Giọng cô ấy bình tĩnh đến mức khó tin, ta ngồi ngay ngắn, kêu cô ấy: "Nhất Sênh......".
Mạnh Nhất Sênh cười khẽ, trấn an ta: "Chi Chi, mình không sao."
Làm gì mà không có sao được, ta nhấp môi, lo lắng nói: "Giờ mình tới."
"Chi Chi." Mạnh Nhất Sênh ngăn lại, "Không cần tới, mình còn có thể kiên trì."
Ngữ khí cô ấy vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ở thời điểm hiện tại thôi, trước kia Mạnh Nhất Sênh không phải như vậy.
Cô ấy lại nói: "Mình gần đây vẫn đang cố gắng học, học cách buông bỏ tình cảm, mình không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới em bé. Tuy mình và Nghiêm Hà nhiều năm sống chung nhưng cũng không phải không bỏ được. Chi Chi, cho mình chút thời gian, mình sẽ rất nhanh bình ổn được tâm tình."
"Mình nhất định sẽ ly hôn, nhưng phải chờ sau khi sinh em bé đã."
Mạnh Nhất Sênh nói rất lý trí, nghe như nhân vật chính không phải là cô ấy, làm ta trong nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Mạnh Nhất Sênh xác thật là kiểu yêu vào chỉ biết có một người, trước kia hồi còn mặn nồng, cô ấy và Nghiêm Hà lúc nào cũng dính với nhau, có đôi khi người khác rủ cô ấy tham gia hoạt động này kia cô ấy cũng không muốn đi, đương nhiên ngoại trừ ta, cô ấy rất để bụng những chuyện liên quan đến ta.
Nhưng điều này không đại biểu cô ấy không có năng lực, trước khi mang thai cô ấy làm việc ở một công ty rất có tiếng ở Vân thành, bảng điểm ở trường còn ưu tú hơn cả Nghiêm Hà.
Khả năng...cô ấy đã thật sự bình tĩnh, đã quyết tâm sẽ không vì tên cặn bã Nghiêm Hà rơi một giọt nước mắt.
Sau một lúc lâu, ta trả lời: "Tốt lắm."
Ta ủng hộ quyết định của cô ấy, không có lựa chọn nào tốt hơn là ly hôn, nhưng hiện giờ cái thai đã bảy tháng, không muốn thêm chuyện giằng co, ta cũng có thể lý giải.
Dù sao......sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn.
Ta vốn dĩ cho rằng ta sẽ không kết hôn, sẽ không có loại phiền não này, nhưng không nghĩ tới Mạnh Nhất Sênh bạn tốt nhất của ta sẽ có một ngày như vậy, ta không phiền não là không có khả năng.
Nhưng để cho ta cảm thấy lo lắng không chỉ là hiện tại, còn có sau ly hôn, em bé khẳng định sẽ do Mạnh Nhất Sênh nuôi nấng, trước đó cô ấy có nói cần thiết giành quyền nuôi em bé.
Mẹ đơn thân nuôi dưỡng con cái không phải chuyện dễ dàng. Ta nghĩ đến liền thấy khó chịu, tên Nghiêm Hà rác rưởi, nội tâm ta không biết đã mắng hắn bao nhiêu lần, thật ra ta còn muốn giáp mặt mắng, nhưng Mạnh Nhất Sênh không cho, không phải vì cô ấy không thấy hắn rác rưởi, mà là hiện tại không muốn gây náo loạn khiến cả nhà hai bên mù mịt chướng khí.
"Âyy". Ta mệt mỏi xoa đầu, lại trở chứng đau đầu, ta chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy thuốc uống.
Sau khi cơn đau giảm bớt, ta nhìn đồng hồ, liền ra cửa.
Ta không phải đi làm, hôm nay thứ sáu, Kim Lâm tan học, ta muốn đi đón em ấy.
