【 C đi ngày thứ hai, nhớ em ấy. 】

Sáng ngày hôm sau trước khi lên đường, ta mở Weibo nhấn vào mục chú ý đặc biệt liền thấy Thi Cảnh Hòa đăng trạng thái này, khác biệt so với hôm qua là nàng có đăng kèm một tấm hình.

Hình chú mèo mà nàng đã nuôi hơn mấy tháng, Jo Jo đã lớn hơn rất nhiều; trong hình Thi Cảnh Hòa đang ôm nó, nhưng không có chụp đến mặt nàng, chỉ có cánh tay ôm mèo.

Tạ Oánh quơ quơ tay trước mắt ta, "Chi Chi, đừng nhìn nữa, chúng ta phải đi rồi."

Ta như bừng tỉnh từ trong mộng, nhanh chóng chuyển phát bài viết giống như hôm qua ta đã làm, sau đó cất di động, xách túi cùng Tạ Oánh rời khỏi phòng.

Nhiệt độ ở Kỳ thành xuống thấp đến mức ta phải mặc vào áo len cao cổ, vốn dĩ cho rằng tới Bí thị mới mặc đến dạng này, nào ngờ bản thân không chịu nổi không khí ướt lạnh hiện tại.

Giờ còn chưa tới tháng mười hai, chúng ta đã thở ra khói trắng, nhưng làn khói rất nhanh bị gió thổi tản đi.

Hôm nay xem như mới chính thức bắt đầu du lịch, sẽ tham quan ba nơi, một là thị trấn cổ, hai là phố ăn vặt, ba là khu bảo tồn thiên nhiên.

Ta đã thủ sẵn đầy đủ pin sạc, Tạ Oánh cũng vậy, cô ấy nói: "Ngồi xe di chuyển khá lâu, không lấy di động ra chơi thì biết làm gì."

Tiểu Tự phi thường tán đồng: "Ta cũng thấy vậy, ta muốn chơi game." Hắn còn hỏi, "Oánh Oánh, lập đội chơi không? Có bồ ta theo nữa."

Tạ Oánh liếc mắt xem thường, "Tiền Tự, một ngày không khoe yêu đương ngươi liền không thoải mái đúng không?".

Tiểu Tự điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng."

Lúc này chúng ta đã ăn sáng lên xe, Tiểu Tự vẫn là ngồi ngay phía trước, hắn quỳ gối lên ghế hướng về phía chúng ta, nói chuyện phiếm.

Ta thì nhìn ra ngoài cửa sổ, đeo tai nghe suy nghĩ miên man, chính xác là lại nghĩ về Thi Cảnh Hòa.

Thành Tư Nhất cùng nhóm người Khổng Phóng điều động bầu không khí trên xe, thỉnh thoảng bọn họ lại bật cười ầm lên.

Ta lấy ra tờ khăn giấy phủ lên đầu mình, sau đó nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, hành vi này làm Tiểu Tự ghét bỏ: "Chị Chi ơi là chị Chi, tưởng chị đã hết chứng khiết phích rồi chớ."

Ta có thói ở sạch, nếu không lần đầu tiên Kim Lâm khóc trước mặt, ta cũng sẽ không lấy khăn giấy lót vai, tuy rằng lúc sau khăn giấy cũng vô dụng.

Ta cũng lườm hắn một cái, "Đừng có mà nói chuyện với ta."

"Ơ ơ". Tiểu Tự nghiêng người tới gần ta một chút, "Sao rồi? Bị tiểu tỷ tỷ ăn hiếp rồi hay gì?".

Hắn tiếp tục tự lảm nhảm: "Ta tính thử, mấy ngày nay cũng không rơi vào ngày ngươi rụng dâu a."

Tiểu Tự chân chính là người bạn của chị em phụ nữ, dù sao thời gian trước mỗi lần tới ngày ta đều bày ra bộ mặt hung dữ, hắn nhớ kỹ cũng không có gì ngạc nhiên.

Tạ Oánh ở bên cạnh "Phụt haha" cười to, cô ấy nhìn nhìn Tiểu Tự rồi lại nhìn ta: "Vậy là Chi Chi thật sự bị Thi muội ăn hiếp đó hả?".

Ta mím môi, đưa chai nước cho Tiểu Tự: "Giúp ta vặn nắp ra."

Lý Tử không ngồi cạnh Tiểu Tự, hắn ngồi ở ghế trước nữa tám chuyện với người khác, đương nhiên cũng có khả năng là vì Tạ Oánh ở đây, hắn cảm thấy tương đối xấu hổ nên tự giác cách xa một chút.

Tiểu Tự vặn nắp xong đưa cho ta, mở to mắt chờ đợi kết quả từ miệng ta.

Ta uống một ngụm nước, dưới ánh mắt chờ mong của bọn họ, hỏi: "Nàng ghen tỵ, muốn ta dỗ dành, ta nên dỗ thế nào?".

Ta vẫn luôn suy ngẫm chuyện này, bởi vì tối qua khi Thi Cảnh Hòa nói ra câu đó, ta đã sửng sốt vài giây, ta không biết nên dỗ nàng thế nào. Trong mấy giây đó ta mới hiểu kịp, hoá ra Thi Cảnh Hòa là đang ghen tỵ, có thể nói là bay bay mùi dấm chua.

Ta hơi giật khoé môi, cuối cùng nói ra một lời đến bây giờ vẫn thấy hối hận.

Ta nói: "Em không biết."

Thi Cảnh Hòa ở đầu bên kia bật cười, nghe có vẻ rất vui mà cũng có vẻ rất giận, vô cùng mâu thuẫn.

Nàng nói: "Thôi được, vậy là không dỗ phải không?".

"Không không không, dỗ." Ta làm sao có thể thuận theo mà trả lời chứ, tuy rằng ta hiện tại giống như là thiếu nữ tình đậu sơ khai không biết làm sao, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

"Nhưng em nói không biết." Giọng nàng mang theo chút tiếc hận, "Chậc, chị còn cho là em lợi hại lắm."

Ta: "......"

"Tới trước chủ nhật mà em còn không nghĩ ra thì chị sẽ không tới đón em."

Tình cảnh thành như bây giờ, ta tự hỏi nên dỗ dành nàng thế nào mới có thể bình ổn sự ghen tuông kia.

Thật đã lâu lắm ta không có dỗ dành ai, trước đây trải qua vài đoạn tình trai gái ngắn ngủi kia, ta luôn là người được dỗ. Xảy ra mâu thuẫn, ta không làm lành bao giờ, đều là bọn họ tự nguôi rồi lại tươi cười đến tìm ta.

Ta kỳ thật rất áy náy, nhưng bởi vì không có tình cảm, cho nên ngay cả khi bọn họ tức giận thì trong lòng ta cũng không có bao nhiêu phập phồng.

Ví như bạn trai cũ kia, ta chia tay với hắn cũng nhiều tháng rồi, hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, lúc quen nhau hắn đang học năm ba, hiện giờ chắc đã lên năm bốn.

Thời điểm đó dân mạng có xu hướng khoe bạn trai nhỏ tuổi hơn và gọi là "tiểu lang cẩu",  "tiểu nãi cẩu", ta coi như cũng đu phong trào, trong số mấy người thích mình, ta đã nhận lời tỏ tình của hắn.

Hắn không phải khách hàng, thậm chí quen nhau về sau hắn mới biết được tính chất công việc của ta.

Có một lần ta tiếp một cái đơn, thanh niên yêu cầu ta sắm vai nữ sinh có tình cảm với hắn, ta chỉ cần xuất hiện trong cuộc họp mặt giữa hắn và bạn học cao trung rồi thể hiện ra bản thân thích hắn là được.

Bạn trai cũ nghe đến yêu cầu này liền kịch liệt phản đối, hắn nói ta chỉ có thể thích hắn, cho dù thích người khác chỉ là diễn xuất thì cũng không được.

Phản ứng xong hắn lại cảm thấy giọng điệu chính mình quá nặng, rõ ràng là ta sai nhưng hắn lại rưng rưng nước mắt xin lỗi ta, nói không nên quấy nhiễu công việc của ta, kêu ta đừng có vì thế mà không thích hắn.

Nói như thế nào nhỉ......Thương cảm thì cũng có, nhưng càng nhiều hơn là áy náy, ngoài ra không có cảm xúc khác.

Kết cuộc ta từ chối không nhận đơn hàng kia, dù sao khách cũng chưa đặt tiền cọc nên ta giới thiệu sang cho Tạ Oánh.

Nhớ lại thì kể không hết, đúng như Tạ Oánh nói, nếu đối phương không thích ngươi thì khi ngươi nhắn gửi liên lạc thường xuyên, đối phương sẽ liền bực bội.

Bạn trai cũ bởi vì quá trẻ không đủ thành thục, tình ý lại quá nhiệt tình mãnh liệt, làm ta chống đỡ không được, cuối cùng sau hai tháng bên nhau, ta nói chia tay.

Không thể nói chia tay là không khó chịu, đặc biệt khi nhìn đến nước mắt của hắn, ta dường như thấy lại hình ảnh bản thân mình rơi lệ vì Khâu Vũ.

Tạ Oánh nói kéo ta về hiện thực: "Trời trời, Thi muội là người như vậy sao? Thoạt nhìn ngự tỷ thế kia, mà lại muốn ngươi dỗ dành?".

Tiểu Tự trong mắt ánh lên nghi hoặc: "Oánh Oánh, ngươi gặp qua rồi hả?" Hắn hỏi xong cũng không đợi Tạ Oánh trả lời, nhìn ta, "Lục Chi, ngươi không phúc hậu, đã lâu như vậy mà ngay cả hình của tiểu tỷ tỷ ta còn chưa được xem."

