Em đang cảm thấy bất an vì sự xuất hiện của Hạ Mạt đúng chứ?”.
Diệp Hạ Lam nghĩ nghĩ rồi đáp:” Em cũng không rõ nữa”.
Thịnh Khải Luân siết chặt vòng tay rồi nói:” Anh với cô ấy giờ chỉ là người quen cũ em đừng vì sự xuất hiện của cô ấy mà lo lắng vu vơ…nhìn em buồn anh sẽ không vui đâu”.
Diệp Hạ Lam quay người lại đưa tay lên ôm lấy Thịnh Khải Luân:” Em tin tưởng anh mà”.
Thời tiết bắt đầu lạnh dần có lẽ mùa thu đã qua đi để nhường lại không gian cho mùa đông tới.
Thịnh Khải Luân nói với Diệp Hạ Lam: “ Tối mai là giáng sinh, anh cũng xong việc sớm, em có rảnh không Hạ Lam chúng ta đi đâu đó đổi gió đi chịu không?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc: “ Thế anh tính đi đâu??”.
“ Để anh nghĩ đã…”.
Thịnh Khải Luân suy nghĩ vài giây rồi nói: “ Chúng ta đi công viên Bắc Hải* chơi được không? Ở đó cảnh đẹp, có nhiều trò chơi còn có các hoạt động chào đón giáng sinh nữa, ý em thế nào hả??”.
* Bắc Hải: tên công viên trong truyện
Diệp Hạ Lam gật đầu mỉm cười: “ Anh đi đâu thì em đi theo đó hihi”.
Thịnh Khải Luân liền mỉm cườu nói:” Vậy tối mai 7 giờ hẹn ở công viên Bắc Hải, không gặp không về nha”.
“ Dạ”.
Chiều ngày hôm sau, lúc Thịnh Khải Luân đang ngồi trong văn phòng tranh thủ xử lý hết các công việc để tan sở sớm đi chơi cùng Diệp Hạ Lam, thì Trương Cẩn Trung tạt ngang qua.
Thịnh Khải Luân có chút ngạc nhiên khi thấy Trương Cẩn Trung đến tìm mình, anh vẫn dán mắt vào các tài liệu trên bàn làm việc nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với bạn của mình: “ Hôm nay ngọn gió nào thổi đại luật sư của chúng ta tới đây vậy hả??”.
Trương Cẩn Trung là bạn thân của Thịnh Khải Luân nên không cần phải câu nệ gì hết, anh tự qua sofa ngồi mà không cần được mời, tự rót nước uống luôn rồi ngẩng đầu lên bảo: “ Không phải tự nhiên tôi đến đây đâu là có việc quan trọng đó”.
Thịnh Khải Luân ngẩng đầu lên nhìn Trương Cẩn Trung: “ Có chuyện gì mà quan trọng đến nỗi đích thân đại luật sư phải tới đây luôn vậy??”.
“ Tối nay là giáng sinh, Hạ Mạt nhờ tôi chuyển lời mới cậu qua nhà cô ấy ăn cơm, địa chỉ chung cư A đường YY, 7 giờ tối nhớ phải có mặt đừng đến trễ nhé…lần trước cậu không đến làm cô ấy buồn lắm đó”.
Thịnh Khải Luân chờ Trương Cẩn Trung nói hết rồi mới nhàn nhã tựa người vào ghế bộ dáng lười biếng đáp: “ Xin lỗi, thật ngại quá nhưng tối nay lúc 7 giờ tôi có hẹn với vợ tôi đi chơi ở công viên Bắc Hải rồi”.
Trương Cẩn Trung nhíu mày hỏi lại: “ Là cậu cố tình khiêu chiến giới hạn của Hạ Mạt sao Khải Luân?”.
Thịnh Khải Luân nghiêm túc trả lời: “ Tôi không khiêu chiến ai hết…tôi thích cuộc sống của tôi hiện giờ hơn…ở bên cạnh Hạ Lam tôi cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ thậm chí là rất hạnh phúc, an yên…Hạ Lam luôn cho tôi cảm giác an toàn đây là những thứ mà con người bội bạc kia không thể cho tôi”.
“ Nhưng Hạ Mạt…”.
Thịnh Khải Luân không thể Trương Cẩn Trung nói hết câu mà đưa tay ra hiệu cho anh dừng lại đồng thời lên tiếng cắt ngang: “ Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người tên Hạ Mạt đó nữa…nếu không còn việc gì khác mời cậu về cho tôi còn phải tranh thủ xử lý xong mấy cái hợp đồng này rồi tới gặp vợ tôi nữa”.
