Bạch Hiển Huân về đến nhà, bần thần ngồi trên ghế cả nửa ngày cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Y rất lo cho anh trai, nhưng tất cả những gì y có thể làm là cầu nguyện cho mọi chuyện đều suôn sẻ...
Mang theo tâm trạng nặng nề, Hiển Huân cũng chờ được đến lúc Lăng Diệp Thần đến đón. Vừa nhìn thấy người yêu anh trai, không hiểu sao Hiển Huân thấy là lạ, không giống lắm với cái cảm giác lần trước y gặp anh ta.
Lăng Diệp Phàm mỉm cười xuống xe, rất lịch sự đi sang bên kia mở cửa chờ Hiển Huân, ánh mắt bình thường sắc lạnh lúc này lại tràn đầy thích thú.
- Hiển Hạo, em chờ lâu chưa? Nghe anh ta hỏi, Hiển Huân giật mình lắc đầu:
- Em có chờ gì đâu! – Y cầm áo khoác tiến lại xe, bất chợt bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, y lọt thỏm vào lòng Diệp Thần. Y hết hồn la lên: - Này, anh...
Tiếng nói tiếp theo mất hút trong một đôi môi gợi cảm. Đầu Hiển Huân ong ong cả lên, đôi mắt mở to nhìn không chớp mắt vào gương mặt đối diện, cảm xúc nóng ấm và ướt át từ đôi môi truyền tới khiến trí não y như bị đóng băng một lúc, đến lúc y phản ứng lại thì chân cũng nhuyễn đi...
Diệp Phàm bật cười trong lòng vì phản ứng quá đỗi ngây ngốc của người đối diện, nếu lúc này người hôn y là em trai hắn, có lẽ sẽ nhận ra ngay y là giả mạo. Nhưng mà nghĩ đến việc đó, trong lòng hắn không mấy dễ chịu mà hắn cũng chẳng muốn biết lý do tại sao, tóm lại là không thích!
- Hiển Hạo, hôm nay em thật lạ! – Hắn đã biết còn cố hỏi.
Hiển Huân giật mình, cười khan:
- Nào có! Em... em chỉ bất ngờ thôi!
- Ồ! – Hắn không nói gì nữa, mở cửa đợi y vào xe rồi mình cũng đi qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Trái tim Hiển Huân lúc này đập như sấm, nụ hôn đầu của y a... đã bị mất vào tên mặt ngựa này. Đợi anh trai ra viện, y sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
----------oOo----------
Một chiếc bàn được trang trí xa hoa ở một nhà hàng nổi tiếng là khó đặt chỗ khiến Hiển Huân bất ngờ. Y không ngờ Diệp Thần lại bỏ nhiều công sức như vậy chỉ bởi một bữa ăn, nếu lúc này Hiển Huân thật sự là Hiển Hạo sẽ không cảm thấy bất ngờ vì việc ấy vì nhà hàng này là một trong những công ty con của anh và tất nhiên là Hiển Huân không biết nên mới cảm thấy như thế.
Khi hai người yên vị trên chiếc ghế của mình, ngồi đối diện nhau. Diệp Phàm bất ngờ vỗ tay hai cái, tiếng đàn piano cùng dàn hòa tấu bất chợt vang lên khiến không khí vô cùng lãng mạn. Trái tim Hiển Huân cũng đập liên hồi vì cảm giác không rõ ràng này. Y dè dặt hỏi anh:
- Hôm nay... là ngày gì sao?
Diệp Phàm nhướng mày:
- Chẳng lẽ phải là ngày gì quan trọng mới được mời em ăn như thế này sao?
- Không... ý em không phải vậy!
- Vậy đừng suy nghĩ nữa! Cứ thưởng thức "tất cả mọi thứ" đêm nay...
Hiển Huân nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Diệp Phàm mà lòng bồn chồn lạ, dường như câu nói của anh còn mang ý gì khác nhưng tạm thời y vẫn chưa nghĩ ra. Y đành gật đầu, bắt đầu thưởng thức món gan ngỗng sốt tiêu xanh trên chiếc đĩa trước mặt, nói thật y rất thích.
- Ngon thật! – Hiển Huân không nén được lời khen.
- Em thích là tốt rồi! – Lăng Diệp Phàm vẫn chăm chú nhìn người đối diện, y rất thu hút, vẻ mặt thản nhiên mang theo chút thỏa mãn ấy khiến lòng anh cồn cào... - Uống cùng một chút vang sẽ rất ngon đấy! – Anh gợi ý.
Hiển Huân gật đầu, cầm chiếc ly cao trước mặt giơ lên với anh, khẽ cười rồi nhấm nháp. Ánh mắt Diệp Phàm càng tối lại nhưng rất nhanh đã được che giấu đi...
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bạch Hiển Huân ngồi đối diện người được gọi là "anh rể" tương lai một cách bình thản như vậy. Bọn họ không nói nhiều lắm, vì thật ra y chẳng biết anh trai thường sẽ nói những gì cho nên chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu trong bữa tối của họ. Diệp Thần cũng không nói nhiều lắm, nhưng cái cảm giác anh đem lại cho y lại khiến y không căng thẳng như bữa tiệc lần trước...
Cảnh đêm bên ngoài càng khiến không khí bên trong thêm tuyệt diệu, hình như Hiển Huân say rồi và y say thật. Y không biết thì ra mình có thể uống cạn một chai vang chỉ trong vài tiếng, và nếu y biết việc mình uống say có thể khiến bản thân lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan vào ngày hôm sau thì nhất định y sẽ không để cho bản thân mình say như vậy. Nhưng trên thế gian không có thuốc trị "hối hận", cho nên việc gì đến sẽ đến mà y chỉ có thể thuận theo...
Bạch Hiển Huân buông ly rượu trên tay xuống, đôi mắt nheo lại thật hẹp nhìn gương mặt đối diện, dường như Diệp Thần có những ba đầu. Y nấc một cái, lè nhè nói:
- Cám ơn về bữa tối... em... rất thích! Ức!
Diệp Phàm vẫn chăm chú nhìn y, anh không ngăn cản y uống bởi vì anh biết nếu y không bỏ xuống sự phòng bị, anh chẳng thể nào tiếp cận được gần hơn nữa...
- Em say rồi, Hiển Huân! – Anh thốt lên.
Vì đầu óc choáng váng nên Hiển Huân không nghe rõ được cái tên anh thốt ra là mình hay anh trai. Y gật đầu như bổ củi:
- Vâng... em say rồi! Em muốn về...
Diệp Phàm cười khẽ, người đối diện anh lúc này thật vô cùng đáng yêu khiến một người lạnh lùng như anh cũng không nén được phải cười. Đôi mắt y ngập nước, gương mặt ửng hồng tội nghiệp nhìn anh khiến anh chỉ muốn ngay lập tức ôm y vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mộng ấy, ngấu nghiến y... Chưa bao giờ Diệp Phàm nghĩ mình cũng có xu hướng giống em trai mình, có thể thích một người cùng giới cũng như dục vọng chiếm hữu lớn đến vậy...
Diệp Phàm đứng dậy, đi vòng sang bên cạnh, bế bổng Hiển Huân đang lắc lư trái phải lên một cách nhẹ nhàng, dường như chẳng tốn chút sức. Anh nhíu mày, thì ra y lại nhẹ đến vậy. Hiển Huân lắc lư cái đầu, híp mắt nhìn lên trên, đập vào mắt là gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng khá lạnh lùng, phải mất một lúc tự hỏi y mới nhớ ra người trước mắt là ai nhưng dường như lại không phải...
- Anh... là Lăng Diệp Thần? – Y lẩm bẩm rồi lại tự lắc đầu, sau đó dường như không chịu được mà nhắm mắt ngủ mất.
Diệp Phàm nhìn người trong lòng, y thật mềm khiến anh không dám dùng quá nhiều sức. Trường kỳ huấn luyện trong quân đội khiến lực tay của anh không mấy nhẹ nên rất sợ khiến y bị thương. Diệp Phàm nhanh chóng mang người ra xe, anh muốn xác nhận một thứ ngay lúc này...
----------oOo----------
Bạch Hiển Huân như bị chìm trong hơi nóng, hơi nóng cứ bốc lên cuồng cuộn trong lòng khiến y không thoải mái phải rên rỉ mấy tiếng. Diệp Phàm mới từ phòng tắm bước ra, nhìn người trên giường cục cựa rất bất an anh liền hiểu ra, ngay lập tức đi lại giường, đem bộ quần áo đang bó chặt trên người y cởi ra, liền nghe được một tiếng than thở đầy thỏa mãn khiến anh bật cười.
Làn da Hiển Huân rất khỏe mạnh, không trắng trẻo như người khác mà đầy tính đàn hồi và tự nhiên. Nhớ đến nghề nghiệp của y, Diệp Phàm lại càng yêu thích. Anh ngồi ngắm y chốc lát rồi ngay lập tức gọi điện thoại cho em trai, cố hạ thấp giọng vì sợ đánh thức ai đó.
- Gì vậy anh trai?
- Cậu đã tìm được Hiển Hạo chưa? – Anh hỏi.
- Đã có chút thông tin, em đang đi xác nhận lại! Ngày mai em sẽ bay về nước trong thầm lặng. Bữa tối thế nào?
- Rất tuyệt! Anh muốn hỏi chú? Có dấu hiệu gì để nhận biết sự khác biệt giữa hai anh em họ không?
Diệp Thần trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng:
- Nếu nói về vẻ ngoài thì không thể nào nhận ra được, nhưng trên cơ thể có lẽ có thể!
- Nói ra xem!
- Này... Hiển Hạo có một nốt ruồi son ở trên thắt lưng trái! À, mà anh hỏi làm gì?
- Anh cần xác nhận một thứ! – Giọng Diệp Phàm nghe có vẻ sâu xa: - Anh cúp đây! Chú mau giải quyết rồi về, thời gian nghỉ phép của anh không còn nhiều lắm, có lẽ tuần sau sẽ trở về bên Anh một thời gian!
- Em biết rồi! Chúc anh ngủ ngon!
- Tạm biệt!
Diệp Phàm cất điện thoại, ánh mắt xám trầm tĩnh nhìn thân ảnh đang ngủ thật ngọt ngào trên giường, anh nhẹ nhàng lật y lại – không có. Ánh mắt anh chợt lóe lên rất nhiều cảm xúc, người này phải thuộc về anh...
----------oOo----------
Hiển Huân quay cuồng trong mộng mị, một giấc mộng vô cùng dâm mỹ mà trần trụi. Y điên cuồng rên rỉ dưới thân một người đàn ông có thân hình tuyệt đẹp nhưng lại chẳng thể thấy mặt. Trong lòng y điên cuồng gào thét, y không muốn như vậy nhưng lại không thể không chìm vào vực sâu thâm thẳm của dục vọng, hiến dâng thân thể chưa một lần trải nghiệm chuyện tình ái cho người kia. Cảm xúc đến rất thật, dường như đó không phải là giấc mộng nhưng y không thể nào phân biệt rõ ràng. Sau đau đớn tột bật là sung sướng tầng tầng lớp lớp, nhấn chìm y hết lần này đến lần khác, khiến y phơi bày ra dục vọng trần trụi của mình mà không có một chút sức lực phản kháng. Khoái cảm khiến y đê mê, khiến y trầm luân cho đến khi phóng thích tất cả rồi tĩnh lặng hoàn toàn...
Hiển Huân mơ màng mở mắt, kéo lê thân thể đang âm ĩ đau và cái đầu nặng như đeo chì của mình vào phòng tắm, sau khi tắm rửa theo bản năng và lấy lại sự tỉnh táo. Hiển Huân đưa mắt nhìn mình trong chiếc gương đối diện và chết sửng. Trong chiếc gương ấy là một người giống y như đúc, trên thân thể trải đầy hôn ngân kéo tận đến đùi trong, y run rẩy cúi đầu nhìn lại thân thể mình, trái tim đập như muốn phá tan lòng ngực, thì ra đó không phải là mơ mà là sự thật – y điên cuồng giao hoan cùng một người đàn ông. Đôi mắt Hiển Huân đỏ oạch, bàn tay nắm chặt đến nổi gân, móng tay đâm vào thịt chảy máu mà cậu còn không biết, người đó là ai?
Hiên Huân như nổi điên lao ra khỏi phòng tắm, quên mất bản thân hiện giờ đang không một mảnh vải che thân. Y như điên chạy khắp nhà tìm kiếm, dường như muốn tìm cho bằng được người đã làm việc này với y đêm qua rồi giết chết hắn ta. Y chỉ đi ăn tối thôi mà, sao lại xảy ra việc này? Dường như trong đầu bị ai đánh mạnh một cái, Hiển Huân sựt tỉnh vội tìm điện thoại, gọi ngay cho Lăng Diệp Thần, cố giữ bản thân mình tỉnh táo mà hỏi:
- Anh đang ở đâu?
Diệp Phàm dường như biết y sẽ gọi nên trả lời rất mau:
- Anh đang ở công ty! Em dậy rồi à? Anh thấy em ngủ rất say nên không nở đánh thức...
Bạch Hiển Huân nghẹn lời, chẳng lẽ y phải hỏi anh là: Tối hôm qua anh đã làm chuyện đó với y sao? Vậy chẳng khác nào nói rõ y không phải Bạch Hiển Hạo. Lúc y đang bối rối lại nghe Diệp Phàm nói:
- Tối qua anh hơi quá, em hôm nay đừng ra ngoài! Tan làm anh lại đến thăm em! Ngoan...
- Anh...
- Sao?
- Không có gì! Anh làm việc đi! – Hiển Huân chán nản cúp máy, tại sao chỉ trong một đêm mà y lại phải đi đến bước này – lên giường với người yêu của anh trai, nếu anh trai mà biết sẽ như thế nào?
Bạch Hiển Huân như mất hết tất cả sức lực, y ngã dài ra thảm, chẳng đoái hoài gì đến tình trạng trần như nhộng của bản thân, đôi mắt cay xè vì ấm ức...phải giải thích thế nào đây?
Còn về Lăng Diệp Phàm, không thể không nói lựa lúc người ta say mà xuống tay, anh cũng rất bỉ ổi. Nhưng mà anh không kìm chế được bản thân trước người con trai ấy, cho nên đành ấm ức y vậy, sau này anh sẽ giải thích và đền bù tất cả khi em trai anh trở về...
Mang theo tâm trạng nặng nề, Hiển Huân cũng chờ được đến lúc Lăng Diệp Thần đến đón. Vừa nhìn thấy người yêu anh trai, không hiểu sao Hiển Huân thấy là lạ, không giống lắm với cái cảm giác lần trước y gặp anh ta.
Lăng Diệp Phàm mỉm cười xuống xe, rất lịch sự đi sang bên kia mở cửa chờ Hiển Huân, ánh mắt bình thường sắc lạnh lúc này lại tràn đầy thích thú.
- Hiển Hạo, em chờ lâu chưa? Nghe anh ta hỏi, Hiển Huân giật mình lắc đầu:
- Em có chờ gì đâu! – Y cầm áo khoác tiến lại xe, bất chợt bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, y lọt thỏm vào lòng Diệp Thần. Y hết hồn la lên: - Này, anh...
Tiếng nói tiếp theo mất hút trong một đôi môi gợi cảm. Đầu Hiển Huân ong ong cả lên, đôi mắt mở to nhìn không chớp mắt vào gương mặt đối diện, cảm xúc nóng ấm và ướt át từ đôi môi truyền tới khiến trí não y như bị đóng băng một lúc, đến lúc y phản ứng lại thì chân cũng nhuyễn đi...
Diệp Phàm bật cười trong lòng vì phản ứng quá đỗi ngây ngốc của người đối diện, nếu lúc này người hôn y là em trai hắn, có lẽ sẽ nhận ra ngay y là giả mạo. Nhưng mà nghĩ đến việc đó, trong lòng hắn không mấy dễ chịu mà hắn cũng chẳng muốn biết lý do tại sao, tóm lại là không thích!
- Hiển Hạo, hôm nay em thật lạ! – Hắn đã biết còn cố hỏi.
Hiển Huân giật mình, cười khan:
- Nào có! Em... em chỉ bất ngờ thôi!
- Ồ! – Hắn không nói gì nữa, mở cửa đợi y vào xe rồi mình cũng đi qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Trái tim Hiển Huân lúc này đập như sấm, nụ hôn đầu của y a... đã bị mất vào tên mặt ngựa này. Đợi anh trai ra viện, y sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
----------oOo----------
Một chiếc bàn được trang trí xa hoa ở một nhà hàng nổi tiếng là khó đặt chỗ khiến Hiển Huân bất ngờ. Y không ngờ Diệp Thần lại bỏ nhiều công sức như vậy chỉ bởi một bữa ăn, nếu lúc này Hiển Huân thật sự là Hiển Hạo sẽ không cảm thấy bất ngờ vì việc ấy vì nhà hàng này là một trong những công ty con của anh và tất nhiên là Hiển Huân không biết nên mới cảm thấy như thế.
Khi hai người yên vị trên chiếc ghế của mình, ngồi đối diện nhau. Diệp Phàm bất ngờ vỗ tay hai cái, tiếng đàn piano cùng dàn hòa tấu bất chợt vang lên khiến không khí vô cùng lãng mạn. Trái tim Hiển Huân cũng đập liên hồi vì cảm giác không rõ ràng này. Y dè dặt hỏi anh:
- Hôm nay... là ngày gì sao?
Diệp Phàm nhướng mày:
- Chẳng lẽ phải là ngày gì quan trọng mới được mời em ăn như thế này sao?
- Không... ý em không phải vậy!
- Vậy đừng suy nghĩ nữa! Cứ thưởng thức "tất cả mọi thứ" đêm nay...
Hiển Huân nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Diệp Phàm mà lòng bồn chồn lạ, dường như câu nói của anh còn mang ý gì khác nhưng tạm thời y vẫn chưa nghĩ ra. Y đành gật đầu, bắt đầu thưởng thức món gan ngỗng sốt tiêu xanh trên chiếc đĩa trước mặt, nói thật y rất thích.
- Ngon thật! – Hiển Huân không nén được lời khen.
- Em thích là tốt rồi! – Lăng Diệp Phàm vẫn chăm chú nhìn người đối diện, y rất thu hút, vẻ mặt thản nhiên mang theo chút thỏa mãn ấy khiến lòng anh cồn cào... - Uống cùng một chút vang sẽ rất ngon đấy! – Anh gợi ý.
Hiển Huân gật đầu, cầm chiếc ly cao trước mặt giơ lên với anh, khẽ cười rồi nhấm nháp. Ánh mắt Diệp Phàm càng tối lại nhưng rất nhanh đã được che giấu đi...
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bạch Hiển Huân ngồi đối diện người được gọi là "anh rể" tương lai một cách bình thản như vậy. Bọn họ không nói nhiều lắm, vì thật ra y chẳng biết anh trai thường sẽ nói những gì cho nên chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu trong bữa tối của họ. Diệp Thần cũng không nói nhiều lắm, nhưng cái cảm giác anh đem lại cho y lại khiến y không căng thẳng như bữa tiệc lần trước...
Cảnh đêm bên ngoài càng khiến không khí bên trong thêm tuyệt diệu, hình như Hiển Huân say rồi và y say thật. Y không biết thì ra mình có thể uống cạn một chai vang chỉ trong vài tiếng, và nếu y biết việc mình uống say có thể khiến bản thân lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan vào ngày hôm sau thì nhất định y sẽ không để cho bản thân mình say như vậy. Nhưng trên thế gian không có thuốc trị "hối hận", cho nên việc gì đến sẽ đến mà y chỉ có thể thuận theo...
Bạch Hiển Huân buông ly rượu trên tay xuống, đôi mắt nheo lại thật hẹp nhìn gương mặt đối diện, dường như Diệp Thần có những ba đầu. Y nấc một cái, lè nhè nói:
- Cám ơn về bữa tối... em... rất thích! Ức!
Diệp Phàm vẫn chăm chú nhìn y, anh không ngăn cản y uống bởi vì anh biết nếu y không bỏ xuống sự phòng bị, anh chẳng thể nào tiếp cận được gần hơn nữa...
- Em say rồi, Hiển Huân! – Anh thốt lên.
Vì đầu óc choáng váng nên Hiển Huân không nghe rõ được cái tên anh thốt ra là mình hay anh trai. Y gật đầu như bổ củi:
- Vâng... em say rồi! Em muốn về...
Diệp Phàm cười khẽ, người đối diện anh lúc này thật vô cùng đáng yêu khiến một người lạnh lùng như anh cũng không nén được phải cười. Đôi mắt y ngập nước, gương mặt ửng hồng tội nghiệp nhìn anh khiến anh chỉ muốn ngay lập tức ôm y vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mộng ấy, ngấu nghiến y... Chưa bao giờ Diệp Phàm nghĩ mình cũng có xu hướng giống em trai mình, có thể thích một người cùng giới cũng như dục vọng chiếm hữu lớn đến vậy...
Diệp Phàm đứng dậy, đi vòng sang bên cạnh, bế bổng Hiển Huân đang lắc lư trái phải lên một cách nhẹ nhàng, dường như chẳng tốn chút sức. Anh nhíu mày, thì ra y lại nhẹ đến vậy. Hiển Huân lắc lư cái đầu, híp mắt nhìn lên trên, đập vào mắt là gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng khá lạnh lùng, phải mất một lúc tự hỏi y mới nhớ ra người trước mắt là ai nhưng dường như lại không phải...
- Anh... là Lăng Diệp Thần? – Y lẩm bẩm rồi lại tự lắc đầu, sau đó dường như không chịu được mà nhắm mắt ngủ mất.
Diệp Phàm nhìn người trong lòng, y thật mềm khiến anh không dám dùng quá nhiều sức. Trường kỳ huấn luyện trong quân đội khiến lực tay của anh không mấy nhẹ nên rất sợ khiến y bị thương. Diệp Phàm nhanh chóng mang người ra xe, anh muốn xác nhận một thứ ngay lúc này...
----------oOo----------
Bạch Hiển Huân như bị chìm trong hơi nóng, hơi nóng cứ bốc lên cuồng cuộn trong lòng khiến y không thoải mái phải rên rỉ mấy tiếng. Diệp Phàm mới từ phòng tắm bước ra, nhìn người trên giường cục cựa rất bất an anh liền hiểu ra, ngay lập tức đi lại giường, đem bộ quần áo đang bó chặt trên người y cởi ra, liền nghe được một tiếng than thở đầy thỏa mãn khiến anh bật cười.
Làn da Hiển Huân rất khỏe mạnh, không trắng trẻo như người khác mà đầy tính đàn hồi và tự nhiên. Nhớ đến nghề nghiệp của y, Diệp Phàm lại càng yêu thích. Anh ngồi ngắm y chốc lát rồi ngay lập tức gọi điện thoại cho em trai, cố hạ thấp giọng vì sợ đánh thức ai đó.
- Gì vậy anh trai?
- Cậu đã tìm được Hiển Hạo chưa? – Anh hỏi.
- Đã có chút thông tin, em đang đi xác nhận lại! Ngày mai em sẽ bay về nước trong thầm lặng. Bữa tối thế nào?
- Rất tuyệt! Anh muốn hỏi chú? Có dấu hiệu gì để nhận biết sự khác biệt giữa hai anh em họ không?
Diệp Thần trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng:
- Nếu nói về vẻ ngoài thì không thể nào nhận ra được, nhưng trên cơ thể có lẽ có thể!
- Nói ra xem!
- Này... Hiển Hạo có một nốt ruồi son ở trên thắt lưng trái! À, mà anh hỏi làm gì?
- Anh cần xác nhận một thứ! – Giọng Diệp Phàm nghe có vẻ sâu xa: - Anh cúp đây! Chú mau giải quyết rồi về, thời gian nghỉ phép của anh không còn nhiều lắm, có lẽ tuần sau sẽ trở về bên Anh một thời gian!
- Em biết rồi! Chúc anh ngủ ngon!
- Tạm biệt!
Diệp Phàm cất điện thoại, ánh mắt xám trầm tĩnh nhìn thân ảnh đang ngủ thật ngọt ngào trên giường, anh nhẹ nhàng lật y lại – không có. Ánh mắt anh chợt lóe lên rất nhiều cảm xúc, người này phải thuộc về anh...