Tạ Oánh lửa cháy đổ thêm dầu, cô ấy cười hì hì nói: "Đúng vậy, gặp qua, siêu đẹp."

Tiểu Tự nhíu chặt lông mày, vẻ mặt như đang lên án ta vì sao chưa cho hắn xem hình tiểu tỷ tỷ.

Ta nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, "Ôi trời, các ngươi trước tiên đừng chú ý cái này, ta còn phải nghĩ xem nên dỗ nàng thế nào, không thôi lúc trở về Vân thành, nàng sẽ không tới đón ta." Ta mở mắt ra, thở dài, "800 năm rồi ta không có dỗ dành ai hết á."

"Ờ....Đúng là trước giờ chứng kiến ngươi yêu đương, lần nào ngươi cũng là người được dỗ, trong khi ngươi còn không có tức giận."

Ta chậm rãi gật gật đầu: "Đúng......" Ta tìm bậc thang cho chính mình, "Cho nên ta không có kinh nghiệm dỗ dành, cho nên bây giờ mới điên đầu suy nghĩ đây nè."

Còn chưa tới cổ trấn, xe vẫn êm ru chạy trên đường, Ngô Chân lúc này ở phía trước đi xuống, ném mấy túi đồ ăn vặt cho chúng ta: "Đói bụng không? Ăn snack trước nha."

"Cảm ơn chị Chân." Nhóm nhỏ ba đứa nói cảm ơn xong, Ngô Chân trở về ghế ngồi.

Tạ Oánh mở bánh phồng tôm, hương vị đặc trưng lập tức lơ lửng trong không khí, nhưng ta không có tâm trạng ăn, vả lại ta cũng không quá đói.

Tiểu Tự nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Hay là xuống tay từ vật chất đi, ngươi mua món đồ nào đó mà nàng thích."

Ta nhướng mắt, đắc ý nói, "Nàng thích ta."

"Ngươi là đồ vật sao? Ngươi đâu phải đồ vật!" Tiểu Tự nói xong cầm lấy miếng snack bỏ vào miệng.

Tạ Oánh: "Ha ha ha."

Ta: "......"

Ta thở dài: "Thôi thôi, ta tự nghĩ cách vậy, ta nghĩ ra càng có thành ý."

Hai người bọn họ cũng tán đồng: "Tốt."

Tiểu Tự cầm túi snack xoay người ngồi ngay ngắn, ta nhìn cảnh sắc chạy như bay ngoài cửa sổ, mím môi, trong đầu lại nghĩ về câu nói kia của Thi Cảnh Hoà.

"Em mà không dỗ chị, e là không xong."

Ta phải thừa nhận một điều, ta bị nàng đáng yêu tới rồi, đáng yêu tới mức ta phải thở dài...nàng thật biết cách a.

Biết cách chỉ dùng một câu nói liền nhấc lên gió lốc trong lòng ta, mà ta bị cuốn vào lại không hề có lực đánh trả, không hề tìm được đường sống.

Ta là ai? Ta bất quá là bại tướng dưới tay Thi Cảnh Hòa, lần nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay nàng.

Ước chừng thêm nửa tiếng đồng hồ, xe ngừng ở bãi đậu xe bên ngoài cổ trấn, bác tài không đi cùng chúng ta mà tìm quán nước uống trà, chúng ta chơi xong trở ra gọi điện cho biết là được.

Hôm nay thứ năm, không phải cuối tuần, cộng thêm học sinh còn chưa nghỉ đông, bởi vậy cổ trấn trông khá quạnh quẽ.

Trời rất lạnh, bên này cách xa trung tâm, bao bọc cổ trấn đều là núi, ta lấy ra di động kiểm tra thời tiết.

Thật tình, khu vực này thấp hơn trung tâm hai ba độ, ta một người phương nam tới một thành thị phương nam khác, vậy mà vẫn bị lạnh run bần bật.

Nhưng ta vẫn kiên trì cầm di động nhắn tin với Thi Cảnh Hòa, trải qua cuộc gọi tối hôm qua, ta không còn rối rắm chuyện có nên hay không gửi tin cho nàng.

Ta kéo cổ áo len lên cao che khuất cằm, vừa đi vừa đánh chữ.

Nhưng đánh chữ đến cùng có chút khó khăn, bởi vì thật sự rất lạnh, phong cảnh cổ trấn cũng không đốt nổi ngọn lửa nội tâm.

Ta nghĩ nghĩ, gửi voice đi, dù sao nàng cũng từng nói không thấy được người sẽ muốn nghe giọng.

Ta gửi tin nhắn thoại: "Học tỷ, em lạnh quá à."

Thi Cảnh Hòa cực nhanh hồi phục, trong giọng nói mang ý cười, "Vậy thì chịu thôi, em cũng đâu có ôm được chị."

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện