Trong lòng Aisha hiện ra một chút lo âu, cô mím môi, có chút khẩn trương.
Cô chưa xử lý qua vết thương nghiêm trọng như vậy, không chắc được mấy phần. Hơn nữa, cô có thể tưởng tượng khi rút mũi tên đó ra một lượng máu thật lớn sẽ chảy ra, còn lại chính là miệng vết thương bị đâm thủng thật sâu. Mặt khác, nếu cô rút mũi tên không đủ nhanh, như vậy Cự Lang nhất định sẽ rất đau, còn khiến thời gian miệng vết thương tiếp xúc cùng mũi tên và không khí dài thêm, gia tăng khả năng nhiễm trùng.
Aisha nuốt nước miếng, đứng lên. Cự Lang từ nãy đến giờ vẫn rất ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất cho cô chữa trị. Lúc này, Aisha đứng thẳng lên vừa vặn với vị trí cầm thân mũi tên. Cô khẩn trương khiến cho lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sau đó nhìn ánh mắt của Cự Lang, có chút gượng gạo cười nói: “Hình như, ta còn chưa tự giới thiệu qua… Ta tên là Aisha, Aisha Byrd, sống ở thị trấn nhỏ phía trước, hiện tại đang học ở trường công lập Star Phil. Hai ngày này, vừa vặn là lễ hội mùa thu hoạch cho nên nhà trường cho nghỉ, chờ hết mùa lễ có lẽ ta sẽ tốt nghiệp…”
Aisha là vì phân tán sự chú ý của sói xám nên mới không ngừng nói chuyện, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho nó khi rút mũi tên ra. Nhưng ngược lại bởi vì quá mức khẩn trương mà Aisha nói năng có chút lộn xộn, trên tay cũng không biết phải dùng lực như thế nào… Mũi tên này đâm sâu hơn so với trong tưởng tượng, nó giống như sinh trưởng ở trên thịt vậy, thoáng dùng sức tất nhiên không nhổ ra được nhưng dùng nhiều sức lại sợ làm đau Cự Lang…
Rhys vừa nghe cô dùng thanh âm run rẩy nói chuyện cùng mình, vừa cảm nhận cô dùng sức lực nhỏ của bản thân để cố gắng rút mũi tên. Rhys trong lòng không khỏi thở dài, sau đó đứng lên.
Nhìn Cự Lang bỗng nhiên đứng lên, Aisha không tự chủ lui về phía sau hai bước, thân mũi tên cũng không cầm được. Sau đó, cô liền thấy đầu Cự Lang vừa động, há mồm cắn thân mũi tên màu đen, dùng sức kéo…
Mũi tên này cũng giống như bộ bẫy thú kia bị vứt vào dòng sông, màu máu đỏ sậm bắn tung toé, loang lổ mặt cỏ cùng bộ lông của Cự Lang và trên giày của Aisha. Một màn này tượng trưng cho sức mạnh cùng dã tính, Aisha nhìn xem mà hết hồn. Nhưng Cự Lang không có phản ứng đặc biệt gì, chính là nhìn cô một cái sau đó nằm xuống tiếp tục chờ được chữa thương.
Aisha vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống dùng năng lực khâu lại miệng vết thương, bôi thuốc, quấn băng vải, tiếp đó…
Băng vải không đủ dùng.
Aisha lập tức hoang mang đứng dậy.
Cô chuẩn bị băng vải là cho người dùng, lấy dư rất nhiều, bình thường bệnh nhân tới cho dù tất cả họ đều bị thương ở đùi thì cũng có thể dùng đến hơn nửa năm. Nhưng là bất đắc dĩ hình thể của sói xám quá lớn, vết thương lại rất nhiều nên băng vải vẫn không đủ dùng, hơn nữa chỉ còn thiếu một chút…
Aisha nhanh chóng tìm kiếm xung quanh để xem có thứ gì khác có thể thay thế băng vải được hay không, sau đó… Cô chạm đến túi tiền có sợi dây tơ màu trắng kia.
Dây tơ trong lễ hội mùa thu hoạch thật ra mang rất nhiều ý nghĩa. Kỳ thật trừ bỏ các cô gái mang dây tơ để vẫy gọi hoa đào*, hay viết lên dây tơ người mình thầm mến để biểu đạt ý nguyện của bản thân thì các chàng trai cũng không phải là không có chuyện để làm. Vào lúc ban đêm của lễ hội, sẽ tổ chức khiêu vũ ngoài trời, toàn bộ người dân trong trấn sẽ vây quanh lửa trại để khiêu vũ. Đây cũng là thời điểm để nam nữ trẻ tuổi phát triển tình cảm, cũng là dịp cho các chàng trai…
(*) Chắc là thêm nhân duyên. (Mọi người có thể tìm hiểu vận đào hoa trên gg tại mình nghĩa nó cũng giống nhau.)
Trước khi vũ hội bắt đầu, các chàng trai ước chừng sẽ dành thời gian cả buổi sáng để đi vào trong rừng rậm tìm kiếm dây tơ của cô gái mà mình thích, cầm dây tơ mà cô gái tự tay cột hướng về cô ấy và mời cô ấy cùng khiêu vũ. Các cô gái không thể từ chối.
Vì có thể nhận ra chính xác dây tơ của bản thân, các cô gái bình thường sẽ làm ký hiệu ở trên đó. Để cho người trong lòng lấy được chính xác ti đái của mình, nhiều cô gái hơi có chút lớn mật đều có thể len lén mà tiết lộ vị trí đã cột dây tơ cùng với ký hiệu ở trên sợi dây tơ đó. Nếu như chàng trai thuận lợi lấy được dây tơ của cô gái mà trên sợi dây còn thấy được tên của mình thì đó chính là một việc rất đáng để vui mừng.
Đương nhiên, bởi vì đây chỉ là hoạt động giải trí trong ngày hội ở thị trấn nhỏ nên cũng không quá nghiêm ngặt cẩn thận. Chàng trai làm giả ký hiệu hoặc là cô gái nhận ra dây tơ của bản thân nhưng lại nhất định không chịu thừa nhận, những chuyện này cũng đã có xảy ra. Nhưng dù sao nói chuyện yêu đương cũng chú trọng đến việc ngươi tình ta nguyện, không có cách nào có thể ép buộc ai đó đồng ý được.
Aisha đem dây tơ đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn nó vài giây.
Đây là dây tơ mà cô có trong năm đầu tiên, là quà tặng mà Wesson thái thái đặc biệt đưa cho cô, nhưng mà… Dù sao cô cũng không có người trong lòng…
Vì thế, suy nghĩ một chút Aisha liền đem dây tơ cột vào băng vải, nhanh chóng quấn quanh, buộc lại, băng bó xong.
Cuối cùng cũng hoàn thành, nhìn thấy tất cả các vết thương trên thân thể Cự Lang đã được băng bó tốt, trong lòng Aisha liền hiện lên cảm giác thành tựu trước nay chưa có cùng một loại cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời. Cô hài lòng thở dài, lại nhìn “băng vải” có chút khác biệt trên đầu vai Cự Lang.
Thực ra như vậy cũng coi như đã đem dây tơ cột trên cây trước lúc hoàng hôn.
Aisha lạc quan suy nghĩ.
Hơn nữa vị trí còn rất cao đó nha.
Lúc này Cự Lang có lẽ cũng hiểu tất cả các vết thương đều đã được xử lý xong, đứng lên đi lại vài bước thoạt nhìn cũng không có gì bất tiện.
Aisha đã không còn sợ sói lớn nữa, cô đưa tay ôm cổ sói, vuốt ve bộ lông mềm mại sau lưng của nó, nói: “Sắc trời đã không còn sớm, ta muốn đi về nhà, ngày mai sẽ quay lại thăm ngươi… À, nhưng mà tốt nhất ngày mai ngươi nên trốn vào sâu trong rừng. Ngày mai là lễ hội mùa thu hoạch, chắc sẽ có rất nhiều nam tử trẻ tuổi tiến vào rừng, bọn họ có lẽ không có cách nào lập tức hiểu được ý tốt của ngươi…”
Nói tới đây, Aisha không khỏi có chút lo lắng.
Cô biết sói lớn thật ra không hiểu lời nói của cô, lỡ như ngày mai thật sự gặp phải người tiến vào tìm dây tơ… Trước mắt xem ra sói xám sẽ không chủ động tấn công con người nhưng nếu bị đánh chưa chắn sẽ không đánh lại. Mặc kệ là sói hay người dân trong trấn bị thương thì Aisha cũng không muốn nhìn thấy.
Bảo đảm nhất có lẽ là cô và sói xám luôn ở cùng một chỗ, nhưng cô không có khả năng ngủ lại trong rừng rậm lại không có khả năng đem sói xám lớn như vậy giấu về nhà.
Xem ra chỉ có thể quay về đem tình huống nói qua với người trong thị trấn, chẳng qua là không biết có thể thông báo đến bao nhiêu người.
Nhưng mà…
Vẻ mặt Aisha có chút buồn phiền.
Kỳ thật có thể sẽ xuất hiện tình huống khác, không phải người dân trong trấn cùng Cự Lang gặp phải, mà là Cự Lang sẽ trở lại trong rừng sâu rồi bỏ đi luôn cũng không chừng. Nó lại nghe không hiểu câu nói: “Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.”, có khả năng nó vừa thấy mình đi mất thì sẽ rời đi luôn…
Nghĩ như vậy thì có thể đây là lần cuối mình cùng Cự Lang gặp nhau, Aisha có chút thương cảm sờ sờ lông trên mặt nó, buồn buồn nói: “Nếu ngươi có thể hiểu được… Buổi tối ngày mai ta sẽ quay lại nơi này giúp ngươi đổi dược. Hiện tại ta phải trở về, ngươi chú ý an toàn… Ta sẽ nghĩ tới ngươi.”
Nói xong, Aisha nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé miệng của Cự Lang, cười cười lại vuốt vuốt lông của nó, xách rổ lên rồi vẫy tay rời đi.
Cái hôn của cô rời đi qua nhanh, thế cho nên Aisha không chú ý tới trong tích tắc khi Cự Lang được cô hôn môi bỗng nhiên trợn to hai mắt, cả người cứng ngắc. Đương nhiên, cô cũng không biết thiếu tướng Thú tộc cấm dục đến hai mươi tuổi bỗng nhiên mất đi nụ hôn đầu tiên. Sau khi cô rời đi, vị thiếu tướng nào đó ở bờ sông duy trì hình thú, một mình đứng lặng nhìn phương hướng cô rời đi rất lâu… rất lâu…
Hôm nay trong tình huống xung quanh không có người lần đầu tiên trong lịch sử vị tướng quân trẻ tuổi này lại không biến thành hình người để hoạt động dễ hơn. Cũng không phải bởi vì bị thương nên khi biến hoá sẽ rất đau, mà bởi vì…
Hình người không che được mặt đỏ.
Cô chưa xử lý qua vết thương nghiêm trọng như vậy, không chắc được mấy phần. Hơn nữa, cô có thể tưởng tượng khi rút mũi tên đó ra một lượng máu thật lớn sẽ chảy ra, còn lại chính là miệng vết thương bị đâm thủng thật sâu. Mặt khác, nếu cô rút mũi tên không đủ nhanh, như vậy Cự Lang nhất định sẽ rất đau, còn khiến thời gian miệng vết thương tiếp xúc cùng mũi tên và không khí dài thêm, gia tăng khả năng nhiễm trùng.
Aisha nuốt nước miếng, đứng lên. Cự Lang từ nãy đến giờ vẫn rất ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất cho cô chữa trị. Lúc này, Aisha đứng thẳng lên vừa vặn với vị trí cầm thân mũi tên. Cô khẩn trương khiến cho lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sau đó nhìn ánh mắt của Cự Lang, có chút gượng gạo cười nói: “Hình như, ta còn chưa tự giới thiệu qua… Ta tên là Aisha, Aisha Byrd, sống ở thị trấn nhỏ phía trước, hiện tại đang học ở trường công lập Star Phil. Hai ngày này, vừa vặn là lễ hội mùa thu hoạch cho nên nhà trường cho nghỉ, chờ hết mùa lễ có lẽ ta sẽ tốt nghiệp…”
Aisha là vì phân tán sự chú ý của sói xám nên mới không ngừng nói chuyện, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho nó khi rút mũi tên ra. Nhưng ngược lại bởi vì quá mức khẩn trương mà Aisha nói năng có chút lộn xộn, trên tay cũng không biết phải dùng lực như thế nào… Mũi tên này đâm sâu hơn so với trong tưởng tượng, nó giống như sinh trưởng ở trên thịt vậy, thoáng dùng sức tất nhiên không nhổ ra được nhưng dùng nhiều sức lại sợ làm đau Cự Lang…
Rhys vừa nghe cô dùng thanh âm run rẩy nói chuyện cùng mình, vừa cảm nhận cô dùng sức lực nhỏ của bản thân để cố gắng rút mũi tên. Rhys trong lòng không khỏi thở dài, sau đó đứng lên.
Nhìn Cự Lang bỗng nhiên đứng lên, Aisha không tự chủ lui về phía sau hai bước, thân mũi tên cũng không cầm được. Sau đó, cô liền thấy đầu Cự Lang vừa động, há mồm cắn thân mũi tên màu đen, dùng sức kéo…
Mũi tên này cũng giống như bộ bẫy thú kia bị vứt vào dòng sông, màu máu đỏ sậm bắn tung toé, loang lổ mặt cỏ cùng bộ lông của Cự Lang và trên giày của Aisha. Một màn này tượng trưng cho sức mạnh cùng dã tính, Aisha nhìn xem mà hết hồn. Nhưng Cự Lang không có phản ứng đặc biệt gì, chính là nhìn cô một cái sau đó nằm xuống tiếp tục chờ được chữa thương.
Aisha vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống dùng năng lực khâu lại miệng vết thương, bôi thuốc, quấn băng vải, tiếp đó…
Băng vải không đủ dùng.
Aisha lập tức hoang mang đứng dậy.
Cô chuẩn bị băng vải là cho người dùng, lấy dư rất nhiều, bình thường bệnh nhân tới cho dù tất cả họ đều bị thương ở đùi thì cũng có thể dùng đến hơn nửa năm. Nhưng là bất đắc dĩ hình thể của sói xám quá lớn, vết thương lại rất nhiều nên băng vải vẫn không đủ dùng, hơn nữa chỉ còn thiếu một chút…
Aisha nhanh chóng tìm kiếm xung quanh để xem có thứ gì khác có thể thay thế băng vải được hay không, sau đó… Cô chạm đến túi tiền có sợi dây tơ màu trắng kia.
Dây tơ trong lễ hội mùa thu hoạch thật ra mang rất nhiều ý nghĩa. Kỳ thật trừ bỏ các cô gái mang dây tơ để vẫy gọi hoa đào*, hay viết lên dây tơ người mình thầm mến để biểu đạt ý nguyện của bản thân thì các chàng trai cũng không phải là không có chuyện để làm. Vào lúc ban đêm của lễ hội, sẽ tổ chức khiêu vũ ngoài trời, toàn bộ người dân trong trấn sẽ vây quanh lửa trại để khiêu vũ. Đây cũng là thời điểm để nam nữ trẻ tuổi phát triển tình cảm, cũng là dịp cho các chàng trai…
(*) Chắc là thêm nhân duyên. (Mọi người có thể tìm hiểu vận đào hoa trên gg tại mình nghĩa nó cũng giống nhau.)
Trước khi vũ hội bắt đầu, các chàng trai ước chừng sẽ dành thời gian cả buổi sáng để đi vào trong rừng rậm tìm kiếm dây tơ của cô gái mà mình thích, cầm dây tơ mà cô gái tự tay cột hướng về cô ấy và mời cô ấy cùng khiêu vũ. Các cô gái không thể từ chối.
Vì có thể nhận ra chính xác dây tơ của bản thân, các cô gái bình thường sẽ làm ký hiệu ở trên đó. Để cho người trong lòng lấy được chính xác ti đái của mình, nhiều cô gái hơi có chút lớn mật đều có thể len lén mà tiết lộ vị trí đã cột dây tơ cùng với ký hiệu ở trên sợi dây tơ đó. Nếu như chàng trai thuận lợi lấy được dây tơ của cô gái mà trên sợi dây còn thấy được tên của mình thì đó chính là một việc rất đáng để vui mừng.
Đương nhiên, bởi vì đây chỉ là hoạt động giải trí trong ngày hội ở thị trấn nhỏ nên cũng không quá nghiêm ngặt cẩn thận. Chàng trai làm giả ký hiệu hoặc là cô gái nhận ra dây tơ của bản thân nhưng lại nhất định không chịu thừa nhận, những chuyện này cũng đã có xảy ra. Nhưng dù sao nói chuyện yêu đương cũng chú trọng đến việc ngươi tình ta nguyện, không có cách nào có thể ép buộc ai đó đồng ý được.
Aisha đem dây tơ đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn nó vài giây.
Đây là dây tơ mà cô có trong năm đầu tiên, là quà tặng mà Wesson thái thái đặc biệt đưa cho cô, nhưng mà… Dù sao cô cũng không có người trong lòng…
Vì thế, suy nghĩ một chút Aisha liền đem dây tơ cột vào băng vải, nhanh chóng quấn quanh, buộc lại, băng bó xong.
