- "Không có tiền thì biến đi, đại tiểu thư đến một xu còn không có, muốn chơi với bọn này sao?"

Nghiên Tiểu Hy ngày trước và bây giờ khác một trời một vực. Trước kia là thiên kim tiểu thư trên người diện toàn đồ hiệu đắt đỏ, mạnh tay chi tiền cho những cuộc vui chơi của bạn bè để thể hiện bản thân. Bây giờ sa cơ lỡ vận, đến cả một người bạn chân thành còn không có, tất cả đều đồng loạt hắt hủi, xua đuổi. Những gì cô ta nhận được hôm nay, chính là đã đến lúc phải trả giá cho chuyện trước kia đã gây ra.

- "Mày nói cái gì vậy hả? Là ai trước kia mở miệng ra nịnh bợ, tâng bốc tao chứ? Đúng là lũ sâu bọ, sống bám vào người khác."

Nghiên Tiểu Hy tức giận, gằn giọng đáp.

Tất cả những người có mặt ở đó đều bật cười châm chọc. Một trong số đó lên tiếng chế nhạo.

- "Nghiên Tiểu Hy, chúng ta cùng một loại người mà thôi. Ban đầu chơi với nhau vì lợi ích, hết rồi thì say goodbye. Có gì phải giận dỗi. Cậu nên quay về trách người mẹ giàu có của cậu thì hơn. Trách sao bà ta lại làm ăn thua lỗ đến cầm cố nhà cửa, đến công ty cũng sắp không trụ được nữa. Ở đời mà, lên voi xuống chó là chuyện bình thường mà thôi."

Nghiên Tiểu Hy từ trước đến giờ không chịu được sự sỉ vả của người khác. Cô ta sống trong sự khen ngợi, nịnh nọt, cho dù là những lời không thật lòng đối với cô ta đều không quan trọng. Hôm nay lại bị đám bạn sỉ nhục đến mức này, đúng là chẳng thể nhịn nổi.

Bốp! Đột ngột nhận được cái tát như trời gián của Nghiên Tiểu Hy, cô bạn trừng to mắt bất mãn quát.

- "Mày điên rồi sao?"

Vừa dứt lời, hai người gần đó liền tiến đến tóm lấy Nghiên Tiểu Hy, với sức của một mình cô ta làm sao ngăn được hai người bọn họ. Thế là rất nhanh đã bị ép quỳ trên sàn.

Cô bạn bị đánh khi nãy đã lấy lại thế chủ động, tóm lấy tóc của Nghiên Tiểu Hy, cảnh cáo.

- "Nghiên Tiểu Hy, nể tình cậu trước kia hào phóng chi tiền cho những cuộc vui của chúng ta, cái bạt tay này tôi không chấp nhặt làm gì."

Nghiên Tiểu Hy nhìn cô gái đó bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

Ngay lập tức, một ly rượu vang được đưa đến. Không nói cũng biết được chuyện tiếp theo sẽ là gì. Nghiên Tiểu Hy cố gắng chống cự,nhưng vô ích.

Um!

- "Uống đi, uống hết nó cho tôi. Cậu đến đây chẳng phải xin ăn ké hay sao? Rượu này cho cậu đó! Mau uống đi! Uống đi! Hahaha."

Cô gái kia nở giọng cười ngạo nghễ, một tay giữ lấy cằm của Nghiên Tiểu Hy, tay còn lại thuần thục đổ rượu vào miệng cô ta.

Choang!

Ly rượu được ném ra sàn, hai cô gái kia cũng chịu buông tha cho Nghiên Tiểu Hy.

Khụ! Khụ! Khụ!.

Cô ta ngồi bệt xuống sàn, ho sụt sùi, bàn tay bấu chặt thành nắm đấm, sắc mặt đỏ bừng.

- "Uống bao nhiêu đủ rồi, gọi bảo vệ đến lôi cô ta đi đi. "

- "Tao nhất định phải giết hết bọn mày!"

Nghiên Tiểu Hy quát lớn.

Đối với những lời hâm dọa chết chóc đó, những người có mặt ở đây đều chỉ biết bật cười khinh bỉ, chẳng ai thèm quan tâm đến.



Sau khi thoát khỏi nơi đó, Nghiên Tiểu Hy lang thang trên đường, lòng đầy căm hận, uất ức chẳng biết trút vào đâu, cô ta ngồi bệt xuống đường khóc lớn.

- "Nếm qua cảm giác bị phản bội, xua đuổi thú vị lắm đúng không?. Thế nào, giống với lúc cậu ép chết Triệu Hân Di không?"

Có tiếng bước chân đi đến, Nghiên Tiểu Hy ngẩn đầu nhìn lên.

Cô ta lập tức lau đi nước mắt, điên cuồng đứng dậy tóm lấy bả vai của Lục Tử Anh, gào thét.

- "Lục Tử Anh, là cô đúng không? Là cô làm đúng không?"

Lục Tử Anh vẫn giữ nét mặt bình thản, mỉm cười gỡ bỏ bàn tay của Nghiên Tiểu Hy ra khỏi người mình, âm giọng nhẹ như tênh. Đáp.

- "Năm đó Hân Di bị cô và Thẩm Mục phản bội, cô luôn miệng chế nhạo cậu ấy khiến cậu ấy tìm đến con đường chết. Nghiên Tiểu Hy, một khi đã làm việc ác,cô phải tự chuẩn bị cho mình một hậu quả đi chứ?"

- "Lục Tử Anh, đồ đê tiện!"

Nghiên Tiểu Hy kích động đến mức định bóp chết Lục Tử Anh. Nhưng cô đã nhanh chóng tóm lấy tay cô ta, tiện thể đẩy cô ta ngả ra mặt đường.

- "Tôi còn chưa ra tay thì cô đã thê thảm đến mức này rồi. Nghiên Tiểu Hy, từ từ mà nếm trải đi, bởi vì còn rất nhiều thứ mà cô phải trả đó."

Như Lục Tử Anh đã từng thề hẹn trước mộ của Triệu Hân Di, bây giờ đã đến lúc cô thực hiện lời hứa đó. Thật ra cô còn chưa kịp động tay vào thì Nghiên Tiểu Hy đã phải bắt đầu trả giá cho những tội lỗi trước kia. Quả báo không phải không có, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.

Trong vòng vài giờ đồng hồ mà Nghiên Tiểu Hy lại bị sỉ nhục đến mực độ này, tức tưởi đến mức không nói thành lời, chỉ còn cách gào thét, đập phá để trút giận mà thôi.

- "Eri à, chờ babi nhé! Babi sẽ về với con."

Có lẽ, cô bé đủ biết được tình huống sắp tới sẽ là gì. Là những ngày tháng sau này không có bố bên cạnh, không có bố nuông chiều, không có ai giấu giếm lén lút mua kẹo ngọt. Đây chính là giây phút quý báu còn ở bên bố.

- "Babi đừng đi mà!"

Eri níu lấy tay hắn, dường như còn chưa chắc chắn nên cô bé dùng luôn tay còn lại để giữ bố ở lại, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt, môi nhỏ mếu máo.

Trong hoàn cảnh này, ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa. Hắn mỉm cười, bế lấy con gái ôm vào lòng an ủi, vỗ về.

- "Bảo bối đừng khóc, con khóc như vậy babi làm sao đi đây?"

Cô bé ôm chặt lấy cổ hắn, uất ức khóc lớn.

- "Babi đừng đi, Eri sẽ ngoan mà!"

Nghe những lời này của con trẻ, cổ họng của hắn có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Tử Anh đang đứng gần đó. Có lẽ, cô cũng giống như hắn, đều có những cảm xúc khó nói thành lời. Chỉ thấy bóng lưng của cô đối diện với hắn, Lục Tử Anh lặng lẽ lau đi nước mắt lấm lem trên gương mặt.

- "Babi đi ít hôm sẽ về thăm con, được không? Eri phải ngoan, không để mẹ lo lắng có biết không."

- "Vâng ạ!"

Hôm nay là ngày cuối cùng Trình Chí Viễn còn ở lại Trung Quốc. Hắn muốn dành thời gian này để bên Lục Tử Anh và con gái, để lại những kỷ niệm thật đẹp, thật vui vẻ.

Cô bé nắm lấy tay bố và mẹ, bước những bước chân đầy vui vẻ. Cả ba người cứ vậy mà cùng nhau đi dạo phố, khung cảnh một gia đình nhỏ bước đi bên nhau không khỏi khiến người ta phải ganh tị.

Sau một ngày mệt mỏi, có lẽ bởi vì những bước chân của hắn quá nhẹ nhàng, êm ái, khiến cô bé ngủ gật trên vai bố.

- "Chúc anh thuận buồm xuôi gió, hi vọng sẽ được như những gì anh ước nguyện."