----------oOo----------
Hiển Huân quay cuồng trong mộng mị, một giấc mộng vô cùng dâm mỹ mà trần trụi. Y điên cuồng rên rỉ dưới thân một người đàn ông có thân hình tuyệt đẹp nhưng lại chẳng thể thấy mặt. Trong lòng y điên cuồng gào thét, y không muốn như vậy nhưng lại không thể không chìm vào vực sâu thâm thẳm của dục vọng, hiến dâng thân thể chưa một lần trải nghiệm chuyện tình ái cho người kia. Cảm xúc đến rất thật, dường như đó không phải là giấc mộng nhưng y không thể nào phân biệt rõ ràng. Sau đau đớn tột bật là sung sướng tầng tầng lớp lớp, nhấn chìm y hết lần này đến lần khác, khiến y phơi bày ra dục vọng trần trụi của mình mà không có một chút sức lực phản kháng. Khoái cảm khiến y đê mê, khiến y trầm luân cho đến khi phóng thích tất cả rồi tĩnh lặng hoàn toàn...
Hiển Huân mơ màng mở mắt, kéo lê thân thể đang âm ĩ đau và cái đầu nặng như đeo chì của mình vào phòng tắm, sau khi tắm rửa theo bản năng và lấy lại sự tỉnh táo. Hiển Huân đưa mắt nhìn mình trong chiếc gương đối diện và chết sửng. Trong chiếc gương ấy là một người giống y như đúc, trên thân thể trải đầy hôn ngân kéo tận đến đùi trong, y run rẩy cúi đầu nhìn lại thân thể mình, trái tim đập như muốn phá tan lòng ngực, thì ra đó không phải là mơ mà là sự thật – y điên cuồng giao hoan cùng một người đàn ông. Đôi mắt Hiển Huân đỏ oạch, bàn tay nắm chặt đến nổi gân, móng tay đâm vào thịt chảy máu mà cậu còn không biết, người đó là ai?
Hiên Huân như nổi điên lao ra khỏi phòng tắm, quên mất bản thân hiện giờ đang không một mảnh vải che thân. Y như điên chạy khắp nhà tìm kiếm, dường như muốn tìm cho bằng được người đã làm việc này với y đêm qua rồi giết chết hắn ta. Y chỉ đi ăn tối thôi mà, sao lại xảy ra việc này? Dường như trong đầu bị ai đánh mạnh một cái, Hiển Huân sựt tỉnh vội tìm điện thoại, gọi ngay cho Lăng Diệp Thần, cố giữ bản thân mình tỉnh táo mà hỏi:
- Anh đang ở đâu?
Diệp Phàm dường như biết y sẽ gọi nên trả lời rất mau:
- Anh đang ở công ty! Em dậy rồi à? Anh thấy em ngủ rất say nên không nở đánh thức...
Bạch Hiển Huân nghẹn lời, chẳng lẽ y phải hỏi anh là: Tối hôm qua anh đã làm chuyện đó với y sao? Vậy chẳng khác nào nói rõ y không phải Bạch Hiển Hạo. Lúc y đang bối rối lại nghe Diệp Phàm nói:
- Tối qua anh hơi quá, em hôm nay đừng ra ngoài! Tan làm anh lại đến thăm em! Ngoan...
- Anh...
- Sao?
- Không có gì! Anh làm việc đi! – Hiển Huân chán nản cúp máy, tại sao chỉ trong một đêm mà y lại phải đi đến bước này – lên giường với người yêu của anh trai, nếu anh trai mà biết sẽ như thế nào?
Bạch Hiển Huân như mất hết tất cả sức lực, y ngã dài ra thảm, chẳng đoái hoài gì đến tình trạng trần như nhộng của bản thân, đôi mắt cay xè vì ấm ức...phải giải thích thế nào đây?
Còn về Lăng Diệp Phàm, không thể không nói lựa lúc người ta say mà xuống tay, anh cũng rất bỉ ổi. Nhưng mà anh không kìm chế được bản thân trước người con trai ấy, cho nên đành ấm ức y vậy, sau này anh sẽ giải thích và đền bù tất cả khi em trai anh trở về...
Danh sách chương