Trương Cẩn Trung có vẻ rất bất ngờ về thái độ của Thịnh Khải Luân đối với Hạ Mạt, anh khẽ lắc đầu lẩm bẩm:“ Đúng là loạn hết cả rồi”.
Trương Cẩn Trung rời đi, Thịnh Khải Luân lại tiếp tục làm việc.
Hạ Mạt đứng dưới chung cư nơi mình sống chờ đợi tin tức từ Trương Cẩn Trung, thấy anh vừa xuống xe cô đã chạy tới rối rít hỏi han: “ Anh Cẩn Trung, Khải Luân trả lời như thế nào?? Anh ấy có đến không??”.
Nhìn thấy sự mong đợi trong đôi mắt của Hạ Mạt, Trương Cẩn Trung lại không nở nói cho cô nghe sự thật.
“ Sao anh không nói gì hết vậy??? Rốt cuộc Khải Luân trả lời như thế nào hả??”.
Trương Cẩn Trung quay đầu nhìn chỗ khác né tránh ánh mắt của Hạ Mạt rồi lên tiếng nói: “ Cậu ấy sẽ không đến đâu”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mạt hiện lên nỗi mất mát: “ Tại sao anh ấy lại ghét em đến như vậy chứ??? Chỉ ăn một bữa cơm cũng khó đến như vậy sao???”.
Trương Cẩn Trung nắm tay thành nắm đấm cố kìm chế bản thân rồi quay qua nói với Hạ Mạt:“ Hạ Mạt à, em bỏ cuộc đi Khải Luân đã kết hôn rồi…cậu ấy không còn bất kỳ tình cảm nào với em nữa hết”.
Sắc mặt Hạ Mạt đông cứng lại:”Anh…anh…vừa nói…gì vậy?”.
Trương Cẩn Trung nhắc lại:” Anh nói em nên quên Khải Luân đi bởi vì cậu ấy đã kết hôn rồi…cậu ấy không còn bất kỳ tình cảm nào với em nữa hết”.
Diệp Hạ Lam cũng không phản kháng mà đứng yên để người kia ôm mình, hơi thở của Thịnh Khải Luân phả vào cổ của Diệp Hạ Lam rồi giọng nói của anh vang lên bên tai cô:” Em đang cảm thấy bất an vì sự xuất hiện của Hạ Mạt đúng chứ?”.
Diệp Hạ Lam nghĩ nghĩ rồi đáp:” Em cũng không rõ nữa”.
Thịnh Khải Luân siết chặt vòng tay rồi nói:” Anh với cô ấy giờ chỉ là người quen cũ em đừng vì sự xuất hiện của cô ấy mà lo lắng vu vơ…nhìn em buồn anh sẽ không vui đâu”.
Diệp Hạ Lam quay người lại đưa tay lên ôm lấy Thịnh Khải Luân:” Em tin tưởng anh mà”.
Thời tiết bắt đầu lạnh dần có lẽ mùa thu đã qua đi để nhường lại không gian cho mùa đông tới.
Thịnh Khải Luân nói với Diệp Hạ Lam: “ Tối mai là giáng sinh, anh cũng xong việc sớm, em có rảnh không Hạ Lam chúng ta đi đâu đó đổi gió đi chịu không?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc: “ Thế anh tính đi đâu??”.
“ Để anh nghĩ đã…”.
Thịnh Khải Luân suy nghĩ vài giây rồi nói: “ Chúng ta đi công viên Bắc Hải* chơi được không? Ở đó cảnh đẹp, có nhiều trò chơi còn có các hoạt động chào đón giáng sinh nữa, ý em thế nào hả??”.
* Bắc Hải: tên công viên trong truyện
Diệp Hạ Lam gật đầu mỉm cười: “ Anh đi đâu thì em đi theo đó hihi”.
Thịnh Khải Luân liền mỉm cườu nói:” Vậy tối mai 7 giờ hẹn ở công viên Bắc Hải, không gặp không về nha”.
“ Dạ”.
Chiều ngày hôm sau, lúc Thịnh Khải Luân đang ngồi trong văn phòng tranh thủ xử lý hết các công việc để tan sở sớm đi chơi cùng Diệp Hạ Lam, thì Trương Cẩn Trung tạt ngang qua.
Thịnh Khải Luân có chút ngạc nhiên khi thấy Trương Cẩn Trung đến tìm mình, anh vẫn dán mắt vào các tài liệu trên bàn làm việc nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với bạn của mình: “ Hôm nay ngọn gió nào thổi đại luật sư của chúng ta tới đây vậy hả??”.
Trương Cẩn Trung là bạn thân của Thịnh Khải Luân nên không cần phải câu nệ gì hết, anh tự qua sofa ngồi mà không cần được mời, tự rót nước uống luôn rồi ngẩng đầu lên bảo: “ Không phải tự nhiên tôi đến đây đâu là có việc quan trọng đó”.
Thịnh Khải Luân ngẩng đầu lên nhìn Trương Cẩn Trung: “ Có chuyện gì mà quan trọng đến nỗi đích thân đại luật sư phải tới đây luôn vậy??”.
“ Tối nay là giáng sinh, Hạ Mạt nhờ tôi chuyển lời mới cậu qua nhà cô ấy ăn cơm, địa chỉ chung cư A đường YY, 7 giờ tối nhớ phải có mặt đừng đến trễ nhé…lần trước cậu không đến làm cô ấy buồn lắm đó”.
Thịnh Khải Luân chờ Trương Cẩn Trung nói hết rồi mới nhàn nhã tựa người vào ghế bộ dáng lười biếng đáp: “ Xin lỗi, thật ngại quá nhưng tối nay lúc 7 giờ tôi có hẹn với vợ tôi đi chơi ở công viên Bắc Hải rồi”.
Trương Cẩn Trung nhíu mày hỏi lại: “ Là cậu cố tình khiêu chiến giới hạn của Hạ Mạt sao Khải Luân?”.
Thịnh Khải Luân nghiêm túc trả lời: “ Tôi không khiêu chiến ai hết…tôi thích cuộc sống của tôi hiện giờ hơn…ở bên cạnh Hạ Lam tôi cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ thậm chí là rất hạnh phúc, an yên…Hạ Lam luôn cho tôi cảm giác an toàn đây là những thứ mà con người bội bạc kia không thể cho tôi”.
“ Nhưng Hạ Mạt…”.
Thịnh Khải Luân không thể Trương Cẩn Trung nói hết câu mà đưa tay ra hiệu cho anh dừng lại đồng thời lên tiếng cắt ngang: “ Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người tên Hạ Mạt đó nữa…nếu không còn việc gì khác mời cậu về cho tôi còn phải tranh thủ xử lý xong mấy cái hợp đồng này rồi tới gặp vợ tôi nữa”.
Trương Cẩn Trung có vẻ rất bất ngờ về thái độ của Thịnh Khải Luân đối với Hạ Mạt, anh khẽ lắc đầu lẩm bẩm:“ Đúng là loạn hết cả rồi”.
Trương Cẩn Trung rời đi, Thịnh Khải Luân lại tiếp tục làm việc.
Hạ Mạt đứng dưới chung cư nơi mình sống chờ đợi tin tức từ Trương Cẩn Trung, thấy anh vừa xuống xe cô đã chạy tới rối rít hỏi han: “ Anh Cẩn Trung, Khải Luân trả lời như thế nào?? Anh ấy có đến không??”.
Nhìn thấy sự mong đợi trong đôi mắt của Hạ Mạt, Trương Cẩn Trung lại không nở nói cho cô nghe sự thật.
“ Sao anh không nói gì hết vậy??? Rốt cuộc Khải Luân trả lời như thế nào hả??”.
Trương Cẩn Trung quay đầu nhìn chỗ khác né tránh ánh mắt của Hạ Mạt rồi lên tiếng nói: “ Cậu ấy sẽ không đến đâu”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mạt hiện lên nỗi mất mát: “ Tại sao anh ấy lại ghét em đến như vậy chứ??? Chỉ ăn một bữa cơm cũng khó đến như vậy sao???”.
Trương Cẩn Trung nắm tay thành nắm đấm cố kìm chế bản thân rồi quay qua nói với Hạ Mạt:“ Hạ Mạt à, em bỏ cuộc đi Khải Luân đã kết hôn rồi…cậu ấy không còn bất kỳ tình cảm nào với em nữa hết”.
Sắc mặt Hạ Mạt đông cứng lại:”Anh…anh…vừa nói…gì vậy?”.
Trương Cẩn Trung nhắc lại:” Anh nói em nên quên Khải Luân đi bởi vì cậu ấy đã kết hôn rồi…cậu ấy không còn bất kỳ tình cảm nào với em nữa hết”.
Danh sách chương