Trên đường, ta không khỏi nhớ lại tin nhắn của Đới Thịnh, về chuyện tạo tình huống cho ta ngẫu nhiên gặp Thi Cảnh Hòa.
Lúc trước ta cũng cảm thấy quá mức trùng hợp, đi làm nhiệm vụ họp phụ huynh cho Kim Lâm mà cũng có thể gặp Thi Cảnh Hòa ở cùng một lớp.
Thì ra sau lưng có Đới Thịnh 'hỗ trợ', thật đúng là...hao tổn tâm huyết.
Kim Lâm trở thành em gái ta là ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng chuyện giữa Kim Lâm và Sầm Toàn, ta không biết đến cùng bọn họ có biết hay không.
Ta cảm giác trước đây mình đã lâm vào cục diện bị người xếp đặt tỉ mỉ, nếu còn chưa thoát ra, khả năng tương lai còn sẽ xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn mà ta không thể tưởng tượng.
Ta ngừng xe bên đường phía ngoài Vân Thành Nhất Trung, mở cửa xe đi xuống, bởi vì ta thấy được bảng số xe quen thuộc.
Thi Cảnh Hòa cũng ngừng xe ở bên này, trước ta một chút, ta ức chế nội tâm vui mừng, đi đến cửa xe nàng gõ gõ ý bảo nàng hạ kính xuống.
Nhưng không có.
Ta: ? Ta lại gõ cửa hai cái, còn kêu nàng: "Thi muội."
Rốt cuộc cửa kính cũng hạ xuống, nhưng chỉ lộ ra một khe nhỏ, cơ bản không thấy được tình hình bên trong.
Ta nhịn không được cười hỏi: "Chị không thể gặp người sao?".
"Đúng vậy, không thể gặp người."
...... Là một giọng nam.
Ta vừa nghe, mặt nhanh chóng nóng lên.
Quá xấu hổ, chẳng lẽ ta nhận sai xe?
Sao có thể??
Ta vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, tôi nhận sai rồi."
Ta đi trở về, nhìn biển số xe, lần nữa xác định ta không có lầm, đúng số xe đó, hơn nữa thân xe cũng là màu đỏ.
Càng quan trọng là xe này xuất hiện ở đây khẳng định là tới đón Sầm Toàn.
Ta ngồi vào xe mình, suy nghĩ vài giây, gọi điện cho Thi Cảnh Hòa.
Nàng rất nhanh bắt máy, hoàn cảnh bên kia có hơi ồn, ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe Thi Cảnh Hòa nói: "Chi Chi, chị đang ở siêu thị, chuẩn bị ra tính tiền, lát nữa xong sẽ gọi cho em."
"Dạ." Ta đáp lời, ngắt cuộc gọi xong thở dài.
Mười giây trò chuyện còn không có, ta nhìn chằm chằm Thi Cảnh Hòa trên màn hình, lắc lắc đầu.
Đúng vậy, ta đã đổi nền điện thoại thành hình Thi Cảnh Hòa, chính là tấm hình nàng mặc váy dài màu đỏ.
Xe không thể nghi ngờ là của Thi Cảnh Hòa, mà Thi Cảnh Hòa không ở chỗ này cũng là chuyện không thể nghi ngờ, như vậy người trong xe...chắc là thân thích của Thi Cảnh Hòa?
Ta cẩn thận suy ngẫm, không hiểu sao giọng nói đó khá quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu, nhưng nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng cũng không nhớ được.
Một lát sau, Kim Lâm cùng Sầm Toàn ra tới, ta xuống xe đứng đón.
Ánh mắt ta không chỉ đặt trên người hai đứa, mà còn chú ý đến thân thích của Thi Cảnh Hòa.
Chỉ là dáng người mà thôi, cao ráo, hơi gầy, đội nón kết đen, nhìn thoáng sườn mặt thì hắn có đeo khẩu trang.
Thấy Sầm Toàn, hắn còn mở ra hai tay cho Sầm Toàn chạy nhào vào người hắn.
Ta nghe Sầm Toàn gọi hắn là chú.
Nếu là chú, như vậy suy ra hắn có thể là anh em họ của Thi Cảnh Hòa? Trong đầu ta bắt đầu vẽ ra biểu đồ dòng họ.
Kim Lâm thấy ta, cười vẫy tay đi về phía ta: "Chị".
Ta gật gật đầu, lại thấy Sầm Toàn bên kia cũng vui vẻ nhìn ta, em ấy buông ra chú mình, ngọt ngào chào ta, "Chị Chi Chi."
Ta cong khóe môi, biết rõ vẫn hỏi: "Đó là chú em hả?".
"Đúng vậy, bình thường chú ấy bận lắm, hôm nay lần đầu tiên tới đón em." Sầm Toàn ngoan ngoãn trả lời.
Người kia vẫn đưa lưng về phía chúng ta, ngay cả khi Sầm Toàn chạy qua đây, hắn cũng không xoay người lại.
Không biết vì sao, ta loáng thoáng cảm thấy hắn là sợ hãi thấy ta nên mới như vậy.
Sau đó ai lên xe người nấy, ta cài dây an toàn, Kim Lâm ôm cặp sách ngồi ở ghế phụ.
Chú Sầm Toàn đã lái xe rời đi, ta thu hồi tầm mắt, nghe Kim Lâm nói: "Chú của Sầm Toàn làm việc trong giới giải trí."
"Giới giải trí?" Ta có chút kinh ngạc.
"Dạ, nhưng bạn ấy không có nói cho em nghe là ai, còn nói là cho dù em biết tên cũng sẽ không biết là ai."
Ta "Oh" một tiếng: "Hiểu rồi, chú của em ấy không có nổi tiếng."
Dứt lời, trong đầu liền hiện lên một người, nhưng ta không xác định.
Xe còn chưa có khởi động, đương lúc này Thi Cảnh Hòa gọi đến, xem ra nàng đã thanh toán xong.
Kim Lâm nhếch miệng cười, cho ta ánh mắt cổ vũ, ta duỗi tay đẩy đầu em ấy qua một bên, nhấn nghe điện thoại.
"Tối nay ở nhà có tiệc, nên chị phải đi mua thật nhiều thứ, giờ mới lên xe." Thi Cảnh Hòa vừa mở miệng liền giải thích.
Ta "Dạ" một tiếng, hỏi nàng: "Bởi vì em họ của chị đến chơi sao?".
Thi Cảnh Hòa có vẻ bất ngờ, "Huh? Sao em biết vậy?".
"Em tới trường đón Kim Lâm Lâm, vừa vặn gặp." Ta dừng một chút, "Không có nhìn thấy mặt."
"Hắn a......" Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng cười, "Mệt hắn là diễn viên, lưu lượng còn không cao bằng chị."
Ta: "......"
Ta: "Lưu lượng ít hơn chị cũng là bình thường."
"Cũng phải."
Thi Cảnh Hòa thật tự tin, bất quá nàng có đủ điều kiện tự tin, ai kêu nàng là hot girl nổi nhất trên Weibo chứ.
Cúp máy xong, ta nhìn Kim Lâm, "Kim Lâm Lâm, chị Cảnh Hòa thật khó theo đuổi a, chị đuổi không kịp."
Kim Lâm đen mặt: "Chị, chị có theo đuổi không mà nói?".
Lại là khảo vấn linh hồn, ta vỗ vỗ trán mình, thành thật trả lời: "Không có."
"Vậy đừng ở đó nói người ta khó."
Ta khởi động xe, bắt đầu lái đi, Kim Lâm tiếp tục giảng đạo: "Tiên hạ thủ vi cường, vãn hạ thủ tao ương, Sầm Toàn nói với em là mới đây lại có mấy người tỏ tình với chị Cảnh Hòa đấy."
