Trình Chí Viễn đứng yên đó. Chuyện đã vỡ lở ra như vậy, hắn cũng chẳng thèm biện hộ làm gì.

Ông Trình tức giận ném luôn chỗ hồ sơ xuống sàn nhà cố ý vừa tầm mắt của hắn, ông gằn giọng hỏi.

- "Chuyện tốt đẹp con làm đấy, còn gì để giải thích không?"

- "Con không có gì giải thích thưa bố. Trước kia ở Pháp, con và Lục Tử Anh đã quen nhau, chẳng những thế bọn con còn có một đứa con gái."

Trình Chí Viễn ngẩn đầu nhìn ông Trình, gương mặt không một chút sợ hãi, đáp.

Bà Trình sốt ruột nhìn hắn, lòng bà như lửa đốt khi không biết dùng cách gì để có thể bảo vệ hắn.

Trình Chí Kiên xưa nay rất ghét bị lừa dối, lần này xem ra hắn khó mà qua được kiếp nạn này.

- "Bà nghe thấy gì không? Nó vẫn rất tự hào đấy, không thấy một chút sai trái."

Bà Trình cố gắng khuyên nhủ, nói vài lời tốt đẹp cho hắn.

- "Ông à, Chí Viễn nó cũng thay đổi rất nhiều rồi, ông không thấy nó đang dần sống có trách nhiệm hơn hay sao?"

- "Bà im đi!"

Trình Chí Kiên quát.

- "Ba, ba bình tĩnh đi ạ."

Trình Thanh Phong vội vã lên tiếng nói đỡ cho bà Trình, nhưng xui xẻo lại bị ông mắng cho một trận.

- "Kể cả con nữa, Thanh Phong. Con cũng hùa theo hai mẹ con nó giấu ba, uổng công ba tin tưởng con."

- "Không phải đâu ba, con cũng chỉ vì mới biết đây mà thôi."

Giọng nói của Trình trở nên nhỏ dần, chẳng dám đối diện với ông Trình.

Cảm giác bản thân bị lừa thật sự rất khó chịu. Trong khi ba người trong nhà đều biết đến, chỉ duy nhất mỗi mình ông lại không biết điều gì, giống như trò cười cho người khác, bảo sao lại không tức giận.

- "Bố, mọi chuyện là lỗi của con, là con không muốn mẹ nói với bố, tất cả là tại con. Bố cứ mắng con, không liên quan đến mẹ đâu ạ."

Bao năm qua, nhìn thấy bà Trình chỉ vì những lỗi lầm của hắn mà phải gánh chịu những lời trách móc thay, hắn thật sự rất có lỗi với bà. Bây giờ hắn không giống trước đây nữa, hắn phải trưởng thành để còn cáng đáng mọi việc, chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra mà không cần bất cứ ai phải gánh thay.

- "Trình Chí Viễn, bây giờ con lớn rồi đúng không, lớn rồi nên tự ý làm hết tất cả không cần thông báo đến bố và mẹ nữa? Trưởng thành tới mức ở bên ngoài tùy ý cưới vợ sinh con, không cần thiết đến gia đình có đúng vậy không?"

Nghĩ đến chuyện khi đó, hắn đã giấu nhẹm đi tận mấy năm trời dài đằng đẵng thì ông Trình không sao nguôi được cơn giận, khi đó hắn chỉ mới 18 tuổi mà thôi.

- "Chuyện con gây ra, con tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa, chuyện cũng không ảnh hưởng đến bố, bố quan tâm làm gì. Trước giờ bố vẫn mặc kệ con không phải hay sao? Vậy thì bây giờ bố cũng nên để tự con giải quyết đi ạ!"

Bốp! Ông Trình bị những lời nói này của hắn chọc đến phát hỏa, trong cơn giận đã vun tay tát cho hắn một bạt tay cảnh tỉnh.

- "Mất dạy!"

Bà Trình hoảng hốt lập tức lên tiếng.

- "Ông đang làm gì vậy? Khi không sao lại đánh con chứ?"

- "Bà không nghe thấy nó ăn nói với tôi ra sao sao? Bà còn bênh vực cho nó. Nhìn đi, nó chơi bời bên ngoài như thế nào tôi cũng mặc kệ, bởi vì bản tính nó không thích ràng buộc tôi đã nhắm mắt cho qua. Nhưng nó thì sao? Càng ngày càng không coi ai ra gì, còn mang theo đứa con về nhà. Bao nhiêu chuyện hoang đường nó gây ra không phải lần đầu, vun túng, nuông chiều đâm ra hư hỏng, hôm nay tôi không dạy nó thì nó lại đang cho rằng nó đúng đấy."



- "Bố lo cho sỉ diện của bố thì đúng hơn. Trước giờ chỉ có Trình Thanh Phong mới khiến bố tự hào, còn con cũng chỉ là đứa con của vợ nhỏ mà thôi, bố cưới mẹ chỉ là muốn có thêm người chăm sóc cho con trai của bố. Vậy thì bây giờ bố quan tâm đến chuyện của con làm gì? Hay bố cảm thấy tức giận vì người phụ nữ bố cho là hoàn hảo, phù hợp với Trình Thanh Phong lại là bạn gái của con sao, đúng vậy không?"

- "Con..."

Ông Trình giận mặt mũi đỏ bừng, lập tức lao đến định dạy cho hắn một trận thì Trình Thanh Phong và bà Trình nhanh chóng giữ lại.

- "Bà mau bỏ ra, hôm nay phải dạy dỗ nó."

- "Chí Viễn, con điên rồi hả? Mau xin lỗi bố đi, con đang nói lung tung gì vậy?"

Bà Trình gấp rút thúc giục.

- "Không cần xin lỗi, người như nó xin lỗi chẳng qua chỉ là một câu nói tùy tiện nói ra từ miệng, hoàn toàn không nghĩa lý gì. Lập tức cút khỏi đây, muốn đi đâu thì tùy, Trình gia không chứa loại người như nó, Trình Chí Kiên càng không có đứa con này."

- "Ba, Chí Viễn trong lúc tức giận mới có những lời nói như vậy. Ba bỏ qua cho em ấy lần này đi ạ!"

Trình Thanh Phong nóng ruột lên tiếng cố gắng thuyết phục ông Trình suy nghĩ lại quyết định vừa rồi.

- "Tôi không đồng ý, tại sao lại đuổi con tôi ra khỏi nhà chứ? Chí Viễn lần này đúng là gây ra chuyện lớn, nhưng nó cũng đã trưởng thành hơn từng ngày. Ông không thấy bản thân mình quá đáng hay sao?"

Trong khi mọi người đều đang ra sức khuyên nhủ, giải thích để ông Trình có thể suy nghĩ lại mà cho hắn thêm cơ hội, bỏ qua mọi chuyện. Thì Trình Chí Viễn vẫn đứng ngây ra đó, không một chút bất mãn hay sợ sệt. Hắn cười trừ, đáp.

- "Nếu bố đã không muốn nhìn thấy con như vậy thì đương nhiên con sẽ đi. Bố yên tâm đi, con sẽ không giành bất cứ thứ gì từ tài sản của bố. Con chỉ xin bố một chuyện thôi ạ."

Nói rồi hắn lại nhìn sang phía bà Trình với hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt. Cả đời này của bà, bà đã phải chịu khổ vì hắn quá nhiều. Đây có lẽ sẽ là việc đầu tiên hắn làm được cho bà.

- "Bố đối xử với mẹ con tốt một chút, đừng xem bà ấy là chỗ thay thế cho người trước. Bởi vì, mẹ của con chịu thiệt thòi quá nhiều rồi ạ."

Kể từ khi gả cho ông Trình, bà chịu không ít thiệt thòi. Hoàng Ánh Hồng xuất thân giàu có, bà được gả cho ông Trình thông qua mai mối. Bà Trình thừa biết bản thân khi đó chỉ là một người thay thế, một người mà Trình Chí Kiên cưới về chỉ để chăm sóc cho đứa con trai nhỏ phải chịu cảnh mồ côi mẹ từ nhỏ. Nhưng bà vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận, không một lời oan trách. Những năm bên cạnh ông Trình, lại mang tiếng vợ nhỏ.

Trong ngôi biệt thự này, chỉ có Trình Chí Viễn là người hay chống đối, là người sẵn sàng đưa ra những lời góp ý đề nghị mà không cần nhìn đến sắc mặt của bất cứ ai. Nói đúng hơn, Trình Chí Viễn sinh ra chính là khắc tinh lớn nhất đời này của ông Trình, hai bố con cũng chưa bao giờ có thể hòa thuận nói chuyện với nhau quá ba câu, gặp nhau lại xảy ra tranh cãi.

- "Con nói xong rồi, con đi đây. Bố và mẹ giữ gìn sức khỏe đấy."

Nghe xong những lời này của hắn, Trình Chí Kiên rơi vào trầm mặc. Ông suy ngẫm đến lời hắn nói, rồi lại nghĩ đến những chuyện ở quá khứ. Đúng là ông đã sai với bà Trình rất nhiều.

- "Chí Viễn đi rồi, ông hài lòng chưa vậy? Trình Chí Kiên, Chí Viễn không ngại sương gió, không ngại sỉ diện của bản chấp nhận đến công trường làm việc, bị người ta xem như tên đầu đường xó chợ, bắt nạt chửi bới, sai khiến, thậm chí kiếm chuyện gây khó dễ. Ông lại không thèm hỏi nguyên nhân, ông quy hết tội trạng cho nó. Bây giờ lại vì sỉ diện của bản thân ông, lại đuổi nó đi. Tôi nói cho ông biết, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện, cả cuộc đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông."

Bà Trình mắng cho ông một trận rồi nhanh chóng bỏ đi lên tầng, bây giờ bà không muốn đối diện với người đàn ông này, nhìn thấy thôi cũng phát bực.

Trình Thanh Phong vội vã đuổi theo hắn, đến dưới hầm đỗ xe cuối cùng cũng đuổi kịp.

- "Chí Viễn, chờ đã!"

Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra khi nãy, rồi lại mặc kệ bỏ vào trong xe.

- "Nghe anh nói đã."

Hắn vờ như không nghe thấy, cứ vậy mà đạp ga lái xe đi mất.

- --

Ông Lục cũng biết được chuyện, phản ứng ban đầu của ông cũng không kém gì những người trước đó. Nhưng rồi ông cũng dần chấp nhận, nếu Lục Tử Anh quyết định như thế nào thì ông vẫn sẽ ủng hộ con gái.

Lục Tử Anh bận rộn chuẩn bị quần áo để đưa Eri về nhà thăm ông bà Lục, tiện thể gửi lại cô bé ở đó chơi vài hôm bởi vì công việc của cô rất nhiều, chỉ sợ không có đủ thời gian quan tâm chăm sóc cô bé.

- "Eri, mau đi thôi con."

- "Chờ con một chút ạ."



Thế là cô bé lật đật chạy vụt vào phòng ngủ nhanh chóng ôm theo con thỏ nhồi bông đi cùng. Đây là quà khi còn bé, là chú gấu bông đầu tiên Trình Chí Viễn mua cho cô bé. Tuy đã hơi cũ kỹ, nhưng Eri vẫn luôn mang theo bên mình, cũng giống như chiếc chăn bông ghiền vậy.

Xuống đến bãi đỗ xe đã gặp Trình Thanh Phong.

Lần đầu tiên nhìn thấy Eri, anh ta cũng được một phen kinh ngạc.

Đúng là cùng một khuôn đúc ra, y như Trình Chí Viễn lúc còn bé.

- "Chào chú ạ."

Cô bé lễ phép vòng tay chào hỏi.

Trình Thanh Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô bé.

- "Ừ, chú chào Eri nhé!"

- "Anh đến đây có việc gì sao?"

Lục Tử Anh hỏi.

- "Không có gì, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Vừa hay anh cũng có vài chuyện muốn nói với em, em không bận gì chứ?"

Trình Thanh Phong mỉm cười, hỏi.

- "Dạ không ạ, chúng ta đi thôi."

Buổi tối đó, sau khi gặp Trình Thanh Phong trở về nhà. Lục Tử Anh còn đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa truyền đến.

Còn tưởng là ai, hóa ra lại là Trình Chí Viễn. Nhìn thấy chỗ vali theo cùng hắn, cô cũng biết được ý định và mục đích đến đây của hắn là để làm gì. Nhưng ít ra, hắn vẫn tốt, vẫn khỏe mạnh... Những lo lắng từ nãy đến giờ của cô cũng đã tan biến đi nhiều.

- "Eri đâu?"

Đặt chân vào nhà, lại không nhìn thấy con gái đâu, hắn tò mò hỏi.

Được biết chuyện xảy ra với hắn từ miệng của Trình Thanh Phong. Cô còn tưởng bây giờ hắn đang rất buồn bã, rất khó chịu, có khi chạy đi tìm nơi nhộn nhịp, ồn ào nào đó để uống rượu. Không ngờ lại chạy đến đây, hơn nữa lại rất bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra với mình.

- "Tôi đưa Eri đến ở với ông bà rồi."

Cô lấy cho hắn một cốc nước, tiện thể trả lời.

- "Ừ."

Hắn khẽ gật đầu, lời nói cũng kiệm đi rất nhiều.

- "Anh không sao chứ?"

Lục Tử Anh thở dài đi đến ngồi cạnh hắn, khẽ hỏi.

- "Anh không giữ được lời hứa với em. Anh xin lỗi!"

Hắn lặng lẽ cúi đầu, trên môi còn vươn nụ cười đắng ngắt, đáp.

- "Trên đời này làm gì có bí mật chứ? Nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Anh không thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao? Ít ra chúng ta cũng không cần phải thấp thỏm che giấu mõi ngày nữa. Sống thật với bản thân mình."

Trình Chí Viễn nhìn thấy điệu bộ tiêu diêu tự tại, vô tư này của cô khiến hắn cũng cảm thấy vơi đi phần nào tội lỗi, phiền muộn.

- "Anh sẽ trở lại Pháp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện