Ta không biết ta đã uống bao nhiêu, mà Tiểu Tự phi thường hiểu ta, cũng không có ngăn cản, uống đến cuối cùng cả người ta nằm gục trên quầy bar, há miệng muốn nôn nhưng không nôn được gì hết.
Trước mắt mơ hồ, mí mắt thật nặng, ta dứt khoát nhắm hai mắt lại, ý thức cũng dần dần chìm xuống, chỉ còn nghe thấy những thanh âm đứt quãng.
Thật giống a, giống như thời điểm suýt nữa bị Tần Ất Văn bóp chết, lúc ấy cũng là thế này, loáng thoáng nghe được tiếng động xung quanh nhưng cố gắng nhìn lại không thấy rõ, mí mắt càng ngày càng trầm, thẳng đến không còn nghe thấy được điều gì.
Ta hình như lại nằm mơ, một lần nữa mơ thấy Khâu Vũ.
Từ lần trước say rượu ở Liễu thành, cô ấy không còn vào trong giấc mộng của ta, nhưng hôm nay lại tới.
Kiểu tóc khác so với mấy năm trước, trước kia tóc thẳng, bây giờ uốn xoăn trông rất xinh, nhưng gương mặt vẫn y vậy, không có gì biến đổi.
Cô ấy cùng ta ngồi, mặt đối mặt, miệng ta bị dán một tầng băng keo, không thể nói chuyện được, chỉ phát ra từng đợt âm thanh ư a.
Nhưng cô ấy thì có thể.
Cô ấy nói: "Mình cho rằng cậu vĩnh viễn cũng sẽ không biết."
Cô ấy nói: "Mình thật sự chưa từng thích cậu."
Cô ấy hỏi: "Vui không?"
Chưa từng thích ta sao...? Ta từ từ ngưng giãy giụa, nhưng nước mắt lại theo khoé mắt lăn dài.
Cô ấy đi rồi, băng dính ngoài miệng không biết được gỡ ra lúc nào.
Ta cho rằng toàn thế giới chỉ còn một mình ta hoảng loạn tìm người, đến khi nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Chi Chi mơ thấy cái gì....còn chảy cả nước mắt thế này?". Là giọng Tạ Oánh.
Ngay sau đó ta nghe Tiểu Tự nói: "Oánh Oánh, ta cảm thấy Chi Chi thật nhiều tâm sự a."
"Haizzz". Tạ Oánh nặng nề thở dài.
Ta thử mở mắt, nhìn xem mí mắt còn khống chế không cho ta thấy thế giới chân thật hay không.
Thật ngạc nhiên, không có, ta thấy trần nhà cùng bóng đèn trong phòng ta, bị đèn chói mắt, ta quay đầu nhìn sang nơi khác.
Tiểu Tự bị giật mình, "Chi Chi, ngươi đột nhiên trợn mắt làm ta sợ nhảy dựng."
Tạ Oánh lườm hắn một cái, đem khăn giấy mà cổ mới chùi nước mắt giúp ta ném vào sọt rác, quan tâm hỏi: "Chi Chi? Khó chịu hả?".
Ta liếm liếm cánh môi khô ráo, gật đầu lên tiếng: "Có chút."
Thanh âm khàn đến không ra hơi, ta nghe còn thấy sửng sốt, Tiểu Tự lanh lẹ đi rót nước cho ta.
Ta uống miếng nước, ho khan hai cái, mới cảm thấy dễ chịu không ít.
Ngoài cửa sổ trời đêm đen nhánh, không biết đang là mấy giờ.
Tạ Oánh theo tầm mắt ta nhìn ra, giải đáp nghi hoặc, "Giờ là hai giờ sáng." Cô ấy ngồi ở mép giường, duỗi tay vuốt vuốt tóc ta, "Tiểu Tự cõng ngươi trở về."
Ta giương mắt nhìn Tiểu Tự, hắn chớp chớp mắt, kéo dài thanh âm, "Ấy chời, chị em không hà, không cần cảm ơn nha."
Dù hắn nói vậy ta cũng không thể coi như chuyện đương nhiên, ta vẫn cười nói với hắn tiếng cảm ơn.
Ta cảm thấy bản thân thật tệ, rõ ràng tự mình tìm địa phương nào đó yên tĩnh khóc lớn một trận, sau đó làm như sự tình gì cũng chưa phát sinh, vậy thì tốt rồi. Đằng này còn cố tình phiền toái bạn bè của mình, nghĩ đến ta liền áy náy tự trách không thôi.
Sao ta cứ toàn gây phiền phức cho người khác vậy nhỉ? Đêm nay quá muộn nên Tiểu Tự không về, hắn đã gửi tin nhắn cho bạn trai biết.
Hắn ngủ ở sô pha, Tạ Oánh dĩ nhiên trở về phòng cô ấy.
Căn phòng thật mau chìm vào tĩnh lặng, trước khi rời đi Tạ Oánh đã giúp ta tắt đèn trần đổi thành đèn bàn.
Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, ta dựa vào đầu giường, cầm lên điện thoại di động.
Lại là một ngày mới, hôm nay là thứ năm, đã ba ngày ta không liên lạc Thi Cảnh Hòa.
Ở lần gặp mặt trước, nàng nói: "Chị......có lẽ em cần thời gian tiêu hoá, chừng nào em muốn thì cứ nhắn tin cho chị, vậy nhé."
Tiếp theo nàng mở cửa xe rời đi, còn mình ta ngồi trong xe thật lâu.
Nếu......Ta nói là nếu, ta cùng Khâu Vũ còn bên nhau, nàng cùng Chung Niệm cũng bên nhau, như vậy quan hệ giữa ta và nàng sẽ là gì đây?
Chị em dâu? Anh em cột chèo?
Ta vốn tưởng Thi Cảnh Hòa quen biết Dư Mặc đã làm ta cảm thấy thế giới rất nhỏ, ngờ đâu Thi Cảnh Hòa còn biết cả Khâu Vũ.
Hơn nữa còn biết ta và Khâu Vũ từng bên nhau, thậm chí hiện tại còn tới nói cho ta chân tướng chuyện này.
Ta là gì đối với Khâu Vũ?
Hồi ức theo ta đến bây giờ, làm ta cảm thấy ngọt ngào làm ta coi như trân bảo, rốt cuộc chẳng là cái thá gì.
Sự thật a, sự thật ta chưa từng được Khâu Vũ yêu thích.
Sự thật a, sự thật Khâu Vũ căn bản không hề đau lòng ta.
Hết thảy coi như thông suốt, ta từng cảm thấy cô ấy thật tàn nhẫn, hoặc là cho rằng sau lưng cô ấy có nỗi khổ tâm, cho nên không thể không lấy phương thức đó kích thích ta, cùng ta nói chia tay.
Kết quả thế nào? Kết quả ta trăm phương nghìn kế thay cô ấy giải vây 'tội danh'.
Cô ấy muốn ra nước ngoài, ta biết, ta còn nói ta có thể đi theo, hoặc là yêu xa cũng có thể kiên trì vượt qua.
Thực tế thì sao? Trên thực tế ta là trói buộc, ba mẹ ta chết rốt cuộc cũng cho cô ấy một cái cớ, một cái cớ hoàn hảo để vứt ta mà thôi.
Mấy ngày nay nhắm mắt lại, tất cả những gì ta nhớ ta nghĩ đều xoay quanh nó, vốn dĩ cho rằng đã từ bỏ được Khâu Vũ, đã chuẩn bị nghênh đón đoạn tình cảm mới, giờ thì thành ra như vậy.
Thậm chí ta còn đang suy nghĩ, nếu Thi Cảnh Hòa không nói cho ta, như vậy đời này ta còn có cơ hội biết được chân tướng này đó hay không.
Mà bị tổn thương đâu phải chỉ một mình ta, đồng dạng còn có Thi Cảnh Hòa, thời điểm nàng chính miệng nói ra hai chữ 'khoe ra', thanh âm mang theo chút run rẩy.
Hai chúng ta chẳng qua đều là công cụ bị chị em Chung Niệm Khâu Vũ lấy ra thị uy với đối phương. Điểm khác nhau là, Thi Cảnh Hòa biết chân tướng sớm hơn ta được mấy năm.
Ta thở dài, nhấn mở khung chat với Thi Cảnh Hòa, gửi cho nàng một tin nhắn.
Buổi chiều ta tỉnh lại, Tiểu Tự đã rời đi, Tạ Oánh cũng đi làm, phòng trống không, ta đói bụng đến khó chịu.
Rối rắm một phen, vẫn là tắm rửa gội đầu ra ngoài đi ăn.
Đồ ăn gọi về nhà rất khó hợp khẩu vị, ta đang không muốn lãng phí tiền, 'hành trình thuỷ quân' lần trước ta còn không có thu được đồng nào.
Ăn cơm xong, ta lái xe đến công viên, tạm thời không muốn về nhà.
Ngày hôm qua uống rượu đúng là không uổng phí, ít ra nó đã giúp ta tiêu trừ được rất nhiều khó chịu trong lòng, dư lại lúc sau tự ta nỗ lực thêm.
Thi Cảnh Hòa không còn quá bận rộn như đợt trước. Nàng nhắn tin nói chờ chút nàng sẽ tới đây.
Lúc này ta đã ngồi trên băng ghế trong công viên, hôm nay Vân thành không mưa, nhưng trận mưa dầm hai ngày trước còn để lại một vũng nước đọng trên mặt đất.
Giữa quảng trường có một cái màn hình lớn, phát sóng trực tiếp tình hình nơi đây. Có đứa nhóc chạy sát lại màn hình, thấy hình ảnh của mình trong đó, hihi haha chạy về khoe với người lớn. Thật hạnh phúc a, ta nhìn bọn họ cười, không tự chủ giương lên khoé miệng.
Lúc Thi Cảnh Hòa đến, trên quảng trường đã có các cô chú bắt loa mở nhạc khiêu vũ.
Ta phát vị trí để nàng dễ dàng tìm thấy ta.
Khoảng cách còn chừng mười mấy mét, ta hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
Thi Cảnh Hòa rất thích diện áo khoác, nàng hôm nay vẫn cứ là áo khoác, bất quá cái màu đen này ta chưa thấy qua, outfit này càng tôn lên khí chất thanh lãnh của nàng.
Lần này nàng không buộc đai lưng, bởi vậy có thể thấy bên trong nàng mặc váy cổ chữ V, làn váy cùng áo khoác đều dài đến vừa dưới gối, để lộ ra ngoài một đoạn cẳng chân.
Chờ nàng đi đến trước mặt, ta hơi hơi ngẩng đầu xem nàng, hỏi: "Mặc như vậy không lạnh sao?".
Ta nhớ rõ nàng sợ lạnh, mà hôm nay còn lạnh hơn một ít so với mấy ngày trước, ta thậm chí còn mặc tới ba cái áo.
Nhưng Thi Cảnh Hòa thoạt nhìn ăn mặc rất phong phanh, nàng ngồi xuống bên cạnh ta, trả lời: "Có chút lạnh. Mặc như vậy để đi chụp ảnh."
"À hiểu rồi."
Đã thật lâu nàng không có đăng hình ảnh lên Weibo, ý ta là hình do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp chứ không phải selfie hoặc là nhờ bạn bè sát thủ ống kính như ta.
Cô dì chú bác ở quảng trường khiêu vũ hăng say, mấy nhóc con cười đến sung sướng, đài phun nước cách đó không xa đến giờ cũng phun thật nhiệt tình.
Ta cùng Thi Cảnh Hòa thì đều trầm mặc, ta không nói nàng cũng không nói.
Ta bị hồi hộp, rõ ràng ta hẹn nàng ra đây, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Ước chừng dài một thế kỷ, ta mím môi nói: "Cảm ơn."
"Huh?" Thi Cảnh Hòa nghiêng đầu nhìn ta, đồng điếu mà ta đã vài ngày không thấy lại xuất hiện bên môi nàng, "Sao lại cảm ơn chị?".
Mỗi lần ở chung Thi Cảnh Hòa, ta có chút không phân biệt rõ mình là diễn hay thật.
Có nhiều lần trước mặt nàng, khi ta cho rằng mình đang diễn kịch vì chấp hành nhiệm vụ, ta lại biểu hiện ra bộ mặt chân thật nhất của mình.
Ta tức giận, ta thương tâm, ta phiền não...
Ta không dám nhìn nàng, ta đưa mắt vô thần về phía trước, hơi cúi đầu nói, "Trước kia em còn tưởng rằng, Khâu Vũ có khả năng là bất đắc dĩ mới dùng đến phương thức thương tổn em để chia tay, cho nên em vẫn cứ nhớ mãi không quên, ngay cả khi em và cô ấy đã thật lâu không liên hệ, không nghe được tin tức, nhưng em vẫn sẽ nhớ tới."
"Chị nói chị mất rất lâu để quên người cũ, mà em thì có khác gì đâu? Nếu mà so sánh ra, năm năm của em còn có thể thắng được chị."
Ta quay đầu nhìn nàng, cười nhẹ, "Nhưng bây giờ không muốn so nữa rồi, hai chúng ta thật sự đủ thảm, cần phân cao thấp cái gì nữa."
Trên mặt nàng vẫn còn giữ nguyên lớp trang điểm, nhìn qua trông yêu mị quyến rũ hơn kiểu trang điểm nhẹ nhàng ngày thường.
Có vài phiến lá theo gió cuốn, ghé đến nơi chúng ta dừng chân rồi lại vội vàng bay qua nơi khác.
Vành mắt Thi Cảnh Hòa cong cong, tiếp theo nàng nâng tay lên nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu ta.
"Em gái chị nói là mỗi khi em sờ đầu, nó sẽ không còn cảm thấy không vui."
"Để chị thử xem có ích hay không."