Cuối cùng cũng hoàn thành, nhìn thấy tất cả các vết thương trên thân thể Cự Lang đã được băng bó tốt, trong lòng Aisha liền hiện lên cảm giác thành tựu trước nay chưa có cùng một loại cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời. Cô hài lòng thở dài, lại nhìn “băng vải” có chút khác biệt trên đầu vai Cự Lang.
Thực ra như vậy cũng coi như đã đem dây tơ cột trên cây trước lúc hoàng hôn.
Aisha lạc quan suy nghĩ.
Hơn nữa vị trí còn rất cao đó nha.
Lúc này Cự Lang có lẽ cũng hiểu tất cả các vết thương đều đã được xử lý xong, đứng lên đi lại vài bước thoạt nhìn cũng không có gì bất tiện.
Aisha đã không còn sợ sói lớn nữa, cô đưa tay ôm cổ sói, vuốt ve bộ lông mềm mại sau lưng của nó, nói: “Sắc trời đã không còn sớm, ta muốn đi về nhà, ngày mai sẽ quay lại thăm ngươi… À, nhưng mà tốt nhất ngày mai ngươi nên trốn vào sâu trong rừng. Ngày mai là lễ hội mùa thu hoạch, chắc sẽ có rất nhiều nam tử trẻ tuổi tiến vào rừng, bọn họ có lẽ không có cách nào lập tức hiểu được ý tốt của ngươi…”
Nói tới đây, Aisha không khỏi có chút lo lắng.
Cô biết sói lớn thật ra không hiểu lời nói của cô, lỡ như ngày mai thật sự gặp phải người tiến vào tìm dây tơ… Trước mắt xem ra sói xám sẽ không chủ động tấn công con người nhưng nếu bị đánh chưa chắn sẽ không đánh lại. Mặc kệ là sói hay người dân trong trấn bị thương thì Aisha cũng không muốn nhìn thấy.
Bảo đảm nhất có lẽ là cô và sói xám luôn ở cùng một chỗ, nhưng cô không có khả năng ngủ lại trong rừng rậm lại không có khả năng đem sói xám lớn như vậy giấu về nhà.
Xem ra chỉ có thể quay về đem tình huống nói qua với người trong thị trấn, chẳng qua là không biết có thể thông báo đến bao nhiêu người.
Nhưng mà…
Vẻ mặt Aisha có chút buồn phiền.
Kỳ thật có thể sẽ xuất hiện tình huống khác, không phải người dân trong trấn cùng Cự Lang gặp phải, mà là Cự Lang sẽ trở lại trong rừng sâu rồi bỏ đi luôn cũng không chừng. Nó lại nghe không hiểu câu nói: “Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.”, có khả năng nó vừa thấy mình đi mất thì sẽ rời đi luôn…
Nghĩ như vậy thì có thể đây là lần cuối mình cùng Cự Lang gặp nhau, Aisha có chút thương cảm sờ sờ lông trên mặt nó, buồn buồn nói: “Nếu ngươi có thể hiểu được… Buổi tối ngày mai ta sẽ quay lại nơi này giúp ngươi đổi dược. Hiện tại ta phải trở về, ngươi chú ý an toàn… Ta sẽ nghĩ tới ngươi.”
Nói xong, Aisha nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé miệng của Cự Lang, cười cười lại vuốt vuốt lông của nó, xách rổ lên rồi vẫy tay rời đi.
Cái hôn của cô rời đi qua nhanh, thế cho nên Aisha không chú ý tới trong tích tắc khi Cự Lang được cô hôn môi bỗng nhiên trợn to hai mắt, cả người cứng ngắc. Đương nhiên, cô cũng không biết thiếu tướng Thú tộc cấm dục đến hai mươi tuổi bỗng nhiên mất đi nụ hôn đầu tiên. Sau khi cô rời đi, vị thiếu tướng nào đó ở bờ sông duy trì hình thú, một mình đứng lặng nhìn phương hướng cô rời đi rất lâu… rất lâu…
Hôm nay trong tình huống xung quanh không có người lần đầu tiên trong lịch sử vị tướng quân trẻ tuổi này lại không biến thành hình người để hoạt động dễ hơn. Cũng không phải bởi vì bị thương nên khi biến hoá sẽ rất đau, mà bởi vì…
Hình người không che được mặt đỏ.
Danh sách chương