Ta bình ổn lái xe, nhưng ngữ khí không ổn chút nào: "Cái gì?". Ta lắc đầu, "Không có khả năng, mỗi ngày Cảnh Hòa đều bận công việc."
"Em hỏi chị nha, tan làm chị có hẹn hò người ta không?"
"...... Không có."
"Vậy sao chị biết rõ ràng chị ấy tan làm không có hẹn người khác?"
"...... Không rõ ràng lắm."
Kim Lâm thở dài thật mạnh: "Chị tôi ơi, chị là đang mang tâm lý bị động, hy vọng chị Cảnh Hòa có thể chủ động hẹn chị, đúng không?".
Ta lại thay chính mình giảo biện: "Chị thích Cảnh Hòa, nhưng không biết chị ấy có thích chị hay không, nếu chị hẹn đi chơi mà chị ấy không thích chị, chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao?".
"Khoan, khoan tính vấn đề đó, hai chị là bạn bè, bạn bè hẹn nhau gặp mặt cũng coi là lãng phí thời gian sao?" Kim Lâm phản đòn.
Ta á khẩu không trả lời được, ta cảm thấy ta thật sự già rồi, đầu óc đều không linh hoạt.
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Kim Lâm tiếp tục nói, "Chị, có phải chị quá nghiêm trọng coi cái việc 'thích' đó thành gông xiềng tự đeo vào cổ rồi hay không?".
Ta liếm môi dưới, kêu em ấy: "Kim Lâm Lâm."
"Dạ?"
"Em nói nhiều quá rồi."
"......"
Nhưng Kim Lâm nói không sai, bởi vì đó đúng là lý do ta phiền não, ta quá cẩn trọng che chắn tình cảm của mình, sợ hãi Thi Cảnh Hòa biết, lại sợ Thi Cảnh Hòa không biết.
Sợ nhất vẫn là Thi Cảnh Hòa đã biết, còn làm bộ không biết, hoặc là uyển chuyển từ chối ta.
Ta mang Kim Lâm đến ăn tối chỗ Bồ Hinh, đây không phải lần đầu tiên, quan hệ giữa Bồ Hinh và em gái ta cũng xem như không tệ.
Bồ Hinh trước kia cũng học ở Nhất Trung, nhưng khi đó chúng ta còn chưa quen biết. Mà hiện tại hai người họ tám được rất nhiều chuyện, bởi vì chủ nhiệm mới của Kim Lâm là chủ nhiệm ngày xưa của Bồ Hinh.
Ta ngồi một bên nhìn di động, hết sức chuyên chú nói chuyện phiếm với Thi Cảnh Hòa, nàng nói tối nay là mẹ nàng xuống bếp, nàng đang ngồi chơi di động ở ghế mây treo trong phòng ngủ.
Nhưng không bao lâu, Thi Cảnh Hòa gọi điện qua, tiếng chuông vang lên thu hút chú ý của Bồ Hinh và Kim Lâm.
Ta ho một tiếng, chỉ chỉ bên ngoài: "Đi ra ngoài nghe điện thoại cái nha."
Ta đi ra hành lang, nhưng ở ngoài còn ầm ĩ hơn trong phòng, tiếng ly rượu va chạm, tiếng người cười nói, làm ta cảm thấy tốt hơn vẫn là ra hẳn ngoài tiệm.
Ta nói: "Chị đợi chút, chỗ này hơi ồn."
"Oh? Không sao, chị gọi qua để nghe giọng em chút thôi."
"Giọng em có gì mà nghe?"
Ta nhanh chóng rời đi, cảm thấy khoảng cách vài chục bước sao mà phá lệ xa xôi, chờ ta ra đến bên ngoài, mới nghe được câu trả lời nhưng cũng không tính là trả lời của Thi Cảnh Hòa.
Nàng nói: "Bởi vì không thấy được người cho nên mới muốn nghe giọng nói, Lục Chi, em không hiểu sao?".