Lục Tử Anh đi bên cạnh khẽ lên tiếng.

Dù có chút không muốn để hắn đi, nhưng cô vẫn sẽ chúc hắn tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến với hắn. Biết đâu đến đó, hắn sẽ trưởng thành hơn từng ngày, đó cũng là điều đáng mong đợi.

- "Tử Anh, anh Thanh Phong là người rất tốt, anh ấy là người phù hợp với em. Lẽ ra em và anh ấy sẽ có một kết thúc đẹp, nhưng là vì anh. Anh thật sự xin lỗi!"

Hắn nở nụ cười gượng gạo, đáp.

- "Nhân duyên đâu ai được lựa chọn. Em không phải người tốt nhất, không cần người hoàn hảo phù hợp với em. Chỉ cần người bên cạnh có thể cùng em chia sẻ, cùng nhau cố gắng, vượt qua những khó khăn... Vậy là đủ lắm rồi!"

Lục Tử Anh trả lời, cô hướng mắt nhìn về phía hắn, trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc.

- "Tử Anh, nếu khi anh quay trở lại, em vẫn còn độc thân... Em có thể cho anh một cơ hội nữa chứ?"

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, điều hắn lưu luyến, tiếc nuối nhất vẫn là Lục Tử Anh. Cô chính là ngoại lệ của hắn, là người phụ nữ khiến hắn thay đổi hoàn toàn, là tình yêu đích thực của hắn. Cho dù như thế nào, cơ hội có mỏng manh ra sao, hắn vẫn mong muốn bản thân sẽ được cô tha thứ, chấp nhận một lần nữa.

- "Chúng ta đã có khoảng thời gian bên nhau rất dài, có cãi vả, có hờn dỗi, có cả chia xa. Tất cả những thứ đó đủ để biết được, hai người chúng ta thật sự không phù hợp."

Cô thản nhiên đáp lại lời hắn.

- "Chiếc nhẫn năm đó anh đã vứt, em vẫn còn giữ."

Nghe Trình Chí Viễn hỏi, cô có hơi bất ngờ ngẩn đầu nhìn hắn.

Năm đó hắn đã vứt chiếc nhẫn ngay khi bọn họ cãi nhau rồi chia tay. Hắn đã vứt vào bồn hoa gần đó, nhưng Lục Tử Anh đã phải tìm rất lâu mới có thể tìm thấy. Hôm đó cô đội cả trời mưa, mặc kệ cơn mưa lớn như trút nước trên bầu trời, cô điên cuồng tìm tìm kiếm. Đến khi tay chân lắm lem bùn đất, cũng đã tìm thấy.

Lí do hắn biết được, chính là hôm đó đến đưa Eri đi chơi hắn vô tình nhìn thấy trên tay cô bé cầm theo chiếc nhẫn, đến khi nhìn kỹ lại mới biết đấy là chiếc nhẫn năm đó trong lúc cãi vã chính tay hắn đã vứt đi, kết thúc đoạn tình yêu với Lục Tử Anh. Bây giờ lại nằm trên tay Eri, đúng là hắn rất bất ngờ, nhưng có lẽ vui mừng nhiều hơn.

- "Em vẫn còn yêu anh, tại sao lại không dám đối diện?"

Trình Chí Viễn hỏi.

- "Chỉ là không nỡ bỏ đi mà thôi."

Lục Tử Anh mỉm cười, cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh, nói ra những lời không thật lòng, cô đáp.

- "Anh không dám mong rằng em sẽ chờ anh, cũng không dám ngỏ lời xin em cho anh thời gian. Vì anh biết anh không có tư cách đó, anh không có quyền bắt buộc em phải chờ đợi. Nhưng..."

Đánh kẻ chạy đi, không ai lại đi đánh người chạy lại. Cho hắn thêm cơ hội, cũng chính là cho bản thân thêm cơ hội.

- "Em chờ anh."

Trình Chí Viễn vô cùng mừng rỡ, không giấu được niềm vui trên gương mặt, hỏi lại thêm một lần nữa để xác định rằng bản thân mình không hề nghe nhầm.

- "Em nói thật sao? em thật sự chờ anh sao?"

- "Ba năm..."

Không chờ cô nói hết, hắn vội vã gật đầu đồng ý, cứ như sợ rằng bản thân mình trả lời chậm thêm vài giây cô sẽ đổi ý.

- "Được, được. anh nhất định sẽ quay về, nhất định không để em chờ lâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện